-Cao tổng à, lát nữa ăn xong thì đến công ty anh bàn việc luôn à. Thế có hơi sớm không vậy?- Linh Hương lên tiếng
Thiên Hựu không trả lời Linh Hương, anh chăm chú nhìn vào phần ăn của mình. Một lát sau mới từ từ cầm đũa lên.
Linh Hương xì một tiếng rõ dài:
-Cao tổng nếu không thích ăn thì nói trước cho tôi chứ?
Thiên Hựu nhai xong, từ tốn trả lời:
-Không thích ăn thì cô có đủ khả năng đưa tôi đến chỗ khác ăn không?
Linh Hương nhún vai:
-Đúng là không có khả năng đó, nhưng tôi sẽ chỉ gọi 1 suất cho mình thôi, như vậy đỡ tốn kém!
Thiên Hựu không tính toán với cô, gắp một cọng rau lên ăn thử, rồi ngay lập tức anh cúi xuống phun ra hết. Anh ngẩng mặt lên nhìn Linh Hương với vẻ mặt cực kì khó coi, đoạn dơ tay lên nói:
-Phục vụ, tôi cần nước!
Quán cơm bình dân đang ồn ào, vậy mà sau tiếng của Cao Thiên Hựu, mọi người đều dừng việc ăn uống lại, đánh mắt về phía người có cử chỉ kì cục kia. Thiên Hựu nhanh chóng nhận nhìn xung quanh, nhưng chẳng hiểu sao tay cứ ở trên không trung. Linh Hương nhìn thấy cảnh ấy cũng ngượng thay cho Thiên Hựu, nhưng trong lòng cô cũng khâm phục hắn, dù sao thì sau đó hắn vẫn đủ bình tĩnh để đưa tay xuống, rồi lại trở về mặt lạnh như mọi khi, lại không quên nói:
-Linh Hương, quán ăn này rau xào quá mặn, lại quá nát, giống rau thối thì đúng hơn, lại như dành cho lợn vậy!
Linh Hương giật mình, rồi thì thầm nhỏ:
-Anh có thể nói bé hơn một chút không.
Tiếng động ồn ào lại khiến Linh Hương và Thiên Hựu chú ý. Xung quanh anh và cô, ai ai cũng đặt đũa xuống bàn, gọi lớn. Âm thanh tuy không đồng đều, nhưng nội dung chính vẫn tương đồng, đó chính là: “Phục vụ, rau xào không thể nào ăn được. Chúng tôi không phải là lợn!”. Thế rồi lại có một người kêu lên: “Ối, bát canh của tôi có một con sâu”. Mọi người giờ mới đồng thanh: “ chủ quán ăn đâu mau ra giải quyết đi”.
Một lúc sau, chủ quán đi ra, rối rít xin lỗi khách hàng, lại tranh thủ ném cái tia nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống về phía Linh Hương và Thiên Hựu.
-Xin lỗi mọi người, hôm nay quán của chúng tôi quá sơ suất. Mong mọi người thứ lỗi
-Cái gì mà hôm nay sơ suất, tôi đã ăn cơm ở quán của chị mấy ngày rồi, ngày nào mà chẳng như thế này. Chị làm ăn cho có lương tâm chút đi, đừng có vì vào đồng lợi nhuận mà mất đi đạo đức- một người đàn ông chạc 40 tuổi lên tiếng- tôi đã từng phản ánh với chị, nhưng chị chỉ gạt đi rồi nói tôi nếu không thích thì đi ăn ở quán khác. Vì xung quanh đây không còn quán ăn nào, công việc mới của tôi cũng không cho phép đi ăn ở chỗ quá xa nên mới phải chấp nhận như vậy.
Mọi người ai ai cũng bất bình. Thấy tình hình có vẻ không ổn, bà chủ quán mới nhanh chóng chọn cách xoa dịu tình hình:
-Xin lỗi mọi người, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi. Hay thế này, suất cơm của mọi người hôm nay sẽ được miễn phí. Từ ngày mai, quán cơm nhất định sẽ sửa đổi.
Mọi người có vẻ dịu đi, vỗ đùi nói với nhau: “Thế còn được”
Hơn ai hết Linh Hương vui mừng hơn cả. Tưởng rằng hôm nay sẽ bị mất tiền cơm chưa, ai dè cô quá là may mắn, chọn quán này cái là đã được miễn phí luôn. Thế nên cô ăn rất vui vẻ, cơm miễn phí thế này cũng đúng, có gì để phàn nàn đâu. Thế nhưng bữa ăn của cô và Thiên Hựu có vẻ không thoải mái nhất trong tất cả những người ở đây. Mấy bà phục vụ, lại còn bà chủ quán ngừng làm việc, vì họ không còn nhận khách nữa, thế nên rảnh rỗi tất cả tập trung vào cô và Thiên Hựu, ánh mắt của ai cũng như phát ra lửa làm Linh Hương khó chịu không muốn ăn. Cô định lên tiếng nhưng cũng nghĩ đến họ, dù sao thì tiền lãi cả một ngày của họ đã bị Thiên hựu hủy hoại hết, lại thành ra lỗ vốn nữa chứ, bảo sao họ không căm. Hình như Thiên Hựu cũng cảm thấy như cô, anh lập tức đẩy ghế đứng dậy nói:
-Ăn không nổi, đi thôi.
Linh Hương cũng cảm thấy, bữa ăn miễn phí này cô quả thật không nuốt trôi, nên mới từ từ đứng dậy tiến về phía cửa. Vượt qua được mấy đôi mắt hằn học của người làm công trong quán để ra ngoài, Linh Hương mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa ngồi sau Cao Thiên Hựu vừa than vãn:
-Sao Cao tổng anh đi đến đâu cũng làm náo loạn chỗ đó lên thế nhỉ?
Linh Hương không thấy Thiên hựu trả lời, lại tiếp tục độc thoại:
-Mà giờ chúng ta đi đâu hả Cao tổng, tôi chẳng ăn được chút gì ở cái quán chết tiệt đó cả.
Thiên hựu gắt:
-Cô đừng một câu “Cao tổng”, hai câu cũng “Cao tổng” như thế nữa được không. CHỉ khi nào vào công việc thì hãy gọi. Cô gọi như thế khiến tôi khó chịu
Linh Hương nhăn mặt:
-Vậy Cao tổng nghĩ tôi nên gọi anh là gì?
-Tùy cô
Linh Hương reo lên:
-Được được, tùy tôi nhé, tôi gọi anh xong thì anh đừng có mà thù vặt, là anh cho tôi gọi đấy nhé.
-Tôi đã nói tùy cô rồi cơ mà, thật là lắm chuyện.
Trong đầu Linh Hương bỗng hiện lên bốn từ “Tiên nữ tỉ tỉ”. Thế nhưng cô nhanh chóng gạt đi, dù sao thì biệt danh ấy xuất hiện khi cô chưa biết gì về hắn, bây giờ thì rõ quá con người của hắn rồi, nên hắn không thể có cái biệt danh ấy được. Cô bỗng “A” lên một tiếng rồi nói:
-Từ nay tôi sẽ gọi anh là Thiên Lôi nhé Cao tổng, anh Thiên Lôi giống trong gặp nhau cuối năm ấy. Anh xem chưa?
-Răng tôi vẩu, mặt tôi đen thế cơ à?
Linh Hương vỗ vai Thiên Hựu:
-Không phải đâu, ý tôi nói là anh rất giống ca sĩ Minh Quân đẹp trai ấy mà. Vẻ đẹp tiềm ẩn khi mang hình ảnh của Thiên Lôi đấy!
Khen hắn thế thôi, chứ thật ra trong lòng Linh Hương đang nghĩ: “Anh mà không sống trong sung túc thì sớm đã thành Thiên Lôi ngoài đời rồi. Nhìn cái dáng của anh là tôi biết, anh sinh ra đã giống Thiên Lôi, chẳng qua do nhà có điều kiện nên thay đổi được thôi, có gì mà chảnh”
Cao tổng dừng xe trước bờ hồ Gươm, Linh Hương nhảy phắt xuống xe, lập tức cô nghĩ ngay đến hình ảnh mà mình liên tưởng mấy tháng trước, rõ ràng là cô đã từng mơ mộng có ngày đi cùng hắn cơ mà. Nhưng bây giờ thấy hắn dừng xe ở đây, rồi lại nhìn một vòng quanh bờ hồ dài như vậy, mỏi chân chết đi được. Thế là cô nhanh chóng đến ngồi lên bãi cỏ, đoạn quay sang nói với Cao Thiên Hựu:
-Anh cứ đi bộ một mình cho khỏe. Tôi ngồi đây đợi anh. Chưa ăn gì đi bộ thế này đói lắm.
Thiên Hựu ngồi ngay xuống cạnh Linh Hương, cười nói:
-Tôi đâu bảo rằng sẽ rủ cô đi bộ. Tôi muốn ăn kem, cô ra mua đi.
Linh Hương bực nhìn Cao Thiên Hựu:
- Thiên Lôi này, anh kì lạ thật, muốn ăn sao không mua từ nãy đi, bây giờ lại bắt tôi đi bộ ra mua à, anh có bị làm sao không?
-Chẳng sao cả, đơn giản vì tôi không mang tiền, còn cô thì có. Thế nên cô đi là hợp lý nhất.
Linh Hương phủi mông đứng dậy, miệng lẩm bẩm chửi thầm, nhưng chân thì vẫn bước. Cô cuối cùng vẫn phải nghe lời hắn.
Linh Hương đi rồi, bất chợt quá khứ của anh ùa về: hình ảnh hai người phụ nữ. Anh nhớ trước đây, khi còn rất bé, anh đã từng được mẹ dắt đi dạo quanh bờ hồ. Anh nhớ anh và mẹ đã từng đi mỏi chân quanh bờ hồ không biết bao nhiêu lần, anh đã muốn dừng lại, nhưng để ý thấy ánh mắt vô hồn của mẹ, anh lại không muốn đánh thức. Thế là hai mẹ con cứ đi như vậy, đi vòng quanh hồ Gươm hơn hai tiếng đống hồ. Mẹ anh cứ vô thức bước đi trước, còn anh lẽo đẽo đuổi theo sau, dù rất mỏi nhưng anh vẫn muốn cùng mẹ bước tiếp. Khi khoảng cách giữa anh và mẹ thực sự rất xa, anh lại không còn khả năng đuổi theo mẹ nữa, anh mới cất tiếng rất nhỏ: “mẹ ơi”. Tiếng gọi ấy không làm mẹ anh dừng bước, bà tiếp tục đi, còn anh chỉ biết ngồi lại đây, tự nhủ sẽ đợi mẹ đi một vòng đến chỗ anh, và anh sẽ tiếp tục cùng mẹ đi dạo. Vài lần như vậy, mẹ anh dường như không nhận ra sự biến mất của anh, và vì vậy đương nhiên chẳng thể nhận ra sự xuất hiện của anh ở vòng kế tiếp. Lúc ấy, không hiểu sao anh cảm thấy cô đơn ngay cả khi đang ở bên cạnh mẹ mình. Thế rồi anh lại nhớ đến một người con gái. Người con gái đã từng dạo quanh bờ hồ cùng anh. Anh cũng đã từng vô thức đi cùng cô mấy vòng quanh bờ hồ. Anh cứ đi như vậy cho tới khi chợt nhớ đến cô, và cô đã mỉm cười xua tay bảo anh: “em còn đi được mà, đâu có mỏi gì đâu. Đi như vậy quả thật thú vị. Lần sau anh có đi thể dục kiểu này thì nhớ rủ em đi cùng nhé”. Anh đã phải hãm hại bao nhiêu người, đã từng dùng bao nhiêu thủ đoạn để có đứng vững trên thương trường, anh chưa từng cảm thấy mình độc ác, cũng chưa từng cảm thấy mình có lỗi với ai đó, riêng chỉ có mình cô gái ấy. Anh chẳng thể lý giải được vì sao mình có thể mang theo cảm giác tội lỗi với người con gái ấy suốt một năm nay. Anh cũng đà từng tìm lý do, cũng đã từng nghĩ có phải do anh đã yêu người con gái ấy, nhưng rồi lại tự khẳng định rằng, anh chẳng hề yêu. Thế rồi, lại lấy lý do đó chính là lần đầu mình dùng thủ đoạn, đương nhiên sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt. Chẳng thế mà cho tới tận bây giờ, anh vẫn nhớ đến lời của người con gái ấy: “Nếu không yêu em, anh chẳng thể yêu người con gái khác được đâu”. Có lẽ vì vậy, anh đối với phụ nữ lúc nào cũng chỉ là đùa giỡn. Họ và anh cùng trao đổi, cuộc trao đổi không vướng đến tình yêu, điều đó anh cho rằng hiển nhiên là công bằng. Nếu có người thực sự yêu anh, thì cũng chẳng thể gọi là tình yêu, bởi anh một mực cho rằng, tình yêu chỉ sinh ra khi hai người cùng yêu nhau mà thôi.
-Thiên Lôi, anh nhìn gì vậy, kem tôi mua ở bên này?- Linh Hương bất chợt lên tiếng
Cô từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt thất thần của anh, cô cũng chẳng biết anh đang nghĩ gì, chỉ biết rằng điều đó tuyệt đối không liên quan đến công việc, và hơn hết cô cho rằng điều anh ta đang nghĩ hẳn rất buồn. Lần đầu tiên chụp ảnh anh, cô cho rằng anh giống như một vị thần trên cao, bây giờ lại cảm thấy có phải bởi vì ở quá cao, nên cô độc hay không, việc gì anh làm cũng chỉ có thể do bản thân quyết định, kết cục thế nào cũng do bản thân gánh chịu, không thể gục vào vai một ai đó để mong sự chia sẻ, để than vãn dù chỉ một câu.Cô dù sao cũng là người tốt bụng, ngăn anh ta không nghĩ đến chuyện buồn thì chỉ có cách phá vỡ cảm xúc này của anh ta.
Thiên Hựu ngẩng mặt lên nhìn Linh Hương, nhìn người đối diện nhưng lại vô hồn, ánh mắt là đang tìm một cái gì đó để đưa hồn mình trở lại. Linh Hương ngồi xuống bên cạnh, đoạn nói:
-Trưa thế này mà cũng có gái đẹp đi qua đây sau mà ánh mắt anh đờ đẫn như thế?
Thiên Hựu không nói gì, giành lấy que kem từ tay Linh Hương rồi đứng dậy.
-Linh Hương, đi một vòng cùng tôi.
Linh Hương cũng bắt đầu ăn chiếc kem của mình, cô cắn một miếng rồi nói với Thiên Hựu:
-Anh nói anh không muốn đi dạo cơ mà. Tôi lười vận động, nên không thể đi cùng.
Cao Thiên Hựu quay lại nhìn cô, ánh mắt như ra lệnh:
-Một vòng thôi, mau lên!
Chẳng hiểu sao cô lại làm theo lời hắn, dù bản thân chẳng muốn chút nào. Cô tự viện cớ cho mình rằng khi thấy một người con trai đẹp như vậy bảo mình, mình làm theo là lẽ thường tình. Thế là cô bước theo anh, nhưng khoảng cách giữa hai người lại khá xa. Thiên Hựu bực mình quay đầu lại:
-Nhanh lên đi, cô làm gì mà đi cách tôi xa vậy!
Linh Hương nói với lên:
-Anh không sợ người khác nhìn thấy à?
-Tôi bảo cô đi cùng tức là không để tâm đến điều ấy rồi!
LInh Hương bĩu môi:
-Xin lỗi chứ anh không sợ nhưng tôi sợ. Tôi không thích người khác chỉ trỏ mình rồi bình phẩm tôi với anh thế nọ thế kia. Tôi đi theo anh là được chứ gì.
-Thì ra cô cũng rõ mình không thể nào đứng ngang hàng với tôi
Hai người cứ lặng lẽ bước đi, chẳng hiểu sao tự dưng đi được một quãng, Thiên Hựu bỗng cảm thấy không thích không khí im lặng này. Anh quay lại định nói gì đó với Linh Hương. Thế nhưng chỉ thấy một bóng xa xa nhỏ nhỏ đang ngồi trên cỏ. Anh bực mình, không muốn đi tiếp nữa, quay lại quát:
-Cô nói đi cùng tôi một vòng, bây giờ còn chưa đi được một vòng đã dừng lại là sao?
Linh Hương thản nhiên:
-Chẳng sao cả, tôi nói với anh là tôi lười vận động rồi cơ mà. Tôi mỏi chân nên dừng lại. Còn phải coi xe nữa, với lại thấy anh đang tập trung như vậy nên không muốn gọi anh, tôi dừng lại ở đây để đợi anh ở vòng sau.
-Cô…….- Thiên Hựu chỉ tay vào Linh Hương- cô đúng là không biết điều
Linh Hương đứng dậy:
-Thôi, nghỉ ngơi xong rồi, về công ty anh đi. Dù sao nếu phải ất ơ ngoài này thì thà rằng về công ty của anh còn hơn.
-Đi xem phim!- Thiên Hựu nói ngắn gọn
Linh Hương trố mắt:
-Anh đừng nói với tôi chúng ta đang hẹn hò chứ.
Thiên Hựu cười khểnh:
-Tôi hẹn hò với phụ nữ không bao giờ làm trò này đâu. Có ôsin bên cạnh hầu hạ thì cái gì cũng muốn thử.
-Tôi hết tiền rồi, chẳng có mà mua vé đâu
-Được rồi yên tâm, tôi gọi điện cho Minh bảo cậu ta mua vé, chúng ta chỉ cần đến đấy là có.
Linh Hương với Thiên Hựu cùng nhau đến rạp chiếu phim, xem liền hai bộ phim cùng một lúc. Suốt mấy tiếng đồng hồ xem phim, chẳng ai nói với nhau tiếng nào, đơn giản bởi cả hai người việc ai nấy làm, hơn nữa, anh Minh lại rất tâm lý, bởi anh chọn cho hai người hai chỗ ngồi: cách xa nhau. Thiên Hựu khi nhận được vé thì mặt mày tối om, còn Linh Hương thì rối rít cảm ơn Minh. Minh chỉ cười bảo anh biết là cô không thích ngồi cạnh giám đốc nên mới làm thế, mất lòng giám đốc anh cũng chịu.
Hai bộ phim kết thúc, Linh Hương rất vui vẻ, phải nói là cực kì vui vẻ. Nhưng cả buổi trưa không ăn gì, bụng cũng đói meo. Thế là cô cùng Cao Thiên Hựu lại phóng xe đi ăn phở bò. Dù sao thì cô cũng cho rằng, cái quán hợp túi tiền mà cô biết chỉ có thế là quán Cao Thiên Hựu dẫn cô đi hồi sáng.
Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc, có lẽ một ngày khá mệt mỏi nên chẳng ai nói với nhau câu gì. Thiên Hựu và Linh Hương nhanh chóng lên xe, kết thúc một ngày. Khi hai người đi qua một khách sạn, bỗng dưng Thiên Hựu dừng xe, nhanh chóng phi thẳng cái mũ bảo hiểm vào người Linh Hương rồi tiến vào bên trong. Linh Hương cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, cô cũng nhanh chóng tháo mũ tiến tới chỗ Thiên Hựu, bởi vì hắn cô nghĩ hắn đang định gây sự với ai đó.
Quả nhiên, Cao Thiên Hựu tiến đến một đôi nhân tình đang chuẩn bị vào khách sạn. Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc lịch sự, rất ra dáng một doanh nhân. Người con gái bên cạnh trông rất trẻ, mặc một bộ váy ngắn màu đỏ, khuôn mặt trang điểm không nhiều, chỉ là chút son phấn nhưng cũng rất đẹp. Cô gái ấy có một đôi mắt to tròn, lại rất hút hồn, long mi dày và cong tự nhiên, đôi môi chỉ đánh chút son nhưng cũng đỏ hồng, làn da trắng trẻo mịn màng.
Thiên Hựu kéo tay cô gái ấy:
-Em đã ở đâu suốt một năm trời!
Mặt cô gái lạnh tanh, lại mang ý cười khinh bỉ. NGười đàn ông bên cạnh thì có vẻ ngay lập tức nhận ra Thiên Hựu, bèn cười chào:
-Đây chẳng phải là Cao tổng của Tân Thụy hay sao, rất hân hạnh.
Nói rồi ông ta đưa tay ra định bắt tay với Thiên Hựu. NHưng có vẻ anh ta không nhìn vào người đàn ông ấy, mà nhìn vào cô gái. Thiên Hựu giật tay cô gái nhắc lại:
-Em đã ở đâu suốt một năm?
Cô gái kia tiếp tục nhếch môi cười, còn người đàn ông bên cạnh cũng biết ý thu tay, rồi nhanh chóng nói:
-Cao tổng, cô gái này tôi được tặng, mong Cao tổng không làm phiền!
Thiên Hựu gằn giọng:
-Tôi không hỏi ông. Cút!
Linh Hương đứng bên cạnh nhìn mà cũng chẳng dám xen câu nào vào, vậy mà thằng cha kia dám nhiều lời, thể nào kiểu này Cao Thiên Hựu sẽ lỗi câu cửa miệng của hắn ra cho coi.
Người đàn ông kia có vẻ thấy mất mặt, bèn ra vẻ:
-Cao Thiên Hựu, tôi dù sao cũng hơn tuổi cậu, ăn nói không nên quá hỗn xược như vậy! Cậu cũng đừng có ý định dành người của tôi.
Thiên Hựu quay sang nhìn người đàn ông đó, ánh mắt như muốn giết người:
-Ông không nghe tôi nói gì à. Cút! Hôm nay nếu ông có đủ bản lĩnh đem cô ấy đi, thì hãy chờ vài tháng sau lãnh hậu quả đi!
Người đàn ông xanh mặt. Người ngoài như Linh Hương nghe xong câu này còn nổi hết da gà, huống chi ông ta lại trực tiếp bị uy hiếp như vậy. Ông ta vẫn còn chưa tin tưởng lắm, chỉ nghe đồn đại Cao Thiên Hựu thủ đoạn, ra tay tàn độc chứ chưa bao giờ nghĩ hắn thật sự dám làm như vậy, ông cho rằng hắn ta chỉ là dựa hơi ông bố của mình để làm càn, không ngờ hôm nay nhìn thấy thần thái của hắn, ông lại hoảng sợ, bao nhiêu năm trên thương trường, chẳng nhẽ lại phải chịu thua đứa oắt con này sao:
-Cao Thiên Hựu, cậu nên biết điều…
-Câm mồm- Thiên Hựu quát lên- Cao Thiên Hựu này nói là nhất định sẽ làm, ông đừng nghĩ rằng những điều người ta đồn đại là vô căn cứ, cũng đừng nghĩ rằng tôi dựa vào địa vị của bố mình để hoành hành.
Linh Hương lần đầu tiên thấy Cao Thiên Hựu mất bình tĩnh như vậy. Anh ta trước nay dù đối mặt với chuyện gì cũng hoàn toàn bình tĩnh. Lần đầu tiên cô thấy anh ta không làm chủ được bản thân mình. Hay nói đúng hơn, từ trước đến nay, Linh Hương chỉ quen nhìn thấy một Cao Thiên Hựu lúc nào cũng ở thế chủ động, một con người luôn làm chủ được tình thế, luôn biết lường trước mọi tình huống. Còn bây giờ, cô chỉ nhìn thấy trong anh ta sự bất lực cùng với sự bị động mà thôi. Cô gái đó thực sự quan trọng với anh ta như vậy hay sao?
Cô gái kia quay sang người đàn ông đi cùng mình, nhẹ nhàng nói:
-Giám đốc Mã, thủ đoạn của Cao tổng không phải là hư danh đâu, chính tôi cũng đã từng làm nạn nhân của Cao tổng rồi. Có lẽ ông nên về thì hơn
Người đàn ông kia cũng biết sợ, ông không ngờ rằng thằng nhãi con này có thể đoán được cả những suy nghĩ, những lo sợ trong đầu ông. Bất giác cảm thấy mình thật sự không có ưu thế, nên quyết định lặng lẽ rút lui. Tuy nhiên, cũng không để mất thể diện trước mặt thằng nhãi này, ông cười:
-Thôi được rồi, nếu Cao tổng đã thích cô gái này như vậy, thì tôi xin nhường. Hôm khác tôi hẹn với cô gái này cũng được.
-Nếu ông còn dám tìm đến cô ấy, tôi sẽ không cho ông được sống yên đâu.
Người đàn ông kia ngay cả vớt vát lại sĩ diện cũng không còn, đành ngậm ngùi dời đi.
Cao Thiên Hựu lúc này mới xoay cả người cô gái về phía mình, hai tay bóp chặt vai cô gái, không ngừng hỏi:
-Em nói đi, em đã đi đâu? Hả?
Cô gái kia hơi nhăn mặt, có lẽ Thiên Hựu đã thực sự làm cô ta đau. Linh Hương nhanh chóng lên tiếng, dù sao thì cùng là phận nữ với nhau, cũng nên nói giúp một câu:
-Cao tổng, cô ấy dù sao cũng là phụ nữ, anh nhẹ tay không được à?
-Không phải chuyện của cô- Thiên Hựu nhanh chóng quát
Linh Hương càng giật mình hơn, quen anh ta cũng được một thời gian rồi, cô chưa từng thấy anh ta quát nạt mình như vậy. Vừa giận vừa sợ, cô định quay bước ra xe đi về, nhưng lại nghĩ thế nào bèn ngò quanh chờ taxi, mặc kệ chuyện của thằng cha kia, cô và hắn chẳng thân thích, ở đây hóng chuyện làm gì để rồi bị coi là kẻ lắm điểu.
Thiên Hựu hình như nhận ra mình quá nôn nóng, bèn bỏ tay ra khỏi vai Thùy Vân.
Thùy Vân ngay lập tức tươi cười nhìn Linh Hương rồi nói:
-Cao tổng, đây có phải là người mới của anh không vậy?
Linh Hương định phản bác, nhưng rồi lại im lặng, dù sao thì mình cũng đang là người ngoài, không nên lên tiếng.
Cao Thiên Hựu nói:
-Thùy Vân, em vẫn chưa trả lời anh, em đã đi đâu, làm gì thời gian qua?
Người con gái tên Thùy Vân cười nhạt:
-Tôi à, haha, tôi làm gì thì Cao tổng anh quan tâm để làm gì. Tất cả những thứ của tôi bây giờ, đều là anh ban cho.
Thiên Hựu ngây người. Người con gái trước mặt anh bây giờ, quả thực đã thay đổi quá nhiều. Đã không còn là một cô gái ngây thơ hồn nhiên như ngày trước nữa. Có phải tất cả là do anh, chính anh đã thay đổi một con người thuần khiết ấy. Anh đã khiến bao cô gái đau khổ, anh biết, nhưng cho đến bây giờ, người khiến anh cảm thấy bứt rứt và có lỗi nhất, chính là với cô.
Thiên Hựu không trả lời Linh Hương, anh chăm chú nhìn vào phần ăn của mình. Một lát sau mới từ từ cầm đũa lên.
Linh Hương xì một tiếng rõ dài:
-Cao tổng nếu không thích ăn thì nói trước cho tôi chứ?
Thiên Hựu nhai xong, từ tốn trả lời:
-Không thích ăn thì cô có đủ khả năng đưa tôi đến chỗ khác ăn không?
Linh Hương nhún vai:
-Đúng là không có khả năng đó, nhưng tôi sẽ chỉ gọi 1 suất cho mình thôi, như vậy đỡ tốn kém!
Thiên Hựu không tính toán với cô, gắp một cọng rau lên ăn thử, rồi ngay lập tức anh cúi xuống phun ra hết. Anh ngẩng mặt lên nhìn Linh Hương với vẻ mặt cực kì khó coi, đoạn dơ tay lên nói:
-Phục vụ, tôi cần nước!
Quán cơm bình dân đang ồn ào, vậy mà sau tiếng của Cao Thiên Hựu, mọi người đều dừng việc ăn uống lại, đánh mắt về phía người có cử chỉ kì cục kia. Thiên Hựu nhanh chóng nhận nhìn xung quanh, nhưng chẳng hiểu sao tay cứ ở trên không trung. Linh Hương nhìn thấy cảnh ấy cũng ngượng thay cho Thiên Hựu, nhưng trong lòng cô cũng khâm phục hắn, dù sao thì sau đó hắn vẫn đủ bình tĩnh để đưa tay xuống, rồi lại trở về mặt lạnh như mọi khi, lại không quên nói:
-Linh Hương, quán ăn này rau xào quá mặn, lại quá nát, giống rau thối thì đúng hơn, lại như dành cho lợn vậy!
Linh Hương giật mình, rồi thì thầm nhỏ:
-Anh có thể nói bé hơn một chút không.
Tiếng động ồn ào lại khiến Linh Hương và Thiên Hựu chú ý. Xung quanh anh và cô, ai ai cũng đặt đũa xuống bàn, gọi lớn. Âm thanh tuy không đồng đều, nhưng nội dung chính vẫn tương đồng, đó chính là: “Phục vụ, rau xào không thể nào ăn được. Chúng tôi không phải là lợn!”. Thế rồi lại có một người kêu lên: “Ối, bát canh của tôi có một con sâu”. Mọi người giờ mới đồng thanh: “ chủ quán ăn đâu mau ra giải quyết đi”.
Một lúc sau, chủ quán đi ra, rối rít xin lỗi khách hàng, lại tranh thủ ném cái tia nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống về phía Linh Hương và Thiên Hựu.
-Xin lỗi mọi người, hôm nay quán của chúng tôi quá sơ suất. Mong mọi người thứ lỗi
-Cái gì mà hôm nay sơ suất, tôi đã ăn cơm ở quán của chị mấy ngày rồi, ngày nào mà chẳng như thế này. Chị làm ăn cho có lương tâm chút đi, đừng có vì vào đồng lợi nhuận mà mất đi đạo đức- một người đàn ông chạc 40 tuổi lên tiếng- tôi đã từng phản ánh với chị, nhưng chị chỉ gạt đi rồi nói tôi nếu không thích thì đi ăn ở quán khác. Vì xung quanh đây không còn quán ăn nào, công việc mới của tôi cũng không cho phép đi ăn ở chỗ quá xa nên mới phải chấp nhận như vậy.
Mọi người ai ai cũng bất bình. Thấy tình hình có vẻ không ổn, bà chủ quán mới nhanh chóng chọn cách xoa dịu tình hình:
-Xin lỗi mọi người, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi. Hay thế này, suất cơm của mọi người hôm nay sẽ được miễn phí. Từ ngày mai, quán cơm nhất định sẽ sửa đổi.
Mọi người có vẻ dịu đi, vỗ đùi nói với nhau: “Thế còn được”
Hơn ai hết Linh Hương vui mừng hơn cả. Tưởng rằng hôm nay sẽ bị mất tiền cơm chưa, ai dè cô quá là may mắn, chọn quán này cái là đã được miễn phí luôn. Thế nên cô ăn rất vui vẻ, cơm miễn phí thế này cũng đúng, có gì để phàn nàn đâu. Thế nhưng bữa ăn của cô và Thiên Hựu có vẻ không thoải mái nhất trong tất cả những người ở đây. Mấy bà phục vụ, lại còn bà chủ quán ngừng làm việc, vì họ không còn nhận khách nữa, thế nên rảnh rỗi tất cả tập trung vào cô và Thiên Hựu, ánh mắt của ai cũng như phát ra lửa làm Linh Hương khó chịu không muốn ăn. Cô định lên tiếng nhưng cũng nghĩ đến họ, dù sao thì tiền lãi cả một ngày của họ đã bị Thiên hựu hủy hoại hết, lại thành ra lỗ vốn nữa chứ, bảo sao họ không căm. Hình như Thiên Hựu cũng cảm thấy như cô, anh lập tức đẩy ghế đứng dậy nói:
-Ăn không nổi, đi thôi.
Linh Hương cũng cảm thấy, bữa ăn miễn phí này cô quả thật không nuốt trôi, nên mới từ từ đứng dậy tiến về phía cửa. Vượt qua được mấy đôi mắt hằn học của người làm công trong quán để ra ngoài, Linh Hương mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa ngồi sau Cao Thiên Hựu vừa than vãn:
-Sao Cao tổng anh đi đến đâu cũng làm náo loạn chỗ đó lên thế nhỉ?
Linh Hương không thấy Thiên hựu trả lời, lại tiếp tục độc thoại:
-Mà giờ chúng ta đi đâu hả Cao tổng, tôi chẳng ăn được chút gì ở cái quán chết tiệt đó cả.
Thiên hựu gắt:
-Cô đừng một câu “Cao tổng”, hai câu cũng “Cao tổng” như thế nữa được không. CHỉ khi nào vào công việc thì hãy gọi. Cô gọi như thế khiến tôi khó chịu
Linh Hương nhăn mặt:
-Vậy Cao tổng nghĩ tôi nên gọi anh là gì?
-Tùy cô
Linh Hương reo lên:
-Được được, tùy tôi nhé, tôi gọi anh xong thì anh đừng có mà thù vặt, là anh cho tôi gọi đấy nhé.
-Tôi đã nói tùy cô rồi cơ mà, thật là lắm chuyện.
Trong đầu Linh Hương bỗng hiện lên bốn từ “Tiên nữ tỉ tỉ”. Thế nhưng cô nhanh chóng gạt đi, dù sao thì biệt danh ấy xuất hiện khi cô chưa biết gì về hắn, bây giờ thì rõ quá con người của hắn rồi, nên hắn không thể có cái biệt danh ấy được. Cô bỗng “A” lên một tiếng rồi nói:
-Từ nay tôi sẽ gọi anh là Thiên Lôi nhé Cao tổng, anh Thiên Lôi giống trong gặp nhau cuối năm ấy. Anh xem chưa?
-Răng tôi vẩu, mặt tôi đen thế cơ à?
Linh Hương vỗ vai Thiên Hựu:
-Không phải đâu, ý tôi nói là anh rất giống ca sĩ Minh Quân đẹp trai ấy mà. Vẻ đẹp tiềm ẩn khi mang hình ảnh của Thiên Lôi đấy!
Khen hắn thế thôi, chứ thật ra trong lòng Linh Hương đang nghĩ: “Anh mà không sống trong sung túc thì sớm đã thành Thiên Lôi ngoài đời rồi. Nhìn cái dáng của anh là tôi biết, anh sinh ra đã giống Thiên Lôi, chẳng qua do nhà có điều kiện nên thay đổi được thôi, có gì mà chảnh”
Cao tổng dừng xe trước bờ hồ Gươm, Linh Hương nhảy phắt xuống xe, lập tức cô nghĩ ngay đến hình ảnh mà mình liên tưởng mấy tháng trước, rõ ràng là cô đã từng mơ mộng có ngày đi cùng hắn cơ mà. Nhưng bây giờ thấy hắn dừng xe ở đây, rồi lại nhìn một vòng quanh bờ hồ dài như vậy, mỏi chân chết đi được. Thế là cô nhanh chóng đến ngồi lên bãi cỏ, đoạn quay sang nói với Cao Thiên Hựu:
-Anh cứ đi bộ một mình cho khỏe. Tôi ngồi đây đợi anh. Chưa ăn gì đi bộ thế này đói lắm.
Thiên Hựu ngồi ngay xuống cạnh Linh Hương, cười nói:
-Tôi đâu bảo rằng sẽ rủ cô đi bộ. Tôi muốn ăn kem, cô ra mua đi.
Linh Hương bực nhìn Cao Thiên Hựu:
- Thiên Lôi này, anh kì lạ thật, muốn ăn sao không mua từ nãy đi, bây giờ lại bắt tôi đi bộ ra mua à, anh có bị làm sao không?
-Chẳng sao cả, đơn giản vì tôi không mang tiền, còn cô thì có. Thế nên cô đi là hợp lý nhất.
Linh Hương phủi mông đứng dậy, miệng lẩm bẩm chửi thầm, nhưng chân thì vẫn bước. Cô cuối cùng vẫn phải nghe lời hắn.
Linh Hương đi rồi, bất chợt quá khứ của anh ùa về: hình ảnh hai người phụ nữ. Anh nhớ trước đây, khi còn rất bé, anh đã từng được mẹ dắt đi dạo quanh bờ hồ. Anh nhớ anh và mẹ đã từng đi mỏi chân quanh bờ hồ không biết bao nhiêu lần, anh đã muốn dừng lại, nhưng để ý thấy ánh mắt vô hồn của mẹ, anh lại không muốn đánh thức. Thế là hai mẹ con cứ đi như vậy, đi vòng quanh hồ Gươm hơn hai tiếng đống hồ. Mẹ anh cứ vô thức bước đi trước, còn anh lẽo đẽo đuổi theo sau, dù rất mỏi nhưng anh vẫn muốn cùng mẹ bước tiếp. Khi khoảng cách giữa anh và mẹ thực sự rất xa, anh lại không còn khả năng đuổi theo mẹ nữa, anh mới cất tiếng rất nhỏ: “mẹ ơi”. Tiếng gọi ấy không làm mẹ anh dừng bước, bà tiếp tục đi, còn anh chỉ biết ngồi lại đây, tự nhủ sẽ đợi mẹ đi một vòng đến chỗ anh, và anh sẽ tiếp tục cùng mẹ đi dạo. Vài lần như vậy, mẹ anh dường như không nhận ra sự biến mất của anh, và vì vậy đương nhiên chẳng thể nhận ra sự xuất hiện của anh ở vòng kế tiếp. Lúc ấy, không hiểu sao anh cảm thấy cô đơn ngay cả khi đang ở bên cạnh mẹ mình. Thế rồi anh lại nhớ đến một người con gái. Người con gái đã từng dạo quanh bờ hồ cùng anh. Anh cũng đã từng vô thức đi cùng cô mấy vòng quanh bờ hồ. Anh cứ đi như vậy cho tới khi chợt nhớ đến cô, và cô đã mỉm cười xua tay bảo anh: “em còn đi được mà, đâu có mỏi gì đâu. Đi như vậy quả thật thú vị. Lần sau anh có đi thể dục kiểu này thì nhớ rủ em đi cùng nhé”. Anh đã phải hãm hại bao nhiêu người, đã từng dùng bao nhiêu thủ đoạn để có đứng vững trên thương trường, anh chưa từng cảm thấy mình độc ác, cũng chưa từng cảm thấy mình có lỗi với ai đó, riêng chỉ có mình cô gái ấy. Anh chẳng thể lý giải được vì sao mình có thể mang theo cảm giác tội lỗi với người con gái ấy suốt một năm nay. Anh cũng đà từng tìm lý do, cũng đã từng nghĩ có phải do anh đã yêu người con gái ấy, nhưng rồi lại tự khẳng định rằng, anh chẳng hề yêu. Thế rồi, lại lấy lý do đó chính là lần đầu mình dùng thủ đoạn, đương nhiên sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt. Chẳng thế mà cho tới tận bây giờ, anh vẫn nhớ đến lời của người con gái ấy: “Nếu không yêu em, anh chẳng thể yêu người con gái khác được đâu”. Có lẽ vì vậy, anh đối với phụ nữ lúc nào cũng chỉ là đùa giỡn. Họ và anh cùng trao đổi, cuộc trao đổi không vướng đến tình yêu, điều đó anh cho rằng hiển nhiên là công bằng. Nếu có người thực sự yêu anh, thì cũng chẳng thể gọi là tình yêu, bởi anh một mực cho rằng, tình yêu chỉ sinh ra khi hai người cùng yêu nhau mà thôi.
-Thiên Lôi, anh nhìn gì vậy, kem tôi mua ở bên này?- Linh Hương bất chợt lên tiếng
Cô từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt thất thần của anh, cô cũng chẳng biết anh đang nghĩ gì, chỉ biết rằng điều đó tuyệt đối không liên quan đến công việc, và hơn hết cô cho rằng điều anh ta đang nghĩ hẳn rất buồn. Lần đầu tiên chụp ảnh anh, cô cho rằng anh giống như một vị thần trên cao, bây giờ lại cảm thấy có phải bởi vì ở quá cao, nên cô độc hay không, việc gì anh làm cũng chỉ có thể do bản thân quyết định, kết cục thế nào cũng do bản thân gánh chịu, không thể gục vào vai một ai đó để mong sự chia sẻ, để than vãn dù chỉ một câu.Cô dù sao cũng là người tốt bụng, ngăn anh ta không nghĩ đến chuyện buồn thì chỉ có cách phá vỡ cảm xúc này của anh ta.
Thiên Hựu ngẩng mặt lên nhìn Linh Hương, nhìn người đối diện nhưng lại vô hồn, ánh mắt là đang tìm một cái gì đó để đưa hồn mình trở lại. Linh Hương ngồi xuống bên cạnh, đoạn nói:
-Trưa thế này mà cũng có gái đẹp đi qua đây sau mà ánh mắt anh đờ đẫn như thế?
Thiên Hựu không nói gì, giành lấy que kem từ tay Linh Hương rồi đứng dậy.
-Linh Hương, đi một vòng cùng tôi.
Linh Hương cũng bắt đầu ăn chiếc kem của mình, cô cắn một miếng rồi nói với Thiên Hựu:
-Anh nói anh không muốn đi dạo cơ mà. Tôi lười vận động, nên không thể đi cùng.
Cao Thiên Hựu quay lại nhìn cô, ánh mắt như ra lệnh:
-Một vòng thôi, mau lên!
Chẳng hiểu sao cô lại làm theo lời hắn, dù bản thân chẳng muốn chút nào. Cô tự viện cớ cho mình rằng khi thấy một người con trai đẹp như vậy bảo mình, mình làm theo là lẽ thường tình. Thế là cô bước theo anh, nhưng khoảng cách giữa hai người lại khá xa. Thiên Hựu bực mình quay đầu lại:
-Nhanh lên đi, cô làm gì mà đi cách tôi xa vậy!
Linh Hương nói với lên:
-Anh không sợ người khác nhìn thấy à?
-Tôi bảo cô đi cùng tức là không để tâm đến điều ấy rồi!
LInh Hương bĩu môi:
-Xin lỗi chứ anh không sợ nhưng tôi sợ. Tôi không thích người khác chỉ trỏ mình rồi bình phẩm tôi với anh thế nọ thế kia. Tôi đi theo anh là được chứ gì.
-Thì ra cô cũng rõ mình không thể nào đứng ngang hàng với tôi
Hai người cứ lặng lẽ bước đi, chẳng hiểu sao tự dưng đi được một quãng, Thiên Hựu bỗng cảm thấy không thích không khí im lặng này. Anh quay lại định nói gì đó với Linh Hương. Thế nhưng chỉ thấy một bóng xa xa nhỏ nhỏ đang ngồi trên cỏ. Anh bực mình, không muốn đi tiếp nữa, quay lại quát:
-Cô nói đi cùng tôi một vòng, bây giờ còn chưa đi được một vòng đã dừng lại là sao?
Linh Hương thản nhiên:
-Chẳng sao cả, tôi nói với anh là tôi lười vận động rồi cơ mà. Tôi mỏi chân nên dừng lại. Còn phải coi xe nữa, với lại thấy anh đang tập trung như vậy nên không muốn gọi anh, tôi dừng lại ở đây để đợi anh ở vòng sau.
-Cô…….- Thiên Hựu chỉ tay vào Linh Hương- cô đúng là không biết điều
Linh Hương đứng dậy:
-Thôi, nghỉ ngơi xong rồi, về công ty anh đi. Dù sao nếu phải ất ơ ngoài này thì thà rằng về công ty của anh còn hơn.
-Đi xem phim!- Thiên Hựu nói ngắn gọn
Linh Hương trố mắt:
-Anh đừng nói với tôi chúng ta đang hẹn hò chứ.
Thiên Hựu cười khểnh:
-Tôi hẹn hò với phụ nữ không bao giờ làm trò này đâu. Có ôsin bên cạnh hầu hạ thì cái gì cũng muốn thử.
-Tôi hết tiền rồi, chẳng có mà mua vé đâu
-Được rồi yên tâm, tôi gọi điện cho Minh bảo cậu ta mua vé, chúng ta chỉ cần đến đấy là có.
Linh Hương với Thiên Hựu cùng nhau đến rạp chiếu phim, xem liền hai bộ phim cùng một lúc. Suốt mấy tiếng đồng hồ xem phim, chẳng ai nói với nhau tiếng nào, đơn giản bởi cả hai người việc ai nấy làm, hơn nữa, anh Minh lại rất tâm lý, bởi anh chọn cho hai người hai chỗ ngồi: cách xa nhau. Thiên Hựu khi nhận được vé thì mặt mày tối om, còn Linh Hương thì rối rít cảm ơn Minh. Minh chỉ cười bảo anh biết là cô không thích ngồi cạnh giám đốc nên mới làm thế, mất lòng giám đốc anh cũng chịu.
Hai bộ phim kết thúc, Linh Hương rất vui vẻ, phải nói là cực kì vui vẻ. Nhưng cả buổi trưa không ăn gì, bụng cũng đói meo. Thế là cô cùng Cao Thiên Hựu lại phóng xe đi ăn phở bò. Dù sao thì cô cũng cho rằng, cái quán hợp túi tiền mà cô biết chỉ có thế là quán Cao Thiên Hựu dẫn cô đi hồi sáng.
Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc, có lẽ một ngày khá mệt mỏi nên chẳng ai nói với nhau câu gì. Thiên Hựu và Linh Hương nhanh chóng lên xe, kết thúc một ngày. Khi hai người đi qua một khách sạn, bỗng dưng Thiên Hựu dừng xe, nhanh chóng phi thẳng cái mũ bảo hiểm vào người Linh Hương rồi tiến vào bên trong. Linh Hương cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, cô cũng nhanh chóng tháo mũ tiến tới chỗ Thiên Hựu, bởi vì hắn cô nghĩ hắn đang định gây sự với ai đó.
Quả nhiên, Cao Thiên Hựu tiến đến một đôi nhân tình đang chuẩn bị vào khách sạn. Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc lịch sự, rất ra dáng một doanh nhân. Người con gái bên cạnh trông rất trẻ, mặc một bộ váy ngắn màu đỏ, khuôn mặt trang điểm không nhiều, chỉ là chút son phấn nhưng cũng rất đẹp. Cô gái ấy có một đôi mắt to tròn, lại rất hút hồn, long mi dày và cong tự nhiên, đôi môi chỉ đánh chút son nhưng cũng đỏ hồng, làn da trắng trẻo mịn màng.
Thiên Hựu kéo tay cô gái ấy:
-Em đã ở đâu suốt một năm trời!
Mặt cô gái lạnh tanh, lại mang ý cười khinh bỉ. NGười đàn ông bên cạnh thì có vẻ ngay lập tức nhận ra Thiên Hựu, bèn cười chào:
-Đây chẳng phải là Cao tổng của Tân Thụy hay sao, rất hân hạnh.
Nói rồi ông ta đưa tay ra định bắt tay với Thiên Hựu. NHưng có vẻ anh ta không nhìn vào người đàn ông ấy, mà nhìn vào cô gái. Thiên Hựu giật tay cô gái nhắc lại:
-Em đã ở đâu suốt một năm?
Cô gái kia tiếp tục nhếch môi cười, còn người đàn ông bên cạnh cũng biết ý thu tay, rồi nhanh chóng nói:
-Cao tổng, cô gái này tôi được tặng, mong Cao tổng không làm phiền!
Thiên Hựu gằn giọng:
-Tôi không hỏi ông. Cút!
Linh Hương đứng bên cạnh nhìn mà cũng chẳng dám xen câu nào vào, vậy mà thằng cha kia dám nhiều lời, thể nào kiểu này Cao Thiên Hựu sẽ lỗi câu cửa miệng của hắn ra cho coi.
Người đàn ông kia có vẻ thấy mất mặt, bèn ra vẻ:
-Cao Thiên Hựu, tôi dù sao cũng hơn tuổi cậu, ăn nói không nên quá hỗn xược như vậy! Cậu cũng đừng có ý định dành người của tôi.
Thiên Hựu quay sang nhìn người đàn ông đó, ánh mắt như muốn giết người:
-Ông không nghe tôi nói gì à. Cút! Hôm nay nếu ông có đủ bản lĩnh đem cô ấy đi, thì hãy chờ vài tháng sau lãnh hậu quả đi!
Người đàn ông xanh mặt. Người ngoài như Linh Hương nghe xong câu này còn nổi hết da gà, huống chi ông ta lại trực tiếp bị uy hiếp như vậy. Ông ta vẫn còn chưa tin tưởng lắm, chỉ nghe đồn đại Cao Thiên Hựu thủ đoạn, ra tay tàn độc chứ chưa bao giờ nghĩ hắn thật sự dám làm như vậy, ông cho rằng hắn ta chỉ là dựa hơi ông bố của mình để làm càn, không ngờ hôm nay nhìn thấy thần thái của hắn, ông lại hoảng sợ, bao nhiêu năm trên thương trường, chẳng nhẽ lại phải chịu thua đứa oắt con này sao:
-Cao Thiên Hựu, cậu nên biết điều…
-Câm mồm- Thiên Hựu quát lên- Cao Thiên Hựu này nói là nhất định sẽ làm, ông đừng nghĩ rằng những điều người ta đồn đại là vô căn cứ, cũng đừng nghĩ rằng tôi dựa vào địa vị của bố mình để hoành hành.
Linh Hương lần đầu tiên thấy Cao Thiên Hựu mất bình tĩnh như vậy. Anh ta trước nay dù đối mặt với chuyện gì cũng hoàn toàn bình tĩnh. Lần đầu tiên cô thấy anh ta không làm chủ được bản thân mình. Hay nói đúng hơn, từ trước đến nay, Linh Hương chỉ quen nhìn thấy một Cao Thiên Hựu lúc nào cũng ở thế chủ động, một con người luôn làm chủ được tình thế, luôn biết lường trước mọi tình huống. Còn bây giờ, cô chỉ nhìn thấy trong anh ta sự bất lực cùng với sự bị động mà thôi. Cô gái đó thực sự quan trọng với anh ta như vậy hay sao?
Cô gái kia quay sang người đàn ông đi cùng mình, nhẹ nhàng nói:
-Giám đốc Mã, thủ đoạn của Cao tổng không phải là hư danh đâu, chính tôi cũng đã từng làm nạn nhân của Cao tổng rồi. Có lẽ ông nên về thì hơn
Người đàn ông kia cũng biết sợ, ông không ngờ rằng thằng nhãi con này có thể đoán được cả những suy nghĩ, những lo sợ trong đầu ông. Bất giác cảm thấy mình thật sự không có ưu thế, nên quyết định lặng lẽ rút lui. Tuy nhiên, cũng không để mất thể diện trước mặt thằng nhãi này, ông cười:
-Thôi được rồi, nếu Cao tổng đã thích cô gái này như vậy, thì tôi xin nhường. Hôm khác tôi hẹn với cô gái này cũng được.
-Nếu ông còn dám tìm đến cô ấy, tôi sẽ không cho ông được sống yên đâu.
Người đàn ông kia ngay cả vớt vát lại sĩ diện cũng không còn, đành ngậm ngùi dời đi.
Cao Thiên Hựu lúc này mới xoay cả người cô gái về phía mình, hai tay bóp chặt vai cô gái, không ngừng hỏi:
-Em nói đi, em đã đi đâu? Hả?
Cô gái kia hơi nhăn mặt, có lẽ Thiên Hựu đã thực sự làm cô ta đau. Linh Hương nhanh chóng lên tiếng, dù sao thì cùng là phận nữ với nhau, cũng nên nói giúp một câu:
-Cao tổng, cô ấy dù sao cũng là phụ nữ, anh nhẹ tay không được à?
-Không phải chuyện của cô- Thiên Hựu nhanh chóng quát
Linh Hương càng giật mình hơn, quen anh ta cũng được một thời gian rồi, cô chưa từng thấy anh ta quát nạt mình như vậy. Vừa giận vừa sợ, cô định quay bước ra xe đi về, nhưng lại nghĩ thế nào bèn ngò quanh chờ taxi, mặc kệ chuyện của thằng cha kia, cô và hắn chẳng thân thích, ở đây hóng chuyện làm gì để rồi bị coi là kẻ lắm điểu.
Thiên Hựu hình như nhận ra mình quá nôn nóng, bèn bỏ tay ra khỏi vai Thùy Vân.
Thùy Vân ngay lập tức tươi cười nhìn Linh Hương rồi nói:
-Cao tổng, đây có phải là người mới của anh không vậy?
Linh Hương định phản bác, nhưng rồi lại im lặng, dù sao thì mình cũng đang là người ngoài, không nên lên tiếng.
Cao Thiên Hựu nói:
-Thùy Vân, em vẫn chưa trả lời anh, em đã đi đâu, làm gì thời gian qua?
Người con gái tên Thùy Vân cười nhạt:
-Tôi à, haha, tôi làm gì thì Cao tổng anh quan tâm để làm gì. Tất cả những thứ của tôi bây giờ, đều là anh ban cho.
Thiên Hựu ngây người. Người con gái trước mặt anh bây giờ, quả thực đã thay đổi quá nhiều. Đã không còn là một cô gái ngây thơ hồn nhiên như ngày trước nữa. Có phải tất cả là do anh, chính anh đã thay đổi một con người thuần khiết ấy. Anh đã khiến bao cô gái đau khổ, anh biết, nhưng cho đến bây giờ, người khiến anh cảm thấy bứt rứt và có lỗi nhất, chính là với cô.
/35
|