Một vị hắc bào tiên tri đỡ Trầm Côn dậy, cho hắn nuốt một viên dược hoàn, thuốc này vừa vào trong miệng liền tan ra, theo nước bọt lan truyền khắp thân thể Trầm Côn. Cơ hồ chỉ trong thời gian vài giây, Trầm Côn liền nhẹ nhàng rên lên một tiếng.
- Đa tạ!
Nhìn thấy điều này, A La khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự có rất nhiều điều muốn nói cùng Trầm Côn. Bất quá nghĩ một chút … chuyện cho tới bây giờ, còn gì đáng nói nữa chứ? Chết thì chết, hai mắt đẫm lệ nói lời tình cảm, nứt nở sinh li tử biệt, đây không phải là việc bản quân.
- Ta không có lời nào để nói, đến đây đi!
A La rút thanh chủy thủ ra, lần thứ ba đâm tới thân thể mình, cắn răng, một tiếng rên rỉ cũng không có phát ra.
- Rất kiên cường, thật khó tin ngươi là một nữ nhân!
Các trưởng lão gật gật đầu, tùy cơ quát:
- Bày trận, ba mươi ba thế Luân Hồi Lạc Ấn!
…
Uy, các lão huynh, đây là địa phương nào? Lúc A La tự mình hại mình, thời điểm Thiên Cơ Môn bày trận, Thiên Cơ đản phát huy tác dụng, Trầm Côn ở thế giới linh hồn chậm rãi khôi phục lại ý thức. Ba Vũ Hồn của hắn đã thức tỉnh rồi, bất quá chủ nhân Trầm Côn vẫn hôn mê, bọn họ cũng mất đi cảm giác đối với ngoại cảnh, cho nên nhìn nhau, cũng không biết nơi này xảy ra chuyện gì.
Chỉ riêng thần bí nhân giáp ồ lên một tiếng, tựa hồ hơi có điểm ngộ ra. Nhưng hắn lập tức ý thức được biểu hiện của mình có điểm chói mắt, vội vàng tìm hai cái bao bố trùm kín trên đầu, thật cẩn thận núp ở phía dưới cái bàn U Minh điện.
A La…
Đột nhiên hắn thấy A La cả người tắm máu, trên người lộ ra bảy tám vết chủy thủ, mà mấy hắc bào nhân đang không ngừng từng trận từng trận âm phong không rõ, Trầm Côn cả kinh kêu lên:
- Các vị lão huynh, lập tức chuẩn bị chiến đấu!
Nói xong thân thể hắn muốn trở về thế giới thực tại, bất quá toàn thân hắn trọng thương đau không chịu nổi, muốn linh hồn nhập xác cũng không phải là chuyện dễ dàng. Trầm Côn thử vài lần, nhưng mà vừa mới nhập vào thân thể, đã bị đau đớn thảm thiết chạy về thế giới linh hồn.
- Mẹ nó chứ!
Trầm Côn vỗ bàn mắng to:
- Nhanh chóng cấp pháp cho lão tử a, để lão tử trở về khống chế thân thể!
- Ta đã toàn lực chữa trị thân thể!
Chỉ có Vương Kiêu bình thường trầm ổn cũng lo lắng đến độ mặt trở nên trắng nhợt, liều mạng phát động lực lượng linh hồn:
- Cho ta thêm mấy phút…không, nhiều nhất chỉ cần một phút, thân thể của ngươi có thể dung nhập linh hồn!
Đông đông đông!
Trầm Côn liều mạng đập khối đại ấn:
- Vương huynh, không một phút gì cả, lập tức, ta muốn lập tức!
- Trầm Côn, đừng nóng vội, ta cũng tới!
Có thể là bị cực độ xúc động ảnh hưởng, Lý Mục cũng lại đây, lớn tiếng nói:
- Vương Kiêu, võ cách Trầm Côn là Âm Dương Thái Cực Đồ, ngươi phụ trách âm cực, ta phụ trách dương cực, chúng ta liên thủ!
- Được!
Vương Kiêu quát to một tiếng. Lúc này chính là giây phút quan trọng nhất, nhưng mà sau khi Lý Mục động thủ có chút thanh tỉnh lại, hắn cẩn thận quan sát một chút tình huống xung quanh, cau mày nói:
- Tình huống dường như không đúng…ngươi nhìn trong viện mà xem, mấy lão hắc bào đã khó đối phó, còn có lão trong phòng, lão quỷ đó ít nhất là Lam Nguyên Vũ Tông. Trầm Côn coi như ngươi có thể khống chế thân thể, chỉ sợ cũng không thay đổi được điều gì.
- Vậy ta cũng muốn thử một lần!
Trầm Côn khàn giọng gầm lên giận dữ, chợt thấy thần bí nhân giáp đang trốn ở dưới mặt bàn hai vai run rẩy, tựa hồ như có chút cười!
Vốn là với cách lão quái nhân nói chuyện nửa vời đã làm cho hắn không có ấn tượng tốt gì, vừa lúc tâm tình đang kích động, liền hung hăng đạp thần bí nhân giáp một cước, nổi giận mắng:
- Ngươi là tên thối tha, không thấy A La cũng sắp chết sao? Còn trốn ở dưới bàn cười thầm?!
- Cao nhân cười..
Thần bí giáp nhân bị đạp, bị chửi như chó ăn…. Bất quá vẫn chậm rì rì đứng lên, sửa sang lại bao bố trên đầu một chút, đã có phần phẫn nộ nói:
- Bộ dáng cao nhân, bọn ngươi tục nhân không thể hiểu được…
Ta @$#%#% ngươi!
Trầm Côn thật sự sắp điên rồi, đến lúc này không mắng người không nhịn được xuất ra một câu thô tục, tiến lên giật bao bố trên đầu thần bí nhân, bóp lấy cổ hắn.
- Ngươi có nói chuyện đàng hoàng không? Cái Vũ Hồn *ứt chó của ngươi có ích lợi gì? Đến lúc thời gian nguy cấp, Lý Mục xem ta không vừa mắt cũng lại đây hỗ trợ, ngươi thì sao, ngoài trừ cười đểu, còn biết làm cái con mịa gì?
Tình cảnh bi thảm của A La đã làm tâm tình Trầm Côn không kiểm soát được, hắn không nghĩ ngợi chút nào, quơ lấy một cây hình cụ, thẳng thần bí Nhân Giáp đập xuống.
Nơi này chính là U Minh Điện, Trầm Côn là chí tôn ở đây, một khi hắn động thủ, sợ là mấy bổng tử là có thể đem thần bí nhân đánh chết!
- Đừng đánh vào mặt, cao nhân cần thể diện!!!
Thần bí nhân giáp hét to một tiếng, hoảng sợ nói:
- Cao nhân ăn ngay nói thật không được sao? Ta không phải đang cười, mà là ta đang sợ hãi!
- Ngươi thì sợ gì?
Trầm Côn sửng sốt.
Ta sợ Vương Kiêu giết ta!!!
Thần bí nhân giáp tự oán tự trách đánh vào ngực, kêu rên nói:
- Ta chỉ biết, ta chỉ biết, một khi trở thành Vũ Hồn của ngươi, sớm muộn gì thân phận ta cũng lộ ra ánh sáng. Ngươi sao biết ta nguyện ý giả mạo một vị cao nhân a! cả ngày như vậy, ta cũng mệt mỏi rồi! Ta cả ngày trùm bao bố trên đầu, cũng có càm giác mình là một tên điên! Chính là ta không dám không làm như vậy a, ta muốn chính là không cần hòa đồng, không mang bao bố, không giả bộ điên khùng, thì không đến một phút đồng hồ Vương Kiêu sẽ nhận ra ta!
Nghe nói như thế, Vương Kiêu không khỏi nghiêng đầu lại:
Ta nhận ra ngươi thì làm sao? Ngươi thân mặc trang phục của thê tử ta, nằm trong quan tài thê tử ta, ta cũng không có giết ngươi, ngươi còn sợ ta biết ngươi là ai?
- Rốt cuộc Ngươi là ai?
Trầm Côn quát lên.
- Được, được, hôm nay ngươi không bộc lộ thân phận, ta đánh cho ngươi đến chết, bộc lộ thân phận, có lẽ còn có đường sống.
Thần bí nhân giáp ai oán nhìn Trầm Côn, đột nhiên nói:
- Thương lượng một tí được không, ta làm cho ngươi cùng A La bình an rời khỏi nơi này, ngươi ngăn Vương Kiêu, đừng để hắn giết ta được không?
- Ngươi @## ít nói nhảm đi, có biện pháp hay thì dùng!
Được, vậy ngươi đến trước cái bàn, tưởng tượng ra khí thế trong tình cảnh Diêm La Vương thăng điện, hay dùng loại khí thế ngồi trên ngôi vị cao này.
- Cho ta hay là A La.
- Trầm đại gia ta chính là cứu A La!
Thần bí nhân giáp cầu xin nói:
- Mau làm nhanh đi, nói thật cho ngươi biết, ta tinh thông thiên mệnh, sớm xem thấu kế phủ ảo diệu, ngươi nghe ta đi!
Oa?
Trầm Côn trong lòng vừa động, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, giả vờ xem như có bọn hèn nhát đang nhìn, tưởng tượng thấy uy nghiêm U Minh chi chủ, ngạo nghễ ngồi trên U Minh bảo tọa!
Trong chốc lát, trên vách tường U Minh hồn phủ xuất hiện từng dãy quỷ hỏa, chiếu sáng cả hồn phủ, mà trước mặt Trầm Côn văn phòng tứ bảo, quyển sách nhỏ, còn có Hồng Hoang dị thụ đại ấn đều trôi nổi, chỉnh tề sắp hàng ngay ngắn trước mặt Trầm Côn.
- U Minh hồn phủ… hay là còn nói "Hồn Kinh" đệ tứ trọng hiệp tự chân ngôn, chú trọng là một loại phục hồi chi phối lực. Nguồn: http://truyenyy.com
Thần bí nhân giáp thật nhanh giải thích:
- Nếu ngươi chưa thể hiểu được, ta tạm nói cho ngươi, cái gọi là phục hồi cùng chi phối lực, chính là chữa trị oan hồn linh giác, giao cho bọn hắn tạm thời lợi ích ra ngoài, trở thành một cỗ lực lượng bị ngươi chi phối!
Nếu như ngươi còn không hiểu, cứ nghĩ như thế này: U Minh Địa phủ là cái gì? Kỳ thật không phải là một tòa ngục giam oan hồn sao? vũ hồn chúng ta, không phải là ngươi quản giáo quản phạm nhân sao?
Thần bí nhân lớn tiếng nói:
- Nói trắng ra là, ngươi chính là một giám ngục trưởng, mà Hồn Kinh đệ nhất trọng, cho ngươi năng lực đem phạm nhân nhốt vào ngục giam; đệ nhị trọng, cho ngươi chiếu cố tốt phạm nhân, đảm bảo bọn họ bị tù như thường; đệ tam trọng, giám ngục trưởng quản lí phạm nhân ở ngoài, chung quy chẳng phải là để cho phạm nhân cải tạo lao động sao? Đệ tam trọng chính là mời phạm nhân, giúp giám ngục trưởng làm một số sự tình, xem như là cải tạo lao động!
- Giám ngục trưởng!
- Phạm nhân!
- So sánh thật hình tượng a!
Trầm Côn lập tức minh bạch ý nghĩa của tam trọng Hồn Kinh phía trước, thử hỏi:
- Vậy đệ tự trọng.
- Phạm nhân biểu hiện tốt, ngươi giám ngục trưởng có thể đặc biệt khai ân, cho hắn ra ngoài hít tí khí trời, đúng không?
Thần bí nhân hỏi ngược lại:
- Hồn Kinh đệ tứ trọng, chính là có năng lực tạm thời để phạm nhân đi ra ngoài hít khí trời, nói toạc ra chính là, cho Vũ Hồn của ngươi rời khỏi thân thể, cùng với ngươi liên thủ đối địch!
- Mẹ nó chứ!!!
Làm cho Vũ Hồn tạm thời rời khỏi thân thể, tạo thành một thể độc lập chiến đấu, vậy bần tăng sau này chẳng phải là mình dùng một cái vũ hồn, tiếp tục xuất ra vũ hồn nữa, quần ẩu đối thủ sao?
Quả nhiên là năng lực tốt!
- Minh bạch rồi chứ?
Thần bí nhân chỉ vào quyển sách nhỏ cùng đại ấn trong tay Trầm Côn.
- Thấy không đây là sách U Minh quỷ, nói trắng ra đây chính là điều phạm nhân xin, ngươi ở phía trên đóng dấu , bọn hắn có thể đi ra ngoài thông khí!
- Oa, oh, oh, đây là đơn xin phép cùng con dấu.
Trầm Côn trong lòng thầm khen, thần bí nhân giáp vẫn còn có chút tác dụng a, ít nhất có thể đem phật gia ảo diệu giải thích hình tượng như thế làm cho dễ hiểu.
- Ta đều minh bạch rồi!
Trầm Côn kinh hỉ nói:
- Vương lão huynh, lập tức viết đơn đi, ta đây liền đặc biệt để ngươi ra ngoài bắt lấy những tên hỗn đản kia...ha ha ha bần tăng không thể động, nhưng vũ hồn của bần tăng lại có thể ra ngoài tác chiến!
- Uy uy uy, đừng kêu Vương Kiêu đi ra ngoài!
Thần bí nhân giáp vội la lên:
- Lấy hiện tại lực lượng của ngươi, một lần chỉ có thể đi ra ngoài một phạm nhân, hơn nữa phạm nhân này bị cấp bậc của ngươi hạn chế, ngươi cấp bậc nào, hắn liền cấp bạc ấy…vì vậy ngươi nên hiểu, ngươi để Vương Kiêu đi ra ngoài, hắn cũng chỉ có thể có sức chiến đấu Hồng Nguyên hạ đoạn, đánh không lại Kha Tây trong phòng!
Hắn chỉ chỉ lồng ngực mình.
- Thả ta đi ra ngoài, cao nhân, thắng dễ như bỡn, chỉ ba câu giải quyết bọn hắn cho ngươi!
- Ba câu?
Trầm Côn ánh mắt quái dị nhìn thần bí nhân giáp, lão bệnh thần kinh này quả thật có vài phần bổn sự, chính là ba câu liền giải quyết mấy hắc bào tiên tri, còn có Kha tây ít nhất là Lam Nguyên, có thể được sao?
- Không tin cao nhân ta?
Thần bí nhân lạnh lùng hừ một tiếng.
- Cao nhân, đều có phong phạm cao nhân, ba câu mà không bình được chuyện bên ngoài, ngươi cầm bổng tử đập chết ta!
- Trầm Côn phóng hắn ra ngoài đi!
Vương Kiêu ở một bên đột nhiên nở nụ cười lạnh, hắn không hề giúp Trầm Côn chữa trị thân thể, mà chậm rãi đi tới trước mặt thần bí nhân giáp, khóe miệng hàm chứa nụ cười lãnh khốc, vỗ vỗ bả vai thần bí nhân nói:
- Mau chóng giải quyết Kha Tây, trở về ta tiếp tục thu thập ngươi!
Hắn dường như đoán được thân phận thật sự của thần bí nhân!
- Đa tạ!
Nhìn thấy điều này, A La khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự có rất nhiều điều muốn nói cùng Trầm Côn. Bất quá nghĩ một chút … chuyện cho tới bây giờ, còn gì đáng nói nữa chứ? Chết thì chết, hai mắt đẫm lệ nói lời tình cảm, nứt nở sinh li tử biệt, đây không phải là việc bản quân.
- Ta không có lời nào để nói, đến đây đi!
A La rút thanh chủy thủ ra, lần thứ ba đâm tới thân thể mình, cắn răng, một tiếng rên rỉ cũng không có phát ra.
- Rất kiên cường, thật khó tin ngươi là một nữ nhân!
Các trưởng lão gật gật đầu, tùy cơ quát:
- Bày trận, ba mươi ba thế Luân Hồi Lạc Ấn!
…
Uy, các lão huynh, đây là địa phương nào? Lúc A La tự mình hại mình, thời điểm Thiên Cơ Môn bày trận, Thiên Cơ đản phát huy tác dụng, Trầm Côn ở thế giới linh hồn chậm rãi khôi phục lại ý thức. Ba Vũ Hồn của hắn đã thức tỉnh rồi, bất quá chủ nhân Trầm Côn vẫn hôn mê, bọn họ cũng mất đi cảm giác đối với ngoại cảnh, cho nên nhìn nhau, cũng không biết nơi này xảy ra chuyện gì.
Chỉ riêng thần bí nhân giáp ồ lên một tiếng, tựa hồ hơi có điểm ngộ ra. Nhưng hắn lập tức ý thức được biểu hiện của mình có điểm chói mắt, vội vàng tìm hai cái bao bố trùm kín trên đầu, thật cẩn thận núp ở phía dưới cái bàn U Minh điện.
A La…
Đột nhiên hắn thấy A La cả người tắm máu, trên người lộ ra bảy tám vết chủy thủ, mà mấy hắc bào nhân đang không ngừng từng trận từng trận âm phong không rõ, Trầm Côn cả kinh kêu lên:
- Các vị lão huynh, lập tức chuẩn bị chiến đấu!
Nói xong thân thể hắn muốn trở về thế giới thực tại, bất quá toàn thân hắn trọng thương đau không chịu nổi, muốn linh hồn nhập xác cũng không phải là chuyện dễ dàng. Trầm Côn thử vài lần, nhưng mà vừa mới nhập vào thân thể, đã bị đau đớn thảm thiết chạy về thế giới linh hồn.
- Mẹ nó chứ!
Trầm Côn vỗ bàn mắng to:
- Nhanh chóng cấp pháp cho lão tử a, để lão tử trở về khống chế thân thể!
- Ta đã toàn lực chữa trị thân thể!
Chỉ có Vương Kiêu bình thường trầm ổn cũng lo lắng đến độ mặt trở nên trắng nhợt, liều mạng phát động lực lượng linh hồn:
- Cho ta thêm mấy phút…không, nhiều nhất chỉ cần một phút, thân thể của ngươi có thể dung nhập linh hồn!
Đông đông đông!
Trầm Côn liều mạng đập khối đại ấn:
- Vương huynh, không một phút gì cả, lập tức, ta muốn lập tức!
- Trầm Côn, đừng nóng vội, ta cũng tới!
Có thể là bị cực độ xúc động ảnh hưởng, Lý Mục cũng lại đây, lớn tiếng nói:
- Vương Kiêu, võ cách Trầm Côn là Âm Dương Thái Cực Đồ, ngươi phụ trách âm cực, ta phụ trách dương cực, chúng ta liên thủ!
- Được!
Vương Kiêu quát to một tiếng. Lúc này chính là giây phút quan trọng nhất, nhưng mà sau khi Lý Mục động thủ có chút thanh tỉnh lại, hắn cẩn thận quan sát một chút tình huống xung quanh, cau mày nói:
- Tình huống dường như không đúng…ngươi nhìn trong viện mà xem, mấy lão hắc bào đã khó đối phó, còn có lão trong phòng, lão quỷ đó ít nhất là Lam Nguyên Vũ Tông. Trầm Côn coi như ngươi có thể khống chế thân thể, chỉ sợ cũng không thay đổi được điều gì.
- Vậy ta cũng muốn thử một lần!
Trầm Côn khàn giọng gầm lên giận dữ, chợt thấy thần bí nhân giáp đang trốn ở dưới mặt bàn hai vai run rẩy, tựa hồ như có chút cười!
Vốn là với cách lão quái nhân nói chuyện nửa vời đã làm cho hắn không có ấn tượng tốt gì, vừa lúc tâm tình đang kích động, liền hung hăng đạp thần bí nhân giáp một cước, nổi giận mắng:
- Ngươi là tên thối tha, không thấy A La cũng sắp chết sao? Còn trốn ở dưới bàn cười thầm?!
- Cao nhân cười..
Thần bí giáp nhân bị đạp, bị chửi như chó ăn…. Bất quá vẫn chậm rì rì đứng lên, sửa sang lại bao bố trên đầu một chút, đã có phần phẫn nộ nói:
- Bộ dáng cao nhân, bọn ngươi tục nhân không thể hiểu được…
Ta @$#%#% ngươi!
Trầm Côn thật sự sắp điên rồi, đến lúc này không mắng người không nhịn được xuất ra một câu thô tục, tiến lên giật bao bố trên đầu thần bí nhân, bóp lấy cổ hắn.
- Ngươi có nói chuyện đàng hoàng không? Cái Vũ Hồn *ứt chó của ngươi có ích lợi gì? Đến lúc thời gian nguy cấp, Lý Mục xem ta không vừa mắt cũng lại đây hỗ trợ, ngươi thì sao, ngoài trừ cười đểu, còn biết làm cái con mịa gì?
Tình cảnh bi thảm của A La đã làm tâm tình Trầm Côn không kiểm soát được, hắn không nghĩ ngợi chút nào, quơ lấy một cây hình cụ, thẳng thần bí Nhân Giáp đập xuống.
Nơi này chính là U Minh Điện, Trầm Côn là chí tôn ở đây, một khi hắn động thủ, sợ là mấy bổng tử là có thể đem thần bí nhân đánh chết!
- Đừng đánh vào mặt, cao nhân cần thể diện!!!
Thần bí nhân giáp hét to một tiếng, hoảng sợ nói:
- Cao nhân ăn ngay nói thật không được sao? Ta không phải đang cười, mà là ta đang sợ hãi!
- Ngươi thì sợ gì?
Trầm Côn sửng sốt.
Ta sợ Vương Kiêu giết ta!!!
Thần bí nhân giáp tự oán tự trách đánh vào ngực, kêu rên nói:
- Ta chỉ biết, ta chỉ biết, một khi trở thành Vũ Hồn của ngươi, sớm muộn gì thân phận ta cũng lộ ra ánh sáng. Ngươi sao biết ta nguyện ý giả mạo một vị cao nhân a! cả ngày như vậy, ta cũng mệt mỏi rồi! Ta cả ngày trùm bao bố trên đầu, cũng có càm giác mình là một tên điên! Chính là ta không dám không làm như vậy a, ta muốn chính là không cần hòa đồng, không mang bao bố, không giả bộ điên khùng, thì không đến một phút đồng hồ Vương Kiêu sẽ nhận ra ta!
Nghe nói như thế, Vương Kiêu không khỏi nghiêng đầu lại:
Ta nhận ra ngươi thì làm sao? Ngươi thân mặc trang phục của thê tử ta, nằm trong quan tài thê tử ta, ta cũng không có giết ngươi, ngươi còn sợ ta biết ngươi là ai?
- Rốt cuộc Ngươi là ai?
Trầm Côn quát lên.
- Được, được, hôm nay ngươi không bộc lộ thân phận, ta đánh cho ngươi đến chết, bộc lộ thân phận, có lẽ còn có đường sống.
Thần bí nhân giáp ai oán nhìn Trầm Côn, đột nhiên nói:
- Thương lượng một tí được không, ta làm cho ngươi cùng A La bình an rời khỏi nơi này, ngươi ngăn Vương Kiêu, đừng để hắn giết ta được không?
- Ngươi @## ít nói nhảm đi, có biện pháp hay thì dùng!
Được, vậy ngươi đến trước cái bàn, tưởng tượng ra khí thế trong tình cảnh Diêm La Vương thăng điện, hay dùng loại khí thế ngồi trên ngôi vị cao này.
- Cho ta hay là A La.
- Trầm đại gia ta chính là cứu A La!
Thần bí nhân giáp cầu xin nói:
- Mau làm nhanh đi, nói thật cho ngươi biết, ta tinh thông thiên mệnh, sớm xem thấu kế phủ ảo diệu, ngươi nghe ta đi!
Oa?
Trầm Côn trong lòng vừa động, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, giả vờ xem như có bọn hèn nhát đang nhìn, tưởng tượng thấy uy nghiêm U Minh chi chủ, ngạo nghễ ngồi trên U Minh bảo tọa!
Trong chốc lát, trên vách tường U Minh hồn phủ xuất hiện từng dãy quỷ hỏa, chiếu sáng cả hồn phủ, mà trước mặt Trầm Côn văn phòng tứ bảo, quyển sách nhỏ, còn có Hồng Hoang dị thụ đại ấn đều trôi nổi, chỉnh tề sắp hàng ngay ngắn trước mặt Trầm Côn.
- U Minh hồn phủ… hay là còn nói "Hồn Kinh" đệ tứ trọng hiệp tự chân ngôn, chú trọng là một loại phục hồi chi phối lực. Nguồn: http://truyenyy.com
Thần bí nhân giáp thật nhanh giải thích:
- Nếu ngươi chưa thể hiểu được, ta tạm nói cho ngươi, cái gọi là phục hồi cùng chi phối lực, chính là chữa trị oan hồn linh giác, giao cho bọn hắn tạm thời lợi ích ra ngoài, trở thành một cỗ lực lượng bị ngươi chi phối!
Nếu như ngươi còn không hiểu, cứ nghĩ như thế này: U Minh Địa phủ là cái gì? Kỳ thật không phải là một tòa ngục giam oan hồn sao? vũ hồn chúng ta, không phải là ngươi quản giáo quản phạm nhân sao?
Thần bí nhân lớn tiếng nói:
- Nói trắng ra là, ngươi chính là một giám ngục trưởng, mà Hồn Kinh đệ nhất trọng, cho ngươi năng lực đem phạm nhân nhốt vào ngục giam; đệ nhị trọng, cho ngươi chiếu cố tốt phạm nhân, đảm bảo bọn họ bị tù như thường; đệ tam trọng, giám ngục trưởng quản lí phạm nhân ở ngoài, chung quy chẳng phải là để cho phạm nhân cải tạo lao động sao? Đệ tam trọng chính là mời phạm nhân, giúp giám ngục trưởng làm một số sự tình, xem như là cải tạo lao động!
- Giám ngục trưởng!
- Phạm nhân!
- So sánh thật hình tượng a!
Trầm Côn lập tức minh bạch ý nghĩa của tam trọng Hồn Kinh phía trước, thử hỏi:
- Vậy đệ tự trọng.
- Phạm nhân biểu hiện tốt, ngươi giám ngục trưởng có thể đặc biệt khai ân, cho hắn ra ngoài hít tí khí trời, đúng không?
Thần bí nhân hỏi ngược lại:
- Hồn Kinh đệ tứ trọng, chính là có năng lực tạm thời để phạm nhân đi ra ngoài hít khí trời, nói toạc ra chính là, cho Vũ Hồn của ngươi rời khỏi thân thể, cùng với ngươi liên thủ đối địch!
- Mẹ nó chứ!!!
Làm cho Vũ Hồn tạm thời rời khỏi thân thể, tạo thành một thể độc lập chiến đấu, vậy bần tăng sau này chẳng phải là mình dùng một cái vũ hồn, tiếp tục xuất ra vũ hồn nữa, quần ẩu đối thủ sao?
Quả nhiên là năng lực tốt!
- Minh bạch rồi chứ?
Thần bí nhân chỉ vào quyển sách nhỏ cùng đại ấn trong tay Trầm Côn.
- Thấy không đây là sách U Minh quỷ, nói trắng ra đây chính là điều phạm nhân xin, ngươi ở phía trên đóng dấu , bọn hắn có thể đi ra ngoài thông khí!
- Oa, oh, oh, đây là đơn xin phép cùng con dấu.
Trầm Côn trong lòng thầm khen, thần bí nhân giáp vẫn còn có chút tác dụng a, ít nhất có thể đem phật gia ảo diệu giải thích hình tượng như thế làm cho dễ hiểu.
- Ta đều minh bạch rồi!
Trầm Côn kinh hỉ nói:
- Vương lão huynh, lập tức viết đơn đi, ta đây liền đặc biệt để ngươi ra ngoài bắt lấy những tên hỗn đản kia...ha ha ha bần tăng không thể động, nhưng vũ hồn của bần tăng lại có thể ra ngoài tác chiến!
- Uy uy uy, đừng kêu Vương Kiêu đi ra ngoài!
Thần bí nhân giáp vội la lên:
- Lấy hiện tại lực lượng của ngươi, một lần chỉ có thể đi ra ngoài một phạm nhân, hơn nữa phạm nhân này bị cấp bậc của ngươi hạn chế, ngươi cấp bậc nào, hắn liền cấp bạc ấy…vì vậy ngươi nên hiểu, ngươi để Vương Kiêu đi ra ngoài, hắn cũng chỉ có thể có sức chiến đấu Hồng Nguyên hạ đoạn, đánh không lại Kha Tây trong phòng!
Hắn chỉ chỉ lồng ngực mình.
- Thả ta đi ra ngoài, cao nhân, thắng dễ như bỡn, chỉ ba câu giải quyết bọn hắn cho ngươi!
- Ba câu?
Trầm Côn ánh mắt quái dị nhìn thần bí nhân giáp, lão bệnh thần kinh này quả thật có vài phần bổn sự, chính là ba câu liền giải quyết mấy hắc bào tiên tri, còn có Kha tây ít nhất là Lam Nguyên, có thể được sao?
- Không tin cao nhân ta?
Thần bí nhân lạnh lùng hừ một tiếng.
- Cao nhân, đều có phong phạm cao nhân, ba câu mà không bình được chuyện bên ngoài, ngươi cầm bổng tử đập chết ta!
- Trầm Côn phóng hắn ra ngoài đi!
Vương Kiêu ở một bên đột nhiên nở nụ cười lạnh, hắn không hề giúp Trầm Côn chữa trị thân thể, mà chậm rãi đi tới trước mặt thần bí nhân giáp, khóe miệng hàm chứa nụ cười lãnh khốc, vỗ vỗ bả vai thần bí nhân nói:
- Mau chóng giải quyết Kha Tây, trở về ta tiếp tục thu thập ngươi!
Hắn dường như đoán được thân phận thật sự của thần bí nhân!
/405
|