Editor: Sakura Trang
Nếu đi ra, Từ Trinh liền không tính trở về quá sớm, hơn nữa lúc này Chung Nghị mang vết thương liên quan đến xương, cũng không thích hợp vất vả xe ngựa, tự nhiên như thế lưu lại. Phải nói Dong thành, rất giống khu vực Giang Tô kiếp trước của Từ Trinh, nơi đây sơn đa thủy mỹ, ngược lại rất thích hợp nghỉ ngơi du ngoạn. Lần trước tới, y mang hai tên ngu đần đao thương mưa tên, cũng không cơ hội dừng lại thưởng thức, lúc này rảnh rỗi, Dung Tâm đã sớm chơi được tìm không ra bắc, mà hắn cũng có lòng muốn nam nhân trừ thi hành nhiệm vụ ra không có cơ hội buông lỏng hưu nhàn này tốt hơn chút, đồng loạt thưởng đời cái gọi là ‘cảnh tượng Giang Nam’.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Chung Nghị cuối cùng cũng không cần ăn kiêng, có thể ăn thức ăn ‘có mùi vị’, đã qua hơn hai tuần. Đoạn thời gian này, Từ Trinh gần như đều ở bên người nam nhân, chỉ có lúc đối phương đi vệ sinh mới có thể tạm thời tránh, nhưng tất cả đều là ôm lên ôm xuống. Mà lau chùi đổi thuốc lại cũng là hắn tự làm tất cả, chưa bao giờ tay người khác.
Dĩ nhiên, lúc nên làm xe lăn, muốn ngồi hắn liền sai người suốt đêm để làm… Mặc dù lúc đưa đến trước cửa, hắn âm thầm chê nửa ngày.
“Sớm.” Lúc nam nhân mở mắt, Từ Trinh cười khẽ chạm vào môi y, ‘nụ hôn buổi sáng’ đã gần như là thói quen hàng ngày, cho dù là gỗ Chung Nghị, cũng không ngây ngốc ngơ ngác tựa như lúc ban đầu.
“Sớm...” Nam nhân mới vừa thanh tỉnh hơi dừng lại một chút, rất nhanh cũng đáp lại một chữ như vậy, chẳng qua là so với ngữ điệu vui thích cùng ung dung của chủ nhân, thanh âm của y thì cứng nhắc hơn nhiều.
Từ Trinh đã sớm thành thói quen, hoặc là nói còn có chút thích điểm này, hắn thật vui vẻ ngậm môi nam nhân, ngậm một chút tiếp một chút mút vào, cho đến thấy màu của nó đậm hơn, mới xấu xa dùng đầu lưỡi từ từ khiêu khích. Nam nhân biết điều không làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng để cho nó vào, xông ngang đánh thẳng ở bên trong, tùy ý cướp đoạt, cho đến thấy mình không thở nổi mới không cam lòng không muốn mà lui ra chút, sau đó lại thêm đợt nữa, tiếp tục như vậy.
Rất lâu, Chung Nghị đều cảm thấy nước miếng của mình có chút không đủ dùng.
“Nhắc tới, thật lâu không ăn vào.” Ở lúc Chung Nghị còn đang cố gắng thở hổn hển, đầu sỏ lại đem đầu chôn ở sau gáy nam nhân ác ý bán manh. Hắn dùng đầu cọ một chút lại một chút, dùng răng gặm gặm một chút, cho đến phiến da thịt kia cũng ướt át một mảnh, mới liếm liếm môi trên vô sỉ nói.
Hộ pháp chính trực dĩ nhiên không nghe rõ, y cau mày suy nghĩ một hồi, thở hào hển cũng chậm lại, “Thủy lê cao cốc chủ thích cần nước mưa đầu mùa ở Vũ cốc, ở nơi Dong thành này quả thật quá khó khăn.”
Cái gì?
Đã gặm đến vết sẹo nhạt màu trước ngực người nào đó không giải thích được ngừng lại.
Thủy lê cao là thứ gì?
“Chỉ chẳng qua so với nước đầu mùa, lúc chế tạo bánh ngọt càng cần thủ pháp đặc thù, thuộc hạ bất tài, từng cùng đầu bếp học qua chút, cốc chủ nếu là nguyện ý...”
“Chờ một chút” mặc dù còn chưa biết thủy lê cao là thứ gì, càng không biết đồ chơi kia lúc nào thành thứ mình thích, nhưng Từ Trinh vẫn nghe hiểu, cũng trực tiếp che miệng nam nhân. Hắn nhẫn nhịn kích thích trợn trắng mắt, dùng giọng cực kỳ nguy hiểm từng chữ từng chữ nói, “Ngươi nói, ai —— đi —— làm ——cơ ——?”
Hắn cười rực rỡ, Chung Nghị nhưng run lập cập.
“Thuộc hạ có thể... Đem cách làm báo cho đầu bếp ở đây…”
Nam nhân đáng thương yên lặng đổi lời nói.
Từ Trinh hài lòng gật đầu một cái, nắm thịt viên trong tay nhéo một cái, nam nhân không để ý, thiếu chút nữa không ngăn được tràn ra tiếng than nhẹ. Rõ ràng như vậy, ngơ ngác một lúc cuối cùng cũng hiểu được, màu hồng nhạt thiếu chút nữa “Vèo” một chút trào mặt đầy nam nhân, ánh mắt của y luống cuống một cái chớp mắt, rất nhanh nhưng bình tĩnh lại.
“Thế nào, không muốn?” Từ Trinh đem biểu cảm nhìn trong mắt, mỉm cười chạm vào cằm y.
“Thuộc hạ không dám!” Lời kịch mỗi lần nghe sẽ để cho hắn muốn đánh người lập tức xuất hiện, vị cốc chủ nào đó hoài nghi mình bắt đầu có xu hướng chịu ngược, không nói mà dứt khoát giữ lấy nam nhân thiếu chút nữa thì muốn xoay mình lên, thậm chí cũng lười lập lại câu kia lần nữa: “Ngươi tốt nhất không nên tùy tiện lộn xộn.” Hắn cố tỏ ra bình tĩnh nhìn xuống, đi nhìn dáng vẻ vừa vội vừa hốt hoảng của nam nhân, chẳng qua là còn không có rảnh rỗi tiếp tục, liền nghe được một thanh âm lúng túng lại do dự, “Thuộc hạ như vậy... E sợ cho cốc chủ không cách nào tận hứng…”
Từ Trinh vô lực, trong lòng lại là vừa đau vừa mềm, hắn nắm chóp mũi nam nhân, dở khóc dở cười nói: “Cũng biết thân thể mình không tốt a, kia còn ăn nhiều một chút cho ta.”
Nam nhân ý thức được lại là trêu đùa, yên lặng không nói nghiêng đầu qua.
“Đứng lên đi, phòng bếp làm canh cá, mặc dù còn sớm, nhưng uống chút đối với ngươi cũng không xấu.” Từ Trinh cười xấu xa sờ mấy cái trên thân thể trần trụi, liền không quấy rối nữa đỡ nam nhân dậy, hắn một bên lấy đồ lót ở dưới giường, một bên ngắt nhéo da thịt kéo căng ở eo nam nhân, “Ngày gần đây khẩu vị của ngươi không tốt, cũng là nước canh trắng không thịt không dễ nuốt, hôm nay chỗ đau có chuyển biến tốt, thịt cá tuy vẫn không thể, nhưng chung quy có thể... Chung Nghị?”
Nếu đi ra, Từ Trinh liền không tính trở về quá sớm, hơn nữa lúc này Chung Nghị mang vết thương liên quan đến xương, cũng không thích hợp vất vả xe ngựa, tự nhiên như thế lưu lại. Phải nói Dong thành, rất giống khu vực Giang Tô kiếp trước của Từ Trinh, nơi đây sơn đa thủy mỹ, ngược lại rất thích hợp nghỉ ngơi du ngoạn. Lần trước tới, y mang hai tên ngu đần đao thương mưa tên, cũng không cơ hội dừng lại thưởng thức, lúc này rảnh rỗi, Dung Tâm đã sớm chơi được tìm không ra bắc, mà hắn cũng có lòng muốn nam nhân trừ thi hành nhiệm vụ ra không có cơ hội buông lỏng hưu nhàn này tốt hơn chút, đồng loạt thưởng đời cái gọi là ‘cảnh tượng Giang Nam’.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Chung Nghị cuối cùng cũng không cần ăn kiêng, có thể ăn thức ăn ‘có mùi vị’, đã qua hơn hai tuần. Đoạn thời gian này, Từ Trinh gần như đều ở bên người nam nhân, chỉ có lúc đối phương đi vệ sinh mới có thể tạm thời tránh, nhưng tất cả đều là ôm lên ôm xuống. Mà lau chùi đổi thuốc lại cũng là hắn tự làm tất cả, chưa bao giờ tay người khác.
Dĩ nhiên, lúc nên làm xe lăn, muốn ngồi hắn liền sai người suốt đêm để làm… Mặc dù lúc đưa đến trước cửa, hắn âm thầm chê nửa ngày.
“Sớm.” Lúc nam nhân mở mắt, Từ Trinh cười khẽ chạm vào môi y, ‘nụ hôn buổi sáng’ đã gần như là thói quen hàng ngày, cho dù là gỗ Chung Nghị, cũng không ngây ngốc ngơ ngác tựa như lúc ban đầu.
“Sớm...” Nam nhân mới vừa thanh tỉnh hơi dừng lại một chút, rất nhanh cũng đáp lại một chữ như vậy, chẳng qua là so với ngữ điệu vui thích cùng ung dung của chủ nhân, thanh âm của y thì cứng nhắc hơn nhiều.
Từ Trinh đã sớm thành thói quen, hoặc là nói còn có chút thích điểm này, hắn thật vui vẻ ngậm môi nam nhân, ngậm một chút tiếp một chút mút vào, cho đến thấy màu của nó đậm hơn, mới xấu xa dùng đầu lưỡi từ từ khiêu khích. Nam nhân biết điều không làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng để cho nó vào, xông ngang đánh thẳng ở bên trong, tùy ý cướp đoạt, cho đến thấy mình không thở nổi mới không cam lòng không muốn mà lui ra chút, sau đó lại thêm đợt nữa, tiếp tục như vậy.
Rất lâu, Chung Nghị đều cảm thấy nước miếng của mình có chút không đủ dùng.
“Nhắc tới, thật lâu không ăn vào.” Ở lúc Chung Nghị còn đang cố gắng thở hổn hển, đầu sỏ lại đem đầu chôn ở sau gáy nam nhân ác ý bán manh. Hắn dùng đầu cọ một chút lại một chút, dùng răng gặm gặm một chút, cho đến phiến da thịt kia cũng ướt át một mảnh, mới liếm liếm môi trên vô sỉ nói.
Hộ pháp chính trực dĩ nhiên không nghe rõ, y cau mày suy nghĩ một hồi, thở hào hển cũng chậm lại, “Thủy lê cao cốc chủ thích cần nước mưa đầu mùa ở Vũ cốc, ở nơi Dong thành này quả thật quá khó khăn.”
Cái gì?
Đã gặm đến vết sẹo nhạt màu trước ngực người nào đó không giải thích được ngừng lại.
Thủy lê cao là thứ gì?
“Chỉ chẳng qua so với nước đầu mùa, lúc chế tạo bánh ngọt càng cần thủ pháp đặc thù, thuộc hạ bất tài, từng cùng đầu bếp học qua chút, cốc chủ nếu là nguyện ý...”
“Chờ một chút” mặc dù còn chưa biết thủy lê cao là thứ gì, càng không biết đồ chơi kia lúc nào thành thứ mình thích, nhưng Từ Trinh vẫn nghe hiểu, cũng trực tiếp che miệng nam nhân. Hắn nhẫn nhịn kích thích trợn trắng mắt, dùng giọng cực kỳ nguy hiểm từng chữ từng chữ nói, “Ngươi nói, ai —— đi —— làm ——cơ ——?”
Hắn cười rực rỡ, Chung Nghị nhưng run lập cập.
“Thuộc hạ có thể... Đem cách làm báo cho đầu bếp ở đây…”
Nam nhân đáng thương yên lặng đổi lời nói.
Từ Trinh hài lòng gật đầu một cái, nắm thịt viên trong tay nhéo một cái, nam nhân không để ý, thiếu chút nữa không ngăn được tràn ra tiếng than nhẹ. Rõ ràng như vậy, ngơ ngác một lúc cuối cùng cũng hiểu được, màu hồng nhạt thiếu chút nữa “Vèo” một chút trào mặt đầy nam nhân, ánh mắt của y luống cuống một cái chớp mắt, rất nhanh nhưng bình tĩnh lại.
“Thế nào, không muốn?” Từ Trinh đem biểu cảm nhìn trong mắt, mỉm cười chạm vào cằm y.
“Thuộc hạ không dám!” Lời kịch mỗi lần nghe sẽ để cho hắn muốn đánh người lập tức xuất hiện, vị cốc chủ nào đó hoài nghi mình bắt đầu có xu hướng chịu ngược, không nói mà dứt khoát giữ lấy nam nhân thiếu chút nữa thì muốn xoay mình lên, thậm chí cũng lười lập lại câu kia lần nữa: “Ngươi tốt nhất không nên tùy tiện lộn xộn.” Hắn cố tỏ ra bình tĩnh nhìn xuống, đi nhìn dáng vẻ vừa vội vừa hốt hoảng của nam nhân, chẳng qua là còn không có rảnh rỗi tiếp tục, liền nghe được một thanh âm lúng túng lại do dự, “Thuộc hạ như vậy... E sợ cho cốc chủ không cách nào tận hứng…”
Từ Trinh vô lực, trong lòng lại là vừa đau vừa mềm, hắn nắm chóp mũi nam nhân, dở khóc dở cười nói: “Cũng biết thân thể mình không tốt a, kia còn ăn nhiều một chút cho ta.”
Nam nhân ý thức được lại là trêu đùa, yên lặng không nói nghiêng đầu qua.
“Đứng lên đi, phòng bếp làm canh cá, mặc dù còn sớm, nhưng uống chút đối với ngươi cũng không xấu.” Từ Trinh cười xấu xa sờ mấy cái trên thân thể trần trụi, liền không quấy rối nữa đỡ nam nhân dậy, hắn một bên lấy đồ lót ở dưới giường, một bên ngắt nhéo da thịt kéo căng ở eo nam nhân, “Ngày gần đây khẩu vị của ngươi không tốt, cũng là nước canh trắng không thịt không dễ nuốt, hôm nay chỗ đau có chuyển biến tốt, thịt cá tuy vẫn không thể, nhưng chung quy có thể... Chung Nghị?”
/71
|