Vũ Nương Thập Phu

Chương 66: Chính văn chương 06: Trái tim đã mất

/67


Nhan Nguyệt ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú ướt sũng của hắn đỏ ửng lên, khi nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Cơ Nhi thì cảm thấy hồi hộp.

“Ẹ, phi phi phi.” Cơ nhi phun nước ra, bực bội hét lớn: “A, mặt Nhan ca ca mặn quá nha, phi phi phi………”

Khuôn mặt vốn đang âm lãnh của Mộ Dung Linh Tuyền vừa nghe liền bật cười, mà khuôn mặt của Tinh Kim đang đứng ngoài bỗng co rút kịch liệt, Nhan Nguyệt cảm thấy xấu hổ tức giận nói ” Nữ nhân kia, ngươi đừng có mà được tiện nghi rồi còn khoe mẽ, nước mắt của ai mà không mặn hả?.

“Hắc hắc, Nhan ca ca, nước mắt của ngươi mặn dã man, nếu không tin ngươi hãy thử xem, có phải do thuốc bột không?” Cơ Nhi nghiêm trang nói.

“Thật sự?” Nhan Nguyệt thấy nàng thực nghiêm túc, lập tức chấm nước mắt dùng lưỡi nếm thử.

“Oa ha ha ha. . . Nhan ca ca, ngươi, ngươi rất là ngốc nha, ha ha ha.” Hóa ra Cơ Nhi đang đùa hắn, cái tiểu nữ nhân này tự cười đến chảy ra nước mắt.

“Cơ Nhi!” Nhan Nguyệt biết mình bị mắc mưu, nhất thời tức giận hét lớn một tiếng, hận không thể dạy dỗ nàng nàng một trận.

“Ha hả a. . .” Mộ Dung Linh Tuyền cũng nhịn không được cười ra tiếng, Cơ Nhi của hắn trước nay đều nghịch như thế.

“Ách, xin lỗi, không cười, không cười nữa, ha ha ha. . .” Cơ Nhi cố gắng nhịn cười.

“Cơ Nhi, chúng ta nên đi ra ngoài trước đi!” Mộ Dung Linh Tuyền kéo Cơ Nhi đang cười đến không biết gì ra ngoài, để lại Nhan Nguyệt đằng sau với khuôn mặt tức giận vặn vẹo.

Chạng vạng ngày hôm đó, toàn bộ quần áo của mấy nam nhân đều được đưa tới, Cơ Nhi lập tức để mấy nam nhân mặc thử, tất cả quần áo đều là màu đen, tuy nhiên cái này không gọi là quần áo được, phía trên là một cái áo lót thưa trong suốt có thể nhìn thấy hết da thịt bên trong, phía dưới là quần đùi ngắn bó sát giống của Cơ Nhi, tất cả đều dùng da của động vật làm thành.

Cơ Nhi cầm một bộ quần áo cười giống một con mèo nhỏ, Cửu Vương gia ngồi bên cạnh cũng nhíu chặt lông mày, đây là đồ vật gì? khuôn mặt của Tinh Kinh đen thui, cái này so với cái nàng giải thích với hắn hình như là quá khác biệt.

Đầu Phạm Thu Nham đột nhiên gục xuống, hai tròng mắt hiện rõ sự mệt mỏi, người này bởi vì làm đàn ghi-ta mà không ăn không ngủ.

“Cơ Nhi, chuyện gì vậy?” Phạm Thu Nham không khách khí mà ngáp thiệt to.

” Đến đây cầm quần áo này mặc thử để ta xem thử hiệu quả như thế nào?” Vẻ mặt Cơ nhi đứng đắn nói, “Tinh Kim, đây là của huynh!”

Lúc này Nhan Nguyệt cùng Tư Đồ Dật cũng đã đi ra, Cơ Nhi đưa cho bọn hắn quần áo khiến bọn hắn nhất thời hoảng sợ vạn phần, cái này mà cũng kêu là quần áo được sao?

“Đi! Thay đi, ta còn mặc như thế không lẽ các ngươi là nam nhân mà lại thẹn thùng sao? hơn nữa khách nhân đều nhìn ta, các ngươi lo lắng gì chứ, còn có mặt nạ cho các ngươi cơ mà.” Cơ Nhi cả giận nói.

“Cơ Nhi, này, này, mọi người nếu đều nhìn ngươi, chúng ta cũng không cần phải mặc vậy nhỉ?” Khuôn mặt tuấn tú của Phạm Thu Nham nhăn như quả khổ qua nhìn Cơ Nhi.

“Đi! Ngươi lại không nghe lời phải không?” Cơ Nhi nhướn đôi mi thanh tú lên ” Thế thì ta khỏi cần dạy đàn ghi- ta cho ngươi nữa nhé?” Cơ Nhi trắng trợn uy hiếp, Phạm Thu Nham lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tinh Kim, Nhan Nguyệt cùng Tư Đồ Dật.

Tinh Kim quay người lại cầm quần áo của mình rồi đi vào trong phòng.

“A, Tinh Kim ngươi đi thay đồ thật đó hả?” Đôi mắt yêu mị của Nhan Nguyệt trợn to kinh hoàng nhìn Tinh Kim.

“Ngươi nói gì?” Cơ Nhi cười lạnh.

“Cơ Nhi, này, này. . .” Tư Đồ Dật một tay cầm cái quần đùi mà đỏ bừng mặt.

” Cái này cái kia gì nũa, Tư Đồ ca ca, đây gọi là trào lưu, Cơ Nhi vù các ngươi tạo ra trào lưu, đều là nam nhân sợ cái gì! Còn nữa, khách nhân nhất định là nam nhân nhiều, nữ nhân thì cũng chỉ là các cô nương trong viện mà thôi, như vậy là để Cơ Nhi biểu diễn càng thêm nổi bật, có sáng tạo là phải có hi sinh, cho nên Tư Đồ ca ca, ngươi liền vi Cơ Nhi hy sinh một chút đi.” Cơ Nhi chớp đôi mắt to, làm cho Tư Đồ Dật cùng Nhan Nguyệt khóe miệng run rẩy kịch liệt.

Mộ Dung Linh Tuyền đang phải vất vả nghẹn cười, cũng may hắn không sớm đến, bằng không khẳng định cũng sẽ gặp họa, xem vẻ mặt thống khổ của mấy nam nhân thật sự là rất buồn cười, bất quá tại sao Tinh Kim lai nghe lời Cơ Nhi như thế, không lẽ mới có nửa năm, Cơ Nhi đã thu phục được hắn rồi sao? hắn đi theo mình nửa năm cũng không nghe lời như thế , kỳ quái!

“Vương gia!” Thanh âm mềm mại của Cơ Nhi dọa cho hắn nhảy dựng lên.

“A, Cơ Nhi chuyện gì?” Tim Mộ Dung Linh Tuyền bắt đầu đập khẩn trương, “Hì hì, Cơ Nhi có mời hai cái bảo tiêu nhưng không đủ khí phách, không bằng. . .” Cơ Nhi tay cầm quần áo đưa mấy người kia.

“A, Cơ Nhi, việc này không đùa được, Bổn vương không thể mặc như thế, sẽ mất hết mặt mũi hoàng gia, không được, không được.” Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Linh Tuyền trắng bệch, đầu lắc như trống bỏi.

“Ha ha, Cơ Nhi chỉ muốn mượn hộ vệ của Vương gia thôi, họ chỉ nghe lời Vương gia người thôi ~” Cơ Nhi làm nũng đem thân mình dựa vào trước ngực Cửu Vương gia, làm cho khuôn mặt từ trắng bệch của Mộ Dung Linh Tuyền thành màu hồng.

” Vậy thì có thể.” Cửu vương gia thầm nghĩ dù sao cũng không phải là mình, đương nhiên phải giúp Cơ Nhi.

“Cám ơn Vương gia” Cơ Nhi vui sướng hôn lên mặt Cửu vương gia, khiến Nhan Nguyệt đứng cạnh nhếch miệng khinh bỉ, nữ nhân này chỉ biết đi câu dẫn nam nhân.

” Sao các ngươi còn chưa đi thay đi, muốn ta nổi giận có phải không?” Cơ Nhi tức giận nhìn bọn họ, sau đó đem bộ quần áo cuối cùng đưa cho Cửu Vương gia, để hắn phân cho thị vệ của mình.

” Cơ Nhi ta chỉ muốn nhìn xem Tinh Kim mặc quần áo trông sẽ thế nào thôi mà?” Tư Đồ Dật cười mỉa.

” Đúng, đúng!” Phạm Thu Nham lập tức gật đầu phụ họa, Nhan Nguyệt thì không cần phải nói, nhìn thấy quần áo trong tay chỉ muốn vứt đi cho xong.

Cửa phòng bị mở, Tinh Kim đi ra, làm chấn động cả viện.

Toàn bộ mặt và đầu đều bị che phủ, chỉ lộ ra con mắt cùng cái miệng, không thể nhìn thấy cái gì khác, tóc dài được cột đuôi ngựa phía sau lưng, thân thể cường tráng được cái áo màu đen bó sát vào, nhìn gợi cảm dị thường, hai cái khỏa đậu đỏ trước ngực khi ẩn khi hiện, làm chi Cơ Nhi thèm muốn chảy nước miếng.

Xuống chút nữa, hai chân thon dài cân đối và cái đùi trắng nõn bày ra không bỏ sót chút nào, cái mông được quần da bao lấy bóng loáng mượt mà, vật nam tính phía trước bị gắt gao bó chặt, nhìn mà muốn phun máu mũi.

“Trời ạ, Tinh Kim, huynh quá đẹp trai , rất gợi cảm, Cơ Nhi thích!” Cơ Nhi khắc chế không được chạy lên ôm lấy hắn mà ăn đậu hũ.

“Cơ Nhi!” Cửu Vương gia tức giận quát, khiến Cơ Nhi từ trên người Tinh Kim bị dọa nhảy xuống dưới.

“Há há, các ngươi còn không mau đi đổi! ” Cơ Nhi trừng mắt nhìn bọn họ, ” phải gợi cảm như thế mới làm cho nữ nhân nổi điên lên được!” Cơ Nhi quát lớn khiến mấy nam nhân hoảng sợ.

Ánh mắt thâm thúy của Tinh Kim nhìn Cơ Nhi thấy nàng vui vẻ như thế, hắn thấy mình trả giá như vậy là xứng đáng.

Khuôn mặt tuấn tú đáng yêu của Cửu Vương gia đầy tức giận, cũng may mình còn chưa có kêu Vệ Phong và Vệ Gia đổi quần áo, bằng không tiểu nữ nhân này sẽ không coi ai ra gì, còn dám ôm Tinh Kim rồi sờ ngực hắn, Cửu vương gia hung hăng trừng mắt nhìn Tinh Kim vì sao hắn không có đẩy nàng ra.

“Vương gia, ngươi nhanh kêu cho bọn hắn mặc thử, để Cơ Nhi xem có hợp không, ngày mai còn có thể sửa lại chứ, ha ha.” Cơ Nhi vội vàng đẩy hắn đi ra ngoài.

Mộ Dung Linh Tuyền bặm môi, đành phải theo nàng đi ra ngoài.

“Tinh Kim, quá hoàn hão, hì hì, thật gợi cảm a.” Cơ Nhi lập tức trở lại tới trước mặt Tinh Kim tiếp tục ăn đậu hũ, đôi mắt to nheo lại thành một đường, cái tay nhỏ bé không thành thật cứ vuốt ve thân thể hắn.

“Cơ Nhi, đừng như vậy, để Vương gia nhìn thấy thì không tốt đâu.” Trong lòng Tinh Kim run sợ, nữ nhân này to gan dám dùng tay mềm mại sờ xuống vùng bụng dưới của hắn, làm cho tiểu đệ đệ của hắn trướng đau đứng lên.

“Hắc hắc, Tinh Kim, nhìn huynh như thế này, nếu mà bị các cô nương nhìn thấy, có khi nàng chạy lên cưỡng gian huynh cũng không chừng.” Vẻ mặt Cơ Nhi xuân ý nhôn nhạo, nghĩ đến ba nam nhân kia mặc quần áo vào cũng khêu gợi như thế liền chảy nước miếng.

“Cơ Nhi, quần áo này có phải là quá lộ liễu hay không, không hợp với lễ nghi.” Khuôn mặt Tinh Kim cụp xuống, cơ thể run run.

“Haiz ~ sợ cái gì, nơi này là kỹ viện, nam nhân đến đây không phải đều vì tìm nữ nhân để lên giường sao? vì vậy không cần quá lo lắng đâu, còn nữa các ngươi đều mang mặt nạ sẽ không ai nhận ra đâu, hắc hắc.” Cơ Nhi cho hắn một ánh mắt xem thường.

Đến lúc đó nhất định sẽ nổi tiếng, ha ha ha.” Cơ Nhi đắc ý cười to.

Phạm Thu Nham mở cửa phòng ra, Cơ Nhi nghe được âm thanh lập tức xoay người lại, nhìn thấy Phạm Thu Nham không dám ra buồn cười nói: ” Phạm ca ca, ngươi làm gì vậy, ngươi có phải nam nhân không hả, Tinh Kim dám ra đây chẳng lẽ ngươi không dám sao?

“Cơ Nhi, nó rất không được tự nhiên, hơi thái quá .” Khuôn mặt tuấn tú của Phạm Thu Nham rất khó chịu, cả người hắn đều cảm thấy khó chịu, cũng may cái đầu đã được che đi, nhưng mà bị Cơ Nhi nhìn từ trên xuống dưới, thật sự rất mất mặt.

“Phạm ca ca, dáng người của huynh không tồi nha, he he” Cơ Nhi vui vẻ không keo kiệt mà ca ngợi, làn da của Phạm Thu Nham so với Tinh Kim trắng hơn nhiều, nhìn hắn dịu dàng như thế cứ tưởng là yếu ớt mới đúng chứ, nhưng không nghĩ tới thân thể hắn thật là tráng kiện, xem ra nam nhân này là thâm tàng bất lộ.

Lúc đó hai cánh cửa còn lại cũng đồng thời mở ra Tư Đồ Dật cùng Nhan Nguyệt nhìn nhau với hai ánh mắt khác nhau bước ra, hai mắt của Nhan Nguyệt bừng bừng lửa giận hung hăng nhìn Cơ Nhi đang dùng ánh mắt mê đắm nhìn hắn, Tư Đồ Dật là ánh mắt bất đắc dĩ, may mắn là còn có khăn trùm đầu, cũng không đến nỗi mất hết mặt mũi gặp người.

“Nữ nhân kia, như thế này còn ra thể thống gì nữa?” Nhan Nguyệt cả giận nói.

“Ha ha nhìn đi dáng người của ngươi cũng tốt lắm” Cơ Nhi hôm nay coi như đã được rửa mắt.

Nhan Nguyệt thẹn đỏ mặt nói ” Chẳng lẽ phải mặc như vậy đứng ở đó nửa canh giờ sao?” Thanh âm băng lãnh của Nhan Nguyệt cất lên.

“Không cần đứng nửa canh giờ(1h), một khắc là được rồi, Cơ Nhi sẽ múa ba khúc, không quan trọng số lượng ít nhiều mà là ở vũ đạo” Cơ Nhi thực vừa lòng khi nhìn bốn nam nhân khêu gợi này, mắt to chu du trên người bọn họ, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra nụ cười gian.

“Được rồi chứ, toàn thân ta đều cảm thấy khó chịu !” Nhan Nguyệt tức giận vội vàng trở về phòng, đi theo tiểu nữ nhân này thật là không có một ngày vui vẻ, nhưng tại sao hắn lại không muốn rời đi, bởi vì mỗi ngày đều bị kinh tâm động phách nên hắn cảm thấy mới mẻ sao?

“Ha ha ha, đêm mai nhớ rõ phải mặc nhé, mặc thêm ngoại bào rồi ra ngoài.” Cơ Nhi lớn tiếng nói.

Phạm Thu Nham cùng Tư Đồ Dật lập tức trở về phòng, Tinh Kim cũng lập tức biến mất.

“Ha ha ê, người nào có dũng khí đến đây đi ta chấp hết!” Cơ Nhi bên ngoài làm tư thế cố lên, mấy nam nhân bên trong khóe miệng nhếch lên, nữ nhân này lại điên rồi.

“Cơ Nhi!” Cửu Vương gia đi đến.

“Vương gia, thế nào rồi, bọn họ có đồng ý hay không?” Cơ Nhi mở to mắt chờ mong nhìn hắn.

“Hà à, bọn họ sợ hãi, nhưng mà quần áo phù hợp với Vệ Gia nhưng không hợp với Vệ Phong, quần quá nhỏ hắn mặc không vừa” khóe miệng của Vương gia run.

” Như vậy sao, có Vệ Gia là được rồi, dù sao thì mặt sau cũng là sân khấu, phía trước hai bên trái phải mỗi nơi một người là được rồi” Cơ Nhi suy nghĩ rồi nói.

Mọi người đổi xong quần áo đi ra, Cơ Nhi khen ngợi bọn họ, Cơ Nhi đề nghị bọ họ đi ăn khuya, thường ngày mấy nam nhân thường đi ngủ rất sớm, từ ngày họ dọn vào đây thì đều bị Cơ nhi hóa cú, đến buổi tối không ngủ sớm được, đề nghị này của Cơ Nhi làm cho bọn họ rất là cao hứng.

Sau khi mọi người đổi xong quần áo Cơ Nhi cùng một đám nam nhân nói nói cười cười, đi tới một tửu lâu lớn.

Lão bản vừa thấy Phạm Thu Nham cười cười tiến lên nói ” Phạm công tử, đã lâu không thấy, cùng cô nương kia học tập như thế nào rồi? ” Đêm đó Phạm Thu Nham và lão bản uống rượu mừng, nhưng không phải vì Phạm Thu Nham đi dự thi, mà vì Phạm Thu Nham đã bái một tiểu nữ nhân làm sư phụ.

“Ha ha, Phạm gia, tại hạ sẽ thổi một khúc cho ngài nghe” Phạm Thu Nham đi tới cửa, xuất ra ngọc tiêu.

Những người khác đều cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu, tự mình ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện, giống như một đại gia đình, Cửu Vương gia vẫnn luôn nắm bàn tay nhỏ bé của Cơ Nhi không buông, mọi người phân ra ngồi hai bên của bàn, Tinh Kim ngồi đối diện với Cơ Nhi vẻ mặt cô đơn.

Cơ Nhi ngồi xuống bàn, cái tay ở dưới bàn nhéo nhéo đùi hắn để làm cho hắn bớt lo lắng, vừa vặn bị Nhan Nguyệt nhìn thấy, khóe miệng đang cười lập tức biến thành khinh bỉ, nữ nhân này không thể đứng đắn một chút được hay sao?

Tiếng tiêu vang lên, uyển chuyển tuyệt đẹp, Phạm Thu Nham một thân áo trắng tóc đen phiêu phiêu, áo trắng tựa như tuyết dưới ánh trăng, đứng ở dưới mái hiên giống như một tiên nhân hạ phàm, thánh khiết vô cùng, Cơ Nhi bị vẻ đẹp của hắn làm cho ngây ngẩn, ở giữa nhiều mỹ nam như vậy sợ trên đời này chỉ có mình nàng mà thôi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên nam nhân yêu nghiệt bận đồ đỏ kia, tại sao nàng cứ cảm thấy hay người này có chỗ nào đó rất giống nhau nhỉ?

“Cơ Nhi, ngày mai chính là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, nàng muốn tổ chức như thế nào? ” khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Linh Tuyền tràn đầy sủng nịnh hỏi Cơ Nhi.

“A, ta, ta còn chưa có nghĩ tới a, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm là tốt rồi.” Cơ Nhi cảm thấy ngượng ngùng.

“Cơm đương nhiên là phải ăn rồi, ta đặt sẽ ở Túy Nguyên Lâu một bàn, cho Cơ Nhi muốn ăn cái gì đều được.”

“A, Túy Nguyên lâu? Vương gia không cần đến Túy Nguyên Lâu, ta không muốn cho cái tên biến thái kia kiếm tiền đâu.” Cơ Nhi lập tức phản đối, nghĩ đến long Khiếu Thiên khiến nàng hận đến nghiến răng, đối với cừu gia của Vũ Tuyết Cơ chủ nhân thân thể này nàng cảm thấy chưa chắc là hắn làm, nhưng lần này hắn dám phi lễ nàng đừng hòng mong nàng bỏ qua cho.

” Sao vậy?” Cửu Vương gia khó hiểu nhìn Cơ Nhi, sau đó nhìn về phía Tinh Kim.

“Ách, ta cùng long Khiếu Thiên có ân oán cá nhân, Vương gia chúng ta không cần đến đó ăn cơm được không, đi Bát Phương các là được rồi, nghe nói nơi đó có món phật khiêu tường rất tuyệt nha, há há” Mặt Cơ Nhi xảo trá nói.

” Được, được Tinh Kim, sáng mai ngươi đi đặt sẵn một nhã gian.” Mộ Dung Linh Tuyền lập tức hạ mệnh lệnh.

” Vâng, Vương gia!” Tinh Kim lập tức gật đầu nói.

“Cơ Nhi, ngày mai không tập luyện được không, cho chúng ta nghỉ ngơi nha? ” Tư Đồ Dật bỗng nhiên cười nói.

“A, chẳng lẽ các ngươi đều vất vả lắm sao?” Cơ Nhi đầu đầy hắc tuyến nhìn hắn.

“Ha, không phải, ngày mai chính là sinh nhật Cơ Nhi, Tư Đồ ca ca cũng phải đi mua một cái lễ vật chứ” Tư Đồ Dật khẽ cười nói, mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt cười nói của nàng hắn cảm thấy cuộc sống rất có lạc thú.

Nhan Nguyệt sửng sốt, khóe miệng co rút không nói gì, đầu óc lại suy nghĩ, mình nên tặng cái gì cho tiểu nữ nhân này đây?

Đột nhiên tiếng tiêu của Phạm Thu Nham tựa hồ hỗn loạn, Phạm Thu Nham lập tức dừng thổi tiêu, khuôn mặt bình tĩnh mà tuấn tú của hắn có chút thay đổi, đi vào bên trong nói “Cơ Nhi, Phạm ca ca có chút việc phải đi ra ngoài một chút, ngày mai nhất định sẽ trở về.”

“Cái gì! Ngươi, ngươi lại đây!” Cơ Nhi đứng lên, vào lúc khẩn cấp như bây giờ mà không thấy hắn, nàng nhất định tức chết mất thôi.

“Cơ Nhi yên tâm, lần này ta nhất định sẽ không nuốt lời, các vị cáo từ!” Nói xong hắn vội vàng đi ra ngoài, mới chỉ một chút đã không thấy bóng dáng đâu.

“Buồn cười, nếu ngày mai hắn không trở lại ta liền lột da hắn! ” Cơ Nhi giận dữ nói.

“Cơ Nhi, ngươi đừng nổi giận, Phạm huynh nói như vậy thì nhất định sẽ trở về, chắc là huynh ấy có việc gấp, vừa rồi hình như có tiếng tiêu gọi hắn về.” Tư Đồ Dật an ủi nàng.

“Đúng vậy quả thực có tiếng tiêu, Cơ Nhi, hắn rốt cuộc là ai?” khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Linh Tuyền lại trở nên âm trầm.

“Ta, ta cũng không biết a, chỉ biết là hắn là cái nhạc si, tuy nhiên hắn sẽ không hại ta.” Cơ Nhi đối với thân thế của Phạm Thu Nham nổi lên lòng tò mò.

” Võ công của hắn xuất thần nhập hóa, cao thâm khó lường, trong chốn võ lâm không có mấy người, mọi người đoán xem! ” Tư Đồ Dật đột nhiên nghiêm túc nói.

” Trong chốn võ lâm cao thủ đệ nhất bây giờ là Ám Dạ bang chủ, bất quá người hành tung bí ẩn, chưa ai nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, chỉ biết hắn tâm ngoan thủ lạt, cho dù là Hoàng thượng hắn cũng dám ám sát!” Nhan Nguyệt là người đầu tiên lên tiếng.

“Làm càn!” Cửu Vương gia nhất thời quát lên.

” Vương gia, Nhan ca ca chỉ đang nói chuyện thôi, ngươi không cần nghiêm túc như thế được không, hù chết Cơ Nhi rồi ! ” Cơ Nhi nhìn hắn trách cứ.

Họ Mộ Dung Linh Tuyền nhìn nàng một cái nói: ” Lời nói đại nghịch bất đạo bị nghe thấy thì không tốt, về sau đừng nói lung tung.”

Nhan Nguyệt trề môi, ta đây không thèm sợ đâu.

“Người thứ hai phải kể tới Vô hoa cốc chủ, người này cũng rất thần bí, vừa chính vừa tà, rất khó nắm bắt.” Nhan Nguyệt lại nói tiếp, Tư Đồ Dật tỏ vẻ đồng ý.

“Nghe nói trang chủ Hồng Diệp sơn trang cũng là một nhân vật lợi hại, nhưng không biết có phải là sự thật hay không?” Liễu Tinh Kim đột nhiên nhìn về phía Nhan Nguyệt nói.

” Không sai, võ công của Khúc Viêm Băng do đích thân Thái Ất chân nhân truyền thụ, nghe nói hắn học được võ công tuyệt học Thiên Long Bát Chưởng có thể nói là vô địch” đối với việc giang hồ thì Nhan Nguyệt hiểu rõ như lòng bàn tay.

Cơ Nhi rõ ràng cảm giác được mặt Tinh Kim run lên một chút, nàng biết mẫu thân hắn là biểu muội của Hồng Diệp trang chủ.

“Nhan ca ca nói lời này thực mâu thuẫn nha, ngươi nói bang chủ của Ám Dạ hội là cao thủ giỏi nhất võ lâm rồi lại nói trang chủ Hồng Diệp sơn trang Sở Hướng Vô Địch cũng là cao thủ nữa, vậy nếu hai người đó tỷ võ thì ai thắng?” Cơ Nhi hiếu kì hỏi Nhan Nguyệt.

“A. . .” Nhan Nguyệt miệng méo xẹo lúng túng nói “Ta, ta cũng chỉ nghe nói mà thôi.” Sao tiểu nữ nhân này có thể xảo quyệt như thế được?

“Hờ hờ, như vậy còn ai nữa?” Cơ Nhi nhìn khuôn mặt vặn vẹo của hắn mà cảm thấy buồn cười.

“Còn có, còn có. . .” Nhan Nguyệt trợn trắng mắt liếc nàng, nàng quyết tâm muốn biết đến cùng sao?

“Còn có nhị vương tử của Tây Phiền vương, nghe nói ở nơi đó hắn là đệ nhất cao thủ.” Cửu Vương gia bổ sung vào.

” Cao thủ nhiều như thế sao, vậy sư phụ của Vương gia thì sao?” Cơ Nhi nghĩ đến lời Tinh Kim đã nói qua liền hỏi.

“A, sư phụ của ta không ở trong võ lâm, không biết địa vị ở trong võ lâm như thế nào, bất quá ta không học được nhiều ở sư phụ, nhưng Tinh Kim thì học được không ít, ha ha.” Họ Mộ Dung Linh Tuyền nhìn Tinh Kim cười nói.

“Tinh Kim cũng không học được nhiều, sư phụ của Vương gia võ công cao thâm khó lường, Tinh Kim lĩnh hội không nổi.” Tinh Kim buồn bực hé miệng nói.

“Ha ha, sư phụ nói ngươi rất thông minh, so với ta lợi hại hơn nhiều.”

“Tinh Kim, huynh đừng lo lắng, Phạm ca ca dạy ngươi ba chiêu ngươi học đã xong chưa? ” Cơ Nhi nhịn không được quan tâm hắn.

“Ừm, đã học xong nhưng còn chưa thành thạo, Phạm huynh thật sự rất lợi hại, ba chiêu này là sát chiêu, nhưng lại không để lộ bất cứ sơ hở nào” Tinh Kim lộ ra vẻ hâm mộ.

“Xem ra Phạm ca ca nhất định là cao thủ, lúc nào hắn quay lại ta phải hỏi cho rõ mới được! Hắc hắc.” Khóe miệng Cơ Nhi lộ ra nụ cười gian trá.

“Các ngươi thử nói xem hắn có thể là Vô Hoa cốc chủ thần bí kia không?” Nhan Nguyệt thần bí nói.

” Sao huynh lại nghĩ như thế?” Tư Đồ Dật khó hiểu hỏi.

“Hắn không thể là bang chủ là Hắc ám hội, càng không thể là Hồng Diệp trang chủ, không lẽ lại là nhị vương tử của Tây Phiền vương?” Nhan Nguyệt nhanh chóng phân tích.

Tư Đồ Dật nhứơn mắt nói ” Ta nghĩ điều ấy không có khả năng đâu, ta thấy Phạm huynh không giống người xấu, cái vị Vô Hoa cốc chủ kia vừa chính vừa tà không thể nào là hắn đâu”.

“Các ngươi đừng có mà đoán mò nữa, có nghe qua câu sơn ngoại hữa sơn, nhân ngoại hữu nhân chưa, người mà các ngươi nói đều là những cao thủ trong võ lâm ai ai cũng biết, vậy còn những cao thủ thâm tàng bất lộ thì sao, có lẽ những người đó so với bọn hắn còn lợi hại hơn. Phạm ca ca thanh tao giống tiên nhân như thế, huynh ấy có lẽ không chém giết trên giang hồ nên có thể không ai biết huynh ấy là cao thủ chăng.” Cơ Nhi nhướn nhướn mi nói.

“Đúng rồi, còn một người nữa!” Đột nhiên Nhan Nguyệt kêu lên sợ hãi.

“Ai?” Tư Đồ Dật hỏi.

“Các chủ của Vũ Hoa các, làm sao có thể bỏ qua hắn cơ chứ, hắn giết người như chớp, khinh công thì quỷ dị thật sự làm người ta bội phục” Nhan Nguyệt lòng sợ hãi nói.

“Nhan ca ca huynh có từng gặp qua hắn sao? ” Cơ Nhi cảm thấy hứng thú.

“Ừm, ta có gặp hắn bàn chuyện làm ăn một lần, hắn nói không tiếp sinh ý của ta rồi biến mất” khuôn mặt lãnh diễm của Nhan Nguyệt chuyển xanh.

“Ha ha ha, quả thật rất giống ma quỷ, hơn nữa nam không nam, nữ không nữ, giống cái yêu nghiệt, thật sự là biến thái.” Cơ Nhi đồng cảm nói.

“Cơ Nhi đừng nói như thế, nhỡ hắn nghe được thì sao, tính tình của hắn không tốt đâu” Nhan Nguyệt khẩn trương nhìn bốn phía nói.

” Hừ, khẩn trương cái gì, ta có đắc tội hắn đâu! ” Cơ Nhi cho hắn một ánh mắt xem thường.

“Cơ Nhi, đã khuya rồi chúng ta trở về đi.” Cửu Vương gia nhìn thấy Cơ Nhi cùng với mấy nam nhân thân thiết vô cùng mà mình với nàng lại giống người xa lạ thì trong lòng cảm thấy khó chịu.

“Thôi được rồi, mọi người chúng ta về nhà hi hi” Cơ Nhi nở nụ cười sáng lạn làm cho Tư Đồ Dật và Nhan Nguyệt đều cảm thấy ấm áp.

Trở lại Tuyết viện mỗi người đều tự trở về phòng của mình, Tinh Kim nhìn Cơ Nhi ẩn chứa tình ý nồng đậm, Cửu Vương gia vốn có rất nhiều điều muốn nói với Cơ Nhi, nhưng Cơ Nhi lại nói hắn quay về phòng nghỉ ngơi, dù sao hắn cũng đến đây rồi việc gì phải vội.

Nửa đêm, phòng của Tinh Kim đèn vẫn còn sáng, cửa sổ mở toang, cho đến khi Cơ Nhi từ phía ngoài tiến vào, hắn mới lập tức đóng cửa sổ lại.

“Cơ Nhi.” Tinh Kim vội vàng kéo Cơ Nhi ôm vào trong ngực.

“Tinh Kim.” Cơ Nhi xúc động để cho hắn ôm.

“Cơ Nhi, chúng ta rốt cuộc có nên nói cho Vương gia biết hay không?” Tinh Kim buồn rầu hỏi.

“Tinh Kim, chúng ta chờ một thời gian nữa đi, ngày mai là sinh nhật Cơ Nhi ta sợ ầm ĩ thì sẽ mất vui.” Cơ Nhi cảm thấy bất đắc dĩ nói.

“Ừm, như thế cũng được, giờ chúng ta đi ngủ đi.” Tinh Kim ôm lấy nàng đi đến bên giường, trong lòng hắn có cảm giác nói không nên lời.

Đêm nay hai người đặc biệt ân ái triền miên, thẳng cho đến khi mặt trời mọc.

……………

Trong khi Cơ Nhi cùng Liễu Tinh Kim triền miên không dứt, trong Vũ hoa các yêu nghiệt mĩ nam Duẫn Nguyệt Trần với vẻ mặt ngưng trọng nhìn người vừa mới trở về Phạm Thu Nham.

“Ca, nhiệm vụ này chúng ta có nên tiếp hay không?” Mày kiếm của Trần Nguyệt Duẫn nhăn lại thành một nhúm.

“Mười vạn lượng hoàng kim?” Phạm Thu Nham lên tiếng hỏi.

“Không tồi đâu ca ca, vài năm trở lại đây, các vụ làm ăn của chúng ta không nhiều lắm, tuy rằng sinh ý không tệ, nhưng vụ làm ăn lớn như thế có thể khiến anh em trong lâu sống thoải mái hơn.” Trần Nguyệt Duẫn không dám một mình quyết định, cho nên hắn mới tìm ca ca của mình đến thương lượng.

“Với số ngân lượng lớn như thế, chứng tỏ nhiệm vụ không đơn giản, ngươi có nắm chắc mười phần thắng trong tay hay không?” ánh mắt luôn luôn ôn hòa của Phạm Thu Nham bây giờ hiện lên vẻ tàn khốc.

“Tám phần, đệ không thể chắc chắn quá nhiều.” Duẫn Nguyệt Trần suy nghĩ một chút rồi nói.

“Đêm mai sẽ động thủ sao?” tuấn mi của Phạm Thu Nham nhăn lại càng chặt.

“Vâng, Tây Phiền Vương lần này đi một mình đến Dương Châu du ngoạn, nghe nói vị nhị Vương tử này rất đam mê ca múa là một cái vũ si, vì nghe đồn Dương Châu là nơi ca múa nổi tiếng cho nên hắn muốn đến đây du ngoạn”.

” Quả thật đây là một cơ hội tốt, nhưng đêm mai ta không thể ra mặt được!” Phạm Thu Nham nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Cơ Nhi, nếu ngày mai hắn mà không tới, phỏng chừng ngày mốt không được vào cửa nữa.

“Ca, không cần huynh ra mặt việc này để đệ sắp sếp là được rồi! “

” Được, tối nay ngươi hành động thì ta có thể trợ giúp đệ, đúng rồi đệ cùng người giao dịch nói phải thêm hai vạn lạng bạc nữa, nếu muốn giết Tây Phiền vương thì sẽ không chi li chừng đó bạc!” khóe miệng Phạm Thu Nham lộ ra nụ cười âm lãnh, cùng bộ dáng ngày thường của hắn như hai người khác nhau.

” Được, đệ cũng nghĩ như thế, hắc hắc.” Khóe miệng Duẫn Nguyệt Trần lộ ra nụ cười tà ác.

“Đúng rồi, lần này Tây Phiền vương tới, Cửu Vương gia có biết hay không?”

” Việc này đệ không rõ lắm, chắc là không biết, bởi vì lần này nhị vương tử cải trang tới Dương Châu du ngoạn, tùy tùng đi theo cũng chỉ có mười mấy người mà thôi, trong đó chỉ có tám người là cao thủ, nhưng nghe nói võ công hắn cũng không tầm thường, nhưng huynh không cần phải lo lắng đệ sẽ an bài tốt mọi việc.”

“Hừ! Tin tức chuẩn xác như vậy? Không biết cố chủ là ai sao?” Phạm Thu Nham cười lạnh nói.

“Này, việc này đệ cũng không rõ lắm. Có người mang đến năm vạn tiền cọc và một phong thơ mà thôi.”

” Ngu xuẩn, chuyện lớn như vậy mà người giao dịch là ai mà cũng không biết, về sau nếu có hậu quả gì thì sẽ bị người ta vu cáo hãm hại, đệ làm việc tại sao không thông minh ra được như thế hả? ” Phạm Thu Nham nghiêm khắc nhìn Duẫn Nguyệt Trần phê bình.

“Đệ sẽ lập tức đi thăm dò ngay!” cái trán của Duẫn Nguyệt Trần toát hết cả mồ hôi, từ khi hắn tiếp quản Vũ Hoa các cho đến nay cũng không có tìm hiểu qua quá trình tiếp nhận sinh ý, cũng không có hỏi qua là ai mướn cả, chỉ cần giết người xong là được, nhưng lần này hắn đã sơ sót.

“Hừ, nhớ phải làm sạch sẽ nhanh chóng, không được lưu lại manh mối gì cả” khuôn mặt như tiên nhân của Phạm Thu Nham trở nên vặn vẹo.

” Vâng” Duẫn Nguyệt Trần đối với ca ca của mình càng thêm bội phục, ca ca hắn mười ba tuổi đã sáng lập ra Hắc ám hội trong bóng tối, tâm ngoan thủ lạt, nhưng tất cả đều là bất đắc dĩ, sau này khi huynh ấy sáng lập ra Vũ Hoa các ra ánh sáng hùng bá cả hắc bạch lưỡng đạo, làm cho người ta chỉ cần nghe thấy tên đã sợ mất, võ công xuất thần nhập hóa, dưới trướng có rất nhiều cao thủ, ngay cả võ công của hắn cũng là do một tay ca ca dạy.

” Đệ hãy mang mười sáu thiết vệ theo cùng, nếu có tình huống bất ngờ thì cũng có thể bảo vệ bản thân, nhớ kĩ tiền không quan trọng.” Phạm Thu Nham nhìn Duẫn Nguyệt Trần trong mắt hiện lên thân tình khó phát hiện, hắn chỉ có một đệ đệ này, không thể để hắn xảy ra chuyện không may được.

” Ca ta biết mà, đúng rồi ca, mai cái tiểu nữ nhân kia lên đài phải không? Đệ rất muốn xem nàng biểu diễn, xem ra không có cơ hội rồi.” Trần Nguyệt Duẫn lại bắt đầu đùa cợt.

“Nàng cũng không phải chỉ diễn có một ngày.” Tuấn mi của Phạm Thu Nham nhíu lại khi nghĩ đến kĩ thuật nhảy tuyệt diệu của nàng.

“Ca, ngươi thích nàng!” Duẫn Nguyệt Trần khẳng định như thế, nếu không vì cố kị diểm ấy, hắn đã đem cái tiểu nữ nhân kia thành điểm tâm ngọt mà ăn rồi.

“Nói bậy! Đúng rồi, ở nơi này đệ có món đồ nào thích hợp với với nữ nhân không?” Phạm Thu Nham nghĩ đến ngày mai là sinh nhật của Cơ Nhi hắn nên tặng nàng một món đồ gì đó.

” A tặng cho cái tiểu nữ nhân kia sao? ” Trần Nguyệt Duẫn kinh ngạc.

“Ừ , ngày mai là sinh nhật của nàng ta cũng nên tặng nàng một vật gì đó.”

“Hừ! thế mà huynh còn mạnh miệng nói là không thích nàng sao?” Trần Nguyệt Duẫn khinh bỉ nói xong lập tức chạy ra khỏi phòng, hắn cũng không muốn bị ca ca đánh cho thành đầu heo đâu.

Khóe miệng của Phạm Thu Nham giật giật, trong đầu nghĩ đến bộ dáng tức giận, làm nũng, tự tin, sắc tình, khêu gợi của nàng, hắn phát hiện ra mình cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý đến nữ nhân nào như nàng, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười vui vẻ khôi phục lại bộ dáng như tiên nhân kia.

Chỉ chốc lát sau Duẫn Nguyệt Trần cầm một cái hòm có khắc hoa đi tới.

“Đây là cái gì?” Phạm Thu Nham nhận cái hòm rồi nhìn đệ đệ hỏi.

“Huynh tự xem đi thì biết chứ gì, đệ mất nhiều công sức mới có nó đó, để cho huynh làm cho cái tiểu nữ nhân kia vui vẻ.” Trần Nguyệt Duẫn mếu máo nói.

Khi Phạm Thu Nham mở ra thì thấy bên trong là một viên dạ minh châu, sáng bóng nhìn không thấy một tia tạp chất, to bằng ngón cái, bây giờ muốn kiếm một viên như thế này không phải là dễ.

“Ừm, này không tồi, tiểu nữ nhân kia nhất định sẽ thích” Phạm Thu Nham vừa lòng nói.

” Nhất định sẽ thích, cái này không dưới vạn lượng bạc đâu, lần trước nàng đến hỏi tin tức của huynh, vừa ra tay đã là một vạn hai, thật không hiểu nàng lấy đâu ra nhiều bạc như thế. “

” A, nàng dùng đến cả vạn lượng bạc chỉ để hỏi tin tức của ta thôi sao?” Trong lòng Phạm Thu Nham chấn động.

“Vâng, ra tay hào phóng làm đệ cũng phải giật mình,”

Khóe miệng Phạm Thu Nham lộ ra nụ cười ấm áp, hóa ra cái tiểu nữ nhân kia cũng có để ý hắn .

“Ca, không phải là thích nàng thật chứ? sẽ không để cho nàng làm đại tẩu của ta chứ, ngàn vạn lần đừng như thế !”

Phạm Thu Nham bất mãn nói “Chờ khi nàng biết thân phận của ta sợ là trốn còn không kịp ấy chứ, nàng nói ta không phải người xấu nhưng trong thiên hạ này ta lại là người xấu nhất, haiz.”

“Ca, đó là nàng không biết nỗi khổ của huynh, nhưng mà huynh cũng không cần thích nàng, nữ nhân này chỉ biết câu dẫn nam nhân, đã không còn là thanh quan, không xứng với huynh!”

” Đệ làm sao biết nàng câu dẫn nam nhân, chẳng lẽ nàng câu dẫn đệ sao?” khuôn mặt tuấn tú của Phạm Thu Nham trầm xuống.

“A, không, không có.” Duẫn Nguyệt Trần cảm thấy bực mình, chính vì nàng không câu dẫn hắn nên hắn mới cảm thấy buồn bực, không biết mình đã làm gì để cho nàng không vừa mắt, khi gặp hắn mà như thấy quỷ, nghĩ đến mà thấy buồn cười.

“Hừ! Ta đi đây, đệ phải cẩn thận đó” Phạm Thu Nham nói xong đem hòm bỏ vào trong lòng ngực, xoay người rời đi.

Khi hắn trở lại Tuyết viện đã là đêm khuya thanh vắng, Phạm Thu Nham vừa đi đến cửa phòng mình, chợt nghe thấy thanh âm nhỏ từ phòng của Tinh Kim truyền ra, ngưng thần lắng nghe quả nhiên là thanh âm yêu kiều của Cơ Nhi uyển chuyển mê người, làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ lên muốn rời đi nhưng chân hắn không thể nào nhấc lên được, cho đến khi trong phòng yên tĩnh không còn thanh âm thở gấp nữa, Phạm Thu Nham mới phát hiện thân thể hắn cứng ngắc, xấu hổ vội vàng trở về phòng của mình, cảm thấy hồi hộp và một chút mất mát, hắn phát hiện trái tim của mình dần dần không còn giữ được nữa rồi.

Ngày hôm sau, Cơ Nhi mang vẻ mặt bình thản từ phòng mình đi ra, hôm qua Tinh Kim thấy nàng mệt nên mặc dù trời đã sáng nhưng vẫn luyến tiếc ôm nàng trở về phòng, nếu mà hai người còn dây dưa nhất định Vương gia sẽ phát hiện ra họ ở chung một chỗ.

“Cơ Nhi, nàng đã tỉnh ?” khuôn mặt đáng yêu của Mộ Dung Linh Tuyền lộ rất vui mừng, đi nhanh đến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

“Vâng, buổi sáng tốt lành, Vương gia người tỉnh sớm vậy.” Cơ Nhi nhìn Tinh Kim đứng ở một bên mà trong lòng cười trộm.

” Hiện tại mặt trời đã lên cao không phải chúng ta nên đi Bát phương các ăn cơm trưa sao? Tinh Kim đã đặt một nhã gian, không thấy nàng ra ta còn đang định gõ cửa đây.”

“A, đã trễ thế này rồi sao, được rồi được rồi, kêu mọi người cùng đi đi, đúng rồi Hồng ma ma có đến đây chưa? ” Cơ Nhi ngước đầu hỏi.

Tinh Kim đứng một bên lập tức trả lời ” Cơ Nhi, Hồng ma ma đang bố trí sân khấu hiện tại không có rảnh đâu, sáng nay bà ấy có mang cho nàng một bát mì trường thọ nhưng nếu đợi đến bây giờ thì nó sẽ bị hư, ta thấy nàng chưa tỉnh nên giúp nàng ăn rồi.” mặt của Tinh Kim hơi hồng, hắn tin nàng có thể hiểu được ý tứ của mình.

“Vậy được rồi chúng ta đi ăn nào, mang cả Tiểu Lục, Vệ Gia và Vệ Phong nữa.” Tâm tình của Cơ Nhi vô cùng tốt, nàng không nghĩ ở cổ đại này nàng cũng có sinh nhật, thật khiến nàng kích động quá đi mà.

Nửa khắc sau, tất cả mọi người đều đã thay đổi quần áo chỉnh tề, Cơ Nhi vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ mà ôn hòa của Phạm Thu Nham thì kinh ngạc nói ” Phạm ca ca, tối hôm qua huynh đã trở lại rồi sao?” khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút đỏ, phòng của Tinh Kim ở ngay sát vách phòng của hắn nha.

“Ừ.” Phạm Thu Nham cũng cảm thấy ngượng ngùng, âm thanh ngày hôm qua dường như vẫn còn văng vẳng bên tai của hắn, bất giác tầm mắt hắn dừng lại trên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sao có thể phát ra thanh âm mê người như thế nha, làm cho hắn cả đêm ngủ không được ngon.

Khuôn mặt Tinh Kim đỏ lên, chính vì nghĩ hắn không có ở trong phòng nên mới không có ngăn cản nàng qua phòng mình, không nghĩ tới người này thần không biết quỷ không hay quay lại, thật là quá xấu hổ mà.

“Cơ Nhi, đây là quà ta tặng sinh nhật ngươi.” Phạm Thu Nham lấy từ trong ngực ra cái hộp màu đỏ đưa cho Cơ Nhi.

“Oa, cám ơn Phạm ca ca, Cơ Nhi không nghĩ là huynh còn nhớ đó.” Cơ Nhi cao hứng kiễng chân hôn lên mặt Phạm Thu Nham một cái, mặc dù Mộ Dung Linh Tuyền cùng Tinh Kim biết đây là phương thức cảm tạ của nàng nhưng cũng không khỏi giật giật khóe miệng.

Cơ Nhi vội vã mở hộp ra xem.

“Oa. . .” một viên dạ minh châu thật là chói mắt, màu sắc mượt mà, Cơ Nhi nhìn mà muốn rớt tròng mắt, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Linh Tuyền trầm xuống, người này tặng quà sinh nhật thật lớn, mà còn tặng nàng dạ minh châu, xem ra hắn có lai lịch bất phàm.

“Phạm ca ca, cái này thật tặng cho Cơ Nhi sao?” Cơ Nhi quá đỗi vui mừng mà mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn hỏi.

” Đúng vậy, Cơ Nhi thích là được rồi.” Phạm Thu Nham sủng ái nhìn Cơ Nhi.

” Cái này có phải là dạ minh châu hay không vậy?” nàng cả đời này còn chưa bao giờ nhìn thấy dạ minh châu nha.

“Đúng vậy” ý cười trên mặt của Phạm Thu Nham càng ngày càng xâu, nhìn thấy nàng thích như thế thì trong lòng hắn liền trở nên cao hứng.

” Cái này có thể bán được bao nhiêu tiền? ” nhưng câu tiếp theo của Cơ Nhi làm cho khóe miệng của Phạm Thu Nham run rẩy kich liệt.

” Chẳng lẽ Cơ Nhi muốn bán nó đi sao?” khuôn mặt của Phạm Thu Nham đã không còn ý cười nữa.

“A, không, không phải, ta chỉ hỏi như thế mà thôi, hắc hắc, Phạm ca ca không nên cho Cơ Nhi lễ vật qúy giá như thế nha, không lẽ tối hôm qua huynh làm chuyện xấu gì sao? ” Cơ Nhi đã được tiện nghi rồi mà còn đùa bỡn người ta.

” Cơ Nhi nhìn xem, Phạm ca ca giống như vừa làm chuyện xấu gì sao? ” Phạm Thu Nham nhướn mi hỏi.

“Hắc hắc, cũng đúng nhỉ huynh đâu có phải là người xấu, Cơ Nhi rất vui, Cơ Nhi sẽ đem lễ vật này cất kĩ.” Cơ Nhi nói xong liền đi vào trong phòng.

“Cơ Nhi!” Tư Đồ Dật từ trong phòng của hắn đi ra, Nhan Nguyệt đi phía sau hắn trên mặt hiện lên nụ cười tà đạo.

“A, chờ Cơ Nhi một chút, ta đi cất đồ rồi sẽ trở ra liền.”

“Cơ Nhi, ngươi từ từ hãy đi, chúng ta cũng có lễ vật muốn tặng cho ngươi.” Tư Đồ Dật từ phía sau lấy ra một cuốn sách đưa cho Cơ Nhi.

Cơ Nhi sửng sốt, chẳng lẽ Tư Đồ Dật tặng nàng một cuốn sách sao? trong lòng nàng có điểm thất vọng, nàng nhận được nhiều đồ vật quý giá, giờ đối với loại lễ vật tinh thần này không thích cho lắm, bất quá nàng cũng không có biểu hiện ra bên ngoài, chỉ bày ra khuôn mặt tươi cười mà nhận lễ vật ” Tư Đồ ca ca, không cần phải làm như thế đâu, Cơ Nhi đã nhận quà của Vương gia và Phạm ca ca là được rồi.”

” Lễ vật của Tư Đồ ca ca không có gì đáng giá mong là nó đối với Cơ Nhi hữu dụng.”

Cơ Nhi cúi đầu nhìn thì thấy trên bìa quyển sách viết ” thủ pháp điểm huyệt ngũ hành” , Cơ Nhi cả kinh, mở ra trang đầu tiên thì thấy sơ đồ các huyệt vị trên thân thể của con người, làm cho lòng Cơ Nhi mừng như điên.

“Oa, cám ơn Tư Đồ ca ca, cái này thật là tuyệt vời nha~” Cơ Nhi không keo kiệt thưởng cho hắn một nụ hôn, Tư Đồ Dật lập tức xấu hổ đỏ mặt nhìn mọi người.

“Cơ Nhi, Nhan ca ca cũng không có đồ vật đang giá gì, cũng không có tiền như Vương gia, chỉ có cái này không biết Cơ Nhi có thích không?” Nhan Nguyệt lấy ra một cái bình ngọc màu trắng nhỏ, trên mặt có nhưng hoa văn màu lam rất tinh xảo và khéo léo.

“Đây là cái gì?” Cơ Nhi vội vàng hỏi.

“Đây là bách hoa ngưng lộ cao, có thể nhanh chóng làm giảm cơn đau, vết thương không để lai sẹo, so với cái hôm bữa cho Cơ Nhi khi gặp sát thủ có hiệu quả tốt hơn gấp trăm lần.” cái này cũng được coi là đồ vật trân quý đối với hắn, hắn cũng muốn tặng cho nàng một đồ gì quý giá một chút, phải thu đập đủ trăm loại hoa, hơn nữa người làm phải thật khéo léo, nếu không cẩn thận rất dễ hư, thật không dễ dàng gì làm ra được một chút dược như thế, là một loại thuốc chữa thương quý giá.

” Hóa ra Nhan Nguyệt ca ca có đồ tốt như thế mà lần trước không đưa cho Cơ Nhi dùng” Cơ Nhi chu miệng nói.

” Bởi vì, bởi vì cái này là phụ thân lưu lại cho ta mà” Ánh mặt Nhan Nguyệt hiện lên tia đau xót.

“A, này, cái này ta không thể nhận được, Nhan ca ca, cám ơn ngươi, lần trước huynh cho Cơ Nhi dược hoàn hiệu quả tốt lắm, tay Cơ Nhi đã đẹp rồi này, ha ha.’ Cơ Nhi liền kiếm cớ, nàng không dám nhận lễ vật này nha.

“Cơ Nhi, Nhan ca ca cũng tặng quà cho Cơ Nhi giống mọi người, ngươi không cần có phải là không nể mặt ta hay không, hơn nữa cái này chỉ có Cơ Nhi dùng là thích hợp nhất, người khiêu vũ dánh đàn thường xuyên bị thương, nữ nhân hay thích chưng diện ngươi hãy nhận lấy đi đễ chữa thương, cha ta để lại cho ta cũng chỉ để cho ta nghiên cứu mà thôi, mà Nhan ca ca đã học xong rồi cho nên cái này không cần thiết nữa, nếu Cơ Nhi mà không nhận sẽ khiến ta không vui vẻ” Nhan Nguyệt lập tức giải thích cho Cơ Nhi hiểu.

” A vậy thì cảm ơn Nhan ca ca nhiều lắm nha ~.” Cơ Nhi hôn lên mặt hắn một cái, nhưng mà trong lòng có chút nặng nề, cũng hiếm khi thấy Nhan Nguyệt để lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng.

“Ha ha, tốt lắm, tốt lắm, Cơ Nhi nhận được nhiều lễ vật như vậy nên về phòng cất đi, chúng ta đã thấy đói bụng rồi.” Phạm Thu Nham hài hước nói.

Cơ Nhi cười tươi chạy về phòng đem đồ vật trong tay cất đi xong rồi cao hứng chạy trở lại.

Cánh tay nhỏ bé của Cơ Nhi vung lên nói:” “Đi, hôm nay chúng ta sẽ ăn một bữa thật thịnh soạn.” làm cho mấy nam nhân cảm thấy như mình sắp ra chiến trường.


/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status