Kỳ Lương Tần không thấy biểu tình của Nghiêm Bách Tông khi nhìn thấy đồ vật mà cậu để lại trong phòng tắm là thế nào, cậu cũng không biết, bởi vì trong tiểu thuyết cũng không có nhắc.
Làm một bộ đam mỹ chủ thụ, kỳ thật dưới phần lớn tình huống, trong lòng Nghiêm Bách Tông nghĩ thế nào, cậu đều không biết. Cậu trở lại phòng, lau mái tóc ướt sũng, đứng ở trước gương phòng tắm, nhìn chính mình.
Cậu cởi áo choàng tắm, trơn bóng đứng ở nơi đó, ngón tay vuốt ve qua từng tấc da thịt, ngón tay cũng là tinh tế trắng nõn, bàn tay như vậy cũng không kém hơn tay Nghiêm Bách Tông ở chỗ nào. Cậu vói đầu ngón tay vào trong miệng, mút vào một chút, ngón tay trắng nõn, bờ môi hồng hồng, mang theo hơi ẩm mới vừa tắm rửa xong.
Nhưng mà trong lòng của cậu vẫn đang suy nghĩ, không công bằng a không công bằng.
Là ai nói nhân sinh bình đẳng, con người sinh ra rõ ràng chính là không bình đẳng, có người sinh ra phú quý, xinh đẹp, có người sinh ra xấu xí, bần cùng. Phú quý có khả năng một đời may mắn, cái gì cũng là tốt nhất, bần cùng có khả năng cố gắng cả đời, vẫn chỉ là một người bình thường. Cậu có lẽ đã từng muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, có danh vọng rất rất cao, mới có thể đánh đồng được với bề ngoài của Kỳ Lương Tần.
Cậu và Nghiêm Bách Tông thật sự không có khả năng sao.
Thẳng nam có độc, giống như mỗi một đồng chí đều biết, nhưng có lúc tình cảm không thể tự khống chế, chính là dễ dàng rơi vào, cam tâm tình nguyện uống rượu độc giải khát. Không có thẳng nam bẻ không cong, chỉ có gay không cố gắng, đều là ảo tưởng của rất nhiều người. Nam nhân trong gương này giống như một yêu tinh, thân là nam nhân cũng không thể phủ nhận hắn xinh đẹp, nếu hắn có một khối tình si, chân tâm đầy đủ, có thể đả động trái tim Nghiêm Bách Tông hay không?
Cậu mặc quần áo tử tế đi ra, nhìn nhìn sàn nhà, lại nhìn nhìn giường lớn, trong lòng nghĩ nếu Nghiêm Tùng Vĩ không trở lại ngủ thì tốt rồi. Cái giường lớn này thật sự ấm áp mềm mại, nằm ở trên đó dù nằm mơ cũng là ngọt ngào. Vì thế cậu liền gọi một cú điện thoại cho Nghiêm Tùng Vĩ.
Điện thoại thông, là Đàm Thanh Thanh nhận: “Hắn đang uống, không biết lúc nào trở về, đến lúc đó xem, cúp đây.”
Kỳ Lương Tần chợt nghe thấy trong điện thoại một trận ồn ào, giống như Nghiêm Tùng Vĩ đang cùng một đám bạn bè vung quyền. Nghiêm Tùng Vĩ quản không nổi miệng, vừa uống rượu liền uống tới bến, tám chín phần là không trở về. Vì thế Kỳ Lương Tần lập tức lên giường, nằm ở trong ổ chăn, cầm cái gối gối lên sau lưng, ở đó chơi di động.
Đại khái chơi đến khoảng mười giờ tối, cơn buồn ngủ liền dâng lên, cậu ngồi dậy nhìn nhìn đối diện, không biết từ lúc nào đèn đã sáng lên, là Nghiêm Bách Tông trở lại.
Cậu lập tức vọt lên, đi đến chỗ dựa vào cửa sổ, kéo cửa sổ nhìn qua đối diện, nhưng khiến cậu cực kỳ ngoài ý muốn chính là, phòng tắm luôn luôn nửa mở ở đối diện lại kéo rèm.
Trong lòng cậu đập bình bịch, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ Nghiêm Bách Tông phát hiện cậu đang rình coi à? Vậy hắn nhìn thấy cái quần chữ T cậu để lại trong phòng tắm chưa? Hắn đang suy nghĩ gì?
Kỳ Lương Tần cảm thấy trong lòng mình như là mèo cào, thật muốn nhìn thấy phản ứng của Nghiêm Bách Tông. Cậu ở cửa sổ nhìn một hồi, cái gì cũng nhìn không tới, có chút hứng thú rã rời, đang muốn đóng cửa sổ, bỗng nhiên nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đứng ở trước cửa sổ sát đất đối diện, cầm trong tay một cái ly, vừa uống nước vừa nhìn qua bên này.
Cậu sợ tới mức lập tức lùi đầu về, ghé vào trên giường động cũng không dám động, sau đó từng chút một đi qua, đụng đến chốt mở trên vách tường, lạch cạch một tiếng tắt đèn.
Trong phòng lập tức lâm vào bóng tối, lần này Nghiêm Bách Tông hẳn là nhìn không thấy cậu, vì thế cậu trộm ló đầu ra, Nghiêm Bách Tông còn đang nhìn về nơi này, dường như cũng không phải đang nhìn nơi này, chỉ là đang trầm tư, lại một lát sau, Nghiêm Bách Tông liền biến mất trước cửa sổ sát đất, căn phòng đối diện trống trơn, chỉ chốc lát cũng tắt đèn.
Kỳ Lương Tần thở dài một hơi, ngã xuống giường, cả người đều hãm trong giường, cậu nằm duỗi hai cái đùi ra, ở trong không khí đạp vài cái.
Mang tâm tư như vầy như kia, rốt cuộc cậu ngủ thật say, một đêm này quả nhiên đều là mộng đẹp, ngày thứ hai ánh mặt trời chiếu vào, ấm áp, cậu ngáp một cái, tay lại đụng đến một thân thể ấm áp.
Cậu sợ tới mức giật mình bò dậy, quay đầu nhìn, là Nghiêm Tùng Vĩ, cũng không biết trở về lúc nào, nằm nghênh ngang trên giường, chỉ mặc cái quần cộc, quần áo ném đầy đất, từ cửa phòng cho đến trên giường, một chiếc giày còn mắc ở trên mắt cá chân.
Cậu nhanh chóng trườn xuống giường, nhảy lên tấm chăn cậu trải dưới đất, Nghiêm Tùng Vĩ nghe thấy tiếng vang mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn cậu.
Kỳ Lương Tần ngồi dưới đất, làm bộ như mới vừa tỉnh: “Anh trở về lúc nào?”
Nghiêm Tùng Vĩ mơ hồ không rõ nói: “Không nhớ rõ.”
Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, may mắn sau khi Nghiêm Tùng Vĩ uống rượu vô cùng thành thật, không có cưỡng ép thượng cậu, không thì nói xem là cậu nên kêu hay là không kêu đây. Không kêu nhất định phải chịu thiệt, kêu thì lại có ích lợi gì, phỏng chừng người Nghiêm gia nghe tiếng chạy tới mở cửa ra, ngược lại sẽ răn dạy cậu một trận: “A, làm sao hả, ông xã cậu sờ sờ cậu hôn hôn cậu mà còn ủy khuất hả, kêu cái gì mà kêu!”
Kỳ Lương Tần quả thực bị tưởng tượng này của mình dọa tới mức tóc gáy chổng ngược, cảnh giác nhìn Nghiêm Tùng Vĩ, nghĩ thầm rằng may mắn Nghiêm Tùng Vĩ vô cùng thẳng.
Nhưng mà nói thật ra, hai anh em Nghiêm thị nếu muốn nói ai có khả năng thao nam nhân nhất, vẫn là Nghiêm Tùng Vĩ càng có khả năng một chút, hắn chơi tương đối quá trớn.
Kỳ Lương Tần nhanh chóng vén cái chăn rũ xuống, đắp lên Nghiêm Tùng Vĩ nửa thân trần.
Kỳ thật dáng người Nghiêm Tùng Vĩ cũng không kém, cũng là chân dài.
Cậu đứng lên đi rửa mặt, bởi vì âm thanh lớn ồn đến Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ than thở hai câu, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn. Cậu liền vặn nước tới nhỏ nhất, sau đó rửa mặt.
Chờ sau khi cậu rửa mặt xong liền ra bên ngoài giúp dì Xuân nấu cơm. Dì Xuân cũng mới vừa dậy, nói: “Nơi này có dì là đủ rồi, con làm chi dậy sớm như thế, người trẻ tuổi không phải đều tham ngủ sao, trở về ngủ thêm một lát.”
“Con ngủ sớm dậy sớm, dưỡng thành thói quen, đến giờ liền tỉnh.”
Dì Xuân nghi hoặc nhìn cậu: “Lúc con vừa tới mỗi ngày ngủ thẳng tới mặt trời lên cao, con là sợ lão thái thái nói con, cho nên dậy sớm đi?” Dì cười cười, nói: “Dậy muộn bà ấy sẽ không cao hứng, chỉ là cũng không cần dậy sớm như thế. Dậy trước khi làm đồ ăn sáng xong là được.”
Kỳ Lương Tần cười cười, đồ ăn sáng là bánh bao và cháo loãng, tay nghề dì Xuân tốt, bánh bao đều là tự mình làm. Cậu thấy phòng bếp quả thật không có chuyện cho mình giúp, vì thế liền ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị ra bên ngoài hô hấp không khí mới mẻ, mới vừa đi tới phòng khách, lại nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đẩy cửa vào.
Hắn mặc một thân trang phục vận động, trên cổ tay cột một cái bao cổ tay màu đen, toàn thân đều là mồ hôi chảy ròng ròng, có thể là do ra mồ hôi, làn da màu mật ong mang theo ửng hồng, ngực ướt một mảnh, theo hô hấp lộ ra cơ ngực hình dạng rõ ràng, cằm còn đang chảy mồ hôi. Nghiêm Bách Tông như vậy thiếu vài phần uy nghiêm thành thục, thêm vài phần lửa nóng tinh thần phấn chấn, nhìn thấy cậu, dùng bao cổ tay lau lau mặt, cặp mắt sáng đến thần kỳ.
Kỳ Lương Tần gọi một tiếng anh cả, Nghiêm Bách Tông “ừm” một tiếng, nhấc chân đi đến phòng ngủ, Kỳ Lương Tần đứng ở tại chỗ, cảm nhận được hơi nóng ẩm ướt trên người Nghiêm Bách Tông, mùi nam nhân càng đậm, khiến cậu nhịn không được hít thêm một hơi, ý thức được mình đang làm cái gì, cậu nhếch môi, đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên quay đầu lại hô: “Đúng rồi, cậu chờ một chút.”
Tim Kỳ Lương Tần đập gia tốc, thấy Nghiêm Bách Tông đi vào bên trong, chỉ chốc lát lại đi ra, cậu nhìn thấy đồ vật trong tay Nghiêm Bách Tông, mặt phút chốc trở nên đỏ bừng, cũng không biết phải nhìn đi chỗ nào, thẹn thùng xoay đầu.
“Là cậu bỏ quên đi?” Nghiêm Bách Tông đưa tới tay cậu: “Lần sau đừng quên.”
Kỳ Lương Tần đỏ mặt đến mức có thể nhỏ ra máu, vươn tay nhận, cũng không dám ngẩng đầu, lại nghe Nghiêm Bách Tông hỏi: “Mặc cái này không khó chịu sao?”
Hết chương 12
Làm một bộ đam mỹ chủ thụ, kỳ thật dưới phần lớn tình huống, trong lòng Nghiêm Bách Tông nghĩ thế nào, cậu đều không biết. Cậu trở lại phòng, lau mái tóc ướt sũng, đứng ở trước gương phòng tắm, nhìn chính mình.
Cậu cởi áo choàng tắm, trơn bóng đứng ở nơi đó, ngón tay vuốt ve qua từng tấc da thịt, ngón tay cũng là tinh tế trắng nõn, bàn tay như vậy cũng không kém hơn tay Nghiêm Bách Tông ở chỗ nào. Cậu vói đầu ngón tay vào trong miệng, mút vào một chút, ngón tay trắng nõn, bờ môi hồng hồng, mang theo hơi ẩm mới vừa tắm rửa xong.
Nhưng mà trong lòng của cậu vẫn đang suy nghĩ, không công bằng a không công bằng.
Là ai nói nhân sinh bình đẳng, con người sinh ra rõ ràng chính là không bình đẳng, có người sinh ra phú quý, xinh đẹp, có người sinh ra xấu xí, bần cùng. Phú quý có khả năng một đời may mắn, cái gì cũng là tốt nhất, bần cùng có khả năng cố gắng cả đời, vẫn chỉ là một người bình thường. Cậu có lẽ đã từng muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, có danh vọng rất rất cao, mới có thể đánh đồng được với bề ngoài của Kỳ Lương Tần.
Cậu và Nghiêm Bách Tông thật sự không có khả năng sao.
Thẳng nam có độc, giống như mỗi một đồng chí đều biết, nhưng có lúc tình cảm không thể tự khống chế, chính là dễ dàng rơi vào, cam tâm tình nguyện uống rượu độc giải khát. Không có thẳng nam bẻ không cong, chỉ có gay không cố gắng, đều là ảo tưởng của rất nhiều người. Nam nhân trong gương này giống như một yêu tinh, thân là nam nhân cũng không thể phủ nhận hắn xinh đẹp, nếu hắn có một khối tình si, chân tâm đầy đủ, có thể đả động trái tim Nghiêm Bách Tông hay không?
Cậu mặc quần áo tử tế đi ra, nhìn nhìn sàn nhà, lại nhìn nhìn giường lớn, trong lòng nghĩ nếu Nghiêm Tùng Vĩ không trở lại ngủ thì tốt rồi. Cái giường lớn này thật sự ấm áp mềm mại, nằm ở trên đó dù nằm mơ cũng là ngọt ngào. Vì thế cậu liền gọi một cú điện thoại cho Nghiêm Tùng Vĩ.
Điện thoại thông, là Đàm Thanh Thanh nhận: “Hắn đang uống, không biết lúc nào trở về, đến lúc đó xem, cúp đây.”
Kỳ Lương Tần chợt nghe thấy trong điện thoại một trận ồn ào, giống như Nghiêm Tùng Vĩ đang cùng một đám bạn bè vung quyền. Nghiêm Tùng Vĩ quản không nổi miệng, vừa uống rượu liền uống tới bến, tám chín phần là không trở về. Vì thế Kỳ Lương Tần lập tức lên giường, nằm ở trong ổ chăn, cầm cái gối gối lên sau lưng, ở đó chơi di động.
Đại khái chơi đến khoảng mười giờ tối, cơn buồn ngủ liền dâng lên, cậu ngồi dậy nhìn nhìn đối diện, không biết từ lúc nào đèn đã sáng lên, là Nghiêm Bách Tông trở lại.
Cậu lập tức vọt lên, đi đến chỗ dựa vào cửa sổ, kéo cửa sổ nhìn qua đối diện, nhưng khiến cậu cực kỳ ngoài ý muốn chính là, phòng tắm luôn luôn nửa mở ở đối diện lại kéo rèm.
Trong lòng cậu đập bình bịch, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ Nghiêm Bách Tông phát hiện cậu đang rình coi à? Vậy hắn nhìn thấy cái quần chữ T cậu để lại trong phòng tắm chưa? Hắn đang suy nghĩ gì?
Kỳ Lương Tần cảm thấy trong lòng mình như là mèo cào, thật muốn nhìn thấy phản ứng của Nghiêm Bách Tông. Cậu ở cửa sổ nhìn một hồi, cái gì cũng nhìn không tới, có chút hứng thú rã rời, đang muốn đóng cửa sổ, bỗng nhiên nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đứng ở trước cửa sổ sát đất đối diện, cầm trong tay một cái ly, vừa uống nước vừa nhìn qua bên này.
Cậu sợ tới mức lập tức lùi đầu về, ghé vào trên giường động cũng không dám động, sau đó từng chút một đi qua, đụng đến chốt mở trên vách tường, lạch cạch một tiếng tắt đèn.
Trong phòng lập tức lâm vào bóng tối, lần này Nghiêm Bách Tông hẳn là nhìn không thấy cậu, vì thế cậu trộm ló đầu ra, Nghiêm Bách Tông còn đang nhìn về nơi này, dường như cũng không phải đang nhìn nơi này, chỉ là đang trầm tư, lại một lát sau, Nghiêm Bách Tông liền biến mất trước cửa sổ sát đất, căn phòng đối diện trống trơn, chỉ chốc lát cũng tắt đèn.
Kỳ Lương Tần thở dài một hơi, ngã xuống giường, cả người đều hãm trong giường, cậu nằm duỗi hai cái đùi ra, ở trong không khí đạp vài cái.
Mang tâm tư như vầy như kia, rốt cuộc cậu ngủ thật say, một đêm này quả nhiên đều là mộng đẹp, ngày thứ hai ánh mặt trời chiếu vào, ấm áp, cậu ngáp một cái, tay lại đụng đến một thân thể ấm áp.
Cậu sợ tới mức giật mình bò dậy, quay đầu nhìn, là Nghiêm Tùng Vĩ, cũng không biết trở về lúc nào, nằm nghênh ngang trên giường, chỉ mặc cái quần cộc, quần áo ném đầy đất, từ cửa phòng cho đến trên giường, một chiếc giày còn mắc ở trên mắt cá chân.
Cậu nhanh chóng trườn xuống giường, nhảy lên tấm chăn cậu trải dưới đất, Nghiêm Tùng Vĩ nghe thấy tiếng vang mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn cậu.
Kỳ Lương Tần ngồi dưới đất, làm bộ như mới vừa tỉnh: “Anh trở về lúc nào?”
Nghiêm Tùng Vĩ mơ hồ không rõ nói: “Không nhớ rõ.”
Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, may mắn sau khi Nghiêm Tùng Vĩ uống rượu vô cùng thành thật, không có cưỡng ép thượng cậu, không thì nói xem là cậu nên kêu hay là không kêu đây. Không kêu nhất định phải chịu thiệt, kêu thì lại có ích lợi gì, phỏng chừng người Nghiêm gia nghe tiếng chạy tới mở cửa ra, ngược lại sẽ răn dạy cậu một trận: “A, làm sao hả, ông xã cậu sờ sờ cậu hôn hôn cậu mà còn ủy khuất hả, kêu cái gì mà kêu!”
Kỳ Lương Tần quả thực bị tưởng tượng này của mình dọa tới mức tóc gáy chổng ngược, cảnh giác nhìn Nghiêm Tùng Vĩ, nghĩ thầm rằng may mắn Nghiêm Tùng Vĩ vô cùng thẳng.
Nhưng mà nói thật ra, hai anh em Nghiêm thị nếu muốn nói ai có khả năng thao nam nhân nhất, vẫn là Nghiêm Tùng Vĩ càng có khả năng một chút, hắn chơi tương đối quá trớn.
Kỳ Lương Tần nhanh chóng vén cái chăn rũ xuống, đắp lên Nghiêm Tùng Vĩ nửa thân trần.
Kỳ thật dáng người Nghiêm Tùng Vĩ cũng không kém, cũng là chân dài.
Cậu đứng lên đi rửa mặt, bởi vì âm thanh lớn ồn đến Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ than thở hai câu, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn. Cậu liền vặn nước tới nhỏ nhất, sau đó rửa mặt.
Chờ sau khi cậu rửa mặt xong liền ra bên ngoài giúp dì Xuân nấu cơm. Dì Xuân cũng mới vừa dậy, nói: “Nơi này có dì là đủ rồi, con làm chi dậy sớm như thế, người trẻ tuổi không phải đều tham ngủ sao, trở về ngủ thêm một lát.”
“Con ngủ sớm dậy sớm, dưỡng thành thói quen, đến giờ liền tỉnh.”
Dì Xuân nghi hoặc nhìn cậu: “Lúc con vừa tới mỗi ngày ngủ thẳng tới mặt trời lên cao, con là sợ lão thái thái nói con, cho nên dậy sớm đi?” Dì cười cười, nói: “Dậy muộn bà ấy sẽ không cao hứng, chỉ là cũng không cần dậy sớm như thế. Dậy trước khi làm đồ ăn sáng xong là được.”
Kỳ Lương Tần cười cười, đồ ăn sáng là bánh bao và cháo loãng, tay nghề dì Xuân tốt, bánh bao đều là tự mình làm. Cậu thấy phòng bếp quả thật không có chuyện cho mình giúp, vì thế liền ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị ra bên ngoài hô hấp không khí mới mẻ, mới vừa đi tới phòng khách, lại nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đẩy cửa vào.
Hắn mặc một thân trang phục vận động, trên cổ tay cột một cái bao cổ tay màu đen, toàn thân đều là mồ hôi chảy ròng ròng, có thể là do ra mồ hôi, làn da màu mật ong mang theo ửng hồng, ngực ướt một mảnh, theo hô hấp lộ ra cơ ngực hình dạng rõ ràng, cằm còn đang chảy mồ hôi. Nghiêm Bách Tông như vậy thiếu vài phần uy nghiêm thành thục, thêm vài phần lửa nóng tinh thần phấn chấn, nhìn thấy cậu, dùng bao cổ tay lau lau mặt, cặp mắt sáng đến thần kỳ.
Kỳ Lương Tần gọi một tiếng anh cả, Nghiêm Bách Tông “ừm” một tiếng, nhấc chân đi đến phòng ngủ, Kỳ Lương Tần đứng ở tại chỗ, cảm nhận được hơi nóng ẩm ướt trên người Nghiêm Bách Tông, mùi nam nhân càng đậm, khiến cậu nhịn không được hít thêm một hơi, ý thức được mình đang làm cái gì, cậu nhếch môi, đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên quay đầu lại hô: “Đúng rồi, cậu chờ một chút.”
Tim Kỳ Lương Tần đập gia tốc, thấy Nghiêm Bách Tông đi vào bên trong, chỉ chốc lát lại đi ra, cậu nhìn thấy đồ vật trong tay Nghiêm Bách Tông, mặt phút chốc trở nên đỏ bừng, cũng không biết phải nhìn đi chỗ nào, thẹn thùng xoay đầu.
“Là cậu bỏ quên đi?” Nghiêm Bách Tông đưa tới tay cậu: “Lần sau đừng quên.”
Kỳ Lương Tần đỏ mặt đến mức có thể nhỏ ra máu, vươn tay nhận, cũng không dám ngẩng đầu, lại nghe Nghiêm Bách Tông hỏi: “Mặc cái này không khó chịu sao?”
Hết chương 12
/123
|