edit: Vân Nhi
Trên sân khấu đang diễn vỡ Đại náo Thiên Cung, ở bên đó thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nhóm a ca trầm trồ khen ngợi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười trêu chọc nhau.
Ta chán ghét trường hợp này, nhưng lại không thể không xuất hiện trong trường hợp này.
Chán chết ta cúi đầu thưởng thức li rượu nhỏ, nghe trong bữa tiệc những nữ nhân đón gió thổi lửa, chỉ chó mắng mèo, theo khen tiểu a ca của Dận Nga dáng dấp tốt, lại nói tiểu thiếp nhà ai mới nạp dụ dỗ mê hoặc thế nào. Đột nhiên, Tam phúc tấn Đổng Ngạc thị cười nói: “ Muốn hỏi vẫn là Minh Tuệ phúc khí tốt, nhưng vào cửa đã hơn hai năm, phủ Bát gia lại chưa có thêm người mới vậy!”
Ta ngẩng đầu nhìn mọi người ngồi chung quanh, mắt có thể thấy được đủ loại biểu tình khác nhau. Nhin nàng ta cười cười, ta nói: “ lời này của Tam tẩu là không để ý rồi, có thể gả vào hoàng gia, chẳng lẽ không phải là người có phúc khí sao? Ai lại so với ai hơn kém bao nhiêu bao giờ!” ta hiểu được ý ngầm của họ, không phải là nói phủ Bát Bối Lặc không con sao?
Thần sắc của Tam phúc tấn khẽ biến, ngược lại vừa cười vừa nói: “ Vẫn là Minh Tuệ mồm mép lanh lợi! ta có thể không sánh bằng muội rồi, muội là do bát gia hao hết tâm tư cưới về, phóng túng một chút cũng không sao!” dây phượng kết trên đầu nàng ta khẽ run rẩy, mãnh liệt lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Ta thả lại chén rượu trên tay xuống bàn, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “ những lời này của tam tẩu thật là đúng! Bát gia hao hết tâm tư đem ta cưới về, ta cũng hao hết tâm tư muốn gả cho Bát gia. Người Hán có câu như thế nào nha?” TA suy nghĩ một chút, lại ra vẻ ngượng ngùng cười nói: “ Không phải là “ Lưỡng tình tương duyệt” sao?” Nói xong, ta lại che miệng mỉm cười: “ a, ta thật là múa rìu qua mắt thợ rồi, ai chẳng biết Tam gia tinh thông kim cổ, ta nghĩ Tam tẩu nhất định sẽ hiểu được hàm ý của câu “ lưỡng tình tương duyệt này phải không?” trong phủ nhà ngươi con cháu không ít, bất quá sự bực bội của ngươi cũng không ít đi? Ta âm thầm oán giận nói.
Cửu phúc tấn ở bên cạnh Đổng Ngạc thị đứng lên, tự tay rót rượu cho tam phúc tấn, cười nói: “ trời lạnh như vậy, tỷ tỷ uống chén rượu này để tan hàn khí đi!” sau đó, lại quay đầu vội vàng tới bên ta rót rượu, vui tươi hớn hở nói: “ Bát tẩu, tẩu cũng thật là một người giỏi giang! Khó trách Ngạch nương hay nhắc tới tẩu, luôn khen không dứt miệng!”
Nhìn Tam phúc tấn không nói một lời nâng li lên uống, ta cũng mỉm cười, nói lời tạ, ngửa đầu một hơi uống sạch. Đại phúc tấn vỗ tay cười: “ Vẫn là Minh Tuệ của chúng ta có học vấn, vừa mới nói bốn chữ này ta nghe nhưng vẫn chưa hiểu hết nha!” Tất cả mọi người đều nở nụ cười, không khí lạnh lẽo lúc nãy lại linh hoạt lên.
Ta đứng lên, mang theo tiếng cười nói lời xin lỗi, mang theo Liễu Nhi và Phương nhi đi ra ngoài.
Ta thà ra ngoài, cũng không muốn trở về đối mặt với một đám tâm tư nghi ngờ. Phân phó Liễu Nhi và Phương Nhi đứng ở cửa hoa viên, ta chậm rãi tiêu sái tiến vào hậu viện, vừa vặn nhìn thấy mấy nụ mai đỏ vừa mới chớm nở, liền đi tới chỗ hành lang gấp khúc ngồi xuống.
Mấy ngày tuyết rơi liên tục đã chợt ngừng, bầu trời được ánh trăng tròn làm nổi bật lên sắc lam, trên sân tuyết đọng lấp lánh ánh trăng, mấy nụ mai đỏ sáng lấp lánh tựa như nở ở trong sương mù. Ta thở ra một hơi dài, thõa mãn hít vào không khí lạnh lẽo.
“ Minh Tuệ, chẳng lẽ đây là đang tu tiên không thành?” Nghe được một âm thanh trầm thấp ở cuối hành lang gấp khúc truyền tới.
Ta sợ hãi nhảy dựng lên, xoay người lại nhìn, thì thấy Cửu a ca Dận Đường chậm rãi đi tới, một thân cẩm bào sa tanh nguyệt sắc giống như đang hòa tan vào trong tuyết.
Nghe thấy hắn không gọi ta là Bát tẩu, ta cũng cười thi lễ nói: “ Biểu ca, ngươi như thế nào lại trốn khỏi bàn tiệc đi ra đây?”
“ Ta chẳng qua là đi ra đây hít thở không khí mà thôi!” Ta không nhìn hắn, xoay người xem mấy nụ hoa mai đang nở.
“ Lời ngươi vừa mới nói có thật hay không?” Hắn sâu kín nói.
“Cái gì?”
“Lưỡng tình tương duyệt.”
“ Ách!” Ta xoay người lại, hắn lại vòng vo đầu nhìn ánh trăng, thấp giọng ngâm nói: “ Hằng nga ứng hối trộm linh dược, Trời nước một màu dạ dạ tâm!”
“ Thực hay không thực, phải xem có người tin hay không tin!” Ta thản nhiên nói.
“ Một năm kia, ngươi không phải là nói như vậy. ngươi đem tâm giao cho hắn, tự nhiên là muốn có được tâm của hắn. ngươi nói như vậy một cách kiên định cố chấp, ngạch nương và cậu cũng vô lực ngăn cản, huống chi là ta?” hắn vẫn như trước thẳng lưng, thanh âm phát ra càng lúc càng lạnh lùng trầm thấp: “ Nếu sớm biết tình trạng như bây giờ, lúc trước ta…”
“ Biểu ca!” Ta đánh gãy lời của hắn, cười nói: “ Khó có được biểu ca trí nhớ tốt như vậy, Minh Tuệ năm đó không hiểu sự đời, khó trách làm ra một ít chuyện cười cho mọi người, biểu ca trăm ngàn lần đừng để ở trong lòng!”
“ Vậy thì hiện tại ra sao?” hắn xoay người lại, đôi mắt tinh sáng nhìn về phía ta.
Ta cũng nhìn thẳng vào hắn, bình tĩnh nói: “ Hiện tại, gạo đã sớm nấu thành cơm, có muốn hay không thì cũng chẳng phải là đã vô dụng rồi sao? Còn nữa, ta rãnh rỗi thì đọc sách viết chữ, ngắm hoa xem cá, lại càng thú vị hơn phải ở đó tranh giành tình cảm chứ?” nói xong, ta nhịn không được bật cười.
Hắn cũng cười, lắc lắc đầu nói: “ Nếu như ngươi tự đắc với những thú vui đó, thì cũng phải chịu thôi. Bát ca là người khoan dung ôn thuận, cũng sẽ không bạc đãi ngươi!” thanh âm của hắn chìm trong tiếng chiêng trống náo động từ xa xa truyền tới, phiêu phiêu giống như lời vô nghĩa.
Ta cười nói: “ hơn nữa, còn có biểu ca đây! Nếu Bát gia đối với ta không tốt, biểu ca cũng sẽ không ngồi yên nhìn đi?”
“ Đó là tất nhiên!”
“ Cửu ca, khó trách nơi nào cũng không tìm được huynh, thì ra là huynh đang ở trong này tránh bị quấy rầy!” Dận Nga lớn giọng lên tiếng từ phía xa.
Hắn bước nhanh tới gần, thấy ta thì sửng sốt một chút, lập tức chắp tay nói: “ thì ra bát tẩu cũng ở đây?”
Ta phúc thân thi lễ: “ Thập gia cát tường. Ta còn chưa chúc mừng Thập gia có thêm quý tử rồi!”
Hắn khoát tay: “ không có phải là chuyện lớn gì, bất quá ta mượn cái cớ này để huynh đệ cùng chung vui mà thôi!”
Nói xong, hắn kéo Dận Đường bước đi, vừa đi vừa nói chuyện: “ Cửu ca, huynh đã đáp ứng đệ, thay đệ tiếp rượu, như thế nào lại đảo mắt một cái không thấy tăm hơi rồi? nếu huynh không tới, Thập Tam và Thập Tứ ta không đối phó nổi, ta đều phải phun ra hết rồi!” Dứt lời hắn lại có chút kỳ lạ nói: “ Bát ca không tìm thấy huynh sao? Huynh ấy đi ra còn sớm hơn ta nha!!!”
Trên sân khấu đang diễn vỡ Đại náo Thiên Cung, ở bên đó thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nhóm a ca trầm trồ khen ngợi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười trêu chọc nhau.
Ta chán ghét trường hợp này, nhưng lại không thể không xuất hiện trong trường hợp này.
Chán chết ta cúi đầu thưởng thức li rượu nhỏ, nghe trong bữa tiệc những nữ nhân đón gió thổi lửa, chỉ chó mắng mèo, theo khen tiểu a ca của Dận Nga dáng dấp tốt, lại nói tiểu thiếp nhà ai mới nạp dụ dỗ mê hoặc thế nào. Đột nhiên, Tam phúc tấn Đổng Ngạc thị cười nói: “ Muốn hỏi vẫn là Minh Tuệ phúc khí tốt, nhưng vào cửa đã hơn hai năm, phủ Bát gia lại chưa có thêm người mới vậy!”
Ta ngẩng đầu nhìn mọi người ngồi chung quanh, mắt có thể thấy được đủ loại biểu tình khác nhau. Nhin nàng ta cười cười, ta nói: “ lời này của Tam tẩu là không để ý rồi, có thể gả vào hoàng gia, chẳng lẽ không phải là người có phúc khí sao? Ai lại so với ai hơn kém bao nhiêu bao giờ!” ta hiểu được ý ngầm của họ, không phải là nói phủ Bát Bối Lặc không con sao?
Thần sắc của Tam phúc tấn khẽ biến, ngược lại vừa cười vừa nói: “ Vẫn là Minh Tuệ mồm mép lanh lợi! ta có thể không sánh bằng muội rồi, muội là do bát gia hao hết tâm tư cưới về, phóng túng một chút cũng không sao!” dây phượng kết trên đầu nàng ta khẽ run rẩy, mãnh liệt lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Ta thả lại chén rượu trên tay xuống bàn, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “ những lời này của tam tẩu thật là đúng! Bát gia hao hết tâm tư đem ta cưới về, ta cũng hao hết tâm tư muốn gả cho Bát gia. Người Hán có câu như thế nào nha?” TA suy nghĩ một chút, lại ra vẻ ngượng ngùng cười nói: “ Không phải là “ Lưỡng tình tương duyệt” sao?” Nói xong, ta lại che miệng mỉm cười: “ a, ta thật là múa rìu qua mắt thợ rồi, ai chẳng biết Tam gia tinh thông kim cổ, ta nghĩ Tam tẩu nhất định sẽ hiểu được hàm ý của câu “ lưỡng tình tương duyệt này phải không?” trong phủ nhà ngươi con cháu không ít, bất quá sự bực bội của ngươi cũng không ít đi? Ta âm thầm oán giận nói.
Cửu phúc tấn ở bên cạnh Đổng Ngạc thị đứng lên, tự tay rót rượu cho tam phúc tấn, cười nói: “ trời lạnh như vậy, tỷ tỷ uống chén rượu này để tan hàn khí đi!” sau đó, lại quay đầu vội vàng tới bên ta rót rượu, vui tươi hớn hở nói: “ Bát tẩu, tẩu cũng thật là một người giỏi giang! Khó trách Ngạch nương hay nhắc tới tẩu, luôn khen không dứt miệng!”
Nhìn Tam phúc tấn không nói một lời nâng li lên uống, ta cũng mỉm cười, nói lời tạ, ngửa đầu một hơi uống sạch. Đại phúc tấn vỗ tay cười: “ Vẫn là Minh Tuệ của chúng ta có học vấn, vừa mới nói bốn chữ này ta nghe nhưng vẫn chưa hiểu hết nha!” Tất cả mọi người đều nở nụ cười, không khí lạnh lẽo lúc nãy lại linh hoạt lên.
Ta đứng lên, mang theo tiếng cười nói lời xin lỗi, mang theo Liễu Nhi và Phương nhi đi ra ngoài.
Ta thà ra ngoài, cũng không muốn trở về đối mặt với một đám tâm tư nghi ngờ. Phân phó Liễu Nhi và Phương Nhi đứng ở cửa hoa viên, ta chậm rãi tiêu sái tiến vào hậu viện, vừa vặn nhìn thấy mấy nụ mai đỏ vừa mới chớm nở, liền đi tới chỗ hành lang gấp khúc ngồi xuống.
Mấy ngày tuyết rơi liên tục đã chợt ngừng, bầu trời được ánh trăng tròn làm nổi bật lên sắc lam, trên sân tuyết đọng lấp lánh ánh trăng, mấy nụ mai đỏ sáng lấp lánh tựa như nở ở trong sương mù. Ta thở ra một hơi dài, thõa mãn hít vào không khí lạnh lẽo.
“ Minh Tuệ, chẳng lẽ đây là đang tu tiên không thành?” Nghe được một âm thanh trầm thấp ở cuối hành lang gấp khúc truyền tới.
Ta sợ hãi nhảy dựng lên, xoay người lại nhìn, thì thấy Cửu a ca Dận Đường chậm rãi đi tới, một thân cẩm bào sa tanh nguyệt sắc giống như đang hòa tan vào trong tuyết.
Nghe thấy hắn không gọi ta là Bát tẩu, ta cũng cười thi lễ nói: “ Biểu ca, ngươi như thế nào lại trốn khỏi bàn tiệc đi ra đây?”
“ Ta chẳng qua là đi ra đây hít thở không khí mà thôi!” Ta không nhìn hắn, xoay người xem mấy nụ hoa mai đang nở.
“ Lời ngươi vừa mới nói có thật hay không?” Hắn sâu kín nói.
“Cái gì?”
“Lưỡng tình tương duyệt.”
“ Ách!” Ta xoay người lại, hắn lại vòng vo đầu nhìn ánh trăng, thấp giọng ngâm nói: “ Hằng nga ứng hối trộm linh dược, Trời nước một màu dạ dạ tâm!”
“ Thực hay không thực, phải xem có người tin hay không tin!” Ta thản nhiên nói.
“ Một năm kia, ngươi không phải là nói như vậy. ngươi đem tâm giao cho hắn, tự nhiên là muốn có được tâm của hắn. ngươi nói như vậy một cách kiên định cố chấp, ngạch nương và cậu cũng vô lực ngăn cản, huống chi là ta?” hắn vẫn như trước thẳng lưng, thanh âm phát ra càng lúc càng lạnh lùng trầm thấp: “ Nếu sớm biết tình trạng như bây giờ, lúc trước ta…”
“ Biểu ca!” Ta đánh gãy lời của hắn, cười nói: “ Khó có được biểu ca trí nhớ tốt như vậy, Minh Tuệ năm đó không hiểu sự đời, khó trách làm ra một ít chuyện cười cho mọi người, biểu ca trăm ngàn lần đừng để ở trong lòng!”
“ Vậy thì hiện tại ra sao?” hắn xoay người lại, đôi mắt tinh sáng nhìn về phía ta.
Ta cũng nhìn thẳng vào hắn, bình tĩnh nói: “ Hiện tại, gạo đã sớm nấu thành cơm, có muốn hay không thì cũng chẳng phải là đã vô dụng rồi sao? Còn nữa, ta rãnh rỗi thì đọc sách viết chữ, ngắm hoa xem cá, lại càng thú vị hơn phải ở đó tranh giành tình cảm chứ?” nói xong, ta nhịn không được bật cười.
Hắn cũng cười, lắc lắc đầu nói: “ Nếu như ngươi tự đắc với những thú vui đó, thì cũng phải chịu thôi. Bát ca là người khoan dung ôn thuận, cũng sẽ không bạc đãi ngươi!” thanh âm của hắn chìm trong tiếng chiêng trống náo động từ xa xa truyền tới, phiêu phiêu giống như lời vô nghĩa.
Ta cười nói: “ hơn nữa, còn có biểu ca đây! Nếu Bát gia đối với ta không tốt, biểu ca cũng sẽ không ngồi yên nhìn đi?”
“ Đó là tất nhiên!”
“ Cửu ca, khó trách nơi nào cũng không tìm được huynh, thì ra là huynh đang ở trong này tránh bị quấy rầy!” Dận Nga lớn giọng lên tiếng từ phía xa.
Hắn bước nhanh tới gần, thấy ta thì sửng sốt một chút, lập tức chắp tay nói: “ thì ra bát tẩu cũng ở đây?”
Ta phúc thân thi lễ: “ Thập gia cát tường. Ta còn chưa chúc mừng Thập gia có thêm quý tử rồi!”
Hắn khoát tay: “ không có phải là chuyện lớn gì, bất quá ta mượn cái cớ này để huynh đệ cùng chung vui mà thôi!”
Nói xong, hắn kéo Dận Đường bước đi, vừa đi vừa nói chuyện: “ Cửu ca, huynh đã đáp ứng đệ, thay đệ tiếp rượu, như thế nào lại đảo mắt một cái không thấy tăm hơi rồi? nếu huynh không tới, Thập Tam và Thập Tứ ta không đối phó nổi, ta đều phải phun ra hết rồi!” Dứt lời hắn lại có chút kỳ lạ nói: “ Bát ca không tìm thấy huynh sao? Huynh ấy đi ra còn sớm hơn ta nha!!!”
/47
|