Hơn mười hắc y nhân vây khốn Trình Dật ở giữa. Mà bên ngoài, Nam Cung Liệt cùng Lý Khanh một trước một sau chắp tay sau lưng lạnh lẽo đứng nhìn. Đúng là chủ nào tớ nấy mà. Trình Dật ở giữa vừa khó công vừa khó thủ. Tránh được người trước thì người sau tiến tới. Tuy khó khăn nhưng chẳng lẽ hắn để công sức bao lâu chủ tử tự thân huấn luyện thành công cốc. Chính vì thế hắn vận dụng toàn bộ nội lực chống chả.
Lại thêm nửa canh giờ nữa, hắn cuối cùng cũng tìm ra sơ suất trong chiêu thức của đám hắc y nhân. Trình Dật cười thầm trong lòng rồi đảo chuôi kiếm đâm trúng hắc y nhân phía sau. Đội hình bị tan rã, hắn lập tức tranh thủ cơ hội lao ra ngoài.
Mà Nam Cung Liệt thấy thủ hạ của mình bị thương bèn tự thân vận nội lực, thân ảnh hư hư ảo ảo vọt qua đám thủ hạ đã đứng trước mặt của Trình Dật. Trình Dật thầm than một tiếng không ổn nhưng vẫn chung quy không tránh khỏi chưởng gió Nam Cung Liệt đánh tới.
Thân ảnh Trình Dật lảo đảo bay về phía miệng vực. Mà Lý Khanh đang đứng gần miệng vực cũng rất phối hợp tránh ra nhường đường cho Trình Dật. Thân ảnh của hắn không có vật cản vẫn tiếp tục hướng miệng vực bay đến, trên miệng vẫn dính tơ máu. Cùng lúc này, Mộ Phi Quân lại vừa chật vật đứng vững trên miệng vực. Vừa chấn tĩnh lại nàng đã thấy thân ảnh to lớn của Trình Dật bay về phía nàng. Chỉ kịp A lớn một tiếng liền cùng Trình Dật và Dương Lưu Vệ vẫn chưa leo lên ngã xuống dưới.
Đại điểu chân quắp mấy cái hòm thấy nàng rơi xuống cũng liền lao xuống theo. Vừa lao xuống còn phát ra tiếng kêu đinh tai. Một lát, Mộ Phi Quân liền tỉnh táo lại, hai ray túm lấy tay của Trình Dật và Dương Lưu Vệ. Còn bản thân thì cố gắng dùng chân quấn lấy dây leo sinh trưởng lưng chừng núi.
Đại điểu thấy nàng an toàn cũng buông lỏng xuống hóa lại nhân hình nhưng đằng sau vẫn lại có cánh mà tay còn ôm mấy cái hộp gỗ.
- Phi Quân, Lưu Vệ… Các ngươi đều không sao chứ? – Đại điểu mở miệng hỏi liền gọi thẳng tên các nàng. Đây là điều kiện tiên quyết nàng đồng ý không lại bỏ hắn ở lại.
- Không sao. Đại điểu… Ngươi ở đây chiếu cố hai người họ. Ta lên phía trên xem một chút. – Nói rồi nàng buông tay để hai người họ bám vào dây leo còn bản thân lấy mảnh mặt nạ hắc ngọc chưa bao giờ dùng kia cùng kiếm THIÊN TRƯỜNG, trường tiên giắt ngang hông cùng đàn tỳ bà sau lưng bay lên miệng vực.
Đôi chân đạp nhẹ tựa phi yến đáp trên miệng vực. Nàng sững người nhìn đoàn người phía trước. Mà đám người đó cũng nhìn nàng. Nhìn nàng đến xuất thần. Quá đẹp… Thực sự quá đẹp. Nàng không phải ngươi phàm, nàng là tiên tử xuống đây. Một thân huyết y rực lủa, búi tóc đơn giản tôn nghiêm.
Không phải vừa nãy lên nàng chỉ loáng thoáng thấy hơn chục người nhưng sau ở dưới đó chưa đầy một khắc (15phút) lên đã thấy gần năm mươi người hắc y vậy. Ngay lập tức nàng đảo mắt liền thấy Duệ vương đứng đầu đoàn người, hoan toàn không khó nhận ra hắn chính là thủ lĩnh. Trong mắt hắn lúc này một mảng hoảng loạn lo lắng nhưng khi nàng nhìn đến hắn thì bỗng chốc hoang mang biến mất thay vào là nụ cười cùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng. Quả thật khiến nàng nổi da gà dựng lông tơ mà. Cho xin đi… Rõ ràng vừa nãy còn hại nàng suýt té chết… Khoan… Té… Đúng… Rõ ràng nàng lên để tìm tên đầu sỏ khiến bao công sức nàng cùng A Vệ chật vật cùng nhau leo lên đổ sông đổ biển. Lại còn hại Trình Dật trọng thương. Mâu quang lạnh lùng chống lại ánh mắt ôn nhu của hắn khiến hắn có chút mất mát. Rút thanh nhuyễn kiếm THIÊN TRƯỜNG không kiêng kỵ mà chỉ vào mặt hắn.
- Có phải ngươi đánh hắn rơi xuống đó. – Giọng nói thanh thanh thoát tục mà lạnh lùng vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng. Câu nói như nghi vấn mà cũng khẳng định.
Duệ vương Nam Cung Liệt nghe nàng hỏi mới phục hồi tinh thần hướng nàng giải thích.
- Nàng nghe ta nói đã. Là hiểu lầm… Là hiểu lầm thôi. – Từ lúc nàng một lần nửa trở lại miệng vực hắn liền khẳng định là nàng. Nàng đứng ngượ chiều gió, đưa hương hoa bay vào mũi hắn. Vì thế hắn khẳng định nàng chính là người ở chùa hôm đó. Khăn che mặt của nàng hắn còn giữ, hoàn toàn là hương hoa thoang thoảng không vẩn đục này. Lúc nãy nàng mở miệng làm hắn càng thêm khẳng định vì thế hắn mới hướng nàng giải thích.
Mà đám thủ hạ của Nam Cung Liệt đứng một bên trợn mắt há mồm nhìn nhau không ai nói lời nào. Cho hỏi có phải họ nhậm lầm chủ tử không vậy? Chủ tử nghiêm khắc, lãnh đạm thờ ơ của bọn hắn đâu mất rồi. quả nhiên nữ nhân không chỉ đẹp mà còn là loại độc dược ăn vào sẽ khiến nam nhân chết dần chết mòn trong đau khổ mà.
- Được… Vây ngươi nói. Ta nghe. – Nàng hạ giọng nhưng âm thanh vẫn chứa đựng đầy sự thờ ở lạnh lùng. Nàng muốn nghe xem tên Duệ vương này muốn gì. Năm lần bảy lượt cản đường đi của nàng. Còn nói nàng là cô nương nào đó, ròi thì hàng nghìn cái chuyện xưa xưa của hắn.
- Ta… Ta chỉ muốn hỏi tung tích của nàng. Nhưng mà hắn cứng đầu quá nên ta mới phải động thủ cước.
- Vậy là ta quản thủ hạ không nghiêm sao? – Tuynàng biết hắn nhất định không phải ý này nhưng vẫn chung quy vẫn không nhịn được mà cất lời
- Ngươi đừng tưởng chủ tử bao dung ngươi mà ngươi được đằng chân lân đằng đầu. – Lý Khanh bên cạnh bất bình thay chủ tử nhưng lập tức bị chặn miệng.
- Im miệng.
- Vẫn là nên quản thủ hạ của mình cho tốt đi Duệ vương… - Nói một nửa nàng liền lấy tay che miệng. Ôi cái miệng… nói bậy nói bạ lỡ nói ra thân phận của hắn rồi. Cầu xin ngươi đừng có nghi ngờ. Trong lòng nàng lúc này gào thét điên cuồng nhưng ngoài mắt một lát liền khôi phục bình thường.
- Duệ vương? Nàng biết thân phận của ta. Vậy bao năm qua nàng vẫn là để ý ta. Nàng vẫn âm thầm để ý ta.
Tâm nàng vốn đã dịu bớt nhưng nghe hắn nói xong không khỏi âm thầm bị nội thương. Mộ Phi Quân trợn tròn mắt nhìn hắn. Tên này quá mức tự kỷ đi. Mười một năm qua lúc nào thì nàng để ý tới hắn hả. Chỉ mới quen sơ sơ bốn tháng liền ảo tưởng nàng âm thầm quan tâm hắn suốt mười một năm. Chỉ là nàng chưa kịp phản ứng hắn đã cướp lời.
- Có phải tại nàng e ngại cái chức vị vương gia của ta nên mới ẩn thân không? Nàng lo sợ ta tam thê tứ thiếp, ta ba vợ bốn nàng hầu, bị các nàng tranh thủ tình cảm nên mới ẩn thân đi đúng không? Thực chất từ lần đó nàng thích ta? – Câu hỏi của hắn như hỏi mà cũng là khẳng định.
Mí mắt nàng chưa kịp hạ xuống lại vì một lần kích động mà trợn ngược lên sau tấm mặt nạ hắc ngọc nạm đá tinh xảo. Ôi... Cái tên vương gia chết bầm... Tự kỷ quá đáng làm nàng lần này bị nội thương nghiêm trọng rồi. Lúc này bên trong ống tay áo của nàng bay ra con hồ điệp (con bướm). Hồ điệp cánh hồng điểm vàng. Con hồ điệp này chính xác mà nói là do Kim Tử Phiêu hóa thành. Nó đậu ơg vành tai nàng nói nhỏ.
- Tỷ tỷ... Muội thấy hắn tuy anh tuấn tiêu sái đoạt hồn người nhưng chắc chắn bị bệnh. Tỷ nên khuyên hắn đi tìn đại phu nha.
Mộ Phi Quân theo phản xạ bất giác gạt đầu lia lịa như gà mổ thóc khiến Nam Cung Liệt nhìn vào cứ ngỡ nàng đồng ý với lời hắn nói liền vui ra mặt.
- Nàng thừa nhận. - Hắn nói một cách vui mừng.
Bây giờ nàng mới dừng lại động tác gật đầu khó hiểu hỏi.
- Ta nhận cái gì?
- Ta hỏi nàng thích ta rồi nàng liền gật đầu lia lịa.
Nàng chán nản nhìn hắn. Nàng không muốn giải thích nhiều mà càng không muốn vì dây dưa với hắn chỗ này mà thân phận bại lộ liền quay ra nói với hồ điệp.
- Muội cứ hiện nhân hình đi. Ta chán quá rồi.
Lại thêm nửa canh giờ nữa, hắn cuối cùng cũng tìm ra sơ suất trong chiêu thức của đám hắc y nhân. Trình Dật cười thầm trong lòng rồi đảo chuôi kiếm đâm trúng hắc y nhân phía sau. Đội hình bị tan rã, hắn lập tức tranh thủ cơ hội lao ra ngoài.
Mà Nam Cung Liệt thấy thủ hạ của mình bị thương bèn tự thân vận nội lực, thân ảnh hư hư ảo ảo vọt qua đám thủ hạ đã đứng trước mặt của Trình Dật. Trình Dật thầm than một tiếng không ổn nhưng vẫn chung quy không tránh khỏi chưởng gió Nam Cung Liệt đánh tới.
Thân ảnh Trình Dật lảo đảo bay về phía miệng vực. Mà Lý Khanh đang đứng gần miệng vực cũng rất phối hợp tránh ra nhường đường cho Trình Dật. Thân ảnh của hắn không có vật cản vẫn tiếp tục hướng miệng vực bay đến, trên miệng vẫn dính tơ máu. Cùng lúc này, Mộ Phi Quân lại vừa chật vật đứng vững trên miệng vực. Vừa chấn tĩnh lại nàng đã thấy thân ảnh to lớn của Trình Dật bay về phía nàng. Chỉ kịp A lớn một tiếng liền cùng Trình Dật và Dương Lưu Vệ vẫn chưa leo lên ngã xuống dưới.
Đại điểu chân quắp mấy cái hòm thấy nàng rơi xuống cũng liền lao xuống theo. Vừa lao xuống còn phát ra tiếng kêu đinh tai. Một lát, Mộ Phi Quân liền tỉnh táo lại, hai ray túm lấy tay của Trình Dật và Dương Lưu Vệ. Còn bản thân thì cố gắng dùng chân quấn lấy dây leo sinh trưởng lưng chừng núi.
Đại điểu thấy nàng an toàn cũng buông lỏng xuống hóa lại nhân hình nhưng đằng sau vẫn lại có cánh mà tay còn ôm mấy cái hộp gỗ.
- Phi Quân, Lưu Vệ… Các ngươi đều không sao chứ? – Đại điểu mở miệng hỏi liền gọi thẳng tên các nàng. Đây là điều kiện tiên quyết nàng đồng ý không lại bỏ hắn ở lại.
- Không sao. Đại điểu… Ngươi ở đây chiếu cố hai người họ. Ta lên phía trên xem một chút. – Nói rồi nàng buông tay để hai người họ bám vào dây leo còn bản thân lấy mảnh mặt nạ hắc ngọc chưa bao giờ dùng kia cùng kiếm THIÊN TRƯỜNG, trường tiên giắt ngang hông cùng đàn tỳ bà sau lưng bay lên miệng vực.
Đôi chân đạp nhẹ tựa phi yến đáp trên miệng vực. Nàng sững người nhìn đoàn người phía trước. Mà đám người đó cũng nhìn nàng. Nhìn nàng đến xuất thần. Quá đẹp… Thực sự quá đẹp. Nàng không phải ngươi phàm, nàng là tiên tử xuống đây. Một thân huyết y rực lủa, búi tóc đơn giản tôn nghiêm.
Không phải vừa nãy lên nàng chỉ loáng thoáng thấy hơn chục người nhưng sau ở dưới đó chưa đầy một khắc (15phút) lên đã thấy gần năm mươi người hắc y vậy. Ngay lập tức nàng đảo mắt liền thấy Duệ vương đứng đầu đoàn người, hoan toàn không khó nhận ra hắn chính là thủ lĩnh. Trong mắt hắn lúc này một mảng hoảng loạn lo lắng nhưng khi nàng nhìn đến hắn thì bỗng chốc hoang mang biến mất thay vào là nụ cười cùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng. Quả thật khiến nàng nổi da gà dựng lông tơ mà. Cho xin đi… Rõ ràng vừa nãy còn hại nàng suýt té chết… Khoan… Té… Đúng… Rõ ràng nàng lên để tìm tên đầu sỏ khiến bao công sức nàng cùng A Vệ chật vật cùng nhau leo lên đổ sông đổ biển. Lại còn hại Trình Dật trọng thương. Mâu quang lạnh lùng chống lại ánh mắt ôn nhu của hắn khiến hắn có chút mất mát. Rút thanh nhuyễn kiếm THIÊN TRƯỜNG không kiêng kỵ mà chỉ vào mặt hắn.
- Có phải ngươi đánh hắn rơi xuống đó. – Giọng nói thanh thanh thoát tục mà lạnh lùng vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng. Câu nói như nghi vấn mà cũng khẳng định.
Duệ vương Nam Cung Liệt nghe nàng hỏi mới phục hồi tinh thần hướng nàng giải thích.
- Nàng nghe ta nói đã. Là hiểu lầm… Là hiểu lầm thôi. – Từ lúc nàng một lần nửa trở lại miệng vực hắn liền khẳng định là nàng. Nàng đứng ngượ chiều gió, đưa hương hoa bay vào mũi hắn. Vì thế hắn khẳng định nàng chính là người ở chùa hôm đó. Khăn che mặt của nàng hắn còn giữ, hoàn toàn là hương hoa thoang thoảng không vẩn đục này. Lúc nãy nàng mở miệng làm hắn càng thêm khẳng định vì thế hắn mới hướng nàng giải thích.
Mà đám thủ hạ của Nam Cung Liệt đứng một bên trợn mắt há mồm nhìn nhau không ai nói lời nào. Cho hỏi có phải họ nhậm lầm chủ tử không vậy? Chủ tử nghiêm khắc, lãnh đạm thờ ơ của bọn hắn đâu mất rồi. quả nhiên nữ nhân không chỉ đẹp mà còn là loại độc dược ăn vào sẽ khiến nam nhân chết dần chết mòn trong đau khổ mà.
- Được… Vây ngươi nói. Ta nghe. – Nàng hạ giọng nhưng âm thanh vẫn chứa đựng đầy sự thờ ở lạnh lùng. Nàng muốn nghe xem tên Duệ vương này muốn gì. Năm lần bảy lượt cản đường đi của nàng. Còn nói nàng là cô nương nào đó, ròi thì hàng nghìn cái chuyện xưa xưa của hắn.
- Ta… Ta chỉ muốn hỏi tung tích của nàng. Nhưng mà hắn cứng đầu quá nên ta mới phải động thủ cước.
- Vậy là ta quản thủ hạ không nghiêm sao? – Tuynàng biết hắn nhất định không phải ý này nhưng vẫn chung quy vẫn không nhịn được mà cất lời
- Ngươi đừng tưởng chủ tử bao dung ngươi mà ngươi được đằng chân lân đằng đầu. – Lý Khanh bên cạnh bất bình thay chủ tử nhưng lập tức bị chặn miệng.
- Im miệng.
- Vẫn là nên quản thủ hạ của mình cho tốt đi Duệ vương… - Nói một nửa nàng liền lấy tay che miệng. Ôi cái miệng… nói bậy nói bạ lỡ nói ra thân phận của hắn rồi. Cầu xin ngươi đừng có nghi ngờ. Trong lòng nàng lúc này gào thét điên cuồng nhưng ngoài mắt một lát liền khôi phục bình thường.
- Duệ vương? Nàng biết thân phận của ta. Vậy bao năm qua nàng vẫn là để ý ta. Nàng vẫn âm thầm để ý ta.
Tâm nàng vốn đã dịu bớt nhưng nghe hắn nói xong không khỏi âm thầm bị nội thương. Mộ Phi Quân trợn tròn mắt nhìn hắn. Tên này quá mức tự kỷ đi. Mười một năm qua lúc nào thì nàng để ý tới hắn hả. Chỉ mới quen sơ sơ bốn tháng liền ảo tưởng nàng âm thầm quan tâm hắn suốt mười một năm. Chỉ là nàng chưa kịp phản ứng hắn đã cướp lời.
- Có phải tại nàng e ngại cái chức vị vương gia của ta nên mới ẩn thân không? Nàng lo sợ ta tam thê tứ thiếp, ta ba vợ bốn nàng hầu, bị các nàng tranh thủ tình cảm nên mới ẩn thân đi đúng không? Thực chất từ lần đó nàng thích ta? – Câu hỏi của hắn như hỏi mà cũng là khẳng định.
Mí mắt nàng chưa kịp hạ xuống lại vì một lần kích động mà trợn ngược lên sau tấm mặt nạ hắc ngọc nạm đá tinh xảo. Ôi... Cái tên vương gia chết bầm... Tự kỷ quá đáng làm nàng lần này bị nội thương nghiêm trọng rồi. Lúc này bên trong ống tay áo của nàng bay ra con hồ điệp (con bướm). Hồ điệp cánh hồng điểm vàng. Con hồ điệp này chính xác mà nói là do Kim Tử Phiêu hóa thành. Nó đậu ơg vành tai nàng nói nhỏ.
- Tỷ tỷ... Muội thấy hắn tuy anh tuấn tiêu sái đoạt hồn người nhưng chắc chắn bị bệnh. Tỷ nên khuyên hắn đi tìn đại phu nha.
Mộ Phi Quân theo phản xạ bất giác gạt đầu lia lịa như gà mổ thóc khiến Nam Cung Liệt nhìn vào cứ ngỡ nàng đồng ý với lời hắn nói liền vui ra mặt.
- Nàng thừa nhận. - Hắn nói một cách vui mừng.
Bây giờ nàng mới dừng lại động tác gật đầu khó hiểu hỏi.
- Ta nhận cái gì?
- Ta hỏi nàng thích ta rồi nàng liền gật đầu lia lịa.
Nàng chán nản nhìn hắn. Nàng không muốn giải thích nhiều mà càng không muốn vì dây dưa với hắn chỗ này mà thân phận bại lộ liền quay ra nói với hồ điệp.
- Muội cứ hiện nhân hình đi. Ta chán quá rồi.
/60
|