Ba! Ba! Ba!
Thì ra ngay khi Trầm Côn đi đến cửa Độc Cốt động quan sát, hắn nghe một loạt tiếng đá vỡ vụn đằng sau lưng, rất có tiết tấu, tựa hồ Ngũ Sắc thạch phía sau trải qua một chưởng của Minh Bá, Ngũ Sắc Thạch, thanh long đao, cùng hài cốt của Thích Già Bồ Đề đã muốn trộn cùng một chỗ, biến thành một đoàn huyết nhục mơ hồ, Trầm Côn vốn định đeo mấy thứ này tiến vào Độc Cốt động thử thời vận, nhưng mà sau khi vào Độc Cốt động, năm màu trên Ngũ Sắc thạch liền phát ra năm loại quang mang, đem cả huyệt động chiếu rọi rực rỡ.
- Đại thiếu gia, tảng đá này làm sao vậy?
A Phúc sợ tới mức núp ở bên trong cà sa Trầm Côn.
- Không có việc gì, để ta xem xem!
Trầm Côn cũng không biết vì sao Ngũ Sắc thạch biến hóa, hắn cái túi trên lưng hạ xuống, bày tất cả ở trước mặt để quan sát.
Điều đầu tiên mà Trầm Côn nhận ra là một cái khe lớn trên Ngũ Sắc thạch, hiển nhiên vết này do Minh Bá chém nứt, vừa khéo khối huyết nhục vợ vụn của Thích Già Bồ Đề theo cái khe này tiến nhập vào bên trong Ngũ Sắc thạch, mà thanh long đao trải qua quá trình ngâm trong huyết nhục, cũng trở thành từng dòng dịch thể kim chúc chảy xuôi, cũng chảy vào cái khe, giống như lại một lần nữa được rèn đúc.
Tất cả những chuyện này giống như là…ba đồ vật này đang cố gắng dung hợp cùng một chỗ!
Trầm Côn chợt giật mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hắn không thể nào đoán ra sau khi ba vật này dung hợp sẽ biến thành cái gì, nhưng mà dùng đầu ngón chân cũng biết: bảo vật của nữ oa cung, xá lợi thánh tăng phật môn, binh khí Vũ Thần Quan của Vân Trường, ba kiện đều được xưng là thần khí đó lại dung hợp cùng một chỗ thì cho dù tạo thành cái gì thì đương nhiên cũng không tầm thường!
Đang nghĩ ngợi thì bành bạch bành bạch ba...Đột nhiên Ngũ Sắc thạch nổ vang giòn dồn dập, trên mặt xuất hiện bẩy tám chục đạo liệt ngân, năm loại quang mang trong nháy mắt dung hợp thành kim quang lóa mắt, nếu không phải là có Độc Cốt động ngăn cản, kim quang này đã sớm phóng lên cao, làm mọi người trên Cửu Châu đại lục đều có thể nhìn thấy.
Chi~~~~
Trong Ngũ Sắc thạch đột nhiên truyền ra một tiếng kêu to, giống như có động vật gì cần phá đá mà ra, điểu này làm cho Trầm Côn nhớ tới một truyền thuyết nào đó…
Phật tổ a, từ cổ chí kim, Ngũ Sắc thạch có liên quan đến đến loài động vật, tựa hồ cũng chỉ có ít loài, vị kia…dĩ nhiên, Ngũ Sắc thạch này thai nghén ra chắc chắn sẽ không phải là vị lão huynh trong truyền thuyết kia, nhưng mà chỉ cần bằng một phần mười vị lão huynh kia, không, chỉ cần một phần trăm bổn sự thôi…
(Biên: đoán xem là ai, cái nhân vật mà hè nào cũng có )
Còn chưa có nghĩ hết, một tiếng nổ ầm vang, Ngũ sắc thạch nổ mạnh.
Trong Độc Cốt động bụi mù cuồn cuộn, làm cho người ta không thể nhìn rõ cái gì, Trầm Côn cùng A Phúc tránh ở sau một khối nham thạch bế khí đợi thật lâu, sau đó mới mở to mắt ra, chậm rãi từ sau nham thạch nhô đầu ra.
Sau vụ nổ mạnh, Độc Cốt động bị phá hủy nhiều chỗ, chỗ đường trũng sâu đi thông vào sâu trong sơn động bởi vì thế mà bị phong bế, xem ra, Trầm Côn không thể nào có thể tiến vào Độc Cốt động, ý tưởng tìm kiếm manh mối chuyển thế của Thích Già Bồ Đề theo đó cũng đứt đoạn!
Bất quá Trầm Côn cũng không còn tâm tình mà tìm hiểu việc này nữa, hắn nhìn chằm chằm vào chỗ mà vừa rồi của Thích Già Bồ Đề, thanh long đao, còn cả Ngũ Sắc Thạch cùng biến mất, thay vào đó chính là một con có thân hình mầu vàng đang ngồi xếp bằng.
Đây là một con Hầu Tử, cao một thước, vòng eo một thước hai, cả người lông lá, ngồi nơi đó giống như một quả cam mọng tròn căng.
Cảm giác được Trầm Côn đang nhìn hắn, hầu Tử này hơi mở mi mắt, hai tay chắp thành chữ thập, hờ hững nhất thanh, nãi thanh nãi khí buông một tiếng phật hiệu:
- A Di Đà Phật, bần tăng giá sương hữu lễ!
Nói xong, hắn chậm rãi đứng lên, bước đi như tăng nhân hướng bái Phật Tổ tiến về phía Trầm Côn, vừa đến gần Trầm Côn, cũng không chào hỏi, trực tiếp rút ra một thanh trủy thủ, lại kéo vạt áo cà sa của Trầm côn cắt lấy một góc, từ thứ này, Hầu Tử tạo cho mình một áo cà sa nho nhỏ, thảnh thơi mặc vào người.
Kế tiếp, hắn chìa hai tiểu trảo, tại chính trên đầu mình "Oành, oành, oành…" liên tiếp nhổ xuống đến mười hai dúm lông khỉ, nhổ gọn gàng, chỉnh chỉnh tề tề, còn lộ ra từng khối da đầu.
Mười ai chỗ không còn lông, vừa vặn với bộ dạng bồ tát nhị thập nhị điểm. (Chắc là 12 chấm trên đầu rồi)
Làm xong tất cả chuyện này, Hầu Tử trở lại nơi hắn đã sinh ra, ngồi xếp bằng xuống, hai trảo chắp thành hình chữ thập, cao giọng niệm kinh văn: "Xá lợi tử,sắc tức thị không, không bất dị dĩ, sắc tức là không, không tức là sắc…"
Một trận gió mát thổi tới, kim mao trên người hầu tử sáng lấp lánh, phật quang đại hiển, quả thật mang dáng dấp của một cao tăng đắc đạo!
Trầm Côn nhịn không được chạy đến gõ lên cái đầu bóng lưỡng của Hầu Tử, cảm giác như một khối kim loại cũng rắn, như có cảm giác gõ vào thanh long đao, nghĩ đến trong Hầu Tử hàm chứa thành phần không gì phá được của Thanh Long đao.
- Lão huynh, ngươi là…
Trầm Côn kinh ngạc hỏi.
- Bần tăng từ trong đá, nhờ huyết nhục đại sư điểm hóa, tự nhiên coi như là đệ tử của đại sư…
Hầu Tử mập ú niệm phật hiệu có bài bản hẳn hoi.
Oa, hắn từ Ngũ Sắc thạch thai nghén ra…Trầm côn gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn ra sau lưng, lúc ngăn cản Minh Bá liên hoàn chi vũ, máu tươi Trầm Côn cũng sáp nhập vào bên trong Ngũ Sắc thạch, tính ra thành phần tạo nên Hầu Tử này cũng có máu huyết Trầm Côn, coi như có quan hệ huyết thống với Trầm Côn.
Mà cà sa trên người hắn là của Trầm Côn, cái này gọi là truyền từ đời này sang đời khác, cho nên nói Hầu Tử này là đồ đệ Trầm Côn cũng không tính là sai.
- Nói như vậy ngươi là đồ đệ của ta…
Trầm Côn bĩu môi.
- Vậy ngươi tên gì?
- Bần tăng còn chưa có pháp danh!
Hầu Tử rung đùi đắc ý nói:
- Thế gian này sắc mầu đều là bong bóng hư ảo, không vương sắc, liền không ngã hồng trần, bần tăng liền lấy pháp danh "Bất Sắc" đi!
Hắn cho mình một cái tên, sau đó hướng về Trầm Côn cung kính hành lễ.
- Sư phụ ở trên, đồ nhi mới đến, còn chưa có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, xin sư phụ hãy bố thí một phần.
- Cái này xxem như là lễ gặp mặt sao?
Trầm Côn đột nhiên có một đệ tử, bất giác đâm kinh ngạc và khiếp sự, bất quá theo bản năng hắn cũng nhanh chóng hồi phục, lấy ra mấy tâm ngân phiếu.
- Muốn lễ vật sao? Được, sư phụ ngươi cái khác không có, chỉ có tiền!
- Thiện tai, thiện tai!
Không tưởng được Hầu Tử đem ngân phiếu chậm rãi xé nát, lắc đầu nói:
- Kim ngân tiền tài, vốn là tài sản, hầu tử xuất gia bất nhiễm hồng trần a!
- Không cần tiền?
-
Trầm Côn giật mình, xem trên lưng mình còn ít rượu thuốc, một tia ý thức lấy ra.
- Vậy…rượu?
- Aiz!
Hầu Tử thở dài thật sâu, tựa hồ rất không hài lòng những thứ khí tục, cau mày nói:
- Hầu tử xuất gia không uống rượu!
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Trầm Côn còn có một chút lương khô thịt nướng.
- Muốn ăn không?
- Bần tăng quả thật trong bụng đói khát, cần một ít thực vật để no bụng…
Hầu Tử đau đớn ngiêng đầu đi.
- Nhưng mà sư phụ, một trong bát đại giới luật của đệ tử cửa phật, đó là không ăn mặn, bần tăng không dám quên lời phật dạy a!
Mẹ nó, đây là hòa thượng thuần khiết!
Trầm Côn bất đắc dĩ vỗ cái đầu bóng lưỡng.
- Cái này không cần, cái kia cũng không cần, rốt cuộc là người muốn gì?
- Sư phụ hỏi đệ tử không dám không nói…
Hầu Tử cúi đầu thật sâu, thành kính nói:
- Bần tăng không thích tiền tài, không thích rượu thịt, chỉ thích luyến ái của nam nữ… A di đà phật, xin sư phụ bố thí cho một mẫu hầu tử! (Ôi thua luôn rồi)
Mẫu…mẫu hầu!?
Trầm Côn bất ngờ đến lệch quai hàm, ngơ ngác nhìn Hầu Tử.
- Ngươi không phải gọi là Bất Sắc sao?
- Bất Sắc chính là pháp danh bần tăng!
Hầu Tử lạnh nhạt nói:
- Bần tăng còn có một biệt danh, gọi là – Bất khả bất sắc!
Trầm Côn bỗng nhiên hiểu được tại sao Hầu Tử này lại hữu duyên làm đồ đệ của mình rồi.
- Ai~~~~
Hầu Tử đột nhiên kéo một âm thanh dài, kinh ngạc hỏi:
Nói hồi lâu, còn chưa biết pháp danh ân sư?
- Bất tham!
Trầm Côn ngiến răng nghiến lợi nói ra pháp danh của mình.
- Còn có một biệt danh: Bất khả bất tham!
- Oa, bất khả bất tham!
- Uhm, bất khả bất sắc!
- Sư phụ!
- Đồ nhi!
- A di đà phật…
- Ngã phật từ bi…
A Phúc ở một bên có chút phát điên, thầm nghĩ mình không phải đổi tên gọi cái gì là: bất khả bất đổ, bất khả bất phiêu( không thể không đổ (bạc), không thể không chơi… (chơi gì an hem tự hiểu nhé sắc lang))
Độc Cốt động vì bị vụ nổ mạnh hủy diệt rồi, Trầm Côn cũng mất đi có hội quan tưởng chuyển thế, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy đây dù sao cũng chỉ là đầu mối nhỏ chuyển thế ở phương đông, cùng lắm thì tự mình tìm kiếm cho mình đường đi phương đông là được.
Ý đã quyết lòng đã định, Trầm côn dẫn Bất Sắc ra khỏi Độc Cốt động. A Phúc đi đằng sau hai người phát hiện tư thế đi đường hai thầy trò nhà này hoàn toàn tương phản, Trầm Côn thì nhanh nhẹn liếng thoắng giống như đám du côn lưu manh, mà Bất Sắc lại đoan trang, thân thể béo tròn, ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa nhìn thì có thể nói là cao nhân, bất quá chính xác mà nói…bọn họ dường như lại không khác biệt nhau lắm, bản chất cũng cùng một loại.
- Uy, Bất sắc!
Trầm Côn ở trên đường hỏi:
- Ngươi nói rõ ràng lại lịch của mình chứ?
Bần tăng thần trí sẵn có, tự nhiên biết, thân chính là thiên địa dựng dục, Ngũ Sắc thạch biến thành!
- Vậy thực lực của ngươi thì sao?
Trầm Côn hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.
- Ngươi đại khái là cấp bậc nào, chắc là không dưới cảnh giới Vũ Tông chứ?
Bần tăng cùng ân sư huyết mạch tương liên, cấp bậc ân sư, cũng là cấp bậc bần tăng.
Này có ý gì, cấp bậc của hắn cùng cấp bậc đỉnh của Trầm Côn, Trầm Côn hiện nay là Hồng Nguyên hạ đoạn, hắn cũng là Hồng Nguyên hạ đoạn, nếu Trầm Côn thăng cấp, hắn cũng thăng cấp theo.
Một con Hầu Tử Hồng Nguyên hạ đoạn, không tệ, không tệ!
Trầm Côn mắt nhỏ híp lại thẳng tắp, sau đó âm thanh hắn bỗng nhiên nhỏ hẳn.
- A Phúc, ngươi đưa Bất Sắc về quân doanh trước…Hắc hắc lão tử cần bố trí một chuyện!
A Phúc ngạc nhiên liếc nhìn Trầm Côn, A Phúc nắm lấy đầu Bất Sắc đi trước.
Mà lúc này, Ca Thư xinh đẹp, Bạch Tiên Nhi, Huyền Khổ, ba người đang chờ ở bên ngoài Độc Cốt động, thấy Trầm Côn đi ra, ba người bước nhanh xông tới.
- Trầm Côn, có tìm được Hoạt Phục thạch không?
- Có thể tìm được biện pháp cứu phụ thân ta không!
- A di đà phật, có từng đến chỗ Thích Già Bồ Đề sư huynh quan tưởng không?
Ba người hỏi giống như bắn liên thanh, bất quá Trầm Côn cười hắc hắc, khoa chân múa tay làm thủ thế bảo ba người phân ra nhường đường.
Sau đó hắn một mình đi tới trước mặt Huyền Khổ, ghé sát tai nói:
- Muốn ta giúp Thích Già Bồ Đề chuyển thế, đúng không?
- Đương nhiên! Huyền Khổ gật đầu.
- Vậy giúp ta một chuyện nhỏ!
Trầm Côn híp mắt đảo như rang lạc nói:
- Đầu tháng ba, ta hi vọng ở phần mộ tổ tiên Trầm gia, chứng kiến Bồ Đề tự dốc toàn bộ lực lượng trợ chiến!
Huyền Khổ hơi ngẩn ra.
Không để cho hắn có thời gian kịp suy nghĩ, Trầm Côn lập tức đi tới trước mặt Ca Thư Tình, ngoắc ngón tay:
- Ngươi còn có một mảnh Phục Hoạt thạch, lấy ra!
Ca Thư Tình chần chừ một chút, lấy ra Phục Hoạt thạch, mà trong lòng Trầm Côn thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn để cho linh hồn Huyền Si khuyết thiếu một khối, biến thành giống như bộ dáng kiểu động kinh của Lý Mục.
- Đa tạ!
Đem khối Phục Hoạt thạch nhét vào trong túi, Trầm Côn đè thấp âm thanh xuống nói:
- Ca Thư tiểu thư, ta đã gặp qua Huyền Si…muốn cứu phụ thân ngươi đúng không? Như vậy, đầu tháng ba, để phụ thân ngươi dẫn theo toàn bộ tinh nhuệ Vân Mông Huyết Kỵ, đến phần mộ tổ tiên Trầm gia ta!
- Tại sao?
Ca Thư Tình ngạc nhiên hỏi.
Trầm Côn không để ý đến nàng, thay vào đó lại hướng về Bạch Tiên Nhi vẫy vẫy tay.
Bạch Tiên Nhi tính tai, đã sớm nghe được lời của Trầm Côn, cười dài nói:
- Tiểu sư đệ, tỷ biết ngươi muốn nói gì. Đầu tháng ba, Ngục chủ nhà ta sẽ dẫn thú quân Nam Lâm xuất hiện tại phần mộ tổ tiên nhà ngươi, bất quá…tại sao nhất định phải đi phần mộ tổ tiên nhà ngươi chứ?
Trầm Côn cũng không có nói, nhưng cho nàng một ánh mắt "đến lúc đó rồi biết".
Tiếp theo hắn cười híp mắt quay người lại, ngồi xổm bên cạnh Kha Tây đang điều tức. nhỏ giọng nói:
- Kha lão huynh, đầu tháng ba, thương thế của huynh hẳn là khỏi hẳn chứ? Vậy huynh đệ không cầu ngươi nhiều, chỉ cần ở phụ cận phần mộ tổ tiên chuẩn bị một hai cái đại trận sát phạt, trong ngày đó, trừ người Trầm gia, thấy ngoại nhân có một người giết một người!
Lời nói tàn khốc làm cho Kha Tây mạnh mẽ mở mắt!
Nhưng mà Trầm Côn lưu lại một câu rồi đã đi xa, hắn về tới quân doanh của mình, để Độc Huyền Si tự thân làm, cơ hồ chỉ cần dùng vài phút thời gian liền trị được Âm Vân quái độc.
- Vương lão ca!
Tràm Côn cười hì hì đón tiếp Vương Đạc khôi phục khỏe mạnh.
- Chuyện nơi này đã giải quyết rồi, mặt khác đây là một ít thuốc của Độc phật Huyền Si cấp cho, trong vòng mười ngày cam đoan toàn bộ quân sĩ khôi phục mạnh khỏe…Như vậy, có thể phiền lão ca một chuyện hay không? Hắc hắc, ta nghĩ thỉnh lão ca mau chóng tăng cường quân bị chuẩn bị chiến tranh, đầu tháng ba, ta muốn nhìn thấy mười vạn đại quân Xích Tiêu ở biên cảnh Triệu quốc dàn trận đợi lệnh, có vấn đề gì không?
- Đương nhiên không thành vấn đề, binh mã Xích Tiêu thành, chính là binh mã của Trầm huynh đệ!
Vương Đạc cổ quái ngẩng đầu.
- Nhưng mà lão đệ, ngươi một lần điều động nhiều như vậy binh mã làm cái gì?
Trầm Côn còn không có nói, hắn dông đi tìm A La, nhưng nàng đang tắm.
- Mỹ nữ sư phụ, cùng lựa chọn nan đề: Người là muốn cùng ta tu luyện, chậm rãi khôi phục thực lực? Hay là nghĩ một hai tháng bên trong tự mình liền chữa khỏi thương thế trên người, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong trước kia?
A La liền bĩu môi.
Một hai tháng liền khôi phục? Ngươi đừng khoác loác, ta chẳng những cấp bậc hạ xuống, Vũ Hồn cũng cần tu luyện lại một lần nữa, không có ba năm là không thể nào khôi phục được!
- Ai nha, thật thật đúng là quên cái này, hiện tại Vũ Hồn của người là Cơ Sở Kiếm Hồn…
Trầm Côn vuốt vuốt cằm cân nhắc.
- Như vậy đi, trước đầu tháng ba, ta cam đoan chữa khỏi thương thế của ngươi. Thân thể khôi phục hoàn toàn, cho dù Vũ Hồn không cấp lực, vậy ngươi cũng có thể phát huy ra một nửa thực lực đỉnh phong.
- Ngươi thật có thể chữa khỏi cho ta?
A La chợt phát hiện trong giọng nói Trầm Côn lộ ra vẻ tự tin hiếm thấy, chợt hỏi:
- Ngươi tìm được Độc Phật Huyền Si à?
- Hắc hắc, hắn ở trong thân thể ta…
Trầm Côn cười hắc hắc.
- Bằng vào y thuật của Huyền Si, chữa khỏi thương thế ngươi không tính là khó khăn chứ?
Nói xong, hắn đổi giọng, ai oán nói:
- Mỹ nữ, sau khi ngươi khôi phục, đầu tháng ba cần phải đi một chuyến đến phần mộ tổ tiên Trầm gia nha!
- Đi phần mộ tổ tiên nhà ngươi? Tại sao?
A La hỏi ra nghi vấn, giống như mấy người trước.
Lúc này đây, Trầm Côn cũng không có nói, bất quá hắn dưới đáy lòng lạnh lùng cười.
Tại sao?
@$#%$#$,Dạ gia muốn lúc lão tử tế tổ tru sát Trầm gia, tốt như vậy sao, có cao thủ nào có thể mời bần tăng mời hết: Ca Thư Ứng Long, Luyện Xích Hào, còn có Bồ Đề tự, các ngươi muốn bần tăng giúp, trước hết giúp bần tăng sống mái với chúng một trận! Đầu tháng ba, bần tăng cùng Hoàng Kim Dạ gia liều mạng!
Thì ra ngay khi Trầm Côn đi đến cửa Độc Cốt động quan sát, hắn nghe một loạt tiếng đá vỡ vụn đằng sau lưng, rất có tiết tấu, tựa hồ Ngũ Sắc thạch phía sau trải qua một chưởng của Minh Bá, Ngũ Sắc Thạch, thanh long đao, cùng hài cốt của Thích Già Bồ Đề đã muốn trộn cùng một chỗ, biến thành một đoàn huyết nhục mơ hồ, Trầm Côn vốn định đeo mấy thứ này tiến vào Độc Cốt động thử thời vận, nhưng mà sau khi vào Độc Cốt động, năm màu trên Ngũ Sắc thạch liền phát ra năm loại quang mang, đem cả huyệt động chiếu rọi rực rỡ.
- Đại thiếu gia, tảng đá này làm sao vậy?
A Phúc sợ tới mức núp ở bên trong cà sa Trầm Côn.
- Không có việc gì, để ta xem xem!
Trầm Côn cũng không biết vì sao Ngũ Sắc thạch biến hóa, hắn cái túi trên lưng hạ xuống, bày tất cả ở trước mặt để quan sát.
Điều đầu tiên mà Trầm Côn nhận ra là một cái khe lớn trên Ngũ Sắc thạch, hiển nhiên vết này do Minh Bá chém nứt, vừa khéo khối huyết nhục vợ vụn của Thích Già Bồ Đề theo cái khe này tiến nhập vào bên trong Ngũ Sắc thạch, mà thanh long đao trải qua quá trình ngâm trong huyết nhục, cũng trở thành từng dòng dịch thể kim chúc chảy xuôi, cũng chảy vào cái khe, giống như lại một lần nữa được rèn đúc.
Tất cả những chuyện này giống như là…ba đồ vật này đang cố gắng dung hợp cùng một chỗ!
Trầm Côn chợt giật mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hắn không thể nào đoán ra sau khi ba vật này dung hợp sẽ biến thành cái gì, nhưng mà dùng đầu ngón chân cũng biết: bảo vật của nữ oa cung, xá lợi thánh tăng phật môn, binh khí Vũ Thần Quan của Vân Trường, ba kiện đều được xưng là thần khí đó lại dung hợp cùng một chỗ thì cho dù tạo thành cái gì thì đương nhiên cũng không tầm thường!
Đang nghĩ ngợi thì bành bạch bành bạch ba...Đột nhiên Ngũ Sắc thạch nổ vang giòn dồn dập, trên mặt xuất hiện bẩy tám chục đạo liệt ngân, năm loại quang mang trong nháy mắt dung hợp thành kim quang lóa mắt, nếu không phải là có Độc Cốt động ngăn cản, kim quang này đã sớm phóng lên cao, làm mọi người trên Cửu Châu đại lục đều có thể nhìn thấy.
Chi~~~~
Trong Ngũ Sắc thạch đột nhiên truyền ra một tiếng kêu to, giống như có động vật gì cần phá đá mà ra, điểu này làm cho Trầm Côn nhớ tới một truyền thuyết nào đó…
Phật tổ a, từ cổ chí kim, Ngũ Sắc thạch có liên quan đến đến loài động vật, tựa hồ cũng chỉ có ít loài, vị kia…dĩ nhiên, Ngũ Sắc thạch này thai nghén ra chắc chắn sẽ không phải là vị lão huynh trong truyền thuyết kia, nhưng mà chỉ cần bằng một phần mười vị lão huynh kia, không, chỉ cần một phần trăm bổn sự thôi…
(Biên: đoán xem là ai, cái nhân vật mà hè nào cũng có )
Còn chưa có nghĩ hết, một tiếng nổ ầm vang, Ngũ sắc thạch nổ mạnh.
Trong Độc Cốt động bụi mù cuồn cuộn, làm cho người ta không thể nhìn rõ cái gì, Trầm Côn cùng A Phúc tránh ở sau một khối nham thạch bế khí đợi thật lâu, sau đó mới mở to mắt ra, chậm rãi từ sau nham thạch nhô đầu ra.
Sau vụ nổ mạnh, Độc Cốt động bị phá hủy nhiều chỗ, chỗ đường trũng sâu đi thông vào sâu trong sơn động bởi vì thế mà bị phong bế, xem ra, Trầm Côn không thể nào có thể tiến vào Độc Cốt động, ý tưởng tìm kiếm manh mối chuyển thế của Thích Già Bồ Đề theo đó cũng đứt đoạn!
Bất quá Trầm Côn cũng không còn tâm tình mà tìm hiểu việc này nữa, hắn nhìn chằm chằm vào chỗ mà vừa rồi của Thích Già Bồ Đề, thanh long đao, còn cả Ngũ Sắc Thạch cùng biến mất, thay vào đó chính là một con có thân hình mầu vàng đang ngồi xếp bằng.
Đây là một con Hầu Tử, cao một thước, vòng eo một thước hai, cả người lông lá, ngồi nơi đó giống như một quả cam mọng tròn căng.
Cảm giác được Trầm Côn đang nhìn hắn, hầu Tử này hơi mở mi mắt, hai tay chắp thành chữ thập, hờ hững nhất thanh, nãi thanh nãi khí buông một tiếng phật hiệu:
- A Di Đà Phật, bần tăng giá sương hữu lễ!
Nói xong, hắn chậm rãi đứng lên, bước đi như tăng nhân hướng bái Phật Tổ tiến về phía Trầm Côn, vừa đến gần Trầm Côn, cũng không chào hỏi, trực tiếp rút ra một thanh trủy thủ, lại kéo vạt áo cà sa của Trầm côn cắt lấy một góc, từ thứ này, Hầu Tử tạo cho mình một áo cà sa nho nhỏ, thảnh thơi mặc vào người.
Kế tiếp, hắn chìa hai tiểu trảo, tại chính trên đầu mình "Oành, oành, oành…" liên tiếp nhổ xuống đến mười hai dúm lông khỉ, nhổ gọn gàng, chỉnh chỉnh tề tề, còn lộ ra từng khối da đầu.
Mười ai chỗ không còn lông, vừa vặn với bộ dạng bồ tát nhị thập nhị điểm. (Chắc là 12 chấm trên đầu rồi)
Làm xong tất cả chuyện này, Hầu Tử trở lại nơi hắn đã sinh ra, ngồi xếp bằng xuống, hai trảo chắp thành hình chữ thập, cao giọng niệm kinh văn: "Xá lợi tử,sắc tức thị không, không bất dị dĩ, sắc tức là không, không tức là sắc…"
Một trận gió mát thổi tới, kim mao trên người hầu tử sáng lấp lánh, phật quang đại hiển, quả thật mang dáng dấp của một cao tăng đắc đạo!
Trầm Côn nhịn không được chạy đến gõ lên cái đầu bóng lưỡng của Hầu Tử, cảm giác như một khối kim loại cũng rắn, như có cảm giác gõ vào thanh long đao, nghĩ đến trong Hầu Tử hàm chứa thành phần không gì phá được của Thanh Long đao.
- Lão huynh, ngươi là…
Trầm Côn kinh ngạc hỏi.
- Bần tăng từ trong đá, nhờ huyết nhục đại sư điểm hóa, tự nhiên coi như là đệ tử của đại sư…
Hầu Tử mập ú niệm phật hiệu có bài bản hẳn hoi.
Oa, hắn từ Ngũ Sắc thạch thai nghén ra…Trầm côn gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn ra sau lưng, lúc ngăn cản Minh Bá liên hoàn chi vũ, máu tươi Trầm Côn cũng sáp nhập vào bên trong Ngũ Sắc thạch, tính ra thành phần tạo nên Hầu Tử này cũng có máu huyết Trầm Côn, coi như có quan hệ huyết thống với Trầm Côn.
Mà cà sa trên người hắn là của Trầm Côn, cái này gọi là truyền từ đời này sang đời khác, cho nên nói Hầu Tử này là đồ đệ Trầm Côn cũng không tính là sai.
- Nói như vậy ngươi là đồ đệ của ta…
Trầm Côn bĩu môi.
- Vậy ngươi tên gì?
- Bần tăng còn chưa có pháp danh!
Hầu Tử rung đùi đắc ý nói:
- Thế gian này sắc mầu đều là bong bóng hư ảo, không vương sắc, liền không ngã hồng trần, bần tăng liền lấy pháp danh "Bất Sắc" đi!
Hắn cho mình một cái tên, sau đó hướng về Trầm Côn cung kính hành lễ.
- Sư phụ ở trên, đồ nhi mới đến, còn chưa có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, xin sư phụ hãy bố thí một phần.
- Cái này xxem như là lễ gặp mặt sao?
Trầm Côn đột nhiên có một đệ tử, bất giác đâm kinh ngạc và khiếp sự, bất quá theo bản năng hắn cũng nhanh chóng hồi phục, lấy ra mấy tâm ngân phiếu.
- Muốn lễ vật sao? Được, sư phụ ngươi cái khác không có, chỉ có tiền!
- Thiện tai, thiện tai!
Không tưởng được Hầu Tử đem ngân phiếu chậm rãi xé nát, lắc đầu nói:
- Kim ngân tiền tài, vốn là tài sản, hầu tử xuất gia bất nhiễm hồng trần a!
- Không cần tiền?
-
Trầm Côn giật mình, xem trên lưng mình còn ít rượu thuốc, một tia ý thức lấy ra.
- Vậy…rượu?
- Aiz!
Hầu Tử thở dài thật sâu, tựa hồ rất không hài lòng những thứ khí tục, cau mày nói:
- Hầu tử xuất gia không uống rượu!
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Trầm Côn còn có một chút lương khô thịt nướng.
- Muốn ăn không?
- Bần tăng quả thật trong bụng đói khát, cần một ít thực vật để no bụng…
Hầu Tử đau đớn ngiêng đầu đi.
- Nhưng mà sư phụ, một trong bát đại giới luật của đệ tử cửa phật, đó là không ăn mặn, bần tăng không dám quên lời phật dạy a!
Mẹ nó, đây là hòa thượng thuần khiết!
Trầm Côn bất đắc dĩ vỗ cái đầu bóng lưỡng.
- Cái này không cần, cái kia cũng không cần, rốt cuộc là người muốn gì?
- Sư phụ hỏi đệ tử không dám không nói…
Hầu Tử cúi đầu thật sâu, thành kính nói:
- Bần tăng không thích tiền tài, không thích rượu thịt, chỉ thích luyến ái của nam nữ… A di đà phật, xin sư phụ bố thí cho một mẫu hầu tử! (Ôi thua luôn rồi)
Mẫu…mẫu hầu!?
Trầm Côn bất ngờ đến lệch quai hàm, ngơ ngác nhìn Hầu Tử.
- Ngươi không phải gọi là Bất Sắc sao?
- Bất Sắc chính là pháp danh bần tăng!
Hầu Tử lạnh nhạt nói:
- Bần tăng còn có một biệt danh, gọi là – Bất khả bất sắc!
Trầm Côn bỗng nhiên hiểu được tại sao Hầu Tử này lại hữu duyên làm đồ đệ của mình rồi.
- Ai~~~~
Hầu Tử đột nhiên kéo một âm thanh dài, kinh ngạc hỏi:
Nói hồi lâu, còn chưa biết pháp danh ân sư?
- Bất tham!
Trầm Côn ngiến răng nghiến lợi nói ra pháp danh của mình.
- Còn có một biệt danh: Bất khả bất tham!
- Oa, bất khả bất tham!
- Uhm, bất khả bất sắc!
- Sư phụ!
- Đồ nhi!
- A di đà phật…
- Ngã phật từ bi…
A Phúc ở một bên có chút phát điên, thầm nghĩ mình không phải đổi tên gọi cái gì là: bất khả bất đổ, bất khả bất phiêu( không thể không đổ (bạc), không thể không chơi… (chơi gì an hem tự hiểu nhé sắc lang))
Độc Cốt động vì bị vụ nổ mạnh hủy diệt rồi, Trầm Côn cũng mất đi có hội quan tưởng chuyển thế, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy đây dù sao cũng chỉ là đầu mối nhỏ chuyển thế ở phương đông, cùng lắm thì tự mình tìm kiếm cho mình đường đi phương đông là được.
Ý đã quyết lòng đã định, Trầm côn dẫn Bất Sắc ra khỏi Độc Cốt động. A Phúc đi đằng sau hai người phát hiện tư thế đi đường hai thầy trò nhà này hoàn toàn tương phản, Trầm Côn thì nhanh nhẹn liếng thoắng giống như đám du côn lưu manh, mà Bất Sắc lại đoan trang, thân thể béo tròn, ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa nhìn thì có thể nói là cao nhân, bất quá chính xác mà nói…bọn họ dường như lại không khác biệt nhau lắm, bản chất cũng cùng một loại.
- Uy, Bất sắc!
Trầm Côn ở trên đường hỏi:
- Ngươi nói rõ ràng lại lịch của mình chứ?
Bần tăng thần trí sẵn có, tự nhiên biết, thân chính là thiên địa dựng dục, Ngũ Sắc thạch biến thành!
- Vậy thực lực của ngươi thì sao?
Trầm Côn hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.
- Ngươi đại khái là cấp bậc nào, chắc là không dưới cảnh giới Vũ Tông chứ?
Bần tăng cùng ân sư huyết mạch tương liên, cấp bậc ân sư, cũng là cấp bậc bần tăng.
Này có ý gì, cấp bậc của hắn cùng cấp bậc đỉnh của Trầm Côn, Trầm Côn hiện nay là Hồng Nguyên hạ đoạn, hắn cũng là Hồng Nguyên hạ đoạn, nếu Trầm Côn thăng cấp, hắn cũng thăng cấp theo.
Một con Hầu Tử Hồng Nguyên hạ đoạn, không tệ, không tệ!
Trầm Côn mắt nhỏ híp lại thẳng tắp, sau đó âm thanh hắn bỗng nhiên nhỏ hẳn.
- A Phúc, ngươi đưa Bất Sắc về quân doanh trước…Hắc hắc lão tử cần bố trí một chuyện!
A Phúc ngạc nhiên liếc nhìn Trầm Côn, A Phúc nắm lấy đầu Bất Sắc đi trước.
Mà lúc này, Ca Thư xinh đẹp, Bạch Tiên Nhi, Huyền Khổ, ba người đang chờ ở bên ngoài Độc Cốt động, thấy Trầm Côn đi ra, ba người bước nhanh xông tới.
- Trầm Côn, có tìm được Hoạt Phục thạch không?
- Có thể tìm được biện pháp cứu phụ thân ta không!
- A di đà phật, có từng đến chỗ Thích Già Bồ Đề sư huynh quan tưởng không?
Ba người hỏi giống như bắn liên thanh, bất quá Trầm Côn cười hắc hắc, khoa chân múa tay làm thủ thế bảo ba người phân ra nhường đường.
Sau đó hắn một mình đi tới trước mặt Huyền Khổ, ghé sát tai nói:
- Muốn ta giúp Thích Già Bồ Đề chuyển thế, đúng không?
- Đương nhiên! Huyền Khổ gật đầu.
- Vậy giúp ta một chuyện nhỏ!
Trầm Côn híp mắt đảo như rang lạc nói:
- Đầu tháng ba, ta hi vọng ở phần mộ tổ tiên Trầm gia, chứng kiến Bồ Đề tự dốc toàn bộ lực lượng trợ chiến!
Huyền Khổ hơi ngẩn ra.
Không để cho hắn có thời gian kịp suy nghĩ, Trầm Côn lập tức đi tới trước mặt Ca Thư Tình, ngoắc ngón tay:
- Ngươi còn có một mảnh Phục Hoạt thạch, lấy ra!
Ca Thư Tình chần chừ một chút, lấy ra Phục Hoạt thạch, mà trong lòng Trầm Côn thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn để cho linh hồn Huyền Si khuyết thiếu một khối, biến thành giống như bộ dáng kiểu động kinh của Lý Mục.
- Đa tạ!
Đem khối Phục Hoạt thạch nhét vào trong túi, Trầm Côn đè thấp âm thanh xuống nói:
- Ca Thư tiểu thư, ta đã gặp qua Huyền Si…muốn cứu phụ thân ngươi đúng không? Như vậy, đầu tháng ba, để phụ thân ngươi dẫn theo toàn bộ tinh nhuệ Vân Mông Huyết Kỵ, đến phần mộ tổ tiên Trầm gia ta!
- Tại sao?
Ca Thư Tình ngạc nhiên hỏi.
Trầm Côn không để ý đến nàng, thay vào đó lại hướng về Bạch Tiên Nhi vẫy vẫy tay.
Bạch Tiên Nhi tính tai, đã sớm nghe được lời của Trầm Côn, cười dài nói:
- Tiểu sư đệ, tỷ biết ngươi muốn nói gì. Đầu tháng ba, Ngục chủ nhà ta sẽ dẫn thú quân Nam Lâm xuất hiện tại phần mộ tổ tiên nhà ngươi, bất quá…tại sao nhất định phải đi phần mộ tổ tiên nhà ngươi chứ?
Trầm Côn cũng không có nói, nhưng cho nàng một ánh mắt "đến lúc đó rồi biết".
Tiếp theo hắn cười híp mắt quay người lại, ngồi xổm bên cạnh Kha Tây đang điều tức. nhỏ giọng nói:
- Kha lão huynh, đầu tháng ba, thương thế của huynh hẳn là khỏi hẳn chứ? Vậy huynh đệ không cầu ngươi nhiều, chỉ cần ở phụ cận phần mộ tổ tiên chuẩn bị một hai cái đại trận sát phạt, trong ngày đó, trừ người Trầm gia, thấy ngoại nhân có một người giết một người!
Lời nói tàn khốc làm cho Kha Tây mạnh mẽ mở mắt!
Nhưng mà Trầm Côn lưu lại một câu rồi đã đi xa, hắn về tới quân doanh của mình, để Độc Huyền Si tự thân làm, cơ hồ chỉ cần dùng vài phút thời gian liền trị được Âm Vân quái độc.
- Vương lão ca!
Tràm Côn cười hì hì đón tiếp Vương Đạc khôi phục khỏe mạnh.
- Chuyện nơi này đã giải quyết rồi, mặt khác đây là một ít thuốc của Độc phật Huyền Si cấp cho, trong vòng mười ngày cam đoan toàn bộ quân sĩ khôi phục mạnh khỏe…Như vậy, có thể phiền lão ca một chuyện hay không? Hắc hắc, ta nghĩ thỉnh lão ca mau chóng tăng cường quân bị chuẩn bị chiến tranh, đầu tháng ba, ta muốn nhìn thấy mười vạn đại quân Xích Tiêu ở biên cảnh Triệu quốc dàn trận đợi lệnh, có vấn đề gì không?
- Đương nhiên không thành vấn đề, binh mã Xích Tiêu thành, chính là binh mã của Trầm huynh đệ!
Vương Đạc cổ quái ngẩng đầu.
- Nhưng mà lão đệ, ngươi một lần điều động nhiều như vậy binh mã làm cái gì?
Trầm Côn còn không có nói, hắn dông đi tìm A La, nhưng nàng đang tắm.
- Mỹ nữ sư phụ, cùng lựa chọn nan đề: Người là muốn cùng ta tu luyện, chậm rãi khôi phục thực lực? Hay là nghĩ một hai tháng bên trong tự mình liền chữa khỏi thương thế trên người, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong trước kia?
A La liền bĩu môi.
Một hai tháng liền khôi phục? Ngươi đừng khoác loác, ta chẳng những cấp bậc hạ xuống, Vũ Hồn cũng cần tu luyện lại một lần nữa, không có ba năm là không thể nào khôi phục được!
- Ai nha, thật thật đúng là quên cái này, hiện tại Vũ Hồn của người là Cơ Sở Kiếm Hồn…
Trầm Côn vuốt vuốt cằm cân nhắc.
- Như vậy đi, trước đầu tháng ba, ta cam đoan chữa khỏi thương thế của ngươi. Thân thể khôi phục hoàn toàn, cho dù Vũ Hồn không cấp lực, vậy ngươi cũng có thể phát huy ra một nửa thực lực đỉnh phong.
- Ngươi thật có thể chữa khỏi cho ta?
A La chợt phát hiện trong giọng nói Trầm Côn lộ ra vẻ tự tin hiếm thấy, chợt hỏi:
- Ngươi tìm được Độc Phật Huyền Si à?
- Hắc hắc, hắn ở trong thân thể ta…
Trầm Côn cười hắc hắc.
- Bằng vào y thuật của Huyền Si, chữa khỏi thương thế ngươi không tính là khó khăn chứ?
Nói xong, hắn đổi giọng, ai oán nói:
- Mỹ nữ, sau khi ngươi khôi phục, đầu tháng ba cần phải đi một chuyến đến phần mộ tổ tiên Trầm gia nha!
- Đi phần mộ tổ tiên nhà ngươi? Tại sao?
A La hỏi ra nghi vấn, giống như mấy người trước.
Lúc này đây, Trầm Côn cũng không có nói, bất quá hắn dưới đáy lòng lạnh lùng cười.
Tại sao?
@$#%$#$,Dạ gia muốn lúc lão tử tế tổ tru sát Trầm gia, tốt như vậy sao, có cao thủ nào có thể mời bần tăng mời hết: Ca Thư Ứng Long, Luyện Xích Hào, còn có Bồ Đề tự, các ngươi muốn bần tăng giúp, trước hết giúp bần tăng sống mái với chúng một trận! Đầu tháng ba, bần tăng cùng Hoàng Kim Dạ gia liều mạng!
/405
|