Editor: Quinanhh
Beta: LoBe
* * *
Sắc mặt ông chủ quán ăn lập tức hòa hoãn lại, ánh mắt nhìn Lật Manh cũng ôn hòa hơn một chút.
Còn Tần Quy Vân đã dắt Lật Manh rời khỏi. Lật Manh còn đang tự hỏi mười tám vạn của mình đã chạy đi đâu. Đột nhiên Lật Manh nghe được thanh âm bình đạm của Tần Quy Vân:
"Đừng quyên góp hết tiền như vậy, trong khoảng thời gian này em không có thu nhập gì, vậy mà dám quyên nhiều tiền như thế sao?"
Lật Manh ngẩng đầu nhìn anh. Thanh niên đeo kính, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh ẩn dưới mắt kính. Tần Quy Vân khẽ cười:
"Ông nội nói, em đã quyên góp cho cô nhi viện hai mươi vạn, số tiền còn lại trong sổ tiết kiệm không nhiều lắm, lại không tìm anh, em định sống kiểu gì?"
Giọng nói bình tĩnh rõ ràng, không biết vì sao lại khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo. Giống như đang muốn nói: Em không tiêu tiền của tôi, em sai rồi, em xin lỗi tôi đi.
Biểu tình Lật Manh đờ đẫn một lúc, mới hỏi: "Tại sao ông nội anh biết tôi quyên rất nhiều tiền?"
Đồng thời Lật Manh cũng vừa nhớ ra, lúc cô quyên góp tiền, có run tay một chút, ước chừng ấn nhầm vào mấy số không rồi. Bảo bảo rất nghèo, bảo bảo rất bất hạnh, bảo bảo muốn khóc.
Tần Quy Vân khẽ liếc qua Lật Manh, không nhanh không chậm nói: "Bởi vì em xuất thân từ cô nhi viện nên ông nội thường quyên góp tiền cho cô nhi viện. Mỗi tháng cô nhi viện sẽ trực tiếp thông báo tên những nhà hảo tâm trên Weibo, bên cạnh còn có số tiền quyên góp. Danh sách tháng này đã có, ông nội ấn vào xem thì thấy tên em."
Sau đó lão nhân gia cũng gửi ảnh đó cho anh. Tần Quy Vân nhìn bức ảnh đó một lúc lâu mới cạn lời vỗ trán. Lúc đầu Tần Quy Vân luôn nghĩ chỉ vì tiền mà cô không từ thủ đoạn nào tìm cách gả cho anh. Nhưng rõ ràng cô là đứa trẻ ngốc nghếch nhưng lại tốt bụng mà.
Khéo miệng Lật Manh giật giật, ngón tay cứng đờ, giờ khắc này, trong lòng chỉ có một loại xúc động muốn chặt đứt tay. Cho mày run này, cái đồ tay không biết điều. Chẳng lẽ chặt tay làm chân gà xả ớt chứ?
Tiền quyên cho cô nhi viện, không thể lấy lại, đây không phải điều mà người bình thường nên làm. Lật Manh cảm thấy thiết lập nhân vật của bản thân tuy rằng ác độc, nhưng mà lương tâm thì không. Người như cô sẽ không khi dễ làm khó cô nhi viện đâu.
Lại nghĩ tới việc mình vô cớ gây rối ở đoàn làm phim ban chiều, chắc chắn sẽ có nhiều tích phân lắm, nên Lật Manh cũng không rối rắm chuyện cô nh viện lâu. Nhưng mà xem ra trước khi hoàn thành nhiệm vụ, điều cô phải giải quyết trước tiên chính là kiếm tiền. Đột nhiên Lật Manh nghĩ ra điều gì đó, cánh môi mấp máy, lúm đồng tiền nho nhỏ khẽ hiện lên. Cô nói:
"Tôi mời anh vậy mà đến cuối cùng lại là anh trả."
Tần Quy Vân đang nắm chặt tay Lật Manh, đầu ngón tay khẽ sượt qua lòng bàn tay cô. Tuy rằng cô mặc áo vest của anh, nhưng thân thể vẫn lạnh. Con gái khí huyết dễ hư, thời tiết lạnh tay chân rất hay lạnh cóng. Tần Quy Vân muốn ủ ấm tay cô.
Nghe được lời Lật Manh nói, động tác của Tần Quy Vân khẽ khựng lại, sau đó đạm nhiên xoay đầu nhìn cô, con ngươi đen nhánh, an tĩnh.
"Anh là của em mà, nên anh trả tiền cũng là em trả tiền.."
Nếu đổi một gương mặt khác, đây chính là lời đường mật của mấy tên trăng hoa. Nhưng người đàn ông trước mặt này, khuôn mặt quá mức tinh xảo, môi mỏng đỏ bừng, mắt kính cũng ngăn được cảm xúc mềm mại lan tràn trong đôi mắt đen nhánh của anh.
Lời nói nhẹ nhàng tùy ý, nhưng có sức mạnh tựa như một cơn bão, khiến Lật Manh im lặng một lúc lâu mà không biết nói gì. Sau đó cô chỉ có thể vô biểu tình giương mắt nhìn thẳng về phía trước, đánh chết cũng không nhìn Tần Quy Vân.
Quyến rũ quá. Đều tại thứ quyến rũ chết tiệt này. Cảm giác như trái tim giống như bị anh kéo đi mất rồi.
Bởi vì quá muộn, Lật Manh từ chối đề nghị về biệt thự với Tần Quy Vân. Cô phải quay về phòng trọ của mình. Kết quả phát hiện bản thân không gỡ được tay ra, vẻ mặt Tần Quy Vân đạm nhiên, sống chết cũng không buông tay. Cuối cùng Lật Manh đành thỏa hiệp, dẫn theo Tần Quy Vân về.Rốt cuộc cô cũng là fan cuồng của Tần ảnh đế, nếu từ chối nhiều quá, cũng không tốt. Fan hâm mộ sẽ cự tuyệt ý muốn ngủ cùng phòng của idol sao?
Sẽ không. Thậm chí còn yêu cầu ngủ cùng giường với anh ta.
Trong căn phòng nhỏ, nơi nơi đều có vật dụng của con gái, Tần Quy Vân ngước mắt quan sát một vòng, lúc nhìn thấy vài poster của anh được dán trên tường, ánh mắt Tần Quy Vân liền sáng lên.Sau đó lại nhìn về phía bức tường dán những miếng giấy dán xinh đẹp sau giường, có một cái kệ, để đầy hoa giả, thú bông, các loại đồ trang trí nhỏ nhỏ xinh xinh khác nhau.
Trên kệ còn có laptop, máy ảnh, loa và microphone. Tần Quy Vân mới nhớ, trước khi Lật Manh ký hợp đồng với công ty quản lý hạng 3, cô là một streamer nổi tiếng.
Tần Quy Vân đã từng tìm kiếm video livestream của cô trên mạng, nhưng lại phát hiện ra.. Có thể do lâu quá rồi, không tìm được.
Lật Manh ôm một bộ chăn gối, trải xuống sàn nhà cạnh giường đơn. Nam chủ không ngủ trong phòng lớn thoải mái, lại chạy tới đây cùng cô trải nghiệm cuộc sống bình dân. Lật Manh tỏ vẻ bản thân đuổi không kịp suy nghĩ của nam chủ.Để giường cho Tần Quy Vân ngủ, cô ngủ trên mặt đất vậy. Haizzzz.
Beta: LoBe
* * *
Sắc mặt ông chủ quán ăn lập tức hòa hoãn lại, ánh mắt nhìn Lật Manh cũng ôn hòa hơn một chút.
Còn Tần Quy Vân đã dắt Lật Manh rời khỏi. Lật Manh còn đang tự hỏi mười tám vạn của mình đã chạy đi đâu. Đột nhiên Lật Manh nghe được thanh âm bình đạm của Tần Quy Vân:
"Đừng quyên góp hết tiền như vậy, trong khoảng thời gian này em không có thu nhập gì, vậy mà dám quyên nhiều tiền như thế sao?"
Lật Manh ngẩng đầu nhìn anh. Thanh niên đeo kính, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh ẩn dưới mắt kính. Tần Quy Vân khẽ cười:
"Ông nội nói, em đã quyên góp cho cô nhi viện hai mươi vạn, số tiền còn lại trong sổ tiết kiệm không nhiều lắm, lại không tìm anh, em định sống kiểu gì?"
Giọng nói bình tĩnh rõ ràng, không biết vì sao lại khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo. Giống như đang muốn nói: Em không tiêu tiền của tôi, em sai rồi, em xin lỗi tôi đi.
Biểu tình Lật Manh đờ đẫn một lúc, mới hỏi: "Tại sao ông nội anh biết tôi quyên rất nhiều tiền?"
Đồng thời Lật Manh cũng vừa nhớ ra, lúc cô quyên góp tiền, có run tay một chút, ước chừng ấn nhầm vào mấy số không rồi. Bảo bảo rất nghèo, bảo bảo rất bất hạnh, bảo bảo muốn khóc.
Tần Quy Vân khẽ liếc qua Lật Manh, không nhanh không chậm nói: "Bởi vì em xuất thân từ cô nhi viện nên ông nội thường quyên góp tiền cho cô nhi viện. Mỗi tháng cô nhi viện sẽ trực tiếp thông báo tên những nhà hảo tâm trên Weibo, bên cạnh còn có số tiền quyên góp. Danh sách tháng này đã có, ông nội ấn vào xem thì thấy tên em."
Sau đó lão nhân gia cũng gửi ảnh đó cho anh. Tần Quy Vân nhìn bức ảnh đó một lúc lâu mới cạn lời vỗ trán. Lúc đầu Tần Quy Vân luôn nghĩ chỉ vì tiền mà cô không từ thủ đoạn nào tìm cách gả cho anh. Nhưng rõ ràng cô là đứa trẻ ngốc nghếch nhưng lại tốt bụng mà.
Khéo miệng Lật Manh giật giật, ngón tay cứng đờ, giờ khắc này, trong lòng chỉ có một loại xúc động muốn chặt đứt tay. Cho mày run này, cái đồ tay không biết điều. Chẳng lẽ chặt tay làm chân gà xả ớt chứ?
Tiền quyên cho cô nhi viện, không thể lấy lại, đây không phải điều mà người bình thường nên làm. Lật Manh cảm thấy thiết lập nhân vật của bản thân tuy rằng ác độc, nhưng mà lương tâm thì không. Người như cô sẽ không khi dễ làm khó cô nhi viện đâu.
Lại nghĩ tới việc mình vô cớ gây rối ở đoàn làm phim ban chiều, chắc chắn sẽ có nhiều tích phân lắm, nên Lật Manh cũng không rối rắm chuyện cô nh viện lâu. Nhưng mà xem ra trước khi hoàn thành nhiệm vụ, điều cô phải giải quyết trước tiên chính là kiếm tiền. Đột nhiên Lật Manh nghĩ ra điều gì đó, cánh môi mấp máy, lúm đồng tiền nho nhỏ khẽ hiện lên. Cô nói:
"Tôi mời anh vậy mà đến cuối cùng lại là anh trả."
Tần Quy Vân đang nắm chặt tay Lật Manh, đầu ngón tay khẽ sượt qua lòng bàn tay cô. Tuy rằng cô mặc áo vest của anh, nhưng thân thể vẫn lạnh. Con gái khí huyết dễ hư, thời tiết lạnh tay chân rất hay lạnh cóng. Tần Quy Vân muốn ủ ấm tay cô.
Nghe được lời Lật Manh nói, động tác của Tần Quy Vân khẽ khựng lại, sau đó đạm nhiên xoay đầu nhìn cô, con ngươi đen nhánh, an tĩnh.
"Anh là của em mà, nên anh trả tiền cũng là em trả tiền.."
Nếu đổi một gương mặt khác, đây chính là lời đường mật của mấy tên trăng hoa. Nhưng người đàn ông trước mặt này, khuôn mặt quá mức tinh xảo, môi mỏng đỏ bừng, mắt kính cũng ngăn được cảm xúc mềm mại lan tràn trong đôi mắt đen nhánh của anh.
Lời nói nhẹ nhàng tùy ý, nhưng có sức mạnh tựa như một cơn bão, khiến Lật Manh im lặng một lúc lâu mà không biết nói gì. Sau đó cô chỉ có thể vô biểu tình giương mắt nhìn thẳng về phía trước, đánh chết cũng không nhìn Tần Quy Vân.
Quyến rũ quá. Đều tại thứ quyến rũ chết tiệt này. Cảm giác như trái tim giống như bị anh kéo đi mất rồi.
Bởi vì quá muộn, Lật Manh từ chối đề nghị về biệt thự với Tần Quy Vân. Cô phải quay về phòng trọ của mình. Kết quả phát hiện bản thân không gỡ được tay ra, vẻ mặt Tần Quy Vân đạm nhiên, sống chết cũng không buông tay. Cuối cùng Lật Manh đành thỏa hiệp, dẫn theo Tần Quy Vân về.Rốt cuộc cô cũng là fan cuồng của Tần ảnh đế, nếu từ chối nhiều quá, cũng không tốt. Fan hâm mộ sẽ cự tuyệt ý muốn ngủ cùng phòng của idol sao?
Sẽ không. Thậm chí còn yêu cầu ngủ cùng giường với anh ta.
Trong căn phòng nhỏ, nơi nơi đều có vật dụng của con gái, Tần Quy Vân ngước mắt quan sát một vòng, lúc nhìn thấy vài poster của anh được dán trên tường, ánh mắt Tần Quy Vân liền sáng lên.Sau đó lại nhìn về phía bức tường dán những miếng giấy dán xinh đẹp sau giường, có một cái kệ, để đầy hoa giả, thú bông, các loại đồ trang trí nhỏ nhỏ xinh xinh khác nhau.
Trên kệ còn có laptop, máy ảnh, loa và microphone. Tần Quy Vân mới nhớ, trước khi Lật Manh ký hợp đồng với công ty quản lý hạng 3, cô là một streamer nổi tiếng.
Tần Quy Vân đã từng tìm kiếm video livestream của cô trên mạng, nhưng lại phát hiện ra.. Có thể do lâu quá rồi, không tìm được.
Lật Manh ôm một bộ chăn gối, trải xuống sàn nhà cạnh giường đơn. Nam chủ không ngủ trong phòng lớn thoải mái, lại chạy tới đây cùng cô trải nghiệm cuộc sống bình dân. Lật Manh tỏ vẻ bản thân đuổi không kịp suy nghĩ của nam chủ.Để giường cho Tần Quy Vân ngủ, cô ngủ trên mặt đất vậy. Haizzzz.
/310
|