Cư nhiên lại muốn chơi ta, vậy thì tỉ tỉ không phải là nên thuận theo chơi cùng ngươi sao.
Lâm Ngữ Nguyệt tiến lên trước đưa tay liền kéo chân Bắc Thần Lăng, dùng sức túm xuống, “ùm” một tiếng, dưới mặt nước nổi lên những gợn sóng, bọt nước văng tung tóe.
Tình huống đột ngột này làm cho đám nữ nhân gần đó bị kinh hãi, dừng lại mọi hành động, trăm miệng một lời, đồng thanh la lên: “ Hoàng thượng.”
Lâm Ngữ Nguyệt lùi lại vài bước, chuẩn bị tư thế tấn công, giữ khoảng cách để phản công.
Bắc Thần Lăng nhanh chóng chui ra mặt nước, lui về phía sau vén vén sợi tóc che trước lông mi, trong lúc nhất thời làm rơi ra không ít bọt nước.
Ái phi, nàng là muốn cùng trẫm uyên ương hí thủy sao? lời nói ám muội, thế nhưng trong giọng nói xen lẫn lửa giận, dẫu sao cũng là lần đầu tiên bị người khác trêu chọc như vậy.
Lâm Ngữ Nguyệt vốn là loại tuyển thủ tấn công, phàm là khi đã nắm chắc cơ hội liền nhất định sẽ xuống tay trước. Chỉ thấy Lâm Ngữ Nguyệt bỏ ngoài tai mấy lời nói không đâu của Bắc Thần Lăng, nhảy lên một cái, túm lấy đầu Bắc Thần Lăng, ấn xuống bể rượu, thuận thế ngồi lên trên lưng đang bị ép khom của Bắc Thần Lăng.
Bắc Thần Lăng đột nhiên bị một kích, khiến cho có chút bất ngờ, không rõ, uống vài hớp rượu, dồn sức lật mình, đứng dậy, tóm lấy eo Lâm Ngữ Nguyệt trực tiếp ném nàng xuống nước. Bắc Thần Lăng nhanh chóng nắm bắt cơ hội, mặc kệ Lâm Ngữ Nguyệt đang mất thăng băng ở trong nước, giãy giụa ở trong nước, giống như bắt cá, nắm chặt cánh tay của Lâm Ngữ Ngyệt, ra sức kéo về phía mình, sau đó lật một cái, tóm lấy cánh tay kia của nàng.
Hai tay Lâm Ngữ Nguyệt bị Bắc Thần Lăng gắt gao khóa ở sau lưng, chỉ cảm thấy phía sau cso một lực đẩy mạnh, khiến bản thân tiến lên mấy bước, va mạnh vào thành bể, đau đến mức thiếu chút nữa thì Lâm Ngữ Nguyệt kêu lên.
Tiếp theo liền cảm giác bên tai có hơi thở mờ ám, lúc này Lâm Ngữ Nguyệt mới phản ứng được tình huống trước mắt của mình có bao nhiêu thảm hại. Vạt áo trợt tới bả vai, lộ ra xương quai xanh đã như ẩn như hiện ở trước vòng ngực.
Lưu manh. Nói xong Lâm Ngữ Nguyệt cũng muốn đánh trả, thế nhưng vừa động, lại phát hiện không chỉ có tay, hiện tại ngay cả thân thể đã bị Bắc Thần Lăng giữ chặt, không thể động đậy.
Lưu manh? Bắc Thần Lăng ở bên tai Lâm Ngữ Nguyệt nhẹ giọng hỏi ngược lại, Đây không phải là ái phi ngày nhớ đêm mong sao?
Nói xong Bắc Thần Lăng buông lỏng tay phải, chỉ dùng tay trái chế trụ hai tay của Lâm Ngữ Nguyệt, thân thể cũng gia tăng áp lực về phía trước, không cho Lâm ngữ tháng có nửa phần cơ hội chạy trốn. Tay phải vuốt ve vành tai của Lâm Ngữ Nguyệt, gò má, chóp mũi, môi, một đường thuận xuống, cổ, xương quai xanh, đầu ngón tay tiếp tục đi xuống.
Ngươi dám? Lâm Ngữ Nguyệt thẹn quá thành giận nói.
Bắc Thần Lăng cười lạnh, nhưng ngón tay không có ngừng lại, khiêu khích từng giây thần kinh của Lâm Ngữ Nguyệt.
Hoàng thượng, Hoàng quý phi tới. Lý công công không biết xuất hiện ở bên cạnh bể từ lúc nào.
Bắc Thần Lăng ngừng lại, thả Lâm Ngữ Nguyệt ra, thong thả rời đi, chỉ để lại Lâm Ngữ Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, hung tợn trừng mắt với Bắc Thần Lăng.
Mọi người hướng về phía cửa, thập phần cung kính hô: Tham kiến Hoàng quý phi nương nương, Hoàng quý phi nương nương kim an.
Lâm Ngữ Nguyệt cảm nhận được ánh mắt tới từ cửa, quay đầu nhìn lại, trong lúc nhất thời ký ức tràn vào trong đầu. Nghe tiểu La tử giới thiệu, nàng ta có lẽ là Hoàng quý phi Đoan Mộc Lương Hi, đích nữ của gia tộc phú khả địch quốc Đoan Mộc.
Lâm ngữ tháng cảm nhận được tới từ cửa ánh mắt, quay đầu nhìn lại, trong lúc nhất thời ký ức tràn vào trong đầu. Nghe tiểu La tử giới thiệu, nàng phải là Hoàng quý phi họ Đoan Mộc lương Hi, phú khả địch quốc họ Đoan Mộc nhất tộc đích nữ nhân.
Lẽ nào nàng ta chính là người ném ta vào giếng?
Ái phi, đã trễ thế này tới Dưỡng Tâm Điện của trẫm vì chuyện gì? Lúc này Bắc Thần Lăng đã thu hồi khuôn mặt tà ác phóng đãng, ngoại trừ việc không mặc y phục, thoạt nhìn đương đường chính chính, giống như một hoàng đế.
Thấy Bắc Thần Lăng nhanh như vậy đã thay đổi sắc mặt, Lâm Ngữ Nguyệt thật khinh bỉ.
Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là có chút nhớ mong hoàng thượng mà thôi. Nói rồi liền liếc mắt nhìn Lâm Ngữ Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy xem thường.
Đã như vậy, trẫm đêm nay liền bãi giá Nhàn Nhã Điện. Bắc Thần Lăng nói liền hướng Lâm ngữ tháng nhìn thoáng qua.
Người đâu, thay y phục.
Lâm Ngữ Nguyệt nghĩ thầm: Đôi phu thê này cũng thật kỳ lạ, không duyên không cớ nhìn ta để làm gì?
Muội muội, ngày khác lúc rảnh rỗi tới Nhàn Nhã Điện của ta, hai tỷ muội chúng ta từ từ ôn chuyện một chút. Đoan Mộc Lương Hi nói xong, thật khiến người nghe được đều sẽ cho rằng quan hệ của hai người tốt bao nhiêu.
Không cần, chờ một lát Nguyệt phi cùng đi luôn. Bắc Thần Lăng không để ý nói.
Không cần. Lâm Ngữ Nguyệt đương nhiên là lập tức cự tuyệt, nghĩ cũng không cần nghĩ.
To gan, lời của trẫm cũng dám không theo. Lý công công, giao cho ngươi.
Để lại những lời này, cùng với Đoan Mộc Lương Hi thoáng khóe miệng thoáng lên đường cong, một nhóm người lần lượt rời đi, chỉ để lại Lâm Ngữ Nguyệt cùng Lý công công.
Nguyệt phi nương nương, để lão nô hầu hạ ngài thay y phục.
Cái gì? Lâm Ngữ Nguyệt bò ra ngoài liền đi tới cửa.
Lý công công lóe lên liền chắn trước Lâm Ngữ Nguyệt, cười như không cười trông coi Lâm Ngữ Nguyệt.
Đi, ngươi lợi hại ngươi có lý, ta đi thay quần áo. Lâm Ngữ Nguyệt tự biết chính mình không phải là đối thủ của hắn, cũng chỉ đành nghe theo.
Lão nô nơi này có một vật, nương nương. nói liền từ trong lòng ngực móc ra một trang giấy, ý bảo Lâm Ngữ Nguyệt tiếp nhận đi.
Lâm Ngữ Nguyệt không vui vẻ mở ra, lúc đầu cũng không có hứng thú gì, muốn qua loa cho xong, thế nhưng vừa nhìn là bản đồ Dưỡng Tâm Điện cùng Tàng Bảo Các, mặt trên còn ghi chú cơ quan cùng mật đạo.
Ngươi đây là? Lâm Ngữ Nguyệt trong nháy mắt cảnh giác, lông mày chau lại một chút.
Lý công công vung vung tay áo, cười khan vài tiếng rồi nói ra: Tiểu La tử là người của ta.
Lúc này, Lâm Ngữ Nguyệt càng thêm khiếp sợ: Có ý gì?
Ý gì? Nương nương là người thông minh như thế chẳng lẽ không biết?
Ta chỉ biết là vô công bất thụ lộc.
Nương nương quả nhiên là người của Mạc vương gia.
Mạc Vương gia? Là nam tử lần trước trong lúc vô ý gặp, nói với ta chỉ có thowif gian ba tháng sao?
Tuy là cái gì cũng không biết, nhưng là vẫn phải làm ra vẻ trong lòng đã có dự tính.
Nếu ngươi đã biết, vậy ngươi muốn ta làm cái gì?
Thứ Mạc Vương gia muốn, lão nô cũng muốn.
Được.
Nguyên tắc sinh tồn của Lâm Ngữ Nguyệt điều thứ nhất, ra vẻ hiểu biết, điều thứ hai, phô trương thanh thế. Dựa vào hai điểm này, Lâm Ngữ Nguyệt mới có thể làm sát thủ.
Như vậy bản đồ này lão nô giao cho nương nương, tiếp theo khi nào nương nương thay y phục.
Lâm Ngữ Nguyệt lập tức vươn tay làm một động tác dừng lại, phủ quyết nói: Dừng, ta tự mình tới.
Lâm Ngữ Nguyệt này rốt cuộc là loại người gì, trêu chọc toàn yêu ma quỷ quái.
Không được, phải mau rời khỏi vùng đất thị phi này.
Lâm Ngữ Nguyệt tiến lên trước đưa tay liền kéo chân Bắc Thần Lăng, dùng sức túm xuống, “ùm” một tiếng, dưới mặt nước nổi lên những gợn sóng, bọt nước văng tung tóe.
Tình huống đột ngột này làm cho đám nữ nhân gần đó bị kinh hãi, dừng lại mọi hành động, trăm miệng một lời, đồng thanh la lên: “ Hoàng thượng.”
Lâm Ngữ Nguyệt lùi lại vài bước, chuẩn bị tư thế tấn công, giữ khoảng cách để phản công.
Bắc Thần Lăng nhanh chóng chui ra mặt nước, lui về phía sau vén vén sợi tóc che trước lông mi, trong lúc nhất thời làm rơi ra không ít bọt nước.
Ái phi, nàng là muốn cùng trẫm uyên ương hí thủy sao? lời nói ám muội, thế nhưng trong giọng nói xen lẫn lửa giận, dẫu sao cũng là lần đầu tiên bị người khác trêu chọc như vậy.
Lâm Ngữ Nguyệt vốn là loại tuyển thủ tấn công, phàm là khi đã nắm chắc cơ hội liền nhất định sẽ xuống tay trước. Chỉ thấy Lâm Ngữ Nguyệt bỏ ngoài tai mấy lời nói không đâu của Bắc Thần Lăng, nhảy lên một cái, túm lấy đầu Bắc Thần Lăng, ấn xuống bể rượu, thuận thế ngồi lên trên lưng đang bị ép khom của Bắc Thần Lăng.
Bắc Thần Lăng đột nhiên bị một kích, khiến cho có chút bất ngờ, không rõ, uống vài hớp rượu, dồn sức lật mình, đứng dậy, tóm lấy eo Lâm Ngữ Nguyệt trực tiếp ném nàng xuống nước. Bắc Thần Lăng nhanh chóng nắm bắt cơ hội, mặc kệ Lâm Ngữ Nguyệt đang mất thăng băng ở trong nước, giãy giụa ở trong nước, giống như bắt cá, nắm chặt cánh tay của Lâm Ngữ Ngyệt, ra sức kéo về phía mình, sau đó lật một cái, tóm lấy cánh tay kia của nàng.
Hai tay Lâm Ngữ Nguyệt bị Bắc Thần Lăng gắt gao khóa ở sau lưng, chỉ cảm thấy phía sau cso một lực đẩy mạnh, khiến bản thân tiến lên mấy bước, va mạnh vào thành bể, đau đến mức thiếu chút nữa thì Lâm Ngữ Nguyệt kêu lên.
Tiếp theo liền cảm giác bên tai có hơi thở mờ ám, lúc này Lâm Ngữ Nguyệt mới phản ứng được tình huống trước mắt của mình có bao nhiêu thảm hại. Vạt áo trợt tới bả vai, lộ ra xương quai xanh đã như ẩn như hiện ở trước vòng ngực.
Lưu manh. Nói xong Lâm Ngữ Nguyệt cũng muốn đánh trả, thế nhưng vừa động, lại phát hiện không chỉ có tay, hiện tại ngay cả thân thể đã bị Bắc Thần Lăng giữ chặt, không thể động đậy.
Lưu manh? Bắc Thần Lăng ở bên tai Lâm Ngữ Nguyệt nhẹ giọng hỏi ngược lại, Đây không phải là ái phi ngày nhớ đêm mong sao?
Nói xong Bắc Thần Lăng buông lỏng tay phải, chỉ dùng tay trái chế trụ hai tay của Lâm Ngữ Nguyệt, thân thể cũng gia tăng áp lực về phía trước, không cho Lâm ngữ tháng có nửa phần cơ hội chạy trốn. Tay phải vuốt ve vành tai của Lâm Ngữ Nguyệt, gò má, chóp mũi, môi, một đường thuận xuống, cổ, xương quai xanh, đầu ngón tay tiếp tục đi xuống.
Ngươi dám? Lâm Ngữ Nguyệt thẹn quá thành giận nói.
Bắc Thần Lăng cười lạnh, nhưng ngón tay không có ngừng lại, khiêu khích từng giây thần kinh của Lâm Ngữ Nguyệt.
Hoàng thượng, Hoàng quý phi tới. Lý công công không biết xuất hiện ở bên cạnh bể từ lúc nào.
Bắc Thần Lăng ngừng lại, thả Lâm Ngữ Nguyệt ra, thong thả rời đi, chỉ để lại Lâm Ngữ Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, hung tợn trừng mắt với Bắc Thần Lăng.
Mọi người hướng về phía cửa, thập phần cung kính hô: Tham kiến Hoàng quý phi nương nương, Hoàng quý phi nương nương kim an.
Lâm Ngữ Nguyệt cảm nhận được ánh mắt tới từ cửa, quay đầu nhìn lại, trong lúc nhất thời ký ức tràn vào trong đầu. Nghe tiểu La tử giới thiệu, nàng ta có lẽ là Hoàng quý phi Đoan Mộc Lương Hi, đích nữ của gia tộc phú khả địch quốc Đoan Mộc.
Lâm ngữ tháng cảm nhận được tới từ cửa ánh mắt, quay đầu nhìn lại, trong lúc nhất thời ký ức tràn vào trong đầu. Nghe tiểu La tử giới thiệu, nàng phải là Hoàng quý phi họ Đoan Mộc lương Hi, phú khả địch quốc họ Đoan Mộc nhất tộc đích nữ nhân.
Lẽ nào nàng ta chính là người ném ta vào giếng?
Ái phi, đã trễ thế này tới Dưỡng Tâm Điện của trẫm vì chuyện gì? Lúc này Bắc Thần Lăng đã thu hồi khuôn mặt tà ác phóng đãng, ngoại trừ việc không mặc y phục, thoạt nhìn đương đường chính chính, giống như một hoàng đế.
Thấy Bắc Thần Lăng nhanh như vậy đã thay đổi sắc mặt, Lâm Ngữ Nguyệt thật khinh bỉ.
Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là có chút nhớ mong hoàng thượng mà thôi. Nói rồi liền liếc mắt nhìn Lâm Ngữ Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy xem thường.
Đã như vậy, trẫm đêm nay liền bãi giá Nhàn Nhã Điện. Bắc Thần Lăng nói liền hướng Lâm ngữ tháng nhìn thoáng qua.
Người đâu, thay y phục.
Lâm Ngữ Nguyệt nghĩ thầm: Đôi phu thê này cũng thật kỳ lạ, không duyên không cớ nhìn ta để làm gì?
Muội muội, ngày khác lúc rảnh rỗi tới Nhàn Nhã Điện của ta, hai tỷ muội chúng ta từ từ ôn chuyện một chút. Đoan Mộc Lương Hi nói xong, thật khiến người nghe được đều sẽ cho rằng quan hệ của hai người tốt bao nhiêu.
Không cần, chờ một lát Nguyệt phi cùng đi luôn. Bắc Thần Lăng không để ý nói.
Không cần. Lâm Ngữ Nguyệt đương nhiên là lập tức cự tuyệt, nghĩ cũng không cần nghĩ.
To gan, lời của trẫm cũng dám không theo. Lý công công, giao cho ngươi.
Để lại những lời này, cùng với Đoan Mộc Lương Hi thoáng khóe miệng thoáng lên đường cong, một nhóm người lần lượt rời đi, chỉ để lại Lâm Ngữ Nguyệt cùng Lý công công.
Nguyệt phi nương nương, để lão nô hầu hạ ngài thay y phục.
Cái gì? Lâm Ngữ Nguyệt bò ra ngoài liền đi tới cửa.
Lý công công lóe lên liền chắn trước Lâm Ngữ Nguyệt, cười như không cười trông coi Lâm Ngữ Nguyệt.
Đi, ngươi lợi hại ngươi có lý, ta đi thay quần áo. Lâm Ngữ Nguyệt tự biết chính mình không phải là đối thủ của hắn, cũng chỉ đành nghe theo.
Lão nô nơi này có một vật, nương nương. nói liền từ trong lòng ngực móc ra một trang giấy, ý bảo Lâm Ngữ Nguyệt tiếp nhận đi.
Lâm Ngữ Nguyệt không vui vẻ mở ra, lúc đầu cũng không có hứng thú gì, muốn qua loa cho xong, thế nhưng vừa nhìn là bản đồ Dưỡng Tâm Điện cùng Tàng Bảo Các, mặt trên còn ghi chú cơ quan cùng mật đạo.
Ngươi đây là? Lâm Ngữ Nguyệt trong nháy mắt cảnh giác, lông mày chau lại một chút.
Lý công công vung vung tay áo, cười khan vài tiếng rồi nói ra: Tiểu La tử là người của ta.
Lúc này, Lâm Ngữ Nguyệt càng thêm khiếp sợ: Có ý gì?
Ý gì? Nương nương là người thông minh như thế chẳng lẽ không biết?
Ta chỉ biết là vô công bất thụ lộc.
Nương nương quả nhiên là người của Mạc vương gia.
Mạc Vương gia? Là nam tử lần trước trong lúc vô ý gặp, nói với ta chỉ có thowif gian ba tháng sao?
Tuy là cái gì cũng không biết, nhưng là vẫn phải làm ra vẻ trong lòng đã có dự tính.
Nếu ngươi đã biết, vậy ngươi muốn ta làm cái gì?
Thứ Mạc Vương gia muốn, lão nô cũng muốn.
Được.
Nguyên tắc sinh tồn của Lâm Ngữ Nguyệt điều thứ nhất, ra vẻ hiểu biết, điều thứ hai, phô trương thanh thế. Dựa vào hai điểm này, Lâm Ngữ Nguyệt mới có thể làm sát thủ.
Như vậy bản đồ này lão nô giao cho nương nương, tiếp theo khi nào nương nương thay y phục.
Lâm Ngữ Nguyệt lập tức vươn tay làm một động tác dừng lại, phủ quyết nói: Dừng, ta tự mình tới.
Lâm Ngữ Nguyệt này rốt cuộc là loại người gì, trêu chọc toàn yêu ma quỷ quái.
Không được, phải mau rời khỏi vùng đất thị phi này.
/13
|