Chuyện của Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông đủ để chứng minh, có đôi khi hao hết tâm tư trù tính chỉ là uổng phí công phu, cuộc sống hoang đường và không thể đoán trước ngay ở chỗ như thế.
Kỳ Lương Tần ngồi ở trong phòng khách, vẫn luôn không thể ức chế mà run rẩy hai chân. Nghiêm Bách Tông với Nghiêm Tùng Vĩ đi theo lão thái thái lên lầu, lại không để cậu đi theo.
Dì Xuân an ủi cậu: “Con cũng đừng sốt ruột, từ từ xem lại xem.”
Kỳ Lương Tần run rẩy chân, sắc mặt trắng bệch gật đầu.
Bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, Nghiêm Viện vừa đổi giày vừa nói: “Máy phân biệt vân tay ở cửa nhà có phải có vấn đề không, ấn nhiều lần cửa cũng không mở… hai người làm sao vậy?” Cô nói xong quét nhìn phòng khách một vòng: “Không phải nói trong nhà hôm nay có khách tới sao, người đâu?”
“Người đi rồi, hai anh em Bách Tông ở trong phòng lão thái thái trên lầu.”
Nghiêm Viện lập tức ý thức được là đã xảy ra chuyện, nhưng cô tưởng chuyện anh hai cô với Kỳ Lương Tần kết hôn giả rốt cuộc bại lộ, phỏng chừng mẹ cô hiện giờ đang răn dạy chất vấn anh hai, anh cả thì lên lầu khuyên giải.
Cô cũng không dừng lại lâu, đạp đạp đạp liền lên lầu. Ai biết còn chưa đi đến cửa phòng lão thái thái, cô chợt nghe thấy tiếng lão thái thái tức giận mắng.
Lão thái thái tuy rằng cường thế, nhưng cực sĩ diện, lúc tức giận hoặc là lạnh lùng thì chỉ nói chuyện khó nghe chút, nhưng rất ít khi tức giận. Hiện giờ nhìn bà ấy giận thành như vậy, có thể thấy chuyện anh hai với Kỳ Lương Tần kết hôn giả chạm vào điểm mấu chốt của bà. Lúc này đúng là lúc cần con gái đi qua khuyên bảo, vì thế Nghiêm Viện nhanh chóng đi qua đẩy cửa ra.
Kết quả cô mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy lão thái thái nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, cô gọi một tiếng “mẹ”, lão thái thái vẻ mặt đỏ bừng nói: “Con tới vừa lúc, nhanh chóng bảo Kỳ Lương Tần kia cút đi cho ta!”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích…” Nghiêm Bách Tông muốn giữ chặt lão thái thái, lại bị lão thái thái bỏ ra: “Còn giải thích cái gì! Hai người các anh, không làm ta tức chết trong lòng các anh khó chịu có phải không?!”
Bà nói xong đẩy Nghiêm Viện phía trước ra, bước nhanh đi xuống dưới lầu. Kỳ Lương Tần vốn dĩ ngồi trên ghế sa lông, nghe được động tĩnh trên lầu lập tức đứng lên. Lão thái thái đứng ở trên cầu thang, vẻ mặt đỏ bừng chỉ vào cậu nói: “Cậu còn không cút cho ta, ở lại nhà của chúng tôi là muốn làm cái gì?!”
Trên mặt Kỳ Lương Tần có chút kinh hoàng, nghe vậy liền cúi đầu. Nghiêm Tùng Vĩ kéo cánh tay lão thái thái, nói: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, giận nữa thở không nổi bây giờ.”
“Anh cũng chẳng hơn thằng anh trai của anh đâu!” Lão thái thái bỏ tay hắn ra: “Anh đi sang một bên!”
Nghiêm Tùng Vĩ liền ủ rũ, khóe môi nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng, quay đầu lại nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông.
Hiện giờ lão thái thái đang nổi nóng, nói cái gì cũng sẽ không nghe, muốn nói đạo lý với bà, chờ bà tỉnh táo lại rồi nói. Nghiêm Bách Tông bước nhanh đi xuống lầu, nói với Kỳ Lương Tần: “Đi thu dọn đồ đạc, anh đưa em đi.”
Kỳ Lương Tần một câu cũng không dám nói, cúi đầu đi đến phòng ngủ. Lão thái thái thấy Nghiêm Bách Tông che chở Kỳ Lương Tần, trong lòng càng giận: “Đi đi đi đi, đi theo cậu ta luôn đi, đừng về nữa!” Bà nói xong xoay người nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ: “Còn anh nữa, anh cũng đi đi!”
“Đây là nhà con, con đi chỗ nào. Anh cả không phải mới vừa nói sao, con với Kỳ Lương Tần thật ra một chút quan hệ cũng không có…” Nghiêm Tùng Vĩ khóc lóc om sòm pha trò còn không quên nịnh nọt: “Con biết bên nào nặng bên nào nhẹ.”
Không quá mấy phút đồng hồ, Kỳ Lương Tần liền đeo một cái túi đi ra, cúi đầu, khom người với lão thái thái. Lão thái thái đỏ mắt, giọng điệu cũng có chút ác độc, nói: “Ta thật sự là mắt bị mù, thương uổng một con sói!”
“Con xin lỗi, con xin lỗi.” Đại khái là quá mức quẫn bách và kinh hoảng, trong đầu Kỳ Lương Tần trống rỗng, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi. Nghiêm Bách Tông giữ chặt một tay cậu, lãnh tĩnh đi ra ngoài cửa. Dì Xuân đuổi theo, thấp giọng nói với hắn hai câu, Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, nói với Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Viện: “Chăm sóc mẹ cho tốt.”
Nghiêm Viện không hiểu ra sao gật gật đầu, hai tay cứng ngắc kéo cánh tay lão thái thái.
Cô thật sự là mơ hồ rồi, hoàn toàn không biết hiện giờ là tình huống nào. Vì sao chuyện anh hai cô với Kỳ Lương Tần kết hôn giả bại lộ, kéo Kỳ Lương Tần đi lại là anh cả cô Nghiêm Bách Tông.
Hơn nữa xem ra mẹ là giận anh cả, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trong chuyện này có gì liên quan tới anh cả đâu.
Lão thái thái nhìn thấy Nghiêm Bách Tông kéo tay Kỳ Lương Tần, giận đến rơi nước mắt, nếu như nói lúc trước Nghiêm Tùng Vĩ dẫn Kỳ Lương Tần vào cửa, bà tức giận đến đầu váng não trướng, hiện giờ Nghiêm Bách Tông dẫn Kỳ Lương Tần ra cửa, bà cảm thấy mình thật sự muốn té xỉu.
Tuy rằng ngày thường bà càng yêu thương con trai thứ, nhưng nếu luận về đau lòng, vẫn là mắt thấy con trai lớn bị Kỳ Lương Tần câu đi càng làm cho bà đau lòng. Trong hốc mắt bà đều là lệ nóng, chỉ vào Nghiêm Tùng Vĩ đứng bên cạnh nói: “Xem anh làm cái chuyện tốt gì!”
Nghiêm Tùng Vĩ vẻ mặt xấu hổ: “Con đi gọi anh cả về.”
“Không cho đi, để nó đi đi, ta cũng không tin, con trai Trương Thu Bình ta, sẽ vì một người đàn ông mà vứt bỏ ta không để ý.”
Nghiêm Tùng Vĩ lời hay ý đẹp khuyên bảo: “Mẹ, mẹ xem, mẹ cũng biết anh cả của con sẽ không vì một người đàn ông mà vứt bỏ mẹ không để ý, còn tức giận như vậy làm gì, tức chết thân thể mình, không phải là tiện nghi người khác ư?”
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ” Nghiêm Viện sốt ruột nói: “Sao con không hiểu, kết hôn giả với Lương Tần không phải là chủ ý của anh hai sao. Cái đó lại có quan hệ gì với anh cả, sao anh cả lại đi theo cậu ta?”
“Con đi hỏi anh hai tốt của con đi, nó rõ ràng nhất đó!” Lão thái thái nói xong, liền rưng rưng đi lên lầu. Nghiêm Tùng Vĩ nhanh chóng đuổi theo, quay đầu nói với Nghiêm Viện: “Đợi lát nữa nói với em.”
Nghiêm Viện đứng ở trên cầu thang, nhìn nhìn dì Xuân thở dài trong phòng khách. Dì Xuân nói: “Con đi lên lầu xem lão thái thái trước đi, cũng đừng để bà ấy giận đến không thở nổi. Dì đi xem anh cả con đi xa chưa.”
Dì Xuân nói xong liền cởi tạp dề tắt lửa, vội vã ra cửa, lại nhìn thấy Nghiêm Bách Tông lái xe ra từ trong ga ra, mà Kỳ Lương Tần mang một cái ba lô, ngơ ngác đứng ở ven đường.
Ánh sáng mặt trời tháng mười chiếu ở trên đầu cậu, mái tóc đen mềm mại kia ánh lên một chút màu nâu, đã không còn là Kỳ Lương Tần mà lần đầu tiên dì nhìn thấy, cậu cúi thấp đầu, như một gốc cây mang theo đóa hoa. Mặc dù sau khi biết cậu ở bên Nghiêm Bách Tông, dì cũng hơi có chút phê bình kín đáo với cậu, thì cũng không thể phủ nhận cậu tuấn tú thực đả động lòng người.
Dì nhanh chóng chạy tới, Nghiêm Bách Tông ngừng xe lại, dì xuyên thấu qua cửa sổ xe hô: “Đợi lát nữa con ngàn vạn lần phải quay về đó.”
“Con biết, dàn xếp cho Lương Tần xong con sẽ về.”
Dì Xuân gật gật đầu, sau đó vỗ vỗ cánh tay Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần giống như lúc này mới thấy xấu hổ, vẻ mặt đỏ bừng nói: “Dì Xuân, con đi trước.”
“Đi đi, con cũng đừng trách lão thái thái, việc này dì cũng không dễ tiếp thu, đừng nói bà ấy. Các con cho bà ấy một thời gian, con tìm chỗ nghỉ ngơi trước, lại bàn bạc kỹ hơn.”
“Con biết ạ.” Kỳ Lương Tần quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lên xe. Hết thảy đều quá mức đột ngột, thế nên cậu không thể chân thật cảm nhận được trận bão táp này. Ánh mặt trời chói lóa mắt cậu, hết thảy đều có vẻ không chân thật như thế.
Xe nhanh chóng cách rời Nghiêm gia, Nghiêm Bách Tông xuyên thấu qua kính chiếu hậu, chợt thấy lão thái thái đứng trên ban công lầu hai. Kỳ Lương Tần cũng nhìn thấy, nói: “Nếu không thì anh đừng đưa em đi, em kêu xe. Lúc này anh đi, lão thái thái càng tức giận.”
“Có lão nhị với Viện Viện ở bên bà ấy, không có việc gì. Lúc này anh có ở cạnh bà ấy hay không, bà ấy cũng không có biện pháp tha thứ cho anh, vẫn tức giận như thế. Đây đều là chuyện đã sớm dự liệu được, em cũng đừng quá lo lắng, anh làm việc có chừng mực.” Nghiêm Bách Tông nói xong quay đầu nhìn về phía cậu: “Em khó chịu sao?”
Kỳ Lương Tần nói: “Có một chút, có điều cũng thấy một tảng đá lớn trong tim rơi xuống đất, kỳ thật trước đó vẫn luôn lo sợ bất an … anh khó chịu không?”
Nghiêm Bách Tông cười khổ nói: “Nói thật lòng thì, không khó chịu.”
Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, cậu cho rằng Nghiêm Bách Tông sẽ rất khó chịu.
“Có khả năng đã sớm nghĩ tới tình huống tệ hơn thế này, cho nên cảm thấy hiện giờ như vậy đã thực may mắn. Vốn là đánh lâu dài, đại khái anh cũng ích kỷ hơn mình tưởng rất nhiều. Nói thật, khi anh đem chuyện hai chúng ta nói cho mẹ biết, đích thật là có một chút do xúc động, lúc ấy trong đầu anh rầm rầm, cái gì cũng không nghĩ, nhưng mà trong lòng lại lập tức dâng lên một loại cảm giác không thể nói rõ, sau đó theo lão thái thái lên lầu, nghe những lời bà ấy nói, trong lòng anh lại bình tĩnh trở lại.”
Trong lòng hắn lúc ấy đột nhiên dâng lên một loại cảm giác, một loại cảm giác không có gì có thể làm cho hắn buông tha Kỳ Lương Tần, cảm giác này không phải nói hắn yêu nhiệt liệt thuần túy cỡ nào, không giống như trong tiểu thuyết ngôn tình nói, vì yêu có thể liều lĩnh hết thảy, điên cuồng và phiến tình như Quỳnh Dao. Không phải là cảm giác vĩ đại thế, mà là cái loại xúc động “cưới vợ quên mẹ”, loại xúc động bắt nguồn từ ích kỷ có chút nhận không ra người.
Sao hắn lại biến thành người như vậy, chẳng lẽ yêu cũng giống tính dục, đều sẽ khiến đàn ông khuất phục, trở nên vâng theo bản năng, ích kỷ, xúc động, trở thành nô lệ của ái dục chăng. Thật giống như một người qua đường vẫn luôn cẩn thận tránh mưa, bị một hồi mưa to bất ngờ không kịp đề phòng tưới đẫm toàn thân, ngược lại khiến người ta có dục vọng chạy như điên và thét chói tai dưới trận mưa to. Mình có thể thừa nhận được trận mưa to ướt lạnh này hay không cũng không quan trọng, người qua đường nhìn mình như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng chỉ có ngọn lửa hừng hực mà mưa to cũng không thể dập tắt trong nội tâm, hừng hực thiêu đốt thân thể mình, giống như đốt thành tro cũng sẽ không hối hận.
So với người đàn ông bị ái dục làm mờ hai mắt, thì trên đời này không có ai càng si tình, cũng vô tình hơn, càng nhiệt liệt, cũng càng âm lãnh hơn. Lúc con người bị dục vọng làm chủ, mới là lúc thuần túy phóng túng nhất. Hắn kiên trì không phải vì Kỳ Lương Tần, mà là vì mình, là bởi vì mình đắm chìm trong ái dục này không muốn tự kềm chế, là bởi vì yêu Kỳ Lương Tần, được Kỳ Lương Tần yêu, loại cảm giác này khiến hắn nghiện. Hắn tham luyến loại tình yêu này, hưởng thụ loại hạnh phúc này.
Hắn là vì chính mình mới yêu Kỳ Lương Tần, có lẽ tình yêu phù hợp với nhân tính ích kỷ và bản năng dục vọng như thế, mới thuần túy chân thành tha thiết nhất, càng lâu dài mà kiên nghị.
Kỳ Lương Tần ngồi ở trong phòng khách, vẫn luôn không thể ức chế mà run rẩy hai chân. Nghiêm Bách Tông với Nghiêm Tùng Vĩ đi theo lão thái thái lên lầu, lại không để cậu đi theo.
Dì Xuân an ủi cậu: “Con cũng đừng sốt ruột, từ từ xem lại xem.”
Kỳ Lương Tần run rẩy chân, sắc mặt trắng bệch gật đầu.
Bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, Nghiêm Viện vừa đổi giày vừa nói: “Máy phân biệt vân tay ở cửa nhà có phải có vấn đề không, ấn nhiều lần cửa cũng không mở… hai người làm sao vậy?” Cô nói xong quét nhìn phòng khách một vòng: “Không phải nói trong nhà hôm nay có khách tới sao, người đâu?”
“Người đi rồi, hai anh em Bách Tông ở trong phòng lão thái thái trên lầu.”
Nghiêm Viện lập tức ý thức được là đã xảy ra chuyện, nhưng cô tưởng chuyện anh hai cô với Kỳ Lương Tần kết hôn giả rốt cuộc bại lộ, phỏng chừng mẹ cô hiện giờ đang răn dạy chất vấn anh hai, anh cả thì lên lầu khuyên giải.
Cô cũng không dừng lại lâu, đạp đạp đạp liền lên lầu. Ai biết còn chưa đi đến cửa phòng lão thái thái, cô chợt nghe thấy tiếng lão thái thái tức giận mắng.
Lão thái thái tuy rằng cường thế, nhưng cực sĩ diện, lúc tức giận hoặc là lạnh lùng thì chỉ nói chuyện khó nghe chút, nhưng rất ít khi tức giận. Hiện giờ nhìn bà ấy giận thành như vậy, có thể thấy chuyện anh hai với Kỳ Lương Tần kết hôn giả chạm vào điểm mấu chốt của bà. Lúc này đúng là lúc cần con gái đi qua khuyên bảo, vì thế Nghiêm Viện nhanh chóng đi qua đẩy cửa ra.
Kết quả cô mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy lão thái thái nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, cô gọi một tiếng “mẹ”, lão thái thái vẻ mặt đỏ bừng nói: “Con tới vừa lúc, nhanh chóng bảo Kỳ Lương Tần kia cút đi cho ta!”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích…” Nghiêm Bách Tông muốn giữ chặt lão thái thái, lại bị lão thái thái bỏ ra: “Còn giải thích cái gì! Hai người các anh, không làm ta tức chết trong lòng các anh khó chịu có phải không?!”
Bà nói xong đẩy Nghiêm Viện phía trước ra, bước nhanh đi xuống dưới lầu. Kỳ Lương Tần vốn dĩ ngồi trên ghế sa lông, nghe được động tĩnh trên lầu lập tức đứng lên. Lão thái thái đứng ở trên cầu thang, vẻ mặt đỏ bừng chỉ vào cậu nói: “Cậu còn không cút cho ta, ở lại nhà của chúng tôi là muốn làm cái gì?!”
Trên mặt Kỳ Lương Tần có chút kinh hoàng, nghe vậy liền cúi đầu. Nghiêm Tùng Vĩ kéo cánh tay lão thái thái, nói: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, giận nữa thở không nổi bây giờ.”
“Anh cũng chẳng hơn thằng anh trai của anh đâu!” Lão thái thái bỏ tay hắn ra: “Anh đi sang một bên!”
Nghiêm Tùng Vĩ liền ủ rũ, khóe môi nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng, quay đầu lại nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông.
Hiện giờ lão thái thái đang nổi nóng, nói cái gì cũng sẽ không nghe, muốn nói đạo lý với bà, chờ bà tỉnh táo lại rồi nói. Nghiêm Bách Tông bước nhanh đi xuống lầu, nói với Kỳ Lương Tần: “Đi thu dọn đồ đạc, anh đưa em đi.”
Kỳ Lương Tần một câu cũng không dám nói, cúi đầu đi đến phòng ngủ. Lão thái thái thấy Nghiêm Bách Tông che chở Kỳ Lương Tần, trong lòng càng giận: “Đi đi đi đi, đi theo cậu ta luôn đi, đừng về nữa!” Bà nói xong xoay người nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ: “Còn anh nữa, anh cũng đi đi!”
“Đây là nhà con, con đi chỗ nào. Anh cả không phải mới vừa nói sao, con với Kỳ Lương Tần thật ra một chút quan hệ cũng không có…” Nghiêm Tùng Vĩ khóc lóc om sòm pha trò còn không quên nịnh nọt: “Con biết bên nào nặng bên nào nhẹ.”
Không quá mấy phút đồng hồ, Kỳ Lương Tần liền đeo một cái túi đi ra, cúi đầu, khom người với lão thái thái. Lão thái thái đỏ mắt, giọng điệu cũng có chút ác độc, nói: “Ta thật sự là mắt bị mù, thương uổng một con sói!”
“Con xin lỗi, con xin lỗi.” Đại khái là quá mức quẫn bách và kinh hoảng, trong đầu Kỳ Lương Tần trống rỗng, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi. Nghiêm Bách Tông giữ chặt một tay cậu, lãnh tĩnh đi ra ngoài cửa. Dì Xuân đuổi theo, thấp giọng nói với hắn hai câu, Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, nói với Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Viện: “Chăm sóc mẹ cho tốt.”
Nghiêm Viện không hiểu ra sao gật gật đầu, hai tay cứng ngắc kéo cánh tay lão thái thái.
Cô thật sự là mơ hồ rồi, hoàn toàn không biết hiện giờ là tình huống nào. Vì sao chuyện anh hai cô với Kỳ Lương Tần kết hôn giả bại lộ, kéo Kỳ Lương Tần đi lại là anh cả cô Nghiêm Bách Tông.
Hơn nữa xem ra mẹ là giận anh cả, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trong chuyện này có gì liên quan tới anh cả đâu.
Lão thái thái nhìn thấy Nghiêm Bách Tông kéo tay Kỳ Lương Tần, giận đến rơi nước mắt, nếu như nói lúc trước Nghiêm Tùng Vĩ dẫn Kỳ Lương Tần vào cửa, bà tức giận đến đầu váng não trướng, hiện giờ Nghiêm Bách Tông dẫn Kỳ Lương Tần ra cửa, bà cảm thấy mình thật sự muốn té xỉu.
Tuy rằng ngày thường bà càng yêu thương con trai thứ, nhưng nếu luận về đau lòng, vẫn là mắt thấy con trai lớn bị Kỳ Lương Tần câu đi càng làm cho bà đau lòng. Trong hốc mắt bà đều là lệ nóng, chỉ vào Nghiêm Tùng Vĩ đứng bên cạnh nói: “Xem anh làm cái chuyện tốt gì!”
Nghiêm Tùng Vĩ vẻ mặt xấu hổ: “Con đi gọi anh cả về.”
“Không cho đi, để nó đi đi, ta cũng không tin, con trai Trương Thu Bình ta, sẽ vì một người đàn ông mà vứt bỏ ta không để ý.”
Nghiêm Tùng Vĩ lời hay ý đẹp khuyên bảo: “Mẹ, mẹ xem, mẹ cũng biết anh cả của con sẽ không vì một người đàn ông mà vứt bỏ mẹ không để ý, còn tức giận như vậy làm gì, tức chết thân thể mình, không phải là tiện nghi người khác ư?”
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ” Nghiêm Viện sốt ruột nói: “Sao con không hiểu, kết hôn giả với Lương Tần không phải là chủ ý của anh hai sao. Cái đó lại có quan hệ gì với anh cả, sao anh cả lại đi theo cậu ta?”
“Con đi hỏi anh hai tốt của con đi, nó rõ ràng nhất đó!” Lão thái thái nói xong, liền rưng rưng đi lên lầu. Nghiêm Tùng Vĩ nhanh chóng đuổi theo, quay đầu nói với Nghiêm Viện: “Đợi lát nữa nói với em.”
Nghiêm Viện đứng ở trên cầu thang, nhìn nhìn dì Xuân thở dài trong phòng khách. Dì Xuân nói: “Con đi lên lầu xem lão thái thái trước đi, cũng đừng để bà ấy giận đến không thở nổi. Dì đi xem anh cả con đi xa chưa.”
Dì Xuân nói xong liền cởi tạp dề tắt lửa, vội vã ra cửa, lại nhìn thấy Nghiêm Bách Tông lái xe ra từ trong ga ra, mà Kỳ Lương Tần mang một cái ba lô, ngơ ngác đứng ở ven đường.
Ánh sáng mặt trời tháng mười chiếu ở trên đầu cậu, mái tóc đen mềm mại kia ánh lên một chút màu nâu, đã không còn là Kỳ Lương Tần mà lần đầu tiên dì nhìn thấy, cậu cúi thấp đầu, như một gốc cây mang theo đóa hoa. Mặc dù sau khi biết cậu ở bên Nghiêm Bách Tông, dì cũng hơi có chút phê bình kín đáo với cậu, thì cũng không thể phủ nhận cậu tuấn tú thực đả động lòng người.
Dì nhanh chóng chạy tới, Nghiêm Bách Tông ngừng xe lại, dì xuyên thấu qua cửa sổ xe hô: “Đợi lát nữa con ngàn vạn lần phải quay về đó.”
“Con biết, dàn xếp cho Lương Tần xong con sẽ về.”
Dì Xuân gật gật đầu, sau đó vỗ vỗ cánh tay Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần giống như lúc này mới thấy xấu hổ, vẻ mặt đỏ bừng nói: “Dì Xuân, con đi trước.”
“Đi đi, con cũng đừng trách lão thái thái, việc này dì cũng không dễ tiếp thu, đừng nói bà ấy. Các con cho bà ấy một thời gian, con tìm chỗ nghỉ ngơi trước, lại bàn bạc kỹ hơn.”
“Con biết ạ.” Kỳ Lương Tần quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lên xe. Hết thảy đều quá mức đột ngột, thế nên cậu không thể chân thật cảm nhận được trận bão táp này. Ánh mặt trời chói lóa mắt cậu, hết thảy đều có vẻ không chân thật như thế.
Xe nhanh chóng cách rời Nghiêm gia, Nghiêm Bách Tông xuyên thấu qua kính chiếu hậu, chợt thấy lão thái thái đứng trên ban công lầu hai. Kỳ Lương Tần cũng nhìn thấy, nói: “Nếu không thì anh đừng đưa em đi, em kêu xe. Lúc này anh đi, lão thái thái càng tức giận.”
“Có lão nhị với Viện Viện ở bên bà ấy, không có việc gì. Lúc này anh có ở cạnh bà ấy hay không, bà ấy cũng không có biện pháp tha thứ cho anh, vẫn tức giận như thế. Đây đều là chuyện đã sớm dự liệu được, em cũng đừng quá lo lắng, anh làm việc có chừng mực.” Nghiêm Bách Tông nói xong quay đầu nhìn về phía cậu: “Em khó chịu sao?”
Kỳ Lương Tần nói: “Có một chút, có điều cũng thấy một tảng đá lớn trong tim rơi xuống đất, kỳ thật trước đó vẫn luôn lo sợ bất an … anh khó chịu không?”
Nghiêm Bách Tông cười khổ nói: “Nói thật lòng thì, không khó chịu.”
Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, cậu cho rằng Nghiêm Bách Tông sẽ rất khó chịu.
“Có khả năng đã sớm nghĩ tới tình huống tệ hơn thế này, cho nên cảm thấy hiện giờ như vậy đã thực may mắn. Vốn là đánh lâu dài, đại khái anh cũng ích kỷ hơn mình tưởng rất nhiều. Nói thật, khi anh đem chuyện hai chúng ta nói cho mẹ biết, đích thật là có một chút do xúc động, lúc ấy trong đầu anh rầm rầm, cái gì cũng không nghĩ, nhưng mà trong lòng lại lập tức dâng lên một loại cảm giác không thể nói rõ, sau đó theo lão thái thái lên lầu, nghe những lời bà ấy nói, trong lòng anh lại bình tĩnh trở lại.”
Trong lòng hắn lúc ấy đột nhiên dâng lên một loại cảm giác, một loại cảm giác không có gì có thể làm cho hắn buông tha Kỳ Lương Tần, cảm giác này không phải nói hắn yêu nhiệt liệt thuần túy cỡ nào, không giống như trong tiểu thuyết ngôn tình nói, vì yêu có thể liều lĩnh hết thảy, điên cuồng và phiến tình như Quỳnh Dao. Không phải là cảm giác vĩ đại thế, mà là cái loại xúc động “cưới vợ quên mẹ”, loại xúc động bắt nguồn từ ích kỷ có chút nhận không ra người.
Sao hắn lại biến thành người như vậy, chẳng lẽ yêu cũng giống tính dục, đều sẽ khiến đàn ông khuất phục, trở nên vâng theo bản năng, ích kỷ, xúc động, trở thành nô lệ của ái dục chăng. Thật giống như một người qua đường vẫn luôn cẩn thận tránh mưa, bị một hồi mưa to bất ngờ không kịp đề phòng tưới đẫm toàn thân, ngược lại khiến người ta có dục vọng chạy như điên và thét chói tai dưới trận mưa to. Mình có thể thừa nhận được trận mưa to ướt lạnh này hay không cũng không quan trọng, người qua đường nhìn mình như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng chỉ có ngọn lửa hừng hực mà mưa to cũng không thể dập tắt trong nội tâm, hừng hực thiêu đốt thân thể mình, giống như đốt thành tro cũng sẽ không hối hận.
So với người đàn ông bị ái dục làm mờ hai mắt, thì trên đời này không có ai càng si tình, cũng vô tình hơn, càng nhiệt liệt, cũng càng âm lãnh hơn. Lúc con người bị dục vọng làm chủ, mới là lúc thuần túy phóng túng nhất. Hắn kiên trì không phải vì Kỳ Lương Tần, mà là vì mình, là bởi vì mình đắm chìm trong ái dục này không muốn tự kềm chế, là bởi vì yêu Kỳ Lương Tần, được Kỳ Lương Tần yêu, loại cảm giác này khiến hắn nghiện. Hắn tham luyến loại tình yêu này, hưởng thụ loại hạnh phúc này.
Hắn là vì chính mình mới yêu Kỳ Lương Tần, có lẽ tình yêu phù hợp với nhân tính ích kỷ và bản năng dục vọng như thế, mới thuần túy chân thành tha thiết nhất, càng lâu dài mà kiên nghị.
/123
|