Vương Bài Pháp Thần

Chương 120: Cổ Liệt gia tộc.

/225


Vị trí giao dịch trong thành nguyên bản đặt trên một quảng trường rất rộng, sau khi trải qua cải tạo mới biến thành nơi buôn bán như bây giờ, đủ chỗ cho ba, bốn trăm sạp hành, bởi vì nguyên nhân thành lập hội trao đổi mua bán cho nên một phần năm diện tích bị chiếm dụng.

Lai Ân luồn qua đám người đông đúc, thỉnh thoảng lại chú ý đến một số thứ đặc biệt, hàng hóa ở nơi này so với lúc trước hắn xem không cùng một cấp bậc, đại bộ phận tài liệu khan hiếm đều được tìm thấy ở nơi này, thế nhưng thứ tài liệu mà Lai Ân cấn lại không có, cũng không phải là đồ vật đến từ Minh giới.

Lai Ân bị một chiếc quyền trượng gõ lên đầu.

"Tiểu tử thối, quả nhiên là ngươi."

Lai Ân lại giật mình, hắn liền xoa đầu quay người lại, lớn tiếng nói: "Tên vương bát đản nào...Hả, sư phụ."

Lai Ân chỉ nói được một nửa câu liền nghẹn lại.

Đúng là lão đầu Cát Tạp Mỗ đang đứng ở phía sau mình.

Lão đang đứng đó âm âm cười nhìn hắn, Cát Tạp Mỗ vẫn vậy, vừa thổi râu mép vừa nhìn hắn.

Pháp trượng trong tay Cát Tạp Mỗ mạnh mẽ gõ lên đầu Lai Ân, nói: "Tiểu tử thối, dám chửi sư phụ phỏng, ruột gan đã to đến mức ấy rồi phải không?"

"Không để ý, không để ý, sớm biết là người, đánh chết ta cũng không dám mắng mà." Lai Ân một bên tránh đòn, một bên xin tha thứ.

Trong lòng Lai Ân biết đời này đừng nghĩ tới phản kháng lão già này.

"Cát Tạp Mỗ, đừng đánh nữa, đây là đồ tôn của ta đó, hắc hắc, còn rất trẻ a, rất trẻ, lợi hại có thể so với tiểu nha đầu, ha ha, ra rốt cuộc cũng có thể cùng lão già kia khoe khoang rồi, lão gia hỏa kia cả ngày không có việc gì làm lúc nào cũng lảm nhảm khoe khoang cháu gái, bây giờ ta có đồ tôn để khoe rồi, so với cháu gái lão còn hơn một bậc nha."

"Đồ tôn?" Lai Ân có chút mơ hồ, nhìn sư phụ, nói: "Ngài không phải nói sư phụ chết rồi sao? Lão đầu, ngươi sẽ không giả mạo chiêu bài làm sư phụ đó chứ? Tuổi cũng không lớn, ánh mắt lại gian xảo, ồ, rất rõ rồi, đúng là ánh mắt rất gian xảo."

"Tiểu tử thối, còn có dũng khí nói những lời này, không muốn sống nữa phỏng, người này đúng là sư phụ của ta đó, cũng là sư tổ của ngươi, là thánh ma đạo được hơn 130 năm rồi, ngài tên là Á Lịch Sơn Đại_ Bá Lâm Tư_ Cáp Lôi Nạp, mau gọi sư tổ đi."

Cáp Lôi Nạp quơ pháp trượng lên.

"Sư tổ." Lai Ân xem Cáp Lôi Nạp cẩn thận như vậy, thế nhưng trong lòng cũng không tình nguyện nói lời này.

Á Lịch Sơn Đại; Bá Lâm Tư; Cáp Lôi Nạp này là một thánh ma đạo rất nổi danh từ 130 năm về trước, thế nhưng Cáp Lôi Nạp cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc tới lão có một người sư phụ, mà bây giờ lại lòi ra lão nhân này.

Cáp Lôi Nạp ha ha cười lớn, nói: "Tốt, tốt, đồ tôn ngoan, mau tới đây, sư tổ cho ngươi một thứ đồ tốt, ngươi muốn thứ gì, chỉ cần ta có, nhất định sẽ cho ngươi."

"Ta cái gì cũng không thiếu, sư tổ có lòng là ta mãn nguyện rồi." Lai Ân cười sáng lạn nói.

Trong lòng Cát Tạp Mỗ thầm kêu không tốt, tiểu tử này lại muốn vui đùa rồi.

Cáp Lôi Nạp lại không biết đồ tôn là người nghịch ngợm, nghe vậy càng thêm cao hứng, từ không gian giới chỉ lấy ra một quyển tu luyện tâm đắc và một túi vải nhét vào trong tay Lai Ân, nói: "Không sai, không sai, không hổ là đồ tôn của ta, sư tổ thế nào có thể bạc đãi ngươi chứ, túi nhỏ kia là tài liệu bố trí Lôi Long kết giới, quyển sách kia là khi ta tu luyện tới á thần cấp mà đúc kết ra, nhận đi, mấy thứ này đối với ngươi nhất định có chỗ hữu dụng."

Lai Ân mặt mày hớn hở tiếp lấy đồ vật. Lại thấy Cát Tạp Mỗ tràn đầy vẻ thỏa mãn hai mắt híp lại thành một đường chỉ. Trong giới chỉ là tài liệu luyện kim thuật, tinh hạch, di hài ma thú, đều tặng cho Lai Ân một đống lớn.

Cát Tạp Mỗ cuối cùng cũng biết ý đồ của tiểu tử này, đó chính là làm trò để lưu lại ấn tượng tốt trong mắt sư tổ, trong lòng lão không khỏi thầm nghĩ: tiểu tử này càng ngày càng tinh quái. Bà nội nó chứ, may mà năm đó tiểu tử này còn ngây thơ, khờ khạo, cũng không phải rất tinh quái, nếu không chỉ có lão thiên mới biết mình sẽ bị tiểu tử này lừa ra cái dạng gì.

"Đồ tôn à." Cáp Lôi Nạp cao hứng xoa đầu Lai Ân.

"Sư tổ hay cứ gọi ta là Lai Ân đi, như thế sẽ thân thiết hơn."

Cát Tạp Mỗ có thể thấy được sau mông Lai Ân lộ ra cái đuôi hồ ly rồi.

"Tốt lắm, sau này ta sẽ gọi ngươi là Lai Ân, nghe lão sư của ngươi nói, ngươi đã đính hôn với công chúa của Tinh Linh tộc rồi."

Lai Ân mặc dù không bài xich Tắc Lâm Na; Á Lâm, nhưng lúc ấy cũng là quẫn bách, nghĩ lại hắn càng thêm xấu hổ.

"Sư tổ, người hỏi chuyện này làm gì?"

"Ta hi vọng ngươi đem ta tới Tinh Linh tộc một chuyến, chúng ta muốn trao đổi một giọt tánh mạng nước suối để cứu người." "Cứu người nào? Có chỗ nào tốt?" Lai Ân lập tức nghĩ tới một giọt tánh mạng nước suối đang ở trong không gian giới chỉ của mình.

"Ngươi là một tên tiểu hỗn đản, lại dám cùng tổ sư bàn điều kiện, ngươi chán sống rồi có phải không?" Cát Tạp Mỗ lại lần nữa hung bạo giơ quyền trượng lên.

"Cát Tạp Mỗ, đừng có chuyện gì cũng giơ tay đánh đồ đệ. Vạn nhất đánh thành ngu ngốc ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu." Cáp Lôi Nạp nghiêm khắc trừng mắt nhìn Cát Tạp Mỗ.

Cát Tạp Mỗ ngoan ngoãn dừng tay, sau đó lại thấy khóe miệng Lai Ân cười xấu xa, trong lòng biết tên nhóc này tìm được chỗ dựa rồi.

Lai Ân tỏ vẻ vô tội nói: "Sư phụ, tánh mạng nước suối kể ra đã mấy trăm năm... Tinh Linh tộc mới đến phiên lấy được một giọt, đồ vật này nhiều nhất người ta cũng chỉ có vài giọt, đồ đệ của người cho dù có bản lãng Tinh Linh tộc người ta cũng không thể tuy tiện lấy cho ra một giọt. Như vậy không bằng trực tiếp chém chết ta đi."

"Lai Ân nói rất đúng, chúng ta xuất ra 100 khắc Tử Diễm thạch, 100 khắc Dung Nham Thủy để đổi. Một tháng trước ta đã đưa cho Mặc Bổn Tạp đi đi ra ngoài rồi mua rồi thể nhưng vẫn thiếu 20 khắc, đây cũng là số toàn bộ số lượng của chúng ra rồi."

"Thì tự mình ra ngoài kiếm. Các ngươi muốn đi mua thì chưa chắc đã kiếm được đồ tới tay." Lai Ân nghĩ tới đám người này có khí phách như vậy lại có cảm giác muốn hộc máu. Đồ vật không kiếm được, lại còn mất vài triệu tiền thuê.

"Đúng vậy, lúc ấy Kiệt Mễ Đức cũng đã được phái đi, kết quả cũng không cạnh tranh được với người ngồi ở hàng ghế số sáu."

Trái tim Lai Ân nhảy lên, hắn đi đi đi lại hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra ngày đó mình cũng không bán đồ vật này cho người ngồi hàng ghế số 12.

"Giao dịch lúc nào đây?" Ngữ khí của Lai Ân cố làm ra vẻ bình tĩnh, rốt cuộc hắn cũng quyết định bán ra tánh mạng nước suối.

"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Lão tổ tông của Kiệt Mễ Đức lúc trước đi vào Hỏa Diễm hải đụng phải hắc long vương, kết quả là bị trúng hỏa độc, toàn thân thối rữa, ngay cả thánh quang cao cấp nhất cũng chỉ có thể kéo dài sự sống mà thôi, cho nên chúng ra mới chuẩn bị đồ đi đôi tánh mạng nước suối."

Lai Ân vỗ ngực lớn tiếng cam đoan: "Tử Diễm Thạch cùng Dung Nham Thủy giao cho ta, ta sẽ nhanh chóng giao tánh mạng nước suối cho người."

"Được, được, quả nhiên là ta có một đồ tôn lợi hại."

Cáp Lôi Nạp cười to, từ không gian giới chỉ lấy ra hai túi nhỏ đưa cho Lai Ân.

Lai Ân mở túi ra nhìn xác định là Dung Nham Thủy và Tử Diễm Thạch, liền đem hai túi nhỏ ném vào không gian giới chỉ, sau đó lại lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh lục đưa tới tay Cáp Lôi Nạp, nói: "Đây là tánh mạng nước suối, người cầm đi."

Lai Ân nói xong liền nhảy ra xa, hắn cũng biết sư phụ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình.

Nụ cười trên mặt Cáp Lôi Nạp bỗng cứng đơ, lão nằm mơ cũng không ngờ tới tánh mạng nước suối lại đoạt đượi trong tình huống này.

Cát Tạp Mỗ là người thứ nhất phản ứng lại, lão chỉ tay vào mặt Lai Ân, cả giận nói: "Tiểu tử thối, ngươi trả lại mấy đồ vật kia mau. Sư phụ, ta đã nói rồi, người đừng có mà xem thường tiểu tử này, bây giờ người đã sáng mắt ra chưa, tiểu tử này vừa mới gặp mặt đã có dũng khí lừa người. Xem ra ta không giáo huấn hắn không được."

"Ta dùng tiền mua được đó." Lai Ân chạy ra thật xa, sau đó ngừng lại, quay về phía Cát Tạp Mỗ làm mặt quỷ, nói: "Ta phải dùng hơn 130 khắc Tử Diễm Thạch cùng hơn 120 khắc Dung Nham Thủy mới mua được đó, nếu tặng cho người vậy ta sẽ bị phá sản mất."

"Nguyên lai là bị ngươi mua." Cáp Lôi Nạp thu hồi bình nhỏ, cười khổ nói: "Ta nên sớm biết ngươi cũng ở nơi đó mới đúng. Hai người các ngươi làm gì vậy! Ài, thật ra ngươi cũng tốn không ít tài liệu trân quý, sư tổ nếu có được tặng cũng không yên tâm."

"Sư tổ, người đúng là sư phụ của sư phụ, nếu người có việc gì cần, dù cho thịt nát xương tan ta cũng giúp người, dù bị bao nhiêu tổn thất đồ tôn cũng cam tâm."

Cáp Lôi Nạp vui vẻ cười, vuốt đầu.

Cát Tạp Mỗ thở dài một hơi, rõ ràng đây là lời vỗ mông ngựa quá lộ liễu mà.

Sau một phen nói chuyện, Cáp Lôi Nạp mang theo Cát Tạp Mỗ rời đi, bọn họ bầy giờ đang vội vã đi cứu người.

Bảo Bá và Bổn Sâm đám người đều quay về thần điện, bọ họ cũng không cần xem thêm nữa, đa phần tài liệu giao dịch còn lại bọn họ cũng không cần.

Ba ngày tiếp theo, Lai Ân đều chạy tới mấy rạp hàng, hắn chủ yếu là tới cửa hàn dong binh và cửa hàng giao dịch mua được rất nhiều tài liệu trân quý. Điều này làm cho đám người trong Thiên Giả chi thành đều nghĩ hắn là một người nào đó trong thế lực mới nổi. Hắn cơ hồ đều mua sạch toàn bộ tài liệu cực phẩm ở trong thành, hơn nữa khi giao dịch chưa bao giờ mặc cả.

Có người hâm mộ, có người đố kỵ, cũng có người ôm ý đồ xấu, liên tiếp ba ngày Lai Ân gặp liền sáu vụ cướp, thế những đám cướp này không ngoại lệ đều bí mật mất tích.

Trong đó cũng có người là á thần cấp, cũng có nhị cấp, còn có một tay may mắn sống sót cũng đã phát điên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm quái vật, quái thú...

Đám người cấp thấp cũng không dám có chủ ý với Lai Ân nữa, trong lòng biết vị khách mới này không chỉ có tiền mà thực lực cũng cường hãn, á thần tam cấp cũng phát điên, hiển nhiên thực lực người này còn cao hơn tam cấp.

Lai Ân ờ lại vài ngày, hết vào cửa hàng dong binh lại vào cửa hàng giao dịch, rốt cuộc mua được tổng cộng sáu con bạo phệ thử, vừa vào đến cửa lại mua được của lão bản ba con. Hơn nữa nguyên bản hai con là do Hắc Thần Thần Điện đưa tới, bản thân có mười con, tổng cộng là có 21 con, trong đó chỉ có hai thú hoàng, thế nhưng số lượng này còn xa mới đủ so với trong kế hoạch.

Một đàn bạo phệ thử ít nhất là 3000 con mới được xem là quy mô nhỏ.

Cũng chỉ có 3000 con mới có thể phát ra uy lực như trong cổ tịch ghi lại

Trong nháy mắt đem một ngọn núi cao san phẳng, vũ khí thần ma cũng không thoát khỏi hàm răng sắc bén của chúng.

Bạo phệ thử ngẩng đầu lên trời, coi như là dùng ma pháp cường địa bất quá cũng chỉ là lương thực cho chúng mà thôi.

Lai Ân biết mục tiêu 3000 con này của mình cần phải tiêu tốn rất nhiều tiền tài, nhưng hắn cũng không nóng vội, từ từ chờ cơ hội cho đến khi hoàn thành mới thôi.

Vào giữa trưa, Lai Ân đúng hẹn đi tới gặp tên tiểu nhị ba hôm trước.

Tên tiểu nhị này vẫn mặc bộ y phục ngày đó, đang đứng chỗ cũ lo lắng nhìn xung quanh, thấy Lai Ân xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu nhân còn sợ ngài không tới chứ."

"Thương lượng thế nào rồi?" Lai Ân mang theo vẻ mỉm cười, đối phương đã xuất hiện chứng tỏ điều kiện của mình đã đả động được bọn họ.

Tiểu nhị gật đầu nói: "Không biết xưng hô với đại nhân như thế nào? Tiểu nhân tên là Ba Nhĩ; Cổ Liên Đạt. Ngài gọi ta là Ba Nhĩ là được."

"Gọi ta là Lai Ân là được."

Ba Nhĩ ngưng trọng nói: "Lai Ân tiên sinh, bởi vì chuyện này liên quan đến hưng suy của gia tộc, cho nên xin đại nhân hãy đến gia tộc ta một chuyến."

Ba Nhĩ dẫn Lai Ân tới một vùng ngoại thành.

không gian giới chỉ cũng chưa bao giờ đi tới ngoại thành, lúc này đi tới mới phát hiện ra nơi này cũng có người ở.

Phòng ốc cũ nát chỉ có thể che mưa nắng.

Rất nhiều người kinh ngạc nhìn Ba Nhĩ, không rõ Cổ Liên Đạt dẫn người thiếu niên này tới làm gì?

"Nơi này ngoại trừ Cổ Liệt gia tộc chúng ta còn có hai gia tộc nưa, ài, chúng ta cũng đều giống nhau, bọn họ cũng đều từ thần ma chiến tranh mà hưng thịnh, đến khi chiến tranh kết thúc liền suy vong."

"Ờ." Lai Ân cảm thấy thú vị nói: "Tại sao không rời khỏi nơi này? Hiện tại các ngươi ở Thiên Giả chi thành không có địa vị, thế nhưng cũng không khó khăn đến mức không thể rời đi chứ?"

"Thiên Giả chi thành là nơi cường giả tụ tập, ở chỗ này mới hi vọng không có người tìm đến chúng ta, sau này chúng ta cũng có đất dụng võ, để cho mọi người một lần nữa nhận ra sự tồn tại của chúng ta. Khi tới thế giới bên ngoài, sẽ không còn ai nhớ tới chúng ta nữa."

Ba Nhĩ dẫn Lai Ân tới một toà nhà lớn cũ nát, xem ra với quy mô của tòa nhà này, có thể nhìn ra thế lực của chủ nhân trước kia.

Trong viện sớm đã có hơn mười người đứng đó.

Cầm đầu là một người tầm 70 tuổi, tay cầm quải trượng, đám người phía sau đều là người tầm 50_30 tuổi, cũng có cả tiểu hài tử nữa.

Ba Nhĩ giới thiệu: "Trước tiên xin giới thiệu, vị này là gia chủ của Cổ Liệt gia tộc chúng ta_Khải Đặc_ Cổ Liên Đạt. Phía sau là thành viên của Cổ Liệt gia tộc. Vị này chính là Lai Ân tiên sinh, là người ba ngày trước ta đã nhắc tới!"

Khải Đặc nhìn Lai Ân, thi lễ nói: "Lai Ân tiên sinh, nghe Ba Nhĩ nói ngài có thể làm cho Cổ Liệt gia tộc chúng ta phục hưng lại như trước? Không biết Lai Ân tiên sinh là người trong gia tộc nào?"

"Ta đôc lai độc vãng." Lai Ân nhún vai nói.

Khải Đặc ngây người, nghi hoặc nói: "Nếu ngài không phải là người thuộc một gia tộc nào đó, vậy ngài dựa vào cái gì mà nói có thể giúp Cổ Liệt gia tộc chúng ra phục hưng.

"Các ngươi cân cái gì nhất?" Lai Ân nhìn qua một lượt đám người, ngạo nghễ nói: "Tiền, tài liệu, lãnh địa, hay quân đội, ta đều có thể cung cấp cho các ngươi."

Ánh mắt Khải Đặc thoáng biến hóa, lần đầu tiên chăm chú nhìn Lai Ân, đây chỉ là một thiếu niên ăn mặc cũng không có gì tỏ ra là cao quý, thế nhưng một mình đứng đó lại tỏa ra một cỗ khí tức uy nghiêm bất phàm.

"Vậy nếu là một cái giá trên trời, ngài có thể đáp ứng không?" Khải Đặc do dự rồi mở miệng.

"Chỉ cần có trên đại lục, ta có thể cung cấp, cho dù là thứ mà người trên đại lục không có, ta cũng có thể đáp ứng."

"Lò luyện chế binh khí của bọn ta đã bị hỏng rồi, cần một số lượng tài liệu rất nhiều để tu bổ."

"Ngươi cân những thứ tài liệu gì?" Lai Ân trực tiếp hỏi.

"10kg Bí ngân. Dung Nham Thủy 50 khắc, Đam Bỉ Đặc kim chúc 20 khắc."

Khải Đặc nói rất từ từ, Lai Ân từ trong không gian giới chỉ lấy ra một số thứ.

Khi Khải Đặc nói xong, Lai Ân đã lấy ra toàn bộ số tài liệu trong không gian giới chỉ mà lão yêu cầu.

Khải Đặc thấy Lai Ân lấy ra một đống đồ, sắc mặt liền đại biến, toàn thân rụn rẩy nói: "Ngài, ngài, trong không gian giới chỉ của ngài thế nào mà lại có nhiều tài liêu trân quý như vậy? Cho dù một đại gia tộc trong thành này cũng không thể lấy ra nhiều thứ như vậy."

"Còn cần thứ gì nữa không?" Lai Ân cười nói, đối với hắn mà nói mấy thứ này đúng là trân quý, thế nhưng để Cổ Liệt gia tộc quy thuận, cho dù mất một nửa số lượng hiện có cũng đáng.

Bất quá Vu Yêu lão huynh à, Bí ngân của ngươi trước hết ta lấy dùng tạm nhé!

Khải Đặc thấy được hi vọng, khích động nói: "Chúng ta muốn một địa phương không có ai quấy rầy, cần có người cảnh giới, cấp bậc ít nhất là thánh giai."

"Các ngươi muốn ở chỗ nào?" Lai Ân cũng không chút nhíu mày, chỉ cần Khải Đặc nói ra, bất luận là lãnh thổ của Quang Minh liên minh hay Hắc Ám liên minh, bản thân mình cũng có biện pháp lấy được.

"Ba Cách Nhĩ đế quốc có một tòa thành, nơi đó có một gia tộc đã phong ấn tuyền thủy của gia tộc ra, chỉ có dùng nước suối đó mới có thể luyện chế ra vũ khí cao cấp."

"Đây là quyển trục và khối lệnh bài bổ nhiệm của Ba Cách Nhĩ đế quốc, chỉ cần cầm hai thứ này bài này tới tiếp quản tòa thành đó là được." Lai Ân từ không gian giới chỉ lấy ra một quyển trục màu đen và một khối lệnh bài ném cho Khải Đặc.

Bàn tay Khải Đặc run rẩy đỡ lấy quyển trục và khối lệnh bài, ở Thiên Giả chi thành ngây ngốc mấy nghì năm, cũng không nhận được bao nhiêu tin tức từ đại lục, nhưng ít ra sự tình của một quốc gia lão cũng biết, tỷ như quyển trục này bên trên chính là in hoa văn của Ba Nhĩ Cách đế quốc, lão chỉ liếc mắt là có thể phân biệt được thật giả.

Lệnh bài màu đen kia được làm bằng vật liệu không tầm thường, không ai có thể dùng tiền để mua được nó, đó là một khối lệnh bài dành cho tử tước.

Lai Ân thấy Khải Đặc đã xem xong quyển trục, nói: "Ta cho các ngươi một con thú hoàng song đầu băng long làm thủ hộ, ba trăm thánh giai từ Quang Minh thần điện làm hộ vệ, điều kiện này thế nào?"

Lai Ân từ Phong Ấn chi thư lấy ra song đầu băng long cao ba thước, Khải Đặc chỉ liếc mắt qua là biết khí tức đặc thù trên người thú hoàng.

Lai Ân có ý bảo thú hoàng song đầu băng long hãy bảo vệ Cổ Liệt gia tộc và nghe theo lệnh Khải Đặc.

Song đầu băng long gật đầu nói: "Chủ nhân yêu tâm đi, nếu ai muốn hại Cổ Liệt gia tộc trước hết hãy bước qua xác của ta rồi mới nói."

Song đầu băng long...

đám người Cổ Liệt gia tộc thấy đầu biến dị mà thú song đầu băng long này đều trợn tròn mắt, ma thú Long Tộc tại Thiên Giả chi thành cũng không dám nói là có bao nhiêu người sở hữu, thế nhưng dị biến Long Tộc uy lực gấp hai so với ma thú đồng loại, cũng không khác so với uy lực của á thần nhị cấp.

Muốn bắt loại ma thú này, trừ phi là cao thủ đạt tới á thần tam cấp, nếu không đừng hòng có hi vọng.

Mà thiếu niên này ngay cả một cái chớp mắt cũng không có xuất ra một con song đầu băng long đưa cho lão làm thủ hộ, nghe điều này khiến người ta khó có thể tin được. Nếu là bây giờ nói vị thiếu niên trước mắt này không có thực lực, vậy thì lão thiên cũng không tin được rồi.

"Ngài, ngài rốt cuộc là ai?" Ngữ khí của Khải Đặc trở nên cực kì dị thường. Nội tâm khiếp sợ không thể khống chế.

"Thẩm phán trưởng của Quang Minh thần điện."

Danh hiệu Quang Minh liên minh nếu ở trong địa bàn của mình cũng chỉ là để dọa người mà thôi.

Nếu tại Hắc Ám thần điện, hắn lại lấy danh hiệu tế tự của Hắc Ám thần điện ra để dọa người.

Hai tròng mắt của Khải Đặc cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm Lai Ân. Như muốn nhìn ra điểm sơ hơ nào đó, kết quả là một tia sơ hở cũng không có. Bộ dạng của hắn vẫn tràn đầy mười phần tự tin.

Khải Đặc quyết định đem hưng suy của gia tộc đánh cuộc một phen, lão cắn răng một cái, đột nhiên quỳ rạp xuống đất lớn tiếng nói: "Đại nhân tại thượng, ta Cổ Liệt gia tộc đời thứ mười ba hôm nay nguyện ý quy thuận ngài. Tuyệt không có hai lòng."

Đám người phía sau đều sửng sốt, ngay sau đó đồng thời quỳ rạp xuống, trong lòng kích động không thôi. Bọn họ biết ngày mà Cổ Liệt gia tộc phục hưng sẽ không xa nữa.

"Đứng lên đi, rời khỏi đây sau đó hãy nói, các ngươi muốn gì thì có thể tìm đến dong binh hiệp hội phát ra công cáo, việc còn lại ta sẽ nghĩ biện pháp."

Khải Đặc xúc động thầm nghĩ: đây mới là thự lực a, có lẽ lần này mình quyết định chuẩn xác rồi.

"Đại nhân, nếu ngài không chê xin hãy mang theo hai gia tộc nữa." Ba Nhĩ ở bên cạnh xen miệng vao.

"Bọn họ đang làm gì?"

"Luyện kim thuật sư gia tộc__Để Bỉ Tư Gia. Khối Lỗi thuật gia tộc__ Nạp Á Gia."

"Để Bỉ Tư cùng nạp Á Gia đều không tồi, cái này cũng có lời đấy." Lai Ân nghe hắn nói xong, từ đáy lòng dâng lên niềm hưng phấn.

Tài luyện kim thuật của Đề Bỉ Tư đã được lưu truyền rất nhiều trong Thiền Giả chi thành, hơn nữa tựa hồ như là bọn họ từ hoàng thất lưu lạc tới, có thể nói là ông tổ của nghề luyện kim thuật, đương nhiên là loại trừ tên Cát Nhĩ Lợi ra.

Khối lỗi thuật có thể đem sắt thép thông qua khống chế hạch tâm sẽ trở nên đáng sợ như chiến sĩ. Nạp Á Gia khi luyện chế ra khối lỗi đúng là một kiệt tác mà ngay cả thần tộc cũng bội phục.

Khải Đặc gật đầu nói: "Đúng vậy, bọn họ bây giờ cũng đã sa sút, tài liệu càng lúc càng trở nên khan hiếm, hơn nữa thực lực loài người không ngừng tăng lên, cũng không ai muốn dùng khối lỗi nữa."

"Một đám đần độn, luyện kim thuật và Vĩnh Hằng chi huyết ngay cả thần ma cũng sợ, khối lỗi thuật trong trận chiến thần ma ngay cả Ma tộc đại quân cũng đau đầu. Năm đó khi loài người sáng tạo ra đồ vật đã không kém so với thần tộc rồi, bây giờ bởi vì không dùng nữa cho nên mới ném ba đại gia tộc qua một bên, một đám ăn cháo đá bát, Khải Đặc ngươi thông tri cho hai gia tộc kia, nếu nguyện ý quy thuận, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp họ có được tài liệu, chỉ cần bọn họ có thể luyện chế được những đồ vật như thời kì đỉnh phong ta sẽ không tiếc gì cả."

"Rõ, thưa đại nhân." Khải Đặc cao hứng vội vã thi lễ, sau đó tự mình chạy đi.

Đề Bỉ Tư cùng Nạp Á Gia nghe nói lúc đầu không đáp ứng, thế nhưng khí Khải Đặc khuyên bảo một phen hai nhà mới miễn cưỡng đáp ứng.

Ba nhà hợp lại được hơn trăm người, nếu cùng phi hành là không thể, nếu rời khỏi Thiên Giả chi thành phải xuyên qua chiến trường phương bắc, là nới đám vong linh sinh sống, huống chi đi qua nơi đó không biết sẽ gặp qua chuyện gì, cho nên Lai Ân quyết định thuê đám người dong binh hộ tống bọn họ.

Trăm người mang theo bao lớn bao nhỏ đi tới gần trụ sở dong binh công hộ, thoáng cái đã gây sự chú ý trong thành. Trong đám người cũng không có cường giả.

Cổ Liên Đạt, Đề Bỉ Tư, Nạp Á Gia ba gia tộc cho dù đã suy bại nhưng vẫn còn nhiều người nhớ kỹ, bây giờ tất cả đều đi tới dong binh công hội , rõ ràng chuẩn bị rời khỏi Thiên giả chi thành, có một số người không muốn thấy kết quả này, vội vàng chạy về báo cho người trong tộc.

Lai Ân đã mấy lần tới cửa hàng dong binh, hơn nữa đều đưa ra số tiền không ít để thuê, nhân viên công tác hiển nhiên là nhận ra hắn, đi đến hỏi: "Lai Ân tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?"

"Ta muôn thuê người bảo tiêu, là á thần nhị hoặc tam cấp, hộ tống đám người này, sao cho mỗi người không mất một sợi lông tóc đến Ba Cách Nhĩ đế quốc là được, còn cam đoan bảo vệ một năm an toàn cho bọn họ nữa."

Nhân viên công tác nghe vậy cũng nhíu mày, nói: "Á thần hai, ba cấp đều là cường giả, ừm, vậy giá cả phải gấp đôi so với đám bạo phệ thử của ngài đó."

"Ác ma chi huyết." Lai Ân từ không gian giới chỉ lấy ra bốn bình thủy tinh nhỏ, trong mỗi bình đều có một giọt huyết châu đang lơ lửng di động.

"Trừ luyện kim thuật sư ra, chiến sĩ cùng ma pháp sư rất ít khi dùng đến thứ này thưa Lai Ân tiên sinh."

nhân viên công tác đối vơi sự hào phóng của Lai Ân rất kinh ngạc, cửa hàng dong binh cũng đã tồn tại được mấy ngàn năm rồi, nhân viên công tác ở nơi này thực lực cũng không tồi, nhãn lực của người bình thường không thể so sáng được với bọn họ, trong điển tịch của cửa hàng cũng ghi lại đặc điểm của Ác ma chi huyết , thật hay giả chỉ liếc mắt một cái là biết, thế nhưng tác dụng của Ác ma chi huyết lại hạn chế một chút.


/225

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status