Cô gái nhỏ khuôn mặt đỏ bừng, chắc chắn kinh ngạc không ít.
Sở Hà bình tĩnh trở lại, trong lòng ngược lại không hề có tâm trạng không vui, chỉ lạnh nhạt gật đầu, mở miệng nói một câu: “Không sao.”
Lời vừa rớt xuống liền đi về phía nhà mình.
Cảm giác nóng bỏng trên khuôn mặt của Tô Mạt đã giảm đi, mím môi nhìn anh 2 giấy, nhìn thấy anh đi vào, sự hoảng loạn lúng túng trong lòng mới giảm đi một ít, cúi đầu vội vàng đi vào thang máy.
Lúc Sở Hà quay người đóng cửa, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng mỏng manh của cô gái.
Tối qua ăn đồ nướng trở về, nha đầu Sở Khe đó lại nhiều chuyện nhắc đến mấy người ở sát vách. Lời nói rất hùng hồn: “Anh, em lấy thời gian 10 năm đọc tiểu thuyết để tuyên thệ, cái người vóc dáng cao hơn đó tuyệt đối là ăn trong chén nhìn trong nồi, anh không nhìn thấy buổi chiều ở trong thang máy điệu bộ nói chuyện của anh ta ở trước mặt người khác đâu ... ...”
Tai nghe thấy tiếng vo ve vo ve của cô ở bên cạnh, Sở Hà lúc đó đưa mắt nhìn hỏi ngược lại một câu: “Em bắt đầu đọc tiểu thuyết từ năm 8 tuổi?”
“…… Khoa trương một chút không được sao!”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc bởi sự lên án một cách nhớn nhác của Sở Khê.
Chút việc nhỏ này, Sở Hà vốn không để trong lòng. Anh chiều hôm qua ngủ một giấc, thức dậy sau khi vận động lại tắm rửa, ra ngoài ăn, đợi đến lúc về đến nhà đã hơn 11 giờ, ngược lại rất tỉnh táo, không hề buồn ngủ. Nghĩ đến lời nhắc ngưng cập nhật vào ban ngày, anh liền đi đến phòng sách.
Động tĩnh ở khu bình luận cứ xem như đã được anh biết rồi.
Đồng thời, qq ở trạng thái ẩn của anh nhận được vô số tin tức, đến từ rất nhiều tác giả, độc giả và biên kịch khác khiến anh bận tíu tít, dứt khoát không để ý, trước hết mở ps ra viết chương mới.
Thành phố văn học Cửu Châu rất phong phú, chứa đựng các tiểu thuyết với những đề tài khác nhau, các tác giả với phong cách sáng tác khác nhau, bởi vì được biết đến rộng rãi, lưu lượng tiểu thuyết trên trang web luôn đứng hàng đầu. Đồng thời, trang web đối với lượng cập nhật của các tác giả cũng không có qui định cứng rắn gì, tác giả cập nhật hằng ngày, cách một ngày cập nhật, cập nhật hằng tuần, cập nhật hằng tháng thậm chí là cập nhật tùy ý (không qui định thời gian cập nhật, tùy ý) đều có, khiến cho độc giả khi bất lực sẽ càng trân trọng và yêu quí những tác giả có thể đảm bảo chất lượng lẫn số lượng, rất may mắn, Sở Hà là một trong những tác giả đó.
Hoàn cảnh gia đình anh cũng tốt, viết tiểu thuyết vốn không phải vì kiếm tiền, nhưng sau khi bắt đầu kiếm được tiền, anh liền ý thức được duy trì thói quen đúng thời gian và số lượng, tính cách đặc trưng lúc nhỏ quyết định: Anh là một người trầm ổn, có chủ kiến và là người gò bó.
Một đêm bùng nổ ở khu bình luận, anh không bỏ thời gian ra để trả lời từng bình luận, cũng không vào nhóm tác giả ở qq để giải thích, mà là cả đêm không ngủ, bỏ ra 6 tiếng đồng hồ, viết cập nhật 13.000 chữ, sau khi chỉnh sửa thì đăng tải lên.
……
Buổi sáng không tính là bận.
11 giờ, Tô Mạt rãnh rỗi uống mấy ngụm nước, lúc ngồi trên ghế nghỉ ngơi, lại lần nữa mở app “Thành phố văn học Cửu Giang” trong điện thoại ra.
“Thủ phụ” nằm ở trang chính top 3 bán chạy nhất, cô vừa vào liền nhìn thấy, trong vô thức lại mở cuốn tiểu thuyết tối qua cô xem được một nửa. Lời nói lúc sáng của Tô Dương khiến cô biết được, tiền sách ở trong này không được anh để trong lòng, sau này không nhất định sẽ dùng.
Lúc Tô Mạt đang suy nghĩ “có dùng tiền để đọc tiểu thuyết không”, ánh mắt lướt qua khu vực bình luận. Bởi vì ấn tượng đối với sự bùng nổ bình luận tối qua quá sâu sắc, cho nên sau 2 giây nhìn chăm chú, nhẹ nhàng “a” một tiếng.
“Anh em hôm nay quá khốn kiếp rồi!”
“Tiếp tục, đừng ngưng!”
“Sáng sớm thức dậy quả thật là hạnh phúc muốn bay lên!”
“Công tử thật tuyệt với!”
“Thao tác thật nhanh.”
Một mảng lớn những lời khen ngợi chiếm cứ toàn màn hình, phía sau bình luận còn kèm theo dấu chấm than thể hiện sự phấn khởi và xúc động của độc giả, một loạt những bình luận khen ngợi khiến người khác phải trố mắt nhìn, dường như sự oán trách nổi giận tối qua tại nơi này không có quan hệ gì với họ.
Tô Mạt từ khu bình luận biết được việc anh cập nhật 5 chương liền, nhưng vẫn không kiềm chế được sự hiếu kì trong lòng, ở phía trước vẫn còn rất nhiều chương mới chưa đọc, mở ra một chương mới nhất. Ở cuối chương, tác giả có để lại hai dòng chữ: “Hôm qua chính xác là có chút việc, không suy nghĩ đến cảm nhận của mọi người, xin lỗi. Hôm nay viết 13.000 chữ, bổ sung cho hôm qua.”
Chính là hai dòng chữ đơn giản, không chỉ quét sạch sự oán trách buồn bực của nhiều độc giả, càng khiến cho những độc giả yêu thích anh ban đầu vui vẻ hơn, rất nhiều người sau khi bình luận còn tiếp tục bình luận thêm nữa.
“Hãy để em yêu anh!”
“Ha ha ha, biết là công tử sẽ không để chúng tôi thất vọng!”
“Lương tâm nghề nghiệp.”
“Công tử thực sự cưng chiều fan!”
“Yêu nhất dáng vẻ không nói lời nào liền cập nhật thêm của anh!”
“Xin chào chiến sĩ, chiến sĩ lợi hại nhất!”
Chương mới cập nhật chưa đọc xong, ánh mắt của Tô Mạt lại bị thu hút bởi nhiều câu nói trong khu bình luận, rất lâu sau đã xem xong bình luận của ngày hôm nay, trong lòng cô tràn ngập một loại dồi dào, có chút phức tạp, thậm chí là cảm xúc khó mà hình dung.
Sở Tam, cô thực sự rất khâm phục anh ấy, còn có một chút sùng bái.
Từ những bình luận dài trong khu bình luận cô biết được: Người này sáng tác đã mấy năm, về cơ bản một ngày đăng liên tiếp hai chương, bảo đảm số lượng 6000 chữ, rất ít khi ngưng cập nhật. Tác phẩm dài nhất của anh số lượng chữ trên một triệu, anh đăng liên tiếp hơn 200 ngày, chưa từng nghỉ qua ngày nào.
Anh ngày hôm nay cập nhật 13.000, không những bổ sung chương hôm qua chưa viết, thậm chí còn tặng thêm 1000 chữ, nghĩ cũng biết được nhất định đã thức suốt đêm.
Những độc giả theo đuổi tác phẩm hài lòng, hơn nữa còn cảm động, cô cũng có hơi xúc động: Điều kiện của người ta tốt như vậy, sống ở căn hộ lớn 4 phòng ngủ 2 phòng khách, đã có tài như vậy, lại còn nổ lực như thế. Một người như thếcũng còn phải nổ lực, tình hình như lúc này của cô, sao có thể mảy may lười biếng?
Từ những gì trải qua lúc nhỏ, Tô Mạt là một người rất biết tự an ủi bản thân, tự mình hòa giải, đồng thời tự mình khích lệ ... ...
Một công việc vụn vặt mà bận rộn cả ngày, cơ thể cô mệt mỏi, tâm tình ngược lại thỏa mãn mà ung dung. Trước khi đóng cửa, cô lại kiểm tra các nơi, đang định tắt đèn, nghe thấy tiếng có hơi quen thuộc của nữ giới nói: “Haizz, lấy chuyển phát nhanh.”
“Ồ——”
Đáp lại xong, Tô Mạt mỉm cười ngẩng đầu.
Trong tầm nhìn xuất hiện cô gái đã từng gặp qua mấy lần, khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười cởi mở. Nếu cô đoán không nhầm, đây mới chính là Sở Khê.
------Ngoài lề------
Nói cách khác, cục cưng chính là thiên thần.
Kitty nhà A Cẩm sắp 2 tuổi rồi, trái tim ngoan ngoãn của tôi sắp thay đôi rồi!
Mỗi lần tôi vào cửa cô ấy liền nghe thấy mà chuyển động, vừa gọi mẹ mẹ vừa chạy đến lấy dép cho tôi, nghe thấy tiếng tôi ngủ dậy đánh máy ở trong phòng liền chạy vào, sau đó vội vàng lấy áo quần để lên giường cho tôi, tôi vừa vào nhà vệ sinh cô ấy liền đi theo vào sau đó kiễng chân đưa giấy vệ sinh cho tôi, đặc biệt hài hước chính là, mỗi lần cô ấy làm việc đó đều rất hăng say, chỉ cần tôi nói “đến đây, mẹ bế”, cô ấy đặc biệt nũng nịu nói một câu “được”, sau đó ngoan ngoãn mở rộng hai cánh tay ra!
Gào khóc——
Hôm may mệ yêu A Cẩm luôn chơi cùng cô ấy, đợi đến buổi tối đánh chữ xong mới nhớ đến vẫn chưa xử lí những lời bình luận khen ngợi, bây giờ đã sắp 1 giờ rồi, tôi trì hoãn một chút, sau khi thức dậy sẽ trả lời mọi người, che mặt. /w\)
Tóm lại tôi cũng yêu các bạn, mặt vô lại.
/51
|