- Mỹ nữ lão sư, ngươi lo giải quyết binh lính xung quanh. Còn để ta thu thập Phùng Kiếp, thế nhé?
Trầm Côn híp mắt cười miệng hỏi A La nhưng nhìn chằm chằm Phùng Kiếp.
- Lão đại, còn ta.
Mộng Trùng rút ra hai thanh Đại sơn phủ ra.
- Ngươi là chưởng môn đại đệ tử, ta nghe theo lời ngươi.
- Được, ngươi giúp ta mở đường ở phía trước.
Trầm Côn cười cười. Tuy hắn mới lên núi nhưng cũng đã có vài thân hữu. Đến lúc cần liều mạng cũng có người ra tay.
Theo sự phân phó của Trầm Côn, Phùng Kiến phát động quân trận.
Chỉ thấy hai đệ tử giúp Phùng trưởng lão lui vào tầng lớp bảo hộ bên trong. Những tên cung thủ xếp phía sau liên tiếp bắn tên. Vù vù… tên bay đầy trời hướng về phía Trầm Côn. Những đệ tử cận chiến được đội cung tên bảo hộ, mười người một tiểu đội, thay phiên nhau xông lên.
Những đệ tử này đều là binh lính tinh nhuệ, năm xua đã từng tham gia đại chiến nơi U Vân Châu. Vốn không kém quân chính quy của Đại Triệu vương triều bao nhiêu.
- Tốc độ phân giấy gấp ba mươi hai lần, linh phù tựu vị… Cự Linh Phù.
Đối mặt với sự công kích của quân trận, Trầm Côn ném một xấp giấy trắng lên cao. Sau đó búng ngón tay, hơn một trăm chương giấy trắng biến thành các mảnh giấy bay hỗn loạn. Hắn điểm về phía trước, các mảnh giấy đón gió lớn dần. Mấy ngàn tấm Cự Linh Phù ầm ầm hướng về phía trước quân trận.
Một hồi hỗn chiến xuất hiện trước cửa Vô Ma thần điện.
Chỉ nghe quanh thần điện không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết khiến các đệ tử Vô Ma Nhai kinh động.
- Có chuyện gì thế? Có người vây công thần điện sao?
- Hình như là đại sư huynh động thủ với Phùng gia. Còn nhìn cái gì nữa, chúng ta mau hỗ trợ.
- Chúng ta nên hỗ trợ ai đây? Một bên là chưởng môn đại đệ tử, một bên là Phùng gia đã nhập môn hơn năm mươi năm. chúng ta không thể đắc tội với hai bên.
- Không được lỗ mãng, Trước tiên chúng ta đến Vô Ma thần điện xem đã.
Một đám đệ tử chạy về phía thần điện. Nhắc đến cũng đáng buồn, Ngọc tiên sinh tuy là chưởng môn Vô Ma Nhai nhưng hai chân đã bị tàn phế. Đại đa số đệ tử không coi hắn vào đâu. Tuy có năm trăm đệ tử nghe lời của hắn nhưng những người này đều cùng Ngọc tiên sinh đi chấp hành Lăng Vân mật lệnh rồi.
Lúc này tại Vô Ma Nhai, một nhóm người là Phùng gia, còn đa phần đều kẻ a dua, gió chiều nào mạnh thì che chiều ấy.
Trong đám đệ tử hỗn loạn có một lão nhân tướng mạo xấu xí chống gậy đi ra. Y phục của lão tuy tầm thương nhưng những đệ tử xung quanh vội vàng cúi đầu nhường đường.
- Tôn lão, đã làm kinh động đến người sao?
- Máu tươi nhuốm đầy thần điện, ta không thể đi xem một chút sao?
Tôn lão này chính là sư thúc của Ngọc tiên sinh. Năm xưa cũng là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa. Khi lão tuổi già thì ẩn cư phía sau núi.
Lúc lão xuất hiện, chiến đấu đã xảy ra được một khắc rồi.
Lúc này Trầm Côn bị tầng tầng lớp lớp đệ tử Phùng gia vây quanh ở trung tâm. Hắn đã quật ngã hơn ba trăm đệ tử. Cái đầu trọc lóc cùng áo cà sa đã dính đầy máu tươi. Hai tay không ngừng bắn ra linh phù, tạo thành một chuỗi khiến vô số đệ tử bị thương.
Bên kia, Mông Trùng tuy rằng kém hơn so với Trầm Côn nhưng vô cùngdũng mãnh bạo ngược. Mỗi một búa đều đem địch nhân bổ ra làm hai nửa. Hai thanh đại phủ tử uy vũ sinh phong, dính đầy thịt nát địch nhân, trông sợ tới mức không có ai dám đánh cận chiến với hắn.
Nhưng tàn nhẫn nhất vẫn là A La. Chiêu thức của nàng tựa hồ như sáng chế ra để giết người. Một kiếm xuất ra nhất định có người bị cắt ngang cổ. Cứ một đường là thi thể như cắt cỏ rồi ngã xuống.
- Dừng tay, tất cả dừng tay hết cho ta.
Chứng kiến trận đánh ngay trước mặt, Tôn lão vô cùng đau đớn rống to:
- Nơi này là thần điện của liệt tổ liệt tông, các ngươi đã không để xem ta ra gì nhưng chẳng lẽ không để tổ tiên vào trong mắt hay sao?
Nói xong, lão gia tử này cởi áo, ở trần nhảy vào trong quân trận, đứng cùng với Trầm Côn và Phùng Kiếp.
- Lão già này, ngươi muốn chết.
Một đệ tử Phùng gia đang giết người đỏ mắt, nâng tay đâm tới nơi ngực của Tôn lão. Bỗng nhiên bên tai truyền lại một tiếng:
- Dừng tay.
Một quả thiết chùy đập vào lưng khiến hắn đau gần chết. Quay đầu nhìn thì người động thủ là người một nhà, đường thúc của Phùng Kiếp – Phùng Thiên Thành.
- Tôn lão, tiểu tử này dám động thủ với người, ta thật xin lỗi. Phùng Thiên Thành căng thẳng cúi đầu.
Vừa nhìn điệu bộ này, Trầm Côn hơi sững sờ.
Hắn biết Vô Ma Nhai có một lão tiền bối như vậy. Nhưng Tôn lão đã ẩn cư nhiều năm, lão già sắp sửa xuống mồ mà vẫn còn ảnh hưởng lớn vậy sao?
Chưa rõ lai lịch của Tôn lão, Trầm Côn đưa mắt ra hiệu cho A La cùng với Mông Trùng, ba người đồng thời thối lui trong thần điện. Tính ra quyết định của hắn vô cùng anh minh.
- Còn ai dám động thủ?
Tôn lão đã hơn một trăm tuổi nặng nề thở gấp, thân thể run rẩy như muốn ngã xuống bất cứ lúc nào. Lão cắn răng nhìn đám đệ tử trung lập quát:
- Các đệ tử trẻ tuổi không nhận ra ta là ai, không lẽ thế hệ trước của các người lại không nhận ra ta?
Lão giơ gậy chỉ tên bốn người:
- Hồng gia, Chu gia, Vương gia, Tư Đồ gia. Bốn gia chủ các ngươi đều là các lão chủ tướng, chẳng lẽ các ngươi không nhận ra ta? Lời nói của lão tử ta các ngươi không có nghe sao?
- Tôn lão, xin cứ nói. Bốn gia chủ bị điểm danh cúi đầu.
- Được. Tôn lão nổi giận đùng đùng nói:
- Ta ra lệnh cho các ngươi lập tức phong tỏa Vô Ma Nhai. Phái binh đóng ở thần điện. Ai còn dám để rơi máu tại thần điện, các người cứ việc lấy máu của hắn.
- Dạ. Tứ gia gia chủ thấp giọng phân phó vài câu. Rất nhanh hơn một vạn đệ tử lập tức phong tỏa các con đường, sau đó bao vây Trầm Côn cùng đệ tử Phùng gia lại.
- Hừ, hừ. Hiện tại lão đầu tử ta có vài lời nói. Trầm Côn, Phùng Kiếp, các người có thể ngồi xuống nghe một chút chứ?
Tôn lão nổi giận đùng đùng nói.
- Ai da! Lão gia tử là trưởng bối, nói cái gì ta nhất định nghe theo.
Trầm Côn cười hì hì đi ra. Hắn đã rõ lão đầu tử này chính là lãnh tụ tinh thần của Vô Ma Nhai. Lão đã nổi giận thì toàn bộ Vô Ma Nhai không ai có thể trêu chọc nổi.
- Tôn lão. Phùng Kiếp không tình chút nguyện đi tới cầu xin nói:
- Tôn lão, người cần phải làm chủ cho Phùng gia chúng ta. Năm đó, võ công c gia gia ta cũng do một tay người dạy. Trong lòng ta vô cùng kính trọng người. Hiện giờ gia gia ta bị Trầm Côn đánh lén, ta muốn..
- Nói ít cho ta. Sắc mặt Tôn lão tái mét :
- Chuyện hôm nay ta cũng đã minh bạch rồi. Là Phùng gia các ngươi động thủ trước, Trầm Côn tuy ra hạ thủ độc ác nhưng chính do các ngươi bức hắn.
- Lão gia tử anh minh.
Trầm Côn thành tâm cúi đầu, thực sự tán thưởng đạo lý của lão đầu tử.
- Tôn lão, đúng là ta đã chủ động gây chuyện nhưng bởi Trầm Côn làm hại gia gia ta. Phùng Kiếp nghiến răng nghiến lợi nói.
- Dừng nói nhảm cho ta. Việc hôm nay ta đã có quyết đinh.
Tôn lão kéo một cái ghế lớn ngồi ở trước mặt Trầm Côn cùng Phùng Kiếp. Trước tiên chỉ chỉ Trầm Côn:
- Ngươi nói trước đi, Chính ngươi đã làm hại Phùng trưởng lão?
Lão này là bắt đầu thẩm vấn vụ án sao? Trầm Côn nói:
- Ta không làm! Nếu Phùng gia có thể đưa ra bằng chứng ta hại Phùng trưởng lão, ta đương nhiên chấp nhận trừng phạt.
Dù sao Phùng trưởng lão đã bị đột quỵ. Hắn còn có thể mở miệng nói cái gì sao?
- Phùng Kiếp, ngươi nói Trầm Côn lại Phùng trưởng lão là chứng cớ đâu?
Nghe Tôn lão hỏi dồn, Phùng Kiếp vội vàng trả lời:
- Gia gia ta luôn miệng kêu tên Trầm Côn…
- Chỉ như vậy mà là chứng cớ hả?
Tôn lão giận quá hóa cười. Ngay lúc Trầm Côn cho rằng lão thiên vị mình, Tôn lão đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói:
- Sự tình này ta đã rõ ràng . Phùng trưởng lão là do kẻ nào hại ra như vậy… Hừ, nếu Phùng trưởng lão còn sống thì tốt nhất, là ở đây, chính hung thủ tự nói nên nói ra. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đám người đều nhìn Tôn lão một cách quái dị. Phùng trưởng lão đã đột quỵ, giỏi lắm nghe được mấy lời là cùng. Người như thế còn có thể mở miệng nói chuyện sao?
- Đừng có sững sờ, ta không hồ đồ đâu. Tôn lão lạnh lùng cười:
- Ta ẩn cư lâu lắm rồi. Đại khái các ngươi đều đã quên Vũ Hồn của ta là gì rồi à?
Lão đứng lên, lắc mình một cái đến bên cạnh Phùng trưởng lão. Một tay đè lên đỉnh đầu của của Phùng lão, một tay hướng thiên và chỉ.
- Thiên Y Tá Giáp.
Tức khác một ánh dương chiếu vào ngón tay Tôn lão. Sau đó lan quanh thân thể họ Tôn rồi nhập vào trong đầu Phùng trưởng lão.
- Trầm Côn, nói thực đi. Phùng trưởng lão có phải do ngươi làm hại chăng?
A La lặng lẽ đi đến sau lưng Trầm Côn.
- Gì vậy?
- Vũ Hồn của Tôn lão thuộc hệ y liệu – Thiên Y Tá Giáp. Có khả năng dùng cấp bậc của võ giả để đổi lấy lực sinh mênh.
A La Thấp giọng nói:
- Tôn lão đang hạ thấp cấp bậc của Phùng Thương. Đến khi Phùng trưởng lão hạ xuống đến Hoàng Nguyên Vũ tông, năng lượng chuyển cấp thành sẽ chuyển hóa thành sinh mệnh lực. Trợ giúp hắn trị liệu toàn bộ thương thế.
Có loại Vũ hồn thế này sao?
Lồng ngực Trầm Côn căng thẳng nhưng lập tức nhẹ nhàng thở ra. Hắn chưa từng tổn thương đến một sợi lông của Phùng trưởng lão. Nếu Phùng Thương tỉnh lại cũng không có gì phải sợ.
- Phù, đa tạ Tôn lão.
Sự ngây dại trên mặt Phùng trưởng lão dần thay thế bằng vẻ lanh lợi. Hắn tàn nhẫn liếc nhìn Trầm Côn, sau đó run rẩy đứng lên.
- Không cần cảm tạ ta. Ta cứu ngươi nhưng đã làm giảm cấp bậc của ngươi… Tôn lão nở nụ cười xin lỗi đồng thời cười nói:
- Ngươi đã tỉnh rồi, hãy nói một câu đi. Ai đã hãm hại ngươi?
- Vâng, Là thân thể của ta không có tiền đồ nên tự nhiên mắc bệnh. Không hề liên quan hệ đến Trầm Côn. Phùng trưởng lão cười cười quỷ dị khiến mọi người ồ lên.
Phùng Kiến nhanh chóng chạy lại bên cạnh:
- Gia gia, không phải là Trầm Côn, vậy sao mỗi ngày người đều kêu tên Trâm Côn thế?
- Chuyện này lát nữa nói sau. Ha ha, gia gia còn có chuyện muốn làm. Phùng trưởng lão càng tươi cười thêm phần quỷ dị.
Mấy ngày nay tuy hắn không thể nói chuyện, chân không thể động. Có điều luôn nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều do Trầm Côn dựng lên để hại hắn. Có điều tiểu tử này hành sự không chê vào đâu được. Cho dù có tỉnh lại cũng không có chứng cớ để tố giác.
Nhưng cứ như vậy quên sao?
Không, Trầm Côn! Ta không có biện pháp tố giác quỷ kế của ngươi nhưng vô cùng cảm tạ Phùng Kiếp đã cho ta cơ hội hoàn mỹ để giáo huấn ngươi.
Nghĩ đến đây, Phùng trưởng lão bước lên phía trước lớn tiếng nói:
- Chư vị, thương thế của ta quả thực không quan hệ đến Trầm Côn, đã khiến chư vị phải lo lắng. Phùng Thương cúi đầu nhận lỗi với các ngươi.
Hắn xoay chuyển lời nói:
- Nhưng còn mời các vị làm chứng cho ta. Có một số việc ta cần phải đòi công đạo từ Trầm Côn.
Trầm Côn híp mắt cười miệng hỏi A La nhưng nhìn chằm chằm Phùng Kiếp.
- Lão đại, còn ta.
Mộng Trùng rút ra hai thanh Đại sơn phủ ra.
- Ngươi là chưởng môn đại đệ tử, ta nghe theo lời ngươi.
- Được, ngươi giúp ta mở đường ở phía trước.
Trầm Côn cười cười. Tuy hắn mới lên núi nhưng cũng đã có vài thân hữu. Đến lúc cần liều mạng cũng có người ra tay.
Theo sự phân phó của Trầm Côn, Phùng Kiến phát động quân trận.
Chỉ thấy hai đệ tử giúp Phùng trưởng lão lui vào tầng lớp bảo hộ bên trong. Những tên cung thủ xếp phía sau liên tiếp bắn tên. Vù vù… tên bay đầy trời hướng về phía Trầm Côn. Những đệ tử cận chiến được đội cung tên bảo hộ, mười người một tiểu đội, thay phiên nhau xông lên.
Những đệ tử này đều là binh lính tinh nhuệ, năm xua đã từng tham gia đại chiến nơi U Vân Châu. Vốn không kém quân chính quy của Đại Triệu vương triều bao nhiêu.
- Tốc độ phân giấy gấp ba mươi hai lần, linh phù tựu vị… Cự Linh Phù.
Đối mặt với sự công kích của quân trận, Trầm Côn ném một xấp giấy trắng lên cao. Sau đó búng ngón tay, hơn một trăm chương giấy trắng biến thành các mảnh giấy bay hỗn loạn. Hắn điểm về phía trước, các mảnh giấy đón gió lớn dần. Mấy ngàn tấm Cự Linh Phù ầm ầm hướng về phía trước quân trận.
Một hồi hỗn chiến xuất hiện trước cửa Vô Ma thần điện.
Chỉ nghe quanh thần điện không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết khiến các đệ tử Vô Ma Nhai kinh động.
- Có chuyện gì thế? Có người vây công thần điện sao?
- Hình như là đại sư huynh động thủ với Phùng gia. Còn nhìn cái gì nữa, chúng ta mau hỗ trợ.
- Chúng ta nên hỗ trợ ai đây? Một bên là chưởng môn đại đệ tử, một bên là Phùng gia đã nhập môn hơn năm mươi năm. chúng ta không thể đắc tội với hai bên.
- Không được lỗ mãng, Trước tiên chúng ta đến Vô Ma thần điện xem đã.
Một đám đệ tử chạy về phía thần điện. Nhắc đến cũng đáng buồn, Ngọc tiên sinh tuy là chưởng môn Vô Ma Nhai nhưng hai chân đã bị tàn phế. Đại đa số đệ tử không coi hắn vào đâu. Tuy có năm trăm đệ tử nghe lời của hắn nhưng những người này đều cùng Ngọc tiên sinh đi chấp hành Lăng Vân mật lệnh rồi.
Lúc này tại Vô Ma Nhai, một nhóm người là Phùng gia, còn đa phần đều kẻ a dua, gió chiều nào mạnh thì che chiều ấy.
Trong đám đệ tử hỗn loạn có một lão nhân tướng mạo xấu xí chống gậy đi ra. Y phục của lão tuy tầm thương nhưng những đệ tử xung quanh vội vàng cúi đầu nhường đường.
- Tôn lão, đã làm kinh động đến người sao?
- Máu tươi nhuốm đầy thần điện, ta không thể đi xem một chút sao?
Tôn lão này chính là sư thúc của Ngọc tiên sinh. Năm xưa cũng là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa. Khi lão tuổi già thì ẩn cư phía sau núi.
Lúc lão xuất hiện, chiến đấu đã xảy ra được một khắc rồi.
Lúc này Trầm Côn bị tầng tầng lớp lớp đệ tử Phùng gia vây quanh ở trung tâm. Hắn đã quật ngã hơn ba trăm đệ tử. Cái đầu trọc lóc cùng áo cà sa đã dính đầy máu tươi. Hai tay không ngừng bắn ra linh phù, tạo thành một chuỗi khiến vô số đệ tử bị thương.
Bên kia, Mông Trùng tuy rằng kém hơn so với Trầm Côn nhưng vô cùngdũng mãnh bạo ngược. Mỗi một búa đều đem địch nhân bổ ra làm hai nửa. Hai thanh đại phủ tử uy vũ sinh phong, dính đầy thịt nát địch nhân, trông sợ tới mức không có ai dám đánh cận chiến với hắn.
Nhưng tàn nhẫn nhất vẫn là A La. Chiêu thức của nàng tựa hồ như sáng chế ra để giết người. Một kiếm xuất ra nhất định có người bị cắt ngang cổ. Cứ một đường là thi thể như cắt cỏ rồi ngã xuống.
- Dừng tay, tất cả dừng tay hết cho ta.
Chứng kiến trận đánh ngay trước mặt, Tôn lão vô cùng đau đớn rống to:
- Nơi này là thần điện của liệt tổ liệt tông, các ngươi đã không để xem ta ra gì nhưng chẳng lẽ không để tổ tiên vào trong mắt hay sao?
Nói xong, lão gia tử này cởi áo, ở trần nhảy vào trong quân trận, đứng cùng với Trầm Côn và Phùng Kiếp.
- Lão già này, ngươi muốn chết.
Một đệ tử Phùng gia đang giết người đỏ mắt, nâng tay đâm tới nơi ngực của Tôn lão. Bỗng nhiên bên tai truyền lại một tiếng:
- Dừng tay.
Một quả thiết chùy đập vào lưng khiến hắn đau gần chết. Quay đầu nhìn thì người động thủ là người một nhà, đường thúc của Phùng Kiếp – Phùng Thiên Thành.
- Tôn lão, tiểu tử này dám động thủ với người, ta thật xin lỗi. Phùng Thiên Thành căng thẳng cúi đầu.
Vừa nhìn điệu bộ này, Trầm Côn hơi sững sờ.
Hắn biết Vô Ma Nhai có một lão tiền bối như vậy. Nhưng Tôn lão đã ẩn cư nhiều năm, lão già sắp sửa xuống mồ mà vẫn còn ảnh hưởng lớn vậy sao?
Chưa rõ lai lịch của Tôn lão, Trầm Côn đưa mắt ra hiệu cho A La cùng với Mông Trùng, ba người đồng thời thối lui trong thần điện. Tính ra quyết định của hắn vô cùng anh minh.
- Còn ai dám động thủ?
Tôn lão đã hơn một trăm tuổi nặng nề thở gấp, thân thể run rẩy như muốn ngã xuống bất cứ lúc nào. Lão cắn răng nhìn đám đệ tử trung lập quát:
- Các đệ tử trẻ tuổi không nhận ra ta là ai, không lẽ thế hệ trước của các người lại không nhận ra ta?
Lão giơ gậy chỉ tên bốn người:
- Hồng gia, Chu gia, Vương gia, Tư Đồ gia. Bốn gia chủ các ngươi đều là các lão chủ tướng, chẳng lẽ các ngươi không nhận ra ta? Lời nói của lão tử ta các ngươi không có nghe sao?
- Tôn lão, xin cứ nói. Bốn gia chủ bị điểm danh cúi đầu.
- Được. Tôn lão nổi giận đùng đùng nói:
- Ta ra lệnh cho các ngươi lập tức phong tỏa Vô Ma Nhai. Phái binh đóng ở thần điện. Ai còn dám để rơi máu tại thần điện, các người cứ việc lấy máu của hắn.
- Dạ. Tứ gia gia chủ thấp giọng phân phó vài câu. Rất nhanh hơn một vạn đệ tử lập tức phong tỏa các con đường, sau đó bao vây Trầm Côn cùng đệ tử Phùng gia lại.
- Hừ, hừ. Hiện tại lão đầu tử ta có vài lời nói. Trầm Côn, Phùng Kiếp, các người có thể ngồi xuống nghe một chút chứ?
Tôn lão nổi giận đùng đùng nói.
- Ai da! Lão gia tử là trưởng bối, nói cái gì ta nhất định nghe theo.
Trầm Côn cười hì hì đi ra. Hắn đã rõ lão đầu tử này chính là lãnh tụ tinh thần của Vô Ma Nhai. Lão đã nổi giận thì toàn bộ Vô Ma Nhai không ai có thể trêu chọc nổi.
- Tôn lão. Phùng Kiếp không tình chút nguyện đi tới cầu xin nói:
- Tôn lão, người cần phải làm chủ cho Phùng gia chúng ta. Năm đó, võ công c gia gia ta cũng do một tay người dạy. Trong lòng ta vô cùng kính trọng người. Hiện giờ gia gia ta bị Trầm Côn đánh lén, ta muốn..
- Nói ít cho ta. Sắc mặt Tôn lão tái mét :
- Chuyện hôm nay ta cũng đã minh bạch rồi. Là Phùng gia các ngươi động thủ trước, Trầm Côn tuy ra hạ thủ độc ác nhưng chính do các ngươi bức hắn.
- Lão gia tử anh minh.
Trầm Côn thành tâm cúi đầu, thực sự tán thưởng đạo lý của lão đầu tử.
- Tôn lão, đúng là ta đã chủ động gây chuyện nhưng bởi Trầm Côn làm hại gia gia ta. Phùng Kiếp nghiến răng nghiến lợi nói.
- Dừng nói nhảm cho ta. Việc hôm nay ta đã có quyết đinh.
Tôn lão kéo một cái ghế lớn ngồi ở trước mặt Trầm Côn cùng Phùng Kiếp. Trước tiên chỉ chỉ Trầm Côn:
- Ngươi nói trước đi, Chính ngươi đã làm hại Phùng trưởng lão?
Lão này là bắt đầu thẩm vấn vụ án sao? Trầm Côn nói:
- Ta không làm! Nếu Phùng gia có thể đưa ra bằng chứng ta hại Phùng trưởng lão, ta đương nhiên chấp nhận trừng phạt.
Dù sao Phùng trưởng lão đã bị đột quỵ. Hắn còn có thể mở miệng nói cái gì sao?
- Phùng Kiếp, ngươi nói Trầm Côn lại Phùng trưởng lão là chứng cớ đâu?
Nghe Tôn lão hỏi dồn, Phùng Kiếp vội vàng trả lời:
- Gia gia ta luôn miệng kêu tên Trầm Côn…
- Chỉ như vậy mà là chứng cớ hả?
Tôn lão giận quá hóa cười. Ngay lúc Trầm Côn cho rằng lão thiên vị mình, Tôn lão đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói:
- Sự tình này ta đã rõ ràng . Phùng trưởng lão là do kẻ nào hại ra như vậy… Hừ, nếu Phùng trưởng lão còn sống thì tốt nhất, là ở đây, chính hung thủ tự nói nên nói ra. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đám người đều nhìn Tôn lão một cách quái dị. Phùng trưởng lão đã đột quỵ, giỏi lắm nghe được mấy lời là cùng. Người như thế còn có thể mở miệng nói chuyện sao?
- Đừng có sững sờ, ta không hồ đồ đâu. Tôn lão lạnh lùng cười:
- Ta ẩn cư lâu lắm rồi. Đại khái các ngươi đều đã quên Vũ Hồn của ta là gì rồi à?
Lão đứng lên, lắc mình một cái đến bên cạnh Phùng trưởng lão. Một tay đè lên đỉnh đầu của của Phùng lão, một tay hướng thiên và chỉ.
- Thiên Y Tá Giáp.
Tức khác một ánh dương chiếu vào ngón tay Tôn lão. Sau đó lan quanh thân thể họ Tôn rồi nhập vào trong đầu Phùng trưởng lão.
- Trầm Côn, nói thực đi. Phùng trưởng lão có phải do ngươi làm hại chăng?
A La lặng lẽ đi đến sau lưng Trầm Côn.
- Gì vậy?
- Vũ Hồn của Tôn lão thuộc hệ y liệu – Thiên Y Tá Giáp. Có khả năng dùng cấp bậc của võ giả để đổi lấy lực sinh mênh.
A La Thấp giọng nói:
- Tôn lão đang hạ thấp cấp bậc của Phùng Thương. Đến khi Phùng trưởng lão hạ xuống đến Hoàng Nguyên Vũ tông, năng lượng chuyển cấp thành sẽ chuyển hóa thành sinh mệnh lực. Trợ giúp hắn trị liệu toàn bộ thương thế.
Có loại Vũ hồn thế này sao?
Lồng ngực Trầm Côn căng thẳng nhưng lập tức nhẹ nhàng thở ra. Hắn chưa từng tổn thương đến một sợi lông của Phùng trưởng lão. Nếu Phùng Thương tỉnh lại cũng không có gì phải sợ.
- Phù, đa tạ Tôn lão.
Sự ngây dại trên mặt Phùng trưởng lão dần thay thế bằng vẻ lanh lợi. Hắn tàn nhẫn liếc nhìn Trầm Côn, sau đó run rẩy đứng lên.
- Không cần cảm tạ ta. Ta cứu ngươi nhưng đã làm giảm cấp bậc của ngươi… Tôn lão nở nụ cười xin lỗi đồng thời cười nói:
- Ngươi đã tỉnh rồi, hãy nói một câu đi. Ai đã hãm hại ngươi?
- Vâng, Là thân thể của ta không có tiền đồ nên tự nhiên mắc bệnh. Không hề liên quan hệ đến Trầm Côn. Phùng trưởng lão cười cười quỷ dị khiến mọi người ồ lên.
Phùng Kiến nhanh chóng chạy lại bên cạnh:
- Gia gia, không phải là Trầm Côn, vậy sao mỗi ngày người đều kêu tên Trâm Côn thế?
- Chuyện này lát nữa nói sau. Ha ha, gia gia còn có chuyện muốn làm. Phùng trưởng lão càng tươi cười thêm phần quỷ dị.
Mấy ngày nay tuy hắn không thể nói chuyện, chân không thể động. Có điều luôn nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều do Trầm Côn dựng lên để hại hắn. Có điều tiểu tử này hành sự không chê vào đâu được. Cho dù có tỉnh lại cũng không có chứng cớ để tố giác.
Nhưng cứ như vậy quên sao?
Không, Trầm Côn! Ta không có biện pháp tố giác quỷ kế của ngươi nhưng vô cùng cảm tạ Phùng Kiếp đã cho ta cơ hội hoàn mỹ để giáo huấn ngươi.
Nghĩ đến đây, Phùng trưởng lão bước lên phía trước lớn tiếng nói:
- Chư vị, thương thế của ta quả thực không quan hệ đến Trầm Côn, đã khiến chư vị phải lo lắng. Phùng Thương cúi đầu nhận lỗi với các ngươi.
Hắn xoay chuyển lời nói:
- Nhưng còn mời các vị làm chứng cho ta. Có một số việc ta cần phải đòi công đạo từ Trầm Côn.
/405
|