Xung Động

Chương 106 - Chương 106

/142




Ta bực bội hỏi: “Anh đang lái xe hả?”

“Không, tôi tấp vào lề đường rồi.”

“Có việc gì không?”

“Trần Thạc, tôi chỉ muốn xác định… chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”

Ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Ừm, coi vậy cũng được.”

“Trần Thạc, năm năm rồi, thói quen xa cách với người khác của cậu vẫn vậy.”

“Phải không? Không chừng cố chấp chính là ưu điểm của tôi cũng nên.”

“Trịnh Diệu Dương… cậu ta thích hợp với cậu sao?”

Ta cười lạnh: “Còn chưa có ai đủ tư cách hỏi tôi câu này, kể cả anh, Phùng Bằng Phi.” Chủ động ngắt máy, quay lưng trở về phòng mình.

“Trần Thạc.” Trịnh Diệu Dương xuất hiện ở cửa phòng đọc sách, gọi ta: “Tôi đưa Mẫn Nghi về trước.”

Ta quay lại nhìn cô ta: “Lúc nào rảnh tôi sẽ đến thăm cô và Hà phu nhân.”

Có lẽ vì vừa bị ta bắt gặp cảnh tượng ban nãy, cô ấy thoáng đỏ mặt: “Chúng ta là bạn bè mà, lần sau anh nhất định phải tới dự tiệc của em cùng Diệu Dương đấy.” Ta lễ độ gật đầu.

Bạn bè, a~ Trần Thạc ta ở đâu ra nhiều bạn bè vậy! Nội trong một ngày đã bới ra được một mớ bạn bè cả đời không bao giờ muốn dính dáng.

Chừng một tiếng sau Trịnh Diệu Dương về, đi thẳng vào phòng ta, ta vừa tắm xong, đang cầm ly Champagne ra khỏi phòng ngủ. Ta liếc nhìn cậu ấy: “Sao không gõ cửa?”

“Vừa rồi anh có gõ sao?”

“Chậc.” Ta gượng cười, nhấp một ngụm rượu, “Rượu không chất bằng năm ngoái, cậu để bọn họ nhập ở đâu về vậy?”

Cậu ấy hỏi thẳng: “Vừa rồi anh có việc tìm tôi hả?”

“Phá đám chuyện vui của cậu sao?” Ta quay lại nhìn chằm chằm cậu ấy.

“Trần Thạc, tôi thích cô ấy, nhưng không phải yêu.”

“Cậu đưa về tận đây, chính là muốn tôi biết hai người hợp ý thích nhau sao?” Ta tiến tới trước mặt cậu ấy, “Trịnh Diệu Dương, cậu cũng khách khí thật.”

“Anh cứ việc nói thẳng ra.”

Phải, ta đúng là rất cần nói trắng ra: “Tôi không quen nhìn cậu nhảy nhót với người khác ngay sát vách phòng tôi, thế đã đủ rõ ràng chưa? Còn nữa, chuyện này không liên quan gì đến ghen tuông hết, chỉ là hy vọng cậu đừng biến chúng ta thành nông cạn.”

“Được, sẽ không có lần sau.” Cậu ấy khoanh tay đứng nhìn ta, như thể muốn tìm tòi thêm càng nhiều hàm ý trên gương mặt ta.

“Đã là đàn ông, tự nhiên không thể cự tuyệt một cô gái như vậy, là tôi, đại khái cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội, cậu căn bản không sai gì hết, là tôi sai.”, uống cạn ly Champagne, chỉ cảm thấy thêm vô vị, “Trịnh Diệu Dương, liệu chúng ta có cần một thời gian để bình tĩnh lại không? Cậu suy xét lại cậu cần thứ gì, tôi cũng ngẫm lại mình thực sự muốn gì.”

“Này là sao hả? Nhu cầu tất yếu sao?” Ánh mắt cậu ấy tối sầm.

Cũng không biết sức mạnh nào thúc đẩy ta buột ra một câu: “Thói quen của chúng ta có lẽ đã vô thức trở thành gánh nặng.”

“Anh muốn nói gì hả?! Gần đây đầu óc anh đang toan tính cái gì? Tôi thật không thể hiểu nổi.” Cậu ấy luôn luôn thẳng thắn khi đối diện với ta, “Tôi sẽ không cùng phụ nữ làm trò cười cho thiên hạ, cả chuyện anh với cô nàng người mẫu kia, tôi cũng không hề coi là thật.”

“Tôi nghĩ rằng cậu tin tưởng tôi.” Ta nhìn cậu ấy, bình thản nói.

“Phải, có lúc tôi cũng sẽ ghen, nhưng tôi tin tưởng anh.”

Ta tiến tới gần cậu ấy: “Tôi muốn nói với cậu, tôi không phải sợi dây trói buộc cậu, cậu cũng không phải tấm khiên cho tôi, chúng ta chỉ cần làm đủ cho chính mình, thứ khác cần gì phải miễn cưỡng. Trịnh Diệu Dương, cậu có tin chính cậu không?”

“Trần Thạc, không ai có thể thay thế được anh, câu này, tôi không muốn nhắc lại nữa.” Cậu ấy vươn tay vuốt ve sau tai ta, ta khẽ đẩy cậu ấy ra, đột nhiên thấy muốn cười: “Tôi đâu phải phụ nữ, không cần cậu an ủi, cậu tự lo cho mình ấy.”

“Anh có tâm sự.” Cậu ấy nói chắc nịch, “Báo cáo hôm nay anh để sót mấy chỗ, chuyện này hiếm thấy lắm.”

Ta vỗ vỗ trước ngực cậu ấy, quay người nằm dài xuống giường, hướng mắt nhìn trần nhà: “Đừng có tự cho là đúng thế.”

“Hưm~” Cậu ấy khẽ thở ra, ngồi xuống bên cạnh ta, một tay nắm tay ta, giọng nói như có chút trấn an, “Có phải có người tới gây chuyện với anh không?”, sự nhạy cảm của cậu ấy thực sự ta cũng không còn lạ lẫm nữa.

“Ai gây chuyện với tôi?” Ta nhướng mày, nghênh mặt nhìn cậu ấy, “Cậu sao?”

“Đừng giả bộ với tôi đi!” Cậu ấy cúi xuống, nửa người đè áp trên ngực ta, nhìn sâu vào mắt ta, “Trần Thạc… tôi tin tưởng chính tôi.”

“Được, tôi nói.” Ta vùng dậy, xoay người nằm đè lên cậu ấy, “Phiền phức không phải mỗi mình tôi đâu.”

“Hả?” Cậu ấy tà tà cười, “Nói không chừng số may lại thoát ngon lành.”

“Trần Cận anh trai tôi, ảnh là tay chơi chuyên nghiệp đấy.”

“Rốt cuộc anh ta từ đâu chui ra vậy? Tôi không tra được lý lịch anh ta, hoàn toàn không có manh mối.” cậu ấy thành thật nói. Kỳ thực ta cũng biết trước, chuyện liên quan đến ta, cậu ấy nhịn không được quá ba ngày, chắc chắn sẽ đích thân nhúng tay vào.

“Tôi và anh ấy rất nhiều năm không liên lạc rồi.”

“Anh ta là đặc vụ sao?” Cậu ấy hơi ngẩng đầu, cắn cắn môi dưới ta.

Ta cúi xuống quấn lấy đôi môi cậu ấy, được một lát mới nói: “Gần đây không phải cậu coi phim ảnh nhiều lắm hả? Sao trí tưởng tượng vẫn nghèo nàn vậy?”

“Anh muốn chết không?”

Ta cười cười, có điều vẫn chẳng thoải mái hơn chút nào: “Anh ấy liên lạc với tôi, cố gắng thuyết phục tôi gia nhập Hào Môn.”

“Hào Môn?”

Ta thở dài: “Tên gọi chung của những băng đảng có quyền lực nhất thế giới ngầm New York, hiện giờ Trần Cận là đại ca một nhánh lớn, đàn em dưới tay sợ rằng còn nhiều hơn nhân viên công ty chúng ta.”

“Anh ta sao đột nhiên lại nghĩ ra anh chứ?” Cậu ấy vòng tay ôm ta, “Anh mà tính bắn bắn giết giết nữa, tốt nhất đừng để tôi hay, bằng không tôi đổi nghề làm lưu manh* luôn cho rồi.”

Ta đột nhiên cũng nổi hứng nói giỡn: “Lâu lắm không dính chút máu me rồi, dạo này có vẻ ngứa ngáy chân tay hả?”

Cậu ấy cười cười, hai tay xoa trên người ta: “Anh ta có tính là nhân vật nguy hiểm không?”

“Nói chung, nguy hiểm hơn tôi và cậu.” Ta nghiêm túc lại, “Còn nữa, anh ấy theo dõi tôi một thời gian rồi.”

“Bằng chứng?”

Ta cựa mình khỏi cánh tay cậu ấy, đứng dậy lấy một bao giấy trong ngăn tủ, thảy tới trước mặt cậu ấy, cậu ấy ngồi dậy nhìn ta, bắt đầu mở ra.

“Anh ấy gửi đến.”

Cậu ấy cũng có chút hoang mang: “Ảnh chụp chúng ta hai tháng nay.”

Trong đó có đủ mấy tấm hình vô cùng thân mật của ta và Trịnh Diệu Dương, cả ảnh sinh hoạt bình thường như hình ta bế Trần Dương ra khỏi nhà, tất cả đều là hình chụp bên ngoài. Kỹ thuật thật gọn gàng, chúng ta hoàn toàn không phát hiện ra.

“Hay thật, không có chỗ nào không đạt yêu cầu.” Cậu ấy vừa nói giỡn vừa nhíu mày, “Anh ta có mục đích gì hả?”

“Có lẽ anh ấy cho rằng tìm hiểu tình hình thằng em song sinh một chút cũng là một cách thể hiện lòng quan tâm.”

“Em song sinh?” Cậu ấy ngẩng lên, “Anh và anh ta là…”


/142

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status