Vũ Thần

Chương 1069: Hải ngoại thần chi đảo

/1308


Từ xưa tới nay, vô số truyền thuyết cùng các dặn dò của các lao nhẫn, trừ khi có được năng lực của thần đạo, nếu không đừng bao giờ đặt chân ra ngoại hải.
Nhưng mà hôm nay, có một vị tôn giả đã bất chấp lời dặn dò của tiền nhân mà tiến vào vùng ngoại hải này.
Đây là một phương tây cường giả, hắn có thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc màu vàng rập rạp, chói mắt như mặt trời. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Ngươi này chính là phương Tây Thần Điện, lòng hy vọng của Thần Điện - Ngả Đức Văn.
Hắn sau khi tấn chức tôn giả từng được chứng kiến phương Tây Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả đại chiến cùng Hạ Nhất Minh. Ở trong trận đại chiến này, phương Tây cường giả đã hoàn toàn thua, hơn nữa còn chết mất hai vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
Phương Tây Thần Điện giáo hoàng Phất Lan Khắc Lâm trước khi lâm chung đã ra lệnh cho Ngả Đức Văn tiến ra ngoại hải tìm thần chi đảo trong truyền thuyết.
Với tính cách kiên nghị của Ngả Đức Văn, hắn không chút do dự nhận lời di nguyện cuối cùng của giáo hoàng bệ hạ. Hơn nữa dưới sự trợ giúp của thần điện lập tức chuẩn bị đội thuyền tiến ra ngoại hải để tìm kiếm.
Khi tiến ra ngoại hải bọn họ vốn có hai đội thuyền, nhưng chỉ sau vài ngày tiến vào giao giới giữa ngoại hải và nội hải, bọn họ đã gặp phải hải quái tiến hành công kích.
Đám hải quái này có thực lực cường đại vượt qua cả sự tưởng tượng của mọi người.
Cho dù là tôn giả cao thủ được nhân loại kính ngưỡng thì khi ở trước mặt hải quái cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Cuối cùng, hắn cũng chỉ còn một người tiếp tục tiến hành tìm kiếm, chứ không còn bất cứ đội thuyền nào trợ giúp.
Nếu như nói lúc trước, hắn vốn đối với sự nguy hiểm của hải ngoại thánh thú chỉ nghe đồn mà thôi. Chỉ khi tiến vào vùng biển này hắn mới nhận thức được rõ ràng sự cường đại của chúng. Ở nơi đây, tu vi tôn giả tựa hồ cũng không phải đặc biệt xuất chúng, hắn đã từng gặp qua những sinh vật biển có hình thể khổng lồ, bọn chúng vì cướp đoạt địa bàn của nhau mà chiến đấu, hay vì muốn cắn nuốt nhau mà chiến đấu, dù là lý do thì từ uy lực của cuộc chiến của bọn chúng cũng khiến cho Ngả Đức Văn hít thở không thông, chỉ có thể máu chóng tránh xa những sinh vật đấy.
Bởi vì, hắn không có bất cứ phần nắm chắc khả năng chiến thắng nào.
Đến bây giờ, điều duy nhất làm cho hắn cảm thấy may mắn chính là, những sinh vật biển mà hắn gặp cũng không có xuất hiện con nào có thực lực tương đương với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
Phải biết rằng, với thánh thú có cấp bậc như vậy thì chỉ có cường giả như Phất Lan Khắc Lâm mới có thể chống đỡ lại.
Hắn mặc dù là tôn giả, nhưng nếu vận khí không tốt mà gặp phải những sinh vật như vậy thì ngay cả cơ hội đào thoát cũng không lớn.
Lúc này, dưới chân hắn có hai tấm ván gỗ dày, đây là đồ vật hắn lợi dụng để di chuyển trên mặt biển.
Mặc dù với thực lực tôn giả của hắn thì đạp sóng di chuyển cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng hắn biết lần này tiến vào ngoại hải thì trong thời gian ngắn sẽ không thể quay trở về. Đã như vậy thì nên tiết kiệm một chút chân khí cho bản thân là tốt hơn.
Hắn vươn tay ra, trên ngón tay hắn mà một chiếc nhất phỉ thúy, đây là một kiện không gian giới chỉ hiếm thấy.
Từ sau khi thần đạo biến mất, không gian vật phẩm là bảo vật vô cùng hiếm thấy, ở một mức độ nào đó thì giá trị của bọn chúng không hề kém hơn phảng chế thần khí.
Với thực lực và thân phận của Ngả Đức Văn thì vốn không thể có được không gian vật phẩm. Nhưng lần này tiến vào ngoại hải của hắn đối với Thần Điện có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cho nên các trưởng lão sau khi thương nghị đã đem không gian vật phẩm được cất kỹ giao cho hắn.
Chân khí hơi lưu chuyển, mở ra không gian bên trong chiếc nhẫn, Ngả Đức Văn từ trong đó lấy ra một kiện vật phẩm kỳ dị. Đây là một loại vật phẩm kim loại kỳ dị có sáu cạnh, mỗi mặt của nó đều có những màu sắc bất đồng, sau khi thứ này xuất hiện ở bên ngoài lập tức tản mát ra quang thải cực kỳ mỹ lệ.
Ngả Đức Văn đưa một đầu ngón tay lên, chậm rãi điểm nhẹ lên vật phẩm này, một cỗ Quang Minh lực lượng tinh túy được truyền sang.
Thể chất thuần Quang Minh, và thể chất thuần Hắc Ám đều là những thể chất khó gặp ở trong cả hai thế lực ở phương Tây. Tuy Ngả Đức Văn không có được thể chất thuần Quang Minh, nhưng thể chất Quang Minh của hắn ở trong đám hậu bối của Thần Điện cũng là hiếm gặp. Cho nên sau khi võ đạo của hắn đạt được chút thành tựu đã có thể nắm giữ Quang Minh lực lượng.
Cỗ lực lượng này mặc dù không thể so sánh được với Phất Lan Khắc Lâm giáo hoàng bệ hạ, nhưng ở trong khắp thần điện cũng chỉ có một vài người mới có. Vật phẩm lục giác sau khi được một lượng lớn Quang Minh chi lực tiến vào bên trong thì bắt đầu xoay tròn, chỉ trong chốc lát nó tạo ra vô số vòng tròng.
Từ trên vật phẩm này tản mát ra một loại lực lượng tương đối cường đại, loại lực lượng này tựa hồ thông qua một phương thức nào đó cùng với lực lượng của Ngả Đức Văn tiến hành giao tiếp.
Toàn bộ tinh lực của Ngả Đức Văn tập trung vào trong đó, đôi mắt lóe lên những tia sáng kỳ dị, tựa hồ như từ trong đó nhìn ra được điều gì.
Một lúc lâu sau, vật phẩm này đột nhiên ngừng lại, Ngả Đức Văn ngẩng đầu lên, hắn nhận thức lại phương hướng của mình, sau đó hướng về một phía tiếp tục di chuyển.
Chỉ là ngay lúc Ngả Đức Văn rời đi, vị trì hắn vừa đứng đột ngột dao động.
Từng đạo sóng màu tròn lấy nơi đó làm trung tâm khuếch tán ra, sau một lát thì đầu của một con quái ngư chậm rãi xuất hiện.
Chiếc đầu của con quái ngư này có hình tam giác, hàm răng dày đặc sắc bén như những lưỡi cưa, cả thân hình được bao phủ mời một lớp lân giáp.
Khi nó vừa xuất hiện, toàn bộ hải dương sinh vật xung quanh đều câm như hến, loại tình huống này chỉ xuất hiện ở hải vực khi khu vực đó đột nhiên xuất hiện vương giả.
Mà đầu quái ngư xuất hiện ở nơi đây đúng là một đầu vương giả, khi Ngả Đức Văn xuất hiện, hơn nữa còn lấy ra kiện bảo vật lục giác, nó lập tức cảm ứng được. Bất quá, chính bởi vì nó cảm ứng được thuộc tính từ cỗ lực lượng lục giác đó phát ra cho nên mới không dám tiến hành công kích nhân loại đang cầm nó.
Bởi vì thuộc tính của cỗ lực lượng này thuộc về khí tức của bá chủ ngoại hải.
Đối với khí tức này, tất cả các sinh vật biển của ngoại hải, đặc biệt là các thánh thú đỉnh phong thì không một ai dám trêu chọc và cãi lời.
Dưới sự thống trị của bá chủ, khắp một vùng hải vực không một loại sinh vật nào có dũng khí khiêu chiến sự uy nghiêm, và kiên nhẫn của bá chủ.
Từ khi trưởng thành, các trưởng bối của nó đã vô số lần dặn dò, bá chủ ngoại hải sẽ không tha cho những sinh vật nào khiêu khích nó, mà tất cả những sinh vật đó chỉ có con đường chết mà thôi.
Cho nên, nó chỉ từ xa nhìn Ngả Đức Văn, mãi cho tới khi sinh vật nhỏ bé ấy rời đi, vương giả của vùng hải vực này mới xuất hiện.
Ngả Đức Văn cũng không biết, khi hắn ở ngoại hải lấy ra kiện thần đạo bảo khí đó thì giống như lấy ra hộ thân phù bên người. Có được nó thì mọi nguy hiểm đều phải tránh xa, không dám xuất hiện ở gần hắn.
Vô luận là hắn đi tới vùng hải vực nào, dù gặp phải một ít hải quái cường đại, nhưng cũng có rất ít hải quái chủ động tiến hành công kích hay khiêu khích hắn.
Ngay cả một ít linh thú cường đại tiến hành ra tay với hắn thì cũng chỉ muốn hắn đuổi theo hắn một đoạn thời gian, rồi cuối cùng như mất đi hứng thú, không con nào tiếp tục truy đuổi nữa.
Ngả Đức Văn luôn tưởng rằng linh thú sinh sống ở ngoại hải không đủ nghị lực và kiên nhân, nhưng hắn cũng không biết, khi cảm ứng được cỗ khí tức uy nghiêm từ bảo vật lục giác những linh thú có can đảm tiếp tục truy kích cũng phải đình chỉ lại,b ởi vì chúng nó rất nhanh sẽ bị các sinh vật cường đại hơn thôn phệ.
Điều này đừng nói là Ngả Đức Văn không biết, cho dù là giáo hoàng cùng hội trưởng đương đại của Hắc Ám liên minh cũng không biết được.
Mấy tháng sau, Ngả Đức Văn cuối cùng cũng dừng lại, bởi vì trước mặt hắn xuất hiện một vùng sương mù.
Phạm vi bao phủ của sương mù rất lớn, khi hắn phát hiện ra thì tiến sâu vào bên trong, nhìn mãi không thấy điểm tận cùng.
Một lần nữa lấy bảo vật lục giác ra để xem chỉ dẫn phương vị, Ngả Đức Văn cuối cùng cắn chặt răng tiếp tục tiến sâu vào bên trong. Hắn biết, ở trong hoàn cảnh ác nghiệt này, có lẽ sẽ gặp phải hải quái cường đại, thậm chí là thánh thú đỉnh phong trong truyền thuyết.
Nhưng giờ phút này, hắn không muốn lui về phía sau.
Một mình phiêu lưu trên ngoại hải là một chuyện vô cùng phấn khích, thời gian mấy tháng, nếu như không phải hắn có tín ngưỡng kiên định cùng ý chí bền bì thì tinh thần sớm đã băng hoại.
Hắn thậm chí còn chút mong chờ ở trong vùng sương mù này sẽ gặp được chuyện gì đấy kỳ dị sẽ phát sinh.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là phương vị lục giác bảo vật chỉ chính là trung tâm của vùng sương mù, nếu như không phải vậy thì không nhất định hắn đủ can đảm để tiến vào.
Cầm bảo khí thần đạo trong tay, chân đạp xuống hai tấm ván gỗ, Ngả Đức Văn dũng cảm tiến sâu vào trong.
Phạm vi bao phủ của vùng sương mù rất lớn, ở trong này di chuyển bảy ngày mà hắn vẫn không thấy được điểm cuối cùng.
Tinh thần và thể xác Ngả Đức Văn đã sớm mệt mỏi, nhưng hắn vẫn nỗ lực tiến về phương hướng mà bảo khí thần đạo chỉ đến, nội tâm hắn vẫn không muốn buông tha cho ý định.
Ở chỗ này, tựa hồ có một loại lực lượng thần bí làm cho nghị lực và đấu chí của người ta bị suy yếu đi, làm cho tinh thần của con người dễ dàng rơi vào trạng thái suy yếu.
Nhưng mà vô luận thế nào, Ngả Đức Văn vẫn cố gắng đi về phía trước, bở vì hắn thủy chung vẫn nhớ câu nói của giáo hoàng bệ hạ Phất Lan Khắc Lâm trước khi lâm chung.
Muốn chấn hưng thần điện, làm cho nó một lần nữa quật khởi ở phương Tây thì chỉ có con đường tìm ra thần chi đảo ngoài ngoại hải.
Cũng không biết trải qua bao lâu, có lẽ thời gian mấy ngày, mấy tháng, lúc này Ngả Đức Văn đã giống như một cái xác đang thất thểu di chuyển trên mặt biển, thì trước mặt hắn chợt xuất hiện ánh sáng.
Ở nơi đó, sương mù tiêu tan, ánh sáng bao trùm vạn trượng.
Một hòn đảo rộng lớn đột ngột xuất hiện trong sương mù dày đặc, cũng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Ngả Đức Văn há to miệng, hai mắt hắn tràn ngập nước, hắn cố gắng sử dụng toàn bộ sức lực còn lại của bản thân nhanh chóng di chuyển về phía hòn đảo.
Hắn chưa bao giờ gặp qua hòn đảo như vậy, nhưng không biết vì sau khi hắn nhìn thấy nó, thì trong lòng đã biết đây chính là thần chi đảo. Thần chi đảo thuộc về truyền thuyết của thế giới phương Tây.
Vào thời khắc ý chí hắn yếu kém, thân thể suy yếu nhất thì hắn đã tới được hòn đảo.
Khi hắn đặt chân lên vùng đất của hòn đảo này đã không thể chống đỡ được sự mệt mỏi đang ập tới.
Hắn muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng lại phát hiện ra bản thân căn bản không thể làm được.
Thân thể siêu vẹo, hai mắt nhắm lại, hắn lập tức lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Nhưng mà, ngay trước lúc hắn hôn mê, trong đầu đã xuất hiện một đoạn tin tức:
- Ngươi làm tốt lắm, trước tiên hãy nghỉ ngơi đi hài tử của ta.

/1308

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status