"Em có thể hỏi câu kế tiếp."
Sự từ chối này đã cho cô một đáp án chắc chắn - Cô là cô gái đầu tiên khiến hắn động lòng.
Tình yêu, là một thời khắc nào đó, không phải là ưu tú hơn người, hay là thích hợp hơn người, đúng thời gian, đúng địa điểm, đúng cảm xúc, xuất hiện, giống như một phản ứng hóa học đặc thù làm nảy sinh cảm giác như điện giật.
Sớm một bước, trễ một bước, dù có gặp nhau cũng chỉ là hai người xa lạ.
Mộc Mộc muốn truy vấn, đàn ông như hắn loại phụ nào chưa từng gặp, vì sao lại là cô? Bởi vì một đêm tình của bọn họ diễn ra quá mãnh liệt, làm cho hắn nhớ mãi không quên? Còn là vì ngày hôm sau cô kiên quyết rời đi, khiến hắn không cam lòng?
Không biết là vì cô trầm mặc quá lâu, hay là ánh mắt cô nhìn hắn rất nhiều hàm nghĩa, Trác Siêu Việt không chờ nổi, thanh thanh cổ họng nói, "Có thể đừng dùng ánh mắt này nhìn anh hay không? Chuyện có gì lạ, anh mười bảy tuổi vào quân ngũ, mỗi ngày đều tập luyện ở doanh trại, thấy phụ nữ còn ít, nói gì đến động lòng."
"Vậy bốn năm này thì sao? Người đẹp cạnh anh vô số, có làm anh động lòng không?"
"Người đẹp cạnh anh vô số? Có phải em cho rằng mấy năm nay anh sống ngợp trong vàng son, suốt ngày phong lưu?"
"Không phải sao?" Lúc cô gặp lại hắn, hắn luôn tỏ ra cuộc sống của mình là như vậy.
"Không phải." Trác Siêu Việt xoa xoa chán, vẻ mặt oan ức, "Có lẽ nói em không tin, công ty của anh đều là một tay anh xây dựng, không hề dựa vào bất kỳ ai. Lần đầu tiên kinh doanh, từ thuê thuyền đến đặt khoang, kiểm tra, bảo hiểm, khai báo, trang trí thuyền, đến bán, thanh toán... Mọi chuyện không thuận, anh mang theo một công ty chỉ có hai nhân viên cầu cứu khắp nơi, khơi thông quan hệ. Mệt đến dạ dày chảy máu vẫn phải đi xã giao, trên bàn rượu không biết cạn bao nhiêu chén, sau đó vẫn phải chịu đau đưa khách đi chơi suốt đêm... Giao hóa đơn xong, ngày hôm sau anh nằm viện tĩnh dưỡng hơn nửa tháng... Bác sỹ nói may mà anh thể chất tốt, nếu không đã sớm chết trên bàn rượu."
Hắn dừng một chút, lại tiếp tục: "Bốn năm này, anh công tác, xã giao không dứt, mỗi một ngày, nếu không phải ngồi trên máy bay cũng là ngồi trên bàn rượu."
"Bạn bè đều không biết anh, cho rằng anh là Trác nhị thiếu gia hào phóng chẳng cần làm gì. Còn thực tế, anh không muốn dựa vào bất kỳ ai, hoàn toàn là bản thân nỗ lực đi làm từng việc, khẳng định chính mình, đó là cảm giác thành công không thể nào hình dung nổi."
Mộc Mộc nghiêm cẩn nhìn Trác Siêu Việt trước mặt, giờ phút này, hắn chân thật hiện ra trước mắt cô, bỏ qua gia thế và sự nghiệp, hắn thực ra cũng là người bình thường, có khổ đau, có vất vả cũng có những lúc bi thương.
...
Đêm thứ nhất ở thành phố xa lạ này, bọn họ hỏi lẫn nhau rất nhiều vấn đề, có những việc làm cho bọn họ cười mãi không thôi, có những việc lại làm họ phải cảm thán, còn có những việc làm cho bọn họ trầm mặc không nói nên lời...
Bọn họ như hai người bạn tương giao nhiều năm không gặp, nói cho nhau về quá khứ, hắn kể chuyện làm ăn cho cô, kể hắn làm thế nào đem vật tư quân sự cấm vận đưa về nước, đến nhà xưởng quân đội, tình tiết ly kỳ như phim hành động.
Cô cũng kể cho hắn rất nhiều chuyện trong tù, ngữ điệu nhàn nhạt tường thuật lại những ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, hắn nghe lại cau mày.
Hắn hỏi cô: "Em đã bao giờ nghĩ đến việc lật lại bản án cho mình chưa?"
Lật lại bản án, cô không phải không nghĩ đến, nhưng sau này vẫn bỏ cuộc. Bởi vì cô ở trong tù gặp được một cô gái trẻ, cô ấy luôn khóc lóc kể rằng bản thân mình bị oan, người nhà thay cô kháng án, đệ đơn lên tòa án cấp trên, không tiếc phải táng gia bại sản, nhưng kết quả là bản án vẫn bị giữ nguyên.
Mộc Mộc lắc đầu. "Lật lại bản án so với lên trời còn khó hơn, em không nghĩ đến."
"Anh có thể giúp em."
"Em kháng án thành công thì thế nào? Không phải sẽ lại mắc tội cản trở người thi hành công vụ? Sự việc đã qua lâu như vậy, em cũng đã sớm thừa nhận sự thật này."
"Tội giết người và tội cản trở người thi hành công vụ, bản chất khác nhau."
Mộc Mộc giật mình, tiếp tục lắc đầu.
"Chẳng lẽ, em không nghĩ lấy lại sự trong sạch cho ba mình?"
"Nghĩ. Nhưng là vạn nhất Kiều Nghi Kiệt chịu liên lụy, bị thu hồi giấy phép hành nghề, em càng áy này. Còn anh nữa, em không muốn anh cũng liên lụy vào."
Hắn không nói thêm gì.
Mộc Mộc lại thay đổi đề tài, bắt đầu nói về bạn bè của hai người. Hắn quen rất nhiều người, nhưng bạn bè thật sự cũng không nhiều lắm, bạn tốt nhất của hắn là một nhà khoa học chuyên nghiên cứu thiết bị tàu con thoi và phi thuyền vũ trụ.
Cô cũng kể cho hắn chuyện ở ban nhạc, chuyện Bạch Lộ yêu Cốc Vũ, kể sự nhẫn nhịn và đau khổ của cô ấy như thế nào.
Hắn nghe xong, nói hắn rất khâm phục Bạch Lộ, mỗi ngày chứng kiến người mình yêu thân mật với người bạn thân nhất của mình, còn phải tỏ thái độ như không để ý, chuyện này không phải ai cũng có thể làm được...
Mộc Mộc cúi đầu vuốt những nếp nhỏ trên chăn, một chút một chút.
Hắn xoay mặt nhìn phía ngoài cửa sổ.
Nơi đất trời gặp nhau hiện lên sắc cam, đêm đen dần dần biến thành màu thâm nhạt, càng ngày càng rõ, cuối cùng biến thành màu xanh da trời...
Cô nói: "Nhưng mà, dù đau khổ cũng có người tình nguyện."
Hắn nói: "Anh biết!"
Dù đau khổ có người tình nguyện, người này cũng không nên là Trác Siêu Nhiên.
Là người đứng giữa hai người bọn họ, cũng là người chịu hậu quả mà hai người bọn họ gây ra.
Ánh mặt trời dần dần bao phủ thành phố, Mộc Mộc hơi ủ rũ, cơ thể lúc nào chẳng hay tìm kiếm một vị trí thoải mái trong vòng tay ấm áp bên cạnh.
Thế giới chưa bao giờ yên bình như vậy, ngoài tiếng hít thở và nhịp tim hắn, cái gì cũng không cần nghe.
Cô rất muốn ngủ thế này, không bao giờ tỉnh lại, không cần nhớ đến những người mà cô có lỗi.
...
"Mộc Mộc", hắn quyến luyến nắm lấy bàn tay cô, "Sau bảy ngày này, em sẽ rời khỏi thành phố S?
"..."
Cô thừa nhận.
"Em không thể nói cho anh em muốn đi nơi nào sao?"
Nói cho hắn, cô có đi hay không còn có gì khác nhau? "Anh phạm quy, vấn đề này... đề cập đến quan hệ giữa chúng ta."
"Em đi nơi nào là tự do của em, không hề có quan hệ gì đến anh."
"Anh sẽ không tìm em chứ?"
"Anh tìm em là tự do của anh, với em cũng không hề có quan hệ gì."
"A?" Đại khái cô rết mệt, đầu óc cũng không vòng vo được. Bị sự logic này làm cho mê muội, không rõ rốt cuộc có quan hệ hay không quan hệ thế nào.
Vì thế, cô lắc đầu, từ chối trả lời: "Chuyện này em không trả lời được, anh nói một yêu cầu đi, dù việc gì em cũng làm cho anh."
Hắn cười, nụ cười lộ ra mấy phần gian tà, "Sinh cho anh một đứa con đi, tốt nhất là con gái, anh sẽ nói với nó cha nó là ai."
Mộc Mộc sửng sốt hồi lâu, đầu óc mụ mị rốt cuộc được khơi thông, bừng tỉnh cầm lấy gối, ném về phía con người cô yêu đến cốt tủy cũng hận đến cốt tủy kia.
"Trác Siêu Việt, anh tồi lắm! Anh cố ý!"
"Anh đã sớm nghĩ đến, nhưng em cũng nửa đêm không ngủ được đột nhiên gợi ý anh đấy thôi..." Hắn luôn khẩu thị tâm phi, thế nhưng phá lệ thành khẩn trả lời vấn đề của cô, "Thì ra, em dự trù đặt bẫy, chờ anh nhảy vào trong!"
"Nếu anh cho rằng như vậy, em cũng không còn gì để nói..."
Hắn cười bắt lấy gối, kéo nhẹ, Mộc Mộc mất trọng tâm, cả người ngã nhào vào lòng hắn, bị hắn quay người, nhanh chóng đặt xuống dưới.
Hắn giúp cô vuốt lại làn tóc rối, đầu ngón tay khẽ nâng mặt cô, "Anh thật sự hy vọng có một đứa con gái, giống em."
"Vợ anh sau này sẽ không hy vọng."
"..."
"Siêu Việt, tìm một cô gái thực sự yêu anh đi." Cô đưa tay, cẩn thận chạm đến bờ môi, những góc cạnh anh tuấn trên khuôn mặt hắn, còn có đôi lông mày... Lúc này đây, cô không chỉ nhớ kĩ khuôn mặt hắn, còn nhớ kỹ ánh mắt hắn, mùi hương hắn.
Cho dù nhắm mắt lại, cô cũng không một lần nữa nhận sai.
"Em không thích hợp với anh, ngay cả bản thân em cũng không biết cách quý trọng, làm sao có thể yêu người khác?"
Ánh mắt Trác Siêu Việt đột nhiên trầm xuống, sắc mặt trở nên rất kém...
"Anh làm sao vậy?" Cô hỏi.
"Mẹ anh tìm em?"
"..."
Mộc Mộc nghẹn lời, không biết phải nói thế nào.
"Bà ấy bảo em phải rời khỏi anh? Có phải bà ấy uy hiếp em hay không?" Giọng nói Trác Siêu Việt càng ngày càng tức giận, sau đó cầm lấy điện thoại, chuẩn bị bấm số.
Mộc Mộc vội vàng giữ lấy di động của hắn, "Bà ấy không ép em, bà ấy chỉ nói một số việc em nên biết. Anh và Siêu Nhiên từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có cùng cha mẹ, còn cùng bạn bè, anh không quan tâm đến người khác đánh giá anh, còn Siêu Nhiên thì sao? Mọi người sẽ nói gì về anh ấy? Chẳng lẽ anh thật sự hy vọng để tác thành cho chúng ta, anh ấy vĩnh viễn phải tránh ở nơi biên cương hoang tàn vắng vẻ?"
"..."
"Khi em vừa qua lại với Siêu Nhiên, anh ấy từng nói: Hai người cho đến bây giờ chưa từng tranh giành thứ gì, cho dù anh ấy và anh yêu cùng một người phụ nữ, nhất định hai người sẽ đều bỏ cuộc... Ý của anh ấy, hẳn là anh hiểu."
Trác Siêu Việt không nói gì nữa, đưa tay ôm cô vào ngực. "Nếu em quyết định, anh sẽ tôn trọng."
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào, nhưng cô rất lạnh, kéo cao chăn, dù thế nào vẫn lạnh thấu xương.
"Không còn sớm, chúng ta ngủ đi." Hắn nói.
Cô nhắm mắt lại, tựa vào ngực hắn, bị hơi thở nam tính vây quanh, không biết lúc nào, ý thức mơ hồ dần.
Khi nửa mơ nửa tỉnh, hắn dịu dàng vuốt ve những nốt xanh tím trên người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nói, "Xin lỗi, nhất định anh đã làm đau em..."
Hắn vuốt ve làm người cô ngứa ngáy, cô cầm lấy tay hắn, "Không đau, một chút cũng không đau."
"Mộc Mộc..."
"Em mệt, ngủ đi."
*********
Thực ra, mặc dù là thuần túy cùng Trác Siêu Việt ngủ, cũng là chuyện rất mất sức.
Nhiều năm như vậy trôi qua, tư thế ngủ của người này vẫn không có chút tiến bộ, làm cho người ta không dám khen tặng. Tay tham lam đặt trên ngực cô, cặp chân dài cũng quấn quýt lấy chân cô... Làm cho Mộc Mộc vài lần không thở được mà tỉnh lại.
Cô vất vả đẩy tay hắn ra, cố gắng hít thở, hắn lại đổi tư thế, hơn nửa sức nặng đều đặt trên ngực cô.
Cố gắng vài lần, cô thật không còn sức, trong sự chiếm hữu cường ngạnh của hắn nặng nề ngủ.
Cũng không biết ngủ đến mấy giờ, cô đang đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào, cơ thể lại bắt đầu dậy lên một nhiệt độ quen thuộc, sự cọ sát những nơi mẫn cảm làm cho cả người ngứa ngáy.
Cô rên rỉ một tiếng, mơ mơ màng màng dụi mắt, ngoài ý muốn nhìn thấy một người đàn ông ở phía trên mình, tay và môi không hề cố kỵ chạy dọc.
"A!" Cô tỉnh ngủ, mở to hai mắt nhìn xung quanh, phòng ngủ xa hoa rốt cuộc làm cho cô nhớ ra bản thân mình đang ở nơi nào, nhẹ thở phào một tiếng.
Người đàn ông dành chút thời gian, chào cô một tiếng, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng, "Rốt cuộc em cũng tỉnh!"
Nếu cô đoán không sai, ý của hắn là - Hắn khởi động đã lâu rồi.
Sau đó, không đợi cô trả lời, tiếp tục vùi đầu nhấm nháp.
...
Thời gian giữa trưa, ánh nắng ngoài cánh cửa thủy tinh như thiêu đốt, sự khoái cảm ở bên trong còn mãnh liệt hơi nhiều, hai tay cô chống xuống giường, khẽ rướn mình đón nhận nụ hôn của hắn.
Cùng với những chiếc hôn nồng nhiệt, hắn kéo chăn, phủ lấy hai người.
Dưới chiếc chăn gấm trắng, hai cơ thể triền miên dây dưa không dứt.
Tiếng cười trầm thấp cũng những âm thanh ám muội thỉnh thoảng từ trong chăn truyền ra...
Tại thành phố không thuộc về bọn họ này, những xa hoa phù phiếm đều dần dần trôi xa, thế giới chỉ còn lại hai người, thời gian cũng như dừng lại, đưa những đê mê của bọn họ trở thành vô tận.
Không phải mỗi tình yêu đều có một kết thúc tốt đẹp, yêu nhau, có được nhau, để cho kí ức lưu lại những thời khắc đẹp nhất, đó cũng là một loại hạnh phúc!
Sự từ chối này đã cho cô một đáp án chắc chắn - Cô là cô gái đầu tiên khiến hắn động lòng.
Tình yêu, là một thời khắc nào đó, không phải là ưu tú hơn người, hay là thích hợp hơn người, đúng thời gian, đúng địa điểm, đúng cảm xúc, xuất hiện, giống như một phản ứng hóa học đặc thù làm nảy sinh cảm giác như điện giật.
Sớm một bước, trễ một bước, dù có gặp nhau cũng chỉ là hai người xa lạ.
Mộc Mộc muốn truy vấn, đàn ông như hắn loại phụ nào chưa từng gặp, vì sao lại là cô? Bởi vì một đêm tình của bọn họ diễn ra quá mãnh liệt, làm cho hắn nhớ mãi không quên? Còn là vì ngày hôm sau cô kiên quyết rời đi, khiến hắn không cam lòng?
Không biết là vì cô trầm mặc quá lâu, hay là ánh mắt cô nhìn hắn rất nhiều hàm nghĩa, Trác Siêu Việt không chờ nổi, thanh thanh cổ họng nói, "Có thể đừng dùng ánh mắt này nhìn anh hay không? Chuyện có gì lạ, anh mười bảy tuổi vào quân ngũ, mỗi ngày đều tập luyện ở doanh trại, thấy phụ nữ còn ít, nói gì đến động lòng."
"Vậy bốn năm này thì sao? Người đẹp cạnh anh vô số, có làm anh động lòng không?"
"Người đẹp cạnh anh vô số? Có phải em cho rằng mấy năm nay anh sống ngợp trong vàng son, suốt ngày phong lưu?"
"Không phải sao?" Lúc cô gặp lại hắn, hắn luôn tỏ ra cuộc sống của mình là như vậy.
"Không phải." Trác Siêu Việt xoa xoa chán, vẻ mặt oan ức, "Có lẽ nói em không tin, công ty của anh đều là một tay anh xây dựng, không hề dựa vào bất kỳ ai. Lần đầu tiên kinh doanh, từ thuê thuyền đến đặt khoang, kiểm tra, bảo hiểm, khai báo, trang trí thuyền, đến bán, thanh toán... Mọi chuyện không thuận, anh mang theo một công ty chỉ có hai nhân viên cầu cứu khắp nơi, khơi thông quan hệ. Mệt đến dạ dày chảy máu vẫn phải đi xã giao, trên bàn rượu không biết cạn bao nhiêu chén, sau đó vẫn phải chịu đau đưa khách đi chơi suốt đêm... Giao hóa đơn xong, ngày hôm sau anh nằm viện tĩnh dưỡng hơn nửa tháng... Bác sỹ nói may mà anh thể chất tốt, nếu không đã sớm chết trên bàn rượu."
Hắn dừng một chút, lại tiếp tục: "Bốn năm này, anh công tác, xã giao không dứt, mỗi một ngày, nếu không phải ngồi trên máy bay cũng là ngồi trên bàn rượu."
"Bạn bè đều không biết anh, cho rằng anh là Trác nhị thiếu gia hào phóng chẳng cần làm gì. Còn thực tế, anh không muốn dựa vào bất kỳ ai, hoàn toàn là bản thân nỗ lực đi làm từng việc, khẳng định chính mình, đó là cảm giác thành công không thể nào hình dung nổi."
Mộc Mộc nghiêm cẩn nhìn Trác Siêu Việt trước mặt, giờ phút này, hắn chân thật hiện ra trước mắt cô, bỏ qua gia thế và sự nghiệp, hắn thực ra cũng là người bình thường, có khổ đau, có vất vả cũng có những lúc bi thương.
...
Đêm thứ nhất ở thành phố xa lạ này, bọn họ hỏi lẫn nhau rất nhiều vấn đề, có những việc làm cho bọn họ cười mãi không thôi, có những việc lại làm họ phải cảm thán, còn có những việc làm cho bọn họ trầm mặc không nói nên lời...
Bọn họ như hai người bạn tương giao nhiều năm không gặp, nói cho nhau về quá khứ, hắn kể chuyện làm ăn cho cô, kể hắn làm thế nào đem vật tư quân sự cấm vận đưa về nước, đến nhà xưởng quân đội, tình tiết ly kỳ như phim hành động.
Cô cũng kể cho hắn rất nhiều chuyện trong tù, ngữ điệu nhàn nhạt tường thuật lại những ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, hắn nghe lại cau mày.
Hắn hỏi cô: "Em đã bao giờ nghĩ đến việc lật lại bản án cho mình chưa?"
Lật lại bản án, cô không phải không nghĩ đến, nhưng sau này vẫn bỏ cuộc. Bởi vì cô ở trong tù gặp được một cô gái trẻ, cô ấy luôn khóc lóc kể rằng bản thân mình bị oan, người nhà thay cô kháng án, đệ đơn lên tòa án cấp trên, không tiếc phải táng gia bại sản, nhưng kết quả là bản án vẫn bị giữ nguyên.
Mộc Mộc lắc đầu. "Lật lại bản án so với lên trời còn khó hơn, em không nghĩ đến."
"Anh có thể giúp em."
"Em kháng án thành công thì thế nào? Không phải sẽ lại mắc tội cản trở người thi hành công vụ? Sự việc đã qua lâu như vậy, em cũng đã sớm thừa nhận sự thật này."
"Tội giết người và tội cản trở người thi hành công vụ, bản chất khác nhau."
Mộc Mộc giật mình, tiếp tục lắc đầu.
"Chẳng lẽ, em không nghĩ lấy lại sự trong sạch cho ba mình?"
"Nghĩ. Nhưng là vạn nhất Kiều Nghi Kiệt chịu liên lụy, bị thu hồi giấy phép hành nghề, em càng áy này. Còn anh nữa, em không muốn anh cũng liên lụy vào."
Hắn không nói thêm gì.
Mộc Mộc lại thay đổi đề tài, bắt đầu nói về bạn bè của hai người. Hắn quen rất nhiều người, nhưng bạn bè thật sự cũng không nhiều lắm, bạn tốt nhất của hắn là một nhà khoa học chuyên nghiên cứu thiết bị tàu con thoi và phi thuyền vũ trụ.
Cô cũng kể cho hắn chuyện ở ban nhạc, chuyện Bạch Lộ yêu Cốc Vũ, kể sự nhẫn nhịn và đau khổ của cô ấy như thế nào.
Hắn nghe xong, nói hắn rất khâm phục Bạch Lộ, mỗi ngày chứng kiến người mình yêu thân mật với người bạn thân nhất của mình, còn phải tỏ thái độ như không để ý, chuyện này không phải ai cũng có thể làm được...
Mộc Mộc cúi đầu vuốt những nếp nhỏ trên chăn, một chút một chút.
Hắn xoay mặt nhìn phía ngoài cửa sổ.
Nơi đất trời gặp nhau hiện lên sắc cam, đêm đen dần dần biến thành màu thâm nhạt, càng ngày càng rõ, cuối cùng biến thành màu xanh da trời...
Cô nói: "Nhưng mà, dù đau khổ cũng có người tình nguyện."
Hắn nói: "Anh biết!"
Dù đau khổ có người tình nguyện, người này cũng không nên là Trác Siêu Nhiên.
Là người đứng giữa hai người bọn họ, cũng là người chịu hậu quả mà hai người bọn họ gây ra.
Ánh mặt trời dần dần bao phủ thành phố, Mộc Mộc hơi ủ rũ, cơ thể lúc nào chẳng hay tìm kiếm một vị trí thoải mái trong vòng tay ấm áp bên cạnh.
Thế giới chưa bao giờ yên bình như vậy, ngoài tiếng hít thở và nhịp tim hắn, cái gì cũng không cần nghe.
Cô rất muốn ngủ thế này, không bao giờ tỉnh lại, không cần nhớ đến những người mà cô có lỗi.
...
"Mộc Mộc", hắn quyến luyến nắm lấy bàn tay cô, "Sau bảy ngày này, em sẽ rời khỏi thành phố S?
"..."
Cô thừa nhận.
"Em không thể nói cho anh em muốn đi nơi nào sao?"
Nói cho hắn, cô có đi hay không còn có gì khác nhau? "Anh phạm quy, vấn đề này... đề cập đến quan hệ giữa chúng ta."
"Em đi nơi nào là tự do của em, không hề có quan hệ gì đến anh."
"Anh sẽ không tìm em chứ?"
"Anh tìm em là tự do của anh, với em cũng không hề có quan hệ gì."
"A?" Đại khái cô rết mệt, đầu óc cũng không vòng vo được. Bị sự logic này làm cho mê muội, không rõ rốt cuộc có quan hệ hay không quan hệ thế nào.
Vì thế, cô lắc đầu, từ chối trả lời: "Chuyện này em không trả lời được, anh nói một yêu cầu đi, dù việc gì em cũng làm cho anh."
Hắn cười, nụ cười lộ ra mấy phần gian tà, "Sinh cho anh một đứa con đi, tốt nhất là con gái, anh sẽ nói với nó cha nó là ai."
Mộc Mộc sửng sốt hồi lâu, đầu óc mụ mị rốt cuộc được khơi thông, bừng tỉnh cầm lấy gối, ném về phía con người cô yêu đến cốt tủy cũng hận đến cốt tủy kia.
"Trác Siêu Việt, anh tồi lắm! Anh cố ý!"
"Anh đã sớm nghĩ đến, nhưng em cũng nửa đêm không ngủ được đột nhiên gợi ý anh đấy thôi..." Hắn luôn khẩu thị tâm phi, thế nhưng phá lệ thành khẩn trả lời vấn đề của cô, "Thì ra, em dự trù đặt bẫy, chờ anh nhảy vào trong!"
"Nếu anh cho rằng như vậy, em cũng không còn gì để nói..."
Hắn cười bắt lấy gối, kéo nhẹ, Mộc Mộc mất trọng tâm, cả người ngã nhào vào lòng hắn, bị hắn quay người, nhanh chóng đặt xuống dưới.
Hắn giúp cô vuốt lại làn tóc rối, đầu ngón tay khẽ nâng mặt cô, "Anh thật sự hy vọng có một đứa con gái, giống em."
"Vợ anh sau này sẽ không hy vọng."
"..."
"Siêu Việt, tìm một cô gái thực sự yêu anh đi." Cô đưa tay, cẩn thận chạm đến bờ môi, những góc cạnh anh tuấn trên khuôn mặt hắn, còn có đôi lông mày... Lúc này đây, cô không chỉ nhớ kĩ khuôn mặt hắn, còn nhớ kỹ ánh mắt hắn, mùi hương hắn.
Cho dù nhắm mắt lại, cô cũng không một lần nữa nhận sai.
"Em không thích hợp với anh, ngay cả bản thân em cũng không biết cách quý trọng, làm sao có thể yêu người khác?"
Ánh mắt Trác Siêu Việt đột nhiên trầm xuống, sắc mặt trở nên rất kém...
"Anh làm sao vậy?" Cô hỏi.
"Mẹ anh tìm em?"
"..."
Mộc Mộc nghẹn lời, không biết phải nói thế nào.
"Bà ấy bảo em phải rời khỏi anh? Có phải bà ấy uy hiếp em hay không?" Giọng nói Trác Siêu Việt càng ngày càng tức giận, sau đó cầm lấy điện thoại, chuẩn bị bấm số.
Mộc Mộc vội vàng giữ lấy di động của hắn, "Bà ấy không ép em, bà ấy chỉ nói một số việc em nên biết. Anh và Siêu Nhiên từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có cùng cha mẹ, còn cùng bạn bè, anh không quan tâm đến người khác đánh giá anh, còn Siêu Nhiên thì sao? Mọi người sẽ nói gì về anh ấy? Chẳng lẽ anh thật sự hy vọng để tác thành cho chúng ta, anh ấy vĩnh viễn phải tránh ở nơi biên cương hoang tàn vắng vẻ?"
"..."
"Khi em vừa qua lại với Siêu Nhiên, anh ấy từng nói: Hai người cho đến bây giờ chưa từng tranh giành thứ gì, cho dù anh ấy và anh yêu cùng một người phụ nữ, nhất định hai người sẽ đều bỏ cuộc... Ý của anh ấy, hẳn là anh hiểu."
Trác Siêu Việt không nói gì nữa, đưa tay ôm cô vào ngực. "Nếu em quyết định, anh sẽ tôn trọng."
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào, nhưng cô rất lạnh, kéo cao chăn, dù thế nào vẫn lạnh thấu xương.
"Không còn sớm, chúng ta ngủ đi." Hắn nói.
Cô nhắm mắt lại, tựa vào ngực hắn, bị hơi thở nam tính vây quanh, không biết lúc nào, ý thức mơ hồ dần.
Khi nửa mơ nửa tỉnh, hắn dịu dàng vuốt ve những nốt xanh tím trên người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nói, "Xin lỗi, nhất định anh đã làm đau em..."
Hắn vuốt ve làm người cô ngứa ngáy, cô cầm lấy tay hắn, "Không đau, một chút cũng không đau."
"Mộc Mộc..."
"Em mệt, ngủ đi."
*********
Thực ra, mặc dù là thuần túy cùng Trác Siêu Việt ngủ, cũng là chuyện rất mất sức.
Nhiều năm như vậy trôi qua, tư thế ngủ của người này vẫn không có chút tiến bộ, làm cho người ta không dám khen tặng. Tay tham lam đặt trên ngực cô, cặp chân dài cũng quấn quýt lấy chân cô... Làm cho Mộc Mộc vài lần không thở được mà tỉnh lại.
Cô vất vả đẩy tay hắn ra, cố gắng hít thở, hắn lại đổi tư thế, hơn nửa sức nặng đều đặt trên ngực cô.
Cố gắng vài lần, cô thật không còn sức, trong sự chiếm hữu cường ngạnh của hắn nặng nề ngủ.
Cũng không biết ngủ đến mấy giờ, cô đang đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào, cơ thể lại bắt đầu dậy lên một nhiệt độ quen thuộc, sự cọ sát những nơi mẫn cảm làm cho cả người ngứa ngáy.
Cô rên rỉ một tiếng, mơ mơ màng màng dụi mắt, ngoài ý muốn nhìn thấy một người đàn ông ở phía trên mình, tay và môi không hề cố kỵ chạy dọc.
"A!" Cô tỉnh ngủ, mở to hai mắt nhìn xung quanh, phòng ngủ xa hoa rốt cuộc làm cho cô nhớ ra bản thân mình đang ở nơi nào, nhẹ thở phào một tiếng.
Người đàn ông dành chút thời gian, chào cô một tiếng, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng, "Rốt cuộc em cũng tỉnh!"
Nếu cô đoán không sai, ý của hắn là - Hắn khởi động đã lâu rồi.
Sau đó, không đợi cô trả lời, tiếp tục vùi đầu nhấm nháp.
...
Thời gian giữa trưa, ánh nắng ngoài cánh cửa thủy tinh như thiêu đốt, sự khoái cảm ở bên trong còn mãnh liệt hơi nhiều, hai tay cô chống xuống giường, khẽ rướn mình đón nhận nụ hôn của hắn.
Cùng với những chiếc hôn nồng nhiệt, hắn kéo chăn, phủ lấy hai người.
Dưới chiếc chăn gấm trắng, hai cơ thể triền miên dây dưa không dứt.
Tiếng cười trầm thấp cũng những âm thanh ám muội thỉnh thoảng từ trong chăn truyền ra...
Tại thành phố không thuộc về bọn họ này, những xa hoa phù phiếm đều dần dần trôi xa, thế giới chỉ còn lại hai người, thời gian cũng như dừng lại, đưa những đê mê của bọn họ trở thành vô tận.
Không phải mỗi tình yêu đều có một kết thúc tốt đẹp, yêu nhau, có được nhau, để cho kí ức lưu lại những thời khắc đẹp nhất, đó cũng là một loại hạnh phúc!
/69
|