Editor: Sakura Trang
Gió mát thổi qua lá, cây xanh bóng mát, Từ Trinh xuyên qua từng cái hành lang dài, ở sân nào đó hơi ngưng lại, sau đó nhấc chân bước vào cửa viện. Đây là địa phương quen thuộc nhất từ sau khi hắn đến nơi này đến nay, phần lớn thời gian cũng đều có người nọ kèm theo bên người. Nắm trong tay phong thư màu đen, Từ Trinh nhắm hai mắt thật sâu, lúc đi tới phòng ngủ đã thu liễm toàn bộ tâm tình.
“Chung Nghị.” Lúc đẩy cửa vào nhà, mắt Chung Nghị vẫn nhắm như cũ. Từ Trinh ngồi ở một bên bên gối, nhìn nam nhân từ sau khi mình rời đi liền không đổi qua tư thế.
Ý đồ giả bộ ngủ bị đoán được, Chung Nghị lúng túng mở hai mắt ra, y động động một cái, dường như nghĩ muốn ngồi dậy, nhưng lại không quá chắc chắn cốc chủ có nguyện ý mình như vậy hay không, không khỏi có chút do dự.
Từ Trinh cười nhẹ, ôm eo nam nhân, bế cả người y lên, sau đó dùng sức hôn trên khuôn mặt đỏ bừng, chỉ nghe “Ba” một tiếng, rất nhanh liền có thể nhìn thấy màu sắc diễm lệ nhanh chóng lan tràn hướng lỗ tai. Liền bóp bóp xoay xoay, chà chà sờ một cái, cho đến nam nhân trong ngực khẽ run thở gấp, cái người không ngừng làm chuyện xấu đó mới quyến luyến không thôi thả người ra. Hắn kéo Chung Nghị ngồi xuống ở bên cạnh mình, ngừng lại một chút, mới giao ra cái bao thư màu đen đã bị làm cho nhăn nhúm tả tơi kia.
Thấy vật trong tay Từ Trinh, con ngươi của Chung Nghị chợt co rút một cái, nơi ngực trái càng trở nên lạnh như băng. Chính là một trang giấy giống như nặng ngàn cân, phảng phất chỉ cần thở ra một hơi, liền sẽ không nhấc nổi vậy.
Kết quả thật cũng không cần sao?
Chung Nghị lặng lẽ giở bức thư ra, từng chữ kiểm tra nội dung. Vô sắc phường, bí mật, ám sát, xác thật đủ hung hiểm.
Nhưng... Lại ngại gì?
Nếu người nọ để cho y đi chết, vậy y liền sẽ chết tốt lắm. Biết quá nhiều, phát hiện quá nhiều, sớm nên biến thành như vậy.
Chẳng qua là, thật ra thì, giết y không cần mất công sức như vậy, chỉ là một hộ pháp thôi…
A, đúng, không thể vì vậy phá thanh danh tốt mà người nọ thật vất vả mới bắt đầu khôi phục.hủy
Vậy thì, y thật sự, cam nguyện.
Thở dài một hơi, Từ Trinh ôm đầu của nam nhân vào gần một chút, lưu lại một nụ hôn trên tóc, “Ta đều nói rõ đến vậy, ngươi thế nào sẽ còn nghĩ sai đâu.” Thanh âm của Từ Trinh vô cùng khổ sở, thật giống như chưa từng bị ủy khuất như vậy, thật giống như không cách nào chịu đựng được oan uổng như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác không có nửa điểm oán hận, ngược lại có một sự đau đớn nồng nặc không ngừng sôi trào ở trong lòng hắn.
Đau đớn như vậy là do nam nhân bên người, khiến hắn không thôi thương tiếc.
Hắn chỉ chỉ một hàng chữ nhỏ trong đó, ở trên hàng chữ “Hứa Như Thanh” đâm mạnh mấy cái, sau đó đè xuống ý nghĩ kích thích muốn đâm rách tờ giấy kia, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Người nam nhân này, chính là hung thủ giết phụ mẫu ngươi.”
Dứt lời, quả nhiên nam nhân trong ngực lại kéo căng toàn thân.
Từ Trinh khẽ rũ mắt xuống, từ từ thả người nọ ra, hắn đứng lên đi hai bước, đưa lưng về phía Chung Nghị lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Hồi lâu, liền nghe được phía sau phát ra tiếng động tất tất tác tác xuống giường, cho dù không nhìn cũng biết nam nhân quỳ trên đất.
“Muốn đi?” Thanh âm của Từ Trinh bình tĩnh vô cùng, thật giống như ở phía sau hắn không phải người yếu quyết định làm bạn, như là thuộc hạ bình thường vậy.
Chung Nghị ngừng một lát, kiên định nói: “Mời cốc chủ tác thành!”
Cho dù khoản làm ăn này cực kỳ nguy hiểm, nếu như hơi lơ là sẽ gặp đầu lìa khỏi xác, chết vô toàn thi?”
“Cho dù là chết, thuộc hạ cũng sẽ không bại lộ thân phận, lưu lại chút đầu mối nào về vụ cốc!” Lần này Chung Nghị đáp đến nhanh vô cùng, nhưng giận đến Từ Trinh thiếu chút nữa cắn nát hàm răng. Hắn chợt xoay người, túm lấy vạt áo của nam nhân, ném mạnh lên giường, “Ta Từ Trinh muốn người chết làm gì!”
Chung Nghị bị ngã choáng váng đầu hoa mắt, nghĩ muốn đứng dậy, Từ Trinh cũng đã đè lên. Hắn nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Chung Nghị, ngay cả mình lỡ miệng nói tên thật lại cũng không nửa điểm phát hiện. Ngược lại thì nam nhân mặt đầy nghiêm nghị trợn to cặp mắt, thật lâu mới chột dạ liếc về mở ra tầm mắt, “Cũng không phải là tuyệt đối không cách nào hoàn thành, chỉ cần thuộc hạ cẩn thận một chút...”
“Cũng không phải là tuyệt đối? Cẩn thận một chút?” Từ Trinh từng chữ từng chữ lặp lại từ ngữ mấu chốt, còn kém nhai nát nuốt vào bụng thôi.
Lần đầu tiên nhìn khuôn mặt giận dữ như vậy của Từ Trinh, Chung Nghị lại không chút nào kinh hoàng, ngược lại cảm thấy vị trí tim có chút gì đó ấm áp, gần như đầy muốn tràn ra ngoài. Y bình tĩnh nhìn về phía Từ Trinh, đem dung mạo vô song kia khắc vào, sau đó dùng một thanh âm cực kỳ vững vàng kiên định nói: “Thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận làm việc, hoàn hảo không chút sứt mẻ trở lại trong cốc!”
Từ Trinh thở dài, hắn dựa vào trên trán Chung Nghị, trong lời nói mơ hồ không biết làm sao mang theo chút thỏa hiệp, “Vậy, đi liền đi...”
Gió mát thổi qua lá, cây xanh bóng mát, Từ Trinh xuyên qua từng cái hành lang dài, ở sân nào đó hơi ngưng lại, sau đó nhấc chân bước vào cửa viện. Đây là địa phương quen thuộc nhất từ sau khi hắn đến nơi này đến nay, phần lớn thời gian cũng đều có người nọ kèm theo bên người. Nắm trong tay phong thư màu đen, Từ Trinh nhắm hai mắt thật sâu, lúc đi tới phòng ngủ đã thu liễm toàn bộ tâm tình.
“Chung Nghị.” Lúc đẩy cửa vào nhà, mắt Chung Nghị vẫn nhắm như cũ. Từ Trinh ngồi ở một bên bên gối, nhìn nam nhân từ sau khi mình rời đi liền không đổi qua tư thế.
Ý đồ giả bộ ngủ bị đoán được, Chung Nghị lúng túng mở hai mắt ra, y động động một cái, dường như nghĩ muốn ngồi dậy, nhưng lại không quá chắc chắn cốc chủ có nguyện ý mình như vậy hay không, không khỏi có chút do dự.
Từ Trinh cười nhẹ, ôm eo nam nhân, bế cả người y lên, sau đó dùng sức hôn trên khuôn mặt đỏ bừng, chỉ nghe “Ba” một tiếng, rất nhanh liền có thể nhìn thấy màu sắc diễm lệ nhanh chóng lan tràn hướng lỗ tai. Liền bóp bóp xoay xoay, chà chà sờ một cái, cho đến nam nhân trong ngực khẽ run thở gấp, cái người không ngừng làm chuyện xấu đó mới quyến luyến không thôi thả người ra. Hắn kéo Chung Nghị ngồi xuống ở bên cạnh mình, ngừng lại một chút, mới giao ra cái bao thư màu đen đã bị làm cho nhăn nhúm tả tơi kia.
Thấy vật trong tay Từ Trinh, con ngươi của Chung Nghị chợt co rút một cái, nơi ngực trái càng trở nên lạnh như băng. Chính là một trang giấy giống như nặng ngàn cân, phảng phất chỉ cần thở ra một hơi, liền sẽ không nhấc nổi vậy.
Kết quả thật cũng không cần sao?
Chung Nghị lặng lẽ giở bức thư ra, từng chữ kiểm tra nội dung. Vô sắc phường, bí mật, ám sát, xác thật đủ hung hiểm.
Nhưng... Lại ngại gì?
Nếu người nọ để cho y đi chết, vậy y liền sẽ chết tốt lắm. Biết quá nhiều, phát hiện quá nhiều, sớm nên biến thành như vậy.
Chẳng qua là, thật ra thì, giết y không cần mất công sức như vậy, chỉ là một hộ pháp thôi…
A, đúng, không thể vì vậy phá thanh danh tốt mà người nọ thật vất vả mới bắt đầu khôi phục.hủy
Vậy thì, y thật sự, cam nguyện.
Thở dài một hơi, Từ Trinh ôm đầu của nam nhân vào gần một chút, lưu lại một nụ hôn trên tóc, “Ta đều nói rõ đến vậy, ngươi thế nào sẽ còn nghĩ sai đâu.” Thanh âm của Từ Trinh vô cùng khổ sở, thật giống như chưa từng bị ủy khuất như vậy, thật giống như không cách nào chịu đựng được oan uổng như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác không có nửa điểm oán hận, ngược lại có một sự đau đớn nồng nặc không ngừng sôi trào ở trong lòng hắn.
Đau đớn như vậy là do nam nhân bên người, khiến hắn không thôi thương tiếc.
Hắn chỉ chỉ một hàng chữ nhỏ trong đó, ở trên hàng chữ “Hứa Như Thanh” đâm mạnh mấy cái, sau đó đè xuống ý nghĩ kích thích muốn đâm rách tờ giấy kia, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Người nam nhân này, chính là hung thủ giết phụ mẫu ngươi.”
Dứt lời, quả nhiên nam nhân trong ngực lại kéo căng toàn thân.
Từ Trinh khẽ rũ mắt xuống, từ từ thả người nọ ra, hắn đứng lên đi hai bước, đưa lưng về phía Chung Nghị lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Hồi lâu, liền nghe được phía sau phát ra tiếng động tất tất tác tác xuống giường, cho dù không nhìn cũng biết nam nhân quỳ trên đất.
“Muốn đi?” Thanh âm của Từ Trinh bình tĩnh vô cùng, thật giống như ở phía sau hắn không phải người yếu quyết định làm bạn, như là thuộc hạ bình thường vậy.
Chung Nghị ngừng một lát, kiên định nói: “Mời cốc chủ tác thành!”
Cho dù khoản làm ăn này cực kỳ nguy hiểm, nếu như hơi lơ là sẽ gặp đầu lìa khỏi xác, chết vô toàn thi?”
“Cho dù là chết, thuộc hạ cũng sẽ không bại lộ thân phận, lưu lại chút đầu mối nào về vụ cốc!” Lần này Chung Nghị đáp đến nhanh vô cùng, nhưng giận đến Từ Trinh thiếu chút nữa cắn nát hàm răng. Hắn chợt xoay người, túm lấy vạt áo của nam nhân, ném mạnh lên giường, “Ta Từ Trinh muốn người chết làm gì!”
Chung Nghị bị ngã choáng váng đầu hoa mắt, nghĩ muốn đứng dậy, Từ Trinh cũng đã đè lên. Hắn nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Chung Nghị, ngay cả mình lỡ miệng nói tên thật lại cũng không nửa điểm phát hiện. Ngược lại thì nam nhân mặt đầy nghiêm nghị trợn to cặp mắt, thật lâu mới chột dạ liếc về mở ra tầm mắt, “Cũng không phải là tuyệt đối không cách nào hoàn thành, chỉ cần thuộc hạ cẩn thận một chút...”
“Cũng không phải là tuyệt đối? Cẩn thận một chút?” Từ Trinh từng chữ từng chữ lặp lại từ ngữ mấu chốt, còn kém nhai nát nuốt vào bụng thôi.
Lần đầu tiên nhìn khuôn mặt giận dữ như vậy của Từ Trinh, Chung Nghị lại không chút nào kinh hoàng, ngược lại cảm thấy vị trí tim có chút gì đó ấm áp, gần như đầy muốn tràn ra ngoài. Y bình tĩnh nhìn về phía Từ Trinh, đem dung mạo vô song kia khắc vào, sau đó dùng một thanh âm cực kỳ vững vàng kiên định nói: “Thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận làm việc, hoàn hảo không chút sứt mẻ trở lại trong cốc!”
Từ Trinh thở dài, hắn dựa vào trên trán Chung Nghị, trong lời nói mơ hồ không biết làm sao mang theo chút thỏa hiệp, “Vậy, đi liền đi...”
/71
|