Xuyên Nhanh: Cứu Mạng, Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!

Chương 6 - Pháo hôi tìm đường chết (6)

/210


Edit by AShu ^_^.

__________

Tần Lệ lại một lần nữa nhắc tới tiểu thoại bản, Tô Đường nghe được thân hình lại lung lay, cuống quít nói câu thần cáo lui, cất bước liền chạy.

Bộ dáng kia, đúng là chọc cười Tần Lệ, hắn rất lâu rồi không cười, tiếng cười này tuy nhẹ, nhưng tẩm điện bốn phía cực kỳ yên tĩnh, hơn nữa Tô Đường cuống quýt mở cửa, nên người ngoài điện càng nghe rõ hơn.

Thái giám tổng quản Chu Nguy chợt thấy tiểu vương gia lung lay chạy ra, vội vàng cười đi lên.

"Ngài hiện tại là định hồi phủ sao?"

Tô Đường vẻ mặt đau khổ gật đầu, như vậy, miễn bàn nhiều ủy khuất.

Chu Nguy mới vừa rồi chắc chắn là đã nghe thấy tiếng cười của Hoàng Thượng, An tiểu vương gia có thể chọc cười Hoàng Thượng, không chừng liền được Hoàng Thượng sủng ái. Hắn nghĩ như vậy nên vị chủ nhân vừa mới tỉnh lại, hắn liền tự chủ trương thu xếp tìm người đưa nàng hồi phủ.

Thanh âm hắn không cao cũng không thấp, vừa đủ để Tần Lệ nghe được. Nếu Hoàng Thượng không vui, tất nhiên sẽ lên tiếng quở trách, nhưng hắn dựng lỗ tai lắng nghe nửa ngày, trong tẩm điện một âm thanh cũng không có, tức khắc mặt mày hớn hở bắt đầu thu xếp.

Tô Đường nói cảm tạ, lại cho một túi bạc thưởng, ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa.

Biệt viện kia là trở về không được. Địa phương kia là sau khi nàng rời đi, hệ thống bên kia tùy tiện an bài cho nàng, nhìn như đình thủy tạ, ý cảnh mỹ diệu, nhưng người hầu hạ bên trong lại có chút lung tung rối loạn. Vì thế, nàng chỉ có thể về An vương phủ, trước đây nàng có chỉnh đốn An vương phủ một lượt, nhìn như vương phủ bị quyền thế, nhưng mà tường đồng vách sắt, muốn thám thính gì đó căn bản không có khả năng.

Bên trong An vương phủ, trong lòng mọi người đều run sợ, đặc biệt là vị kia 'tiểu quận chúa'. Thần trí của hắn vất vả lắm mới khôi phục, nhưng thân thể còn khá yếu, lúc này đang nằm trên giường, nghe nói tiểu vương gia đã hồi phủ, vội vàng bước xuống giường, kết quả bước gấp, cả người đều té.

Thời điểm Tô Đường trở về thấy một màn như vậy, thở dài, trước tiên đem người đỡ dậy, "Ca ca đừng vội, không phải ta vẫn hảo hảo đứng đây sao?"

Thanh âm nàng thả chậm, mềm mềm mại mại, không hề giống thanh âm thiếu niên lúc trước. Nhiệm vụ làm nhiều như vậy, ấn tượng đối với vị ca ca trước mặt này hầu như bằng không,chỉ nhớ mang máng khi còn nhỏ hắn đối xử rất tốt với mình.

"Ta sao có thể không vội." Tần An Cẩn sắc mặt tái nhợt, nhưng cặp mắt đen kia lại gắt gao nhìn chằm chằm nàng, chớp mắt cũng không thèm chớp: "Sau khi ngươi tỉnh lại, liền khăng khăng ra biệt viện kia ở, ai cũng không muốn thấy. Nghi Bảo, ngươi nói thật với ta, ngươi tột cùng muốn làm cái gì. Còn lá thư kia, đến tột cùng là ý gì!"

Nói thật thì không thể nói, nhưng không thể giấu hết không nói, chỉ có thể hàm hồ nói: "Lúc trước muội bị bệnh, cần phải ra biệt viện tĩnh dưỡng."

Nàng nói một cách bâng quơ, phảng phất như là bị bệnh nhỏ mà thôi, nhưng nếu bệnh nhỏ, sao lại chậm chạp không muốn gặp người."

Tần An Cẩn không đời nào tin chuyện nàng nói, nhưng đúng lúc hắn định tiếp tục nói, thì lão vương phi tới. . truyện tiên hiệp hay

Nói đến lão vương phi, kỳ thật chưa đến 40 tuổi, vẫn còn phong vận, chỉ là mấy năm nay trong lòng luôn có điều phiền muộn, giữa mày luôn có một cổ nhàn nhạt ưu sầu.



Lão vương phi từ nhỏ đã được cưng chiều, không rành thế sự, sau này lấy chồng An vương gia lại cực kỳ yêu thương nàng, thị thiếp đều không có. Bởi vậy khi An vương phủ xảy ra chuyện, nàng căn bản không vực dậy được, bất quá nàng vẫn luôn yêu thương và chăm sóc hai đứa con cực kỳ tốt.

Vì lão vương phi thật tâm đối tốt với nàng, nên Tô Đường cũng thật tâm lại.

"Mẫu thân sao lại tới đây?" Nàng cười cười nói, tiến lên đỡ lão vương phi ngồi xuống.

Nàng quá bình tĩnh. Mấy năm nay lão vương phi vẫn biết khuê nữ của mình rất trầm ổn, người ngoài đều nói nữ nhi ương ngạnh, nhưng con của mình, nàng hiểu rõ nhất, tính kiêu căng chỉ là bất đắc dĩ.

"Nghi Bảo nhi, ngươi nói với mẫu thân, hôm nay Hoàng Thượng tới biệt viện của ngươi, có làm khó dễ ngươi không?"

Trong triều Hoàng Đế làm khó nhiều người, đã xử tử hết người này đến người kia, lão vương phi tuy đơn thuần, nhưng cũng không ngu ngốc mà nhìn không ra.

Hắn đây là chuẩn bị xử An vương phủ!

Tô Đường không giấu diếm, nói thẳng: "Cũng không có gì hết, Hoàng Thượng chỉ phạt quỳ ta." Nàng vừa nói vừa nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh: "Mẫu thân cũng biết đấy, nếu Hoàng Thượng muốn giết nữ nhi, há cớ ra cái hình phạt nhỏ này."

Vốn định an ủi người, nhưng thủ đoạn của Tần Lệ cả triều đều biết, lão vương phi không những không yên tâm, ngược lại càng thêm khẩn trương, đặc biệt là Tần An Cẩn sâu kín nhìn nàng, trầm giọng nói: "Thủ đoạn càng nhỏ thì càng ghê gớm."

Tô Đường một nghẹn, nhà này không ai cùng chung suy nghĩ với nàng, cũng may người trong cung vừa tới đúng lúc.

Người trong cung tới, tuy không phải là thái giám tổng quản Chu Nguy, là một vị thái giám khác được Hoàng Thượng coi trọng, hắn đến không ai dám chậm trễ.

Tất cả mọi người trong An vương phủ đều ra nghênh đón, cho rằng chủ của vị kia kiềm chế không được, sẽ xử phạt cả nhà. Ai ngờ, đối phương cư nhiên chỉ tới tặng những món đồ bổ thượng đẳng mà thôi.

Đối lập với những người khác đang kinh sợ, Tô Đường thế nhưng cực kỳ có lệ. Nàng ngáp một cái, lười biếng mà nhìn thái giám, cũng không nịnh nọt, thái độ kiêu ngạo: "Được rồi, bổn vương đã biết, ngươi có thể lăn."

An tiểu vương gia tính tình kiêu ngạo, những người hầu sớm đã quen, nhưng thái giám kia thì khác. Hắn chính là tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, ai ngờ, hắn không những không giận, ngược lại cười ra vẻ mặt chân chó, "A, chiều tối rồi. Nô tài xin cáo lui, quấy rầy đến tiểu vương gia nghỉ ngơi, là nô tài sai. Ngài cứ nghỉ ngơi cho tốt."

Trong trường hợp này, tất cả mọi người đều choáng váng. Chân trước mọi người đều nghĩ mình sẽ trở thành vong hồn, quanh co như thế nào, làm người hoàn toàn không đoán ra.

Lão vương phi thần sắc ngưng trọng nhìn khuê nữ nhà mình, kết quả nàng đột nhiên làm nũng: "Nương, nữ nhi mệt rồi. Nữ nhi muốn đi ngủ."

Khuê nữ rất ít khi làm nũng, lão vương phi nghe được câu này của nàng, thái độ gì cũng chưa, lập tức đau lòng nói: "Hảo hảo hảo, chúng ta nghi......" Nàng dừng một chút, phát hiện mình kêu sai rồi, lập tức sửa lời nói: "Chúng ta đây đưa bảo bối nghỉ ngơi cho tốt."

Một giấc ngủ này Tô Đường ngủ say đến nỗi không biết trời trăng mây gió, tỉnh lại cũng bất động, lười biếng mà nằm trên giường, cùng hệ thống đấu võ mồm. Ai ngờ, đột nhiên ngoài phòng vang lên tiếng của tiểu nha hoàn.

"Tiểu vương gia người trong cung lại tới."



Lần này người tới không ai khác, chính là Chu Nguy.

Thái độ của Chu Nguy không chân chó như thái giám hôm qua, nhưng bộ dáng cười khanh khách kia, càng làm người rợn da gà.

Ai nói Hoàng Thượng chán ghét An vương phủ? Một người lại một người, giống như thánh sủng không giảm a.

Đồ bổ hôm qua đưa rồi, hôm nay Chu Nguy đưa thái y tới.

An vương phủ tuy suy tàn, bất quá vẫn là vương phủ. Cầm thẻ bài đệ đi lên, Thái Y Viện giám không tiếp, chỉ là mặc dù tiếp, nhiều lắm chỉ ném một tiểu thái y mà thôi. Nhưng Chu Nguy bất đồng, lần này hắn tới, chính là muốn đem viện sử của Thái Y Viện lại đây, hơn nữa, viện sử dường như muốn ở lại vương phủ.

Tô Đường chân trước nói thân thể mình không khỏe, chân sau Hoàng Thượng đưa thái y tới, hơn nữa còn nói bóng nói gió tiểu thoại bản kia, trong khoảng thời gian ngắn, tin đồn liền truyền ra khắp cả triều đình rồi.

Đương nhiên, đây là lời trong lòng, trước mắt Chu Nguy cung cung kính kính hành lễ nàng, sau đó mới nói mục đích lần này của mình.

"Tiểu vương gia, Hoàng Thượng nói, ngài nghỉ ngơi một đêm, thân thể hẳn khôi phục không ít, Cho nên việc ngày hôm qua ngài chưa làm xong, mời ngài đến tiếp tục ạ."

Tô Đường mỗi từ đều có thể nghe hiểu, nhưng hợp lại thành câu nàng không hiểu rõ lắm.

"Ngày hôm qua việc gì chưa xong?"

Quỳ cũng đã quỳ rồi, không lẽ còn tiếp tục phạt quỳ nữa sao?

Chu Nguy mỉm cười, "Hoàng Thượng nói, ngài điện tiền thất nghi, xin hồi cung học lại quy củ ạ."

Tô Đường khóe miệng kéo lên, thật vui vẻ. Nàng cũng không tức giận a, ngược lại bình tĩnh tiếp nhận việc này, bất quá ánh mắt nhìn viện sử phía sau, nàng híp híp mắt: "Viện sử đại nhân tại sao lại ở đây?"

Chu Nguy tiếp tục mỉm cười: "Hoàng Thượng sợ ngài tiếp tục ngất xỉu, đưa viện sử đại nhân bên người đi theo ngài."

Tô Đường:....

Thao tác này phi thường hảo, trực tiếp chặt đứt lý do bị bệnh của nàng.

(tấu chương xong)

__________

Đã beta

/210

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status