Xuyên Qua Ta Làm Sư Đồ Với Boss Phản Diện Cùng Nam Chính

Chương 15 - Chương 15

/27


Thu dọn xong xuôi, Vân Cung nhìn đồ đệ của hắn cong cong khóe miệng: “Đi thôi”.

Ba người ngự Hấp Huyết kiếm đi dạo khắp thành Cửu Châu, nào là mua kẹo hồ lô, đồ chơi… làm gì có bộ dáng như đi làm nhiệm vụ.

“Sư phụ bọn ta không muốn chơi nữa” Nghiêm Tu vừa ngậm kẹo vừa nũng nịu với Vân Cung. Bên cạnh Bạch Hàn Sâm cũng gật đầu phụ họa.

Nhìn hai đồ đệ chơi cũng đã, hắn mới nhìn xung quanh thành Cửu Châu đèn lồng cũng đã giăng xuống hết, mọi người cũng dần dần ra về.

Thời gian vừa đủ…

“Hôm nay, vi sư sẽ dậy các ngươi thu thập thông tin”

“Nhưng bây giờ trời đã tối…” Nghiêm Tu nghi hoặc hỏi, nó không hiểu tại sao sư phụ lại muốn đi thu thập thông tin vào ban đêm cơ chứ.

“Ờ… không sao, ban đêm sẽ thuận lợi hơn” Vân Cung mỉm cười nói. Kỳ thực trong lòng hắn là đang muốn thổ tào. Hắn chỉ đang tránh thời gian đám ma tu hành động thôi.

Lần hành động của đám ma tu kỳ này, người biết rõ nhất chính là Vân Cung. Ai bảo hắn là tác giả cơ chứ. >.<

Mục đích của bọn họ chính là đi tìm tung tích của vị “Thiếu chủ” trưởng tử của Ma Tôn đã mất tích từ nhỏ. Nghe đâu có thông tin cho rằng vị “thiếu chủ” đó đang ở thành Cửu Châu.

Vậy vị “thiếu chủ” mà đám người ma giáo muốn tìm là ai ?

Vân Cung thoáng liếc nhìn đồ đệ Nghiêm Tu đang đứng bên cạnh hắn, ho khan vài cái.

Nghiêm Tu: ????

Bạch Hàn Sâm: Sư phụ của nó lại phát bệnh rồi ╮(╯▽╰)╭

Mang hai cái đồ đệ phi thân lên mái nhà, cuối cùng hắn cũng dừng lại ở chỗ có mái ngói to cùng lớn nhất.

Bạch Hàn Sâm e ngại nhìn bảng hiệu tòa viện, kéo kéo áo hắn nói nhỏ: “Sư phụ… nơi này hình như không thích hợp đi”

Vân Cung nhìn bảng hiệu “Hợp Hoan các” chói mù mắt cẩu độc thân hắn trước mặt, không khỏi nuốt nước miếng. FA gần ba mươi năm nay là lần đầu tiên hắn bước chân đến chốn phù hoa này. Nhưng trước mắt còn hai cái thiếu nhi ngây thơ trong sáng, Vân Cung vẫn cứ mặt lạnh giữ uy nghiêm.

Ngồi trên mái nhà tìm “Đối tượng” phù hợp, Nghiêm Tu cùng Bạch Hàn Sâm ngáp ngắn ngáp dài. Tụi nó đợi lâu lắm rồi a. Nhưng tụi nó biết đây là bài học của sư phụ nên lại im lặng không nói gì.

Sư phụ sở dĩ bắt bọn nó ngồi chờ chắc chắn là có lý do…. Bỗng bốn con mắt ngồi đối diện nhìn nhau không chớp, không lẽ người muốn dạy cho tụi nó sự “Kiên nhẫn”.

Ân! Đúng vậy. (≖‿≖✧)

Như vừa mới ngộ ra chân lý Nghiêm Tu cùng Bạch Hàn Sâm phấn chấn, tỉnh táo hẳn cả lên.

( Lời tác giả: Tội tụi nhỏ bị sư phụ lừa nhưng vẫn tin tưởng, đếm tiền cho người ta)

Vân Cung ngồi bên cạnh nhìn đồ đệ bỗng phấn chấn lạ thường như mới vừa cắn dược, làm hắn ê răng không thôi.

Hắn mệt mỏi muốn chết, không phải trong phim đều nói muốn thu tập thông tin đều nên đến hoa lâu sao.

Lừa người… căn bản là lừa người. (╯‵□′)╯︵┴─┴ ヽ

Tầm mắt đảo quanh cổng hoa lâu, bỗng có một đám người tiến vào khiến Vân Cung ngồi bật dậy. Cư nhiên hắn lại gặp người quen a.

Chu Sinh Liên cùng một đám người lạ mặt đi vào trong “Hợp Hoan các” chọn một phòng ở phía Tây khá tách biệt với các phòng khác.

Mang hai đứa nhỏ ẩn mình trên nóc nhà, Vân Cung hạ khí tức xuống ngồi rình trộm.

Thân là một công dân gương mẫu lúc nào cũng tuân theo quy củ của thế kỉ 21. Hắn biết hành động này nếu ở hiện đại là không đúng, nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao. Vân Cung không còn cách nào khác là cùng đồ đệ rình con người ta nói chuyện.

Choang… trong căn phòng Chu Sinh Liên tức giận quăng cái chén sứ xuống bàn. Mặt mày gã hung tợn dữ dằn, còn đâu dáng vẻ đạo mạo hồi sáng: “Các ngươi không tìm thấy nó”.

Đám hắc y nhân thấy gã giận dữ, liền biết đồ vật lần này bị thất lạc rất quan trọng. Càng nghĩ càng thấy tức giận, gã không chịu được đá một tên hắc y gần nhất để phát tiết.

Thấy tình hình không ổn tên cầm đầu liền khôn khéo nói trấn áp tinh thần gã: “Chu đại hiệp bình tĩnh…Đại nhân đã biết chuyện Huyễn cốt thạch bị mất, sợ là bên trong có kẻ phản bội…”

Thân hình của Chu Sinh Liên thoáng căng cứng.

“Ý của ngươi là…” Chu Sinh Liên mất tự nhiên hỏi.

“Đúng vậy! Đại nhân có lệnh cho Chu đại hiệp nội trong một tháng phải tìm ra kẻ phản đồ, rồi mang Huyễn cốt thạch về” tên cầm đầu vừa quan sát sắc mặt của Chu Sinh Liên vừa nói.

Chân mày của gã thoáng giãn ra, Chu Sinh Liên khôi phục lại dáng vẻ tiên phong đạo cốt, ôn hòa hữu lễ nói: “Vậy phiền ngươi đến nói với Đại nhân ta nhất định sẽ không làm người thất vọng”.

Ngoài mặt là thế nhưng trong ống tay áo, Chu Sinh Liên tay đã nắm chặt thành quyền nổi đầy gân xanh dường như đã bán đứng tâm tình gã.

Đợi đám hắc y nhân đi rồi, gã ngồi phịch xuống ghế mệt mỏi thở.

Đám hắc y nhân hồi nãy e là không phải người thuộc chánh phái đi !

Vân Cung cảm thấy lần rình mò này cư nhiên lại khui ra một cái bí mật lớn của Chu Sinh Liên. Hắn cũng không dại gì ở lại.

Nhưng dường như nãy giờ ngồi quá lâu, lúc Bạch Hàn Sâm đứng lên chân nó bỗng có cảm giác tê dại, thế là hụt một chân xuống mái ngói tạo ra một tiếng vang khẽ khe.

“Kẻ nào..” Chu Sinh Liên bật người hoảng hốt phóng ra ngoài. Cao thủ Trúc cơ nói đi là đi, gã biến mất ở trong phòng thoắt cái đã xuất hiện ở trên mái ngói.

Nhưng rốt cuộc đến rồi lại không thấy có ai.

/27

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status