Mùa xuân, khắp nơi tràn đầy sức sống.
Mỗi ngày sáng sớm, đều nghe được tiếng chim hót, thanh thanh thúy thúy.
Động vật trên thảo nguyên cũng đông dần lên, Bạch Hạo sợ chúng nó đến cắn phá vườn rau vừa mới nhú mầm, trong một ngày liền đem toàn bộ đất trồng rau vây lại.
Gà con cùng vịt con cũng đã thay lông, từ bộ lông nhung mao thay đổi thành lông chim sặc sỡ.
Tây Lợi Á vì phòng ngừa chim chóc chưa dưỡng quen sẽ bay đi mất, ngoan tâm, dùng dao găm của Bạch Hạo cắt cụt hết số lông vừa mọc ra của mấy con chim nhỏ, kết quả làm hại bọn nhỏ đều thương tâm, vài ngày không đại để ý đến hắn. Làm hại Tây Lợi Á tận tình khuyên bảo giải thích nửa ngày, mới lại được tiểu bằng hữu thân cận.
Trong bộ lạc, một bộ phận tiểu thú nhân đã có thể theo ba ba vào rừng rậm đi săn, Bối Á Đặc cũng là một trong số đó.
Mỗi ngày, thời điểm sáng sớm Bối Á Đặc đi, tiểu Âu Cảnh thực luyến tiếc, đứng ở cửa lưu luyến chia tay; Đợi Bối Á Đặc thắng lợi trở về, tiểu hài tử liền cao hứng vừa ôm vừa nhảy, giống như con mồi kia là do chính mình săn được mang về.
Một trận mưa xuân qua đi, nấm cùng măng non trong rừng rậm bắt đầu nhú lên, Bạch Hạo cảm thấy bản thân giống hệt cô giáo chủ nhiệm, vai mang ba lô dẫn theo một đoàn giống cái ở bìa rừng vừa đi vừa ngắm cảnh, kiếm mấy cái nấm, măng non, hay mộc nhĩ gì đó, bận rộn đến bất diệc nhạc hồ.
Măng non chẻ nhỏ cùng mộc nhĩ đem đi phơi nắng, nấm thì lấy dây xâu lại treo trên mái hiên, thời điểm muốn ăn chỉ cần trực tiếp ngắt xuống, rất tiện lợi.
Tuyết Lai có bầu, Đạt Khắc Tư mỗi ngày giống như chuẩn ba ba hưng phấn quá độ, ăn sợ lạnh, mặc sợ không đủ, sợ thiếu ngủ không tốt. Sau đó không ngừng chạy tới hỏi Bạch Hạo phải làm như thế nào, phải làm sao bây giờ, khiến cho Bạch Hạo vô cùng buồn bực. Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Bản thân vẫn là nam nhân chưa từng sinh tiểu oa nhi, hắn làm sao biết người mang thai phải chú ý những cái gì a? Nhưng là nhìn đến ánh mắt sáng long lanh của Đạt Khắc Tư, Bạch Hạo lại ngượng ngùng nói ta không biết, vì thế hố hố ba ba (hàm hồ) nói:“Đừng đứng ngoài gió, coi trừng lạnh, nhất định phải ăn uống đầy đủ, cần phải vận động nhiều một chút, đừng để hắn tâm tình không tốt…… Tóm lại, chính là như vậy.”
Đạt Khắc Tư giống như nhận được thánh chỉ, về nhà liền đem Tuyết Lai đặt trên giường, kéo lò sưởi lại gần, không chuẩn làm cái này, không chuẩn làm cái kia, Tuyết Lai muốn rửa mặt, Đạt Khắc Tư nhanh chóng chạy tới, tự hầu hạ thân ái nhà mình, rửa mặt, lau người tuyệt đối nghĩa bất dung từ. (việc nghĩa không từ chối)
Ngay từ đầu Tuyết Lai còn cảm thấy mới mẻ, ngoan ngoãn để cho bạn lữ hầu hạ, nhưng mà không quá vài ngày thấy chán, cuối cùng cực không kiên nhẫn đem đại gia khoả kia đuổi đi săn thú, sau đó chính mình chậm rì rì đi đến trên quảng trường, bọc da thú phơi nắng.
Bạch Hạo mỗi ngày chạy lên núi rồi lại chạy vào rừng, tìm thấy không ít các loại rau có thể ăn được, thậm chí còn phát hiện một đống bí đỏ lớn nhỏ tại khe núi, không biết là lúc nào bị tiểu động vật tha đến nơi này, ăn không hết liền để mọc mầm.
Bạch Hạo thật cẩn thận đem những mầm bí đỏ cùng những hạt giống chưa nảy mầm đều đem về, trồng ở phía sau nhà, lòng tràn đầy chờ mong đợi đến mùa thu có thể ăn bí đỏ chưng ngọt ngào hương vị.
Gà con cùng vịt con do Tây Lợi Á nuôi rất mau lớn, mỗi ngày được ăn rất nhiều sâu béo mập cùng cá nhỏ, lại không cần bay nhảy khắp nơi, cho nên con nào cũng phì đô đô, Tây Lợi Á nhìn mà hai mắt mạo lục quang, hận không thể lập tức bắt lấy một con đem đun canh, cho thêm vài cái nấm, thực mỹ vị…… Đương nhiên, này chỉ là tưởng tượng, có một đám hài tử mỗi ngày đều nhìn chằm chằm đâu, còn kém chưa có đánh số cho đám gà vịt kia.
Tú tài hậu sản thân thể đều khôi phục tốt lắm, không có việc gì liền ôm lưỡng nhục đoàn tử đi ra ngoài khoe. Hai tiểu oa nhi tuy rằng sớm đã được đặt tên, nhưng tú tài không muốn gọi, người Trung Quốc có thói quen đặt nhũ danh cho hài tử, gọi bằng nhũ danh mới có vẻ thân thiết.
Vì thế hai oa nhi một người tên là Cẩu đản một người tên là Cẩu thặng, đáng thương ba ba của chúng còn tưởng cái tên này thực khả ái, vì thế liền ngầm đồng ý, khiến cho người nêu ra mấy cái tên này là Tây Lợi Á nghẹn cười một thời gian.
Mùa xuân chỉ có hai tháng, rất nhanh liền trôi qua.
Nhóm giống cái mang thai thân hình nổi rõ, hơn nữa bắt đầu không chịu nổi nóng bức, hoàn hảo trong bộ lạc có một con kênh dẫn nước, dùng cho bọn họ hạ nhiệt độ.
Gần đây cái nóng của mùa hè liền ra sức triển khai uy lực của nó, hoả cầu vĩ đại không chút lưu tình thiêu đốt toàn bộ đại địa, các thú nhân vốn không chịu nổi nhiệt độ cao, nóng bức mùa hè đối bọn họ mà nói quả thực chính là một loại khổ hình. Vì thế sau khi trải qua sáng sớm thanh lương, mấy đại gia hoả này đều lười biếng ngâm mình trong con kênh nhỏ, từ rất xa nhìn lại giống như những chiếc há cảo được xếp ngay ngắn. Hai bên con kênh được Bạch Hạo cho trồng nhiều loại cây ăn quả, cho nên nơi này trở thành một thắng cảnh nghỉ hè không tệ.
Nhóm giống cái mang hoa quả ngày hôm qua hái về ngâm trong nước, sau đó tựa vào dưới tàng cây tiếp tục đan áo. Hoạt động này trở thành trò tiêu khiển mà bọn họ thích nhất, thậm chí có giống cái còn nghiên cứu ra các cách đan áo khác nhau, thu hút những giống cái tụ tập lại nhìn.
Đến khi thái dương bắt đầu hạ sơn, nhóm giống đực mới lười biếng đi ra khỏi con kênh, vẫy vẫy bọt nước trên người, uống một chút canh được nấu sẵn, mới bắt đầu lập nhóm đi săn thú. Đợi cho thái dương hoàn toàn lặn xuống, thời điểm thiên địa một mảnh tối đen rồi trở về, trực tiếp ở bên cạnh con kênh sử lý con mồi, thu hút một đám cá nhỏ chuyển động vây quanh. Vài thứ kia đối với bọn nó là thức ăn tốt nhất.
Trời quá nóng, không ai nguyện ý ở trong phòng nấu cơm, trên quảng trường cháy lên vài bếp lửa, nướng các loại thịt phì nộn. Các giống cái rửa sạch rau ăn lấy về từ ngoài vườn rau, bọc lấy miếng thịt ngậy mỡ ở bên trong, ăn thực sung sướng.
Theo từ lúc bụng của các giống cái càng ngày càng lớn, không khí trong bộ lạc lại càng vui sướng, thẳng đến vài tiểu ao nhi kia phía trước phía sau lần lượt xuất thế, cảm xúc sung sướng đến tột cùng.
Ban đêm, Lôi Thiết Nhĩ ngủ không yên, cầm lấy tay Bạch Hạo nói: “Ngươi biết không? Đây là lần đầu tiên trong bộ lạc có nhiều hài tử nhất; Ngươi biết không? Đã lâu trong bộ lạc không có nhiều như vậy tân bảo bảo được sinh ra; Ngươi không biết…… Ta quả thực rất cao hứng, ta vẫn nghĩ đến bộ lạc ở trong tay chúng ta sẽ trở nên tốt đẹp như thế nào, liền nhịn không được muốn khóc……” Nói xong, hán tử đen xì như núi này liền thật sự ô ô khóc lên, đem Bạch Hạo hoảng sợ, vội vàng vừa hống vừa khuyên, hồi lâu mới ngừng lại dòng lệ to như bánh bao này a.
“Ta chỉ cảm thấy, bản thân rất hạnh phúc.” Lôi Thiết Nhĩ cũng không sợ nóng, đem Bạch Hạo ôm vào trong ngực, không ngừng nỉ non: “Rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức ta cảm thấy có chút sợ hãi…… Vì sao ? Vì sao……” Dần dần, hán tử nhìn như kiên cường kỳ thật rất yếu ớt này liền ngủ.
Bạch Hạo thở dài, thoát khỏi ôm ấp của y, thật sự là quá nóng. Hắn nhìn Lôi Thiết Nhĩ bởi vì ngủ mà khuôn mặt mang chút tính khí trẻ con, trong lòng cũng có chút lược lược đau lòng. Theo hắn biết, Lôi Thiết Nhĩ thậm chí còn nhỏ tuổi hơn hắn, nếu là trước kia, độ tuổi này bất quá vẫn còn đang học đại học. Nhưng mà y lại nắm giữ thành bại hưng suy của cả một bộ lạc, trọng trách này đặt ở trên người bất luận kẻ nào đều có vẻ trầm trọng. Bạch Hạo đột nhiên cảm thấy, may mắn mình đến đây, có thể giúp y chia sẻ một ít, nếu không, đại nam nhân này thế nào cũng phải đem bản thân mệt đến hỏng rồi không chừng……
Ngày lại ngày trôi qua, mầm cây trong vườn rau đều phát triển thập phần tươi tốt, bụi trúc nhỏ từng cây cao ngất xanh biếc; Cây ăn quả trong bộ lạc cũng bắt đầu ra hoa kết trái, từng chùm nho nhỏ, nhìn qua vô cùng mê người.
Đàn gà đàn vịt lần đầu tiên đẻ trứng, tròn vo nóng hầm hập ở trong bụi cỏ, được tiểu hài tử coi như trân bảo mà đưa đến trước mặt người lớn; Trong chuồng lại có thêm dê con, nai con được sinh ra, sữa dê mới mẻ trở thành thực phẩm bổ dưỡng cho nhóm tiểu bảo bảo.
Khắc Lợi Tư thuận lợi theo đuổi A Thụy Nhĩ, chính đại quang minh mời A Thụy Nhĩ tiến vào ở trong nhà mình. Tuy rằng A Tư Lan đối với tiểu giống đực nhỏ hơn chính mình này rất không hài lòng, bất quá xem xét y đối với ca ca của mình rất tốt, cũng chỉ có thể đem không hài lòng nhét vào trong bụng.
Khải Nhĩ cố gắng theo đuổi A Phù, nhưng mỗi lần A Phù nhớ tới Lợi Nặc, đều thực thương tâm. Vì thế quá trình Khải Nhĩ truy thê quả thực dài lâu thống khổ, bất quá chính y nguyện ý, người khác cũng không có biện pháp.
Trên phần đất trống trong bộ lạc lại nổi lên vài toà nhà, lưu lại cho tiểu thú nhân bắt đầu ra ngoài du lãm, hy vọng thời điểm bọn họ trở về có thể mang theo bạn lữ của mình.
Hết thảy bình thản mà hạnh phúc, làm cho Bạch Hạo phát hiện cho dù bản thân không vào rừng săn thú, mỗi ngày cũng có thể trải qua thập phần phong phú, hơn nữa người trong bộ lạc đều đối hắn vô cùng tôn kính. Cho dù không có địa vị thủ lĩnh của Lôi Thiết Nhĩ, Bạch Hạo cũng sẽ được tôn kính nhờ vào trí tuệ của bản thân mà trải qua rất thoải mái.
Hôm nay, một ngày bận rộn, các thú nhân tẩy đi một thân móng bức, cùng bạn lữ nhà mình nằm trên giường nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe được một chút thanh âm ồn ào rất kỳ quái. Bọn họ đứng lên ra bên ngoài xem, phát hiện thiên không nguyên bản hắc ám lại nổi lên sắc cam không bình thường!
Cháy ! !
Cháy rừng !
Rừng rậm phát sinh hoả hoạn không phải một lần hai lần, nhưng mà mỗi lần cháy rừng liền có vô số tử vong, khả năng còn có thể có thay đổi.
Bạch Hạo đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cháy rừng, người nơi này có ý thức phòng cháy còn cao hơn so với ở thế giới cũ, cho nên lần này cháy là không phải do con người, phỏng chừng là thiên hỏa. Vốn vào ngày hè, sương mù cùng khí mê tan trong rừng rậm liền nồng đậm, tùy tiện một chút ma sát nho nhỏ đều có thể sảy ra hoả hoạn. Nhìn thiên không nhuốm đỏ cùng khói đặc cuồn cuộn, còn có tiếng rên rỉ như có như không truyền đến, làm cho Bạch Hạo trong lòng căng thẳng.
“Chúng ta đi chữa cháy!” Bạch Hạo bắt lấy Lôi Thiết Nhĩ cánh tay: “Bên trong lửa hình như còn có thú nhân, chúng ta phải đi!”
Lôi Thiết Nhĩ dừng một chút, lập tức gật gật đầu.
Năm ngoái, bọn họ chỉ ngóng trông có thể có một trận mưa, kiêu diệt đại hỏa, nhưng là hiện tại……
“Ngươi có biện pháp dập tắt lửa sao?” Lôi Thiết Nhĩ chờ đợi nhìn Bạch Hạo.
Bạch Hạo cắn cắn môi:“Không có, nhưng ta có biện pháp có thể làm cho hỏa thế không lan rộng!”
“Vậy đi!” Lôi Thiết Nhĩ vọt tới bên ngoài, đem sở tất cả thú nhân tập hợp cùng một chỗ: “Bạch Hạo có biện pháp có thể khiến cho hoả thế không lan rộng, ai nguyện ý đi theo ta?” Đây là đánh giá sinh tử, rất có khả năng không cẩn thận sẽ bị ngọn lửa nuốt lấy sinh mệnh.
Chính là trầm mặc một khắc, tất cả thú nhân đều phát ra tiếng hô đồng ý.
Lần này cháy rừng nếu không dập tắt, rất có khả năng sẽ lan đến bên cạnh bộ lạc, tuy rằng nhìn qua khoảng cách rất xa, hướng gió cũng không thổi qua bên này, nhưng ai biết khi nào thì hướng gió sẽ đột nhiên thay đổi đâu?
Lôi Thiết Nhĩ để lại một bộ phận thú nhân đóng ở bộ lạc, lần tấn công của liệt xỉ bạo long đó đã giáo huấn cho bọn họ biết không quản bất kỳ tình huống, cũng không để giống cái ở một mình trong bộ lạc.
Mọi người đều tập hợp hoàn hảo, Bạch Hạo đem phương pháp của mình nói cho bọn họ, sau đó tất cả thú nhân rống to một hồi quyết thắng, Lôi Thiết Nhĩ triển khai hai cánh, dẫn đầu hướng nơi xảy ra hoả hoạn bay đi.
****
Tiểu kịch trường
Tây Lợi Á: Ta biết bơi ếch. ‘Cởi hết nhảy vào trong nước bắt đầu lượn lờ’.
Bạch Hạo: Ta biết bơi ngửa. ‘mặc tiểu khố hàm súc nằm ở trên mặt nước.’
Ngốc tú tài: Ta biết bơi cẩu! ! ‘lột sạch quần áo liền nhảy vào trong nước’…..
Kết quả rầm một tiếng, trầm trầm xuống dưới đáy.
Ngốc tú tài được vớt lên nội ngưu đầy mặt: Ta thật sự biết bơi, rõ ràng ta ở trên giường luyện tập vô cùng thuần thục, vì cái gì a! !
Mỗi ngày sáng sớm, đều nghe được tiếng chim hót, thanh thanh thúy thúy.
Động vật trên thảo nguyên cũng đông dần lên, Bạch Hạo sợ chúng nó đến cắn phá vườn rau vừa mới nhú mầm, trong một ngày liền đem toàn bộ đất trồng rau vây lại.
Gà con cùng vịt con cũng đã thay lông, từ bộ lông nhung mao thay đổi thành lông chim sặc sỡ.
Tây Lợi Á vì phòng ngừa chim chóc chưa dưỡng quen sẽ bay đi mất, ngoan tâm, dùng dao găm của Bạch Hạo cắt cụt hết số lông vừa mọc ra của mấy con chim nhỏ, kết quả làm hại bọn nhỏ đều thương tâm, vài ngày không đại để ý đến hắn. Làm hại Tây Lợi Á tận tình khuyên bảo giải thích nửa ngày, mới lại được tiểu bằng hữu thân cận.
Trong bộ lạc, một bộ phận tiểu thú nhân đã có thể theo ba ba vào rừng rậm đi săn, Bối Á Đặc cũng là một trong số đó.
Mỗi ngày, thời điểm sáng sớm Bối Á Đặc đi, tiểu Âu Cảnh thực luyến tiếc, đứng ở cửa lưu luyến chia tay; Đợi Bối Á Đặc thắng lợi trở về, tiểu hài tử liền cao hứng vừa ôm vừa nhảy, giống như con mồi kia là do chính mình săn được mang về.
Một trận mưa xuân qua đi, nấm cùng măng non trong rừng rậm bắt đầu nhú lên, Bạch Hạo cảm thấy bản thân giống hệt cô giáo chủ nhiệm, vai mang ba lô dẫn theo một đoàn giống cái ở bìa rừng vừa đi vừa ngắm cảnh, kiếm mấy cái nấm, măng non, hay mộc nhĩ gì đó, bận rộn đến bất diệc nhạc hồ.
Măng non chẻ nhỏ cùng mộc nhĩ đem đi phơi nắng, nấm thì lấy dây xâu lại treo trên mái hiên, thời điểm muốn ăn chỉ cần trực tiếp ngắt xuống, rất tiện lợi.
Tuyết Lai có bầu, Đạt Khắc Tư mỗi ngày giống như chuẩn ba ba hưng phấn quá độ, ăn sợ lạnh, mặc sợ không đủ, sợ thiếu ngủ không tốt. Sau đó không ngừng chạy tới hỏi Bạch Hạo phải làm như thế nào, phải làm sao bây giờ, khiến cho Bạch Hạo vô cùng buồn bực. Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Bản thân vẫn là nam nhân chưa từng sinh tiểu oa nhi, hắn làm sao biết người mang thai phải chú ý những cái gì a? Nhưng là nhìn đến ánh mắt sáng long lanh của Đạt Khắc Tư, Bạch Hạo lại ngượng ngùng nói ta không biết, vì thế hố hố ba ba (hàm hồ) nói:“Đừng đứng ngoài gió, coi trừng lạnh, nhất định phải ăn uống đầy đủ, cần phải vận động nhiều một chút, đừng để hắn tâm tình không tốt…… Tóm lại, chính là như vậy.”
Đạt Khắc Tư giống như nhận được thánh chỉ, về nhà liền đem Tuyết Lai đặt trên giường, kéo lò sưởi lại gần, không chuẩn làm cái này, không chuẩn làm cái kia, Tuyết Lai muốn rửa mặt, Đạt Khắc Tư nhanh chóng chạy tới, tự hầu hạ thân ái nhà mình, rửa mặt, lau người tuyệt đối nghĩa bất dung từ. (việc nghĩa không từ chối)
Ngay từ đầu Tuyết Lai còn cảm thấy mới mẻ, ngoan ngoãn để cho bạn lữ hầu hạ, nhưng mà không quá vài ngày thấy chán, cuối cùng cực không kiên nhẫn đem đại gia khoả kia đuổi đi săn thú, sau đó chính mình chậm rì rì đi đến trên quảng trường, bọc da thú phơi nắng.
Bạch Hạo mỗi ngày chạy lên núi rồi lại chạy vào rừng, tìm thấy không ít các loại rau có thể ăn được, thậm chí còn phát hiện một đống bí đỏ lớn nhỏ tại khe núi, không biết là lúc nào bị tiểu động vật tha đến nơi này, ăn không hết liền để mọc mầm.
Bạch Hạo thật cẩn thận đem những mầm bí đỏ cùng những hạt giống chưa nảy mầm đều đem về, trồng ở phía sau nhà, lòng tràn đầy chờ mong đợi đến mùa thu có thể ăn bí đỏ chưng ngọt ngào hương vị.
Gà con cùng vịt con do Tây Lợi Á nuôi rất mau lớn, mỗi ngày được ăn rất nhiều sâu béo mập cùng cá nhỏ, lại không cần bay nhảy khắp nơi, cho nên con nào cũng phì đô đô, Tây Lợi Á nhìn mà hai mắt mạo lục quang, hận không thể lập tức bắt lấy một con đem đun canh, cho thêm vài cái nấm, thực mỹ vị…… Đương nhiên, này chỉ là tưởng tượng, có một đám hài tử mỗi ngày đều nhìn chằm chằm đâu, còn kém chưa có đánh số cho đám gà vịt kia.
Tú tài hậu sản thân thể đều khôi phục tốt lắm, không có việc gì liền ôm lưỡng nhục đoàn tử đi ra ngoài khoe. Hai tiểu oa nhi tuy rằng sớm đã được đặt tên, nhưng tú tài không muốn gọi, người Trung Quốc có thói quen đặt nhũ danh cho hài tử, gọi bằng nhũ danh mới có vẻ thân thiết.
Vì thế hai oa nhi một người tên là Cẩu đản một người tên là Cẩu thặng, đáng thương ba ba của chúng còn tưởng cái tên này thực khả ái, vì thế liền ngầm đồng ý, khiến cho người nêu ra mấy cái tên này là Tây Lợi Á nghẹn cười một thời gian.
Mùa xuân chỉ có hai tháng, rất nhanh liền trôi qua.
Nhóm giống cái mang thai thân hình nổi rõ, hơn nữa bắt đầu không chịu nổi nóng bức, hoàn hảo trong bộ lạc có một con kênh dẫn nước, dùng cho bọn họ hạ nhiệt độ.
Gần đây cái nóng của mùa hè liền ra sức triển khai uy lực của nó, hoả cầu vĩ đại không chút lưu tình thiêu đốt toàn bộ đại địa, các thú nhân vốn không chịu nổi nhiệt độ cao, nóng bức mùa hè đối bọn họ mà nói quả thực chính là một loại khổ hình. Vì thế sau khi trải qua sáng sớm thanh lương, mấy đại gia hoả này đều lười biếng ngâm mình trong con kênh nhỏ, từ rất xa nhìn lại giống như những chiếc há cảo được xếp ngay ngắn. Hai bên con kênh được Bạch Hạo cho trồng nhiều loại cây ăn quả, cho nên nơi này trở thành một thắng cảnh nghỉ hè không tệ.
Nhóm giống cái mang hoa quả ngày hôm qua hái về ngâm trong nước, sau đó tựa vào dưới tàng cây tiếp tục đan áo. Hoạt động này trở thành trò tiêu khiển mà bọn họ thích nhất, thậm chí có giống cái còn nghiên cứu ra các cách đan áo khác nhau, thu hút những giống cái tụ tập lại nhìn.
Đến khi thái dương bắt đầu hạ sơn, nhóm giống đực mới lười biếng đi ra khỏi con kênh, vẫy vẫy bọt nước trên người, uống một chút canh được nấu sẵn, mới bắt đầu lập nhóm đi săn thú. Đợi cho thái dương hoàn toàn lặn xuống, thời điểm thiên địa một mảnh tối đen rồi trở về, trực tiếp ở bên cạnh con kênh sử lý con mồi, thu hút một đám cá nhỏ chuyển động vây quanh. Vài thứ kia đối với bọn nó là thức ăn tốt nhất.
Trời quá nóng, không ai nguyện ý ở trong phòng nấu cơm, trên quảng trường cháy lên vài bếp lửa, nướng các loại thịt phì nộn. Các giống cái rửa sạch rau ăn lấy về từ ngoài vườn rau, bọc lấy miếng thịt ngậy mỡ ở bên trong, ăn thực sung sướng.
Theo từ lúc bụng của các giống cái càng ngày càng lớn, không khí trong bộ lạc lại càng vui sướng, thẳng đến vài tiểu ao nhi kia phía trước phía sau lần lượt xuất thế, cảm xúc sung sướng đến tột cùng.
Ban đêm, Lôi Thiết Nhĩ ngủ không yên, cầm lấy tay Bạch Hạo nói: “Ngươi biết không? Đây là lần đầu tiên trong bộ lạc có nhiều hài tử nhất; Ngươi biết không? Đã lâu trong bộ lạc không có nhiều như vậy tân bảo bảo được sinh ra; Ngươi không biết…… Ta quả thực rất cao hứng, ta vẫn nghĩ đến bộ lạc ở trong tay chúng ta sẽ trở nên tốt đẹp như thế nào, liền nhịn không được muốn khóc……” Nói xong, hán tử đen xì như núi này liền thật sự ô ô khóc lên, đem Bạch Hạo hoảng sợ, vội vàng vừa hống vừa khuyên, hồi lâu mới ngừng lại dòng lệ to như bánh bao này a.
“Ta chỉ cảm thấy, bản thân rất hạnh phúc.” Lôi Thiết Nhĩ cũng không sợ nóng, đem Bạch Hạo ôm vào trong ngực, không ngừng nỉ non: “Rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức ta cảm thấy có chút sợ hãi…… Vì sao ? Vì sao……” Dần dần, hán tử nhìn như kiên cường kỳ thật rất yếu ớt này liền ngủ.
Bạch Hạo thở dài, thoát khỏi ôm ấp của y, thật sự là quá nóng. Hắn nhìn Lôi Thiết Nhĩ bởi vì ngủ mà khuôn mặt mang chút tính khí trẻ con, trong lòng cũng có chút lược lược đau lòng. Theo hắn biết, Lôi Thiết Nhĩ thậm chí còn nhỏ tuổi hơn hắn, nếu là trước kia, độ tuổi này bất quá vẫn còn đang học đại học. Nhưng mà y lại nắm giữ thành bại hưng suy của cả một bộ lạc, trọng trách này đặt ở trên người bất luận kẻ nào đều có vẻ trầm trọng. Bạch Hạo đột nhiên cảm thấy, may mắn mình đến đây, có thể giúp y chia sẻ một ít, nếu không, đại nam nhân này thế nào cũng phải đem bản thân mệt đến hỏng rồi không chừng……
Ngày lại ngày trôi qua, mầm cây trong vườn rau đều phát triển thập phần tươi tốt, bụi trúc nhỏ từng cây cao ngất xanh biếc; Cây ăn quả trong bộ lạc cũng bắt đầu ra hoa kết trái, từng chùm nho nhỏ, nhìn qua vô cùng mê người.
Đàn gà đàn vịt lần đầu tiên đẻ trứng, tròn vo nóng hầm hập ở trong bụi cỏ, được tiểu hài tử coi như trân bảo mà đưa đến trước mặt người lớn; Trong chuồng lại có thêm dê con, nai con được sinh ra, sữa dê mới mẻ trở thành thực phẩm bổ dưỡng cho nhóm tiểu bảo bảo.
Khắc Lợi Tư thuận lợi theo đuổi A Thụy Nhĩ, chính đại quang minh mời A Thụy Nhĩ tiến vào ở trong nhà mình. Tuy rằng A Tư Lan đối với tiểu giống đực nhỏ hơn chính mình này rất không hài lòng, bất quá xem xét y đối với ca ca của mình rất tốt, cũng chỉ có thể đem không hài lòng nhét vào trong bụng.
Khải Nhĩ cố gắng theo đuổi A Phù, nhưng mỗi lần A Phù nhớ tới Lợi Nặc, đều thực thương tâm. Vì thế quá trình Khải Nhĩ truy thê quả thực dài lâu thống khổ, bất quá chính y nguyện ý, người khác cũng không có biện pháp.
Trên phần đất trống trong bộ lạc lại nổi lên vài toà nhà, lưu lại cho tiểu thú nhân bắt đầu ra ngoài du lãm, hy vọng thời điểm bọn họ trở về có thể mang theo bạn lữ của mình.
Hết thảy bình thản mà hạnh phúc, làm cho Bạch Hạo phát hiện cho dù bản thân không vào rừng săn thú, mỗi ngày cũng có thể trải qua thập phần phong phú, hơn nữa người trong bộ lạc đều đối hắn vô cùng tôn kính. Cho dù không có địa vị thủ lĩnh của Lôi Thiết Nhĩ, Bạch Hạo cũng sẽ được tôn kính nhờ vào trí tuệ của bản thân mà trải qua rất thoải mái.
Hôm nay, một ngày bận rộn, các thú nhân tẩy đi một thân móng bức, cùng bạn lữ nhà mình nằm trên giường nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe được một chút thanh âm ồn ào rất kỳ quái. Bọn họ đứng lên ra bên ngoài xem, phát hiện thiên không nguyên bản hắc ám lại nổi lên sắc cam không bình thường!
Cháy ! !
Cháy rừng !
Rừng rậm phát sinh hoả hoạn không phải một lần hai lần, nhưng mà mỗi lần cháy rừng liền có vô số tử vong, khả năng còn có thể có thay đổi.
Bạch Hạo đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cháy rừng, người nơi này có ý thức phòng cháy còn cao hơn so với ở thế giới cũ, cho nên lần này cháy là không phải do con người, phỏng chừng là thiên hỏa. Vốn vào ngày hè, sương mù cùng khí mê tan trong rừng rậm liền nồng đậm, tùy tiện một chút ma sát nho nhỏ đều có thể sảy ra hoả hoạn. Nhìn thiên không nhuốm đỏ cùng khói đặc cuồn cuộn, còn có tiếng rên rỉ như có như không truyền đến, làm cho Bạch Hạo trong lòng căng thẳng.
“Chúng ta đi chữa cháy!” Bạch Hạo bắt lấy Lôi Thiết Nhĩ cánh tay: “Bên trong lửa hình như còn có thú nhân, chúng ta phải đi!”
Lôi Thiết Nhĩ dừng một chút, lập tức gật gật đầu.
Năm ngoái, bọn họ chỉ ngóng trông có thể có một trận mưa, kiêu diệt đại hỏa, nhưng là hiện tại……
“Ngươi có biện pháp dập tắt lửa sao?” Lôi Thiết Nhĩ chờ đợi nhìn Bạch Hạo.
Bạch Hạo cắn cắn môi:“Không có, nhưng ta có biện pháp có thể làm cho hỏa thế không lan rộng!”
“Vậy đi!” Lôi Thiết Nhĩ vọt tới bên ngoài, đem sở tất cả thú nhân tập hợp cùng một chỗ: “Bạch Hạo có biện pháp có thể khiến cho hoả thế không lan rộng, ai nguyện ý đi theo ta?” Đây là đánh giá sinh tử, rất có khả năng không cẩn thận sẽ bị ngọn lửa nuốt lấy sinh mệnh.
Chính là trầm mặc một khắc, tất cả thú nhân đều phát ra tiếng hô đồng ý.
Lần này cháy rừng nếu không dập tắt, rất có khả năng sẽ lan đến bên cạnh bộ lạc, tuy rằng nhìn qua khoảng cách rất xa, hướng gió cũng không thổi qua bên này, nhưng ai biết khi nào thì hướng gió sẽ đột nhiên thay đổi đâu?
Lôi Thiết Nhĩ để lại một bộ phận thú nhân đóng ở bộ lạc, lần tấn công của liệt xỉ bạo long đó đã giáo huấn cho bọn họ biết không quản bất kỳ tình huống, cũng không để giống cái ở một mình trong bộ lạc.
Mọi người đều tập hợp hoàn hảo, Bạch Hạo đem phương pháp của mình nói cho bọn họ, sau đó tất cả thú nhân rống to một hồi quyết thắng, Lôi Thiết Nhĩ triển khai hai cánh, dẫn đầu hướng nơi xảy ra hoả hoạn bay đi.
****
Tiểu kịch trường
Tây Lợi Á: Ta biết bơi ếch. ‘Cởi hết nhảy vào trong nước bắt đầu lượn lờ’.
Bạch Hạo: Ta biết bơi ngửa. ‘mặc tiểu khố hàm súc nằm ở trên mặt nước.’
Ngốc tú tài: Ta biết bơi cẩu! ! ‘lột sạch quần áo liền nhảy vào trong nước’…..
Kết quả rầm một tiếng, trầm trầm xuống dưới đáy.
Ngốc tú tài được vớt lên nội ngưu đầy mặt: Ta thật sự biết bơi, rõ ràng ta ở trên giường luyện tập vô cùng thuần thục, vì cái gì a! !
/57
|