“Vẫn là câu nói kia, câm miệng của cậu lại, kế tiếp cậu sẽ bề bộn nhiều việc, tôi không rảnh nói chuyện phiếm với cậu.” Cánh tay bị thương tiếp tục bấm một dãy số, sau đó vô lăng đột nhiên thay đổi, Feston tiến vào làn xe, “Ngồi cho vững.”
Hai chiếc xe ở ngã tư đường đụng thẳng vào phía trước, đám người đang chúc mừng ngày lễ vội vàng la ó sợ hãi. Cùng lúc đó, ở phía bên kia Phong Triển Nặc lại nhìn điện thoại trong tay chừng vài giây.
“Sao vậy?” Stephanie cầm thiết bị theo dõi ở trong tay, cô ta phân tâm mà hỏi người đàn ông ở bên cạnh.
“Rainier đệ tam nhất định biết được kế hoạch ngày hôm nay, Feston gặp phải một chút phiền phức.” Cứu được Samantha thì mới có thể gặp được Feston, Phong Triển Nặc dùng sức đạp chân ga, xe chạy như bay, hắn nghe thấy Stephanie hỏi hắn, “Nghiêm trọng hay không?”
“Bị thương, nhưng chắc là nghiêm trọng hơn hắn đã nói, hừ, tôi hiểu cái tên kia lắm, cứ tưởng rằng tôi không biết.” Thấp giọng cười lạnh, đây là khuôn mặt căm tức, hoàn toàn là vì lo lắng và quan tâm. Stephanie thu hồi tầm mắt, “Thật đáng tiếc, cậu không thể cùng anh ấy đi cứu Samantha….”
“Chúng ta sẽ cứu con bé ra, chỉ cần tìm được Samantha ở đâu là được.” Phong Triển Nặc biết rõ phải dẹp sự lo lắng sang một bên, cho dù Feston như thế nào thì hắn cũng không thể làm gì được.
Nhìn chăm chú ra phía trước, bởi vì hắn phải chuyên chú làm chuyện trước mắt, đối với Phong Triển Nặc mà nói thì đây vốn chẳng phải là chuyện khó khăn nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy không đơn giản như lúc trước.
Chiếc xe vững vàng lao nhanh trên đường, bề ngoài của hắn rất bình tĩnh, vẫn như dĩ vãng, nhưng Stephanie rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt hơi lo lắng của hắn, “Đừng để cho người ta nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cậu, Ian, trừ phi cậu muốn làm cho tất cả mọi người biết được nhược điểm của U Linh.”
Bàn tay nắm vô lăng trở nên căng thẳng.
“Tình cảm chính là nhược điểm à? Quên đi, câu này cũ quá rồi.” Nét mặt phản bác, nhưng khi Stephanie nhìn lại thì trên khuôn mặt kia đã không còn cảm xúc gì khác.
“Đây mới là U Linh mà tôi muốn.” Lực chú ý của cô ta lại tập trung lên thiết bị theo dõi.
Tín hiệu càng lúc càng lóe mạnh, hiện tại bọn họ đang ở nơi nào? Stephanie ló đầu ra khỏi cửa xe rồi nhìn xung quanh, “Chúng ta đang đi vào nơi đông người.”
“Như vậy mới dễ dàng che giấu.” Phong Triển Nặc rất am hiểu về kỹ thuật lẩn trốn, hắn dừng xe lại, “Người của cô đâu?”
“Lần này âm thầm đến đây, đã tổn thất một vài người cho nên tôi không dẫn bọn họ theo….” Stephanie nhìn thấy sắc mặt hiểu rõ của hắn, cô ta đành cười khổ mà thừa nhận, “Đúng vậy, bọn họ không kịp đến đây, hiện tại trong tay tôi chẳng có bao nhiêu người.”
Thảo nào cô ta từng yêu cầu hắn làm huấn luyện viên cho lính của cô ta, “Xem ra cô gặp phải đối thủ quá mạnh.”
“Không có kẻ nào vĩnh viễn làm người chiến thắng.” Stephanie không phủ nhận, cô ta bước xuống xe, bọn họ lẫn vào trong đám đông, đây là một hoạt động náo nhiệt nhằm chúc mừng ngày lễ quốc khách, Macro Ventress chân chính nhất định đã cho lính của mình cất giấu Samantha ở nơi đông người nhất. fynnz.wordpress.com
Nơi nguy hiểm nhất sẽ là nơi nổi bật nhất, dùng vẻ ngoài bình dị để che giấu sự tối tăm u ám bên dưới, Phong Triển Nặc vượt qua vô số lần nguy hiểm, hắn cũng không xa lạ đối với việc tìm người, bọn họ trà trộn vào đám đông để đi theo tín hiệu, chậm rãi tiếp cận mục tiêu.
Tín hiệu không thể chỉ ra địa điểm chính xác nhưng có thể thu hẹp phạm vi, “Chúng ta đến rồi.” Xuyên qua đám đông đang ăn mừng lễ hội, cuối cùng đi đến một tòa nhà cao vài tầng, tòa nhà này rất bình thường, ở ngay bên đường, nhưng Phong Triển Nặc tin tưởng bọn họ đã tìm được mục tiêu.
“Nếu hắn xem cô là người bình thường thì người canh gác nơi này sẽ không quá nhiều.” Đứng trước cửa, Phong Triển Nặc rút súng ra, “Tôi muốn giải quyết mọi chuyện trong thời gian ngắn nhất, tôi nghĩ là cô cũng hy vọng như vậy.”
“Trước khi ra tay phải tìm được Samantha!” Stephanie đi lên cầu thang, “Tôi không cần hiệu suất, chỉ cần con gái của tôi được an toàn.”
“Đương nhiên, cho nên chúng ta phải dùng phương pháp nhanh hơn.” Phong Triển Nặc ấn chuông cửa.
Quan sát người mở cửa có phải là người mà bọn họ muốn tìm hay không, lính của nam tước Ventress, có thể phán đoán mặt mũi của người phục vụ cho cá mập, đây cũng là cách đột phá nhanh nhất.
Tuy rằng Phong Triển Nặc rất muốn biết tình hình của Feston ở bên kia như thế nào, nhưng việc cấp bách là cứu ra Samantha, tiếng chuông cửa vang lên, người ở bên trong mở cửa ra.
“Có chuyện gì?” Đó là một người đàn ông để tóc húi cua, mặc áo cộc tay mùa thu, cầm một chai rượu, hỏi một cách mất kiên nhẫn, dùng ánh mắt nghi ngờ để quan sát bọn họ.
Phong Triển Nặc tiến lên vài bước, “Chúng tôi là du khách, ngày lễ này quá náo nhiệt, cũng rất vui, nhưng mà chúng tôi lại bị lạc đường, tôi và vợ muốn đi….” Hắn tùy tiện nói ra một địa chỉ, “Nhưng mà trên đường mọi người đều bận rộn cả, không ai chịu trả lời.”
Nụ cười của hắn luôn làm cho người ta mất phòng bị, đồng thời cũng xem nhẹ hào quang dưới đáy mắt của hắn, một cú đấm bất ngờ, người đàn ông với mái tóc húi cua chưa kịp rên một tiếng thì đã ngã xuống đất, Phong Triển Nặc thu tay về, dùng áo cộc tay của kẻ xui xẻo để lau súng.
“Đi vào.” Hắn gật đầu về phía Stephanie, “Samantha chắc hắn ở trong tòa nhà này.”
Đây là một tòa nhà có kết cấu giống nhau giữa các tầng, hết thảy những gì đã xảy ra ở trước cửa không gây nên quá nhiều động tĩnh, Stephanie bước qua người đang nằm sóng soài dưới đất, “Nếu người này đi lâu quá mà không quay về thì nhất định sẽ dẫn đến nghi ngờ, chúng ta phải nhanh lên.”
“Vậy chia nhau hành động, kiểm tra tất cả các phòng.” Hắn cùng Stephanie chia nhau nhiệm vụ, tín hiệu quả thật phát ra ngay tại nơi này, Samantha hẳn là đang ở đây, nếu con bé vẫn còn mang theo con búp bê bằng vải của mình.
Dưới chân của bọn họ phát ra tiếng cọt kẹt rất nhỏ của sàn gỗ, đây là một tòa nhà cũ, bên ngoài ồn ào náo nhiệt khác hẳn với nơi này, tựa như phân thành hai thế giới, “…..Rất im lặng.”
Đồng hồ treo tường kêu tích tắc ở trước mặt của Phong Triển Nặc, dời mắt, bên cạnh là cầu thang, nhìn lên trên thì nơi này tựa như không có ai, “Có cái gì đó bất thường.”
Hắn thì thầm nói nhỏ, đang cảnh giác ở mức cao độ, bỗng nhiên có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu, nhưng cú ra đòn này cực nhanh, trên đầu đau nhức, một dòng chất lỏng chảy xuống từ trán của hắn, hắn té xuống đất.
“Làm tốt lắm.” Tiếng vỗ tay vang lên ở trên lầu, có người cười lớn, “Không hổ là lãnh đạo của Hecate, tuy rằng cô là phụ nữ nhưng cô làm tốt lắm, yên tâm đi, con gái của cô đang an toàn ở trong tay tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với con bé.”
Một con búp bê bằng vải bị ném từ trên lầu xuống dưới, Stephanie buông ra khẩu súng dính máu, đưa tay chụp được con búp bê, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh hỏi, “Samantha ở nơi nào? Tao muốn nhìn thấy nó.”
“Để cho cô ta xem.” Từ trên cao vang lên một câu, trong đại sảnh vắng lặng bỗng nhiên xuất hiện một người, mở cửa phòng ra, bên trong có một cái bàn đặt tivi với hình ảnh được phát ra.
Samantha ngồi bên trong phòng cùng với một đám con nít, dường như con bé cảm thấy rất mới lạ, bộ dáng không hề sợ hãi, còn vui vẻ chào hỏi với mọi người, “Tôi tên là Samantha, cậu tên gì?” Con bé hỏi một cậu bé ở bên cạnh.
“…..Neil” Một lúc lâu cậu bé mới trả lời.
Có đứa nhỏ trả lời, có đứa không lên tiếng, Stephanie vừa nhìn thì liền biết đây là cái gì, “Mày nhốt nó cùng mấy đứa nhỏ này hả? Cá mập! Mày đã hứa với tao là sẽ không tổn thương nó cơ mà!”
“Đừng kích động như vậy, tôi chỉ đặt con bé ở trong mớ hàng hóa của mình mà thôi, như vậy mới chứng tỏ tôi sẽ không tổn thương nó, mọi người đều biết tôi rất coi trọng hàng hóa của mình mà.” Tương phản với vẻ mặt kích động của Stephanie là giọng cười của người đàn ông kia, dường như người nọ rất đắc ý, “Hecate lừng lẫy cũng chỉ như vậy mà thôi, một người phụ nữ nắm giữ một tổ chức thì cũng chẳng mạnh mẽ hơn được bao nhiêu.”
Sắc mặt của Stephanie trở nên xanh mét, vì Samantha nên chỉ có thể nén giận, giọng nói kia tiếp tục vang lên, “Phụ nữ chỉ là một loài sinh vật dễ xúc động, thiển cận, lại ham hư vinh, thích mấy thứ xinh đẹp, thích kim cương đá quý, thích địa vị, chỉ cầu có tiền và quyền lực thì muốn bọn họ liếm giày cho cô cũng chẳng thành vấn đề!”
Xoảng, tiếng thủy tinh vỡ vụn, tiếp theo là tiếng cười tràn đầy khinh miệt, nhưng xung quanh lại không có ai dám hùa theo tiếng cười này, cho đến khi tiếng cười hoàn toàn biến mất.
Stephanie nắm chặt con búp bê vải, nhịn xuống cảm xúc muốn giết người, “Tao đã dựa theo lời của mày, người này chính là Ian, cậu ấy thuộc về mày, trả lại con gái của tao cho tao!”
“Tôi biết cô có thể làm được chuyện này, làm cho tên đàn ông đó không hề phòng bị mà rơi vào bẫy, cũng chỉ có trong tình huống này, nếu mà hắn thật sự lợi hại như mọi người đã nói.” Giọng nói trên lầu mang theo tiếng vang, có vài phần tò mò.
“Tin tao đi, cậu ấy lợi hại hơn những gì mày đã nghe thấy, mày sẽ không muốn biết thủ đoạn của cậu ấy là gì đâu.” Stephanie nhìn người đàn ông trên thảm.
“Với tình huống hiện tại thì tôi rất khó tin tưởng.” Giọng nói kia rõ ràng mang theo khinh bỉ, “Hắn chỉ là một kẻ ngu ngốc vì phụ nữ mà thôi, còn mơ mộng hão huyền muốn thế thân của tôi.” fynnz810
Toàn bộ cạm bẫy mặc dù có phần của Stephanie nhưng kỳ thật cô ta không muốn làm như vậy, “Nếu cậu ấy là U Linh như trước kia thì cho dù là tao cũng không có cơ hội này.”
“Vì sao lại nói như vậy, hiện tại hắn có gì khác với trước kia hay sao?” Vị nam tước với hai thân phận, cá mập Shark, cũng là Macro Ventress — hỏi một cách hứng thú.
“Muốn nói điểm khác nhau lớn nhất chính là một người khi chân chính nếm trải mùi vị tình yêu thì sẽ có vướng bận, sẽ dở xuống vẻ ngoài cứng rắn, hiện tại cậu ấy trở nên yếu đuối. cậu ấy xem tao là bạn, mà ngay từ đầu đối với tao thì cậu ấy chỉ là quan hệ hợp tác, thật sự là đáng nực cười đúng không, đáng tiếc cậu ấy sẽ không nhận ra sự thay đổi này của chính mình.” Phán xét một cách vô tình, lời nói của Stephanie vô cùng lạnh lẽo.
“Tình yêu? Hắn yêu cô hay sao?”
“Không, thật đáng tiếc, là một người đàn ông có khả năng ngang ngửa cậu ấy.” Cô ta không còn kích động giống như vừa rồi, cá mập Shark đã nhận ra, nhưng đây không phải là chuyện mà hắn quan tâm.
“Đem hắn lại đây cho tôi xem, tôi muốn biết cái tên sát thủ đê tiện vọng tưởng muốn thay thế thân phận của tôi có bộ dạng thế nào.” Tựa như đang nói về một món hàng, hắn vừa dứt lời thì liền có người đỡ người đàn ông đang nằm dưới đất lên.
Máu dính trên tóc, vết máu ở ngay trán đã khô hơn phân nửa, màu đỏ tươi dính vào khuôn mặt cũng không khiến người này trở nên chật vật, ngược lại càng tăng thêm một loại quyến rũ đầy sắc bén.
Cho đến khi bất tỉnh mà vẫn còn nắm chặt khẩu súng trong tay, dáng người thon cao rất hợp với khuôn mặt đầy sức quyến rũ này, bề ngoài rất hoàn mỹ, giống như một con báo nhanh nhẹn, hoặc một loại thú vật nào đó ở trong rừng rậm, lộ ra hơi thở nguy hiểm một cách thản nhiên, mang theo sát khí hết sức căng thẳng.
“Tôi có thể tưởng tượng hình ảnh về hắn đứng giữa đám phụ nữ, hắn nhất định rất được hoan nghênh….” Có lẽ người trên lầu theo dõi tình huống dưới đây thông qua hệ thống camera, Stephanie phát hiện khi người nọ nói ra những lời này thì giọng điệu trở nên kỳ lạ, Cá mập thì thào tự nói, giống như đang thở dài.
“Hắn tựa như một tác phẩm nghệ thuật, hơn nữa là một tác phẩm nghệ thuật chết người.” Giống như có được một món đồ chơi thú vị, giọng nói của Macro Ventress trở nên run rẩy vì hưng phấn, dường như hắn không hề phản cảm với cái tênsát thủ đê tiện này.
“Cho hắn một mũi tiêm rồi đem hắn lên đây.”
……….
P/S: À…ta biết sẽ có người hỏi, và ta biết ta lại spoil, con cá mập này ko phải thích Nặc đâu, nói chung đừng nghĩ ra mấy cảnh bậy bạ dùm ta =)).
Hai chiếc xe ở ngã tư đường đụng thẳng vào phía trước, đám người đang chúc mừng ngày lễ vội vàng la ó sợ hãi. Cùng lúc đó, ở phía bên kia Phong Triển Nặc lại nhìn điện thoại trong tay chừng vài giây.
“Sao vậy?” Stephanie cầm thiết bị theo dõi ở trong tay, cô ta phân tâm mà hỏi người đàn ông ở bên cạnh.
“Rainier đệ tam nhất định biết được kế hoạch ngày hôm nay, Feston gặp phải một chút phiền phức.” Cứu được Samantha thì mới có thể gặp được Feston, Phong Triển Nặc dùng sức đạp chân ga, xe chạy như bay, hắn nghe thấy Stephanie hỏi hắn, “Nghiêm trọng hay không?”
“Bị thương, nhưng chắc là nghiêm trọng hơn hắn đã nói, hừ, tôi hiểu cái tên kia lắm, cứ tưởng rằng tôi không biết.” Thấp giọng cười lạnh, đây là khuôn mặt căm tức, hoàn toàn là vì lo lắng và quan tâm. Stephanie thu hồi tầm mắt, “Thật đáng tiếc, cậu không thể cùng anh ấy đi cứu Samantha….”
“Chúng ta sẽ cứu con bé ra, chỉ cần tìm được Samantha ở đâu là được.” Phong Triển Nặc biết rõ phải dẹp sự lo lắng sang một bên, cho dù Feston như thế nào thì hắn cũng không thể làm gì được.
Nhìn chăm chú ra phía trước, bởi vì hắn phải chuyên chú làm chuyện trước mắt, đối với Phong Triển Nặc mà nói thì đây vốn chẳng phải là chuyện khó khăn nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy không đơn giản như lúc trước.
Chiếc xe vững vàng lao nhanh trên đường, bề ngoài của hắn rất bình tĩnh, vẫn như dĩ vãng, nhưng Stephanie rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt hơi lo lắng của hắn, “Đừng để cho người ta nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cậu, Ian, trừ phi cậu muốn làm cho tất cả mọi người biết được nhược điểm của U Linh.”
Bàn tay nắm vô lăng trở nên căng thẳng.
“Tình cảm chính là nhược điểm à? Quên đi, câu này cũ quá rồi.” Nét mặt phản bác, nhưng khi Stephanie nhìn lại thì trên khuôn mặt kia đã không còn cảm xúc gì khác.
“Đây mới là U Linh mà tôi muốn.” Lực chú ý của cô ta lại tập trung lên thiết bị theo dõi.
Tín hiệu càng lúc càng lóe mạnh, hiện tại bọn họ đang ở nơi nào? Stephanie ló đầu ra khỏi cửa xe rồi nhìn xung quanh, “Chúng ta đang đi vào nơi đông người.”
“Như vậy mới dễ dàng che giấu.” Phong Triển Nặc rất am hiểu về kỹ thuật lẩn trốn, hắn dừng xe lại, “Người của cô đâu?”
“Lần này âm thầm đến đây, đã tổn thất một vài người cho nên tôi không dẫn bọn họ theo….” Stephanie nhìn thấy sắc mặt hiểu rõ của hắn, cô ta đành cười khổ mà thừa nhận, “Đúng vậy, bọn họ không kịp đến đây, hiện tại trong tay tôi chẳng có bao nhiêu người.”
Thảo nào cô ta từng yêu cầu hắn làm huấn luyện viên cho lính của cô ta, “Xem ra cô gặp phải đối thủ quá mạnh.”
“Không có kẻ nào vĩnh viễn làm người chiến thắng.” Stephanie không phủ nhận, cô ta bước xuống xe, bọn họ lẫn vào trong đám đông, đây là một hoạt động náo nhiệt nhằm chúc mừng ngày lễ quốc khách, Macro Ventress chân chính nhất định đã cho lính của mình cất giấu Samantha ở nơi đông người nhất. fynnz.wordpress.com
Nơi nguy hiểm nhất sẽ là nơi nổi bật nhất, dùng vẻ ngoài bình dị để che giấu sự tối tăm u ám bên dưới, Phong Triển Nặc vượt qua vô số lần nguy hiểm, hắn cũng không xa lạ đối với việc tìm người, bọn họ trà trộn vào đám đông để đi theo tín hiệu, chậm rãi tiếp cận mục tiêu.
Tín hiệu không thể chỉ ra địa điểm chính xác nhưng có thể thu hẹp phạm vi, “Chúng ta đến rồi.” Xuyên qua đám đông đang ăn mừng lễ hội, cuối cùng đi đến một tòa nhà cao vài tầng, tòa nhà này rất bình thường, ở ngay bên đường, nhưng Phong Triển Nặc tin tưởng bọn họ đã tìm được mục tiêu.
“Nếu hắn xem cô là người bình thường thì người canh gác nơi này sẽ không quá nhiều.” Đứng trước cửa, Phong Triển Nặc rút súng ra, “Tôi muốn giải quyết mọi chuyện trong thời gian ngắn nhất, tôi nghĩ là cô cũng hy vọng như vậy.”
“Trước khi ra tay phải tìm được Samantha!” Stephanie đi lên cầu thang, “Tôi không cần hiệu suất, chỉ cần con gái của tôi được an toàn.”
“Đương nhiên, cho nên chúng ta phải dùng phương pháp nhanh hơn.” Phong Triển Nặc ấn chuông cửa.
Quan sát người mở cửa có phải là người mà bọn họ muốn tìm hay không, lính của nam tước Ventress, có thể phán đoán mặt mũi của người phục vụ cho cá mập, đây cũng là cách đột phá nhanh nhất.
Tuy rằng Phong Triển Nặc rất muốn biết tình hình của Feston ở bên kia như thế nào, nhưng việc cấp bách là cứu ra Samantha, tiếng chuông cửa vang lên, người ở bên trong mở cửa ra.
“Có chuyện gì?” Đó là một người đàn ông để tóc húi cua, mặc áo cộc tay mùa thu, cầm một chai rượu, hỏi một cách mất kiên nhẫn, dùng ánh mắt nghi ngờ để quan sát bọn họ.
Phong Triển Nặc tiến lên vài bước, “Chúng tôi là du khách, ngày lễ này quá náo nhiệt, cũng rất vui, nhưng mà chúng tôi lại bị lạc đường, tôi và vợ muốn đi….” Hắn tùy tiện nói ra một địa chỉ, “Nhưng mà trên đường mọi người đều bận rộn cả, không ai chịu trả lời.”
Nụ cười của hắn luôn làm cho người ta mất phòng bị, đồng thời cũng xem nhẹ hào quang dưới đáy mắt của hắn, một cú đấm bất ngờ, người đàn ông với mái tóc húi cua chưa kịp rên một tiếng thì đã ngã xuống đất, Phong Triển Nặc thu tay về, dùng áo cộc tay của kẻ xui xẻo để lau súng.
“Đi vào.” Hắn gật đầu về phía Stephanie, “Samantha chắc hắn ở trong tòa nhà này.”
Đây là một tòa nhà có kết cấu giống nhau giữa các tầng, hết thảy những gì đã xảy ra ở trước cửa không gây nên quá nhiều động tĩnh, Stephanie bước qua người đang nằm sóng soài dưới đất, “Nếu người này đi lâu quá mà không quay về thì nhất định sẽ dẫn đến nghi ngờ, chúng ta phải nhanh lên.”
“Vậy chia nhau hành động, kiểm tra tất cả các phòng.” Hắn cùng Stephanie chia nhau nhiệm vụ, tín hiệu quả thật phát ra ngay tại nơi này, Samantha hẳn là đang ở đây, nếu con bé vẫn còn mang theo con búp bê bằng vải của mình.
Dưới chân của bọn họ phát ra tiếng cọt kẹt rất nhỏ của sàn gỗ, đây là một tòa nhà cũ, bên ngoài ồn ào náo nhiệt khác hẳn với nơi này, tựa như phân thành hai thế giới, “…..Rất im lặng.”
Đồng hồ treo tường kêu tích tắc ở trước mặt của Phong Triển Nặc, dời mắt, bên cạnh là cầu thang, nhìn lên trên thì nơi này tựa như không có ai, “Có cái gì đó bất thường.”
Hắn thì thầm nói nhỏ, đang cảnh giác ở mức cao độ, bỗng nhiên có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu, nhưng cú ra đòn này cực nhanh, trên đầu đau nhức, một dòng chất lỏng chảy xuống từ trán của hắn, hắn té xuống đất.
“Làm tốt lắm.” Tiếng vỗ tay vang lên ở trên lầu, có người cười lớn, “Không hổ là lãnh đạo của Hecate, tuy rằng cô là phụ nữ nhưng cô làm tốt lắm, yên tâm đi, con gái của cô đang an toàn ở trong tay tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với con bé.”
Một con búp bê bằng vải bị ném từ trên lầu xuống dưới, Stephanie buông ra khẩu súng dính máu, đưa tay chụp được con búp bê, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh hỏi, “Samantha ở nơi nào? Tao muốn nhìn thấy nó.”
“Để cho cô ta xem.” Từ trên cao vang lên một câu, trong đại sảnh vắng lặng bỗng nhiên xuất hiện một người, mở cửa phòng ra, bên trong có một cái bàn đặt tivi với hình ảnh được phát ra.
Samantha ngồi bên trong phòng cùng với một đám con nít, dường như con bé cảm thấy rất mới lạ, bộ dáng không hề sợ hãi, còn vui vẻ chào hỏi với mọi người, “Tôi tên là Samantha, cậu tên gì?” Con bé hỏi một cậu bé ở bên cạnh.
“…..Neil” Một lúc lâu cậu bé mới trả lời.
Có đứa nhỏ trả lời, có đứa không lên tiếng, Stephanie vừa nhìn thì liền biết đây là cái gì, “Mày nhốt nó cùng mấy đứa nhỏ này hả? Cá mập! Mày đã hứa với tao là sẽ không tổn thương nó cơ mà!”
“Đừng kích động như vậy, tôi chỉ đặt con bé ở trong mớ hàng hóa của mình mà thôi, như vậy mới chứng tỏ tôi sẽ không tổn thương nó, mọi người đều biết tôi rất coi trọng hàng hóa của mình mà.” Tương phản với vẻ mặt kích động của Stephanie là giọng cười của người đàn ông kia, dường như người nọ rất đắc ý, “Hecate lừng lẫy cũng chỉ như vậy mà thôi, một người phụ nữ nắm giữ một tổ chức thì cũng chẳng mạnh mẽ hơn được bao nhiêu.”
Sắc mặt của Stephanie trở nên xanh mét, vì Samantha nên chỉ có thể nén giận, giọng nói kia tiếp tục vang lên, “Phụ nữ chỉ là một loài sinh vật dễ xúc động, thiển cận, lại ham hư vinh, thích mấy thứ xinh đẹp, thích kim cương đá quý, thích địa vị, chỉ cầu có tiền và quyền lực thì muốn bọn họ liếm giày cho cô cũng chẳng thành vấn đề!”
Xoảng, tiếng thủy tinh vỡ vụn, tiếp theo là tiếng cười tràn đầy khinh miệt, nhưng xung quanh lại không có ai dám hùa theo tiếng cười này, cho đến khi tiếng cười hoàn toàn biến mất.
Stephanie nắm chặt con búp bê vải, nhịn xuống cảm xúc muốn giết người, “Tao đã dựa theo lời của mày, người này chính là Ian, cậu ấy thuộc về mày, trả lại con gái của tao cho tao!”
“Tôi biết cô có thể làm được chuyện này, làm cho tên đàn ông đó không hề phòng bị mà rơi vào bẫy, cũng chỉ có trong tình huống này, nếu mà hắn thật sự lợi hại như mọi người đã nói.” Giọng nói trên lầu mang theo tiếng vang, có vài phần tò mò.
“Tin tao đi, cậu ấy lợi hại hơn những gì mày đã nghe thấy, mày sẽ không muốn biết thủ đoạn của cậu ấy là gì đâu.” Stephanie nhìn người đàn ông trên thảm.
“Với tình huống hiện tại thì tôi rất khó tin tưởng.” Giọng nói kia rõ ràng mang theo khinh bỉ, “Hắn chỉ là một kẻ ngu ngốc vì phụ nữ mà thôi, còn mơ mộng hão huyền muốn thế thân của tôi.” fynnz810
Toàn bộ cạm bẫy mặc dù có phần của Stephanie nhưng kỳ thật cô ta không muốn làm như vậy, “Nếu cậu ấy là U Linh như trước kia thì cho dù là tao cũng không có cơ hội này.”
“Vì sao lại nói như vậy, hiện tại hắn có gì khác với trước kia hay sao?” Vị nam tước với hai thân phận, cá mập Shark, cũng là Macro Ventress — hỏi một cách hứng thú.
“Muốn nói điểm khác nhau lớn nhất chính là một người khi chân chính nếm trải mùi vị tình yêu thì sẽ có vướng bận, sẽ dở xuống vẻ ngoài cứng rắn, hiện tại cậu ấy trở nên yếu đuối. cậu ấy xem tao là bạn, mà ngay từ đầu đối với tao thì cậu ấy chỉ là quan hệ hợp tác, thật sự là đáng nực cười đúng không, đáng tiếc cậu ấy sẽ không nhận ra sự thay đổi này của chính mình.” Phán xét một cách vô tình, lời nói của Stephanie vô cùng lạnh lẽo.
“Tình yêu? Hắn yêu cô hay sao?”
“Không, thật đáng tiếc, là một người đàn ông có khả năng ngang ngửa cậu ấy.” Cô ta không còn kích động giống như vừa rồi, cá mập Shark đã nhận ra, nhưng đây không phải là chuyện mà hắn quan tâm.
“Đem hắn lại đây cho tôi xem, tôi muốn biết cái tên sát thủ đê tiện vọng tưởng muốn thay thế thân phận của tôi có bộ dạng thế nào.” Tựa như đang nói về một món hàng, hắn vừa dứt lời thì liền có người đỡ người đàn ông đang nằm dưới đất lên.
Máu dính trên tóc, vết máu ở ngay trán đã khô hơn phân nửa, màu đỏ tươi dính vào khuôn mặt cũng không khiến người này trở nên chật vật, ngược lại càng tăng thêm một loại quyến rũ đầy sắc bén.
Cho đến khi bất tỉnh mà vẫn còn nắm chặt khẩu súng trong tay, dáng người thon cao rất hợp với khuôn mặt đầy sức quyến rũ này, bề ngoài rất hoàn mỹ, giống như một con báo nhanh nhẹn, hoặc một loại thú vật nào đó ở trong rừng rậm, lộ ra hơi thở nguy hiểm một cách thản nhiên, mang theo sát khí hết sức căng thẳng.
“Tôi có thể tưởng tượng hình ảnh về hắn đứng giữa đám phụ nữ, hắn nhất định rất được hoan nghênh….” Có lẽ người trên lầu theo dõi tình huống dưới đây thông qua hệ thống camera, Stephanie phát hiện khi người nọ nói ra những lời này thì giọng điệu trở nên kỳ lạ, Cá mập thì thào tự nói, giống như đang thở dài.
“Hắn tựa như một tác phẩm nghệ thuật, hơn nữa là một tác phẩm nghệ thuật chết người.” Giống như có được một món đồ chơi thú vị, giọng nói của Macro Ventress trở nên run rẩy vì hưng phấn, dường như hắn không hề phản cảm với cái tênsát thủ đê tiện này.
“Cho hắn một mũi tiêm rồi đem hắn lên đây.”
……….
P/S: À…ta biết sẽ có người hỏi, và ta biết ta lại spoil, con cá mập này ko phải thích Nặc đâu, nói chung đừng nghĩ ra mấy cảnh bậy bạ dùm ta =)).
/240
|