Sở Hà ở trong nhóm, đơn thuần là một sự bất ngờ.
Thời gian anh thuê nhà ở tiểu khu này gần 2 năm, vì nguyên nhân công việc nên bản thân rất ít khi ra ngoài, nơi thường xuyên đến sau khi xuống lầu là tầng một của tòa nhà số 13. Có một lần khi điện thoại gọi nước, điện thoại không gọi được. Sau đó dịch vụ đưa nước đã nói là thêm vào nhóm wechat, sau này nếu cần nước thì ở trong nhóm nói một tiếng, rất thuận tiện.
Sự thật chứng minh, đích xác là rất thuận tiện ... ...
Một nhóm nhân viên siêu thị ở trong nhóm, không chỉ đưa nước thuận tiện, trái cây nước ép gì cũng rất thuận tiện, mua đồ trên 30 tệ thì có thể chuyển đến tận cửa trong phạm vi tiểu khu.
Dần dần, anh hình thành thói quen tất cả mọi việc thường ngày đều giải quyết ở trong nhóm. Sau khi thức dậy muộn vốn muốn gọi người đến dọn dẹp vệ sinh. Nhưng tấm danh thiếp ở trong ngăn kéo cửa không còn thấy nữa, anh cũng lười phải tìm lại lịch sử cuộc gọi đã qua lâu rồi, bèn tiện thể vào nhóm wechat, đang lướt tìm danh thiếp thì nhìn thấy một hàng chữ “dọn dẹp nhà cửa, một tiếng 30 tệ” này.
Trước đó anh có mời người về dọn dẹp, một tiếng trên 40 tệ, trên 4 tiếng mới nhận làm. Mức giá rẻ thế này khiến anh ngẩn ra giây lát, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, sau khi thêm bạn và hẹn thời gian, anh gọi thức ăn bên ngoài, sau đó đi tắm rửa.
“Phịch phịch phịch——”
Mấy tiếng gõ cửa liên tục truyền đến, Sở Hà vừa ra khỏi phòng tắm.
Vừa đi về phía cửa, anh vừa cầm điện thoại mà lúc nãy thuận tay ném trên sô pha lên coi, phát hiện đã 2 giờ rồi.
“Phịch phịch phịch!”
Tiếng gõ cửa lại to hơn một chút.
Cảm giác đầu tiên chính là thức ăn nhanh.
So với những người dọn dẹp nữ ở độ tuổi trung niên, những người trẻ tuổi đưa thức ăn do thời gian vội vàng, tiếng gõ cửa có hơi lớn.
Ý nghĩ này vừa mới chìm xuống, Sở Hà liền mở cửa, chạm mặt với người đưa thức ăn nhanh.
“……”
Sau 2 giây im lặng, động tác cầm tay vịn cửa mở rộng ra ngoài một chút, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt và ôn hòa, nhẹ cao giọng hỏi: “Có việc gì?”
Không phải thức ăn nhanh, cũng không phải dịch vụ dọn nhà, người bên ngoài ngẩng mặt nhìn anh, là cô gái nhỏ vừa mới đến ở nhà bên cạnh. Lúc này, cô một tay xách balô, vẻ mặt ngạc nhiên rồi lại ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ trắng mịn trở nên ửng hồng, vội vàng nói: “Thầy Sở, tôi đến dọn vệ sinh.”
Sở Hà:“……”
Thầy Sở?
Đây là cách gọi gì?
May mà anh nghe rõ câu sau, điều chỉnh lại biểu cảm trong lúc ngạc nhiên, vô tình cả người liền lùi về một bên.
Tô Mạt đi ngang qua người anh, ngửi thấy mùi sạch sẽ, là mùi dầu gội đầu, sữa tắm dành cho nam. Nhớ lại lúc anh mở cửa dáng vẻ rõ ràng vừa mới tắm xong, không biết vì sao, trong lòng lại có hơi căng thẳng.
Căng thẳng đến ngớ ngẩn, lại gọi ngườikhác là thầy Sở?
Nhưng mà, trong phạm vi của họ, nên xưng hô với nhau như thế nào? Không thể gặp mặt nhau thì gọi là “đại thần” hoặc “tiên sinh” như vậy được, trước thì quá cường điệu, sau lại không có sự thừa nhận nghề nghiệp, so sánh mà nói, xưng hô thầy giáo ngược lại cũng tốt … …
Suy nghĩ vớ vẩn một lúc, Tô Mạt rất nhanh liền thu lại tâm trạng, ngẩng mặt nói với anh: “Người anh liên lạc ở trong wechat chính là tôi, nói là 2 giờ đến.”
Sở Hà:“……ồ.”
Anh gật gật đầu.
Kỳ lạ, bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng.
Một thanh niên 26 tuổi như anh, ngủ đến mặt trời lên cao mới thức dậy, ở trong nhóm wechat gọi dịch vụ dọn nhà, kết quả, tìm đến cửa là một người mới thành niên, cô gái nhỏ trắng rẻo chỉ cao đến ngang ngực anh?
Nhìn thế nào, việc này cũng có hơi vô lí, mang theo một chút mùi vị hài kịch cuộc sống.
Nhưng người này đã đến rồi, anh không thể lật lọng, trong lòng Sở Hà lặng lẽ thở ra, nói: “Trong nhà bụi tương đối nhiều, phiền phức rồi.”
“Anh đừng khách sáo như vậy.”
Cô gái nhỏ nhìn anh cười, nhanh nhẹn ngồi ở một bên, lấy giẻ lau và đồ dọn dẹp mà mình đã chuẩn bị ra.
Cô hôm nay không mặc chiếc váy sơmi màu trắng đó, mà mặc một bộ đồ không thể bình thường hơn, áo tay ngắn cổ tròn phía trước có hoa văn, kết hợp với quần kaki 7 tấc. Lúc đột ngột ngồi xuống tìm đồ, cả người hơi cong, cúc cài nộiy đặc biệt nổi lên, lưng sau cũng hở một mảng lớn, để lộ ra làn da trắng mịn nõn nà.
“Khụ——”
Vô thức ho một tiếng, Sở Hà thay đổi tầm nhìn.
Tô Mạt cầm giẻ lâu đứng dậy, ngờ vực hỏi anh một câu: “Cái đó, có gì cần chú ý không?”
“Thức ăn nhanh!”
Ở cửa có tiếng gọi, bất ngờ cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Sở Hà bước hai bước đi đến cửa, lúc lấy thức ăn đặt trên bàn, trả lời một câu rất tùy ý: “Vì sao phải đặc biệt chú ý, cô chú ý an toàn là được rồi.”
Lời vừa nói xong, anh lại chau mày, nói tiếp một câu: “Cửa sổ không cần chùi.”
Họ sống ở tầng 33, anh thuê căn hộ 4 phòng này, lớp bên ngoài không lắp đặt lưới bảo vệ đặt biệt, việc chùi cửa sổ này có hơi không an toàn.
Nghe vậy, Tô Mạt cũng không nói nhiều, gật gật đầu đáp một tiếng “được”, lấy giẻ lau và dụng cụ dọn dẹp của mình đi về phía nhà vệ sinh.
Vừa đặt một chân vào nhà vệ sinh, mùi ẩm nồng nặc khiến cô ngẩn ra một lúc, sau đó, nhấc chân bước vào, mở cửa sổ ra thông khí, rồi quay đầu lại đi đến bên bồn rửa tay, lúc nhìn vào bồn rửa tay, trên khuôn mặt nhỏ lại không khống chế được mà ửng đỏ.
Bồn rửa mặt nằm ở trên một chiếc tủ, có lẽ dùng để bỏ đồ bẩn, lúc này, bên trong còn vứt một chiếc quần trong bốn góc của nam giới ... ...
Cũng ngay lúc này, Sở Hà mở hộp thức ăn ra cũng bỗng nhiên nhớ đến bản thân thay quần trong ném ở nhà vệ sinh, nhưng mà, đã không kịp rồi. Bàn tay thon dài cầm đũa của anh nắm chặt lại hồi lâu, cảm thấy hành động liều lĩnh đi vào để lấy quần càng ngốc hơn, chỉ có thể vờ như không có chuyện gì bắt đầu ăn cơm.
/51
|