Editor: Sakura Trang
Từ Trinh do dự một chút, “Kia... Nhưng còn nhớ phụ mẫu ngươi?”
Trong mắt Chung Nghị buồn bã, ngôn ngữ nhưng hoàn toàn không có khác thường, “Song thân thuộc hạ đều là họ Ân, định cư ở Nam Huyền cách Dong thành hơn ngoài trăm dặm, hôm nay nghĩ đến, thuộc hạ hẳn là con nuôi mà thôi.”
Giờ đổi thành Từ Trinh sửng sốt, hắn trừng mắt nhìn, có chút nghi ngờ hỏi: “Hôm nay nghĩ đến?” Nghĩa là trước kia cũng không phát hiện?
Chung Nghị nhếch khóe miệng ước chừng là muốn cười một tiếng, nhưng bình thường quá mức thói quen biểu tình lạnh lùng, lúc này coi như cố gắng làm, nhìn qua cũng kỳ quái cứng ngắc. Dứt khoát y cũng nhận ra, thoáng động một cái liền không miễn cưỡng nữa, “Trong trí nhớ, song thân thuộc hạ đều là nam tử. Hay hoặc là...” Nhất định là một trong hai người có thể có con nối dòng.
Trong đầu Cốc chủ một đám ngựa hối hả chạy qua.
Hắn cúi đầu xuống xoa xoa mi tâm, quả thực không biết như thế nào đi xem ảm đạm ẩn giấu ở trong đáy mắt nam nhân, “Như vậy, ngươi mới là hài tử thân sinh của bọn họ.”
Chung Nghị ngây người, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Từ Trinh buồn bực khoát tay một cái, không thể làm gì khác hơn là kể lại toàn bộ những thứ Dung Thiên Hâm nói cho mình cho Chung Nghị. Dĩ nhiên, ngoại trừ việc mình là chui ra từ trong bụng của Ảnh Thập Thất và giống y là sản vật của nam nam sinh tử.
Dẫu sao, coi như phương diện lý trí đã rõ, nhưng muốn chính miệng nói ra, vẫn là cần muốn chút dũng khí.
Hơn nữa... Chung Nghị mặc dù nhìn cứng nhắc, thực tế đầu óc không hề ngu dốt, thậm chí có thể nói lý trí rõ ràng. Nếu mình nói quan hệ của y và Ảnh Thập Thất, lại báo cho biết chỉ có hài tử đồng tộc mới có thể coi là người Di tộc, vậy thì, mình giống y ở nơi nào, lại khác nơi nào, Chung Nghị chỉ cần suy nghĩ một chút, liền lập tức có thể biết rõ.
Ít nhất, nhìn biểu tình ngây ngô này của y, quả thật đã nghe rõ ràng, còn việc có tin hay không… Người này làm gì có lúc nào hoài nghi hắn bao giờ?
Nhưng tin tưởng và chấp nhận chung quy vẫn là hai chuyện khác nhau.
Khi Chung Nghị từ trong ngốc lăng khôi phục trở lại, Từ Trinh đến gần trước một chút, đưa tay từ từ dán lên bụng bằng phẳng của nam nhân, “Vì vậy lần thất bại này, chủ yếu vẫn là do ta.” Hắn lựa chọn một giải thích kín đáo, nhưng Chung Nghị hiển nhiên không biết. Nhưng mà có hiểu hay không chỉ là phụ, khi nam nhân nghe được chủ nhân nhà mình nhận lấy sai lầm vốn nên thuộc về mình, lập tức muốn phủ nhận, chẳng qua là y mới vừa mở miệng liền bị môi ấm áp chặn lại.
Lại là một cái hôn sâu đậm, Từ Trinh vòng kéo sau gáy nam nhân, từng điểm liếm hết bộ phận ướt át trong cổ họng, đầu lưỡi linh hoạt cố sức triền miên, tựa như nghĩ phải đem toàn bộ bộ phận có thể chạm đến cuốn vào trong miệng mình, nhìn như nhu hòa, nhưng bá đạo làm cho người khác không cách nào kháng cự.
Chung Nghị lặng lẽ nhận lấy nụ hôn như vậy, qua một lát mới nâng lên cánh tay ôm lấy người, ngước cổ thử đáp lại. Y nhận ra được khẩn trương và khác thường của Từ Trinh, theo bản năng nghĩ muốn sát đến gần hơn, mà Từ Trinh thì vẫn là sợ y náo loạn làm thương hai tay, cũng không lâu lắm liền lui ra. Sợi tơ Trong suốt nối liền với nhau, cốc chủ tuấn mỹ lè lưỡi nhẹ nhàng liếm rơi, sau đó cúi đầu dùng lỗ mũi cọ lên cần cổ nam nhân.
“Không phải vậy.” Từ Trinh đỡ lấy nam nhân chỉ có thể dùng eo chống đỡ thân thể, hắn lần nữa đưa tay thả vào trên bụng Chung Nghị, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Ngươi coi như Di tộc thuần chính, có năng lực sinh con. Mà trong đây, đã có tử tự* của ta.” Mà người Di tộc, nếu không uống dược vật đặc thù thì sẽ không rơi thai, mà thai nhi chỉ cần đủ tháng, dù là mẫu thể chết cũng có thể mổ bụng lấy ra.
*tử tự: cón cháu, con nói dõi.
Một cái trực tiếp lại cũng không vòng vo, Chung Nghị dù là ngu xuẩn cũng sẽ không nghe rõ. Mà lúc trước, y cũng không phải là không nghĩ đến, chẳng qua là từ nhỏ rời đi tộc nhân, tiếp nhận chỉ có giáo dục người Hán, thông minh đi nữa, cũng không cách nào tưởng tượng chuyện ly kỳ nam nhân sinh con như vậy.
Vì vậy, Chung Nghị ngây người, triệt triệt để để ngây người.
Từ Trinh không nói gì, cho y thời gian sửa sang lại bản thân. Lúc biết mình là kết quả của nam nam sinh tử, hắn gần như cảm thấy ngũ lôi oanh, mà người trước mắt này so với hắn thảm hại hơn, không chỉ có bị nam nhân sinh ra, lúc biết chuyện này lại còn biết bản thân mình mang thai nữa.
Nếu như là mình, nói không chừng lúc nghe được, đã một quyền đánh chết đi quái vật trong bụng.
Chỉ nghĩ chuyện này một chút thôi… Hắn liền hỗn loạn trong gió.
Thật vất vả đến khi Chung Nghị có chút động tĩnh, Từ Trinh nhìn dáng vẻ y vừa có chút bối rối vừa cố gắng lẩn trốn, có chút đau lòng đi hôn trán của y, “Thật ra thì ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, ngươi được sinh ra như thế nào lại sống như nào trong hơn hai mươi năm qua, ta coi như không chính mắt nhìn thấy, nhưng cũng có thể đủ đoán được mấy phần. Đứa nhỏ này, vốn cũng không phải là muốn ngươi sinh, chẳng qua chỉ muốn báo đúng sự thật, nghĩ ngươi là người có quyền được biết. Trước mắt chẳng qua mới gần hai tháng, đánh rụng vẫn được… Nếu như băn khoăn hậu quả về sau, dùng dược vật điều chỉnh cũng không phải là tuyệt không khả năng…”
Từ Trinh càng nói, ánh mắt của Chung Nghị mở càng lớn, y khó có thể tin nhìn cốc chủ mang vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là mỉm cười trước mặt, căng thẳng bắp thịt không ngừng được run rẩy.
Hắn nói đánh rụng? Đem hài tử đánh rụng...?
Đau đớn mãnh liệt đụng vào nơi ngực trái Chung Nghị, thật giống như có một lưỡi dao sắc bén cắt từng đao bên trong tim, kia rõ ràng là cốt nhục của y, con trai trưởng của vụ cốc… Mà hắn lại chỉ suy nghĩ đến không được tự nhiên nho nhỏ không đáng kể trong lòng mình kia…
Mà y lại thật cũng có thể càn rỡ do dự!
Rất lâu, Từ Trinh cảm thấy đã nắm giữ được suy tư của nam nhân trước mắt, vậy mà lúc này giờ phút này, hắn nhìn Chung Nghị càng ngày càng kiên định, càng ngày càng nghiêm túc lại đột nhiên cảm thấy khó hiểu.
Vẻ mặt này thế nào tựa như phải đi hy sinh anh dũng.
Hắn tự nhận đã truyền đạt rõ ràng chuyện không hề cố chấp huyết thống, nhưng quên cái thế giới này phá lệ coi trọng con cháu ruột thịt, càng quên thân phận như mình nói ra như vậy, chỉ sẽ để cho nam nhân cảm thấy mình là đang ủy khuất để dung túng. Về việc này, lúc hắn còn đang suy nghĩ nói cho Chung Nghị như thế nào, “Đánh rụng mặc dù có chút khó chịu, nhưng sau chuyện này mình cũng có thể điều chỉnh thân thể của y như lúc ban đầu”, nam nhân đã ngồi thẳng người, mặt đầy nghiêm túc nói: “Thuộc hạ nguyện ý, xin cho thuộc hạ sinh hạ tử tự của ngài.”
Từ Trinh do dự một chút, “Kia... Nhưng còn nhớ phụ mẫu ngươi?”
Trong mắt Chung Nghị buồn bã, ngôn ngữ nhưng hoàn toàn không có khác thường, “Song thân thuộc hạ đều là họ Ân, định cư ở Nam Huyền cách Dong thành hơn ngoài trăm dặm, hôm nay nghĩ đến, thuộc hạ hẳn là con nuôi mà thôi.”
Giờ đổi thành Từ Trinh sửng sốt, hắn trừng mắt nhìn, có chút nghi ngờ hỏi: “Hôm nay nghĩ đến?” Nghĩa là trước kia cũng không phát hiện?
Chung Nghị nhếch khóe miệng ước chừng là muốn cười một tiếng, nhưng bình thường quá mức thói quen biểu tình lạnh lùng, lúc này coi như cố gắng làm, nhìn qua cũng kỳ quái cứng ngắc. Dứt khoát y cũng nhận ra, thoáng động một cái liền không miễn cưỡng nữa, “Trong trí nhớ, song thân thuộc hạ đều là nam tử. Hay hoặc là...” Nhất định là một trong hai người có thể có con nối dòng.
Trong đầu Cốc chủ một đám ngựa hối hả chạy qua.
Hắn cúi đầu xuống xoa xoa mi tâm, quả thực không biết như thế nào đi xem ảm đạm ẩn giấu ở trong đáy mắt nam nhân, “Như vậy, ngươi mới là hài tử thân sinh của bọn họ.”
Chung Nghị ngây người, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Từ Trinh buồn bực khoát tay một cái, không thể làm gì khác hơn là kể lại toàn bộ những thứ Dung Thiên Hâm nói cho mình cho Chung Nghị. Dĩ nhiên, ngoại trừ việc mình là chui ra từ trong bụng của Ảnh Thập Thất và giống y là sản vật của nam nam sinh tử.
Dẫu sao, coi như phương diện lý trí đã rõ, nhưng muốn chính miệng nói ra, vẫn là cần muốn chút dũng khí.
Hơn nữa... Chung Nghị mặc dù nhìn cứng nhắc, thực tế đầu óc không hề ngu dốt, thậm chí có thể nói lý trí rõ ràng. Nếu mình nói quan hệ của y và Ảnh Thập Thất, lại báo cho biết chỉ có hài tử đồng tộc mới có thể coi là người Di tộc, vậy thì, mình giống y ở nơi nào, lại khác nơi nào, Chung Nghị chỉ cần suy nghĩ một chút, liền lập tức có thể biết rõ.
Ít nhất, nhìn biểu tình ngây ngô này của y, quả thật đã nghe rõ ràng, còn việc có tin hay không… Người này làm gì có lúc nào hoài nghi hắn bao giờ?
Nhưng tin tưởng và chấp nhận chung quy vẫn là hai chuyện khác nhau.
Khi Chung Nghị từ trong ngốc lăng khôi phục trở lại, Từ Trinh đến gần trước một chút, đưa tay từ từ dán lên bụng bằng phẳng của nam nhân, “Vì vậy lần thất bại này, chủ yếu vẫn là do ta.” Hắn lựa chọn một giải thích kín đáo, nhưng Chung Nghị hiển nhiên không biết. Nhưng mà có hiểu hay không chỉ là phụ, khi nam nhân nghe được chủ nhân nhà mình nhận lấy sai lầm vốn nên thuộc về mình, lập tức muốn phủ nhận, chẳng qua là y mới vừa mở miệng liền bị môi ấm áp chặn lại.
Lại là một cái hôn sâu đậm, Từ Trinh vòng kéo sau gáy nam nhân, từng điểm liếm hết bộ phận ướt át trong cổ họng, đầu lưỡi linh hoạt cố sức triền miên, tựa như nghĩ phải đem toàn bộ bộ phận có thể chạm đến cuốn vào trong miệng mình, nhìn như nhu hòa, nhưng bá đạo làm cho người khác không cách nào kháng cự.
Chung Nghị lặng lẽ nhận lấy nụ hôn như vậy, qua một lát mới nâng lên cánh tay ôm lấy người, ngước cổ thử đáp lại. Y nhận ra được khẩn trương và khác thường của Từ Trinh, theo bản năng nghĩ muốn sát đến gần hơn, mà Từ Trinh thì vẫn là sợ y náo loạn làm thương hai tay, cũng không lâu lắm liền lui ra. Sợi tơ Trong suốt nối liền với nhau, cốc chủ tuấn mỹ lè lưỡi nhẹ nhàng liếm rơi, sau đó cúi đầu dùng lỗ mũi cọ lên cần cổ nam nhân.
“Không phải vậy.” Từ Trinh đỡ lấy nam nhân chỉ có thể dùng eo chống đỡ thân thể, hắn lần nữa đưa tay thả vào trên bụng Chung Nghị, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Ngươi coi như Di tộc thuần chính, có năng lực sinh con. Mà trong đây, đã có tử tự* của ta.” Mà người Di tộc, nếu không uống dược vật đặc thù thì sẽ không rơi thai, mà thai nhi chỉ cần đủ tháng, dù là mẫu thể chết cũng có thể mổ bụng lấy ra.
*tử tự: cón cháu, con nói dõi.
Một cái trực tiếp lại cũng không vòng vo, Chung Nghị dù là ngu xuẩn cũng sẽ không nghe rõ. Mà lúc trước, y cũng không phải là không nghĩ đến, chẳng qua là từ nhỏ rời đi tộc nhân, tiếp nhận chỉ có giáo dục người Hán, thông minh đi nữa, cũng không cách nào tưởng tượng chuyện ly kỳ nam nhân sinh con như vậy.
Vì vậy, Chung Nghị ngây người, triệt triệt để để ngây người.
Từ Trinh không nói gì, cho y thời gian sửa sang lại bản thân. Lúc biết mình là kết quả của nam nam sinh tử, hắn gần như cảm thấy ngũ lôi oanh, mà người trước mắt này so với hắn thảm hại hơn, không chỉ có bị nam nhân sinh ra, lúc biết chuyện này lại còn biết bản thân mình mang thai nữa.
Nếu như là mình, nói không chừng lúc nghe được, đã một quyền đánh chết đi quái vật trong bụng.
Chỉ nghĩ chuyện này một chút thôi… Hắn liền hỗn loạn trong gió.
Thật vất vả đến khi Chung Nghị có chút động tĩnh, Từ Trinh nhìn dáng vẻ y vừa có chút bối rối vừa cố gắng lẩn trốn, có chút đau lòng đi hôn trán của y, “Thật ra thì ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, ngươi được sinh ra như thế nào lại sống như nào trong hơn hai mươi năm qua, ta coi như không chính mắt nhìn thấy, nhưng cũng có thể đủ đoán được mấy phần. Đứa nhỏ này, vốn cũng không phải là muốn ngươi sinh, chẳng qua chỉ muốn báo đúng sự thật, nghĩ ngươi là người có quyền được biết. Trước mắt chẳng qua mới gần hai tháng, đánh rụng vẫn được… Nếu như băn khoăn hậu quả về sau, dùng dược vật điều chỉnh cũng không phải là tuyệt không khả năng…”
Từ Trinh càng nói, ánh mắt của Chung Nghị mở càng lớn, y khó có thể tin nhìn cốc chủ mang vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là mỉm cười trước mặt, căng thẳng bắp thịt không ngừng được run rẩy.
Hắn nói đánh rụng? Đem hài tử đánh rụng...?
Đau đớn mãnh liệt đụng vào nơi ngực trái Chung Nghị, thật giống như có một lưỡi dao sắc bén cắt từng đao bên trong tim, kia rõ ràng là cốt nhục của y, con trai trưởng của vụ cốc… Mà hắn lại chỉ suy nghĩ đến không được tự nhiên nho nhỏ không đáng kể trong lòng mình kia…
Mà y lại thật cũng có thể càn rỡ do dự!
Rất lâu, Từ Trinh cảm thấy đã nắm giữ được suy tư của nam nhân trước mắt, vậy mà lúc này giờ phút này, hắn nhìn Chung Nghị càng ngày càng kiên định, càng ngày càng nghiêm túc lại đột nhiên cảm thấy khó hiểu.
Vẻ mặt này thế nào tựa như phải đi hy sinh anh dũng.
Hắn tự nhận đã truyền đạt rõ ràng chuyện không hề cố chấp huyết thống, nhưng quên cái thế giới này phá lệ coi trọng con cháu ruột thịt, càng quên thân phận như mình nói ra như vậy, chỉ sẽ để cho nam nhân cảm thấy mình là đang ủy khuất để dung túng. Về việc này, lúc hắn còn đang suy nghĩ nói cho Chung Nghị như thế nào, “Đánh rụng mặc dù có chút khó chịu, nhưng sau chuyện này mình cũng có thể điều chỉnh thân thể của y như lúc ban đầu”, nam nhân đã ngồi thẳng người, mặt đầy nghiêm túc nói: “Thuộc hạ nguyện ý, xin cho thuộc hạ sinh hạ tử tự của ngài.”
/71
|