Vương Phi Khó Nuông Chiều: Kiêu Ngạo Vương Gia Xin Tự Trọng!
Chương 9: Ngươi không phải đã sống đủ rồi sao?
/13
|
Sát theo đó là một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, dưới cằm giống như đã bị bẻ gẫy vậy, nàng thở dốc từng ngụm không khí, trên trán toát mồ hôi.
Còn không chờ Diệp Tống khôi phục lại khẩu khí, Tô Thần ngồi chồm hỗm xuống, nắm lấy cổ của nàng mạnh mẽ hướng về núi đá bên kia vung một cái. Thân thể của nàng không kịp phòng bị liền bay ngã ra ngoài, nặng nề đánh vào tảng đá, dường như sắp bị gẩy xương ngực.
Diệp Tống bò tới chỗ tảng đá, không kiềm được, ọe ra một ngụm máu lớn. Sắc mặt đỏ lên, cực kỳ thống khổ.
Tô thần sắc mặt không thay đổi đứng ở bên cạnh nàng, lấy khí thế vương giả nhìn nàng bằng nữa con mắt, nói: "Đau sao?"
Diệp Tống không đáp, giơ tay lau đi máu còn dính ở khóe miệng, hai mắt của nàng đỏ sẫm đau nhói.
Hắn cúi người đến gần nàng, năm ngón tay nắm chặt ở đầu vai của nàng như gọng kiềm, bả vai bị đá đánh vỡ một mảnh dính ẩm ướt, "Ngươi nói cho bản vương biết, ngươi không phải đã sống đủ rồi sao?"
Diệp Tống choáng váng hoa mắt, còn sót lại chút khí lực đại khái nắm chặt bạch ngọc bội trong tay, giấu vào trong tay áo. Nàng vô lực giương mắt, dẫn theo vết máu khuôn mặt vẫn còn thần thái xinh đẹp tuyệt liệt, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười êm tai đến cực điểm, nghe đến tinh tế mà không hề dễ dàng phát hiện ra một tia lạnh lẽo. Nàng mở miêng khiêu khích, nói: "Có bản lĩnh, ngươi định giết ta sao. Vì ngươi âu yếm Nam Khu, giết ta quá vợ đã từng mù quáng vì ngươi sao?"
Con ngươi Tô Thần phút chốc co lại.
Một khắc đó, Diệp Tống liền biết mình vẩn còn có đường sống. Ngón tay nhốm máu của nàng khẽ xoa mặt Tô Thần, làm cho Tô Thần một trận kinh ngạc. Nàng chậm rãi cười nói: "Thực sự là đáng tiếc cho một túi da(1) tốt như vậy." Dứt lời cũng không chịu được nữa, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh, tay vô lực buông xuống trên mặt đá thô ráp, nghiêng mặt, sợi tóc rơi lòa xòa xuống, nhưng không che được ở khóe miệng nàng chảy xuống một vết máu.
(1): túi da: 皮囊 cái xác – ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai.
Màu sắc tươi đẹp như vậy, làm cho Hạ Đường uyển bị lu mờ đi nhiều.
Rõ ràng là một con người yếu ớt, lông mi dài đọng sương đêm, sắc mặt bị máu tươi làm nổi bật càng thêm không một chút gọt giũa băng lạnh như sứ trắng. Nhưng mà nhất cử nhất động, một lời nở nụ cười, đều là khiêu khích cùng cứng cỏi.
Lúc trước nàng không phải một người như vậy.
Thời điểm Diệp Tống tỉnh lại, cảm giác toàn thân mỗi một cái xương mỗi một tế bào đều đau đớn vô cùng.
Bái Thanh ngồi ở bên cạnh, hai mắt sưng đỏ, nhìn thấy Diệp Tống tỉnh lại, mừng rỡ như điên mà rơi nước mắt, không nói câu nào liền hướng ra ngoài chạy đi, rất mau dẫn đến một vị đại phu tuổi trung niên.
Trung niên đại phu xem mạch cho nàng, trong mắt đầy tràn vẻ thương cảm, từ mi thiện mục(2) nói: "Vương Phi nương nương đã tỉnh là tốt rồi, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, kế tiếp cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng."
(2): từ mi thiện mục: 慈眉善目 mặt mũi hiền lành.
Diệp Tống cảm thấy nằm lâu thân thể sẽ vô cùng cứng ngắc, vừa định muốn cử động một cái, đại phu liền nhanh lại nói, "Ôi chao, vương phi ngàn vạn không thể lộn xộn, cơ thể vương phi nhiều chỗ gãy xương, nếu như mà cử động mạnh sẽ dễ dàng lưu lại di chứng về sau hoặc là cho dù đã khỏi rồi cũng làm cho xương sinh trưởng bị dị dạng."
Diệp Tống bộ dạng phục tùng kiểm tra thân thể, mới phát hiện trên người nhiều chỗ bị lụa trắng bó cứng ngắc, cả người mập mạp giống như cái bánh chưng. Nàng bằng bằng phẳng phẳng mà một lần nữa nằm xong, không làm khó dễ đại phu càng thêm nếu không chính mình cũng không qua được, cũng nói không ra trong lòng là cái tư vị gì, đại nạn không chết? Kiếp sau sống lại? Nàng bình tĩnh mà thở một hơi, biểu hiện trên mặt không buồn không vui, nói: "Đã phiền đại phu rồi."
Đại phu nhẹ nhàng thở dài một cái, nhấc cái hòm thuốc lên một lần nữa hốt thuốc cho Diệp Tống, lúc rời đi có dặn dò: "Nương nương nghỉ ngơi cho tốt."
Diệp Tống chính là Trữ Vương phi, là từ trước tới nay chán nản làm Vương phi rồi. Bên trong Bích Hoa uyển, nàng cũng chỉ có mỗi Bái Thanh là nha hoàn mà thôi.
Lúc này, Bích Hoa uyển có vẻ vô cùng quạnh quẽ. Diệp Tống chán ghét yên tĩnh đến lạnh lẽo như vậy.
Ngây người, Bái Thanh hết sức chập choạng, sắc một bát thuốc đưa đến bên giường cho Diệp Tống, miễn cưỡng cười vui nói: "Tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi. Tiểu thư là người có phúc, rất nhanh có thể khỏi hẳn." Nói xong liền lấy thìa từng muỗng từng muỗng đưa cho Diệp Tống uống thuốc.
Diệp Tống thành thật mà uống thuốc, thuận miệng hỏi ngược lại: "Ngươi nói là, ta gả cho Tô Thần chính là phúc khí của ta?"
Bái Thanh dừng lại, đỏ mắt, trong mắt nước mắt chảy ra liên tục, nói: "Nô tỳ không phải có ý này."
"Ta đã ngủ bao lâu?" Lúc Bái Thanh sửa chăn cho nàng, nàng lại hỏi.
Bái Thanh nói: "Tiểu thư ngủ sáu ngày rồi."
Diệp Tống trong đầu hiện ra cảnh màn đêm buông xuống Hải Đường uyển, quang cảnh nàng nằm trên mặt đất thân người đầy máu, thật giống như là một cơn ác mộng, máu khắp người đều lạnh cả người, nhẹ giọng nói: "Ta ngày đó tại sao mà trở về được?"
Bái Thanh không nén được lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, cực lực dọn dẹp nhưng càng nhẫn càng khó, cơ hồ là khóc không thành tiếng: "Ngày ấy... Nô tỳ suýt chút nữa liền cho rằng tiểu thư... Nô tỳ vạn vạn không nghĩ tới, Vương gia sẽ đối với tiểu thư tàn nhẫn như vậy... Lúc hắn khiêng tiểu thư đi ra, tiểu thư cả người đều là máu nằm thoi thóp, Vương gia tựu như vậy đem tiểu thư hồi Bích Hoa uyển nhưng gian nhà đều không bước vào một bước, đem tiểu thư vứt trên đất, nói... nói để tiểu thư sống chết do trời định..."
Diệp Tống nghe được trái lại nở nụ cười, cười đến dị thường suy yếu, nói: "Nhìn ngươi khóc đến bộ dáng ngay ngốc a. Tô Thần là cái dạng người gì, ngươi cũng không phải không biết." Tựa nhớ ra cái gì đó, Diệp Tống nhất thời sốt sắng lên, không để ý Bái Thanh ngăn cản lúc tìm lung tung bốn phía, "Bái Thanh, ngươi có nhìn thấy một miếng bạch ngọc bội không? Nhanh, giúp ta tìm xem, vật kia rất quan trọng a."
Còn không chờ Diệp Tống khôi phục lại khẩu khí, Tô Thần ngồi chồm hỗm xuống, nắm lấy cổ của nàng mạnh mẽ hướng về núi đá bên kia vung một cái. Thân thể của nàng không kịp phòng bị liền bay ngã ra ngoài, nặng nề đánh vào tảng đá, dường như sắp bị gẩy xương ngực.
Diệp Tống bò tới chỗ tảng đá, không kiềm được, ọe ra một ngụm máu lớn. Sắc mặt đỏ lên, cực kỳ thống khổ.
Tô thần sắc mặt không thay đổi đứng ở bên cạnh nàng, lấy khí thế vương giả nhìn nàng bằng nữa con mắt, nói: "Đau sao?"
Diệp Tống không đáp, giơ tay lau đi máu còn dính ở khóe miệng, hai mắt của nàng đỏ sẫm đau nhói.
Hắn cúi người đến gần nàng, năm ngón tay nắm chặt ở đầu vai của nàng như gọng kiềm, bả vai bị đá đánh vỡ một mảnh dính ẩm ướt, "Ngươi nói cho bản vương biết, ngươi không phải đã sống đủ rồi sao?"
Diệp Tống choáng váng hoa mắt, còn sót lại chút khí lực đại khái nắm chặt bạch ngọc bội trong tay, giấu vào trong tay áo. Nàng vô lực giương mắt, dẫn theo vết máu khuôn mặt vẫn còn thần thái xinh đẹp tuyệt liệt, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười êm tai đến cực điểm, nghe đến tinh tế mà không hề dễ dàng phát hiện ra một tia lạnh lẽo. Nàng mở miêng khiêu khích, nói: "Có bản lĩnh, ngươi định giết ta sao. Vì ngươi âu yếm Nam Khu, giết ta quá vợ đã từng mù quáng vì ngươi sao?"
Con ngươi Tô Thần phút chốc co lại.
Một khắc đó, Diệp Tống liền biết mình vẩn còn có đường sống. Ngón tay nhốm máu của nàng khẽ xoa mặt Tô Thần, làm cho Tô Thần một trận kinh ngạc. Nàng chậm rãi cười nói: "Thực sự là đáng tiếc cho một túi da(1) tốt như vậy." Dứt lời cũng không chịu được nữa, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh, tay vô lực buông xuống trên mặt đá thô ráp, nghiêng mặt, sợi tóc rơi lòa xòa xuống, nhưng không che được ở khóe miệng nàng chảy xuống một vết máu.
(1): túi da: 皮囊 cái xác – ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai.
Màu sắc tươi đẹp như vậy, làm cho Hạ Đường uyển bị lu mờ đi nhiều.
Rõ ràng là một con người yếu ớt, lông mi dài đọng sương đêm, sắc mặt bị máu tươi làm nổi bật càng thêm không một chút gọt giũa băng lạnh như sứ trắng. Nhưng mà nhất cử nhất động, một lời nở nụ cười, đều là khiêu khích cùng cứng cỏi.
Lúc trước nàng không phải một người như vậy.
Thời điểm Diệp Tống tỉnh lại, cảm giác toàn thân mỗi một cái xương mỗi một tế bào đều đau đớn vô cùng.
Bái Thanh ngồi ở bên cạnh, hai mắt sưng đỏ, nhìn thấy Diệp Tống tỉnh lại, mừng rỡ như điên mà rơi nước mắt, không nói câu nào liền hướng ra ngoài chạy đi, rất mau dẫn đến một vị đại phu tuổi trung niên.
Trung niên đại phu xem mạch cho nàng, trong mắt đầy tràn vẻ thương cảm, từ mi thiện mục(2) nói: "Vương Phi nương nương đã tỉnh là tốt rồi, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, kế tiếp cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng."
(2): từ mi thiện mục: 慈眉善目 mặt mũi hiền lành.
Diệp Tống cảm thấy nằm lâu thân thể sẽ vô cùng cứng ngắc, vừa định muốn cử động một cái, đại phu liền nhanh lại nói, "Ôi chao, vương phi ngàn vạn không thể lộn xộn, cơ thể vương phi nhiều chỗ gãy xương, nếu như mà cử động mạnh sẽ dễ dàng lưu lại di chứng về sau hoặc là cho dù đã khỏi rồi cũng làm cho xương sinh trưởng bị dị dạng."
Diệp Tống bộ dạng phục tùng kiểm tra thân thể, mới phát hiện trên người nhiều chỗ bị lụa trắng bó cứng ngắc, cả người mập mạp giống như cái bánh chưng. Nàng bằng bằng phẳng phẳng mà một lần nữa nằm xong, không làm khó dễ đại phu càng thêm nếu không chính mình cũng không qua được, cũng nói không ra trong lòng là cái tư vị gì, đại nạn không chết? Kiếp sau sống lại? Nàng bình tĩnh mà thở một hơi, biểu hiện trên mặt không buồn không vui, nói: "Đã phiền đại phu rồi."
Đại phu nhẹ nhàng thở dài một cái, nhấc cái hòm thuốc lên một lần nữa hốt thuốc cho Diệp Tống, lúc rời đi có dặn dò: "Nương nương nghỉ ngơi cho tốt."
Diệp Tống chính là Trữ Vương phi, là từ trước tới nay chán nản làm Vương phi rồi. Bên trong Bích Hoa uyển, nàng cũng chỉ có mỗi Bái Thanh là nha hoàn mà thôi.
Lúc này, Bích Hoa uyển có vẻ vô cùng quạnh quẽ. Diệp Tống chán ghét yên tĩnh đến lạnh lẽo như vậy.
Ngây người, Bái Thanh hết sức chập choạng, sắc một bát thuốc đưa đến bên giường cho Diệp Tống, miễn cưỡng cười vui nói: "Tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi. Tiểu thư là người có phúc, rất nhanh có thể khỏi hẳn." Nói xong liền lấy thìa từng muỗng từng muỗng đưa cho Diệp Tống uống thuốc.
Diệp Tống thành thật mà uống thuốc, thuận miệng hỏi ngược lại: "Ngươi nói là, ta gả cho Tô Thần chính là phúc khí của ta?"
Bái Thanh dừng lại, đỏ mắt, trong mắt nước mắt chảy ra liên tục, nói: "Nô tỳ không phải có ý này."
"Ta đã ngủ bao lâu?" Lúc Bái Thanh sửa chăn cho nàng, nàng lại hỏi.
Bái Thanh nói: "Tiểu thư ngủ sáu ngày rồi."
Diệp Tống trong đầu hiện ra cảnh màn đêm buông xuống Hải Đường uyển, quang cảnh nàng nằm trên mặt đất thân người đầy máu, thật giống như là một cơn ác mộng, máu khắp người đều lạnh cả người, nhẹ giọng nói: "Ta ngày đó tại sao mà trở về được?"
Bái Thanh không nén được lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, cực lực dọn dẹp nhưng càng nhẫn càng khó, cơ hồ là khóc không thành tiếng: "Ngày ấy... Nô tỳ suýt chút nữa liền cho rằng tiểu thư... Nô tỳ vạn vạn không nghĩ tới, Vương gia sẽ đối với tiểu thư tàn nhẫn như vậy... Lúc hắn khiêng tiểu thư đi ra, tiểu thư cả người đều là máu nằm thoi thóp, Vương gia tựu như vậy đem tiểu thư hồi Bích Hoa uyển nhưng gian nhà đều không bước vào một bước, đem tiểu thư vứt trên đất, nói... nói để tiểu thư sống chết do trời định..."
Diệp Tống nghe được trái lại nở nụ cười, cười đến dị thường suy yếu, nói: "Nhìn ngươi khóc đến bộ dáng ngay ngốc a. Tô Thần là cái dạng người gì, ngươi cũng không phải không biết." Tựa nhớ ra cái gì đó, Diệp Tống nhất thời sốt sắng lên, không để ý Bái Thanh ngăn cản lúc tìm lung tung bốn phía, "Bái Thanh, ngươi có nhìn thấy một miếng bạch ngọc bội không? Nhanh, giúp ta tìm xem, vật kia rất quan trọng a."
/13
|