Đêm khuya, ngoài thành Gia Hưng.
Một con thuyền nhỏ lặng yên không một tiếng động lướt trên mặt nước. Lúc này đêm dài chưa qua, sắc trời không rõ, màn đêm dày đặc, cho dù là người có thị lực tốt, cũng chỉ có thể thấy lờ mờ nơi đuôi thuyền có một bóng người, trong tay cầm một cây sào cao.
Giang Nam sông ngòi dày đặc, lấy thuyền thay xe vốn là chuyện bình thường, chiếc thuyền kia cũng không có gì đặc biệt, chỉ giống như thuyền ô bùng bình thường, chỉ không hiểu vì sao lại lướt đi cực kì nhanh, sào chống điểm nhẹ, chỉ giây lát đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt, không còn nhìn thấy tung tích.
(thuyền ô bùng: giống như thuyền đánh cá nhưng lớn hơn)
Mấy canh giờ sau, trong nội viện của một tòa nhà khí phái trong thành, truyền đến một tiếng nổ ầm ầm.
Lúc quản sự dẫn theo thủ hạ vội vàng xông tới, chỉ thấy trên bức tường đá đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn, gạch đá rơi xuống đầy đất. Trong đám bụi đất bay lên đó, một người áo trắng đang đứng khoanh tay, hai mắt nhìn trời, không biết suy nghĩ cái gì.
Trong lòng y không ngừng âm thầm kêu khổ, lại không dám thể hiện ra mặt, lập tức cung kính hành lễ: “Lão sơn chủ!”
Hôm qua thiếu chủ vừa mới thành hôn, hôm nay sao đã xảy ra chuyện này! Sáng nay lúc y dẫn người tuần tra xung quanh, bức tường vẫn còn nguyên vẹn… Huống hồ sân này vốn thuộc tân phòng, sao không thấy bóng dáng thiếu chủ, trái lại sao lão sơn chủ Âu Dương Phong lại ở đây lúc này?
Y rùng mình một cái, không dám phán đoán tiếp, đầu càng cúi thấp hơn.
Thật lâu sau mới nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng người thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Quản sự cơ hồ mừng tới phát khóc, đứng sang một bên, lại qua một lúc lâu sau, mới nghe thấy một thanh âm lạnh lùng nói: “Hủy đi!”
Quản sự này đã ở Bạch Đà sơn nhiều năm, tự nhiên biết tính nết vị lão sơn chủ này, xưa nay không ưa người khác lắm miệng, nhưng mà mệnh lệnh này lại thực hàm hồ, là phá tường, phá tòa nhà, hay là muốn xử lý cả thiếu chủ lẫn thiếu phu nhân… Nếu không hỏi rõ ràng, vạn nhất hủy nhầm, can hệ rất lớn a.
Bởi vậy cho dù sợ chết, y vẫn phải kiên trì hỏi: “Là đem tường này…”
Âu Dương Phong hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn nói: “… Giữ nó lại làm gì!”
Nửa câu đầu chưa nói ra miệng là —— ngay cả con trai lẫn con dâu đều không giữ được thì giữ nó lại làm gì?
“Chậc chậc, lão độc vật ngươi dù thế nào cũng là một đại tông sư, tại sao lòng dạ lại hẹp hòi vậy.” Người nói những lời này hoàn toàn không để ý thân phận chính mình cũng là một đại tông sư, nằm trên bức tường phía sau cười đến hụt hơi, “Oa ha ha… lại chấp nhặt với một bức tường.”
Âu Dương Phong cả giận nói: “Lão khiếu hóa, giữa ban ngày ban mặt, ngươi chạy tới nội viện của cháu ta làm gì?” Lại còn là tân phòng!
Nếu không phải do lão khiếu hóa này nhiều lần cố ý vô tình phá hỏng chuyện tốt, lấy thủ đoạn phong lưu của con mình mà nói, chỉ sợ lúc này ngay cả tôn tử y cũng đã được ẵm rồi, hôn sự này đương nhiên sẽ thuận lý thành chương, làm sao phải đợi tới tận hôm qua mới xong! Nghĩ tới đây, sắc mặt Âu Dương Phong nhất thời lại đen thêm ba phần, ánh mắt nhìn vị bang chủ Cái Bang đang nằm trên bờ tường kia lại càng sắc bén thêm ba phần.
“Tự nhiên là không phải tới xem tên tiểu độc vật nhà ngươi… Ai da, sao còn gọi là cháu, không phải nên gọi là con rể rồi sao?” Hồng Thất Công nhìn sắc mặt Âu Dương Phong càng ngày càng đen, thanh âm càng ngày càng nhỏ, sờ sờ mũi, đột nhiên nở nụ cười khổ, “Tên đồ đệ ngốc của ta lo lắng, ngàn dặn vạn dặn ta nhớ phải đến xem muội tử của an đáp nó thế nào, nếu như không ổn, lão khiếu hóa đã đưa gả thì phải đón về.” Ngừng lại một chút, lại lầm bầm: “Lão khiếu hóa cả đời chưa từng lấy vợ, làm sao mà biết cô nương nhà người ta trải qua đêm động phòng hoa chúc sẽ thế nào…”
Âu Dương Phong hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến y nữa, quay đầu nhìn về chỗ tường ban nãy đã bị mình giận dữ đánh một chưởng sụp một lỗ lớn, giương giọng nói: “Không biết Dược huynh đến lại là vì sao?”
Không khí trong sân đột nhiên giống như bị kiềm hãm, một người áo xanh cao gầy, dáng vẻ tiêu sái chậm rãi đi đến, đúng là người chủ trì hôn lễ hôm qua – Hoàng Dược Sư
Hoàng Dược Sư chắp tay hướng Âu Dương Phong, nói: “Phong huynh, quấy rầy rồi.” Thở dài, lại nói: “Dung nhi bị ta nuông chiều hỏng rồi…” Ngừng lại một chút, dường như không biết phải tiếp tục nói thế nào, không khỏi có chút xấu hổ.
Làm sao y không biết yêu cầu này của con gái đưa ra là rất quá phận, chỉ là không lay chuyển được suy nghĩ của nó, thầm nghĩ đợi tới lúc con dâu mới dâng trà sẽ đứng ở xa xa nhìn một cái xem thế nào, nếu như nha đầu kia phải chịu ấm ức gì, sẽ trở về báo cáo kết quả công tác. Ai ngờ tên tiểu tự ngốc họ Quách kia lại cũng cầu lão khiếu hóa tới đây nhìn, qua lại mấy câu, lại bức y phải xuất hiện.
Âu Dương Phong làm chủ Bạch Đà sơn nhiều năm, vốn dĩ tâm cơ thâm trầm. suy tính mọi chuyện mới hành động, bất đắc dĩ chuyện mới xảy ra này đã kích thích y rất nặng, mất hết kiên nhẫn, nếu đã biết lúc này cho dù thế nào cũng sẽ không trở mặt, không bằng vứt hết mọi chuyện sang một bên, đánh nhau một hồi cho hả dạ.
Lập tức hừ lạnh một tiếng, song chưởng giương lên, kình phong bốn phía, nhất thời ngay cả những khối gạch đá rơi trên sân cũng bị chấn động nảy lên, “Được lắm, các ngươi Đông tà, Bắc cái liên thủ đến, cho là ta sợ sao!”
“Phong huynh…” Hoàng Dược Sư còn muốn nói gì đó, Hồng Thất Công đã hưng phấn từ trên tường nhảy xuống, xoa tay nói: “Để lão khiếu hóa lĩnh giáo thử xú xà quyền của ngươi một phen!”
Nhất thời phong vân biến sắc.
Đông tà Hoàng Dược Sư, Bắc cái Hồng Thất Công, Tây độc Âu Dương Phong…
A, cái sân nho nhỏ này quả thực vô cùng may mắn, bốn tuyệt đỉnh cao thủ đương thời thì có ba ở đây, cho dù sau đó có bị san thành bình địa, thiết nghĩ cũng không còn gì nuối tiếc nữa a…
(Sân: Uy! Tên vương bát đản nào nói đó, người ta không muốn chết a!)
Người nào đó vừa bị bỏ quên, hiện đang ngồi xổm trong góc tường mà lạnh run người, tình huống này, đối với một quản sự nho nhỏ như y mà nói, quả thực là quá mức kích thích rồi.
Bất quá… Y vụng trộm liếc nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt, bên ngoài huyên náo long trời lở đất như vậy, tại sao bên trong ngay cả nửa điểm động tĩnh cũng không có? Tuy rằng chuyện thiếu chủ “Thiên phú dị bẩm” “năng lượng dồi dào” sớm đã nổi tiếng, nhưng cho dù đêm xuân có ngắn thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến mức ngủ như chết vậy chứ, huống chi còn có thiếu phu nhân…
Ách, nhắc tới, thật ra nghe được không ít lời đồn đại ——
Nghe nói thiếu chủ có người trong lòng khác, chính là công chúa nước nào đó ở Tây Vực, thân phận vô cùng tôn quý, cầu không được gả, nản lòng thoái chí hết sức mới đành lui, cưới nghĩa nữ của lão sơn chủ góp cho đủ số;
Lại nghe nói người trong lòng thiếu chủ vốn là khuê nữ của Hoàng đảo chủ, lại bị đệ tử thân truyền của Bắc Cái cậy thế đoạt mất, bởi vậy trong tiệc rượu tối hôm qua, hai người bọn họ còn trừng mắt lạnh nhạt nhìn nhau;
Còn nghe nói tân nương tử lai lịch thần bí, tính tình thật là hung hãn, từng ở trước mặt mười mấy tên chưởng quầy Duyệt Lai khách sạn đánh cho thiếu chủ miệng phun máu tươi; =))
Lại nghe nói tân nương tử là đồ đệ của lão sơn chủ, giỏi dùng độc vật, “Thông tê long hoàn” kia là chứng cứ rõ ràng nhất;
…
Ai nha nha, chẳng lẽ đêm động phòng hoa chúc, hai người bọn họ nhìn nhau không vừa mắt nên ẩu đả một trận rồi?
Thiếu chủ đại nhân ngài phải cố lên a, ngàn vạn không thể bị thiếu phu nhân đè đầu cưỡi cổ, giống như lão sơn chủ năm đó cũng không tốt lắm đâu, liên lụy bọn họ làm thuộc hạ cũng không dám rung phu cương.
(rung phu cương: ý nói đàn ông nắm quyền điều khiển)
—— Xét về trình độ nào đó mà nói, quản sự ngươi suy nghĩ quả thực rất trâu bò a!
Lúc này, ở một nơi nào đó cách xa thành Gia Hưng, sắc trời mới sáng, gió thu ấm áp dễ chịu.
Cành liễu thướt tha rủ xuống mạn thuyền, theo nước gợn mà hơi hơi dập dềnh.
Đầu thuyền, một thanh niên áo trắng đang đứng, hai tay chắp ở sau người, thần thái thật là tiêu sái, lúc này không biết nghĩ tới chuyện gì, trên mặt hiện lên một chút ý cười thản nhiên, càng lộ rõ vẻ tuấn nhã, phong thần như ngọc.
Vẻ mặt này lọt vào mắt một người đang ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó, lại chỉ cảm thấy vô cùng bí hiểm, trong lúc nhất thời không biết có nên hiện thân ra gặp hay không.
Một trận gió từ giữa hồ nhẹ nhàng phẩy đến, thanh niên áo trắng kia ý cười trên mặt vẫn chưa tan, chiết phiến trong tay phe phẩy vài cái, cũng không quay đầu, chỉ thản nhiên nói một câu: “Còn không ra sao?”
Người nọ cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn bước ra từ sau thân cây, điểm mũi chân một chút, liền hạ xuống con thuyền, khom mình hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ.”
Y đặt chân tuy là cực khẽ, chiếc thuyền nhỏ vẫn thoáng lung lay một chút. Thanh niên áo trắng kia nhíu mày, cũng không thấy hắn cử động, chỉ hơi điểm chân một chút, thân thuyền đã ổn định lại, lúc này mới nhìn về người trước mặt nói: “Có thể đuổi tới tận đây, ngươi xem như cũng rất khá rồi…” Thần sắc cũng không có vẻ gì bất mãn, lại rất có ý tán thưởng.
Khóe môi người nọ khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói gì, cuối cùng lại nuốt trở vào, chỉ cúi đầu đáp lại: “Thuộc hạ không dám.”
Y gia nhập Bạch Đà sơn mặc dù chưa lâu, cũng đã được nghe người ta nói tỉ mỉ, vị thiếu chủ này âm mưu thủ đoạn, về mặt tàn nhẫn tuyệt không thua kém thúc phụ hắn, tự nhiên là không muốn lĩnh giáo thử dù chỉ một chút.
Âu Dương Khắc mỉm cười, phất phất tay nói: “Đứng lên đi…” Còn chưa dứt lời, trong khoang thuyền đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, dường như có cái gì đụng vào vách gỗ.
Hắn ngẩn ra, không khỏi nhíu mày, bước nhanh về phía cửa khoang thuyền, giơ quạt đang muốn vén rèm trúc kia lên, lại ngừng lại, xoay người nhìn về phía người nọ nói: “Trở về gặp… cha ta, người sẽ an bài mọi chuyện.”
Người nọ không dám nhiều lời, theo lời đứng dậy, lại lần nữa cung kính thi lễ, mới nhảy lên bờ, cảm thấy hồ nghi không thôi, người trong khoang thuyền kia đến tột cùng là loại người nào, lại có thể làm cho thiếu chủ khẩn trương như vậy?
Chân lảo đảo một cái, đột nhiên nhớ tới những lời đồn đại từng được nghe, chẳng lẽ… đúng là thiếu chủ không để ý tới thê tử mới cưới, ôm người trong lòng bỏ trốn rồi?
Ai nha nha, nếu đúng vậy thì thực là đáng lo nha? Nếu không phải là nước nào đó ở Tây Vực giận dữ phát binh san bằng Bạch Đà sơn, thì cũng là Cái Bang cùng Đào Hoa đảo liên thủ… Việc này nhất định phải nhanh chóng hồi báo lão sơn chủ mới được!
Nhìn thủ hạ đột nhiên vô cùng lo lắng chạy gấp về phía Gia Hưng, Âu Dương Khắc không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không để trong lòng, đang muốn xoay người tiến vào khoang thuyền, màn trúc lại đột nhiên bị phía trong đẩy ra, một cô gái mặc áo trắng dụi mắt chui ra, lại chính là chui vào lòng hắn.
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, nhân thể ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng, lại nâng tay vén sợi tóc xõa xuống giúp nàng, cười dài nói: “Đánh thức nàng rồi sao? Người nọ ta đã đuổi đi rồi.” Ngừng lại một chút, lại ôn nhu nói: “Lúc này sắc trời còn sớm, sao không ngủ thêm một lát?”
Nàng lắc đầu, nằm trong lòng hắn, dùng sức cọ cọ hai má, dường như lúc này mới thanh tỉnh, hơi hơi ngẩng đầu nói: “Huynh dậy lúc nào, muội cũng không biết…”
Có lẽ là do mới tỉnh ngủ, tiếng nói của nàng mang theo ba phần khàn khàn, lại thân thiết vô cùng, khiến hắn nghe được trong lòng rung động, bàn tay vốn đỡ sau lưng nàng lại bắt đầu có chút không an phận.
Chỉ tiếc vừa mới động nửa phần, liền nhớ tới một chuyện, lại đành cố gắng đè nén lửa nóng trong lòng xuống. Lại không cam lòng từ bỏ như vậy, vòng tay ôm lại chặt thêm một chút, ghé sát bên tai nàng thấp giọng trêu đùa: “Đêm qua khiến nàng mệt mỏi rồi…”
Vốn là lời nói vui đùa, muốn chiếm chút tiện nghi võ mồm, nàng lại thành thành thật thật gật gật đầu, bất giác khiến hắn không biết phải nói thế nào nữa, lại nghe nàng thấp giọng than thở: “Thành thân mệt mỏi quá a… Lần sau nhất định không nghe theo huynh nữa!”
Nàng còn muốn có lần sau? Cho dù người nào đó sống lại cũng mơ tưởng!
Âu Dương Khắc khóe miệng giật giật, trong đầu tức thì đảo qua mười mấy ý niệm không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nàng nằm trong lòng mình ngoan ngoãn như mèo con, đột nhiên lại đều trở thành hư ảo.
Cô gái áo trắng này là thê tử mới cưới của hắn, Hoa Tranh.
Nàng vốn là con gái duy nhất của Thành Cát Tư Hãn, công chúa Mông Cổ. Những người biết chuyện này không nhiều lắm, hắn cũng không muốn để lộ ra, bởi vậy hôm qua, tân khách tuy nhiều, những cũng chỉ biết tân nương tử là đồ đệ của Giang Nam Thất Quái, lại được Tây độc Âu Dương Phong thu làm nghĩa nữ, gả cho cháu trai nhà mình, thân càng thêm thân.
Người trong giang hồ không câu nệ lễ pháp giống như người đọc sách, nếu không phải muội muội ruột, lại không rối loạn bối phận, thì chẳng có gì không được. So với chuyện này, thật ra còn có một chuyện khác càng khiến người ta muốn ghé mắt nhìn vào, chỉ sợ lúc này đã sớm lan truyền ồn ào huyên náo rồi…
Bất quá, so với chuyện…, làm sao hắn còn để ý tới chuyện đó?
Nhìn người trong lòng còn buồn ngủ lại cố gắng chống đỡ, Âu Dương Khắc khẽ thở dài, nắm lấy hai bàn tay của nàng, chậm rãi vận nội lực.
Lúc này chỉ mới đầu thu, tiết trời còn chưa hoàn toàn hết nóng, bàn tay chạm vào đã là một mảnh lạnh lẽo, chờ tới khi nội lực của hắn chuyển qua hai vòng, mới có chút ấm áp trở lại.
Lại nhìn nàng đang tựa trong lòng hắn, dĩ nhiên đã ngủ.
Một trận gió lướt qua mặt nước, ánh nắng lấp lánh, như vạn điểm toái kim di động, vô cùng đẹp mắt.
Nếu là bình thường, nàng tất nhiên sẽ vui mừng kéo hắn ngắm nhìn, hiện tại, ngay cả thời gian thanh tỉnh lâu một chút cũng không được, tuy nói không phải không có liên quan tới chuyện ngày hôm qua mệt mỏi cả ngày rồi, nhưng mà… Ánh mắt hắn tối lại, cúi người ôm lấy nàng, bước nhanh vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền kê một chiếc nhuyễn tháp, không còn gì nữa, trên nhuyễn tháp, chăn đệm phủ cực kì êm dày, vừa đặt nằm xuống, thân thể vốn nhỏ bé của nàng lại bị hãm vào hơn phân nửa, trông càng thêm đơn bạc, dường như chỉ cần dùng lực hơi mạnh một chút cũng sẽ vỡ tan, khiến hắn nhìn mà trong lòng đau xót vô cùng.
Sau một lúc lâu, hắn khẽ thở dài, cũng nằm xuống, ôm nàng vào lòng, lại ủ ấm tay chân nửa ngày, kéo lại chiếc áo ngủ bằng gấm che thập phần kín đáo người trong lòng, mới khép mắt lại, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Hoa Tranh thân thể vốn vô cùng tốt, lại có tám mươi năm nội lực Tiêu Dao phái trong người, vốn nên vô bệnh vô tai, bình an cả đời.
Nửa năm nay lại bị Nhạc gia ám toán hai lần, giãy dụa giữa vạch sinh tử, tuy là may mắn giữ lại được tính mệnh, cũng đã đại thương nguyên khí. Sau lần kia tỉnh lại, thường xuyên bất tri bất giác lâm vào mê man, nhất là tới ban đêm toàn thân liền lạnh lẽo như người chết, chỉ có ở ngực là còn một tia ấm áp, nhất định phải có người canh giữ bên cạnh điều khí toàn thân mới có thể an ổn đi vào giấc ngủ.
Trong Giang Nam Thất Quái chỉ có Hàn Tiểu Oanh là nữ, khi đó lại đang mang thai; Hoàng Dung tuy là nguyện ý giúp, nhưng nội lực tu vi lại không đủ, tính đi tính lại cũng không có người nào thích hợp, bởi vậy Chu Thông cho dù giận sôi gan, lại vẫn phải làm như không nhìn thấy, ngầm đồng ý để hắn ra vào phòng nàng hàng đêm.
Hiện tại… Tuy là đã tốt hơn so với lúc đó rất nhiều rồi, nhưng nghĩ đến những lời Chu Thông từng nói, hắn vẫn không dám qua loa mọi chuyện.
Một ngày trước hôm Hoa Tranh gả đi, Chu Thông đặc biệt tới cửa tìm hắn.
“Diệu Thủ thư sinh” ngày thường, nếu không phải quắc mắt nhìn hắn trừng trừng thì cũng là châm chọc khiêu khích, khi đó lại nghiêm túc chưa từng có, khiến hắn nhìn mà trong lòng lo lắng, cho là Hoa Tranh xảy ra chuyện gì.
Không nghĩ chuyện y nói lại là…
“Trong vòng một năm, cấm tiệt chuyện phòng the.”
Hắn tự nhiên biết lúc này thân thể nàng hư tổn yếu ớt, cần phải điều dưỡng cho tốt, cũng hạ quyết tâm qua năm ba năm mới tính tới chuyện có con nối dòng, lại không ngờ… ngay cả hoan hảo cũng không được sao?
Lại nghĩ đến những khổ sở mà nàng phải chịu này, đều là do mình dựng lên, trong lòng cực kỳ áy náy, lập tức tính toán tìm hết dược liệu quý hiếm trong Bạch Đà sơn, lại cân nhắc tìm Hoàng đảo chủ xin kê phương thuốc… Ngàn vạn suy nghĩ lưu chuyển, nhất thời quên mất Chu Thông còn đang đứng trước mặt.
Thấy hắn không lên tiếng, Chu Thông dường như vô cùng thất vọng, nhân tiện nói: “Nếu muốn nó chết sớm một chút, cứ việc dùng những thủ đoạn phong lưu của ngươi…” Nhìn hắn không phản ứng, thanh âm đột nhiên trầm xuống, lại nói: “Người phong lưu quen thói như Âu Dương công tử, kì hạn một năm này quả thực là gian nan, nếu như không nhịn được, lại xảy ra chuyện gì không đẹp mặt, không bằng bỏ qua, coi như chưa có cọc hôn sự này.”
Đối với Hoa Tranh mà nói, địa vị của người trước mắt này trong lòng nàng thật sự là còn giống phụ thân đại nhân hơn cả Thành Cát Tư Hãn ở đại mạc, ngôn hành cử chỉ lại như thế…
Hắn đành phải cười khổ nói nhị sư phụ quá lo lắng rồi, tại hạ cũng không phải là kẻ tham hoa háo sắc vân vân, Chu Thông hãy còn châm chọc khiêu khích nửa ngày, cuối cùng mới vung tay, ném một gói to lại, bên trong chứa mấy trăm viên dược hoàn to như hạt đậu.
“Đây là thuốc của nha đầu kia, một ngày một viên, uống mỗi ngày trước khi ngủ, không thể gián đoạn. Dùng hết ba trăm sáu mươi lăm viên dược hoàn này mới có thể viên phòng.”
Một con thuyền nhỏ lặng yên không một tiếng động lướt trên mặt nước. Lúc này đêm dài chưa qua, sắc trời không rõ, màn đêm dày đặc, cho dù là người có thị lực tốt, cũng chỉ có thể thấy lờ mờ nơi đuôi thuyền có một bóng người, trong tay cầm một cây sào cao.
Giang Nam sông ngòi dày đặc, lấy thuyền thay xe vốn là chuyện bình thường, chiếc thuyền kia cũng không có gì đặc biệt, chỉ giống như thuyền ô bùng bình thường, chỉ không hiểu vì sao lại lướt đi cực kì nhanh, sào chống điểm nhẹ, chỉ giây lát đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt, không còn nhìn thấy tung tích.
(thuyền ô bùng: giống như thuyền đánh cá nhưng lớn hơn)
Mấy canh giờ sau, trong nội viện của một tòa nhà khí phái trong thành, truyền đến một tiếng nổ ầm ầm.
Lúc quản sự dẫn theo thủ hạ vội vàng xông tới, chỉ thấy trên bức tường đá đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn, gạch đá rơi xuống đầy đất. Trong đám bụi đất bay lên đó, một người áo trắng đang đứng khoanh tay, hai mắt nhìn trời, không biết suy nghĩ cái gì.
Trong lòng y không ngừng âm thầm kêu khổ, lại không dám thể hiện ra mặt, lập tức cung kính hành lễ: “Lão sơn chủ!”
Hôm qua thiếu chủ vừa mới thành hôn, hôm nay sao đã xảy ra chuyện này! Sáng nay lúc y dẫn người tuần tra xung quanh, bức tường vẫn còn nguyên vẹn… Huống hồ sân này vốn thuộc tân phòng, sao không thấy bóng dáng thiếu chủ, trái lại sao lão sơn chủ Âu Dương Phong lại ở đây lúc này?
Y rùng mình một cái, không dám phán đoán tiếp, đầu càng cúi thấp hơn.
Thật lâu sau mới nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng người thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Quản sự cơ hồ mừng tới phát khóc, đứng sang một bên, lại qua một lúc lâu sau, mới nghe thấy một thanh âm lạnh lùng nói: “Hủy đi!”
Quản sự này đã ở Bạch Đà sơn nhiều năm, tự nhiên biết tính nết vị lão sơn chủ này, xưa nay không ưa người khác lắm miệng, nhưng mà mệnh lệnh này lại thực hàm hồ, là phá tường, phá tòa nhà, hay là muốn xử lý cả thiếu chủ lẫn thiếu phu nhân… Nếu không hỏi rõ ràng, vạn nhất hủy nhầm, can hệ rất lớn a.
Bởi vậy cho dù sợ chết, y vẫn phải kiên trì hỏi: “Là đem tường này…”
Âu Dương Phong hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn nói: “… Giữ nó lại làm gì!”
Nửa câu đầu chưa nói ra miệng là —— ngay cả con trai lẫn con dâu đều không giữ được thì giữ nó lại làm gì?
“Chậc chậc, lão độc vật ngươi dù thế nào cũng là một đại tông sư, tại sao lòng dạ lại hẹp hòi vậy.” Người nói những lời này hoàn toàn không để ý thân phận chính mình cũng là một đại tông sư, nằm trên bức tường phía sau cười đến hụt hơi, “Oa ha ha… lại chấp nhặt với một bức tường.”
Âu Dương Phong cả giận nói: “Lão khiếu hóa, giữa ban ngày ban mặt, ngươi chạy tới nội viện của cháu ta làm gì?” Lại còn là tân phòng!
Nếu không phải do lão khiếu hóa này nhiều lần cố ý vô tình phá hỏng chuyện tốt, lấy thủ đoạn phong lưu của con mình mà nói, chỉ sợ lúc này ngay cả tôn tử y cũng đã được ẵm rồi, hôn sự này đương nhiên sẽ thuận lý thành chương, làm sao phải đợi tới tận hôm qua mới xong! Nghĩ tới đây, sắc mặt Âu Dương Phong nhất thời lại đen thêm ba phần, ánh mắt nhìn vị bang chủ Cái Bang đang nằm trên bờ tường kia lại càng sắc bén thêm ba phần.
“Tự nhiên là không phải tới xem tên tiểu độc vật nhà ngươi… Ai da, sao còn gọi là cháu, không phải nên gọi là con rể rồi sao?” Hồng Thất Công nhìn sắc mặt Âu Dương Phong càng ngày càng đen, thanh âm càng ngày càng nhỏ, sờ sờ mũi, đột nhiên nở nụ cười khổ, “Tên đồ đệ ngốc của ta lo lắng, ngàn dặn vạn dặn ta nhớ phải đến xem muội tử của an đáp nó thế nào, nếu như không ổn, lão khiếu hóa đã đưa gả thì phải đón về.” Ngừng lại một chút, lại lầm bầm: “Lão khiếu hóa cả đời chưa từng lấy vợ, làm sao mà biết cô nương nhà người ta trải qua đêm động phòng hoa chúc sẽ thế nào…”
Âu Dương Phong hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến y nữa, quay đầu nhìn về chỗ tường ban nãy đã bị mình giận dữ đánh một chưởng sụp một lỗ lớn, giương giọng nói: “Không biết Dược huynh đến lại là vì sao?”
Không khí trong sân đột nhiên giống như bị kiềm hãm, một người áo xanh cao gầy, dáng vẻ tiêu sái chậm rãi đi đến, đúng là người chủ trì hôn lễ hôm qua – Hoàng Dược Sư
Hoàng Dược Sư chắp tay hướng Âu Dương Phong, nói: “Phong huynh, quấy rầy rồi.” Thở dài, lại nói: “Dung nhi bị ta nuông chiều hỏng rồi…” Ngừng lại một chút, dường như không biết phải tiếp tục nói thế nào, không khỏi có chút xấu hổ.
Làm sao y không biết yêu cầu này của con gái đưa ra là rất quá phận, chỉ là không lay chuyển được suy nghĩ của nó, thầm nghĩ đợi tới lúc con dâu mới dâng trà sẽ đứng ở xa xa nhìn một cái xem thế nào, nếu như nha đầu kia phải chịu ấm ức gì, sẽ trở về báo cáo kết quả công tác. Ai ngờ tên tiểu tự ngốc họ Quách kia lại cũng cầu lão khiếu hóa tới đây nhìn, qua lại mấy câu, lại bức y phải xuất hiện.
Âu Dương Phong làm chủ Bạch Đà sơn nhiều năm, vốn dĩ tâm cơ thâm trầm. suy tính mọi chuyện mới hành động, bất đắc dĩ chuyện mới xảy ra này đã kích thích y rất nặng, mất hết kiên nhẫn, nếu đã biết lúc này cho dù thế nào cũng sẽ không trở mặt, không bằng vứt hết mọi chuyện sang một bên, đánh nhau một hồi cho hả dạ.
Lập tức hừ lạnh một tiếng, song chưởng giương lên, kình phong bốn phía, nhất thời ngay cả những khối gạch đá rơi trên sân cũng bị chấn động nảy lên, “Được lắm, các ngươi Đông tà, Bắc cái liên thủ đến, cho là ta sợ sao!”
“Phong huynh…” Hoàng Dược Sư còn muốn nói gì đó, Hồng Thất Công đã hưng phấn từ trên tường nhảy xuống, xoa tay nói: “Để lão khiếu hóa lĩnh giáo thử xú xà quyền của ngươi một phen!”
Nhất thời phong vân biến sắc.
Đông tà Hoàng Dược Sư, Bắc cái Hồng Thất Công, Tây độc Âu Dương Phong…
A, cái sân nho nhỏ này quả thực vô cùng may mắn, bốn tuyệt đỉnh cao thủ đương thời thì có ba ở đây, cho dù sau đó có bị san thành bình địa, thiết nghĩ cũng không còn gì nuối tiếc nữa a…
(Sân: Uy! Tên vương bát đản nào nói đó, người ta không muốn chết a!)
Người nào đó vừa bị bỏ quên, hiện đang ngồi xổm trong góc tường mà lạnh run người, tình huống này, đối với một quản sự nho nhỏ như y mà nói, quả thực là quá mức kích thích rồi.
Bất quá… Y vụng trộm liếc nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt, bên ngoài huyên náo long trời lở đất như vậy, tại sao bên trong ngay cả nửa điểm động tĩnh cũng không có? Tuy rằng chuyện thiếu chủ “Thiên phú dị bẩm” “năng lượng dồi dào” sớm đã nổi tiếng, nhưng cho dù đêm xuân có ngắn thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến mức ngủ như chết vậy chứ, huống chi còn có thiếu phu nhân…
Ách, nhắc tới, thật ra nghe được không ít lời đồn đại ——
Nghe nói thiếu chủ có người trong lòng khác, chính là công chúa nước nào đó ở Tây Vực, thân phận vô cùng tôn quý, cầu không được gả, nản lòng thoái chí hết sức mới đành lui, cưới nghĩa nữ của lão sơn chủ góp cho đủ số;
Lại nghe nói người trong lòng thiếu chủ vốn là khuê nữ của Hoàng đảo chủ, lại bị đệ tử thân truyền của Bắc Cái cậy thế đoạt mất, bởi vậy trong tiệc rượu tối hôm qua, hai người bọn họ còn trừng mắt lạnh nhạt nhìn nhau;
Còn nghe nói tân nương tử lai lịch thần bí, tính tình thật là hung hãn, từng ở trước mặt mười mấy tên chưởng quầy Duyệt Lai khách sạn đánh cho thiếu chủ miệng phun máu tươi; =))
Lại nghe nói tân nương tử là đồ đệ của lão sơn chủ, giỏi dùng độc vật, “Thông tê long hoàn” kia là chứng cứ rõ ràng nhất;
…
Ai nha nha, chẳng lẽ đêm động phòng hoa chúc, hai người bọn họ nhìn nhau không vừa mắt nên ẩu đả một trận rồi?
Thiếu chủ đại nhân ngài phải cố lên a, ngàn vạn không thể bị thiếu phu nhân đè đầu cưỡi cổ, giống như lão sơn chủ năm đó cũng không tốt lắm đâu, liên lụy bọn họ làm thuộc hạ cũng không dám rung phu cương.
(rung phu cương: ý nói đàn ông nắm quyền điều khiển)
—— Xét về trình độ nào đó mà nói, quản sự ngươi suy nghĩ quả thực rất trâu bò a!
Lúc này, ở một nơi nào đó cách xa thành Gia Hưng, sắc trời mới sáng, gió thu ấm áp dễ chịu.
Cành liễu thướt tha rủ xuống mạn thuyền, theo nước gợn mà hơi hơi dập dềnh.
Đầu thuyền, một thanh niên áo trắng đang đứng, hai tay chắp ở sau người, thần thái thật là tiêu sái, lúc này không biết nghĩ tới chuyện gì, trên mặt hiện lên một chút ý cười thản nhiên, càng lộ rõ vẻ tuấn nhã, phong thần như ngọc.
Vẻ mặt này lọt vào mắt một người đang ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó, lại chỉ cảm thấy vô cùng bí hiểm, trong lúc nhất thời không biết có nên hiện thân ra gặp hay không.
Một trận gió từ giữa hồ nhẹ nhàng phẩy đến, thanh niên áo trắng kia ý cười trên mặt vẫn chưa tan, chiết phiến trong tay phe phẩy vài cái, cũng không quay đầu, chỉ thản nhiên nói một câu: “Còn không ra sao?”
Người nọ cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn bước ra từ sau thân cây, điểm mũi chân một chút, liền hạ xuống con thuyền, khom mình hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ.”
Y đặt chân tuy là cực khẽ, chiếc thuyền nhỏ vẫn thoáng lung lay một chút. Thanh niên áo trắng kia nhíu mày, cũng không thấy hắn cử động, chỉ hơi điểm chân một chút, thân thuyền đã ổn định lại, lúc này mới nhìn về người trước mặt nói: “Có thể đuổi tới tận đây, ngươi xem như cũng rất khá rồi…” Thần sắc cũng không có vẻ gì bất mãn, lại rất có ý tán thưởng.
Khóe môi người nọ khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói gì, cuối cùng lại nuốt trở vào, chỉ cúi đầu đáp lại: “Thuộc hạ không dám.”
Y gia nhập Bạch Đà sơn mặc dù chưa lâu, cũng đã được nghe người ta nói tỉ mỉ, vị thiếu chủ này âm mưu thủ đoạn, về mặt tàn nhẫn tuyệt không thua kém thúc phụ hắn, tự nhiên là không muốn lĩnh giáo thử dù chỉ một chút.
Âu Dương Khắc mỉm cười, phất phất tay nói: “Đứng lên đi…” Còn chưa dứt lời, trong khoang thuyền đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, dường như có cái gì đụng vào vách gỗ.
Hắn ngẩn ra, không khỏi nhíu mày, bước nhanh về phía cửa khoang thuyền, giơ quạt đang muốn vén rèm trúc kia lên, lại ngừng lại, xoay người nhìn về phía người nọ nói: “Trở về gặp… cha ta, người sẽ an bài mọi chuyện.”
Người nọ không dám nhiều lời, theo lời đứng dậy, lại lần nữa cung kính thi lễ, mới nhảy lên bờ, cảm thấy hồ nghi không thôi, người trong khoang thuyền kia đến tột cùng là loại người nào, lại có thể làm cho thiếu chủ khẩn trương như vậy?
Chân lảo đảo một cái, đột nhiên nhớ tới những lời đồn đại từng được nghe, chẳng lẽ… đúng là thiếu chủ không để ý tới thê tử mới cưới, ôm người trong lòng bỏ trốn rồi?
Ai nha nha, nếu đúng vậy thì thực là đáng lo nha? Nếu không phải là nước nào đó ở Tây Vực giận dữ phát binh san bằng Bạch Đà sơn, thì cũng là Cái Bang cùng Đào Hoa đảo liên thủ… Việc này nhất định phải nhanh chóng hồi báo lão sơn chủ mới được!
Nhìn thủ hạ đột nhiên vô cùng lo lắng chạy gấp về phía Gia Hưng, Âu Dương Khắc không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không để trong lòng, đang muốn xoay người tiến vào khoang thuyền, màn trúc lại đột nhiên bị phía trong đẩy ra, một cô gái mặc áo trắng dụi mắt chui ra, lại chính là chui vào lòng hắn.
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, nhân thể ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng, lại nâng tay vén sợi tóc xõa xuống giúp nàng, cười dài nói: “Đánh thức nàng rồi sao? Người nọ ta đã đuổi đi rồi.” Ngừng lại một chút, lại ôn nhu nói: “Lúc này sắc trời còn sớm, sao không ngủ thêm một lát?”
Nàng lắc đầu, nằm trong lòng hắn, dùng sức cọ cọ hai má, dường như lúc này mới thanh tỉnh, hơi hơi ngẩng đầu nói: “Huynh dậy lúc nào, muội cũng không biết…”
Có lẽ là do mới tỉnh ngủ, tiếng nói của nàng mang theo ba phần khàn khàn, lại thân thiết vô cùng, khiến hắn nghe được trong lòng rung động, bàn tay vốn đỡ sau lưng nàng lại bắt đầu có chút không an phận.
Chỉ tiếc vừa mới động nửa phần, liền nhớ tới một chuyện, lại đành cố gắng đè nén lửa nóng trong lòng xuống. Lại không cam lòng từ bỏ như vậy, vòng tay ôm lại chặt thêm một chút, ghé sát bên tai nàng thấp giọng trêu đùa: “Đêm qua khiến nàng mệt mỏi rồi…”
Vốn là lời nói vui đùa, muốn chiếm chút tiện nghi võ mồm, nàng lại thành thành thật thật gật gật đầu, bất giác khiến hắn không biết phải nói thế nào nữa, lại nghe nàng thấp giọng than thở: “Thành thân mệt mỏi quá a… Lần sau nhất định không nghe theo huynh nữa!”
Nàng còn muốn có lần sau? Cho dù người nào đó sống lại cũng mơ tưởng!
Âu Dương Khắc khóe miệng giật giật, trong đầu tức thì đảo qua mười mấy ý niệm không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nàng nằm trong lòng mình ngoan ngoãn như mèo con, đột nhiên lại đều trở thành hư ảo.
Cô gái áo trắng này là thê tử mới cưới của hắn, Hoa Tranh.
Nàng vốn là con gái duy nhất của Thành Cát Tư Hãn, công chúa Mông Cổ. Những người biết chuyện này không nhiều lắm, hắn cũng không muốn để lộ ra, bởi vậy hôm qua, tân khách tuy nhiều, những cũng chỉ biết tân nương tử là đồ đệ của Giang Nam Thất Quái, lại được Tây độc Âu Dương Phong thu làm nghĩa nữ, gả cho cháu trai nhà mình, thân càng thêm thân.
Người trong giang hồ không câu nệ lễ pháp giống như người đọc sách, nếu không phải muội muội ruột, lại không rối loạn bối phận, thì chẳng có gì không được. So với chuyện này, thật ra còn có một chuyện khác càng khiến người ta muốn ghé mắt nhìn vào, chỉ sợ lúc này đã sớm lan truyền ồn ào huyên náo rồi…
Bất quá, so với chuyện…, làm sao hắn còn để ý tới chuyện đó?
Nhìn người trong lòng còn buồn ngủ lại cố gắng chống đỡ, Âu Dương Khắc khẽ thở dài, nắm lấy hai bàn tay của nàng, chậm rãi vận nội lực.
Lúc này chỉ mới đầu thu, tiết trời còn chưa hoàn toàn hết nóng, bàn tay chạm vào đã là một mảnh lạnh lẽo, chờ tới khi nội lực của hắn chuyển qua hai vòng, mới có chút ấm áp trở lại.
Lại nhìn nàng đang tựa trong lòng hắn, dĩ nhiên đã ngủ.
Một trận gió lướt qua mặt nước, ánh nắng lấp lánh, như vạn điểm toái kim di động, vô cùng đẹp mắt.
Nếu là bình thường, nàng tất nhiên sẽ vui mừng kéo hắn ngắm nhìn, hiện tại, ngay cả thời gian thanh tỉnh lâu một chút cũng không được, tuy nói không phải không có liên quan tới chuyện ngày hôm qua mệt mỏi cả ngày rồi, nhưng mà… Ánh mắt hắn tối lại, cúi người ôm lấy nàng, bước nhanh vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền kê một chiếc nhuyễn tháp, không còn gì nữa, trên nhuyễn tháp, chăn đệm phủ cực kì êm dày, vừa đặt nằm xuống, thân thể vốn nhỏ bé của nàng lại bị hãm vào hơn phân nửa, trông càng thêm đơn bạc, dường như chỉ cần dùng lực hơi mạnh một chút cũng sẽ vỡ tan, khiến hắn nhìn mà trong lòng đau xót vô cùng.
Sau một lúc lâu, hắn khẽ thở dài, cũng nằm xuống, ôm nàng vào lòng, lại ủ ấm tay chân nửa ngày, kéo lại chiếc áo ngủ bằng gấm che thập phần kín đáo người trong lòng, mới khép mắt lại, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Hoa Tranh thân thể vốn vô cùng tốt, lại có tám mươi năm nội lực Tiêu Dao phái trong người, vốn nên vô bệnh vô tai, bình an cả đời.
Nửa năm nay lại bị Nhạc gia ám toán hai lần, giãy dụa giữa vạch sinh tử, tuy là may mắn giữ lại được tính mệnh, cũng đã đại thương nguyên khí. Sau lần kia tỉnh lại, thường xuyên bất tri bất giác lâm vào mê man, nhất là tới ban đêm toàn thân liền lạnh lẽo như người chết, chỉ có ở ngực là còn một tia ấm áp, nhất định phải có người canh giữ bên cạnh điều khí toàn thân mới có thể an ổn đi vào giấc ngủ.
Trong Giang Nam Thất Quái chỉ có Hàn Tiểu Oanh là nữ, khi đó lại đang mang thai; Hoàng Dung tuy là nguyện ý giúp, nhưng nội lực tu vi lại không đủ, tính đi tính lại cũng không có người nào thích hợp, bởi vậy Chu Thông cho dù giận sôi gan, lại vẫn phải làm như không nhìn thấy, ngầm đồng ý để hắn ra vào phòng nàng hàng đêm.
Hiện tại… Tuy là đã tốt hơn so với lúc đó rất nhiều rồi, nhưng nghĩ đến những lời Chu Thông từng nói, hắn vẫn không dám qua loa mọi chuyện.
Một ngày trước hôm Hoa Tranh gả đi, Chu Thông đặc biệt tới cửa tìm hắn.
“Diệu Thủ thư sinh” ngày thường, nếu không phải quắc mắt nhìn hắn trừng trừng thì cũng là châm chọc khiêu khích, khi đó lại nghiêm túc chưa từng có, khiến hắn nhìn mà trong lòng lo lắng, cho là Hoa Tranh xảy ra chuyện gì.
Không nghĩ chuyện y nói lại là…
“Trong vòng một năm, cấm tiệt chuyện phòng the.”
Hắn tự nhiên biết lúc này thân thể nàng hư tổn yếu ớt, cần phải điều dưỡng cho tốt, cũng hạ quyết tâm qua năm ba năm mới tính tới chuyện có con nối dòng, lại không ngờ… ngay cả hoan hảo cũng không được sao?
Lại nghĩ đến những khổ sở mà nàng phải chịu này, đều là do mình dựng lên, trong lòng cực kỳ áy náy, lập tức tính toán tìm hết dược liệu quý hiếm trong Bạch Đà sơn, lại cân nhắc tìm Hoàng đảo chủ xin kê phương thuốc… Ngàn vạn suy nghĩ lưu chuyển, nhất thời quên mất Chu Thông còn đang đứng trước mặt.
Thấy hắn không lên tiếng, Chu Thông dường như vô cùng thất vọng, nhân tiện nói: “Nếu muốn nó chết sớm một chút, cứ việc dùng những thủ đoạn phong lưu của ngươi…” Nhìn hắn không phản ứng, thanh âm đột nhiên trầm xuống, lại nói: “Người phong lưu quen thói như Âu Dương công tử, kì hạn một năm này quả thực là gian nan, nếu như không nhịn được, lại xảy ra chuyện gì không đẹp mặt, không bằng bỏ qua, coi như chưa có cọc hôn sự này.”
Đối với Hoa Tranh mà nói, địa vị của người trước mắt này trong lòng nàng thật sự là còn giống phụ thân đại nhân hơn cả Thành Cát Tư Hãn ở đại mạc, ngôn hành cử chỉ lại như thế…
Hắn đành phải cười khổ nói nhị sư phụ quá lo lắng rồi, tại hạ cũng không phải là kẻ tham hoa háo sắc vân vân, Chu Thông hãy còn châm chọc khiêu khích nửa ngày, cuối cùng mới vung tay, ném một gói to lại, bên trong chứa mấy trăm viên dược hoàn to như hạt đậu.
“Đây là thuốc của nha đầu kia, một ngày một viên, uống mỗi ngày trước khi ngủ, không thể gián đoạn. Dùng hết ba trăm sáu mươi lăm viên dược hoàn này mới có thể viên phòng.”
/118
|