CHƯƠNG 45
Mặc cho nó trở về với Long Tộc, tiếp nhận trách nhiệm Long Đế đời trước để lại, cùng với Tiên Tôn bất tri danh dây dưa không dứt, hệt như Long Đế đương nhiệm lúc này, khổ sở tìm một lối thoát trong vô vọng.
Thiên Tứ thế này. . .
Ngón tay kìm lòng không được ve vuốt khuôn mặt non mềm phấn nộn, Huyền Thanh cảm thấy có chút luyến tiếc: Thiên Tứ bây giờ thuộc về mình nhưng sau này lại thuộc về người khác, vừa nghĩ đến cảnh Thiên Tứ mỉm cười âu yếm với người khác giống như nó đã làm với hắn trước đây, để mặc cho những đầu ngón tay vỗ về chơi đùa trên mỗi tấc da thịt, hắn bất giác nhíu mày khó chịu.
Ta không có luyến đồng. . . Huyền Thanh trong lòng mặc niệm, hắn thực sự không có luyến đồng a~~Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy mình đang từng bước sa chân vào con đường “Luyến Đồng” kia, chuyện này khiến cho hắn vô cùng đau đầu, thôi thì quẳng cho Lão Thiên Gia trông nom giùm vậy, hắn chỉ cần sáng sớm mai đưa nó đi là được.
Không có Thiên Tứ, Huyết Mạch của Long Đế hoàn toàn bị đoạn tuyệt, sẽ không còn chuyện thế hệ này nối tiếp thế hệ kia dây dưa không hồi kết, khế ước cứ thế mà bị hủy.
Đây chính là nguyên nhân khiến Ngao Phóng xuống tay giết nhi tử của mình?
Thiên Nhất hiểu được ý tứ của hắn nhưng vô pháp tán thành.
“Ngao Phóng.”
Một kiếm vung ra, vững vàng chống trước chân Thiên Nhất, lưỡi kiếm bén nhọn không nhiễm một vệt máu hồng nào, đây chính là vũ khí duy nhất trong cuộc đời Thiên Nhất.
Ngao Phóng thờ ơ liếc nhìn y, khóe môi cong lên một nụ lạnh lẽo, “Ngươi không muốn liên lụy người vô tội, ta và ngươi nhất định phải có một người chết, ngươi nói xem, người đó là ai?”
Lại phải chọn sao?! Hơn một vạn năm về trước y đã lựa chọn nhốt Ngao Phóng lại, hơn một vạn năm sau y đã không còn sự lựa chọn nào khác.
“Ngày mai ta lại đến.”
Thiên Nhất nâng kiếm lên, cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn tay truyền thẳng đến trái tim, cùng với mục quang băng lãnh ở phía sau, toàn bộ đều hóa thành bi thương vô tận, quấn chặt lấy y, cũng như quấn chặt lấy hắn.
Nếu như không có khế ước viễn cổ kia, thì y và hắn nhất định sẽ không được gặp nhau, sẽ không yêu nhau, lại càng không có trốn tránh và oán hận như ngày hôm nay?
Thiên Nhất ổn định tinh thần từng bước ly khai .
“Ngao Phóng, ta đây nguyện dùng toàn bộ sức lực của cả đời mình dồn hết lên người ngươi, bất luận là sống hay chết, ta đều hy vọng chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau.”
“Ta không cần.”
Lời cự tuyệt kia không nhớ đã nói bao nhiêu lần, Thiên Nhất vô thức siết chặt mảnh ngọc bội trên thắt lưng mình, “Ta sẽ chờ đến lúc ngươi cần ta.”
“Ta muốn ngươi cút khỏi đây! Từ nay về sau không cần xuất hiện trước mặt ta nữa.” Ngao Phóng nói xong, vết thương trên người lúc này càng thêm đau đớn, ngay cả huyết dịch mơ hồ cũng không còn cảm giác.
“Ta sẽ quay lại.” Quang mang chói lòa chợt lóe lên, Thiên Nhất liền biến mất.
“A a a ——” Tiếng gào thét bi thương giãi bày nỗi uất hận trong lòng, Ngao Phóng nhắc nhở bản thân mình: Không được vì lời nói của y mà lung lay quyết tâm —— Hắn nhất định phải đoạn tuyệt cái mối quan hệ đáng nguyền rủa giữa Long Đế và Tiên Tôn tại nơi này.”Ta không yêu ngươi.” Cổ họng phát ra bốn chữ khàn khàn cơ hồ không thành tiếng, trước mắt lại hiện lên hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy người kia —— Một thân thanh sam bố đạo bào lỗi thời nhưng gọn gàng, vẻ mặt ôn hòa nụ cười thân thiện.
Mọi chuyện mới như ngày hôm qua, Ngao Phóng cúi đầu cười thành tiếng, nước mắt lăn trên gò má.
“Ta không yêu ngươi.”
Ngọc bội không nhiễm một chút bụi trần dưới ánh mặt trời càng thêm ôn nhuận trong suốt, cẩn thận quan sát hai chữ “Thiên Nhất” không phải dùng pháp thuật khắc lên, cũng không phải do thợ thủ công khắc lên, mà là dùng lực của đầu ngón tay tỉ mỉ khắc thành.
“Dụng tâm như vậy.” Huyền Thanh một tay giơ cao ngọc bội, một tay ngăn không cho Thiên Tứ cướp ngọc bội về, “Phụ thân của ngươi thực sự rất yêu ‘Mẫu thân’ của ngươi a~”
“Đó là chuyệt đương nhiên, phụ hoàng nếu không yêu mẫu thân nhất định sẽ không sinh ra ta.” Thiên Tứ bị Huyền Thanh nắm tay chặt đến nỗi không cử động được, cả người dựa sát vào ***g ngực hắn, nhảy không được mà bay cũng không xong, nó đành phải chu mỏ, giương mắt nhìn mảnh ngọc bội nằm trong tay Huyền Thanh.
Nhưng mà vị “Mẫu thân” kia có vẻ như không biết đến sự tồn tại của ngươi a~~Nhưng Huyền Thanh không đành lòng nói ra câu này, hắn muốn hạ thủ với Tiên Tôn trước, xác nhận trên người Tiên Tôn có mảnh ngọc bội khắc hai chữ “Ngao Phóng” hay không.
Nếu mẫu thân của Thiên Tứ thật sự là Tiên Tôn, thì thân thế của nó đã quá mức rõ ràng, ân oán giữa Long Đế và Tiên Tôn cũng nhờ thế mà tra ra manh mối.
Huyền Thanh từ tốn hỏi: “Ngươi cảm thấy vị ‘Mẫu thân’ kia nếu biết mình đã sinh ra một hài tử như ngươi thì sẽ phản ứng như thế nào?”
Thiên Tứ hất hàm, lỗ mũi hướng thẳng lên trời lòng đầy kiêu hãnh nói, “Mẫu thân nhất định sẽ rất vui.”
Đeo ngọc bội lên cổ nó. Xanh đen buông nó ra, “Chậc chậc, thật là tự tin, chúng ta bây giờ đến chỗ Tiên Tôn một chút, hỏi xem vị ‘Mẫu thân’ kia của ngươi là ai.”
Dứt lời, dưới chân xuất hiện một đóa Tường Vân, nhẹ nhàng đưa bọn họ rời khỏi Tiên Phủ, Thiên Tứ bám trên lưng Huyền Thanh, mặt kề sát bên tai hắn, nó bất an hỏi: “Huyền Thanh, ngộ nhỡ mẫu thân không thích ta thì làm sao?”
Tiên Tôn sau khi biết được Thiên Tứ là nhi tử của Long Đế cũng chưa từng lộ ra nửa điểm chán ghét, Huyền Thanh không chút do dự liền trả lời: “Không có đâu.”
Ám ảnh cảm giác bị phụ thân ghét bỏ vẫn sót lại trong lòng nhưng sau khi nghe thấy câu trả lời của Huyền Thanh liền tan biến mất, Thiên Tứ vui vẻ gật đầu, ôm chặt lấy bờ vai của Huyền Thanh, hạnh phúc vùi mặt vào cổ hắn.
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc nằm dưới tán Hòe già ngẩng đầu lên nói: “Lão Hòe già, đám mây của Huyền Thanh có chút gì đó là lạ.” Tuy rằng không nhìn kỹ, nhưng chỉ cần liếc sơ qua liền cảm thấy màu sắc cùng chiều rộng có chút khác thường.
Lão Hòe già xào xạc lay động cành lá, tỏ vẻ mình cũng phát hiện ra điểm này, sau đó nói với Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc, có lẽ Huyền Thanh đã trở thành Tiên, cho nên màu sắc của đám mây cũng thay đổi, những vị Tiên Gia trên trời có sở thích đem đám mây của mình thay đổi màu sắc cho nó mới lạ, Huyền Khải thích nhất là cưỡi đóa mây ngũ sắc đi nghênh tiếp Tuyết Linh Hầu.
Cặp sư huynh đệ Huyền Thanh – Huyền Khải kia có sở thích: Đi rêu rao khắp nơi gây sự chú ý, Huyền Thanh thay đổi màu sắc của đám mây thì cũng chẳng có gì là lạ, nhưng Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy có chút kì lại, mà không biết kì lại ở chỗ nào.
Mặc cho nó trở về với Long Tộc, tiếp nhận trách nhiệm Long Đế đời trước để lại, cùng với Tiên Tôn bất tri danh dây dưa không dứt, hệt như Long Đế đương nhiệm lúc này, khổ sở tìm một lối thoát trong vô vọng.
Thiên Tứ thế này. . .
Ngón tay kìm lòng không được ve vuốt khuôn mặt non mềm phấn nộn, Huyền Thanh cảm thấy có chút luyến tiếc: Thiên Tứ bây giờ thuộc về mình nhưng sau này lại thuộc về người khác, vừa nghĩ đến cảnh Thiên Tứ mỉm cười âu yếm với người khác giống như nó đã làm với hắn trước đây, để mặc cho những đầu ngón tay vỗ về chơi đùa trên mỗi tấc da thịt, hắn bất giác nhíu mày khó chịu.
Ta không có luyến đồng. . . Huyền Thanh trong lòng mặc niệm, hắn thực sự không có luyến đồng a~~Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy mình đang từng bước sa chân vào con đường “Luyến Đồng” kia, chuyện này khiến cho hắn vô cùng đau đầu, thôi thì quẳng cho Lão Thiên Gia trông nom giùm vậy, hắn chỉ cần sáng sớm mai đưa nó đi là được.
Không có Thiên Tứ, Huyết Mạch của Long Đế hoàn toàn bị đoạn tuyệt, sẽ không còn chuyện thế hệ này nối tiếp thế hệ kia dây dưa không hồi kết, khế ước cứ thế mà bị hủy.
Đây chính là nguyên nhân khiến Ngao Phóng xuống tay giết nhi tử của mình?
Thiên Nhất hiểu được ý tứ của hắn nhưng vô pháp tán thành.
“Ngao Phóng.”
Một kiếm vung ra, vững vàng chống trước chân Thiên Nhất, lưỡi kiếm bén nhọn không nhiễm một vệt máu hồng nào, đây chính là vũ khí duy nhất trong cuộc đời Thiên Nhất.
Ngao Phóng thờ ơ liếc nhìn y, khóe môi cong lên một nụ lạnh lẽo, “Ngươi không muốn liên lụy người vô tội, ta và ngươi nhất định phải có một người chết, ngươi nói xem, người đó là ai?”
Lại phải chọn sao?! Hơn một vạn năm về trước y đã lựa chọn nhốt Ngao Phóng lại, hơn một vạn năm sau y đã không còn sự lựa chọn nào khác.
“Ngày mai ta lại đến.”
Thiên Nhất nâng kiếm lên, cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn tay truyền thẳng đến trái tim, cùng với mục quang băng lãnh ở phía sau, toàn bộ đều hóa thành bi thương vô tận, quấn chặt lấy y, cũng như quấn chặt lấy hắn.
Nếu như không có khế ước viễn cổ kia, thì y và hắn nhất định sẽ không được gặp nhau, sẽ không yêu nhau, lại càng không có trốn tránh và oán hận như ngày hôm nay?
Thiên Nhất ổn định tinh thần từng bước ly khai .
“Ngao Phóng, ta đây nguyện dùng toàn bộ sức lực của cả đời mình dồn hết lên người ngươi, bất luận là sống hay chết, ta đều hy vọng chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau.”
“Ta không cần.”
Lời cự tuyệt kia không nhớ đã nói bao nhiêu lần, Thiên Nhất vô thức siết chặt mảnh ngọc bội trên thắt lưng mình, “Ta sẽ chờ đến lúc ngươi cần ta.”
“Ta muốn ngươi cút khỏi đây! Từ nay về sau không cần xuất hiện trước mặt ta nữa.” Ngao Phóng nói xong, vết thương trên người lúc này càng thêm đau đớn, ngay cả huyết dịch mơ hồ cũng không còn cảm giác.
“Ta sẽ quay lại.” Quang mang chói lòa chợt lóe lên, Thiên Nhất liền biến mất.
“A a a ——” Tiếng gào thét bi thương giãi bày nỗi uất hận trong lòng, Ngao Phóng nhắc nhở bản thân mình: Không được vì lời nói của y mà lung lay quyết tâm —— Hắn nhất định phải đoạn tuyệt cái mối quan hệ đáng nguyền rủa giữa Long Đế và Tiên Tôn tại nơi này.”Ta không yêu ngươi.” Cổ họng phát ra bốn chữ khàn khàn cơ hồ không thành tiếng, trước mắt lại hiện lên hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy người kia —— Một thân thanh sam bố đạo bào lỗi thời nhưng gọn gàng, vẻ mặt ôn hòa nụ cười thân thiện.
Mọi chuyện mới như ngày hôm qua, Ngao Phóng cúi đầu cười thành tiếng, nước mắt lăn trên gò má.
“Ta không yêu ngươi.”
Ngọc bội không nhiễm một chút bụi trần dưới ánh mặt trời càng thêm ôn nhuận trong suốt, cẩn thận quan sát hai chữ “Thiên Nhất” không phải dùng pháp thuật khắc lên, cũng không phải do thợ thủ công khắc lên, mà là dùng lực của đầu ngón tay tỉ mỉ khắc thành.
“Dụng tâm như vậy.” Huyền Thanh một tay giơ cao ngọc bội, một tay ngăn không cho Thiên Tứ cướp ngọc bội về, “Phụ thân của ngươi thực sự rất yêu ‘Mẫu thân’ của ngươi a~”
“Đó là chuyệt đương nhiên, phụ hoàng nếu không yêu mẫu thân nhất định sẽ không sinh ra ta.” Thiên Tứ bị Huyền Thanh nắm tay chặt đến nỗi không cử động được, cả người dựa sát vào ***g ngực hắn, nhảy không được mà bay cũng không xong, nó đành phải chu mỏ, giương mắt nhìn mảnh ngọc bội nằm trong tay Huyền Thanh.
Nhưng mà vị “Mẫu thân” kia có vẻ như không biết đến sự tồn tại của ngươi a~~Nhưng Huyền Thanh không đành lòng nói ra câu này, hắn muốn hạ thủ với Tiên Tôn trước, xác nhận trên người Tiên Tôn có mảnh ngọc bội khắc hai chữ “Ngao Phóng” hay không.
Nếu mẫu thân của Thiên Tứ thật sự là Tiên Tôn, thì thân thế của nó đã quá mức rõ ràng, ân oán giữa Long Đế và Tiên Tôn cũng nhờ thế mà tra ra manh mối.
Huyền Thanh từ tốn hỏi: “Ngươi cảm thấy vị ‘Mẫu thân’ kia nếu biết mình đã sinh ra một hài tử như ngươi thì sẽ phản ứng như thế nào?”
Thiên Tứ hất hàm, lỗ mũi hướng thẳng lên trời lòng đầy kiêu hãnh nói, “Mẫu thân nhất định sẽ rất vui.”
Đeo ngọc bội lên cổ nó. Xanh đen buông nó ra, “Chậc chậc, thật là tự tin, chúng ta bây giờ đến chỗ Tiên Tôn một chút, hỏi xem vị ‘Mẫu thân’ kia của ngươi là ai.”
Dứt lời, dưới chân xuất hiện một đóa Tường Vân, nhẹ nhàng đưa bọn họ rời khỏi Tiên Phủ, Thiên Tứ bám trên lưng Huyền Thanh, mặt kề sát bên tai hắn, nó bất an hỏi: “Huyền Thanh, ngộ nhỡ mẫu thân không thích ta thì làm sao?”
Tiên Tôn sau khi biết được Thiên Tứ là nhi tử của Long Đế cũng chưa từng lộ ra nửa điểm chán ghét, Huyền Thanh không chút do dự liền trả lời: “Không có đâu.”
Ám ảnh cảm giác bị phụ thân ghét bỏ vẫn sót lại trong lòng nhưng sau khi nghe thấy câu trả lời của Huyền Thanh liền tan biến mất, Thiên Tứ vui vẻ gật đầu, ôm chặt lấy bờ vai của Huyền Thanh, hạnh phúc vùi mặt vào cổ hắn.
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc nằm dưới tán Hòe già ngẩng đầu lên nói: “Lão Hòe già, đám mây của Huyền Thanh có chút gì đó là lạ.” Tuy rằng không nhìn kỹ, nhưng chỉ cần liếc sơ qua liền cảm thấy màu sắc cùng chiều rộng có chút khác thường.
Lão Hòe già xào xạc lay động cành lá, tỏ vẻ mình cũng phát hiện ra điểm này, sau đó nói với Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc, có lẽ Huyền Thanh đã trở thành Tiên, cho nên màu sắc của đám mây cũng thay đổi, những vị Tiên Gia trên trời có sở thích đem đám mây của mình thay đổi màu sắc cho nó mới lạ, Huyền Khải thích nhất là cưỡi đóa mây ngũ sắc đi nghênh tiếp Tuyết Linh Hầu.
Cặp sư huynh đệ Huyền Thanh – Huyền Khải kia có sở thích: Đi rêu rao khắp nơi gây sự chú ý, Huyền Thanh thay đổi màu sắc của đám mây thì cũng chẳng có gì là lạ, nhưng Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy có chút kì lại, mà không biết kì lại ở chỗ nào.
/53
|