Xuyên Nhanh: Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Ra!
Chương 168: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (23)
/1601
|
Đến khi Cố Thịnh Nhân nhìn qua.
Olivia không chờ cô mở miệng mà đã nói: "Người đàn ông này đã có đủ thực lực xứng đáng với nàng, ta sẽ thực hiện lời hứa của ta."
"Ta, Olivia tộc McAvoy tuyên bố: Bắt đầu từ hôm nay, giải trừ hôn ước với Ekaterina Bruch." Hắn ta nhìn Cố Thịnh Nhân, nói từng chữ.
Không biết vì sao, rõ ràng vẻ mặt của hắn bình tĩnh như vậy, Cố Thịnh Nhân lại thấy được trên người hắn có cảm giác đau lòng.
Đương nhiên Lancelot biết hắn ta đau lòng vì cái gì, trực giác của đàn ông nói cho hắn biết, tình cảm của Olivia với Cố Thịnh Nhân giống như mình.
Nhưng mà hắn không có tâm trạng đồng cảm với tình địch.
Olivia không dừng lại, sau khi nói câu kia xong thì rời đi.
Thân là Thân vương tộc McAvoy, hắn nên mạnh mẽ, không gì là không làm được, cho dù buông tay, cũng phải thoải mái.
Sau khi Olivia đi, Rita cũng không có ở lại, những huyết tộc khác cũng đều liên tục rời đi.
Lancelot chiến đấu thành danh, không còn có ai dám xem thường hắn.
Hai người Cố Thịnh Nhân và Lancelot sống bình yên thời gian dài ở trong lâu đài Dạ Oanh.
"Hơ một trăm năm này, ngươi đã sống thế nào?" Cố Thịnh Nhân dựa vào giường êm, nhìn người yêu ngồi ở bên cạnh đọc sách.
Lancelot ngẩng đầu suy nghĩ: "Mới đầu ta luôn ở nhà, bời vì cố chấp không chịu lấy vợ sinh con, đã mất đi thân phận người thừa kế của gia tộc Ryan, như vậy là một giải thoát với ta. Thế nhưng sau này, chờ đến mười năm, hai mươi năm, người của gia tộc phát hiện dung mạo của ta không có thay đổi chút nào, bọn họ bắt đầu cảm thấy sợ ta, thậm chí có một lần, ta nghe cha mẹ ta đang nói chuyện, nói ta là "Quái vật"..."
Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện không có liên quan tới mình, Cố Thịnh Nhân lại nghe ra được có chút đau lòng.
Cô đã quên cái thế giới này không giống thế giới kiếm tu trước đó, dung mạo không thay đổi, tuổi thọ dài đối với người bình thường mà nói, là vượt qua sự chấp nhận bình thường.
"... Về sau ta chuyển đến khu rừng cách lâu đài Dạ Oanh không xa, dù sao khi đó ta đã không cần ăn ngũ cốc hoa màu. Không cần lo lắng gặp gỡ người sống, cũng có thể gần nàng hơn một chút..."
Hắn còn chưa nói hết, bỗng nhiên Cố Thịnh Nhân ngồi dậy ôm lấy hắn.
Hắn hôn một dịu dàng lên mái tóc dài của cô: "Nàng không cần để ý quá, cuộc sống như vậy, ta đã không còn cảm thấy khó chịu."
Bời vì hắn có suy nghĩ như vậy trong lòng, nên tất cả trước đó đều không có khó khăn.
Gần đây huyết tộc đã tung ra vài tin tức lớn.
Công tước Rita lại trở về dưới quyền Thân Vương McAvoy lần nữa.
Nữ Thân vương Bruch cử hành hôn lễ ở lâu đài Dạ Oanh với con người lợi hai kia, sau đó không tìm thấy bóng hai người, nghe nói là đi hưởng tuần trăng mật.
Lúc tới hôn lễ, Thân vương McAvoy và Công tước Rita đều tham gia, mấy người còn cười nói riêng phần mình, không có nhận chút ảnh hưởng từ chuyện lúc trước.
"Ngươi định lôi kéo ta du lịch toàn bộ đại lục này một lần ư?" Cố Thịnh Nhân nhìn người đàn ông.
Lancelot ôm chặt người trong ngực: "Lúc ta luyện kiếm trước kia, vẫn luôn nghĩ rằng, có một ngày, có thể ở cùng một chỗ với nàng, lưu lại dấu chân của hai người chúng ta trên mỗi một đại lục."
Hắn biết Cố Thịnh Nhân đã tồn tại vô số năm, có lẽ trên đại lục này, nàng đã nhìn hết mỏi cảnh vật vô số lần.
Nhưng trong thời gian đó lại không có mình.
Hắn độc quyền như vậy, hắn hi vọng lúc người phụ nữ này nhớ lại, trong đó sẽ có mình.
Olivia không chờ cô mở miệng mà đã nói: "Người đàn ông này đã có đủ thực lực xứng đáng với nàng, ta sẽ thực hiện lời hứa của ta."
"Ta, Olivia tộc McAvoy tuyên bố: Bắt đầu từ hôm nay, giải trừ hôn ước với Ekaterina Bruch." Hắn ta nhìn Cố Thịnh Nhân, nói từng chữ.
Không biết vì sao, rõ ràng vẻ mặt của hắn bình tĩnh như vậy, Cố Thịnh Nhân lại thấy được trên người hắn có cảm giác đau lòng.
Đương nhiên Lancelot biết hắn ta đau lòng vì cái gì, trực giác của đàn ông nói cho hắn biết, tình cảm của Olivia với Cố Thịnh Nhân giống như mình.
Nhưng mà hắn không có tâm trạng đồng cảm với tình địch.
Olivia không dừng lại, sau khi nói câu kia xong thì rời đi.
Thân là Thân vương tộc McAvoy, hắn nên mạnh mẽ, không gì là không làm được, cho dù buông tay, cũng phải thoải mái.
Sau khi Olivia đi, Rita cũng không có ở lại, những huyết tộc khác cũng đều liên tục rời đi.
Lancelot chiến đấu thành danh, không còn có ai dám xem thường hắn.
Hai người Cố Thịnh Nhân và Lancelot sống bình yên thời gian dài ở trong lâu đài Dạ Oanh.
"Hơ một trăm năm này, ngươi đã sống thế nào?" Cố Thịnh Nhân dựa vào giường êm, nhìn người yêu ngồi ở bên cạnh đọc sách.
Lancelot ngẩng đầu suy nghĩ: "Mới đầu ta luôn ở nhà, bời vì cố chấp không chịu lấy vợ sinh con, đã mất đi thân phận người thừa kế của gia tộc Ryan, như vậy là một giải thoát với ta. Thế nhưng sau này, chờ đến mười năm, hai mươi năm, người của gia tộc phát hiện dung mạo của ta không có thay đổi chút nào, bọn họ bắt đầu cảm thấy sợ ta, thậm chí có một lần, ta nghe cha mẹ ta đang nói chuyện, nói ta là "Quái vật"..."
Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện không có liên quan tới mình, Cố Thịnh Nhân lại nghe ra được có chút đau lòng.
Cô đã quên cái thế giới này không giống thế giới kiếm tu trước đó, dung mạo không thay đổi, tuổi thọ dài đối với người bình thường mà nói, là vượt qua sự chấp nhận bình thường.
"... Về sau ta chuyển đến khu rừng cách lâu đài Dạ Oanh không xa, dù sao khi đó ta đã không cần ăn ngũ cốc hoa màu. Không cần lo lắng gặp gỡ người sống, cũng có thể gần nàng hơn một chút..."
Hắn còn chưa nói hết, bỗng nhiên Cố Thịnh Nhân ngồi dậy ôm lấy hắn.
Hắn hôn một dịu dàng lên mái tóc dài của cô: "Nàng không cần để ý quá, cuộc sống như vậy, ta đã không còn cảm thấy khó chịu."
Bời vì hắn có suy nghĩ như vậy trong lòng, nên tất cả trước đó đều không có khó khăn.
Gần đây huyết tộc đã tung ra vài tin tức lớn.
Công tước Rita lại trở về dưới quyền Thân Vương McAvoy lần nữa.
Nữ Thân vương Bruch cử hành hôn lễ ở lâu đài Dạ Oanh với con người lợi hai kia, sau đó không tìm thấy bóng hai người, nghe nói là đi hưởng tuần trăng mật.
Lúc tới hôn lễ, Thân vương McAvoy và Công tước Rita đều tham gia, mấy người còn cười nói riêng phần mình, không có nhận chút ảnh hưởng từ chuyện lúc trước.
"Ngươi định lôi kéo ta du lịch toàn bộ đại lục này một lần ư?" Cố Thịnh Nhân nhìn người đàn ông.
Lancelot ôm chặt người trong ngực: "Lúc ta luyện kiếm trước kia, vẫn luôn nghĩ rằng, có một ngày, có thể ở cùng một chỗ với nàng, lưu lại dấu chân của hai người chúng ta trên mỗi một đại lục."
Hắn biết Cố Thịnh Nhân đã tồn tại vô số năm, có lẽ trên đại lục này, nàng đã nhìn hết mỏi cảnh vật vô số lần.
Nhưng trong thời gian đó lại không có mình.
Hắn độc quyền như vậy, hắn hi vọng lúc người phụ nữ này nhớ lại, trong đó sẽ có mình.
/1601
|