Mạc Tử Ngôn, ta chưa từng yêu chàng một chút cũng chưa từng
Trước đây nàng đã từng nói nàng nhất định sẽ khiến ta yêu nàng, nàng nhất định sẽ khiến ta phải hối hận vì đã đối xử lạnh lùng với nàng khi ta rời khỏi đêm hôm đó ta thật sự không quan tâm nàng muốn gì và nàng sẽ làm gì những điều về nàng ta hoàn toàn không vướng bận. Ta thành hôn với nàng cũng chỉ vì vận mệnh của Nguyên Quốc ta chỉ cần nàng sinh thái tử để nối dõi ngôi vị đến lúc đó dù ta với nàng có ra sao cả hai cũng sẽ không còn vướng bận điều gì với nhau ngay khi nàng nói câu đó đáp lại nàng chỉ là một nụ cười lạnh nhạt hoàn toàn không có chút cảm xúc ở trong đó
Bởi lẽ trái tim ta đã đóng băng lại từ sau cái chết của Thiên Nhi, ta còn rất nhiều lời hứa với nàng còn chưa thực hiện được thì sao có thể đem một nữ nhân khác ngoài nàng đặt vào trong lòng
Lời hứa với nàng ta nhất định sẽ không thành hôn với bất kì ai khác nhưng đến hôm nay đã phản bội lại lời hứa đó mà thành hôn với nàng, khi ta quỳ trước tẩm cung của Thiên Nhi đã nói với nàng rằng
Chỉ một lời hứa là quá đủ, ta không thể tiếp tục được nữa, Thiên Nhi xin lỗi nàng, ta có lỗi với nàng
Trước khi nàng trở thành hoàng phi của ta, Thiên Tử Thành luôn chìm trong u tối, lạnh lẽo và tối tăm dường như không thể thoát khỏi cảnh tượng đó mọi thứ đều tĩnh lặng vô cùng, sau khi Thiên Nhi chết gốc đào lớn đã không còn nợ rộ ngay cả khi các cung nữ đã chăm sóc chúng rất cẩn thận còn bản thân ta không thể tìm được lối thoát về sự ân hận của ta khi đó, ta đã sống một kiếp đời nhạt nhẽo luôn chìm trong bóng tối, ngay cả khi cười ta cũng không thể làm được mỗi đêm ta không thể ngủ ngon bởi vì giấc mộng đó không buông tha cho ta, cứ nhắm mắt lại là lệ là tuôn rơi
Những lúc đau khổ, dằn vặt ta luôn đến hồ phù dung, ta rất muốn nói rằng ta không muốn sống như vậy nữa mọi thứ đều chìm trong u tối không có cách nào để ra khỏi nỗi ám ảnh đó nhưng khi nàng bước chân tới Thiên Tử Thành, nàng có biết điều gì đã xảy ra không Nhược Hy ?
Gốc đào năm đó ta cứ nghĩ nó đã hoàn toàn chết đi nhưng lại nở rộ một vùng ngay tại Ngự Linh Cung, nàng là một nữ nhân dung mạo rất tuyệt diễm, nụ cười khuynh thành, mọi thứ đều sáng rực rỡ như ánh mặt trời thứ đẹp nhất chính là đôi mắt của nàng ngay khi nhìn thấy nàng thứ đầu tiên ta nhìn thấy chính là đôi mắt của nàng chiếu sáng cả một vùng trời ta cứ nghĩ ngoài Thiên Nhi ra sẽ không thể có nữ nhân nào khác dung nhan mĩ diễm như nàng ấy và lúc đó ta đã nhìn thấy nàng
Mọi dân chúng trong kinh thành kính trọng nàng họ gọi nàng là ' bông phù dung đẹp nhất Nguyên Quốc', đúng vậy bông phù dung đó khi bước chân vào trong hoàng cung này đã tỏa hương thơm ngát đem lại những gì đã mất cho hoàng cung này trở lại, khi ở cạnh nàng nhìn nàng làm mọi việc từ lúc nào đó ta đã cảm thấy có niềm vui , dần dần ta muốn ở cạnh nàng nhiều hơn, mỗi sáng tỉnh lại đều muốn người nhìn thấy đầu tiên chính là nàng, giấc mộng đó không còn quay lại, nàng ở cạnh ta như ánh mặt trời chỉ cần nàng cười, ta cũng bất giác cười theo, các quy luật trong cung ta chưa từng phá vỡ mà lại vì nàng mà thẳng tay đập vỡ thứ mà ta trước giờ chưa dám nghĩ tới
Tất cả lời hứa với Thiên Nhi đã vì nàng mà phản bội lại tất cả, ta yêu nàng ta muốn làm mọi thứ chỉ vì được thấy nàng vui, yêu một người với ta chưa từng khó khăn đến thế
Ta đã đối xử lạnh lùng với nàng, không vướng bận tới nàng chỉ vì ta không muốn bản thân phải yêu thêm một nữ nhân nào khác, ta không hiểu sao nàng lại cố chấp đến thế
Nàng nói ta muốn ở cạnh chàng, ta không thể rời khỏi chàng được
Chính vì sự cố chấp của nàng, khoảng cách lúc đầu đã không còn nữa
Nàng đã khiến ta yêu nàng, vậy mà nàng lại tàn nhẫn nói rằng nàng không hề yêu ta dù chỉ một chút
Ta đã nghi ngờ nàng làm mọi chuyện, ta đã khiến nàng phải chịu tổn thương ánh mắt nàng khi đó van xin ta hãy tin nàng nhưng ta lại chỉ tin vào những gì mình chứng kiến
Bởi vì Thiên Nhi đang mang thai hơn nữa tại sao nàng ấy lại phải bị hại mình mà vu oan cho nàng, mọi chuyện diễn ra trước mắt ta khiến ta nghi ngờ nàng
Ta không đẩy nàng ta, chàng hãy tin ta ta không thể làm điều độc ác như vậy
Tại sao chàng không tin ta, tại sao Mạc Tử Ngôn
Chừng nào ta còn sống trên thế gian này thì vẫn có một người hận chàng đến thấu xương vạn kiếp không dung tha
Từ nay ta và chàng không ai còn nợ ai, vĩnh biệt
Những việc ta làm ở kiếp này ta chưa từng hối hận nếu ta được phép làm lại mọi chuyện một lần nữa thì ta không bao giờ muốn thành hôn với chàng một lần nữa .. nhất định sẽ không thành hôn với chàng
Ta thực sự rất hối hận, hối hận vì đã yêu chàng ... Mạc tử ngôn
Nhược Hy, ta không hối hận vì đã yêu nàng nhưng điều khiến ta hối hận chính là đã để nàng rời đi trong oán hận ta đã rất đau khổ, ta đã dằn vặt bản thân nhiều thứ cho dù nàng có hận ta đến thế nào hay thậm chí mang theo hoàng nhi của ta rời đi thì ta vẫn muốn ở cạnh nàng ta vẫn muốn nói lời xin lỗi với nàng về tất cả mọi chuyện
''Bệ hạ'' ÂU Dương Thần từ đằng xa thấy hắn liền nhanh chóng chạy tới Mạc Tử Ngôn thấy Âu Dương Thần liền vội vàng hỏi
''Ngươi đã tìm thấy nàng chưa''
Âu Dương Thần quỳ xuống, cung kính nói vẻ mặt vô cùng lãnh đạm
''Thần đã tìm thấy hoàng phi nương nương''
''Là ở đâu''
''Bệ hạ, bây giờ nương nương đang ở Bắc Thần Quốc hơn nữa còn đang ở cạnh Từ Hiên bệ hạ khi thần tìm thấy tin tức về nương nương đã vội vã vào trong cung để tìm nương nương và thần đã thấy Từ Hiên bệ hạ dường như bệ hạ đã biết sẵn thần nhất định sẽ tới''
Qủa nhiên suy nghĩ của hắn chưa bao giờ là sai, hắn từng nghĩ qua việc nàng đang ở Bắc Thần Quốc bởi vì hắn biết sâu trong lòng Từ Hiên vẫn rất yêu nàng, hắn một lòng với nàng như ngày trước đã từng làm với Thiên Nhi, Tử Ngôn cắn chặt môi hắn nắm chặt tay kìm nén tức giận trong lòng
Âu Dương Thần thấy hắn không nói gì, tiếp tục nói
''Bệ hạ, Từ Hiên bệ hạ có chuyển lời tới bệ hạ rằng bệ hạ sẽ không bao giờ trả lại nương nương cho người, xin bệ hạ hãy nhớ những gì ngày trước mà Từ Hiên bệ hạ đã nói ngày mai người sẽ sẽ thiết triều về việc sắc phong Nhược Hy nương nương trở thành hoàng hậu của Bắc Thần Quốc ...''
Ánh mắt Tử Ngôn hiện lên đau đớn, hắn gằn giọng quát lớn
''Khốn kiếp, hắn dám làm như vậy sao''
''Bệ hạ, bây giờ chúng ta phải làm sao nếu để chuyện như vậy xảy ra thì nhất định sẽ rất rắc rối''
Sắc mặt Mạc Tử Ngôn trầm xuống, đôi mắt tựa hàn băng vạn năm lạnh giọng kêu lên
''Đêm nay, chúng ta sẽ lên đường tới Bắc Thần Quốc, ta vốn hiểu tính khí của hắn hắn đã nói thì nhất định hắn sẽ làm, nếu hắn muốn đấu với ta thì ta sẽ chơi lại với hắn đến cùng nếu hắn nhất định lập Nhược Hy làm hoàng hậu cũng đồng nghĩa với việc giao hòa giữa Nguyên Quốc và Bắc Thần Quốc coi như kết thúc, huynh đệ tuyệt giao đến lúc đó hắn đừng trách ta không có tình người''
''Chuẩn bị 80 vạn quân trong đêm nay tới Bắc Thần Quốc người và cả nàng ta sẽ cùng ta tới Bắc Thần Quốc''
Dứt lời Mạc Tử Ngôn lạnh lẽo rời đi
Từ Hiên, mục đích của ngươi ta nhất định sẽ không để ngươi đạt được
''Ngươi nghe rõ rồi chứ, trong đêm nay cùng ta và bệ hạ tới Bắc Thần Quốc''
Diệp Tử ngẩn người, ngây ngốc hỏi lại Âu Dương Thần trong lòng vừa bị cơn tức giận của Mạc Tử Ngôn dọa cho một trận
''Bệ hạ thật sự tức giận rồi sao''
Âu Dương Thần đứng dậy cốc mạnh vào đầu Diệp Tử '' Bệ hạ là người rất có tình nghĩa nhất là với huynh đệ năm đó đáng ra Bắc Thần Quốc phải bị diệt vong nhưng vì nghĩ tới Từ Hiên bệ hạ từng là huynh đệ thân giao từ nhỏ nên người đã tha cho Bắc Thần Quốc khỏi phản loại giao lại cho Từ Hiên bệ hạ ngay cả ngày trước cũng vậy khi bệ hạ đưa Thiên Nhi hoàng hậu đi, bắc thần quốc lúc đó nên diệt vong nhưng bệ hạ vẫn tha thứ ta không biết, liệu có khi nào bệ hạ cảm thấy hối hận khi đã tha mạng cho bắc thần quốc năm đó không''
Bắc Thần Quốc
Nhược Hy lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, rất nhiều ngày qua nàng không thể quên được giấc mộng đêm hôm đó nàng đã chém hắn một nhát đau đớn, vết thương đó nhìn qua đã biết rất nặng hắn đã mất nhiều máu khi đó trong sự oán hận nàng rời đi, cho dù có oán hận hắn đến đâu nhưng nàng vẫn rất yêu hắn chính vì càng yêu hắn nên mới oán hận hắn
Nàng rất muốn hỏi hắn vì sao hắn không tin nàng
Nhìn hắn bế Thiên Nhi rời đi mọi thứ trong lòng nàng theo đó mà sụp đổ, niềm tin, tình yêu, tất cả mọi thứ dành cho hắn đều tan biến hết
Nàng rất đau khổ nên mới quyết định rời đi, nàng không biết ở cạnh Từ Hiên như thế này liệu có phải nàng đã sai hoàn toàn không chỉ biết rời khỏi nơi đó nàng cảm thấy được bình an, không phải chứng kiến những việc khiến nàng đau khổ và quan trọng
Chính là ta không cần phải chạm mặt chàng nữa, Tử Ngôn
Cánh cửa phòng mở ra bước vào trong là một vị cao nhân xa lạ và Bạch Liên, Bạch Liên mỉm cười đưa ông ta vào trong nhìn thấy nàng ông ta liền cung kính hành lễ
''Nương nương''
''Bạch Liên, người này là ..''
Người đó mang theo một chiếc hộp rất lớn bên người nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh ông ta liền ngạc nhiên hỏi
''Xin hỏi, vị cao nhân đây là ..''
Ông ta mỉm cười tay đưa ra trước mặt nói
'' Nô tài là người buôn bán trang sức, trâm ngọc, vòng tay và nhiều thứ đắt giá khác nổi danh khắp Thiên Sơn Trùng Quốc nay được bệ hạ cho gọi tới quả thực đây là một vinh dự lớn cho nô tài''
''Trang sức sao, nhưng ta không cần ta không thích chúng ... ''
''Nương nương xin người hãy mở chiếc hộp này ra, bệ hạ đã ra lệnh cho nô tài tìm tất cả loại trang sức đắt giá nhất và đẹp nhất từ trước đến nay tới cho nương nương hi vọng nương nương sẽ thích chúng''
Nàng e ngại mở ra trước mặt là vô vàn thứ đồ trang sức, trâm vàng, vòng tay ngọc và cả nhiều thứ đắt giá khác, vàng bạc đều có bất cứ nữ nhân nào nhìn vào cũng phải mê đắm những thứ đồ lấp lánh cao quý này, nàng cầm lên chiếc trâm vàng được đặt phía trên bên cạnh có hình thiên phương rất đẹp mắt thiên phượng được đính một viên ngọc màu đỏ như chu sa vô cùng đẹp đẽ, chiếc trâm này nàng hay thấy khi xem phim cổ trang những ai đeo chiếc trâm ngọc này người đó chính là hoàng hậu
''Tại sao bệ hạ lại đem trang sức tới cho ta còn chiếc trâm này là ... ''
''Nương nương không biết chuyện gì sao, chiếc trâm đó là chiếc trâm được làm dành riêng cho hoàng hậu và những trang sức này cũng vậy bệ hạ hiện giờ đang thiết triều có nói sẽ sắc phong nương nương trở thành hoàng hậu của Bắc Thần Quốc nên mới gọi nô tài đem tới trang sức cũng như trâm ngọc cho nương nương chẳng lẽ người không biết sao''
Trước đây nàng đã từng nói nàng nhất định sẽ khiến ta yêu nàng, nàng nhất định sẽ khiến ta phải hối hận vì đã đối xử lạnh lùng với nàng khi ta rời khỏi đêm hôm đó ta thật sự không quan tâm nàng muốn gì và nàng sẽ làm gì những điều về nàng ta hoàn toàn không vướng bận. Ta thành hôn với nàng cũng chỉ vì vận mệnh của Nguyên Quốc ta chỉ cần nàng sinh thái tử để nối dõi ngôi vị đến lúc đó dù ta với nàng có ra sao cả hai cũng sẽ không còn vướng bận điều gì với nhau ngay khi nàng nói câu đó đáp lại nàng chỉ là một nụ cười lạnh nhạt hoàn toàn không có chút cảm xúc ở trong đó
Bởi lẽ trái tim ta đã đóng băng lại từ sau cái chết của Thiên Nhi, ta còn rất nhiều lời hứa với nàng còn chưa thực hiện được thì sao có thể đem một nữ nhân khác ngoài nàng đặt vào trong lòng
Lời hứa với nàng ta nhất định sẽ không thành hôn với bất kì ai khác nhưng đến hôm nay đã phản bội lại lời hứa đó mà thành hôn với nàng, khi ta quỳ trước tẩm cung của Thiên Nhi đã nói với nàng rằng
Chỉ một lời hứa là quá đủ, ta không thể tiếp tục được nữa, Thiên Nhi xin lỗi nàng, ta có lỗi với nàng
Trước khi nàng trở thành hoàng phi của ta, Thiên Tử Thành luôn chìm trong u tối, lạnh lẽo và tối tăm dường như không thể thoát khỏi cảnh tượng đó mọi thứ đều tĩnh lặng vô cùng, sau khi Thiên Nhi chết gốc đào lớn đã không còn nợ rộ ngay cả khi các cung nữ đã chăm sóc chúng rất cẩn thận còn bản thân ta không thể tìm được lối thoát về sự ân hận của ta khi đó, ta đã sống một kiếp đời nhạt nhẽo luôn chìm trong bóng tối, ngay cả khi cười ta cũng không thể làm được mỗi đêm ta không thể ngủ ngon bởi vì giấc mộng đó không buông tha cho ta, cứ nhắm mắt lại là lệ là tuôn rơi
Những lúc đau khổ, dằn vặt ta luôn đến hồ phù dung, ta rất muốn nói rằng ta không muốn sống như vậy nữa mọi thứ đều chìm trong u tối không có cách nào để ra khỏi nỗi ám ảnh đó nhưng khi nàng bước chân tới Thiên Tử Thành, nàng có biết điều gì đã xảy ra không Nhược Hy ?
Gốc đào năm đó ta cứ nghĩ nó đã hoàn toàn chết đi nhưng lại nở rộ một vùng ngay tại Ngự Linh Cung, nàng là một nữ nhân dung mạo rất tuyệt diễm, nụ cười khuynh thành, mọi thứ đều sáng rực rỡ như ánh mặt trời thứ đẹp nhất chính là đôi mắt của nàng ngay khi nhìn thấy nàng thứ đầu tiên ta nhìn thấy chính là đôi mắt của nàng chiếu sáng cả một vùng trời ta cứ nghĩ ngoài Thiên Nhi ra sẽ không thể có nữ nhân nào khác dung nhan mĩ diễm như nàng ấy và lúc đó ta đã nhìn thấy nàng
Mọi dân chúng trong kinh thành kính trọng nàng họ gọi nàng là ' bông phù dung đẹp nhất Nguyên Quốc', đúng vậy bông phù dung đó khi bước chân vào trong hoàng cung này đã tỏa hương thơm ngát đem lại những gì đã mất cho hoàng cung này trở lại, khi ở cạnh nàng nhìn nàng làm mọi việc từ lúc nào đó ta đã cảm thấy có niềm vui , dần dần ta muốn ở cạnh nàng nhiều hơn, mỗi sáng tỉnh lại đều muốn người nhìn thấy đầu tiên chính là nàng, giấc mộng đó không còn quay lại, nàng ở cạnh ta như ánh mặt trời chỉ cần nàng cười, ta cũng bất giác cười theo, các quy luật trong cung ta chưa từng phá vỡ mà lại vì nàng mà thẳng tay đập vỡ thứ mà ta trước giờ chưa dám nghĩ tới
Tất cả lời hứa với Thiên Nhi đã vì nàng mà phản bội lại tất cả, ta yêu nàng ta muốn làm mọi thứ chỉ vì được thấy nàng vui, yêu một người với ta chưa từng khó khăn đến thế
Ta đã đối xử lạnh lùng với nàng, không vướng bận tới nàng chỉ vì ta không muốn bản thân phải yêu thêm một nữ nhân nào khác, ta không hiểu sao nàng lại cố chấp đến thế
Nàng nói ta muốn ở cạnh chàng, ta không thể rời khỏi chàng được
Chính vì sự cố chấp của nàng, khoảng cách lúc đầu đã không còn nữa
Nàng đã khiến ta yêu nàng, vậy mà nàng lại tàn nhẫn nói rằng nàng không hề yêu ta dù chỉ một chút
Ta đã nghi ngờ nàng làm mọi chuyện, ta đã khiến nàng phải chịu tổn thương ánh mắt nàng khi đó van xin ta hãy tin nàng nhưng ta lại chỉ tin vào những gì mình chứng kiến
Bởi vì Thiên Nhi đang mang thai hơn nữa tại sao nàng ấy lại phải bị hại mình mà vu oan cho nàng, mọi chuyện diễn ra trước mắt ta khiến ta nghi ngờ nàng
Ta không đẩy nàng ta, chàng hãy tin ta ta không thể làm điều độc ác như vậy
Tại sao chàng không tin ta, tại sao Mạc Tử Ngôn
Chừng nào ta còn sống trên thế gian này thì vẫn có một người hận chàng đến thấu xương vạn kiếp không dung tha
Từ nay ta và chàng không ai còn nợ ai, vĩnh biệt
Những việc ta làm ở kiếp này ta chưa từng hối hận nếu ta được phép làm lại mọi chuyện một lần nữa thì ta không bao giờ muốn thành hôn với chàng một lần nữa .. nhất định sẽ không thành hôn với chàng
Ta thực sự rất hối hận, hối hận vì đã yêu chàng ... Mạc tử ngôn
Nhược Hy, ta không hối hận vì đã yêu nàng nhưng điều khiến ta hối hận chính là đã để nàng rời đi trong oán hận ta đã rất đau khổ, ta đã dằn vặt bản thân nhiều thứ cho dù nàng có hận ta đến thế nào hay thậm chí mang theo hoàng nhi của ta rời đi thì ta vẫn muốn ở cạnh nàng ta vẫn muốn nói lời xin lỗi với nàng về tất cả mọi chuyện
''Bệ hạ'' ÂU Dương Thần từ đằng xa thấy hắn liền nhanh chóng chạy tới Mạc Tử Ngôn thấy Âu Dương Thần liền vội vàng hỏi
''Ngươi đã tìm thấy nàng chưa''
Âu Dương Thần quỳ xuống, cung kính nói vẻ mặt vô cùng lãnh đạm
''Thần đã tìm thấy hoàng phi nương nương''
''Là ở đâu''
''Bệ hạ, bây giờ nương nương đang ở Bắc Thần Quốc hơn nữa còn đang ở cạnh Từ Hiên bệ hạ khi thần tìm thấy tin tức về nương nương đã vội vã vào trong cung để tìm nương nương và thần đã thấy Từ Hiên bệ hạ dường như bệ hạ đã biết sẵn thần nhất định sẽ tới''
Qủa nhiên suy nghĩ của hắn chưa bao giờ là sai, hắn từng nghĩ qua việc nàng đang ở Bắc Thần Quốc bởi vì hắn biết sâu trong lòng Từ Hiên vẫn rất yêu nàng, hắn một lòng với nàng như ngày trước đã từng làm với Thiên Nhi, Tử Ngôn cắn chặt môi hắn nắm chặt tay kìm nén tức giận trong lòng
Âu Dương Thần thấy hắn không nói gì, tiếp tục nói
''Bệ hạ, Từ Hiên bệ hạ có chuyển lời tới bệ hạ rằng bệ hạ sẽ không bao giờ trả lại nương nương cho người, xin bệ hạ hãy nhớ những gì ngày trước mà Từ Hiên bệ hạ đã nói ngày mai người sẽ sẽ thiết triều về việc sắc phong Nhược Hy nương nương trở thành hoàng hậu của Bắc Thần Quốc ...''
Ánh mắt Tử Ngôn hiện lên đau đớn, hắn gằn giọng quát lớn
''Khốn kiếp, hắn dám làm như vậy sao''
''Bệ hạ, bây giờ chúng ta phải làm sao nếu để chuyện như vậy xảy ra thì nhất định sẽ rất rắc rối''
Sắc mặt Mạc Tử Ngôn trầm xuống, đôi mắt tựa hàn băng vạn năm lạnh giọng kêu lên
''Đêm nay, chúng ta sẽ lên đường tới Bắc Thần Quốc, ta vốn hiểu tính khí của hắn hắn đã nói thì nhất định hắn sẽ làm, nếu hắn muốn đấu với ta thì ta sẽ chơi lại với hắn đến cùng nếu hắn nhất định lập Nhược Hy làm hoàng hậu cũng đồng nghĩa với việc giao hòa giữa Nguyên Quốc và Bắc Thần Quốc coi như kết thúc, huynh đệ tuyệt giao đến lúc đó hắn đừng trách ta không có tình người''
''Chuẩn bị 80 vạn quân trong đêm nay tới Bắc Thần Quốc người và cả nàng ta sẽ cùng ta tới Bắc Thần Quốc''
Dứt lời Mạc Tử Ngôn lạnh lẽo rời đi
Từ Hiên, mục đích của ngươi ta nhất định sẽ không để ngươi đạt được
''Ngươi nghe rõ rồi chứ, trong đêm nay cùng ta và bệ hạ tới Bắc Thần Quốc''
Diệp Tử ngẩn người, ngây ngốc hỏi lại Âu Dương Thần trong lòng vừa bị cơn tức giận của Mạc Tử Ngôn dọa cho một trận
''Bệ hạ thật sự tức giận rồi sao''
Âu Dương Thần đứng dậy cốc mạnh vào đầu Diệp Tử '' Bệ hạ là người rất có tình nghĩa nhất là với huynh đệ năm đó đáng ra Bắc Thần Quốc phải bị diệt vong nhưng vì nghĩ tới Từ Hiên bệ hạ từng là huynh đệ thân giao từ nhỏ nên người đã tha cho Bắc Thần Quốc khỏi phản loại giao lại cho Từ Hiên bệ hạ ngay cả ngày trước cũng vậy khi bệ hạ đưa Thiên Nhi hoàng hậu đi, bắc thần quốc lúc đó nên diệt vong nhưng bệ hạ vẫn tha thứ ta không biết, liệu có khi nào bệ hạ cảm thấy hối hận khi đã tha mạng cho bắc thần quốc năm đó không''
Bắc Thần Quốc
Nhược Hy lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, rất nhiều ngày qua nàng không thể quên được giấc mộng đêm hôm đó nàng đã chém hắn một nhát đau đớn, vết thương đó nhìn qua đã biết rất nặng hắn đã mất nhiều máu khi đó trong sự oán hận nàng rời đi, cho dù có oán hận hắn đến đâu nhưng nàng vẫn rất yêu hắn chính vì càng yêu hắn nên mới oán hận hắn
Nàng rất muốn hỏi hắn vì sao hắn không tin nàng
Nhìn hắn bế Thiên Nhi rời đi mọi thứ trong lòng nàng theo đó mà sụp đổ, niềm tin, tình yêu, tất cả mọi thứ dành cho hắn đều tan biến hết
Nàng rất đau khổ nên mới quyết định rời đi, nàng không biết ở cạnh Từ Hiên như thế này liệu có phải nàng đã sai hoàn toàn không chỉ biết rời khỏi nơi đó nàng cảm thấy được bình an, không phải chứng kiến những việc khiến nàng đau khổ và quan trọng
Chính là ta không cần phải chạm mặt chàng nữa, Tử Ngôn
Cánh cửa phòng mở ra bước vào trong là một vị cao nhân xa lạ và Bạch Liên, Bạch Liên mỉm cười đưa ông ta vào trong nhìn thấy nàng ông ta liền cung kính hành lễ
''Nương nương''
''Bạch Liên, người này là ..''
Người đó mang theo một chiếc hộp rất lớn bên người nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh ông ta liền ngạc nhiên hỏi
''Xin hỏi, vị cao nhân đây là ..''
Ông ta mỉm cười tay đưa ra trước mặt nói
'' Nô tài là người buôn bán trang sức, trâm ngọc, vòng tay và nhiều thứ đắt giá khác nổi danh khắp Thiên Sơn Trùng Quốc nay được bệ hạ cho gọi tới quả thực đây là một vinh dự lớn cho nô tài''
''Trang sức sao, nhưng ta không cần ta không thích chúng ... ''
''Nương nương xin người hãy mở chiếc hộp này ra, bệ hạ đã ra lệnh cho nô tài tìm tất cả loại trang sức đắt giá nhất và đẹp nhất từ trước đến nay tới cho nương nương hi vọng nương nương sẽ thích chúng''
Nàng e ngại mở ra trước mặt là vô vàn thứ đồ trang sức, trâm vàng, vòng tay ngọc và cả nhiều thứ đắt giá khác, vàng bạc đều có bất cứ nữ nhân nào nhìn vào cũng phải mê đắm những thứ đồ lấp lánh cao quý này, nàng cầm lên chiếc trâm vàng được đặt phía trên bên cạnh có hình thiên phương rất đẹp mắt thiên phượng được đính một viên ngọc màu đỏ như chu sa vô cùng đẹp đẽ, chiếc trâm này nàng hay thấy khi xem phim cổ trang những ai đeo chiếc trâm ngọc này người đó chính là hoàng hậu
''Tại sao bệ hạ lại đem trang sức tới cho ta còn chiếc trâm này là ... ''
''Nương nương không biết chuyện gì sao, chiếc trâm đó là chiếc trâm được làm dành riêng cho hoàng hậu và những trang sức này cũng vậy bệ hạ hiện giờ đang thiết triều có nói sẽ sắc phong nương nương trở thành hoàng hậu của Bắc Thần Quốc nên mới gọi nô tài đem tới trang sức cũng như trâm ngọc cho nương nương chẳng lẽ người không biết sao''
/116
|