Lỵ Na không biết rõ tình hình phát giác được ánh mắt Lôi Tư không tại trên người của mình, lập tức nhìn về phía cây tinh nhỏ dơ bẩn mà Lôi Tư đang nhìn chăm chú.
Nhưng sau khi nàng nhìn rõ ràng, phát hiện đây không phải là cây tinh tự nhiên thành hình, giống như. . . . . . Một cái gì kì quái, nàng cũng không nói lên được.
"Đó là cái gì?"
Nàng nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.
"Cái gì?" Lôi Tư phục hồi lại tinh thần, nhìn Lỵ Na đang chỉ vào Thi Vũ.
"Đó là cái cây tinh vừa thành hình người chứ sao."
"Phải không?"
Lỵ Na vẫn không tin vào mắt mình. Nàng hướng người bồi bàn bên cạnh thấp giọng phân phó, tên bồi bàn lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Thi Vũ bưng rượu nho đặc chế của tộc Thiên mã, qua lại trong đông đúc mọi người. Nàng tự nguyện làm một gã bồi bàn. Nàng cảm giác, cảm thấy có một đạo ánh mắt rừng rực đuổi theo chính mình, vội vàng tìm kiếm chủ nhân ánh mắt kia.
Lôi Tư đang ngồi ở chỗ khách quý, nhưng lại hứng thú nhìn mình. Thi Vũ không được tự nhiên cúi đầu nhìn nhìn, nhỏ giọng hỏi Tây Đa Khắc ở một bên vội vàng chào hỏi khách khứa, "Ngụy trang rất khá a! Thuốc nhuộm không có rơi, có bị nhìn ra không?"
"Sẽ không, ngươi ngụy trang cực kỳ tốt." Tây Đa Khắc tán thưởng nói: "Bất quá, đáng tiếc không thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của ngươi."
Thi Vũ nghe người vừa nói lời buồn nôn, giả bộ xấu hổ cười, "Hi vọng ta sẽ được trả một kết quả tốt."
Một yêu nữ từ từ đi đến bên người Thi Vũ, "Lỵ Na công chúa muốn ngươi hầu rượu nho." Nàng nghe mùi lạ trên người Thi Vũ, không tự giác lui mấy bước, có chút nhăn nhó cau mày.
Thi Vũ nhún nhún vai, giả trang ra một bộ vẻ mặt vô tội, đi theo nàng thẳng tắp hướng bữa tiệc khách quý, tận lực không để ý đến ánh mắt Lôi Tư.
Nhìn nàng đi qua trước mặt của mình, Lôi Tư thấy trong mắt nàng lóe lên dũng khí cùng kiên quyết mà bội phục không thôi, đây là điều mà kiếp trước nàng không có.
Nàng thẳng tắp đứng ở trước mặt Lỵ Na, "Công chúa, thỉnh nhấm nháp rượu ngon Thiên mã kỳ bồ đào."
Lỵ Na không vui giơ lông mày lên, thanh thúy nói: "Tộc trưởng của ngươi không dạy bảo Yêu tinh hạ đẳng phải xử sự sao cho xứng với lễ nghi sao?"
Thi Vũ kinh ngạc, mờ mịt nói: "Lễ nghi? Uống rượu phải có lễ nghi sao?"
Câu trả lời của nàng làm Lôi Tư tươi cười sâu sắc.
"Lớn mật!" Lỵ Na không tự giác lên giọng, tiểu yêu tinh vô lễ này dám ở trước mặt nàng làm nàng tức giận. "Ngươi nhất định phải bị ta xử phạt."
Thi Vũ hít sâu một hơi, cưỡng chế tức giận. Đã thế kỷ bao nhiêu rồi, nữ nhân này còn chú ý giai cấp phong kiến!
"Nói cho ta biết, ngươi là yêu tinh gì?"
"Ta. . . . . ."
Thi Vũ cúi đầu suy tư một chút. Thật sự là khó, nàng đi vào yêu tinh giới vẫn chưa tới hai ngày, còn không biết được nhiều chủng loại Yêu tinh.
Thi Vũ đang khó xử hết sức, Lôi Tư nói chuyện, hắn hữu ý vô ý vì nàng giải đáp.
"Lỵ Na công chúa, chẳng lẽ người không thấy nàng là một cây Liễu tinh vừa thành hình người sao?"
"Cây Liễu tinh?" Lỵ Na hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía hội trường, "Tộc trưởng Liễu tinh ở nơi nào?"
Một yêu tinh trung niên đi ra, quỳ một gối xuống đất, "Lỵ Na công chúa, Liễu tinh Da Lỗ hướng ngươi ân cần thăm hỏi. Xin hỏi có cái gì phân phó?"
Lỵ Na khinh thường nhìn về phía Thi Vũ, "Ta muốn ngươi nói cho ta biết, phàm là yêu tinh cấp thấp không lễ phép với yêu tinh quý tộc, cần phải trách phạt thế nào?"
Da Lỗ chần chờ nhìn Thi Vũ, trong trí nhớ của hắn trong tộc cũng không có người như vậy, hơn nữa bộ dáng nàng căn bản không phải họ Liễu tinh.
"Đủ." Lôi Tư đã xem đủ trò khôi hài này, quyết định: "Cái tiểu yêu tinh này để ta xử trí, không cần phải vì chuyện này mà phá hủy hưng phấn của mọi người." Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lỵ Na đang định kháng nghị, "Đừng quên ngươi có tư cách khách mời."
Lỵ Na bị ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua, thình lình rùng mình một cái, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thi Vũ. Trong nội tâm thật không vui, vẫn ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế.
"Ngươi đi theo ta."
Lôi Tư không nói lời gì kéo tay Thi Vũ, ngân quang lóe lên, lưu lại Lỵ Na trợn mắt há mồm, biến mất tại chỗ ngồi khách quý.
Thi Vũ chỉ cảm thấy bị chiếu sáng đến choáng váng, cố gắng nháy mắt, đã ở trong hoa viên trước Trân Châu điện.
Nàng giật mình chớp chớp mắt to linh hoạt, "Đây là pháp lực?"
"Không phải ngươi đã thử qua sao?" Lôi Tư cười nói.
Thi Vũ mát lạnh, hốt hoảng cúi đầu nhìn trên mặt đất. Hắn có nhìn ra không a! Nàng bây giờ là yêu tinh, tuyệt đối đã từng nhìn qua phép thuật. Nàng bối rối giải thích: "Không, ta. . . . . . Ta là nói, pháp lực Vương thật sự là lợi hại, so với tộc trưởng của chúng ta cao hơn không biết bao nhiêu lần." Tâng bốc là việc mọi người đều thích nha!
Nào biết yêu tinh Vương không giống với người khác. Lôi Tư nghe Thi Vũ nói như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, hai tay cứng ngắc như sắt kìm, cầm thật chặt hai vai Thi Vũ, cắn răng, từ trong hàm răng tóe ra từng chữ từng chữ, "Ngươi nên cẩn thận, Mật Nhi, không nên sử dụng mưu kế để lừa ta nữa, ta sẽ không cho phép ai lừa gạt ta hai lần."
Hai mươi năm trước nàng đã lừa gạt hắn lần thứ nhất, hắn tuyệt không cho phép nàng lại lừa gạt hắn lần thứ hai.
Lôi Tư đột nhiên phản ứng hù đến nàng. Lực đạo của hắn rất nặng, nắm hai vai Thi Vũ thấy đau, nhưng nàng quật cường nhịn xuống không kêu lên đau đớn. Hắn sớm biết nàng như vậy, nhưng hắn không vạch trần, hắn là chờ để chê cười nàng, xem nàng xấu mặt. Nàng tức giận quay mắt về phía hắn, gò má bởi vì tức giận mà phiếm hồng, nàng không rõ mình nói sai cái gì, nhiều nhất chỉ là nói câu có thể làm hắn vui vẻ mà thôi..., cái này đáng bị phạt sao?
Lôi Tư thấy lửa giận trong mắt nàng, cùng không hề biểu lộ sợ hãi, không khỏi thầm nghĩ, rõ ràng là lỗi của nàng, nhưng nàng lại tràn đầy oán hận. Hắn chậm rãi buông hai vai nàng ra. "Có dũng khí nữ nhi." Đây là Mật Nhi kiếp trước không có.
Thi Vũ xoa hai vai đau rát, dùng sức nháy mắt để ngăn nước mắt tràn mi, trừng đôi mắt hạnh mắng:
"Ngươi là yêu tinh Vương biến thái, bạo quân độc tài, có sức mạnh, có pháp lực là có thể tự do tổn thương người khác sao?"
Hắn mặc dù không dám tự xưng là vị minh chủ, nhưng vẫn ở chung hòa thuận trong yêu tinh giới, cho tới bây giờ cũng không có ai nói qua hắn là bạo quân, là kẻ độc tài. Tiểu nha đầu dám nói như vậy, dám nói hắn như vậy! "Đúng thì thế nào?"
Thi Vũ tức giận đến hận không thể tìm một khối đá lớn, đập xuống cái mặt ngạo mạn kia, nhưng nàng biết rõ vô dụng, tảng đá còn chưa kịp đến trước mặt hắn, sẽ hóa thành tro tàn.
Tứ đại hộ pháp sứ giả vừa xuất hiện trong hoa viên này, liền phát hiện không khí không đúng, bọn họ nhìn thấy hai người tràn ngập nhiệt khí, ai cũng không dám tự tiện mở miệng nói chuyện, sợ quét đến tâm bão.
"Lai Đốn, đem Mật Nhi về Trân Châu điện, gọi người rửa hết thuốc nhuộm trên người nàng." Lôi Tư thấp giọng gầm lên. Lai Đốn không dám có chút chần chờ, liền vội vàng tiến lên muốn cầm tay Thi Vũ, nào biết Thi Vũ cũng không chút nào nhượng bộ tới gần Lôi Tư.
"Mật Nhi là danh tự Vương Phi của ngươi a! Sao lại dùng để gọi ta?"
"Bởi vì ngươi là Mật Nhi sống lại."
"Tốt, đã như thế, ta đây là Vương Phi Yêu tinh giới." Thi Vũ thốt ra.
Mọi người nghe nói như thế đều ngây ngẩn cả người, không rõ Thi Vũ muốn làm gì.
Lôi Tư chần chờ một chút mới nói: "Đúng vậy. Vậy thì thế nào?"
Thi Vũ hít một hơi thật sâu, lắc lắc hai tay, thật lâu mới cố lấy dũng khí nói ra quyết định của mình.
"Như vậy, ta muốn cầu hết thảy quyền lợi xứng đáng với Vương Phi."
"Cái gì?"
Tứ đại hộ pháp sứ giả trăm miệng một lời phát ra tiếng thán phục.
"Ngươi xem ta là Vương Phi Mật Nhi mang đến thế giới này, vậy hẳn là ta cũng có thể yêu cầu quyền lợi của ta." Thi Vũ kiên quyết nói.
Nàng nghĩ tới rồi, nếu muốn trở lại thế giới xưa kia, phải ở lại bên người Lôi Tư tìm manh mối.
Lôi Tư nở nụ cười, một loại thú vị, tiếng cười tà ác vang lên trong hoa viên.
"Tốt, có thể đáp ứng ngươi. Bất quá, ngươi muốn quyền lợi Vương Phi, có hay không cũng phải làm nghĩa vụ Vương Phi?"
Một hồi ngượng ngùng đỏ ửng bò lên trên hai gò má Thi Vũ. Không biết xấu hổ! Thi Vũ âm thầm mắng.
Thi Vũ cắn cắn răng một cái quyết định, quyết định cùng hắn buông tay đánh cược một lần.
"Tốt, ta đáp ứng ngươi."
Khóe miệng Lôi Tư khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu nói: "Thành giao. Bây giờ ngươi trở về trong điện rửa mặt đi. Ta không nghĩ sẽ ôm một mỹ nhân đầy bùn."
Trên mặt Thi Vũ lại là một hồi đỏ ửng.
"Bất quá ta muốn ngươi giải trừ kết giới ở Trân Châu điện, lại phái người đem Toa Toa cùng Tây Đa Khắc đến đây."
Lôi Tư cũng không có hỏi nguyên nhân, rất dứt khoát ra lệnh: "An Đáp, ngươi liền chiếu chỉ thị của Vương Phi mà làm."
An Đáp hơi hơi khom người, biến mất rất nhanh.
Lôi Tư hướng Trân Châu điện, trong miệng niệm vài câu chú ngữ, kết giới liền bị giải trừ. Trân Châu điện bị đóng cửa hai mươi năm, rốt cục lại có thể hít thở không khí của tự nhiên.
Lai Đốn đi đến bên người Thi Vũ, thay đổi thái độ khinh thường kiêu căng lúc trước, vẻ mặt cung kính mời Thi Vũ hồi cung.
Thi Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt quỷ dị. Thần sắc nàng luân chuyển như phong thủy, trong lòng Lai Đốn thầm kêu khổ.
Nhưng sau khi nàng nhìn rõ ràng, phát hiện đây không phải là cây tinh tự nhiên thành hình, giống như. . . . . . Một cái gì kì quái, nàng cũng không nói lên được.
"Đó là cái gì?"
Nàng nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.
"Cái gì?" Lôi Tư phục hồi lại tinh thần, nhìn Lỵ Na đang chỉ vào Thi Vũ.
"Đó là cái cây tinh vừa thành hình người chứ sao."
"Phải không?"
Lỵ Na vẫn không tin vào mắt mình. Nàng hướng người bồi bàn bên cạnh thấp giọng phân phó, tên bồi bàn lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Thi Vũ bưng rượu nho đặc chế của tộc Thiên mã, qua lại trong đông đúc mọi người. Nàng tự nguyện làm một gã bồi bàn. Nàng cảm giác, cảm thấy có một đạo ánh mắt rừng rực đuổi theo chính mình, vội vàng tìm kiếm chủ nhân ánh mắt kia.
Lôi Tư đang ngồi ở chỗ khách quý, nhưng lại hứng thú nhìn mình. Thi Vũ không được tự nhiên cúi đầu nhìn nhìn, nhỏ giọng hỏi Tây Đa Khắc ở một bên vội vàng chào hỏi khách khứa, "Ngụy trang rất khá a! Thuốc nhuộm không có rơi, có bị nhìn ra không?"
"Sẽ không, ngươi ngụy trang cực kỳ tốt." Tây Đa Khắc tán thưởng nói: "Bất quá, đáng tiếc không thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của ngươi."
Thi Vũ nghe người vừa nói lời buồn nôn, giả bộ xấu hổ cười, "Hi vọng ta sẽ được trả một kết quả tốt."
Một yêu nữ từ từ đi đến bên người Thi Vũ, "Lỵ Na công chúa muốn ngươi hầu rượu nho." Nàng nghe mùi lạ trên người Thi Vũ, không tự giác lui mấy bước, có chút nhăn nhó cau mày.
Thi Vũ nhún nhún vai, giả trang ra một bộ vẻ mặt vô tội, đi theo nàng thẳng tắp hướng bữa tiệc khách quý, tận lực không để ý đến ánh mắt Lôi Tư.
Nhìn nàng đi qua trước mặt của mình, Lôi Tư thấy trong mắt nàng lóe lên dũng khí cùng kiên quyết mà bội phục không thôi, đây là điều mà kiếp trước nàng không có.
Nàng thẳng tắp đứng ở trước mặt Lỵ Na, "Công chúa, thỉnh nhấm nháp rượu ngon Thiên mã kỳ bồ đào."
Lỵ Na không vui giơ lông mày lên, thanh thúy nói: "Tộc trưởng của ngươi không dạy bảo Yêu tinh hạ đẳng phải xử sự sao cho xứng với lễ nghi sao?"
Thi Vũ kinh ngạc, mờ mịt nói: "Lễ nghi? Uống rượu phải có lễ nghi sao?"
Câu trả lời của nàng làm Lôi Tư tươi cười sâu sắc.
"Lớn mật!" Lỵ Na không tự giác lên giọng, tiểu yêu tinh vô lễ này dám ở trước mặt nàng làm nàng tức giận. "Ngươi nhất định phải bị ta xử phạt."
Thi Vũ hít sâu một hơi, cưỡng chế tức giận. Đã thế kỷ bao nhiêu rồi, nữ nhân này còn chú ý giai cấp phong kiến!
"Nói cho ta biết, ngươi là yêu tinh gì?"
"Ta. . . . . ."
Thi Vũ cúi đầu suy tư một chút. Thật sự là khó, nàng đi vào yêu tinh giới vẫn chưa tới hai ngày, còn không biết được nhiều chủng loại Yêu tinh.
Thi Vũ đang khó xử hết sức, Lôi Tư nói chuyện, hắn hữu ý vô ý vì nàng giải đáp.
"Lỵ Na công chúa, chẳng lẽ người không thấy nàng là một cây Liễu tinh vừa thành hình người sao?"
"Cây Liễu tinh?" Lỵ Na hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía hội trường, "Tộc trưởng Liễu tinh ở nơi nào?"
Một yêu tinh trung niên đi ra, quỳ một gối xuống đất, "Lỵ Na công chúa, Liễu tinh Da Lỗ hướng ngươi ân cần thăm hỏi. Xin hỏi có cái gì phân phó?"
Lỵ Na khinh thường nhìn về phía Thi Vũ, "Ta muốn ngươi nói cho ta biết, phàm là yêu tinh cấp thấp không lễ phép với yêu tinh quý tộc, cần phải trách phạt thế nào?"
Da Lỗ chần chờ nhìn Thi Vũ, trong trí nhớ của hắn trong tộc cũng không có người như vậy, hơn nữa bộ dáng nàng căn bản không phải họ Liễu tinh.
"Đủ." Lôi Tư đã xem đủ trò khôi hài này, quyết định: "Cái tiểu yêu tinh này để ta xử trí, không cần phải vì chuyện này mà phá hủy hưng phấn của mọi người." Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lỵ Na đang định kháng nghị, "Đừng quên ngươi có tư cách khách mời."
Lỵ Na bị ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua, thình lình rùng mình một cái, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thi Vũ. Trong nội tâm thật không vui, vẫn ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế.
"Ngươi đi theo ta."
Lôi Tư không nói lời gì kéo tay Thi Vũ, ngân quang lóe lên, lưu lại Lỵ Na trợn mắt há mồm, biến mất tại chỗ ngồi khách quý.
Thi Vũ chỉ cảm thấy bị chiếu sáng đến choáng váng, cố gắng nháy mắt, đã ở trong hoa viên trước Trân Châu điện.
Nàng giật mình chớp chớp mắt to linh hoạt, "Đây là pháp lực?"
"Không phải ngươi đã thử qua sao?" Lôi Tư cười nói.
Thi Vũ mát lạnh, hốt hoảng cúi đầu nhìn trên mặt đất. Hắn có nhìn ra không a! Nàng bây giờ là yêu tinh, tuyệt đối đã từng nhìn qua phép thuật. Nàng bối rối giải thích: "Không, ta. . . . . . Ta là nói, pháp lực Vương thật sự là lợi hại, so với tộc trưởng của chúng ta cao hơn không biết bao nhiêu lần." Tâng bốc là việc mọi người đều thích nha!
Nào biết yêu tinh Vương không giống với người khác. Lôi Tư nghe Thi Vũ nói như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, hai tay cứng ngắc như sắt kìm, cầm thật chặt hai vai Thi Vũ, cắn răng, từ trong hàm răng tóe ra từng chữ từng chữ, "Ngươi nên cẩn thận, Mật Nhi, không nên sử dụng mưu kế để lừa ta nữa, ta sẽ không cho phép ai lừa gạt ta hai lần."
Hai mươi năm trước nàng đã lừa gạt hắn lần thứ nhất, hắn tuyệt không cho phép nàng lại lừa gạt hắn lần thứ hai.
Lôi Tư đột nhiên phản ứng hù đến nàng. Lực đạo của hắn rất nặng, nắm hai vai Thi Vũ thấy đau, nhưng nàng quật cường nhịn xuống không kêu lên đau đớn. Hắn sớm biết nàng như vậy, nhưng hắn không vạch trần, hắn là chờ để chê cười nàng, xem nàng xấu mặt. Nàng tức giận quay mắt về phía hắn, gò má bởi vì tức giận mà phiếm hồng, nàng không rõ mình nói sai cái gì, nhiều nhất chỉ là nói câu có thể làm hắn vui vẻ mà thôi..., cái này đáng bị phạt sao?
Lôi Tư thấy lửa giận trong mắt nàng, cùng không hề biểu lộ sợ hãi, không khỏi thầm nghĩ, rõ ràng là lỗi của nàng, nhưng nàng lại tràn đầy oán hận. Hắn chậm rãi buông hai vai nàng ra. "Có dũng khí nữ nhi." Đây là Mật Nhi kiếp trước không có.
Thi Vũ xoa hai vai đau rát, dùng sức nháy mắt để ngăn nước mắt tràn mi, trừng đôi mắt hạnh mắng:
"Ngươi là yêu tinh Vương biến thái, bạo quân độc tài, có sức mạnh, có pháp lực là có thể tự do tổn thương người khác sao?"
Hắn mặc dù không dám tự xưng là vị minh chủ, nhưng vẫn ở chung hòa thuận trong yêu tinh giới, cho tới bây giờ cũng không có ai nói qua hắn là bạo quân, là kẻ độc tài. Tiểu nha đầu dám nói như vậy, dám nói hắn như vậy! "Đúng thì thế nào?"
Thi Vũ tức giận đến hận không thể tìm một khối đá lớn, đập xuống cái mặt ngạo mạn kia, nhưng nàng biết rõ vô dụng, tảng đá còn chưa kịp đến trước mặt hắn, sẽ hóa thành tro tàn.
Tứ đại hộ pháp sứ giả vừa xuất hiện trong hoa viên này, liền phát hiện không khí không đúng, bọn họ nhìn thấy hai người tràn ngập nhiệt khí, ai cũng không dám tự tiện mở miệng nói chuyện, sợ quét đến tâm bão.
"Lai Đốn, đem Mật Nhi về Trân Châu điện, gọi người rửa hết thuốc nhuộm trên người nàng." Lôi Tư thấp giọng gầm lên. Lai Đốn không dám có chút chần chờ, liền vội vàng tiến lên muốn cầm tay Thi Vũ, nào biết Thi Vũ cũng không chút nào nhượng bộ tới gần Lôi Tư.
"Mật Nhi là danh tự Vương Phi của ngươi a! Sao lại dùng để gọi ta?"
"Bởi vì ngươi là Mật Nhi sống lại."
"Tốt, đã như thế, ta đây là Vương Phi Yêu tinh giới." Thi Vũ thốt ra.
Mọi người nghe nói như thế đều ngây ngẩn cả người, không rõ Thi Vũ muốn làm gì.
Lôi Tư chần chờ một chút mới nói: "Đúng vậy. Vậy thì thế nào?"
Thi Vũ hít một hơi thật sâu, lắc lắc hai tay, thật lâu mới cố lấy dũng khí nói ra quyết định của mình.
"Như vậy, ta muốn cầu hết thảy quyền lợi xứng đáng với Vương Phi."
"Cái gì?"
Tứ đại hộ pháp sứ giả trăm miệng một lời phát ra tiếng thán phục.
"Ngươi xem ta là Vương Phi Mật Nhi mang đến thế giới này, vậy hẳn là ta cũng có thể yêu cầu quyền lợi của ta." Thi Vũ kiên quyết nói.
Nàng nghĩ tới rồi, nếu muốn trở lại thế giới xưa kia, phải ở lại bên người Lôi Tư tìm manh mối.
Lôi Tư nở nụ cười, một loại thú vị, tiếng cười tà ác vang lên trong hoa viên.
"Tốt, có thể đáp ứng ngươi. Bất quá, ngươi muốn quyền lợi Vương Phi, có hay không cũng phải làm nghĩa vụ Vương Phi?"
Một hồi ngượng ngùng đỏ ửng bò lên trên hai gò má Thi Vũ. Không biết xấu hổ! Thi Vũ âm thầm mắng.
Thi Vũ cắn cắn răng một cái quyết định, quyết định cùng hắn buông tay đánh cược một lần.
"Tốt, ta đáp ứng ngươi."
Khóe miệng Lôi Tư khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu nói: "Thành giao. Bây giờ ngươi trở về trong điện rửa mặt đi. Ta không nghĩ sẽ ôm một mỹ nhân đầy bùn."
Trên mặt Thi Vũ lại là một hồi đỏ ửng.
"Bất quá ta muốn ngươi giải trừ kết giới ở Trân Châu điện, lại phái người đem Toa Toa cùng Tây Đa Khắc đến đây."
Lôi Tư cũng không có hỏi nguyên nhân, rất dứt khoát ra lệnh: "An Đáp, ngươi liền chiếu chỉ thị của Vương Phi mà làm."
An Đáp hơi hơi khom người, biến mất rất nhanh.
Lôi Tư hướng Trân Châu điện, trong miệng niệm vài câu chú ngữ, kết giới liền bị giải trừ. Trân Châu điện bị đóng cửa hai mươi năm, rốt cục lại có thể hít thở không khí của tự nhiên.
Lai Đốn đi đến bên người Thi Vũ, thay đổi thái độ khinh thường kiêu căng lúc trước, vẻ mặt cung kính mời Thi Vũ hồi cung.
Thi Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt quỷ dị. Thần sắc nàng luân chuyển như phong thủy, trong lòng Lai Đốn thầm kêu khổ.
/23
|