Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 107 - Chương 12

/215


Editor: ChieuNinh

Quần áo của Allen đâu chỉ là bị bẩn, đều đã rách không ra hình dáng, qua lại không ngừng ở trong rừng cây mấy ngày, trên người không treo vải rách cũng rất không tệ rồi. Thừa dịp hắn ăn cơm thì nhìn một cái, Liễu Thư cảm thấy quần áo này vẫn là ném đi, dù sao cô cũng không cái năng lực thủ công vá nó lại được.

Nhìn Allen ăn xong thì Liễu Thư thúc giục hắn đi nghỉ ngơi, Allen không có cự tuyệt, hắn thật là mệt mỏi, chẳng những là thân thể mệt mỏi. Cũng may thú nhân thân thể cường tráng nếu thật sự đánh nhau chết sống mấy ngày mấy đêm cũng không có gì đáng ngại, chủ yếu là trên tinh thần. Hắn cũng không có do dự bao nhiêu liền đi trở về.

Liễu Thư cũng mệt mỏi, lo lắng đề phòng còn có Eva sinh đứa nhỏ cố nhịn một đêm, mấy ngày nay cũng không có ngủ được. Bên này sau khi để cho Allen trở về cô rửa mặt một phen rồi leo lên giường rồi đi gặp chu công (ngủ).

Thời điểm tỉnh lại liếc mắt một cái thì nhìn thấy Allen ngồi xổm ở bên đống lửa, xem ra là đã sớm tới đây. Cô dụi mắt tỉnh thần, Liễu Thư miệng rầy rà: Khi nào rồi hả? Nhìn xem bên ngoài hình như trời đã tối rồi, vừa cảm giác ngủ thực đau nhứt, cô cảm giác ngủ xương cốt đều tan ra, lười nhát cũng không muốn động.

Nghĩ thì làm, trên giường đất thật sự ấm áp, cô kéo kéo da thú đắp trên người lên trên, Liễu Thư lại nằm đi trở về, híp mắt nhìn Allen, cô muốn một hồi nữa mới dậy.

Đợi chút thì ăn cơm chiều. Allen cũng vừa dậy không lâu, lại đây thấy Liễu Thư còn đang ngủ vốn không có đánh thức cô mà bắt đầu nấu cơm.

Trong bộ lạc thực im lặng, giờ phút này đều làm tổ ở nhà, có lẽ đều phải nghỉ ngơi vài ngày thật tốt mới có thể khỏe lại đây.

Lúc này đây chúng ta đã cưỡng chế bầy sói di dời, lại được nhiều đồ ăn như vậy, cái mùa đông này cũng qua hơn phân nửa, lần này sẽ không cần vì đồ ăn mà phát sầu nữa. Nếu như là năm rồi thời điểm ngay khi mùa đông qua một nửa thì trong bộ lạc đã sớm không còn thức ăn, thời điểm này các thú nhân phải săn bắn chung quanh, săn xong con mồi ở chung quanh thì phải đi đến địa phương xa hơn, như vậy nguy hiểm cũng tăng thêm.

Năm nay có Liễu Thư đến, làm cho bộ lạc biết thế nào là dự trữ thức ăn, thực dư dả vượt qua hơn phân nửa mùa đông, về sau chỉ cần chịu đựng một chút cũng có thể vượt qua. Đáng tiếc bầy sói xuất hiện đánh vỡ bình tĩnh nơi này, nhưng dù sao họa phúc đi đôi, lúc này đây thắng lợi làm cho bộ lạc sung túc thức ăn có thể an toàn không có sai lầm vượt qua những ngày còn lại.

Hiện tại anh đang nướng là thịt gì, ngửi thấy được hương vị không giống với. Một bên nghe Allen nói xong, Liễu Thư nheo mắt nói, cô cảm thấy hôm nay mùi thịt nướng có chút không giống ngày thường.

Đây là thịt sừng tê giác thú. Nói xong nâng tay nhấc thịt đang nướng trong tay cười nói: Lần này tôi được chia rất nhiều, có thể ăn trong thời gian rất lâu, còn lại tôi đều treo một đặt ở bên ngoài, có mùi máu tươi, không để gần em.

Cho dù có ngủ nướng thì cũng nên dậy rồi, nhưng mà hình như từ lúc tới nơi này thì Liễu Thư cảm thấy cô càng ngày càng tùy ý thoải mái, hoặc là rời khỏi thế giới mình quen thuộc, thoát khỏi gông xiềng bản thân, dùng một loại cách sống khác thay đổi sinh hoạt, ừm, cũng không có gì không tốt, ít nhất hiện tại cô càng ngày càng quen rồi.

Sau khi rời giường thì cơm chiều Allen cũng làm tốt lắm, Liễu Thư ăn một miếng, không thể không nói thịt sừng tê giác thú này thực không kém, chỉ ngửi được hương vị thì đã thấy không giống với thịt khác, ăn vào lại mỹ vị. Đừng nhìn nó hình thể cực lớn, thịt này cũng rất tươi mới, ăn còn rất thú vị, chỉ tiếc chính là bị nướng, nếu có cách thực hiện khác mà nói, Liễu Thư cảm thấy mình nhất định sẽ nuốt luôn đầu lưỡi.

Chuyện bầy sói qua đi, hết thảy bộ lạc lại khôi phục thành trạng thái trước kia, bình tĩnh lại hài hòa. Tuyết rơi nhiều cũng không thể làm gì, cả ngày làm tổ ở trong sơn động cũng sẽ mốc meo.

Tiểu thú nhân nhà Eva đã có tên, kêu là Lỗ Cách (Ruger), đây là người ba ngốc mới ra lò Oman đã chuẩn bị xong. Nghe nói là từ khi biết được Eva có cục cưng thì luôn luôn rối rắm tự hỏi, cuối cùng quyết định nếu là tiểu thú nhân thì kêu là Lỗ Cách, ngụ ý khỏe mạnh cường tráng, nếu như sinh ra tiểu giống cái sẽ để Eva đặt, hiện tại coi như là như ý nguyện được đền bù.

Nếu đã nhàn rỗi không có việc gì, thì Liễu Thư bắt đầu chăm sóc Eva ở cữ, tuy rằng đều nói cho Oman một ít cơ bản phải chú ý để cho hắn chú ý, nhưng hắn chỉ một mình thật sự là bận không chịu nổi. Đầu tiên là phải chăm sóc tiểu thú nhân, một thú nhân thật lớn chiếu cố tiểu hài tử, đừng nói giỡn, tuy rằng bọn họ yêu thích đối với ấu tể cũng không ít, nhưng việc này là phải nhìn thiên phú, cuối cùng vẫn là cần Liễu Thư ra trận bận rộn.

Cái này cũng làm cô đúng là bận xoay quanh, đứa nhỏ thì đừng hy vọng Oman, Liễu Thư chỉ có thể tự thân tự lực. Duy nhất làm cho cô vui mừng là chăm sóc Eva không cần cô nói thì hắn đã thu thập có thứ tự, phải nói là quả nhiên rất quen thuộc. Chỉ có thể tội nghiệp tiểu Lỗ Cách của chúng ta cha mẹ đều tạm thời chẳng quan tâm nó rồi.

Liễu Thư không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc tiểu hài tử lắm, nhiều lắm là giúp người ta trông giữ qua vài lần, nhưng tốt xấu gì cũng biết chút ít, nhìn bộ dạng Oman ôm đứa nhỏ cương cứng, cô trừng mắt sửa chửa chỉ điểm, ba ngốc vẫn là thiếu dạy dỗ.

Mấy ngày nay Allen đều nhìn thấy Liễu Thư thực vất vả, hắn thực đau lòng, được rồi hắn tuyệt đối sẽ không nói, hiện tại lực chú của Liễu Thư ý đều bị cả nhà này hấp dẫn, mà hắn bị vắng vẻ trong lòng thật không dễ chịu, cho nên bắt đầu bất mãn.

Oman anh phải học cho kỹ, ấu tể phải tự mình chăm sóc mới được. Oman và Eva hoàn hảo, cháu trai nhỏ của mình mới là trọng điểm.

Oman và Eva cũng không biết chăm sóc đứa nhỏ, thì Liễu Thư phải ra càng nhiều lực, còn may buổi tối hài tử vẫn là ở cùng với cha mẹ, nhưng đứa nhỏ chính là làm ầm ĩ vào buổi tối, ép buộc a ba a ma mệt mỏi không chịu nổi, ban ngày liền ngủ bù, lúc này thì đứa nhỏ do cô lo hết, có thể không khổ cực sao.

Cho anh ngủ trước, tối hôm qua tiểu tử Lỗ Cách này vừa khóc lại tiểu, nháo không ngừng. Oman bĩu môi kêu gào một câu như vậy rồi ngã đầu mộng chu công, để lại hai người Liễu Thư Allen hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái thực bất đắc dĩ.

Đứa nhỏ này ban ngày nhìn ngoan ngoãn khéo khéo, không nghĩ tới còn rất hư hỏng. Ôm tiểu thú




/215

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status