Edit: Y Song
Beta: LoBe
* * *
Nói xong, liền cúp máy. Đạo diễn vẻ mặt cạn lời, giải thích với ông ta làm gì? Ông ta cũng không phải là người có tâm tư đoạt nam nhân với Lật Manh. Sau đó đạo diễn đột nhiên lấy lại tinh thần, đây là kêu ông ta giải thích hả?
Tần ảnh đế không ngoại tình, cũng không có người thứ ba. Đều do Tần phu nhân hiểu lầm. Cho nên không thể để người khác hiểu lầm chuyện này, càng không thể để cái tin tức này nổi lên.
Đạo diễn nhìn thoáng qua trà hoa cúc cẩu loang lỗ trên mặt đất, không có trà uống thì thôi đi, lại còn bị nhét một miệng cẩu lương. Sau đó đạo diễn nhanh chóng đi xử lý, bảo đảm không có một chút tin tức nào tuôn ra.
Mà Lãnh Linh vừa mới lau nước mắt, ủy khuất hề hề, nhìn thấy đạo diễn vừa định khóc lóc kể lể, lại nghe đạo diễn bình tĩnh nói:
"Nữ chính không thể có bất kỳ tin tức không tốt nào, nếu không tôi sẽ cân nhắc đổi vai của cô."
Lãnh Linh nhất thời sửng sốt, ấp úng há mồm, lại không dám hé răng nói nửa lời. Dù sao nhân vật này quá quan trọng, cô ta không nỡ bị đổi đi, chỉ có thể im lặng cắn môi. Sau khi đạo diễn bỏ đi, cô ta mới cầm di động, ánh mắt đỏ lên, hung hăng nói thầm: "Tôi cũng không tin cô có thể luôn tốt số như này, Lật Manh."
Lúc Lật Manh ra ngoài đoàn phim, trời đã tối rồi. Gió có chút lạnh, cô lại mặc đồ mỏng, chỉ cảm thấy quần áo dán vào thân thể lạnh căm căm.
Lật Manh dậm dậm chân, xoa xoa tay, sau đó bắt đầu tìm kiếm cửa hàng mì bò gần đây. Vừa rồi lúc tới đoàn phim, chạy mấy con phố, Lật Manh có để ý thấy một quán ăn mới mở, trên áp phích giới thiệu có món mì cô thích.
Lật Manh hà hơi vào tay, định tiến về phía trước, lại thấy một chiếc xe hơi màu đen không biết đã dừng lại bên đường từ bao giờ.
Mà bên cạnh xe là một người đàn ông. Anh mặc áo sơmi trắng sạch sẽ, quần âu đen, khuỷu tay vắt một chiếc áo vest. Bộ dáng xinh đẹp im lặng đứng dưới ánh đèn đường, tựa như thứ thu hút ánh sáng lóa mù con mắt.
Gương mặt anh lạnh nhạt, lông mi khẽ rũ xuống, ánh mắt đen nhánh thâm trầm.
Thấy bước chân cô dừng lại, dường như không dám lại đây, thanh niên khẽ nhấp môi hồng nhạt, cuối cùng thở dài một cái, chạy tới.
Lật Manh nhìn thấy là nam chủ, rất muốn xoay người rời đi. Chỉ là chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô. Tần Quy Vân nắm chặt tay cô, cảm thấy xúc cảm lạnh lẽ truyền tới. Lông mày tinh xảo của anh nhăn lại, lập tức ấy áo vest của mình khoác lên vai cô, bọc Lật Manh lại.
Áo vest rất rộng, hơi thở nam tính bỗng chốc bao quanh Lật Manh. Lật Manh sửng sốt, ngửa đầu nhìn anh.
Lại nhìn thấy Tần Quy Vân an tĩnh rũ lông mi dày dài, bóng mờ hạ xuống dưới mắt, hiện ra vài tia ưu mỹ tĩnh mịch, ánh mắt anh đen nhánh như mực, an tĩnh chăm chú nhìn cô.
Lật Manh mím môi, hô hấp có chút loạn, cô nghĩ nghĩ, vẫn còn do dự lui về phía sau vài bước. Nhưng còn chưa lui được hai bước, eo nhỏ đã bị người túm lấy, ngăn cản hành động chạy trốn của cô.
Bóng đêm dần dần buông xuống.
Tần Quy Vân đưa lưng về phía đèn đường, nửa sườn mặt chìm trong bóng tối, môi mỏng khẽ mím chặt. Anh rũ mắt nhìn cô vài giây, mới nhẹ nhàng hỏi:
"Còn tức giận sao?"
Lật Manh có chút không biết trả lời như nào, cô tức giận cái gì?
Tần Quy Vân trầm mặc một lát, lông mi xinh đẹp khẽ run, mới thấp giọng nói:
"Anh đang định chuẩn bị hoa tươi nhẫn cưới để cầu hôn bù, sau đó anh lại cảm thấy em giận anh là do lúc đăng kí kết hôn đã quên nói câu cần nói."
Lật Manh kỳ quái nhíu mày: "..."
Câu cần nói nào, sao cô lại không biết. Chẳng lẽ là trả tích phân cho tôi?
Cô vừa định hỏi, lại thấy người đàn ông trước mắt khom người, hai tay nắm hai bên vạt áo vest, kéo cô vào trong lòng ngực, sau đó anh cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cô.
Chỉ là hai đôi môi dán vào nhau, nhưng cũng đủ khiến hô hấp Lật Manh dừng lại.
Hô hấp anh bất ổn, tách khỏi cô một lúc, thanh âm khàn khàn vang lên trong bóng đêm tối tăm, tựa như nhạc cụ êm tai nhất, trêu chọc trái tim người khác.
"Em gả cho anh, anh sẽ yêu thương em cả đời.
Beta: LoBe
* * *
Nói xong, liền cúp máy. Đạo diễn vẻ mặt cạn lời, giải thích với ông ta làm gì? Ông ta cũng không phải là người có tâm tư đoạt nam nhân với Lật Manh. Sau đó đạo diễn đột nhiên lấy lại tinh thần, đây là kêu ông ta giải thích hả?
Tần ảnh đế không ngoại tình, cũng không có người thứ ba. Đều do Tần phu nhân hiểu lầm. Cho nên không thể để người khác hiểu lầm chuyện này, càng không thể để cái tin tức này nổi lên.
Đạo diễn nhìn thoáng qua trà hoa cúc cẩu loang lỗ trên mặt đất, không có trà uống thì thôi đi, lại còn bị nhét một miệng cẩu lương. Sau đó đạo diễn nhanh chóng đi xử lý, bảo đảm không có một chút tin tức nào tuôn ra.
Mà Lãnh Linh vừa mới lau nước mắt, ủy khuất hề hề, nhìn thấy đạo diễn vừa định khóc lóc kể lể, lại nghe đạo diễn bình tĩnh nói:
"Nữ chính không thể có bất kỳ tin tức không tốt nào, nếu không tôi sẽ cân nhắc đổi vai của cô."
Lãnh Linh nhất thời sửng sốt, ấp úng há mồm, lại không dám hé răng nói nửa lời. Dù sao nhân vật này quá quan trọng, cô ta không nỡ bị đổi đi, chỉ có thể im lặng cắn môi. Sau khi đạo diễn bỏ đi, cô ta mới cầm di động, ánh mắt đỏ lên, hung hăng nói thầm: "Tôi cũng không tin cô có thể luôn tốt số như này, Lật Manh."
Lúc Lật Manh ra ngoài đoàn phim, trời đã tối rồi. Gió có chút lạnh, cô lại mặc đồ mỏng, chỉ cảm thấy quần áo dán vào thân thể lạnh căm căm.
Lật Manh dậm dậm chân, xoa xoa tay, sau đó bắt đầu tìm kiếm cửa hàng mì bò gần đây. Vừa rồi lúc tới đoàn phim, chạy mấy con phố, Lật Manh có để ý thấy một quán ăn mới mở, trên áp phích giới thiệu có món mì cô thích.
Lật Manh hà hơi vào tay, định tiến về phía trước, lại thấy một chiếc xe hơi màu đen không biết đã dừng lại bên đường từ bao giờ.
Mà bên cạnh xe là một người đàn ông. Anh mặc áo sơmi trắng sạch sẽ, quần âu đen, khuỷu tay vắt một chiếc áo vest. Bộ dáng xinh đẹp im lặng đứng dưới ánh đèn đường, tựa như thứ thu hút ánh sáng lóa mù con mắt.
Gương mặt anh lạnh nhạt, lông mi khẽ rũ xuống, ánh mắt đen nhánh thâm trầm.
Thấy bước chân cô dừng lại, dường như không dám lại đây, thanh niên khẽ nhấp môi hồng nhạt, cuối cùng thở dài một cái, chạy tới.
Lật Manh nhìn thấy là nam chủ, rất muốn xoay người rời đi. Chỉ là chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô. Tần Quy Vân nắm chặt tay cô, cảm thấy xúc cảm lạnh lẽ truyền tới. Lông mày tinh xảo của anh nhăn lại, lập tức ấy áo vest của mình khoác lên vai cô, bọc Lật Manh lại.
Áo vest rất rộng, hơi thở nam tính bỗng chốc bao quanh Lật Manh. Lật Manh sửng sốt, ngửa đầu nhìn anh.
Lại nhìn thấy Tần Quy Vân an tĩnh rũ lông mi dày dài, bóng mờ hạ xuống dưới mắt, hiện ra vài tia ưu mỹ tĩnh mịch, ánh mắt anh đen nhánh như mực, an tĩnh chăm chú nhìn cô.
Lật Manh mím môi, hô hấp có chút loạn, cô nghĩ nghĩ, vẫn còn do dự lui về phía sau vài bước. Nhưng còn chưa lui được hai bước, eo nhỏ đã bị người túm lấy, ngăn cản hành động chạy trốn của cô.
Bóng đêm dần dần buông xuống.
Tần Quy Vân đưa lưng về phía đèn đường, nửa sườn mặt chìm trong bóng tối, môi mỏng khẽ mím chặt. Anh rũ mắt nhìn cô vài giây, mới nhẹ nhàng hỏi:
"Còn tức giận sao?"
Lật Manh có chút không biết trả lời như nào, cô tức giận cái gì?
Tần Quy Vân trầm mặc một lát, lông mi xinh đẹp khẽ run, mới thấp giọng nói:
"Anh đang định chuẩn bị hoa tươi nhẫn cưới để cầu hôn bù, sau đó anh lại cảm thấy em giận anh là do lúc đăng kí kết hôn đã quên nói câu cần nói."
Lật Manh kỳ quái nhíu mày: "..."
Câu cần nói nào, sao cô lại không biết. Chẳng lẽ là trả tích phân cho tôi?
Cô vừa định hỏi, lại thấy người đàn ông trước mắt khom người, hai tay nắm hai bên vạt áo vest, kéo cô vào trong lòng ngực, sau đó anh cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cô.
Chỉ là hai đôi môi dán vào nhau, nhưng cũng đủ khiến hô hấp Lật Manh dừng lại.
Hô hấp anh bất ổn, tách khỏi cô một lúc, thanh âm khàn khàn vang lên trong bóng đêm tối tăm, tựa như nhạc cụ êm tai nhất, trêu chọc trái tim người khác.
"Em gả cho anh, anh sẽ yêu thương em cả đời.
/310
|