Một khắc sau, Trầm Côn còn nghĩ tới, nếu Cửu Châu Trầm Côn có bản lĩnh trong vòng một đêm đả thương tam đại truyền thuyết, vậy hắn khẳng định có năng lực để tiện tay làm một vài chuyện nhỏ khác... Ví dụ như, tam kiếm phá Thú tôn?
Năm ngoái mồng ba tháng chạp, ngày Thần Diệt, tam kiếm phá Thú tôn, hủy đi nhiều Giả thần di tích, lại vượt ngàn dặm mà tập kích tam đại truyền thuyết, tất cả những việc này đều là kiệt tác của Cửu Châu Trầm Côn.
Điều này sao có thể?
Cửu Châu Trầm Côn, rõ ràng là một kẻ bất lực bị người ta mắng chửi đánh đập cũng không dám đánh trả mà.
Bắc Đẩu Thiên Xu - Trầm Côn đã rất nhiều lần nghe qua cái danh hiệu này rồi, nhưng mà trước đây đều là việc không liên quan tới mình, nên cũng không có để ở trong lòng. Thế nhưng hôm nay lưỡng đại truyền thuyết đang ở bên cạnh, thi thể của Thích Ca Bồ Đề còn đang bốc mùi, Trầm Côn phải phá lệ lưu ý đến cái danh hiệu này...
- Bắc Đẩu Thiên Xu, Bắc Đẩu Thiên Xu...
Trong lòng mặc niệm vài câu, trong đầu Trầm Côn đột nhiên 'Ong' một tiếng.
Một đoạn ký ức xa xưa tự như được khai mở...
...
Thật lâu trước đây, Trầm Côn đã mơ thấy một giấc mộng như thế này: hắn mơ tới một sơn động u ám, một cây cột nhuốm máu, một đứa bé trai đang không ngừng luyện quyền... Đứa bé trai này tên là Dương Vô Tuyệt.
Dương Vô Tuyệt còn ở trong mộng nói qua, nó liều mạng khổ luyện là vì để bảo vệ đệ đệ của nó. Lúc này giống như phần tiếp theo của giấc mộng đó, Trầm Côn lại nhìn sơn động đó.
Phốc phốc phốc.
Trong huyệt động đen thui, Dương Vô Tuyệt vẫn đang luyện quyền trên cây cột, vẫy là thế Tứ bình đại mã bất biến đó, vẫn là một chiêu đơn giản Hắc hổ đào tâm. Dương Vô Tuyệt luyện chăm chú phi thường, cho dù nắm đấm bị vỡ nát, máu tươi phụt ra cũng không có qua loa một chút nào.
Bất quá so với giấc mộng lần trước, Dương Vô Tuyệt đã trường thành hơn rất nhiều, đã là một thằng bé bảy tám tuổi rồi. Mà hai nắm đấm của nó vì bị thương nhiều năm, đã tạo thành một những vết chai dày cộp, giống như một lớp da sắt, dao bình thường không thể chém được.
- Vô Ngôn, đến phiên ngươi rồi.
Ngoài động bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lãnh khốc, Trầm Côn nghe thì có điểm quen tai... Đúng rồi, lần trước trong giấc mộng gọi tên Dương Vô Tuyệt chính là giọng nói này.
Thanh âm lọt vào tai, tầm mắt của Trầm Côn bỗng nhiên được nâng lên, giống như hắn đang đứng lên vậy.
Hắn lúc này mới ý thức được, hóa ra hắn vẫn đang dùng 'Góc nhìn người thứ nhất' để quan sát cõi mộng này, giống như hắn tự mình đang ở trong cõi mộng, đang ở bên cạnh Dương Vô Tuyệt.
- Đệ đệ, đừng động đậy.
- Dương Vô Tuyệt bỗng nhiên vươn một tay tới hướng Trầm Côn, hình như đặt tại vai Trầm Côn, sau đó hắn khoa tay múa chân làm ra một động tác ý bảo không được lên tiếng, nhẹ giọng nói:
- Để ca ca đi thay đệ... Yên tâm, ca đã giả mạo đệ nhiều lần rồi, bọn họ không nhận ra được đâu.
Nói xong, nó dùng vải bố rách cuốn quanh tay mình, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi ra huyệt động, bóng lưng nho nhỏ không ngờ có một loại sắc thái bi tráng khó có thể nói rõ. Nó lớn tiếng nói:
- Có mặt. Dương Vô Ngôn phụng mệnh xuất động, xin người ở bên ngoài cho đi.
- Ca, đừng đi!
Giấc mộng diễn đến đây, Trầm Côn không tự chủ hét to, hắn đưa tay muốn túm lấy Dương Vô Tuyệt, thế nhưng chỉ bắt được một mảnh hư không, mà trên gương mặt đã vô ý chảy ra hai dòng lệ nóng.
Dương Vô Tuyệt đã dứt khoát đi rồi.
Sau một lát, ngoài động truyền đến một tiếng rên rỉ nặng nề.
- Ư...
Dương Vô Tuyệt hình như đang bị đánh đòn rất nặng, nhưng vẫn nghiến răng không hét lên.
Lại qua vài phút, cự thạch trước cửa động bị người ta đẩy ra. 'Rầm', hai bóng người cao to nổi bật dưới ánh mặt trời xuất hiện ở cửa động, họ ném Dương Vô Tuyệt vào, xoay người bỏ lại một câu nói lạnh lùng rồi đi.
- Bảy ngày sau tiếp tục.
- Ca, ca lần nào cũng thay đệ đi ra, chịu được sao?
Trầm Côn nghe được giọng nói của chính mình.
Dương Vô Tuyệt quỳ rạp trên mặt đất, mặt không có chút máu, khóe miệng nở nụ cười quyết tâm. Nó cũng không trả lời Trầm Côn mà đi tới cây cột đó, tiếp tục Tứ bình đại mã, tiếp tục Hắc hổ đào tâm, cứ thế tiếp tục khổ luyện.
Nước chảy đá mòn, khoảng cách giữa hai giấc mộng này chắc là tầm hai ba năm. Trải qua mấy năm khổ luyện, một quyền của Dương Vô Tuyệt đánh ra làm cho cây cột rung lên, đất xung quanh cũng theo đó mà rung lên... Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, trời mới biết nếu nó tiếp tục luyện như thế này, Kinh thế nhất quyền của nó sẽ mạnh tới mức nào?
...
Trong lúc Dương Vô Tuyệt luyện quyền, giấc mộng của Trầm Côn cũng kết thúc.
- Ô kìa, tiểu sư đệ của ta, ngươi nghĩ gì vậy?
Bạch Tiên Nhi ở bên tai cười duyên một tiếng.
- Nhờ có manh mối mà ngươi mang đến, hung thủ cuối cùng cũng đã hơi ló dạng rồi. Nhưng còn việc chuyển thế linh đồng thì ngươi vẫn phải lên tiếng đó nhá. Để sư phụ ta và Ca Thư Ứng Long tranh cướp cũng không ra thể thống gì đâu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Cướp hay không là chuyện của họ. Chiến hay không thì phải hỏi ta.
Trầm Côn vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mộng, hắn lơ đãng cầm lấy một thanh kiếm, cúi đầu xoay kiếm nói:
- Ca Thư nguyên soái và Luyện ngục chủ đường xa mà đến, Trầm mỗ là tục nhân, chưa từng có đạo tiếp khánh mà phải cung cung kính kính. Duy chỉ có một kiếm tương thỉnh để biểu lộ tâm ý mà thôi.
Văn nhã, tự phụ, hào hiệp, lại lộ ra một chút bá đạo. Nghe được những lời này của Trầm Côn mọi người đều ngớ ra.
Chỉ có một kiếm tương thỉnh, hắn đây là không hài lòng bị người khác tranh đi đoạt lại, khiêu chiến lưỡng đại truyền thuyết cùng một lúc sao?
Thằng điên.
Tuyệt đối là một thằng điên.
Thế nhưng khi nói lời này, trong ánh mắt của Trầm Côn hết lần này tới lần khác ẩn chứa một vẻ cười cổ quái, khóe miệng cũng nhích lên. Rõ ràng là biểu hiện cực có lòng tin, hoàn toàn không để hai đại truyền thuyết vào mắt.
***!
Bần tăng rốt cuộc đã nói gì?
Vừa nói xong câu này, Trầm Côn liền lập tức tỉnh táo lại, hắn hiểu, những lời này cũng không phải xuất phát từ chủ ý của hắn, mà là...từ tâm tính của Cửu Châu Trầm Côn.
Đến giờ phút này, Trầm Côn cuối cùng cũng hiểu rõ, Cửu Châu Trầm Côn tuyệt đối không giống cái kẻ bất lực như mọi người nghĩ, dưới sự ngụy trang của hắn chí ít cũng ẩn giấu trái tim của một tuyệt thế cường giả cùng với sự cao ngạo khinh bỉ tất cả mọi đối thủ.
Bất quá rất đáng tiếc, Trầm Côn hoàn toàn vô pháp nắm giữ loại tâm tính này, chỉ có trong tình huống cực ngẫu nhiên hắn mới có thể cùng Cửu Châu Trầm Côn dung hợp làm một.
- Chậc chậc, ngươi đang uy hiếp ta chăng?
Luyện Xích Hào kinh hỉ mà bật cười
- Tiểu tử kia, ngươi có biết hậu quả của câu nói vừa rồi không?
- Hề hề hề.
Trầm Côn cười hì hì rụt cổ lại, đây mới là biểu hiện tính cách của chính hắn.
- Lão huynh, vừa rồi ta đã nói gì sao? Hề hề, không tính, ta thuần túy là buột miệng nói bậy thôi... Nào, chúng ta bàn bạc một chút, việc chuyển thế linh đồng này nên xử lý như thế nào nhỉ?
- Hừ.
Vừa nghe Trầm Côn cải biến ngữ khí, khí phách mới vừa rồi biểu hiện không còn sót lại chút gì, Luyện Xích Hào hừ một tiếng.
- Còn thế nào nữa? Một câu thôi, ta muốn ngươi đi Nam Lâm.
- Không.
Ca Thư Ứng Long nhấn giọng nói:
- Ta muốn hắn đi Vân Mông.
- Thế nhưng ta lại muốn hắn ở lại.
Lúc lưỡng đại truyền thuyết sắp khai chiến lần thứ hai, lúc Trầm Côn đang vò đầu bứt tai để nghĩ cách, xa xa truyền đến thanh âm trong trẻo của A La.
A La sau khi ngượng ngùng, rốt cục không yên lòng với sự an nguy của Trầm Côn, chạy tới Độc Cốt động, nàng che ở trước người Trầm Côn, liếc xéo lưỡng đại truyền thuyết, khóe miệng thì cười nhạt.
- Ngươi là ai?
Ca Thư Ứng Long nhíu mày hỏi. Hắn cảm giác được, nữ nhân tóc bạc mắt trắng này không cường đại gì cho cam, thế nhưng trên người lại có một loại khí chất có thể khiến người ta cảm thấy sự sợ hãi từ tận đáy lòng...Loại khí chất này Ca Thư Ứng Long đã thấy qua trên người ai đó, nhưng này người tuyệt đối không phải tóc bạc.
Ca Thư Tình vội vàng giải thích cho phụ thân thân phận của A La.
Nhân cơ hội này, Trầm Côn hung dữ lườm A La một cái, nhỏ giọng nói:
- Ngươi tới làm gì?
Pặp.
A La không hề nghĩ ngợi, nhị chỉ chọc vào mắt Trầm Côn.
- Còn dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, cẩn thận con mắt của ngươi đấy... Hừ. Vì sao ta không thể tới?
- Ô kìa, mỹ nữ lão sư của ta, ngươi hiểu rõ ý của ta rồi sao?
Trầm Côn bưng mắt, nhịn đau nói:
- Ánh mắt của ta đang nói, ở đây quá nguy hiểm, ngươi đi tìm chết hả?
A, hóa ra tên tặc hòa thượng này đang quan tâm tới mình. A La trong lòng cảm thấy ngọt ngào, lập tức phụng phịu nói:
- Ta không đến, ngươi đừng mong sống mà về nhà nữa.
Nói xong, nàng hạ thấp thanh âm.
- Yên tâm, hai câu nói của ta là có thể làm lưỡng đại truyền thuyết rút lui.
- Ngươi?
Trầm Côn khó có thể tin mà nhìn A La. Không sai mỹ nữ lão sư này xác thực lợi hại, hơn nữa còn có mấy đòn tủ tương đối nghịch thiên. Thế nhưng chỉ bằng vào mấy câu của nàng là có thể khiến lưỡng đại truyền thuyết bất chiến tự bại sao? Việc này có thể sao?
- Đừng không tin, hãy chờ xem, sư phụ ngươi nhiều thủ đoạn lắm.
A La đắc ý cười cười, bỗng nhiên hướng về phía hai truyền thuyết quát hỏi.
- Này, các ngươi đều muốn bắt Trầm Côn có phải không?
- Chậc chậc, ngươi định ngăn cản à?
Luyện Xích Hào cười quái dị nói.
- Ta nói này lão rắn mối Nam Lâm kia.
A La chỉ vào mồm Luyện Xích Hào, chửi to.
- Bao nhiêu năm rồi, ngươi không thể sửa cái tật của mình à? Lần nào nói cũng phải chậc chậc hai tiếng, nước bọt văng tứ tung, bẩn chết đi được, bẩn đến mức không thể tha thứ.
Sắc mặt của Luyện Xích Hào đột nhiên biến đổi, Bạch Tiên Nhi càng phất tay điều động yêu thú. Dám chửi thẳng vào mặt Luyện Xích Hào, nữ nhân tóc bạc này muốn chết sao?
- Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi dơ bẩn, cho nên ngươi đáng bị mắng.
A La tựa hồ không có dự liệu đến nguy cơ đã tới, chỉ vào Luyện Xích Hào liên tục mắng to mười mấy câu. Sau đó ngay vào lúc Luyện Xích Hào phẫn nộ mà đánh tới, nàng bỗng nhiên chậm rãi nói:
- Một câu nói, một câu nói ta sẽ làm ngươi buông tha Trầm Côn, chủ động rời khỏi nơi đây, ngươi tin không?
- Chậc chậc...
Luyện Xích Hào theo thói quen chậc lưỡi.
- Nha đầu, chớ có nói cuồng.
- Bản tiểu thư chưa bao giờ mạnh miệng.
A La hạ thấp thanh âm, chính lúc Luyện Xích Hào tới gần nàng, nhỏ giọng nói:
- Trầm Côn là cháu ngoại của Dương Nghiệp!
Luyện Xích Hào đột nhiên sửng sốt, sau đó hắn cười quái dị vài tiếng, lùi lại một bước.
- Câu này không tệ. Chậc chậc, câu này thật không tệ.
Thân ảnh của Luyện Xích Hào từ từ biến mất.
- Trầm Côn, nể mặt ngoại công của ngươi, việc chuyển thế linh đồng ta bỏ qua. Nhưng ngươi sau khi lấy được toàn bộ Phục Hoạt thạch phải tới Nam Lâm một chuyến để trị thương cho ta.
Hắn thực sự rút lui, bởi vì một chữ Dương mà rút lui.
Ca Thư Ứng Long cũng không nghe được A La nói cái gì, hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua hướng Luyện Xích Hào rời đi, hỏi:
- Nha đầu, ngươi nói một câu là có thể làm Luyện Xích Hào rút lui, thế còn ta? Ngươi muốn nói gì với ta?
Năm ngoái mồng ba tháng chạp, ngày Thần Diệt, tam kiếm phá Thú tôn, hủy đi nhiều Giả thần di tích, lại vượt ngàn dặm mà tập kích tam đại truyền thuyết, tất cả những việc này đều là kiệt tác của Cửu Châu Trầm Côn.
Điều này sao có thể?
Cửu Châu Trầm Côn, rõ ràng là một kẻ bất lực bị người ta mắng chửi đánh đập cũng không dám đánh trả mà.
Bắc Đẩu Thiên Xu - Trầm Côn đã rất nhiều lần nghe qua cái danh hiệu này rồi, nhưng mà trước đây đều là việc không liên quan tới mình, nên cũng không có để ở trong lòng. Thế nhưng hôm nay lưỡng đại truyền thuyết đang ở bên cạnh, thi thể của Thích Ca Bồ Đề còn đang bốc mùi, Trầm Côn phải phá lệ lưu ý đến cái danh hiệu này...
- Bắc Đẩu Thiên Xu, Bắc Đẩu Thiên Xu...
Trong lòng mặc niệm vài câu, trong đầu Trầm Côn đột nhiên 'Ong' một tiếng.
Một đoạn ký ức xa xưa tự như được khai mở...
...
Thật lâu trước đây, Trầm Côn đã mơ thấy một giấc mộng như thế này: hắn mơ tới một sơn động u ám, một cây cột nhuốm máu, một đứa bé trai đang không ngừng luyện quyền... Đứa bé trai này tên là Dương Vô Tuyệt.
Dương Vô Tuyệt còn ở trong mộng nói qua, nó liều mạng khổ luyện là vì để bảo vệ đệ đệ của nó. Lúc này giống như phần tiếp theo của giấc mộng đó, Trầm Côn lại nhìn sơn động đó.
Phốc phốc phốc.
Trong huyệt động đen thui, Dương Vô Tuyệt vẫn đang luyện quyền trên cây cột, vẫy là thế Tứ bình đại mã bất biến đó, vẫn là một chiêu đơn giản Hắc hổ đào tâm. Dương Vô Tuyệt luyện chăm chú phi thường, cho dù nắm đấm bị vỡ nát, máu tươi phụt ra cũng không có qua loa một chút nào.
Bất quá so với giấc mộng lần trước, Dương Vô Tuyệt đã trường thành hơn rất nhiều, đã là một thằng bé bảy tám tuổi rồi. Mà hai nắm đấm của nó vì bị thương nhiều năm, đã tạo thành một những vết chai dày cộp, giống như một lớp da sắt, dao bình thường không thể chém được.
- Vô Ngôn, đến phiên ngươi rồi.
Ngoài động bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lãnh khốc, Trầm Côn nghe thì có điểm quen tai... Đúng rồi, lần trước trong giấc mộng gọi tên Dương Vô Tuyệt chính là giọng nói này.
Thanh âm lọt vào tai, tầm mắt của Trầm Côn bỗng nhiên được nâng lên, giống như hắn đang đứng lên vậy.
Hắn lúc này mới ý thức được, hóa ra hắn vẫn đang dùng 'Góc nhìn người thứ nhất' để quan sát cõi mộng này, giống như hắn tự mình đang ở trong cõi mộng, đang ở bên cạnh Dương Vô Tuyệt.
- Đệ đệ, đừng động đậy.
- Dương Vô Tuyệt bỗng nhiên vươn một tay tới hướng Trầm Côn, hình như đặt tại vai Trầm Côn, sau đó hắn khoa tay múa chân làm ra một động tác ý bảo không được lên tiếng, nhẹ giọng nói:
- Để ca ca đi thay đệ... Yên tâm, ca đã giả mạo đệ nhiều lần rồi, bọn họ không nhận ra được đâu.
Nói xong, nó dùng vải bố rách cuốn quanh tay mình, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi ra huyệt động, bóng lưng nho nhỏ không ngờ có một loại sắc thái bi tráng khó có thể nói rõ. Nó lớn tiếng nói:
- Có mặt. Dương Vô Ngôn phụng mệnh xuất động, xin người ở bên ngoài cho đi.
- Ca, đừng đi!
Giấc mộng diễn đến đây, Trầm Côn không tự chủ hét to, hắn đưa tay muốn túm lấy Dương Vô Tuyệt, thế nhưng chỉ bắt được một mảnh hư không, mà trên gương mặt đã vô ý chảy ra hai dòng lệ nóng.
Dương Vô Tuyệt đã dứt khoát đi rồi.
Sau một lát, ngoài động truyền đến một tiếng rên rỉ nặng nề.
- Ư...
Dương Vô Tuyệt hình như đang bị đánh đòn rất nặng, nhưng vẫn nghiến răng không hét lên.
Lại qua vài phút, cự thạch trước cửa động bị người ta đẩy ra. 'Rầm', hai bóng người cao to nổi bật dưới ánh mặt trời xuất hiện ở cửa động, họ ném Dương Vô Tuyệt vào, xoay người bỏ lại một câu nói lạnh lùng rồi đi.
- Bảy ngày sau tiếp tục.
- Ca, ca lần nào cũng thay đệ đi ra, chịu được sao?
Trầm Côn nghe được giọng nói của chính mình.
Dương Vô Tuyệt quỳ rạp trên mặt đất, mặt không có chút máu, khóe miệng nở nụ cười quyết tâm. Nó cũng không trả lời Trầm Côn mà đi tới cây cột đó, tiếp tục Tứ bình đại mã, tiếp tục Hắc hổ đào tâm, cứ thế tiếp tục khổ luyện.
Nước chảy đá mòn, khoảng cách giữa hai giấc mộng này chắc là tầm hai ba năm. Trải qua mấy năm khổ luyện, một quyền của Dương Vô Tuyệt đánh ra làm cho cây cột rung lên, đất xung quanh cũng theo đó mà rung lên... Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, trời mới biết nếu nó tiếp tục luyện như thế này, Kinh thế nhất quyền của nó sẽ mạnh tới mức nào?
...
Trong lúc Dương Vô Tuyệt luyện quyền, giấc mộng của Trầm Côn cũng kết thúc.
- Ô kìa, tiểu sư đệ của ta, ngươi nghĩ gì vậy?
Bạch Tiên Nhi ở bên tai cười duyên một tiếng.
- Nhờ có manh mối mà ngươi mang đến, hung thủ cuối cùng cũng đã hơi ló dạng rồi. Nhưng còn việc chuyển thế linh đồng thì ngươi vẫn phải lên tiếng đó nhá. Để sư phụ ta và Ca Thư Ứng Long tranh cướp cũng không ra thể thống gì đâu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Cướp hay không là chuyện của họ. Chiến hay không thì phải hỏi ta.
Trầm Côn vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mộng, hắn lơ đãng cầm lấy một thanh kiếm, cúi đầu xoay kiếm nói:
- Ca Thư nguyên soái và Luyện ngục chủ đường xa mà đến, Trầm mỗ là tục nhân, chưa từng có đạo tiếp khánh mà phải cung cung kính kính. Duy chỉ có một kiếm tương thỉnh để biểu lộ tâm ý mà thôi.
Văn nhã, tự phụ, hào hiệp, lại lộ ra một chút bá đạo. Nghe được những lời này của Trầm Côn mọi người đều ngớ ra.
Chỉ có một kiếm tương thỉnh, hắn đây là không hài lòng bị người khác tranh đi đoạt lại, khiêu chiến lưỡng đại truyền thuyết cùng một lúc sao?
Thằng điên.
Tuyệt đối là một thằng điên.
Thế nhưng khi nói lời này, trong ánh mắt của Trầm Côn hết lần này tới lần khác ẩn chứa một vẻ cười cổ quái, khóe miệng cũng nhích lên. Rõ ràng là biểu hiện cực có lòng tin, hoàn toàn không để hai đại truyền thuyết vào mắt.
***!
Bần tăng rốt cuộc đã nói gì?
Vừa nói xong câu này, Trầm Côn liền lập tức tỉnh táo lại, hắn hiểu, những lời này cũng không phải xuất phát từ chủ ý của hắn, mà là...từ tâm tính của Cửu Châu Trầm Côn.
Đến giờ phút này, Trầm Côn cuối cùng cũng hiểu rõ, Cửu Châu Trầm Côn tuyệt đối không giống cái kẻ bất lực như mọi người nghĩ, dưới sự ngụy trang của hắn chí ít cũng ẩn giấu trái tim của một tuyệt thế cường giả cùng với sự cao ngạo khinh bỉ tất cả mọi đối thủ.
Bất quá rất đáng tiếc, Trầm Côn hoàn toàn vô pháp nắm giữ loại tâm tính này, chỉ có trong tình huống cực ngẫu nhiên hắn mới có thể cùng Cửu Châu Trầm Côn dung hợp làm một.
- Chậc chậc, ngươi đang uy hiếp ta chăng?
Luyện Xích Hào kinh hỉ mà bật cười
- Tiểu tử kia, ngươi có biết hậu quả của câu nói vừa rồi không?
- Hề hề hề.
Trầm Côn cười hì hì rụt cổ lại, đây mới là biểu hiện tính cách của chính hắn.
- Lão huynh, vừa rồi ta đã nói gì sao? Hề hề, không tính, ta thuần túy là buột miệng nói bậy thôi... Nào, chúng ta bàn bạc một chút, việc chuyển thế linh đồng này nên xử lý như thế nào nhỉ?
- Hừ.
Vừa nghe Trầm Côn cải biến ngữ khí, khí phách mới vừa rồi biểu hiện không còn sót lại chút gì, Luyện Xích Hào hừ một tiếng.
- Còn thế nào nữa? Một câu thôi, ta muốn ngươi đi Nam Lâm.
- Không.
Ca Thư Ứng Long nhấn giọng nói:
- Ta muốn hắn đi Vân Mông.
- Thế nhưng ta lại muốn hắn ở lại.
Lúc lưỡng đại truyền thuyết sắp khai chiến lần thứ hai, lúc Trầm Côn đang vò đầu bứt tai để nghĩ cách, xa xa truyền đến thanh âm trong trẻo của A La.
A La sau khi ngượng ngùng, rốt cục không yên lòng với sự an nguy của Trầm Côn, chạy tới Độc Cốt động, nàng che ở trước người Trầm Côn, liếc xéo lưỡng đại truyền thuyết, khóe miệng thì cười nhạt.
- Ngươi là ai?
Ca Thư Ứng Long nhíu mày hỏi. Hắn cảm giác được, nữ nhân tóc bạc mắt trắng này không cường đại gì cho cam, thế nhưng trên người lại có một loại khí chất có thể khiến người ta cảm thấy sự sợ hãi từ tận đáy lòng...Loại khí chất này Ca Thư Ứng Long đã thấy qua trên người ai đó, nhưng này người tuyệt đối không phải tóc bạc.
Ca Thư Tình vội vàng giải thích cho phụ thân thân phận của A La.
Nhân cơ hội này, Trầm Côn hung dữ lườm A La một cái, nhỏ giọng nói:
- Ngươi tới làm gì?
Pặp.
A La không hề nghĩ ngợi, nhị chỉ chọc vào mắt Trầm Côn.
- Còn dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, cẩn thận con mắt của ngươi đấy... Hừ. Vì sao ta không thể tới?
- Ô kìa, mỹ nữ lão sư của ta, ngươi hiểu rõ ý của ta rồi sao?
Trầm Côn bưng mắt, nhịn đau nói:
- Ánh mắt của ta đang nói, ở đây quá nguy hiểm, ngươi đi tìm chết hả?
A, hóa ra tên tặc hòa thượng này đang quan tâm tới mình. A La trong lòng cảm thấy ngọt ngào, lập tức phụng phịu nói:
- Ta không đến, ngươi đừng mong sống mà về nhà nữa.
Nói xong, nàng hạ thấp thanh âm.
- Yên tâm, hai câu nói của ta là có thể làm lưỡng đại truyền thuyết rút lui.
- Ngươi?
Trầm Côn khó có thể tin mà nhìn A La. Không sai mỹ nữ lão sư này xác thực lợi hại, hơn nữa còn có mấy đòn tủ tương đối nghịch thiên. Thế nhưng chỉ bằng vào mấy câu của nàng là có thể khiến lưỡng đại truyền thuyết bất chiến tự bại sao? Việc này có thể sao?
- Đừng không tin, hãy chờ xem, sư phụ ngươi nhiều thủ đoạn lắm.
A La đắc ý cười cười, bỗng nhiên hướng về phía hai truyền thuyết quát hỏi.
- Này, các ngươi đều muốn bắt Trầm Côn có phải không?
- Chậc chậc, ngươi định ngăn cản à?
Luyện Xích Hào cười quái dị nói.
- Ta nói này lão rắn mối Nam Lâm kia.
A La chỉ vào mồm Luyện Xích Hào, chửi to.
- Bao nhiêu năm rồi, ngươi không thể sửa cái tật của mình à? Lần nào nói cũng phải chậc chậc hai tiếng, nước bọt văng tứ tung, bẩn chết đi được, bẩn đến mức không thể tha thứ.
Sắc mặt của Luyện Xích Hào đột nhiên biến đổi, Bạch Tiên Nhi càng phất tay điều động yêu thú. Dám chửi thẳng vào mặt Luyện Xích Hào, nữ nhân tóc bạc này muốn chết sao?
- Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi dơ bẩn, cho nên ngươi đáng bị mắng.
A La tựa hồ không có dự liệu đến nguy cơ đã tới, chỉ vào Luyện Xích Hào liên tục mắng to mười mấy câu. Sau đó ngay vào lúc Luyện Xích Hào phẫn nộ mà đánh tới, nàng bỗng nhiên chậm rãi nói:
- Một câu nói, một câu nói ta sẽ làm ngươi buông tha Trầm Côn, chủ động rời khỏi nơi đây, ngươi tin không?
- Chậc chậc...
Luyện Xích Hào theo thói quen chậc lưỡi.
- Nha đầu, chớ có nói cuồng.
- Bản tiểu thư chưa bao giờ mạnh miệng.
A La hạ thấp thanh âm, chính lúc Luyện Xích Hào tới gần nàng, nhỏ giọng nói:
- Trầm Côn là cháu ngoại của Dương Nghiệp!
Luyện Xích Hào đột nhiên sửng sốt, sau đó hắn cười quái dị vài tiếng, lùi lại một bước.
- Câu này không tệ. Chậc chậc, câu này thật không tệ.
Thân ảnh của Luyện Xích Hào từ từ biến mất.
- Trầm Côn, nể mặt ngoại công của ngươi, việc chuyển thế linh đồng ta bỏ qua. Nhưng ngươi sau khi lấy được toàn bộ Phục Hoạt thạch phải tới Nam Lâm một chuyến để trị thương cho ta.
Hắn thực sự rút lui, bởi vì một chữ Dương mà rút lui.
Ca Thư Ứng Long cũng không nghe được A La nói cái gì, hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua hướng Luyện Xích Hào rời đi, hỏi:
- Nha đầu, ngươi nói một câu là có thể làm Luyện Xích Hào rút lui, thế còn ta? Ngươi muốn nói gì với ta?
/405
|