“Tích tắc… tích tắc… tích tắc…” Đồng hồ treo tường ở phòng bếp gõ mười hai tiếng chuông. Ngoài cửa sổ không còn nghe thấy tiếng sấm, tiếng mưa rơi cũng đã nhỏ dần.
Diệp Dương vẫn chưa về nhà, Hàn Tinh Y nhìn di động trên bàn mà sững sờ: vẫn chưa về nhà… Khi nãy xảy ra chuyện thật sao… Có thể hay không… Có thể hay không… Hay là gọi điện hỏi một chút xem? Đang mưa, hẳn là anh không nên ở ngoài trời nhận điện thoại nha? Nhưng là… Vẫn là gọi một cuộc xem sao, trong lòng thấy rất bất an…
Khi Hàn Tinh Y chuẩn bị chạy đến điện thoại thì di động đã bắt đầu rung. Nhìn thấy dãy số hiện ra, Hàn Tinh Y nhanh chóng tiếp: “Ông xã? Sao còn chưa về nhà, xảy ra chuyện gì sao?”
“Bà xã, anh không sao, chỉ là, hình như giống như vừa bị sét đánh một chút.”
“Cái gì!?” Hàn Tinh Y nghe vậy thì hoảng sợ từ ghế tựa nhảy mạnh lên, nhân tiện đem ghế tựa lật đổ chín mươi độ: “Anh có sao không? Ở bệnh viện nào? Em lập tức tới!” Nói xong Hàn Tinh Y đã bước nhanh tới cửa, vươn tay lấy cái áo khoác cô thuận tay treo ở cửa khi về nhà khi nãy.
“Anh không có việc gì, a, bánh ngọt cháy khét. Ô, đáng thương cho anh mạo hiểm ra ngoài khi mưa toi gió lớn cực khổ ra ngoài mới mua được bánh ngọt a.”
Hàn Tinh Y từ di động nghe được âm thanh không biết sống chết ở bên kia, tay đang lấy áo khoát trên giá dừng lại, tay kia thì nắm chặt di động, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh không có chuyện gì sao? Không có chuyện gì sao không trở về? Hiện tại anh sao vậy?”
“Bà xã, anh giống như, hình như, đại khái là bị sét đánh nên xuyên không thôi…” Ở bên kia điện thoại, Diệp Dương nhìn cái bánh ngọt mới bị sét đánh cháy khét dưới chân, tay lại sờ lên mái tóc vừa được thiên lôi sửa chữa, nhìn bốn phía có thể thấy cây cối xanh um tươi tốt. Anh có chút bất đắc dĩ mà trần thuật lại hiện trạng với đầu bên kia điện thoại.
“Pang! Banh!”
Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng vật nặng rơi, Diệp Dương bỗng nhiên khẩn trương: “Bà xã? Bà xã, em làm sao vậy?”
“Nga, không có gì.” Ở đầu kia, Hàn Tinh Y lạnh nhạt nhìn cái giá áo không cẩn thận bị cô làm đổ, bình tĩnh nói: “Em chỉ là đang nghĩ… Ngày mai có nên ra ngoài mua vé số hay không."
Diệp Dương vẫn chưa về nhà, Hàn Tinh Y nhìn di động trên bàn mà sững sờ: vẫn chưa về nhà… Khi nãy xảy ra chuyện thật sao… Có thể hay không… Có thể hay không… Hay là gọi điện hỏi một chút xem? Đang mưa, hẳn là anh không nên ở ngoài trời nhận điện thoại nha? Nhưng là… Vẫn là gọi một cuộc xem sao, trong lòng thấy rất bất an…
Khi Hàn Tinh Y chuẩn bị chạy đến điện thoại thì di động đã bắt đầu rung. Nhìn thấy dãy số hiện ra, Hàn Tinh Y nhanh chóng tiếp: “Ông xã? Sao còn chưa về nhà, xảy ra chuyện gì sao?”
“Bà xã, anh không sao, chỉ là, hình như giống như vừa bị sét đánh một chút.”
“Cái gì!?” Hàn Tinh Y nghe vậy thì hoảng sợ từ ghế tựa nhảy mạnh lên, nhân tiện đem ghế tựa lật đổ chín mươi độ: “Anh có sao không? Ở bệnh viện nào? Em lập tức tới!” Nói xong Hàn Tinh Y đã bước nhanh tới cửa, vươn tay lấy cái áo khoác cô thuận tay treo ở cửa khi về nhà khi nãy.
“Anh không có việc gì, a, bánh ngọt cháy khét. Ô, đáng thương cho anh mạo hiểm ra ngoài khi mưa toi gió lớn cực khổ ra ngoài mới mua được bánh ngọt a.”
Hàn Tinh Y từ di động nghe được âm thanh không biết sống chết ở bên kia, tay đang lấy áo khoát trên giá dừng lại, tay kia thì nắm chặt di động, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh không có chuyện gì sao? Không có chuyện gì sao không trở về? Hiện tại anh sao vậy?”
“Bà xã, anh giống như, hình như, đại khái là bị sét đánh nên xuyên không thôi…” Ở bên kia điện thoại, Diệp Dương nhìn cái bánh ngọt mới bị sét đánh cháy khét dưới chân, tay lại sờ lên mái tóc vừa được thiên lôi sửa chữa, nhìn bốn phía có thể thấy cây cối xanh um tươi tốt. Anh có chút bất đắc dĩ mà trần thuật lại hiện trạng với đầu bên kia điện thoại.
“Pang! Banh!”
Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng vật nặng rơi, Diệp Dương bỗng nhiên khẩn trương: “Bà xã? Bà xã, em làm sao vậy?”
“Nga, không có gì.” Ở đầu kia, Hàn Tinh Y lạnh nhạt nhìn cái giá áo không cẩn thận bị cô làm đổ, bình tĩnh nói: “Em chỉ là đang nghĩ… Ngày mai có nên ra ngoài mua vé số hay không."
/30
|