Không biết sau đó Feston phải duy trì vẻ mặt lãnh đạm như thế nào, mặc dù vừa rồi thoạt nhìn rất bất ngờ, Phong Triển Nặc sắm vai người đàn ông bị lạc bạn gái, hẳn là phải cảm thấy kinh ngạc vì căn phòng chứa đầy người, mà trên thực tế là hắn rất kinh ngạc.
Đến nỗi trong nháy mắt đã quên mất phải làm ra vẻ mặt gì, hắn đứng trước cửa, giơ lên cái khăn trong tay, “Có ai nhìn thấy một cô gái tóc xoăn ngắn mà vừa rồi đã khoác nó hay không?”
Bởi vì bề ngoài của hắn thật sự không giống như một người xông đến để quấy rối, những người khác đều dùng ánh mắt nghi ngờ để quan sát hắn, trong đó có một đôi mắt màu xám tro nhìn thẳng vào hắn.
Hoàn cảnh nơi này vừa đơn giản lại vừa thoải mái, được bố trí như một phòng sách, ở cạnh gần tủ sách có một cô gái ngồi ngay ngắn, những người khác đều là nam, ước chừng có năm sát người, thoạt nhìn là một buổi tiệc trà xã giao, mỗi người đều cầm thức uống của mình, có người đứng có người ngồi, giấy dán tường nhạt màu rất hợp với tấm thảm trên sàn.
Feston ngồi ở một góc, trước mặt Phong Triển Nặc, đối phương thay đổi trang phục tựa như một người hoàn toàn khác, thậm chí còn đeo cả mắt kính, gọng kính màu bạc, mái tóc đen được chải vuốt, trên người mặc bộ âu phục màu ghi càng làm cho dáng người của hắn thêm hoàn mỹ, bất cứ ai tiến vào phòng này thì ánh mắt đầu tiên sẽ nhìn lên người hắn.
Vẻ mặt bình tĩnh, tự nhiên, đường cong thả lỏng nơi khóe miệng làm cho Feston không quá mức lãnh đạm, tư thế ngồi thẳng tựa như sĩ quan quân đội trên chiến trường, trong tất cả tầm mắt nhìn về phía Phong Triển Nặc thì có một tầm mắt đặc biệt nóng rực.
Feston giật giật khóe miệng, trong mắt có một loại thần thái không bình thường, còn Phong Triển Nặc vẫn duy trì vẻ mặt bất ngờ.
Tình cảnh gặp lại như vậy thật sự vớ vẩn, hắn không biết chính mình và Feston đã nhìn nhau bao lâu, hy vọng sẽ không làm cho người ta cảm thấy nghi ngờ, vệ sĩ muốn mời hắn ra ngoài, mà vẻ mặt lo lắng vừa rồi của hắn đã khiến cho một quý cô rất đồng tình.
“Không có, thật đáng tiếc, tôi không nhìn thấy cô gái tóc xoăn ngắn mà anh đã nói.” Ngồi ở giữa, cũng là giọng nữ duy nhất được nhẹ nhàng cất lên, cô ấy đương nhiên là Bailey Olivia, mái tóc dài mượt mà màu vàng nhạt xõa trên vai.
“Ngài không nên vào nơi này, thưa ngài, xin hãy rời khỏi.” Một người lớn tuổi đeo thấu kính hình tròn đứng bên cạnh Bailey Olivia nói với vệ sĩ, “Đưa cậu ấy ra ngoài.” fynnz.wordpress.com
Người nọ có thể là quản gia hoặc là nhân vật bậc trên, Phong Triển Nặc suy đoán, hắn nhanh chóng lặng lẽ lướt nhìn mọi người trong phòng một lần nữa, sự xuất hiện của Feston đã thay đổi kế hoạch của hắn, “Thật có lỗi vì đã quấy rầy.” Khẽ gật đầu, hắn xoay người rời đi.
Hắn đến rất đột ngột, rời đi cũng không hề nằm trong dự đoán, hoàn toàn không cần vệ sĩ đuổi đi thì thân ảnh cao ngất đã bước ra khỏi phòng.
Những người đàn ông ngồi trong đây đều lộ ra sự đồng tình khác nhau, cũng có thể chỉ vì tranh thủ lấy lòng quý cô Olivia, dù sao thì sự đột ngột này cũng không thay đổi được gì, chỉ có Bailey Olivia là tò mò liếc mắt nhìn về cánh cửa.
“Người nọ vội vàng rời đi như vậy nhưng không hề lộ ra vẻ mặt bối rối, theo ngôn hành cử chỉ thì có thể nhìn ra phẩm hạnh của hắn, một quý ông vì tìm bạn gái của mình mà lại lo lắng như vậy, hiện tại cũng không còn nhiều lắm.”
Theo hàng lông mày hơi nhướng lên của Bailey Olivia thì có thể nhận ra cô ấy đang rất tán thưởng, vài quý ông ngồi ở nơi này đều tỏ vẻ bản thân mình cũng có phẩm cách như thế, vì vậy lại dẫn ra một đề tài mới, khi mọi người đang trò chuyện thì có một người đột nhiên nói, “Thật xin lỗi các vị, tôi phải rời đi một chút.”
Ngay cả nguyên nhân cũng không nói rõ, Feston đẩy cửa bước ra, còn lại mấy người cạnh tranh tuy rằng cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn vui vẻ vì có một kình địch rời đi như vậy, bầu không khí bên trong vẫn sôi nổi như trước.
Tìm kiếm trong đám người vài lần, Feston không nhìn thấy người mà mình muốn tìm, tùy tiện kéo một nhân viên phục vụ, đại khái tả lại bộ dáng của Phong Triển Nặc, không đợi hắn nói xong thì nhân viên phục vụ đã mỉm cười trả lời, “Ngài đang tìm nam tước Ventress đúng không? Vừa rồi anh ấy đi tìm bạn gái của mình, nhưng sau đó rời đi nơi nào thì tôi cũng không để ý….” Phát hiện sắc mặt của quý ông ở trước mắt có vẻ không vui, nhân viên phục vụ vội vàng bổ sung thêm một câu, “Thật có lỗi vì không thể giúp được gì cho ngài.” Nhân viên phục vụ rời đi như thể đang chạy tị nạn, giống như chỉ cần chậm trễ nửa bước thì sẽ bị đuổi kịp.
Nam tước Ventress….Feston đứng tại chỗ rồi rút ra một điếu thuốc, nhưng tầm mắt lại không ngừng đảo qua mọi ngóc ngách, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người lóe lên ở một góc, hắn vội vàng đuổi theo.
Giống như đang chơi trò trốn tìm với hắn, vừa quẹo vào một ngã rẽ thì bóng người đã mất tích, đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thì đối phương đã ở một đầu khác của đại sảnh, cách mấy chục hoặc là mấy trăm khuôn mặt của những người ở đây, Phong Triển Nặc giơ tay về phía hắn, giống như đang chào hỏi.
Bước chân tựa như hồn ma, hắn thoạt nhìn không có gì thay đổi, sắc mặt tốt hơn so với ở trong bệnh viện rất nhiều, kéo lỏng cái nơ, đôi mắt màu xanh biển nhướng lên, Feston bỗng nhiên có loại xúc động muốn ôm lấy Phong Triển Nặc ngay tại nơi này.
Một trước một sau, Feston xuyên qua đám người, Phong Triển Nặc đi trước, muốn ở trong này nói chuyện thì phải tìm một nơi yên lặng, hắn thản nhiên đi ở phía trước, bước chân ở sau lưng không nhanh cũng không chậm nhưng hắn có thể cảm giác được tầm mắt ở sau lưng,
Hai người đi về phía ít người, giữa bọn họ giống như có một sợi dây vô hình để dẫn dắt, vẫn duy trì khoảng cách, khi đi đến một gian phòng trống thì bước chân phía sau đột nhiên nhanh hơn, Phong Triển Nặc chợt tiến vào bên trong.
Khi Feston bước vào thì bất ngờ có một nòng súng chỉa vào thắt lưng, “Đổi nơi gặp mặt, anh còn lời gì để nói với tôi, bắt đầu có hứng thú với phụ nữ rồi à?” Phong Triển Nặc vươn chân đóng cửa.
“Tôi còn chưa hỏi vì sao cậu lại ở đây, vừa rồi cậu đang làm gì? Có ý đồ quyến rũ cô ta?” Giữ lấy nòng súng của Phong Triển Nặc, Feston quay người lại, nhìn thấy nụ cười trên mặt của sát thủ, “Nếu tôi nói đúng thì sao?”
“Tôi không cho phép.” Feston dùng một tay giữ chặt khẩu súng, một tay bóp hàm của Phong Triển Nặc, nụ hôn đau đớn trên môi đồng thời có chứa thành phần kích thích, hắn kéo cằm của Phong Triển Nặc xuống, mùi ni-cô-tin đắng chát cùng hương rượu hoàn toàn bị ăn mòn.
Hơi thở dồn dập, Phong Triển Nặc bị áp lên vách tường, bàn tay không cầm súng đưa ra phía sau rồi ôm lấy đầu của Feston, mắt kính gây trở ngại cho động tác ôm hôn của bọn họ, hắn liền gỡ ra cặp kính của Feston, “Không cho phép? Cái này phải là tôi hỏi anh mới đúng, tôi gọi điện thoại cho anh nhưng vì sao anh không bắt máy?”
Trong lúc hôn môi, dường như chỉ trích nhau là một việc tựa hồ không tệ, nắm lấy cổ áo của Feston, ầm, hắn áp ngược Feston vào vách tường, ra sức cắn nuốt, Feston ấn mông của hắn, “Đây là theo quy định, vào phòng không được mang theo di động, cậu gọi cho tôi? Nhớ tôi à?”
“Nhớ cũng không có gì kỳ lạ, tôi chỉ sợ đám sát thủ còn chưa buông tha cho anh, nhưng mà xem ra anh rất ổn, ở Monaco được chiêu đãi thế nào? Kế bên là Pháp, có đi gặp Will hay chưa?” Dùng chuyện này để trêu chọc Feston e rằng là sở thích mà cả đời này hắn cũng không thay đổi, dựa vào bên cổ của Feston rồi thấp giọng hỏi, tiếng cười của Phong Triển Nặc đổi lấy một lần khám xét thân thiết một cách triệt để.
Đầu lưỡi dây dưa đảo qua hàm trên, Feston lại một lần nữa khiêu khích khu vực mẫn cảm của hắn, Phong Triển Nặc như muốn bốc lửa, thân thể đè ép kề sát nhanh chóng nổi lên phản ứng, vội vàng cởi bỏ thắt lưng, hắn vội vàng muốn ôn lại cảm giác trong trí nhớ.
Vốn chỉ là nói chuyện, ít nhất ngay từ đầu bọn họ đều tính như vậy, chẳng qua cục diện có một chút mất khống chế, tình huống này thường xuyên xảy ra giữa bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể để mặc nó phát sinh, Phong Triển Nặc đè chặt lưng của Feston, sau đó đặt Feston lên bàn, “Tôi nhịn không được.” Hắn cắn lên tai của Feston.
“Vết thương của cậu thế nào, có được hay không?” Sự thân thiết của Feston hoàn toàn phản tác dụng, Phong Triển Nặc rút ra dây nịt của Feston rồi ném xuống đất, “Nếu anh đi không được thì tôi vẫn có thể bế anh ra ngoài, anh nói thử xem, có được hay không?” fynnz810
Vết thương đã khép miệng hoàn toàn, tuyệt đối sẽ không tét ra ngay lúc này, cho dù có tét ra thì hắn cũng không thể bận tâm, phản ứng kịch liệt của hắn làm cho ánh mắt của Feston bất chợt trở nên thâm thúy, “Theo phản ứng của cậu thì mấy ngày nay cũng không đi tìm người khác.”
“Như vậy có thưởng cho tôi không? Tôi muốn phần thưởng của mình ngay lập tức–” Đè nặng thân thể phía dưới, hắn hôn lên cổ của Feston, “Tôi nhịn không được, Feston – Feston–” Cho đến bây giờ vẫn chưa từng cảm nhận cái gì là nhớ nhung, hiện tại cũng không thể xác định đây có phải là nhớ nhung hay không, nhưng tình cảm mãnh liệt này cũng gây xúc động trên vấn đề sinh lý, hắn phải làm cái gì đó, làm chuyện mà hắn muốn làm, Feston phối hợp nằm trên bàn, tiếng gầm nhẹ tràn đầy áp lực, sắc mặt nhăn nhó căng thẳng, không biết là vì đau đớn hay là vì dục vọng, bọn họ ngay cả quần cũng không kịp cởi ra mà đã vào cuộc.
Phong Triển Nặc tự nhận không phải là người sẽ làm cho dục vọng thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, Feston cũng không phải, trước hắn thì Feston chỉ có một mình Will, Will cũng không phải thường xuyên ngủ qua đêm ở nhà Feston, nhưng không biết vì sao khi bọn họ gặp nhau thì chuyện này luôn trở thành một trong những vấn đề tất nhiên.
Có đôi khi khoái cảm đạt đến đỉnh điểm thì hắn sẽ quát to gọi Feston, “Fes–”, có đôi khi sẽ vui đùa xưng hô là “Caesar–” cảm giác chinh phục vị vua không ngai còn thành tựu hơn so với bắn một viên đạn vào tim của người khác.
Thỉnh thoảng Feston sẽ tình nguyện phối hợp với Phong Triển Nặc, chưa có ai nhìn thấy vẻ mặt lười biếng của Feston sau khi làm tình ngoài hắn, Phong Triển Nặc cảm thấy tự hào vì điều này, “Có thể đứng lên hay không?” Cúi đầu, hắn nằm trên vai của Feston, hỏi một cách lười biếng.
Tiếp theo thân thể đã bị đẩy ra, “Cậu nói thử xem?” Dùng khăn tay lau sạch dấu vết, Feston lật ngược Phong Triển Nặc xuống bàn, những lá bài xì phé đã được chuẩn bị sẵn sàng trên bàn lại bị bọn họ kịch liệt vận động mà rơi đầy cả đất, Feston sờ mái tóc của Phong Triển Nặc, “Thân thể của cậu đã không sao, để cho tôi làm lại một lần.”
Hắn nói xong liền hôn Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc đẩy mặt của hắn ra, “Một chút cũng không chịu thiệt, lần này không thể để giành cho lần sau hay sao? Tôi còn chưa hỏi anh chuyện gì đang diễn ra, như thế nào? Không lo làm cảnh sát mà đến Mote Carlo để làm gì? Theo tình báo mà tôi nhận được thì cái phòng kia được chuẩn bị cho hôn nhân có quyền lợi.”
Trên mặt vẫn còn lưu lại dư vị sau khi kích tình, ánh mắt thuộc về sát thủ, tuyệt đối không cho phép lừa gạt, Feston buông Phong Triển Nặc ra, “Cậu nói đúng, hết thảy là vì quyền lợi.” Feston lại đeo mắt kính vào, thấu kính lạnh lẽo phản xạ màu sắc sáng bóng của kim loại.
“Tập đoàn Kada?” Một lời của Phong Triển Nặc nói trúng điểm mấu chốt, “Tôi chưa hỏi về tình huống ở nhà anh, bọn họ biết anh yêu đàn ông không?”
“Mẹ của tôi thì biết, nhưng bà đã qua đời, hiện tại bởi vì chuyện của cậu cho nên tôi nghĩ bọn họ đều đã biết cả rồi.” Như Feston đã từng hứa hẹn, chỉ cần Phong Triển Nặc muốn biết về chuyện gia đình của hắn thì hắn sẽ nói cho Phong Triển Nặc nghe.
Phong Triển Nặc hơi cảm thấy bất ngờ, người trong nhà đều đã biết chuyện của bọn họ, lần này xem như Feston đã chặt đứt tất cả đường lui, nhưng hiện tại Feston lại nói một cách thản nhiên như vậy, nhìn Feston rút ra một điếu thuốc, hắn liền thò người qua, “Cho tôi một điếu.”
Hút thật sâu một hơi, hắn không xác định vẻ mặt của mình hiện tại như thế nào, có lẽ có một chút buồn rầu và bất đắc dĩ, hắn sờ cằm, “Thảo nào Kraft dám động đến anh, hóa ra tập đoàn Kada ở sau lưng đã ngầm đồng ý, xem ra ông ta đã không màng đến vụ bê bối buôn lậu vũ khí nữa rồi.”
“Ông ấy vẫn để ý, nhưng ông ấy biết tôi sẽ không công khai, lợi ích của tập đoàn và lợi ích của chính phủ có liên quan, nếu tôi đem chuyện kia ra công khai thì chẳng có lợi cho ai, cảnh sát muốn gây rắc rối cho một doanh nghiệp cũng chẳng có gì khó, nhược điểm này không thể sử dụng được nữa.” Mái tóc của Feston không còn ngay ngắn như ban đầu, mái tóc đen trở nên rối bù, hắn nhả ra một làn khói, thoạt nhìn không hề lo lắng đối với tình huống hiện tại.
“Nói cho tôi biết vì sao cậu lại ở đây?” Chuyển đề tài, đôi mắt chim ưng dài mảnh hơi hơi nâng lên, “Đây là nhiệm vụ mà Judy giao cho cậu hay sao?”
“Cầu hôn, đúng vậy, chúc mừng anh có thêm một tình địch.” Xem ra bọn họ còn có rất nhiều việc cần phải khai thông.
………….
P/S: Cứ hở một chút là lại đè nhau ra mần thịt…..làm nhiều hơn nói.
Đến nỗi trong nháy mắt đã quên mất phải làm ra vẻ mặt gì, hắn đứng trước cửa, giơ lên cái khăn trong tay, “Có ai nhìn thấy một cô gái tóc xoăn ngắn mà vừa rồi đã khoác nó hay không?”
Bởi vì bề ngoài của hắn thật sự không giống như một người xông đến để quấy rối, những người khác đều dùng ánh mắt nghi ngờ để quan sát hắn, trong đó có một đôi mắt màu xám tro nhìn thẳng vào hắn.
Hoàn cảnh nơi này vừa đơn giản lại vừa thoải mái, được bố trí như một phòng sách, ở cạnh gần tủ sách có một cô gái ngồi ngay ngắn, những người khác đều là nam, ước chừng có năm sát người, thoạt nhìn là một buổi tiệc trà xã giao, mỗi người đều cầm thức uống của mình, có người đứng có người ngồi, giấy dán tường nhạt màu rất hợp với tấm thảm trên sàn.
Feston ngồi ở một góc, trước mặt Phong Triển Nặc, đối phương thay đổi trang phục tựa như một người hoàn toàn khác, thậm chí còn đeo cả mắt kính, gọng kính màu bạc, mái tóc đen được chải vuốt, trên người mặc bộ âu phục màu ghi càng làm cho dáng người của hắn thêm hoàn mỹ, bất cứ ai tiến vào phòng này thì ánh mắt đầu tiên sẽ nhìn lên người hắn.
Vẻ mặt bình tĩnh, tự nhiên, đường cong thả lỏng nơi khóe miệng làm cho Feston không quá mức lãnh đạm, tư thế ngồi thẳng tựa như sĩ quan quân đội trên chiến trường, trong tất cả tầm mắt nhìn về phía Phong Triển Nặc thì có một tầm mắt đặc biệt nóng rực.
Feston giật giật khóe miệng, trong mắt có một loại thần thái không bình thường, còn Phong Triển Nặc vẫn duy trì vẻ mặt bất ngờ.
Tình cảnh gặp lại như vậy thật sự vớ vẩn, hắn không biết chính mình và Feston đã nhìn nhau bao lâu, hy vọng sẽ không làm cho người ta cảm thấy nghi ngờ, vệ sĩ muốn mời hắn ra ngoài, mà vẻ mặt lo lắng vừa rồi của hắn đã khiến cho một quý cô rất đồng tình.
“Không có, thật đáng tiếc, tôi không nhìn thấy cô gái tóc xoăn ngắn mà anh đã nói.” Ngồi ở giữa, cũng là giọng nữ duy nhất được nhẹ nhàng cất lên, cô ấy đương nhiên là Bailey Olivia, mái tóc dài mượt mà màu vàng nhạt xõa trên vai.
“Ngài không nên vào nơi này, thưa ngài, xin hãy rời khỏi.” Một người lớn tuổi đeo thấu kính hình tròn đứng bên cạnh Bailey Olivia nói với vệ sĩ, “Đưa cậu ấy ra ngoài.” fynnz.wordpress.com
Người nọ có thể là quản gia hoặc là nhân vật bậc trên, Phong Triển Nặc suy đoán, hắn nhanh chóng lặng lẽ lướt nhìn mọi người trong phòng một lần nữa, sự xuất hiện của Feston đã thay đổi kế hoạch của hắn, “Thật có lỗi vì đã quấy rầy.” Khẽ gật đầu, hắn xoay người rời đi.
Hắn đến rất đột ngột, rời đi cũng không hề nằm trong dự đoán, hoàn toàn không cần vệ sĩ đuổi đi thì thân ảnh cao ngất đã bước ra khỏi phòng.
Những người đàn ông ngồi trong đây đều lộ ra sự đồng tình khác nhau, cũng có thể chỉ vì tranh thủ lấy lòng quý cô Olivia, dù sao thì sự đột ngột này cũng không thay đổi được gì, chỉ có Bailey Olivia là tò mò liếc mắt nhìn về cánh cửa.
“Người nọ vội vàng rời đi như vậy nhưng không hề lộ ra vẻ mặt bối rối, theo ngôn hành cử chỉ thì có thể nhìn ra phẩm hạnh của hắn, một quý ông vì tìm bạn gái của mình mà lại lo lắng như vậy, hiện tại cũng không còn nhiều lắm.”
Theo hàng lông mày hơi nhướng lên của Bailey Olivia thì có thể nhận ra cô ấy đang rất tán thưởng, vài quý ông ngồi ở nơi này đều tỏ vẻ bản thân mình cũng có phẩm cách như thế, vì vậy lại dẫn ra một đề tài mới, khi mọi người đang trò chuyện thì có một người đột nhiên nói, “Thật xin lỗi các vị, tôi phải rời đi một chút.”
Ngay cả nguyên nhân cũng không nói rõ, Feston đẩy cửa bước ra, còn lại mấy người cạnh tranh tuy rằng cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn vui vẻ vì có một kình địch rời đi như vậy, bầu không khí bên trong vẫn sôi nổi như trước.
Tìm kiếm trong đám người vài lần, Feston không nhìn thấy người mà mình muốn tìm, tùy tiện kéo một nhân viên phục vụ, đại khái tả lại bộ dáng của Phong Triển Nặc, không đợi hắn nói xong thì nhân viên phục vụ đã mỉm cười trả lời, “Ngài đang tìm nam tước Ventress đúng không? Vừa rồi anh ấy đi tìm bạn gái của mình, nhưng sau đó rời đi nơi nào thì tôi cũng không để ý….” Phát hiện sắc mặt của quý ông ở trước mắt có vẻ không vui, nhân viên phục vụ vội vàng bổ sung thêm một câu, “Thật có lỗi vì không thể giúp được gì cho ngài.” Nhân viên phục vụ rời đi như thể đang chạy tị nạn, giống như chỉ cần chậm trễ nửa bước thì sẽ bị đuổi kịp.
Nam tước Ventress….Feston đứng tại chỗ rồi rút ra một điếu thuốc, nhưng tầm mắt lại không ngừng đảo qua mọi ngóc ngách, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người lóe lên ở một góc, hắn vội vàng đuổi theo.
Giống như đang chơi trò trốn tìm với hắn, vừa quẹo vào một ngã rẽ thì bóng người đã mất tích, đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thì đối phương đã ở một đầu khác của đại sảnh, cách mấy chục hoặc là mấy trăm khuôn mặt của những người ở đây, Phong Triển Nặc giơ tay về phía hắn, giống như đang chào hỏi.
Bước chân tựa như hồn ma, hắn thoạt nhìn không có gì thay đổi, sắc mặt tốt hơn so với ở trong bệnh viện rất nhiều, kéo lỏng cái nơ, đôi mắt màu xanh biển nhướng lên, Feston bỗng nhiên có loại xúc động muốn ôm lấy Phong Triển Nặc ngay tại nơi này.
Một trước một sau, Feston xuyên qua đám người, Phong Triển Nặc đi trước, muốn ở trong này nói chuyện thì phải tìm một nơi yên lặng, hắn thản nhiên đi ở phía trước, bước chân ở sau lưng không nhanh cũng không chậm nhưng hắn có thể cảm giác được tầm mắt ở sau lưng,
Hai người đi về phía ít người, giữa bọn họ giống như có một sợi dây vô hình để dẫn dắt, vẫn duy trì khoảng cách, khi đi đến một gian phòng trống thì bước chân phía sau đột nhiên nhanh hơn, Phong Triển Nặc chợt tiến vào bên trong.
Khi Feston bước vào thì bất ngờ có một nòng súng chỉa vào thắt lưng, “Đổi nơi gặp mặt, anh còn lời gì để nói với tôi, bắt đầu có hứng thú với phụ nữ rồi à?” Phong Triển Nặc vươn chân đóng cửa.
“Tôi còn chưa hỏi vì sao cậu lại ở đây, vừa rồi cậu đang làm gì? Có ý đồ quyến rũ cô ta?” Giữ lấy nòng súng của Phong Triển Nặc, Feston quay người lại, nhìn thấy nụ cười trên mặt của sát thủ, “Nếu tôi nói đúng thì sao?”
“Tôi không cho phép.” Feston dùng một tay giữ chặt khẩu súng, một tay bóp hàm của Phong Triển Nặc, nụ hôn đau đớn trên môi đồng thời có chứa thành phần kích thích, hắn kéo cằm của Phong Triển Nặc xuống, mùi ni-cô-tin đắng chát cùng hương rượu hoàn toàn bị ăn mòn.
Hơi thở dồn dập, Phong Triển Nặc bị áp lên vách tường, bàn tay không cầm súng đưa ra phía sau rồi ôm lấy đầu của Feston, mắt kính gây trở ngại cho động tác ôm hôn của bọn họ, hắn liền gỡ ra cặp kính của Feston, “Không cho phép? Cái này phải là tôi hỏi anh mới đúng, tôi gọi điện thoại cho anh nhưng vì sao anh không bắt máy?”
Trong lúc hôn môi, dường như chỉ trích nhau là một việc tựa hồ không tệ, nắm lấy cổ áo của Feston, ầm, hắn áp ngược Feston vào vách tường, ra sức cắn nuốt, Feston ấn mông của hắn, “Đây là theo quy định, vào phòng không được mang theo di động, cậu gọi cho tôi? Nhớ tôi à?”
“Nhớ cũng không có gì kỳ lạ, tôi chỉ sợ đám sát thủ còn chưa buông tha cho anh, nhưng mà xem ra anh rất ổn, ở Monaco được chiêu đãi thế nào? Kế bên là Pháp, có đi gặp Will hay chưa?” Dùng chuyện này để trêu chọc Feston e rằng là sở thích mà cả đời này hắn cũng không thay đổi, dựa vào bên cổ của Feston rồi thấp giọng hỏi, tiếng cười của Phong Triển Nặc đổi lấy một lần khám xét thân thiết một cách triệt để.
Đầu lưỡi dây dưa đảo qua hàm trên, Feston lại một lần nữa khiêu khích khu vực mẫn cảm của hắn, Phong Triển Nặc như muốn bốc lửa, thân thể đè ép kề sát nhanh chóng nổi lên phản ứng, vội vàng cởi bỏ thắt lưng, hắn vội vàng muốn ôn lại cảm giác trong trí nhớ.
Vốn chỉ là nói chuyện, ít nhất ngay từ đầu bọn họ đều tính như vậy, chẳng qua cục diện có một chút mất khống chế, tình huống này thường xuyên xảy ra giữa bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể để mặc nó phát sinh, Phong Triển Nặc đè chặt lưng của Feston, sau đó đặt Feston lên bàn, “Tôi nhịn không được.” Hắn cắn lên tai của Feston.
“Vết thương của cậu thế nào, có được hay không?” Sự thân thiết của Feston hoàn toàn phản tác dụng, Phong Triển Nặc rút ra dây nịt của Feston rồi ném xuống đất, “Nếu anh đi không được thì tôi vẫn có thể bế anh ra ngoài, anh nói thử xem, có được hay không?” fynnz810
Vết thương đã khép miệng hoàn toàn, tuyệt đối sẽ không tét ra ngay lúc này, cho dù có tét ra thì hắn cũng không thể bận tâm, phản ứng kịch liệt của hắn làm cho ánh mắt của Feston bất chợt trở nên thâm thúy, “Theo phản ứng của cậu thì mấy ngày nay cũng không đi tìm người khác.”
“Như vậy có thưởng cho tôi không? Tôi muốn phần thưởng của mình ngay lập tức–” Đè nặng thân thể phía dưới, hắn hôn lên cổ của Feston, “Tôi nhịn không được, Feston – Feston–” Cho đến bây giờ vẫn chưa từng cảm nhận cái gì là nhớ nhung, hiện tại cũng không thể xác định đây có phải là nhớ nhung hay không, nhưng tình cảm mãnh liệt này cũng gây xúc động trên vấn đề sinh lý, hắn phải làm cái gì đó, làm chuyện mà hắn muốn làm, Feston phối hợp nằm trên bàn, tiếng gầm nhẹ tràn đầy áp lực, sắc mặt nhăn nhó căng thẳng, không biết là vì đau đớn hay là vì dục vọng, bọn họ ngay cả quần cũng không kịp cởi ra mà đã vào cuộc.
Phong Triển Nặc tự nhận không phải là người sẽ làm cho dục vọng thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, Feston cũng không phải, trước hắn thì Feston chỉ có một mình Will, Will cũng không phải thường xuyên ngủ qua đêm ở nhà Feston, nhưng không biết vì sao khi bọn họ gặp nhau thì chuyện này luôn trở thành một trong những vấn đề tất nhiên.
Có đôi khi khoái cảm đạt đến đỉnh điểm thì hắn sẽ quát to gọi Feston, “Fes–”, có đôi khi sẽ vui đùa xưng hô là “Caesar–” cảm giác chinh phục vị vua không ngai còn thành tựu hơn so với bắn một viên đạn vào tim của người khác.
Thỉnh thoảng Feston sẽ tình nguyện phối hợp với Phong Triển Nặc, chưa có ai nhìn thấy vẻ mặt lười biếng của Feston sau khi làm tình ngoài hắn, Phong Triển Nặc cảm thấy tự hào vì điều này, “Có thể đứng lên hay không?” Cúi đầu, hắn nằm trên vai của Feston, hỏi một cách lười biếng.
Tiếp theo thân thể đã bị đẩy ra, “Cậu nói thử xem?” Dùng khăn tay lau sạch dấu vết, Feston lật ngược Phong Triển Nặc xuống bàn, những lá bài xì phé đã được chuẩn bị sẵn sàng trên bàn lại bị bọn họ kịch liệt vận động mà rơi đầy cả đất, Feston sờ mái tóc của Phong Triển Nặc, “Thân thể của cậu đã không sao, để cho tôi làm lại một lần.”
Hắn nói xong liền hôn Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc đẩy mặt của hắn ra, “Một chút cũng không chịu thiệt, lần này không thể để giành cho lần sau hay sao? Tôi còn chưa hỏi anh chuyện gì đang diễn ra, như thế nào? Không lo làm cảnh sát mà đến Mote Carlo để làm gì? Theo tình báo mà tôi nhận được thì cái phòng kia được chuẩn bị cho hôn nhân có quyền lợi.”
Trên mặt vẫn còn lưu lại dư vị sau khi kích tình, ánh mắt thuộc về sát thủ, tuyệt đối không cho phép lừa gạt, Feston buông Phong Triển Nặc ra, “Cậu nói đúng, hết thảy là vì quyền lợi.” Feston lại đeo mắt kính vào, thấu kính lạnh lẽo phản xạ màu sắc sáng bóng của kim loại.
“Tập đoàn Kada?” Một lời của Phong Triển Nặc nói trúng điểm mấu chốt, “Tôi chưa hỏi về tình huống ở nhà anh, bọn họ biết anh yêu đàn ông không?”
“Mẹ của tôi thì biết, nhưng bà đã qua đời, hiện tại bởi vì chuyện của cậu cho nên tôi nghĩ bọn họ đều đã biết cả rồi.” Như Feston đã từng hứa hẹn, chỉ cần Phong Triển Nặc muốn biết về chuyện gia đình của hắn thì hắn sẽ nói cho Phong Triển Nặc nghe.
Phong Triển Nặc hơi cảm thấy bất ngờ, người trong nhà đều đã biết chuyện của bọn họ, lần này xem như Feston đã chặt đứt tất cả đường lui, nhưng hiện tại Feston lại nói một cách thản nhiên như vậy, nhìn Feston rút ra một điếu thuốc, hắn liền thò người qua, “Cho tôi một điếu.”
Hút thật sâu một hơi, hắn không xác định vẻ mặt của mình hiện tại như thế nào, có lẽ có một chút buồn rầu và bất đắc dĩ, hắn sờ cằm, “Thảo nào Kraft dám động đến anh, hóa ra tập đoàn Kada ở sau lưng đã ngầm đồng ý, xem ra ông ta đã không màng đến vụ bê bối buôn lậu vũ khí nữa rồi.”
“Ông ấy vẫn để ý, nhưng ông ấy biết tôi sẽ không công khai, lợi ích của tập đoàn và lợi ích của chính phủ có liên quan, nếu tôi đem chuyện kia ra công khai thì chẳng có lợi cho ai, cảnh sát muốn gây rắc rối cho một doanh nghiệp cũng chẳng có gì khó, nhược điểm này không thể sử dụng được nữa.” Mái tóc của Feston không còn ngay ngắn như ban đầu, mái tóc đen trở nên rối bù, hắn nhả ra một làn khói, thoạt nhìn không hề lo lắng đối với tình huống hiện tại.
“Nói cho tôi biết vì sao cậu lại ở đây?” Chuyển đề tài, đôi mắt chim ưng dài mảnh hơi hơi nâng lên, “Đây là nhiệm vụ mà Judy giao cho cậu hay sao?”
“Cầu hôn, đúng vậy, chúc mừng anh có thêm một tình địch.” Xem ra bọn họ còn có rất nhiều việc cần phải khai thông.
………….
P/S: Cứ hở một chút là lại đè nhau ra mần thịt…..làm nhiều hơn nói.
/240
|