Trời đổ mưa rồi! Trong quán café, một cô gái lặng lẽ nhâm nhi tách café, nhìn ra ngoài cửa kính, ngắm nhìn từng chiếc đèn phát ra từ những chiếc xe máy. Cô cảm thấy bản thân cũng đang đi trên một con đường- đường đời. Biết rõ trước mặt là tối tăm, thế nhưng vẫn cứ đi, biết trước là đơn độc sợ hãi, vẫn quyết tâm bước, vẫn dùng ý chí thắp sáng ngọn đèn soi rọi con đường đang đi.
Mưa gió bão bùng, đau khổ mệt mỏi, chỉ có thể tự mình nhắc nhở mình, nếu gục ngã, thì thực sự sẽ chẳng còn gì, vì vậy, thế nào đi nữa cũng phải đi tiếp. Có đôi khi nhận ra con đường mình đi dang dẫn mình tới một miền đất chết, miền đất không có sự ấm áp, nhưng chẳng dám dừng lại, bởi biết rằng giờ đây có quay đầu chọn con đường khác, thì cũng sẽ lại lẻ loi đi một mình.
Vậy thì việc gì phải quay đầu lại, việc gì phải đi tìm một cái đích khác, một mình tìm đến đích ấy, có gì vui vẻ, đến rồi thì sao, rồi cũng sẽ một mình đứng đó, không ai chờ đợi. Vậy thì, kiên cường lên mà đi tiếp con đường này thôi- cô nghĩ như vậy đấy.
- Thùy Vân, em đã thấy cô ấy rồi chứ. Em có thể tha thứ cho anh được rồi đấy!
Thùy Vẫn điềm tĩnh nhìn người đàn ông kia, rồi lại nhớ lại hình bóng của người con gái đó. Phải rồi, cô tất cả đã nhìn thấy, cô không nhìn rõ khuôn mặt của người con gái kia, nhưng cũng không thể không thấy dáng đi xiêu vẹo của cô gái ấy. Cô cảm thấy cô ấy đang tuyệt vọng, đang ngã quỵ. Vì sao cô hiểu ư, đơn giản thôi, bởi gần hai năm trước, khi biết sự thật người đàn ông mình yêu đang lợi dụng mình, cô cũng bước những bước đi đau khổ ấy. Cô không khóc khi nhìn thấy dáng điệu ấy, cũng không cho phép mình được cảm thông, bởi cô tự biết, cô và cô ấy, khác nhau ở đâu.
Cô mỉm cười nói:
- Vụ cá cược này, tôi nhận thua. Tôi tha thứ cho anh, nhưng mà với vai trò là cô gái Thùy Vân tha thứ cho anh, cô gái đã bị anh lừa gạt chấp nhận bỏ qua không tính toán nữa. Coi như tôi nhìn nhầm người đi. Tuy nhiên, con gái của chủ tịch Vân Đồn thì tuyệt đối không thể tha thứ cho anh được. Tôi có trách nhiệm đòi lại thứ anh cướp của gia đình tôi.
Thiên HỰu nhìn sâu vào ánh mắt cô, thở dài:
- Anh có thể bù đắp cho em. Em dừng lại đi, đùng tiếp tục làm việc này nữa.
Ý Cao Thiên Hựu là gì, chẳng lẽ anh ta muốn cô ở bên anh ta, anh ta muốn cố từ bỏ nghề bán phấn buôn hương này ư. Anh ta có tư cách không?
- Anh không muốn thấy em như vậy. Dừng lại đi!- Thiên Hựu tiếp tục nói
- Ngay từ khi anh đối xử với tôi như vậy, anh đã không còn tư cách xen vào cuộc đời tôi nữa rồi. Dừng lại hay không, tôi không còn sự lựa chọn. Là anh ép tôi, ép tôi phải đi trên con đường mà chính tôi không muốn, ép tôi đi trên con đường tăm tối không một ai bên cạnh.
Ánh mắt Cao Thiên Hựu thoáng buồn:
- Em không cần phải vì hận anh mà biến bản thân thành như vậy. Anh biết anh nợ em rất nhiều, anh nhất định sẽ bù đắp tất cả. Chỉ bù đắp cho em mà thôi, em có biết…
Thùy Vân nhanh chóng đứng dậy, cô không muốn nghe những lời đó của Cao Thiên Hựu. Nếu cô còn là Thùy Vân của trước đây, cô có thể sẽ rớt nước mắt hạnh phúc, có thể cô sẽ tin tất cả những gì hắn nói, nhưng giờ đây thì khác, cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Bất luận điều hắn nói là thật hay giả, cô cũng chẳng bao giờ tin nữa.
Thùy Vân bước đi rồi, Cao Thiên Hựu cũng không muốn níu cô lại. Anh cảm thấy bất lực, bất lực vì muốn nói với cô rất nhiều, nhưng lại không dám nói quá nhiều, vì biết rằng mình không xứng. Thẫn thờ hồi lâu, Thiên Hựu trở về dánh vẻ lạnh lùng như mọi ngày, cất bước ra khỏi quán. Trời vẫn đang mưa, mưa to như vậy…liệu…
Mưa rồi, mưa như vậy, khóc cũng chẳng ai biết. Cô vừa đi vừa khóc, nước mắt hòa với mưa khiến cô chẳng thể nhận ra vị của nước mắt. Cô cho rằng, khóc là yếu đuối, cô cũng đã từng cho rằng, khóc vì thứ tình yêu không đáng chính là ngu xuẩn nhất.
Nhưng mà, yêu rồi mới biết, dù đáng hay không đáng, người đó cũng đã khắc sâu vào trái tim mình, bị làm cho tổn thương như vậy, trái tim nào không biết đau, người nào có thể mạnh mẽ mà cười nhạo lại kẻ phụ bạc mình mà không hề rơi một giọt nước mắt. Người ta nói đau đến nỗi chẳng thể rơi nước mắt được mới là nỗi đau lớn nhất, thế nhưng không có những nỗi đau chồng chéo lên nhau, không có những mũi tên lần lượt làm tổn thương đến trái tim khiến người ta khóc như này, thì làm sao có thể sinh ra nỗi đau lớn nhất ấy chứ. Vì vậy cô tự an ủi mình, mình khóc là điều tự nhiên, khóc để rồi nhanh chóng quên đi, chỉ mong là như vậy.
Cô mong rằng, cô và Cao Thiên Hựu đến đây thực sự sẽ chấm dứt, cũng mong hắn có chút gì đó thương hại món đồ chơi như cô mà buông tha cô, cô không muốn tiếp tục nhìn thấy hắn nữa. Tự hứa bản thân, đêm nay sẽ là đêm cuối cùng để khóc, phải khóc cho đã đời đi, khóc để chấm dứt tất cả.
- LINH HƯƠNG! Chị làm gì thế này, mau về đi!
Tiếng một người đàn ông hét tên cô trong mưa. Nhanh chóng một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến bên cạnh người đó. Cô ngước mắt lên, là Mặc Lâm. Cô ôm chầm lấy anh, khóc rất to:
- Mặc Lâm, Mặc Lâm…hu hu hu hu….
Mặc Lâm không nói gì, một tay ôm chặt cô, một tay cầm ô lên che cho cô. Anh thở dài:
- Chị đúng là, khóc trước mặt tôi, không thấy xấu hổ à?
Linh Hương vẫn hu khóc:
- Mặc kệ, anh…anh…là bạn…hu hu hu…Với lại…chỉ còn…chỉ còn nốt hôm nay…
Mặc Lâm nhíu mày không hiểu cô nói cái gì. Chắc mẩm có lẽ do quá buồn nên mới thế này thôi. Anh vỗ về cô, dịu dàng nói:
- Về nhà thôi. Tôi đưa chị về
Linh Hương sực nhớ ra, hôm nay bố mẹ cô về rồi, cô không thể để họ nhìn thấy bộ dạng này, bèn nói:
- Không…mẹ tôi…mẹ tôi…
Mặc Lâm à lên một tiếng, anh nghĩ có lẽ Linh Hương sợ bố mẹ lo lắng. Anh nhanh chóng trấn an cô:
- ĐƯợc rồi, về nhà anh Kiến Phong. Tôi nhờ anh ấy nói với bố mẹ cô.
Linh Hương không nói gì, lặng gật đầu…
…………..
Cô đã nghỉ phép một tuần rồi, đến hôm nay Kiến Phong gọi điện cho cô giọng điệu trách móc, cô mới đành ậm ừ quyết định đi làm. Một tuần, nói nhiều mà thực ra còn quá ít, quá ít để khiến cô quên đi mọi chuyện. Sau đêm hôm Mặc Lâm đưa cô về nhà, cô sốt rất cao, Mặc Lâm phải xin nghỉ ở nhà để chăm sóc cho cô. Đến chiều, cô nhất định đòi về, bởi không muốn bố mẹ lo lắng cho mình. Thế là giám đốc cũng cho cô nghỉ phép, nói rằng khi nào tâm trạng ổn định lại hẵng đi làm. Ông giám đốc quý hóa ấy, nói lời mà chẳng giữ lấy lời, rõ ràng bảo cô nghĩ ngơi, thế mà mới được một tuần ít ỏi đã kêu om lên, lại còn nói cô vô trách nhiệm nữa chứ. Một tuần này, cô ngày ngày chỉ ru rú trong phòng, lên mạng tìm truyện ngược tâm để rèn độ bình tĩnh của mình. Mỗi khi đọc đến đoạn nam chính ngược nữ chính, hành hạ nữ chính, nước mắt Linh Hương chỉ muốn trào ra. Thế nhưng ngay sau đó, cô bình tĩnh ngửa mặt lên, không ngừng nhắc nhở “Không được khóc, không được khóc, chuyện này không có gì đáng phải khóc cả”. Cô tự nén nước mắt của bản thân, buộc nó không được phép tuôn trào. Cái cảm giác khó chịu này, chỉ có người thực sự đã thử làm, mới có thể hiểu.
Muốn khóc, có thể khóc, nhưng lý trí ép lại không cho khóc, nội tâm mâu thuẫn, vừa muốn bản thân yếu đuối, lại vừa muốn bản thân mạnh mẽ đối diện với từng số phận của những cô gái kia. Cô tất nhiên không điên, cô làm như vậy chỉ là đang rèn luyện bản thân, rèn luyện để lí trí có thể chiến thắng tình cảm, để lý trí kiểm soát tâm tình.
Nhưng, cô vẫn thất bại. Tỉnh táo cô không cho phép mình khóc, thế nhưng mỗi sáng sau khi tỉnh lại, vẫn thấy gối mình ướt đẫm. Vì sao ư, cô đương nhiên biết, bởi những giấc mơ ấy cô nhớ rất rõ ràng, cô nhớ cô luôn mơ đến một giấc mơ quen thuộc, mơ thấy một con quỷ móng vuốt sắc nhọn đuổi theo cô, vờn qua vờn lại giống như vờn một đồ vật trước khi tự bản thân ra tay hủy hoại. Cô đã mơ rất nhiều, thế nhưng lần nào khi nhìn rõ khuôn mặt con quỷ ấy, cô cũng giật mình tỉnh giấc vì sợ. vẫn là như vậy đấy, sợ hãi mà lại khóc vì đau đớn, đó là cớ làm sao?
Đã một tuần rồi, cô vẫn chưa thể quên, sự việc xảy ra đối với cô khiến cô cứ cảm tưởng mới chỉ là ngày hôm qua, mới chỉ vừa đây mà thôi. Cô uể oải ngồi dậy, tinh thần tuy vẫn không được tốt, nhưng ít ra cô đã có thể kiểm soát bản thân lúc tỉnh táo, hôm nay dù sao cũng nên đến công ty. Dù sao thì cô cũng cảm thấy mọi chuyện xảy ra với mình, đến như vậy cũng đủ rồi, cô không muốn có thêm chút đau đớn nào nữa.
Vừa đi cô vừa nghĩ đến ước mơ của bản thân, cười buồn, đã đến ngày cô nhận ra ước mơ ấy không thể thực hiện được. Cô đã từng ước trở thành doanh nhân thành đạt, trở thành một nữ doanh nhân tài ba, thế nhưng hôm nay cuối cùng mới biết, cô thực sự không phù hợp với nghề này. Trước đây cô thích đấu trí với người khác, nên mới chọn kinh doanh, thế nhưng càng ngày càng nhận ra, mình bản lĩnh không đủ. Đối với những người như chị Lan, cô căn bản không muốn quan tâm, nhưng với hắn thì khác. Hắn chính là một nhân vật điển hình trong giới doanh nhân, chính là bộ mặt tiêu biểu của đám con buôn ấy. Hắn thủ đoạn và tàn nhẫn. Hắn chỉ mới đối xử với cô như vậy, hắn chỉ mới dùng vài thủ đoạn không thấm vào đâu so với những gì hắn đã làm, cô đã ngã quỵ vì không chịu nổi, vậy thì sau này nếu tiếp tục theo đuổi ước mơ, sớm muộn gì có ngày cũng đối diện với hắn, cô làm sao mà thắng được hắn đây. Rồi khi đang thực hiện ước mơ, cô trở thành một người tàn nhẫn và máu lạnh như hắn, cô có muốn hay không, cô có từ bỏ bản thân được không, có mềm lòng được hay không? Hai mấy năm rồi, cuối cùng thì cô cũng có đáp án cho bản thân, cuối cùng cũng nhận ra được mình thực sự không nên chọn con đường này. Bố mẹ cuối cùng đã nói đúng, trên con đường ấy, ai ai cũng tranh giành nhau tới đích, bất luận ai là người tới đích đầu tiên, kẻ đó trên người cũng dính đấy vết thương, tính cách cũng trở nên khốc liệt, thế thì kết quả ấy, đáng để mình hi sinh hay không?
Văn phòng giám đốc đây rồi. Cô hít một hơi để cho bản thân cảm thấy thoải mái hơn. Miệng nở sẵn nụ cười để chào giám đốc. Cô- gõ cửa- việc làm chưa bao giờ là thói quen của cô.
- Vào đi!
Bên trong vọng ra tiếng của giám đốc, cô tươi cười mở cửa, không quên chào giám đốc:
- Giám đốc, ngày mới tốt lành!
Kiến Phọng bị hành động của Linh Hương làm cho cả người ngơ ngác. Con bé ấy ngày thường có bao giờ chịu gõ cửa phòng anh đâu. Thế mà hôm nay lại chịu gõ cửa, lại còn chào anh nữa cơ đấy. Nghỉ một tuần thôi cũng khiến tính tình thay đổi hắn à. Linh Hương nhìn thấy sự ngạc nhiên của giám đốc cũng không tránh khỏi phật lòng. Cô ngồi xuống chỗ tiếp khách của giám đốc, giọng điệu trách móc:
- Giám dốc bắt em phải đi làm, giờ em đi làm rồi thì có thái độ thế này. Haizz, giám đốc đúng là không biết trọng dụng nhân tài gì cả?
- Hôm nay cô lạ lắm. Chẳng nhẽ có chuyện gì à?- Kiến Phong nghi hoặc hỏi
Linh Hương im lặng không nói. Từ từ đứng dậy, rồi sau đó chậm dãi bước đến gần bàn Kiến Phong ngồi. Cô rút trong túi ra một lá đơn, nghiêm túc nhìn giám đốc:
- Em muốn xin thôi việc!
Kiến Phong lắc đầu:
- Lại chuyện gì nữa đây?
Linh Hương bình tĩnh nói:
- Lần này em thật sự chắc chắn
- Tại sao?- Kiến Phong hỏi
- Bởi vì em cảm thấy mình không còn thích công việc này nữa. lần trước gửi đơn cho giám đốc là tình thế bắt buộc, lần này là em thực sự cảm thấy mình không còn hứng thú
Nhìn thái độ của Linh Hương, anh biết cô không đùa, thậm chí so với lần trước còn có phần quyết liệt hơn. Anh nhớ, lần đầu tiên cô đi phỏng vấn, anh cảm giác được, cô gái này có hoài bão rất lớn, rất giống anh thời còn trẻ, vì vậy, anh nhận cô. Hôm nay trên người cô gái này, thứ cảm giác ấy đã biết mất. Điều gì khiến cô thay đổi suy nghĩ của mình.
- Không nên quyết định vội vàng như vậy. Nói thích, cô lập tức lao đầu vào, nói chán, cô bèn bỏ đi luôn. Vậy thì ước mơ thế nào đi chăng nữa khẳng định cũng không thể thực hiện được đâu.
- Em thực sự cảm thấy mình không còn thích hợp với công việc này nữa rồi. Giám đốc từng nói, để làm kinh doanh, nhất thiết phải dứt khoát. Phải làm kinh doanh, phải biết chịu đựng, kết quả thắng thua dù thế nào cũng phải đi tiếp. Nhưng mà giám đốc, em thực sự không làm được, em cảm thấy em không thể trở thành người như thế, em cũng sợ cuộc sống như vậy.
Kiến Phong trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Có phải vì Cao Thiên Hựu
Mặt Linh Hương bỗng chốc biến đổi. Chỉ một câu này thôi, Kiến Phong biết, Thiên Hựu thực sự chính là tác nhân quan trọng nhất dẫn đến quyết định này của cô.
- Chính là vì hắn. Em cảm thấy hắn quá ghê tởm, hắn chính là minh chứng lớn nhất nhắc nhở em rằng nếu tiếp tục đi trên con đường này em sẽ giống hắn, em sẽ cô đơn, sẽ máu lạnh, sẽ điên loạn như hắn. Em cũng cảm thấy, mình không thể đấu lại những người như hắn, cũng không có khả năng chịu đựng rủi ro khi bị thua. Giám đốc nói xem, biết trước kết quả như vậy, em vẫn còn chưa tỉnh lại, chẳng phải quá ngu ngốc hay sao?- Linh Hương nhanh chóng nói, cô đã nghĩ rất lâu rồi. Bỏ đi một ước mơ mà đã lưu giữ từ lâu, ai có thể không buồn, không thất vọng, nhất là khi ước mơ ấy còn chưa thực hiện được.
Kiến Phong thở dài, anh đứng dậy ra hiệu cho Linh Hương cùng anh ra bàn uống nước nói chuyện. Anh chăm chú pha café, để cho cô bình tĩnh lại. Thời gian trôi qua, đến khi cảm thấy mình thật sự nên bắt đầu, anh mới nói:
- Cô có cho rằng, tôi với Cao Thiên Hựu giống nhau lắm sao?
Linh Hương kiên định lắc đầu
- Cô cho rằng, tất cả những người sống bằng nghề này, đều giống Cao Thiên Hựu phải không?
Linh Hương mạnh mẽ gật đầu
Kiến Phong phì cười:
- Thấy không, điều cô nghĩ không phải quá mâu thuẫn hay sao. Cô không cho rằng tôi giống Cao Thiên Hựu, thế nhưng lại cho rằng tất cả những người làm kinh doanh, trong đó có tôi, đều giống hắn.
Linh Hương nghệt mặt, chẳng biết nói gì, giám đốc của cô nói đúng. Nghĩ một lát, cô lại nói:
- Em nghĩ sớm muộn họ đều trở thành người như Cao Thiên Hựu
Kiến Phong lắc đầu, điềm đạm nói:
- Tôi cũng lờ mờ đoán được cô và Cao Thiên hựu có chuyện gì. Cô hận hắn, nhưng không nhất thiết phải đem tất cả chúng tôi gộp chung với hắn. Người ta gọi đó là định kiến đấy
- Nhưng mà….
- Tôi mong cô đừng vì Cao Thiên hựu mà trở nên có suy nghĩ sai như vậy. Linh Hương, những kẻ buôn bán, nếu muốn giữ mình không trở thành hắn, kì thực không phải là khó. Cao Thiên Hựu ngay từ khi bước vào thương trường có định nghĩa cạnh tranh khác cô, khác chúng ta. Đối với anh ta, thương trường như chiến trường, diệt cỏ diệt tận gốc, người không chết thì ta chết…
- Chẳng phải điều đó rất đúng hay sao?- Linh Hương nghi hoặc hỏi
Kiến Phong cười nói:
- Ngoài ra, mục đích của hắn khi dấn thân vào thương trường khác cô. Đối với hắn mà nói, kinh doanh là con đường duy nhất để hắn tồn tại, hắn không có sự lựa chọn nào khác. Vì vậy, hắn có áp lực, áp lực buộc mình phải thắng, vì vậy, hắn tuyệt tình
Nói xong Kiến Phong im lặng, cho Linh Hương thời gian để cô có thể hiểu hết những lời anh nói. Đợi đến khi thấy được biểu hiện iích cực trên khuôn mặt Linh Hương, anh mói tiếp tục:
- Trở thành người như thế nào, từ đầu tới cuối đều do bản thân quyết định. Chỉ cần cô không ngừng nhắc nhở bản thân mình, không ngừng kiểm điểm lại những hành động của mình, cô chắc chắn sẽ vẫn là cô.
Linh Hương lát sau mới ấp úng:
- Giám đốc…em…
Kiến Phong phất tay:
- Thôi được rồi, nói đến đây thôi. Nói tiếp cô lại coi như đang nghe chuyện tiếu lâm thì uổng công tôi lắm. Bình Thái mới mở thêm chi nhánh ở thành phố khác, tôi đã xin chủ tịch cho cô đến đó tiếp nhận chức vụ trợ lý giám đốc. Tuy rằng không bằng ở bên cạnh tôi, nhưng tôi mong cô có thể có thêm nhiều kinh nghiệm, cũng có thể bình tĩnh hơn. Tôi hứa với cô, chức vị trợ lý bên cạnh tôi, vẫn chờ cô vào một ngày cô thực sự cảm thấy sẵn sàng.
Linh Hương cảm động nhìn giám đốc, cô biết anh luôn muốn tốt cho cô, luôn muốn cô không ngừng tiến bộ, cũng muốn cô bớt đi suy nghĩ. Cô gật đầu đồng ý, bèn đi ra cửa. Gần đến cửa, sực nhớ ra điều gì, cô bỗng quay đầu lại nói:
- Giám đốc, em nghĩ anh với Thảo My thực sự rất đẹp đôi- Linh Hương thực sự cảm thấy thế, cô cảm thấy hai người họ đều là người ngoài lạnh trong nóng, một khi trở thành bạn bè của họ, thì họ nhất định khiến người bạn của mình cảm thấy được quan tâm, nhất định đem đến sự lạc quan cho người bên cạnh.
Kiến Phong nghe đến đây thì cử chỉ không được tự nhiên cho lắm, anh bối rối nói:
- Cô… nói cái gì chú…đúng là… đúng là….
Nhìn Kiến Phong chột dạ như vậy, bỗng dưng Linh Hương cười ầm lên:
- Không phải chứ, em chỉ nói hú họa thế thôi, ai dè đúng thật. Giám đốc ơi giám đốc, anh tài thật, nhìn trúng Thảo My hahahahahahahaha
Kiến Phong giận đùng đùng quát Linh Hương:
- RA NGOÀI! Đúng là cô chẳng thế nghiêm túc được quá lâu.
Linh Hương vẫn cười trêu giám đốc, lâu lắm rồi mới có ngày bắt thóp được ông cụ này:
- Được rồi em hiểu rồi, em biết mà… chuyện GIÁM ĐỐC THÍCH THẢO MY, EM TUYỆT ĐỐi KHÔNG CHO AI BIẾT- Linh Hương cố hét lên thật to rồi chạy một mạch ra khỏi phòng.
Nghe đằng sau tiếng “cốp”, cô mới vuốt ngực kêu may mắn, chậm tí nữa là cái cốc nhựa phi thẳng vào đầu mình mất rồi
Mưa gió bão bùng, đau khổ mệt mỏi, chỉ có thể tự mình nhắc nhở mình, nếu gục ngã, thì thực sự sẽ chẳng còn gì, vì vậy, thế nào đi nữa cũng phải đi tiếp. Có đôi khi nhận ra con đường mình đi dang dẫn mình tới một miền đất chết, miền đất không có sự ấm áp, nhưng chẳng dám dừng lại, bởi biết rằng giờ đây có quay đầu chọn con đường khác, thì cũng sẽ lại lẻ loi đi một mình.
Vậy thì việc gì phải quay đầu lại, việc gì phải đi tìm một cái đích khác, một mình tìm đến đích ấy, có gì vui vẻ, đến rồi thì sao, rồi cũng sẽ một mình đứng đó, không ai chờ đợi. Vậy thì, kiên cường lên mà đi tiếp con đường này thôi- cô nghĩ như vậy đấy.
- Thùy Vân, em đã thấy cô ấy rồi chứ. Em có thể tha thứ cho anh được rồi đấy!
Thùy Vẫn điềm tĩnh nhìn người đàn ông kia, rồi lại nhớ lại hình bóng của người con gái đó. Phải rồi, cô tất cả đã nhìn thấy, cô không nhìn rõ khuôn mặt của người con gái kia, nhưng cũng không thể không thấy dáng đi xiêu vẹo của cô gái ấy. Cô cảm thấy cô ấy đang tuyệt vọng, đang ngã quỵ. Vì sao cô hiểu ư, đơn giản thôi, bởi gần hai năm trước, khi biết sự thật người đàn ông mình yêu đang lợi dụng mình, cô cũng bước những bước đi đau khổ ấy. Cô không khóc khi nhìn thấy dáng điệu ấy, cũng không cho phép mình được cảm thông, bởi cô tự biết, cô và cô ấy, khác nhau ở đâu.
Cô mỉm cười nói:
- Vụ cá cược này, tôi nhận thua. Tôi tha thứ cho anh, nhưng mà với vai trò là cô gái Thùy Vân tha thứ cho anh, cô gái đã bị anh lừa gạt chấp nhận bỏ qua không tính toán nữa. Coi như tôi nhìn nhầm người đi. Tuy nhiên, con gái của chủ tịch Vân Đồn thì tuyệt đối không thể tha thứ cho anh được. Tôi có trách nhiệm đòi lại thứ anh cướp của gia đình tôi.
Thiên HỰu nhìn sâu vào ánh mắt cô, thở dài:
- Anh có thể bù đắp cho em. Em dừng lại đi, đùng tiếp tục làm việc này nữa.
Ý Cao Thiên Hựu là gì, chẳng lẽ anh ta muốn cô ở bên anh ta, anh ta muốn cố từ bỏ nghề bán phấn buôn hương này ư. Anh ta có tư cách không?
- Anh không muốn thấy em như vậy. Dừng lại đi!- Thiên Hựu tiếp tục nói
- Ngay từ khi anh đối xử với tôi như vậy, anh đã không còn tư cách xen vào cuộc đời tôi nữa rồi. Dừng lại hay không, tôi không còn sự lựa chọn. Là anh ép tôi, ép tôi phải đi trên con đường mà chính tôi không muốn, ép tôi đi trên con đường tăm tối không một ai bên cạnh.
Ánh mắt Cao Thiên Hựu thoáng buồn:
- Em không cần phải vì hận anh mà biến bản thân thành như vậy. Anh biết anh nợ em rất nhiều, anh nhất định sẽ bù đắp tất cả. Chỉ bù đắp cho em mà thôi, em có biết…
Thùy Vân nhanh chóng đứng dậy, cô không muốn nghe những lời đó của Cao Thiên Hựu. Nếu cô còn là Thùy Vân của trước đây, cô có thể sẽ rớt nước mắt hạnh phúc, có thể cô sẽ tin tất cả những gì hắn nói, nhưng giờ đây thì khác, cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Bất luận điều hắn nói là thật hay giả, cô cũng chẳng bao giờ tin nữa.
Thùy Vân bước đi rồi, Cao Thiên Hựu cũng không muốn níu cô lại. Anh cảm thấy bất lực, bất lực vì muốn nói với cô rất nhiều, nhưng lại không dám nói quá nhiều, vì biết rằng mình không xứng. Thẫn thờ hồi lâu, Thiên Hựu trở về dánh vẻ lạnh lùng như mọi ngày, cất bước ra khỏi quán. Trời vẫn đang mưa, mưa to như vậy…liệu…
Mưa rồi, mưa như vậy, khóc cũng chẳng ai biết. Cô vừa đi vừa khóc, nước mắt hòa với mưa khiến cô chẳng thể nhận ra vị của nước mắt. Cô cho rằng, khóc là yếu đuối, cô cũng đã từng cho rằng, khóc vì thứ tình yêu không đáng chính là ngu xuẩn nhất.
Nhưng mà, yêu rồi mới biết, dù đáng hay không đáng, người đó cũng đã khắc sâu vào trái tim mình, bị làm cho tổn thương như vậy, trái tim nào không biết đau, người nào có thể mạnh mẽ mà cười nhạo lại kẻ phụ bạc mình mà không hề rơi một giọt nước mắt. Người ta nói đau đến nỗi chẳng thể rơi nước mắt được mới là nỗi đau lớn nhất, thế nhưng không có những nỗi đau chồng chéo lên nhau, không có những mũi tên lần lượt làm tổn thương đến trái tim khiến người ta khóc như này, thì làm sao có thể sinh ra nỗi đau lớn nhất ấy chứ. Vì vậy cô tự an ủi mình, mình khóc là điều tự nhiên, khóc để rồi nhanh chóng quên đi, chỉ mong là như vậy.
Cô mong rằng, cô và Cao Thiên Hựu đến đây thực sự sẽ chấm dứt, cũng mong hắn có chút gì đó thương hại món đồ chơi như cô mà buông tha cô, cô không muốn tiếp tục nhìn thấy hắn nữa. Tự hứa bản thân, đêm nay sẽ là đêm cuối cùng để khóc, phải khóc cho đã đời đi, khóc để chấm dứt tất cả.
- LINH HƯƠNG! Chị làm gì thế này, mau về đi!
Tiếng một người đàn ông hét tên cô trong mưa. Nhanh chóng một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến bên cạnh người đó. Cô ngước mắt lên, là Mặc Lâm. Cô ôm chầm lấy anh, khóc rất to:
- Mặc Lâm, Mặc Lâm…hu hu hu hu….
Mặc Lâm không nói gì, một tay ôm chặt cô, một tay cầm ô lên che cho cô. Anh thở dài:
- Chị đúng là, khóc trước mặt tôi, không thấy xấu hổ à?
Linh Hương vẫn hu khóc:
- Mặc kệ, anh…anh…là bạn…hu hu hu…Với lại…chỉ còn…chỉ còn nốt hôm nay…
Mặc Lâm nhíu mày không hiểu cô nói cái gì. Chắc mẩm có lẽ do quá buồn nên mới thế này thôi. Anh vỗ về cô, dịu dàng nói:
- Về nhà thôi. Tôi đưa chị về
Linh Hương sực nhớ ra, hôm nay bố mẹ cô về rồi, cô không thể để họ nhìn thấy bộ dạng này, bèn nói:
- Không…mẹ tôi…mẹ tôi…
Mặc Lâm à lên một tiếng, anh nghĩ có lẽ Linh Hương sợ bố mẹ lo lắng. Anh nhanh chóng trấn an cô:
- ĐƯợc rồi, về nhà anh Kiến Phong. Tôi nhờ anh ấy nói với bố mẹ cô.
Linh Hương không nói gì, lặng gật đầu…
…………..
Cô đã nghỉ phép một tuần rồi, đến hôm nay Kiến Phong gọi điện cho cô giọng điệu trách móc, cô mới đành ậm ừ quyết định đi làm. Một tuần, nói nhiều mà thực ra còn quá ít, quá ít để khiến cô quên đi mọi chuyện. Sau đêm hôm Mặc Lâm đưa cô về nhà, cô sốt rất cao, Mặc Lâm phải xin nghỉ ở nhà để chăm sóc cho cô. Đến chiều, cô nhất định đòi về, bởi không muốn bố mẹ lo lắng cho mình. Thế là giám đốc cũng cho cô nghỉ phép, nói rằng khi nào tâm trạng ổn định lại hẵng đi làm. Ông giám đốc quý hóa ấy, nói lời mà chẳng giữ lấy lời, rõ ràng bảo cô nghĩ ngơi, thế mà mới được một tuần ít ỏi đã kêu om lên, lại còn nói cô vô trách nhiệm nữa chứ. Một tuần này, cô ngày ngày chỉ ru rú trong phòng, lên mạng tìm truyện ngược tâm để rèn độ bình tĩnh của mình. Mỗi khi đọc đến đoạn nam chính ngược nữ chính, hành hạ nữ chính, nước mắt Linh Hương chỉ muốn trào ra. Thế nhưng ngay sau đó, cô bình tĩnh ngửa mặt lên, không ngừng nhắc nhở “Không được khóc, không được khóc, chuyện này không có gì đáng phải khóc cả”. Cô tự nén nước mắt của bản thân, buộc nó không được phép tuôn trào. Cái cảm giác khó chịu này, chỉ có người thực sự đã thử làm, mới có thể hiểu.
Muốn khóc, có thể khóc, nhưng lý trí ép lại không cho khóc, nội tâm mâu thuẫn, vừa muốn bản thân yếu đuối, lại vừa muốn bản thân mạnh mẽ đối diện với từng số phận của những cô gái kia. Cô tất nhiên không điên, cô làm như vậy chỉ là đang rèn luyện bản thân, rèn luyện để lí trí có thể chiến thắng tình cảm, để lý trí kiểm soát tâm tình.
Nhưng, cô vẫn thất bại. Tỉnh táo cô không cho phép mình khóc, thế nhưng mỗi sáng sau khi tỉnh lại, vẫn thấy gối mình ướt đẫm. Vì sao ư, cô đương nhiên biết, bởi những giấc mơ ấy cô nhớ rất rõ ràng, cô nhớ cô luôn mơ đến một giấc mơ quen thuộc, mơ thấy một con quỷ móng vuốt sắc nhọn đuổi theo cô, vờn qua vờn lại giống như vờn một đồ vật trước khi tự bản thân ra tay hủy hoại. Cô đã mơ rất nhiều, thế nhưng lần nào khi nhìn rõ khuôn mặt con quỷ ấy, cô cũng giật mình tỉnh giấc vì sợ. vẫn là như vậy đấy, sợ hãi mà lại khóc vì đau đớn, đó là cớ làm sao?
Đã một tuần rồi, cô vẫn chưa thể quên, sự việc xảy ra đối với cô khiến cô cứ cảm tưởng mới chỉ là ngày hôm qua, mới chỉ vừa đây mà thôi. Cô uể oải ngồi dậy, tinh thần tuy vẫn không được tốt, nhưng ít ra cô đã có thể kiểm soát bản thân lúc tỉnh táo, hôm nay dù sao cũng nên đến công ty. Dù sao thì cô cũng cảm thấy mọi chuyện xảy ra với mình, đến như vậy cũng đủ rồi, cô không muốn có thêm chút đau đớn nào nữa.
Vừa đi cô vừa nghĩ đến ước mơ của bản thân, cười buồn, đã đến ngày cô nhận ra ước mơ ấy không thể thực hiện được. Cô đã từng ước trở thành doanh nhân thành đạt, trở thành một nữ doanh nhân tài ba, thế nhưng hôm nay cuối cùng mới biết, cô thực sự không phù hợp với nghề này. Trước đây cô thích đấu trí với người khác, nên mới chọn kinh doanh, thế nhưng càng ngày càng nhận ra, mình bản lĩnh không đủ. Đối với những người như chị Lan, cô căn bản không muốn quan tâm, nhưng với hắn thì khác. Hắn chính là một nhân vật điển hình trong giới doanh nhân, chính là bộ mặt tiêu biểu của đám con buôn ấy. Hắn thủ đoạn và tàn nhẫn. Hắn chỉ mới đối xử với cô như vậy, hắn chỉ mới dùng vài thủ đoạn không thấm vào đâu so với những gì hắn đã làm, cô đã ngã quỵ vì không chịu nổi, vậy thì sau này nếu tiếp tục theo đuổi ước mơ, sớm muộn gì có ngày cũng đối diện với hắn, cô làm sao mà thắng được hắn đây. Rồi khi đang thực hiện ước mơ, cô trở thành một người tàn nhẫn và máu lạnh như hắn, cô có muốn hay không, cô có từ bỏ bản thân được không, có mềm lòng được hay không? Hai mấy năm rồi, cuối cùng thì cô cũng có đáp án cho bản thân, cuối cùng cũng nhận ra được mình thực sự không nên chọn con đường này. Bố mẹ cuối cùng đã nói đúng, trên con đường ấy, ai ai cũng tranh giành nhau tới đích, bất luận ai là người tới đích đầu tiên, kẻ đó trên người cũng dính đấy vết thương, tính cách cũng trở nên khốc liệt, thế thì kết quả ấy, đáng để mình hi sinh hay không?
Văn phòng giám đốc đây rồi. Cô hít một hơi để cho bản thân cảm thấy thoải mái hơn. Miệng nở sẵn nụ cười để chào giám đốc. Cô- gõ cửa- việc làm chưa bao giờ là thói quen của cô.
- Vào đi!
Bên trong vọng ra tiếng của giám đốc, cô tươi cười mở cửa, không quên chào giám đốc:
- Giám đốc, ngày mới tốt lành!
Kiến Phọng bị hành động của Linh Hương làm cho cả người ngơ ngác. Con bé ấy ngày thường có bao giờ chịu gõ cửa phòng anh đâu. Thế mà hôm nay lại chịu gõ cửa, lại còn chào anh nữa cơ đấy. Nghỉ một tuần thôi cũng khiến tính tình thay đổi hắn à. Linh Hương nhìn thấy sự ngạc nhiên của giám đốc cũng không tránh khỏi phật lòng. Cô ngồi xuống chỗ tiếp khách của giám đốc, giọng điệu trách móc:
- Giám dốc bắt em phải đi làm, giờ em đi làm rồi thì có thái độ thế này. Haizz, giám đốc đúng là không biết trọng dụng nhân tài gì cả?
- Hôm nay cô lạ lắm. Chẳng nhẽ có chuyện gì à?- Kiến Phong nghi hoặc hỏi
Linh Hương im lặng không nói. Từ từ đứng dậy, rồi sau đó chậm dãi bước đến gần bàn Kiến Phong ngồi. Cô rút trong túi ra một lá đơn, nghiêm túc nhìn giám đốc:
- Em muốn xin thôi việc!
Kiến Phong lắc đầu:
- Lại chuyện gì nữa đây?
Linh Hương bình tĩnh nói:
- Lần này em thật sự chắc chắn
- Tại sao?- Kiến Phong hỏi
- Bởi vì em cảm thấy mình không còn thích công việc này nữa. lần trước gửi đơn cho giám đốc là tình thế bắt buộc, lần này là em thực sự cảm thấy mình không còn hứng thú
Nhìn thái độ của Linh Hương, anh biết cô không đùa, thậm chí so với lần trước còn có phần quyết liệt hơn. Anh nhớ, lần đầu tiên cô đi phỏng vấn, anh cảm giác được, cô gái này có hoài bão rất lớn, rất giống anh thời còn trẻ, vì vậy, anh nhận cô. Hôm nay trên người cô gái này, thứ cảm giác ấy đã biết mất. Điều gì khiến cô thay đổi suy nghĩ của mình.
- Không nên quyết định vội vàng như vậy. Nói thích, cô lập tức lao đầu vào, nói chán, cô bèn bỏ đi luôn. Vậy thì ước mơ thế nào đi chăng nữa khẳng định cũng không thể thực hiện được đâu.
- Em thực sự cảm thấy mình không còn thích hợp với công việc này nữa rồi. Giám đốc từng nói, để làm kinh doanh, nhất thiết phải dứt khoát. Phải làm kinh doanh, phải biết chịu đựng, kết quả thắng thua dù thế nào cũng phải đi tiếp. Nhưng mà giám đốc, em thực sự không làm được, em cảm thấy em không thể trở thành người như thế, em cũng sợ cuộc sống như vậy.
Kiến Phong trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Có phải vì Cao Thiên Hựu
Mặt Linh Hương bỗng chốc biến đổi. Chỉ một câu này thôi, Kiến Phong biết, Thiên Hựu thực sự chính là tác nhân quan trọng nhất dẫn đến quyết định này của cô.
- Chính là vì hắn. Em cảm thấy hắn quá ghê tởm, hắn chính là minh chứng lớn nhất nhắc nhở em rằng nếu tiếp tục đi trên con đường này em sẽ giống hắn, em sẽ cô đơn, sẽ máu lạnh, sẽ điên loạn như hắn. Em cũng cảm thấy, mình không thể đấu lại những người như hắn, cũng không có khả năng chịu đựng rủi ro khi bị thua. Giám đốc nói xem, biết trước kết quả như vậy, em vẫn còn chưa tỉnh lại, chẳng phải quá ngu ngốc hay sao?- Linh Hương nhanh chóng nói, cô đã nghĩ rất lâu rồi. Bỏ đi một ước mơ mà đã lưu giữ từ lâu, ai có thể không buồn, không thất vọng, nhất là khi ước mơ ấy còn chưa thực hiện được.
Kiến Phong thở dài, anh đứng dậy ra hiệu cho Linh Hương cùng anh ra bàn uống nước nói chuyện. Anh chăm chú pha café, để cho cô bình tĩnh lại. Thời gian trôi qua, đến khi cảm thấy mình thật sự nên bắt đầu, anh mới nói:
- Cô có cho rằng, tôi với Cao Thiên Hựu giống nhau lắm sao?
Linh Hương kiên định lắc đầu
- Cô cho rằng, tất cả những người sống bằng nghề này, đều giống Cao Thiên Hựu phải không?
Linh Hương mạnh mẽ gật đầu
Kiến Phong phì cười:
- Thấy không, điều cô nghĩ không phải quá mâu thuẫn hay sao. Cô không cho rằng tôi giống Cao Thiên Hựu, thế nhưng lại cho rằng tất cả những người làm kinh doanh, trong đó có tôi, đều giống hắn.
Linh Hương nghệt mặt, chẳng biết nói gì, giám đốc của cô nói đúng. Nghĩ một lát, cô lại nói:
- Em nghĩ sớm muộn họ đều trở thành người như Cao Thiên Hựu
Kiến Phong lắc đầu, điềm đạm nói:
- Tôi cũng lờ mờ đoán được cô và Cao Thiên hựu có chuyện gì. Cô hận hắn, nhưng không nhất thiết phải đem tất cả chúng tôi gộp chung với hắn. Người ta gọi đó là định kiến đấy
- Nhưng mà….
- Tôi mong cô đừng vì Cao Thiên hựu mà trở nên có suy nghĩ sai như vậy. Linh Hương, những kẻ buôn bán, nếu muốn giữ mình không trở thành hắn, kì thực không phải là khó. Cao Thiên Hựu ngay từ khi bước vào thương trường có định nghĩa cạnh tranh khác cô, khác chúng ta. Đối với anh ta, thương trường như chiến trường, diệt cỏ diệt tận gốc, người không chết thì ta chết…
- Chẳng phải điều đó rất đúng hay sao?- Linh Hương nghi hoặc hỏi
Kiến Phong cười nói:
- Ngoài ra, mục đích của hắn khi dấn thân vào thương trường khác cô. Đối với hắn mà nói, kinh doanh là con đường duy nhất để hắn tồn tại, hắn không có sự lựa chọn nào khác. Vì vậy, hắn có áp lực, áp lực buộc mình phải thắng, vì vậy, hắn tuyệt tình
Nói xong Kiến Phong im lặng, cho Linh Hương thời gian để cô có thể hiểu hết những lời anh nói. Đợi đến khi thấy được biểu hiện iích cực trên khuôn mặt Linh Hương, anh mói tiếp tục:
- Trở thành người như thế nào, từ đầu tới cuối đều do bản thân quyết định. Chỉ cần cô không ngừng nhắc nhở bản thân mình, không ngừng kiểm điểm lại những hành động của mình, cô chắc chắn sẽ vẫn là cô.
Linh Hương lát sau mới ấp úng:
- Giám đốc…em…
Kiến Phong phất tay:
- Thôi được rồi, nói đến đây thôi. Nói tiếp cô lại coi như đang nghe chuyện tiếu lâm thì uổng công tôi lắm. Bình Thái mới mở thêm chi nhánh ở thành phố khác, tôi đã xin chủ tịch cho cô đến đó tiếp nhận chức vụ trợ lý giám đốc. Tuy rằng không bằng ở bên cạnh tôi, nhưng tôi mong cô có thể có thêm nhiều kinh nghiệm, cũng có thể bình tĩnh hơn. Tôi hứa với cô, chức vị trợ lý bên cạnh tôi, vẫn chờ cô vào một ngày cô thực sự cảm thấy sẵn sàng.
Linh Hương cảm động nhìn giám đốc, cô biết anh luôn muốn tốt cho cô, luôn muốn cô không ngừng tiến bộ, cũng muốn cô bớt đi suy nghĩ. Cô gật đầu đồng ý, bèn đi ra cửa. Gần đến cửa, sực nhớ ra điều gì, cô bỗng quay đầu lại nói:
- Giám đốc, em nghĩ anh với Thảo My thực sự rất đẹp đôi- Linh Hương thực sự cảm thấy thế, cô cảm thấy hai người họ đều là người ngoài lạnh trong nóng, một khi trở thành bạn bè của họ, thì họ nhất định khiến người bạn của mình cảm thấy được quan tâm, nhất định đem đến sự lạc quan cho người bên cạnh.
Kiến Phong nghe đến đây thì cử chỉ không được tự nhiên cho lắm, anh bối rối nói:
- Cô… nói cái gì chú…đúng là… đúng là….
Nhìn Kiến Phong chột dạ như vậy, bỗng dưng Linh Hương cười ầm lên:
- Không phải chứ, em chỉ nói hú họa thế thôi, ai dè đúng thật. Giám đốc ơi giám đốc, anh tài thật, nhìn trúng Thảo My hahahahahahahaha
Kiến Phong giận đùng đùng quát Linh Hương:
- RA NGOÀI! Đúng là cô chẳng thế nghiêm túc được quá lâu.
Linh Hương vẫn cười trêu giám đốc, lâu lắm rồi mới có ngày bắt thóp được ông cụ này:
- Được rồi em hiểu rồi, em biết mà… chuyện GIÁM ĐỐC THÍCH THẢO MY, EM TUYỆT ĐỐi KHÔNG CHO AI BIẾT- Linh Hương cố hét lên thật to rồi chạy một mạch ra khỏi phòng.
Nghe đằng sau tiếng “cốp”, cô mới vuốt ngực kêu may mắn, chậm tí nữa là cái cốc nhựa phi thẳng vào đầu mình mất rồi
/35
|