- Phải để công tử đợi rồi .
Giọng nói rõ ràng là mềm mại …
Thân ảnh dần hiện lên rõ rệt trong cái đầu ông ‘hoa khôi’ Túy lâu này có làn da trắng noãn , mũi cao , miệng nhỏ hồng tự nhiên khiến người ta nhìn vào yêu thích không muốn buông .
Nàng nghĩ vị ‘hoa khôi’ vẻ đẹp không nhiễm chút bụi trần tính ra vẫn là kỉ nữ thanh lâu .
‘Đáng tiếc rất đáng tiếc’ nàng định nói gì nhưng lại thôi .
Màn lụa treo bốn bên , mờ mờ ảo ảo mỹ nhân tựa thần tiên cạnh bên rót ly rượu , nụ cười nhẹ nhàng dần lơi đi .
- Cô … a … nàng tên gì ?
- Ta danh Vũ Khúc Tình . Công tử cứ gọi là Vũ Tình là được ạ .
Vũ Tình nhẹ nhàng lấy đàn tranh định tấu khúc thì Di Di quay sang cười . Không biết tại sao mặt Vũ Tình lại đỏ lên , nụ cười của Di Di rất ngây thơ thật ‘xinh đẹp’ rất giống nữ nhân nhưng mang theo phong thái thanh nhã không mất đi khí thái nam nhi .
Vũ Tình khẽ ho nhẹ làm Di Di giật mình ‘chỉ sợ nàng mà cười nữa không biết Vũ Tình đào lỗ mà chôn mình’ .
Di Di mím môi nhìn vẻ mặt như quả đào của Vũ Tình :
- Ta đã làm gì nàng đâu , sao Vũ Tình lại không phấn mà đỏ vậy ?
Vừa nói xong Di Di lại nghĩ mình thật nham nhở . ‘A ~’ Di Di đưa mắt nhìn qua gần mép cửa sổ có một Đại mỹ nam rất hút mắt nàng .
Da trắng tựa ngọc đôi mắt lạnh lùng không mang theo một tia ấm ám có chút ý cười trong đó ‘họa thủy đúng là họa thủy’ …
Cảm nhân được ánh mắt rực lửa đang nhìn chằm chằm vào mình , liền quay lại lướt qua người Di Di cẩn thận đánh giá
“ Này không phải nữ nhân sao , lại giả nam vào thanh lâu” cảm nhận được sự thèm thuồng của nàng y không nói gì chỉ mỉm cười với nàng .
‘Nụ cười khuynh đảo chúng sinh a~’ Vũ Tình thấy một tràng như vậy cứng đờ không biết nên làm gì , nhẹ giọng :
- Nếu không chê Vũ Tình xin tấu một khúc công tử thấy sao ?
Di Di gật đầu hai má hồng hồng nhưng không phải do ngại ngùng mà là do sắp say a ~ Tiếng đàn tranh du dương dẫn nàng lạc vào tiên cảnh … Khẽ thều thào :
Dũ có biết tiêu hoa nhật nguyệt
Phong có thấu cho tấm lòng của tiêu
Biết là đã say
Biết là đã mất
Biết là không thể quay về
Không còn mật ngọt như năm xưa
Triền miên chưa dứt khỏi
Lòng một da nhưng mật biết bao nhiêu ong
Tới cuối cùng cũng chỉ là cánh hoa tàn
Lúc này thiếu ai kia chỉ lại chút tàn của hơi thở .
Mỹ nam kia kinh ngạc nhìn nàng , trái tim hắn thật nhột lông vũ khẽ rơi ở đâu đó . “ Nàng từng yêu ai sao , yêu sâu đậm đến mức không còn muốn sống nữa” Nghĩ đến đây y tối sầm mặt , đứng dậy chớp mắt đã đến gần Di Di hốc mắt nàng đỏ lên ngập nước *thực ra là Di Di nhập tâm hát mới khóc a* y khẽ thầm vào tai Di Di , hơi thở phà vào Di Di bất giác mặt đỏ hơn mà quên khóc “Nàng từng yêu ai đến thâm tình vậy sao ?” y nói không hề kềm nén nổi đau mất mát của y .
Giọng nói rõ ràng là mềm mại …
Thân ảnh dần hiện lên rõ rệt trong cái đầu ông ‘hoa khôi’ Túy lâu này có làn da trắng noãn , mũi cao , miệng nhỏ hồng tự nhiên khiến người ta nhìn vào yêu thích không muốn buông .
Nàng nghĩ vị ‘hoa khôi’ vẻ đẹp không nhiễm chút bụi trần tính ra vẫn là kỉ nữ thanh lâu .
‘Đáng tiếc rất đáng tiếc’ nàng định nói gì nhưng lại thôi .
Màn lụa treo bốn bên , mờ mờ ảo ảo mỹ nhân tựa thần tiên cạnh bên rót ly rượu , nụ cười nhẹ nhàng dần lơi đi .
- Cô … a … nàng tên gì ?
- Ta danh Vũ Khúc Tình . Công tử cứ gọi là Vũ Tình là được ạ .
Vũ Tình nhẹ nhàng lấy đàn tranh định tấu khúc thì Di Di quay sang cười . Không biết tại sao mặt Vũ Tình lại đỏ lên , nụ cười của Di Di rất ngây thơ thật ‘xinh đẹp’ rất giống nữ nhân nhưng mang theo phong thái thanh nhã không mất đi khí thái nam nhi .
Vũ Tình khẽ ho nhẹ làm Di Di giật mình ‘chỉ sợ nàng mà cười nữa không biết Vũ Tình đào lỗ mà chôn mình’ .
Di Di mím môi nhìn vẻ mặt như quả đào của Vũ Tình :
- Ta đã làm gì nàng đâu , sao Vũ Tình lại không phấn mà đỏ vậy ?
Vừa nói xong Di Di lại nghĩ mình thật nham nhở . ‘A ~’ Di Di đưa mắt nhìn qua gần mép cửa sổ có một Đại mỹ nam rất hút mắt nàng .
Da trắng tựa ngọc đôi mắt lạnh lùng không mang theo một tia ấm ám có chút ý cười trong đó ‘họa thủy đúng là họa thủy’ …
Cảm nhân được ánh mắt rực lửa đang nhìn chằm chằm vào mình , liền quay lại lướt qua người Di Di cẩn thận đánh giá
“ Này không phải nữ nhân sao , lại giả nam vào thanh lâu” cảm nhận được sự thèm thuồng của nàng y không nói gì chỉ mỉm cười với nàng .
‘Nụ cười khuynh đảo chúng sinh a~’ Vũ Tình thấy một tràng như vậy cứng đờ không biết nên làm gì , nhẹ giọng :
- Nếu không chê Vũ Tình xin tấu một khúc công tử thấy sao ?
Di Di gật đầu hai má hồng hồng nhưng không phải do ngại ngùng mà là do sắp say a ~ Tiếng đàn tranh du dương dẫn nàng lạc vào tiên cảnh … Khẽ thều thào :
Dũ có biết tiêu hoa nhật nguyệt
Phong có thấu cho tấm lòng của tiêu
Biết là đã say
Biết là đã mất
Biết là không thể quay về
Không còn mật ngọt như năm xưa
Triền miên chưa dứt khỏi
Lòng một da nhưng mật biết bao nhiêu ong
Tới cuối cùng cũng chỉ là cánh hoa tàn
Lúc này thiếu ai kia chỉ lại chút tàn của hơi thở .
Mỹ nam kia kinh ngạc nhìn nàng , trái tim hắn thật nhột lông vũ khẽ rơi ở đâu đó . “ Nàng từng yêu ai sao , yêu sâu đậm đến mức không còn muốn sống nữa” Nghĩ đến đây y tối sầm mặt , đứng dậy chớp mắt đã đến gần Di Di hốc mắt nàng đỏ lên ngập nước *thực ra là Di Di nhập tâm hát mới khóc a* y khẽ thầm vào tai Di Di , hơi thở phà vào Di Di bất giác mặt đỏ hơn mà quên khóc “Nàng từng yêu ai đến thâm tình vậy sao ?” y nói không hề kềm nén nổi đau mất mát của y .
/14
|