Đám người nghị luận xôn xao, ồn ào vô cùng, có điều tất cả đều bị cao thủ tam phái chế ngự bên ngoài trăm trượng, vây vòng quanh trung tâm khu mỏ Huyết Chiến bang.
Dương Khai nhìn kỹ vào bên trong, thì thấy ngũ đại trưởng lão của Lăng Tiêu các đang bàn luận kịch liệt cùng một đám người, nhìn như đang cãi cọ vậy, người nào cũng đỏ mặt tía tai.
Trong số đó có một người dáng cao lớn thô kệch đặc biệt kích động, nước miếng bay loạn xạ, ngoài ra còn có một người trung niên bộ dạng thư sinh đang ra sức xoa dịu.
Phía bên cạnh có tiếng nghị luận:
- Cái người cao to như gấu đó chính là bang chủ Huyết Chiến bang, Hồ Man. Còn người nhìn như thư sinh kia là lâu chủ Phong Vũ lâu, Tiêu Nhược Hàn.
- Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cao thủ tam phái lại tụ họp hết ở đây?
- Hê, ta đến sớm, vì cũng ở khá gần, nghe được mấy cao thủ đó nói, vùng này xuất hiện Truyền Thừa Động Thiên!
- Truyền Thừa Động Điên là cái gì?
Tên thứ hai ngơ ngác hỏi.
Dương Khai cũng không biết, vội vàng dỏng tai lên nghe, nhiều người xung quanh cũng vậy.
Tên đó nghe xong bật cười rồi rồi rủ rỉ hết mọi cái hay của Truyền Thừa Động Thiên, mọi người nghe xong thì máu nóng dâng trào, tinh thần kích động, hận không thể lập tức xông vào Truyền Thừa Động Thiên đó để thừa hưởng di sản của cao nhân.
Thì ra là thế!
Dương Khai chợt nhớ ra hai tháng trước, đã từng cảm nhận được điều bất thường ở nơi này, lúc đó chỉ vì mấy bảo vật thuộc tính dương trong lòng đất, nên mới phải có qua có lại, bảo Hồ Mị Nhi đi tìm.
Có điều không ngờ được thứ ẩn giấu bên dưới lại là Truyền Thừa Động Thiên.
Lúc đó Dương Khai đã cảm nhận được, năng lượng thuộc tính dương bị thứ gì đó che lấp, bây giờ nghĩ lại, thì chắc đó chính là cấm chế ở nơi này!
Thật không ngờ, có thể nói, sự xuất hiện của Truyền Thừa Động Thiên liên quan mật thiết đến Dương Khai ở chỗ chính hắnđã vô tình thúc giục nó.
Tên bên cạnh đó vẫn đang thao thao bất tuyệt, Dương Khai cũng không thèm nghe tiếp nữa. Hắn đang suy nghĩ, sau khi Truyền Thừa Động Thiên xuất hiện, cao nhân tam phái sẽ xử trí thế nào.
Chắc chắn không một bên nào được quyền độc chiếm, cho dù phái này có muốn, thì hai phái còn lại cũng sẽ không cho họ cơ hội này.
Rõ ràng Huyết Chiến bang chính là phái này!
Khả năngcòn lại là Huyết Chiến Bang thỏa hiệp, tam phái cùng tìm hiểu bí mật bên trong, chỉ có điều Huyết Chiến bang chắc chắn sẽ muốn nếm trước lợi lộc! Dù sao họ cũng có công phát hiện ra nơi này, phải được ưu đãi trước tiên.
Trong khi Dương Khai đang trầm tư suy nghĩ, ở bên đó, cao thủ tam phái hình như đã thỏa thuận xong, mỗi bên cử ra một đệ thử công lực cao thâm, xâm nhập Truyền Thừa Động Thiên để thám thính tình hình.
Bên Lăng Tiêu các cử ra Tô Nhan, phía Huyết Chiến bang là Long Tuấn, còn Phong Vũ lâu cử Phương Tử Kỳ.
Cả ba người đến bên cái hố rồi cùng nhảy xuống.
Một phen chờ đợi dài dằng dặc.
Phải đến một lúc thật lâu sau, Tô Nhan quay lại đầu tiên, thình lình xuất hiện bên bờ hố rồi bước đến trước các cao thủ tam phái bẩm báo.
Thêm một lúc sau, Long Tuấn và Phương Tử Kỳ đều quay trở lại.
Nghe cả ba bẩm báo xong, các cao thủ tam phái lại thương nghị tiếp, rồi gật đầu với nhau, phân tán về ba phía.
Không lâu sau, cao thủ tam phái phát ra âm thanh triệu tập đệ tử.
Dương Khai cùng một đám đệ tử Lăng Tiêu các đi về phía ngũ đại trưởng lão, ba toán người, ai về phe người nấy, không quấy nhiễu nhau.
- Dương sư huynh!
Dương Khai đang đợi Ngụy Tích Đồng lên tiếng thì Tô Mộc kéo theo cả bọn Lý Vân Thiên tiến lại gần.
- Các đệ cũng tới à? Dương Khai mỉm cười.
Tô Mộc hân hoan: --
- Chuyện lớn đến thế, dĩ nhiên là phải đến xem cảnh náo nhiệt rồi.
Lý Vân Thiên hỏi:
- Mấy ngày trước sư huynh đi đâu mà biệt tăm suốt hai mươi ngày vậy.
Dương Khai giải thích: -
- Ra ngoài làm chút việc thôi, còn phải đa tạ chư vị sư đệ đã thay ta dọn dẹp nhà cửa nữa.
Bọn Lý Vân Thiên ngạc nhiên: “Bọn đệ chỉ quét sân hộ huynh thôi, đâu có dọn dẹp căn nhà!”
- Bọn đệ cả lũlười nhác đến độ ngủ dậy còn không gấp chăn, sao lại biết dọn dẹp nhà cửa chứ? Tô Mộc bật cười.
- Không có sao? Dương Khai giật mình, vậy tại sao căn nhà gỗ của mình lại rất sạch sẽ, không có hạt bụi nào.
- Yên lặng! Yên lặng hết!
Ngụy Tích Đồng đột nhiên nghiêm mặt quát, gần hai nghìn đệ tử Lăng Tiêu các lập tức im bặt, trâng mắt nhìn về phía lão háo hức chờ đợi.
Tất cả mọi người đều biết, chuyện mà đại trưởng lão sắp nói chắc chắn có liên quan đến Truyền Thừa Động Thiên.
Quả nhiên, Ngụy Tích Đồng đằng hắng một tiếng, nhìn qua xung quanh rồi lên tiếng:
- Các con hẳn đã hiểu rõ chuyện đang xảy ra và cũng biết đó là cơ duyên như thế nào rồi. Truyền Thừa Động Thiên, lưu truyền đã lâu, nhưng đừng nói là bọn lão phu chưa từng nhìn thấy, mà toàn vương triều Đại Hán này, trong một nghìn năm nay cũng chưa xuất hiện một lần, chúng ta cũng không biết cường nhân có thể ngưng luyện được Truyền Thừa Động Thiên này rốt cuộc có tu vi cao cường thế nào. Nhưng... đây đích thực là một bảo tàng vô giá! Bên trong có linh đơn diệu dược, có công pháp bí kíp, có thiên tài địa bảo, quan trọng nhất là truyền thừa của cao nhân đó!
Chúng đệ tử ồ lên, ánh mắt rừng rực, thở dồn dập.
Ngụy Tích Đồng nói tiếp: - Cùngvới những cái này, lại là vô số cấm chế và nguy hiểm đang ẩn náu. Chỉ hơi sơ suất cũng sẽ có kết cục hồn siêu phách lạc!”
Câu nói này như chậu nước lạnh tạt trở lại, khiến tâm trạng phấn chấn của không ít người lập tức bị dập tắt.
- Lợi ích không phải cho không.
Ngụy Tích Đồng lạnh lùng hừ lạnh một tiếng:
- Bước vào trong đó, đầu tiên phải coi thường sinh tử! Ta hỏi các con, nếu là vậy, các con có còn muốn vào nữa không?
Tất cả im lặng, ánh mắt thúc bách của Ngụy Tích Đồng dạo một lượt qua đám đệ tử, rồi dừng lại ở Dương Khai, đồng tử chợt co lại, rồi lập tức lướt qua.
Một lát sau, có người nói:
- Đại trưởng lão, nếu bỏ lỡ cơ duyên trời ban này, chẳng phải rất đáng tiếc sao? Cho dù bên trong hung hiểm vạn phần, chúng con cũng sẽ liều chết xông vào!
- Đúng vậy! Chuyện cả đời chưa chắc đã được gặp một lần, sao thểbỏ qua?
- Chúng con muốn vào đó!
Các đệ tử Lăng Tiêu các tập tức kích động, nhiều người vô cùng phấn chấn, dưới sức hấp dẫn của Truyền Thừa Động Thiên, cấm chế hay nguy hiểm gì đều không phải suy xét nữa. Câu nói “vì tiền bỏ mạng” muôn đời vẫn chí lý.
- Tốt!
Ngụy Tích Đồng gật đầu hài lòng,
- Đệ tử Lăng Tiêu các ta vốn nên dũng cảm trước gian nguy, vững vàng chính trực! Các con biết giác ngộ như vậy, lão phu rất vui mừng. Các đệ tử trên ba mươi tuổi nghe lệnh, bước ra!”
Rầm rầm,
Một nhóm đệ tử Lăng Tiêu các bước ra, nhân số giảm đi khoảng bốn phần.
Ngụy Tích Đồng hơi tiếc nuối nhìn họ: “Các con... không thể vào Truyền Thừa Động Thiên được, nơi này không cho người trên ba mươi tuổi vào, và cũng khước từ các võ giả Thần Du cảnh trở lên.”
- Sao lại như vậy!Đám đệ tử đó buồn rầu.
- Đừng có ồn ào, Truyền Thừa Động Thiên này do một vị cao nhân tiền bối để lại, cấm chế cũng là do ngườihạ lệnh, người làm vậy ắt có cái lý của mình.
Nhị trưởng lão Tô Huyền Vũ quát mắng. Tuy rằng lão và đại trưởng lão xưa nay bất hòa, nhưng chuyện này can hệ đến lợi ích thậm chí cả tương lai của Lăng Tiêu các, nên lão dĩ nhiên sẽ không phá đám Ngụy Tích Đồng.
Ngụy Tích Đồng lại hô to:
- Đệ tử dưới cấp Khai Nguyên cảnh, bước ra!
Lại thêm một nhóm người bước ra.
- Các con tuy có đủ tư cách, nhưng mà... không được vào!
Ngụy Tích Đồng nhìn bọn họ, trầm giọng:
- Bên trong nguy hiểm trùng trùng, công lực các con quá thấp, vào đó đồng nghĩa với tự tìm đường chết!
Nhóm người này cũng tự hiểu rõ khả năng cũng mình, nên không dám oán thán gì với quyết định này.
Sau hai điều kiện tuyển chọn, số người còn lại chỉ còn ba bốn trăm.
Ngụy Tích Đồng nhìn nhóm người còn lại, nói:
- =Trong số các con, có ai không dám vào, bây giờ có thể đi ra. Tông môn sẽ không bắt ép các con vào Truyền Thừa Động Thiên, tất cả đều phải tự nguyện, sống hay chết không thể trách người khác được!
Không có ai bước ra, đối mặt với sức lôi cuốn của Truyền Thừa Động Thiên, ai mà không động lòng chứ?
Ngụy Tích Đồng đợi một lúc rồi cười:
- Nếu các con đã chọn đi vào trong đó, lão phu sẽ cho các con biết các thông tin đã dò thám được trước đó, để các con có chuẩn bị tâm lý.
Trước đó Tô Nhan cùng hai người khác vào đó để thăm dò tình hình bên trong, tuy họ không tìm hiểu được gì nhiều, nhưng những tin tức nắm được có thể giúp đệ tử tam phái không phải luống cuống tay chân khi vào trong.
Dương Khai dỏng tai lắng nghe mới biết tuy Truyền Thừa Động Thiên chỉ có một lối vào, nhưng khi vào trong rồi, vị trí của mỗi người sẽ không giống nhau, năng lượng thiên địa bên trong rất dồi dào, vô cùng thích hợp để tu luyện.
Hơn nữa, bên trong Truyền Thừa Động Thiên có một số cửa ra đặc biệt, nếu cảm giác không ổn, các đệ tử có thể rời khỏi Truyền Thừa Động Thiên qua cửa ra này.
Vì bọn Tô Nhan chỉ thám thính bên trong một lúc, chưa nắm được nhiều tin tức cho lắm, nên Ngụy Tích Đồng cũng không dặn dò được gì nhiều.
Sau cùng, Ngụy Tích Đồng nói:
- Vì nơi này do Huyết Chiến bang phát hiện ra, nên họ sẽ cử ra năm mươi người vào trong đó trước, đợi một lúc sau, đệ tử Lăng Tiêu các ta và Phong Vũ lâu mới được vào. Điều cuối cùng ta cần nói là, lần này không những phải cẩn thận các cạm bẫy cấm chế bên trong, mà còn phải đề phòng đệ tử hai phái kia! Chớ để tìm được bảo bối rồi lại không có phúc mà hưởng!”
Nghe những lời này, ai nấy cũng không khỏi rùng mình, trong đầu họ bắt đầu hiện lên cảnh tượng giết chóc đoạt bảo vật.
- Đệ tử của Lăng Tiêu các nếu gặp nhau trong đó, phải giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau, cùng vượt qua hoạn nạn! Rõ cả chưa?
- Vâng!
Các đệ tử đồng ý.
- Hãy giải tán trước đã, các con hãy đi tìm chỗ nghỉ ngơi, đợi bên Huyết Chiến bang hành động trước, khi nào đến lúc ta sẽ triệu tập lại! Ngụy Tích Đồng nói xong rồi khẽ khua tay.
Ba bốn trăm đệ tử vội vàng tản ra, đi tìm chỗ thích hợp để ngồi lấy sức.
Lý Vân Thiên mặt như đưa đám bước đến, ngưỡng mộ nhìn Tô Mộc và Dương Khai:
- Tô thiếu, Dương sư huynh, đệ không được vào!
Công lực của hắn chỉ có Thối Thể cảnh cửu tầng, vẫn chưa đến Khai Nguyên cảnh.
Tô Mộc cười:
- Ai bảo ngươibình thường không cố gắng tu luyện, đáng đời! Đệ xem Dương sư huynh đi, mỗi ngày đều siêng năng khổ luyện, người đến sau lại ở trên, đến nay đã là Khai Nguyên cảnh... tầng mấy rồi?
Câu sau này hướng về phía Dương Khai.
- Thất tầng rồi. Dương Khai nhéo mũi.
Tô Mộc và Lý Vân Thiên lập tức nghẹn họng, nhìn hắn như nhìn quái vật, phải một lúc sau mới hồi tỉnh lại, sắc mặt như bị đả kích rất lớn.
- Đệ vẫn phải tranh thủ mà tu luyện thôi.
Tô Mộc rầu rĩ.
- Dương sư huynh cũng nghỉ lấy sức đi, đệ không quấy rầy nữa.
Lý Vân Thiên cũng biết ý mà rời đi.
Dương Khai gật đầu, sau đó đi tìm một nơi tương đối yên tĩnh, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, đợi đến lúc được hành động.
/2840
|