Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, cậu nhanh chóng dán phía sau cửa nghe, chợt nghe thấy Nghiêm Bách Tông khụ một tiếng hỏi: “Dì Xuân, người trong phòng lão nhị là ai?”
“Chính là cái đó…” Hiển nhiên dì Xuân không biết nên xưng hô cậu như thế nào: “Kỳ tiên sinh, Tùng Vĩ…”
”À. Tôi thấy bên trong đèn sáng, còn tưởng rằng lão nhị trở lại.”
Hiển nhiên dì Xuân cẩn thận hơn một ít, có lẽ là sợ cậu nghe được, âm thanh đè thấp rất nhiều. Cậu chỉ nghe được Nghiêm Bách Tông ừm vài tiếng, bên ngoài liền không còn âm thanh. Cậu trộm đẩy cửa ra, xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra ngoài, trong phòng khách đã không có người.
Cậu thở ra một hơi, về giường ngồi, lại nhìn thấy ngoài cửa sổ có rất nhiều ánh sáng. Cậu quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy đèn ở căn phòng đối diện sáng lên.
Lần đầu tiên Kỳ Lương rình coi Nghiêm Bách Tông, cũng không phải là do bất cứ dục vọng xấu xa gì, cậu chỉ là đơn thuần thấy mới lạ. Miêu tả trong tiểu thuyết nói, nhà họ Nghiêm gia đại nghiệp đại, ở một căn biệt thự siêu lớn hình chữ H, phòng khách ở khu ngang, đó là khu vực công cộng, hai bên chính là bốn căn phòng ở. Nhưng mà ý tứ chính là, căn phòng Kỳ Lương Tần ở cùng với căn phòng Nghiêm Bách Tông ở vừa lúc đối diện, ở giữa cách một cái hoa viên nhỏ.
Hiện giờ là cuối mùa xuân, thời tiết chuyển nóng, bởi vậy hai bên cửa sổ đều mở, hương khí trong hoa viên cuối mùa xuân có chút thơm ngọt, giống như làn gió buổi tối mang theo cảm giác ấm áp. Không biết có bao nhiêu buổi đêm, Kỳ Lương Tần trộm ngồi ở trước giường, giống như đói khát nhìn căn phòng đối diện, rình coi nhất cử nhất động của Nghiêm Bách Tông. Y cũng sẽ cố ý kéo bức màn phòng mình ra, sau đó mặc quần áo dâm đãng đi tới đi lui trước cửa sổ.
Kỳ Lương rất ngạc nhiên, có phải thật sự có thể nhìn thấy hay không. Vì thế cậu chép chép miệng, ngượng ngùng đi đến phía trước cửa sổ.
Kết quả cậu lập tức mở to hai mắt, cậu nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đang tắm.
Cửa sổ phòng tắm cũng không lớn, bức màn còn thường thường bay lên che chắn tầm mắt cậu. Bả vai Nghiêm Bách Tông vừa rộng vừa dày, sống lưng rộng lớn, bởi vì thân 189 đủ cao, cho nên eo lưng cũng là hình dáng thon dài mà cậu yêu nhất, miêu tả trong tiểu thuyết nói là eo chó đực khiến người ta miên man bất định, bờ mông chật hẹp mà cao ngất, có một loại gợi cảm ẩn nhẫn căng đầy sức bật, bắp đùi tráng kiện tràn ngập cảm giác lực lượng, cẳng chân thực thẳng, chúng nó hợp thành hai cái chân dài, có lớp lông tinh mịn màu đen bị nước làm ướt nhẹp dán ở phía trên. Hiện giờ người này đưa lưng về phía cậu, cậu không nhìn được càng nhiều, nhưng mà không cần nhìn cậu cũng biết chính diện là bộ dạng thế nào, ngực bụng cơ bắp ẩn chứa sức co giãn như thế nào, nhân ngư tuyến đường cong rõ ràng như thế nào, cái vật nào đó khiến tim người ta đập nhanh và run rẩy như thế nào. Cậu nhìn hai tay Nghiêm Bách Tông xoa xoa tóc, bọt nước theo đường cong cơ bắp hắn chảy xuống, tràn ngập một loại sắc đẹp mạnh mẽ rắn chắc.
Kỳ thật cậu nhìn cũng không có rõ ràng như vậy, chỉ có điều mỗi một chương của tiểu thuyết này cậu đều xem qua rất nhiều lần, đối với thân thể Nghiêm Bách Tông cậu xa lạ lại quen thuộc, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người thật, chỉ là dường như ngay cả hoa văn cơ bắp và mỗi một sợi lông của hắn cậu đều rất quen thuộc. Nghiêm Bách Tông không phải là loại hình cường tráng và bưu hãn tục tằng, hắn càng giống một thân sĩ, hơi có vẻ lạnh lùng và khoảng cách, cơ bắp trên người vừa vặn, thuộc loại điển hình mặc quần áo lộ gầy cởi quần áo lộ thịt, hắn tràn ngập hơi thở thân sĩ và cấm dục trưởng thành, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được lực lượng của hắn, dưới tây trang giày da lộ ra hơi thở hormone không cách nào che giấu. Người này ở ngay đối diện cậu tắm rửa, Kỳ Lương miệng khô lưỡi khô, vẻ mặt đỏ bừng, dường như cậu cảm nhận được cái loại hơi thở bức người này, cúi đầu ngại ngùng nhìn tiếp, cảm thấy vạn phần mất thể diện.
Cậu là một người vô cùng ngại ngùng, từng một lần cho là mình có chướng ngại xã giao. Cho dù cậu dị thường cô độc tịch mịch, khát vọng nam nhân quan tâm, nhưng cậu chưa bao giờ làm việc vượt quá khuôn phép. Cậu giống như bỗng nhiên ý thức được mình đang làm cái gì, nhanh chóng lui về.
Chỉ là… chỉ là nhìn một cái, hẳn là không trái pháp luật đi.
Cậu sống hai mươi tám năm, trừ mình ra, trong sinh hoạt hiện thực còn chưa từng xem qua người khác trần truồng. Thời đại học là phòng tắm công cộng, mỗi lần đi vào cậu đều không dám nhìn loạn, luôn hoang mang rối loạn đi vào, mơ mơ màng màng đi ra, chỉ biết là mình nhìn qua một đám thân thể, lại nhớ không nổi dáng vẻ thân thể người khác như thế nào. Cậu nổi danh là có tà tâm không có tặc đảm*, có lẽ cậu cũng vì tính hướng mà có phức cảm tự ti thật sâu, cậu sợ bị người ta biết cậu nhìn lén người khác, xem cậu thành hồng thủy mãnh thú.
*Có ý xấu nhưng không có gan làm.
Nhưng hiện giờ cậu lại có thể nhìn lén Nghiêm Bách Tông. Đối phương chính là Nghiêm Bách Tông đó, trong lòng cậu nghĩ, cuộc sống hiện thực không có cực phẩm thẳng nam, với cậu mà nói, không khác gì một khối hormone hành tẩu. Cậu bỗng nhiên có thể hiểu được Kỳ Lương Tần.
Đây là chương thứ nhất tiểu thuyết, Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông lần đầu tiên gặp mặt. Lần gặp đầu xấu hổ này nổi lên vô số gợn sóng trong lòng Kỳ Lương Tần. Y đối với Nghiêm Bách Tông vừa gặp đã thương, mà Nghiêm Bách Tông thậm chí còn không thấy rõ ràng mặt y.
Hiện giờ ngẫm lại, đoạn truyện này dường như ngay từ đầu đã lộ ra một chút thương cảm, kiên trì tuân theo thiết lập nhất quán người đáng giận tất có chỗ đáng thương.
Kỳ Lương Tần xuất thân không tốt, xem như là kẻ thành tinh đi ra từ nhà cùng khổ. Y và lão nhị Nghiêm gia Nghiêm Tùng Vĩ là hợp đồng hôn nhân, trên ý nghĩa nghiêm khắc thì Kỳ Lương Tần với hắn ta cũng không tính là vợ chồng. Bản thân Nghiêm Tùng Vĩ cũng không có hứng thú với nam nhân, hắn ta yêu một cô gái phục vụ đêm, nhưng mà lão thái thái Nghiêm gia kiên quyết không đồng ý, Nghiêm lão nhị ăn chơi trác táng, nên đáng giận như thế nào thì có như thế đó, tìm một nam nhân đến kết hôn, chính là để nói với Nghiêm lão thái thái, Thu Hương* đều là nhờ so sánh mà ra, cô gái phục vụ đêm chung quy vẫn tốt hơn một nam nhân.
*Thu Hương: nhân vật trong Đường Bá Hổ và Thu Hương, là một cô gái đẹp có tài.
Nghiêm lão thái thái giận đến vào viện, hôn lễ của hai người cũng không làm, Nghiêm Tùng Vĩ liền mang người về. Nghiêm Tùng Vĩ rất ít khi về nhà ngủ, chỉ cần hắn ta trở về Kỳ Lương Tần đều chỉ có thể nằm dưới đất. Bởi vì không trải qua lệnh của cha mẹ, cho nên Kỳ Lương Tần tại Nghiêm gia cũng không được yêu thích, y chỉ có tiền, nhưng may mà có tiền.
Kỳ Lương Tần rất yêu tiền, cũng giống như sau này y rất yêu sắc (sắc dục), y cũng thực khôn khéo, biết làm thế nào lợi dụng chính mình để đạt được tiền và sắc.
Thân thể hai mươi tuổi, còn mang theo hơi thở thanh xuân. Kỳ Lương Tần lúc này, còn là một con chim non. Sau khi Kỳ Lương Tần yêu Nghiêm Bách Tông, yêu mà không được, mới dần dần điên cuồng.
Cậu thử nghiền ngẫm tâm tình một người như vậy, nhưng mà cậu nghiền ngẫm không ra. Kỳ Lương Tần không phải Kỳ Lương, y thanh xuân, xinh đẹp như vậy, y có thắt lưng vô cùng mảnh khảnh, nhưng mà cũng không gầy yếu, ngược lại mượt mà bóng loáng, tràn ngập lực mềm dẻo, không sợ bị gãy, thoạt nhìn còn muốn tốt hơn thắt lưng phụ nữ. Nhưng mà mông lại dị thường cong vểnh, chỉ có thể nói là “mông mật đào” cực phẩm trong truyện. Đây là bộ phận có tiền vốn nhất của Kỳ Lương Tần, đại khái không có nam nhân nào không yêu bờ mông có hình dạng tuyệt đẹp lại có xúc cảm, mặc kệ là thẳng nam hay là gay. Bản thân Kỳ Lương cũng không có thân thể như vậy. Thân thể cậu tuy rằng mẫn cảm, nhưng mà bình thường, không bóng loáng và tinh tế như vậy, lại tràn ngập sức sống tựa như rắn.
Cậu không thể giống tiểu thuyết viết, quyến rũ không thành ngược lại bù thêm tính mạng. Cậu phải kính nhi viễn chi với Nghiêm Bách Tông, dù sao thì dựa theo tư tưởng của tác giả, không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, giống như Võ Tòng với Phan Kim Liên, Nghiêm Bách Tông đối với Kỳ Lương Tần, cũng chỉ là một sự tồn tại khát vọng mà không thể có được, cậu và Nghiêm Bách Tông, hẳn là không có kết quả.
Kỳ Lương nằm trên giường mềm mại nghĩ như vậy. Nghiêm Bách Tông mặc dù tốt, nhưng mà có độc, sẽ lấy mạng của cậu. Đối với cậu mà nói, Nghiêm Bách Tông chính là một sự tồn tại kích lên dục vọng của cậu, cậu cũng không thương hắn, không đáng vì thế mà trả giá sinh mệnh. Chỉ là nam nhân hoàn mỹ như vậy, nếu tiếp xúc quá nhiều, chỉ sợ thực khó mà không yêu. Cậu cảm nhận được mình rục rịch, muốn đem phần rục rịch này bóp chết từ trong trứng. Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, ngày hôm sau tỉnh lại sắc trời đã sáng.
Cậu là bị điện thoại của Nghiêm Tùng Vĩ đánh thức, giọng nói xa lạ trong điện thoại nói với cậu: “Nghỉ ngơi một ngày không sai biệt lắm đi, nhanh chóng trở về hầu hạ lão thái thái.”
Dựa theo nội dung tiểu thuyết, tiếp theo cậu phải đến bệnh viện vấn an Nghiêm lão thái thái, mà còn chịu đủ nhục nhã.
Cậu vừa mới xuyên qua, còn chưa muốn đối mặt đám người Nghiêm gia, cậu muốn trốn ở trong phòng chỉnh lý cho tốt một chút, hơn nữa vấn an lão thái thái, tất phải gặp gỡ Nghiêm Bách Tông, cậu còn chưa có sửa sang tốt cảm xúc, nghĩ tốt biện pháp ứng phó, cậu không muốn đi.
Nhưng mà Kỳ Lương phát hiện tính toán của cậu thất bại, nếu cậu đã xuyên thành Kỳ Lương Tần, liền phải dựa theo nội dung mà đi. Cậu liền khó hiểu mà bắt đầu đau đầu, cảm giác tựa như hồn phách muốn xuất khiếu, so với chết còn khó chịu hơn, thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Cậu giống như ý thức được mình không thể thay đổi nội dung đã có, vì thế sửa soạn xong quần áo ra cửa. Bầu trời bên ngoài âm u, như là tràn ngập một đám sương mù, nhưng trong viện cánh hoa bay loạn hoa mắt người, hương khí rục rịch. Bàn đu dây bị gió gợi lên, lắc lắc lắc lắc, phát ra tiếng vang cạch cạch. Đầu cậu không đau, lòng cũng không hoảng hốt, thần thanh khí sảng, mặt mày sáng rõ, giống như nhặt được cuộc sống mới. Điều này xác minh phỏng đoán của cậu. Hiện giờ cậu sống trong quỹ đạo đã định, không thể lệch khỏi quỹ đạo.
Nhưng trong lòng cậu thấp thỏm, thực thấp thỏm, khả năng cũng có một chút hưng phấn, bởi vì dựa theo kịch bản, cậu thật sự còn có một đoạn đường rất dài phải đi: cậu phải khiêu khích Nghiêm Bách Tông, không phân ngày đêm, không biết lễ nghi liêm sỉ mà khiêu khích.
Lần đầu tiên Kỳ Lương Tần khiêu khích Nghiêm Bách Tông, chính là trong buổi liên hoan gia đình kế tiếp.
“Chính là cái đó…” Hiển nhiên dì Xuân không biết nên xưng hô cậu như thế nào: “Kỳ tiên sinh, Tùng Vĩ…”
”À. Tôi thấy bên trong đèn sáng, còn tưởng rằng lão nhị trở lại.”
Hiển nhiên dì Xuân cẩn thận hơn một ít, có lẽ là sợ cậu nghe được, âm thanh đè thấp rất nhiều. Cậu chỉ nghe được Nghiêm Bách Tông ừm vài tiếng, bên ngoài liền không còn âm thanh. Cậu trộm đẩy cửa ra, xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra ngoài, trong phòng khách đã không có người.
Cậu thở ra một hơi, về giường ngồi, lại nhìn thấy ngoài cửa sổ có rất nhiều ánh sáng. Cậu quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy đèn ở căn phòng đối diện sáng lên.
Lần đầu tiên Kỳ Lương rình coi Nghiêm Bách Tông, cũng không phải là do bất cứ dục vọng xấu xa gì, cậu chỉ là đơn thuần thấy mới lạ. Miêu tả trong tiểu thuyết nói, nhà họ Nghiêm gia đại nghiệp đại, ở một căn biệt thự siêu lớn hình chữ H, phòng khách ở khu ngang, đó là khu vực công cộng, hai bên chính là bốn căn phòng ở. Nhưng mà ý tứ chính là, căn phòng Kỳ Lương Tần ở cùng với căn phòng Nghiêm Bách Tông ở vừa lúc đối diện, ở giữa cách một cái hoa viên nhỏ.
Hiện giờ là cuối mùa xuân, thời tiết chuyển nóng, bởi vậy hai bên cửa sổ đều mở, hương khí trong hoa viên cuối mùa xuân có chút thơm ngọt, giống như làn gió buổi tối mang theo cảm giác ấm áp. Không biết có bao nhiêu buổi đêm, Kỳ Lương Tần trộm ngồi ở trước giường, giống như đói khát nhìn căn phòng đối diện, rình coi nhất cử nhất động của Nghiêm Bách Tông. Y cũng sẽ cố ý kéo bức màn phòng mình ra, sau đó mặc quần áo dâm đãng đi tới đi lui trước cửa sổ.
Kỳ Lương rất ngạc nhiên, có phải thật sự có thể nhìn thấy hay không. Vì thế cậu chép chép miệng, ngượng ngùng đi đến phía trước cửa sổ.
Kết quả cậu lập tức mở to hai mắt, cậu nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đang tắm.
Cửa sổ phòng tắm cũng không lớn, bức màn còn thường thường bay lên che chắn tầm mắt cậu. Bả vai Nghiêm Bách Tông vừa rộng vừa dày, sống lưng rộng lớn, bởi vì thân 189 đủ cao, cho nên eo lưng cũng là hình dáng thon dài mà cậu yêu nhất, miêu tả trong tiểu thuyết nói là eo chó đực khiến người ta miên man bất định, bờ mông chật hẹp mà cao ngất, có một loại gợi cảm ẩn nhẫn căng đầy sức bật, bắp đùi tráng kiện tràn ngập cảm giác lực lượng, cẳng chân thực thẳng, chúng nó hợp thành hai cái chân dài, có lớp lông tinh mịn màu đen bị nước làm ướt nhẹp dán ở phía trên. Hiện giờ người này đưa lưng về phía cậu, cậu không nhìn được càng nhiều, nhưng mà không cần nhìn cậu cũng biết chính diện là bộ dạng thế nào, ngực bụng cơ bắp ẩn chứa sức co giãn như thế nào, nhân ngư tuyến đường cong rõ ràng như thế nào, cái vật nào đó khiến tim người ta đập nhanh và run rẩy như thế nào. Cậu nhìn hai tay Nghiêm Bách Tông xoa xoa tóc, bọt nước theo đường cong cơ bắp hắn chảy xuống, tràn ngập một loại sắc đẹp mạnh mẽ rắn chắc.
Kỳ thật cậu nhìn cũng không có rõ ràng như vậy, chỉ có điều mỗi một chương của tiểu thuyết này cậu đều xem qua rất nhiều lần, đối với thân thể Nghiêm Bách Tông cậu xa lạ lại quen thuộc, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người thật, chỉ là dường như ngay cả hoa văn cơ bắp và mỗi một sợi lông của hắn cậu đều rất quen thuộc. Nghiêm Bách Tông không phải là loại hình cường tráng và bưu hãn tục tằng, hắn càng giống một thân sĩ, hơi có vẻ lạnh lùng và khoảng cách, cơ bắp trên người vừa vặn, thuộc loại điển hình mặc quần áo lộ gầy cởi quần áo lộ thịt, hắn tràn ngập hơi thở thân sĩ và cấm dục trưởng thành, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được lực lượng của hắn, dưới tây trang giày da lộ ra hơi thở hormone không cách nào che giấu. Người này ở ngay đối diện cậu tắm rửa, Kỳ Lương miệng khô lưỡi khô, vẻ mặt đỏ bừng, dường như cậu cảm nhận được cái loại hơi thở bức người này, cúi đầu ngại ngùng nhìn tiếp, cảm thấy vạn phần mất thể diện.
Cậu là một người vô cùng ngại ngùng, từng một lần cho là mình có chướng ngại xã giao. Cho dù cậu dị thường cô độc tịch mịch, khát vọng nam nhân quan tâm, nhưng cậu chưa bao giờ làm việc vượt quá khuôn phép. Cậu giống như bỗng nhiên ý thức được mình đang làm cái gì, nhanh chóng lui về.
Chỉ là… chỉ là nhìn một cái, hẳn là không trái pháp luật đi.
Cậu sống hai mươi tám năm, trừ mình ra, trong sinh hoạt hiện thực còn chưa từng xem qua người khác trần truồng. Thời đại học là phòng tắm công cộng, mỗi lần đi vào cậu đều không dám nhìn loạn, luôn hoang mang rối loạn đi vào, mơ mơ màng màng đi ra, chỉ biết là mình nhìn qua một đám thân thể, lại nhớ không nổi dáng vẻ thân thể người khác như thế nào. Cậu nổi danh là có tà tâm không có tặc đảm*, có lẽ cậu cũng vì tính hướng mà có phức cảm tự ti thật sâu, cậu sợ bị người ta biết cậu nhìn lén người khác, xem cậu thành hồng thủy mãnh thú.
*Có ý xấu nhưng không có gan làm.
Nhưng hiện giờ cậu lại có thể nhìn lén Nghiêm Bách Tông. Đối phương chính là Nghiêm Bách Tông đó, trong lòng cậu nghĩ, cuộc sống hiện thực không có cực phẩm thẳng nam, với cậu mà nói, không khác gì một khối hormone hành tẩu. Cậu bỗng nhiên có thể hiểu được Kỳ Lương Tần.
Đây là chương thứ nhất tiểu thuyết, Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông lần đầu tiên gặp mặt. Lần gặp đầu xấu hổ này nổi lên vô số gợn sóng trong lòng Kỳ Lương Tần. Y đối với Nghiêm Bách Tông vừa gặp đã thương, mà Nghiêm Bách Tông thậm chí còn không thấy rõ ràng mặt y.
Hiện giờ ngẫm lại, đoạn truyện này dường như ngay từ đầu đã lộ ra một chút thương cảm, kiên trì tuân theo thiết lập nhất quán người đáng giận tất có chỗ đáng thương.
Kỳ Lương Tần xuất thân không tốt, xem như là kẻ thành tinh đi ra từ nhà cùng khổ. Y và lão nhị Nghiêm gia Nghiêm Tùng Vĩ là hợp đồng hôn nhân, trên ý nghĩa nghiêm khắc thì Kỳ Lương Tần với hắn ta cũng không tính là vợ chồng. Bản thân Nghiêm Tùng Vĩ cũng không có hứng thú với nam nhân, hắn ta yêu một cô gái phục vụ đêm, nhưng mà lão thái thái Nghiêm gia kiên quyết không đồng ý, Nghiêm lão nhị ăn chơi trác táng, nên đáng giận như thế nào thì có như thế đó, tìm một nam nhân đến kết hôn, chính là để nói với Nghiêm lão thái thái, Thu Hương* đều là nhờ so sánh mà ra, cô gái phục vụ đêm chung quy vẫn tốt hơn một nam nhân.
*Thu Hương: nhân vật trong Đường Bá Hổ và Thu Hương, là một cô gái đẹp có tài.
Nghiêm lão thái thái giận đến vào viện, hôn lễ của hai người cũng không làm, Nghiêm Tùng Vĩ liền mang người về. Nghiêm Tùng Vĩ rất ít khi về nhà ngủ, chỉ cần hắn ta trở về Kỳ Lương Tần đều chỉ có thể nằm dưới đất. Bởi vì không trải qua lệnh của cha mẹ, cho nên Kỳ Lương Tần tại Nghiêm gia cũng không được yêu thích, y chỉ có tiền, nhưng may mà có tiền.
Kỳ Lương Tần rất yêu tiền, cũng giống như sau này y rất yêu sắc (sắc dục), y cũng thực khôn khéo, biết làm thế nào lợi dụng chính mình để đạt được tiền và sắc.
Thân thể hai mươi tuổi, còn mang theo hơi thở thanh xuân. Kỳ Lương Tần lúc này, còn là một con chim non. Sau khi Kỳ Lương Tần yêu Nghiêm Bách Tông, yêu mà không được, mới dần dần điên cuồng.
Cậu thử nghiền ngẫm tâm tình một người như vậy, nhưng mà cậu nghiền ngẫm không ra. Kỳ Lương Tần không phải Kỳ Lương, y thanh xuân, xinh đẹp như vậy, y có thắt lưng vô cùng mảnh khảnh, nhưng mà cũng không gầy yếu, ngược lại mượt mà bóng loáng, tràn ngập lực mềm dẻo, không sợ bị gãy, thoạt nhìn còn muốn tốt hơn thắt lưng phụ nữ. Nhưng mà mông lại dị thường cong vểnh, chỉ có thể nói là “mông mật đào” cực phẩm trong truyện. Đây là bộ phận có tiền vốn nhất của Kỳ Lương Tần, đại khái không có nam nhân nào không yêu bờ mông có hình dạng tuyệt đẹp lại có xúc cảm, mặc kệ là thẳng nam hay là gay. Bản thân Kỳ Lương cũng không có thân thể như vậy. Thân thể cậu tuy rằng mẫn cảm, nhưng mà bình thường, không bóng loáng và tinh tế như vậy, lại tràn ngập sức sống tựa như rắn.
Cậu không thể giống tiểu thuyết viết, quyến rũ không thành ngược lại bù thêm tính mạng. Cậu phải kính nhi viễn chi với Nghiêm Bách Tông, dù sao thì dựa theo tư tưởng của tác giả, không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, giống như Võ Tòng với Phan Kim Liên, Nghiêm Bách Tông đối với Kỳ Lương Tần, cũng chỉ là một sự tồn tại khát vọng mà không thể có được, cậu và Nghiêm Bách Tông, hẳn là không có kết quả.
Kỳ Lương nằm trên giường mềm mại nghĩ như vậy. Nghiêm Bách Tông mặc dù tốt, nhưng mà có độc, sẽ lấy mạng của cậu. Đối với cậu mà nói, Nghiêm Bách Tông chính là một sự tồn tại kích lên dục vọng của cậu, cậu cũng không thương hắn, không đáng vì thế mà trả giá sinh mệnh. Chỉ là nam nhân hoàn mỹ như vậy, nếu tiếp xúc quá nhiều, chỉ sợ thực khó mà không yêu. Cậu cảm nhận được mình rục rịch, muốn đem phần rục rịch này bóp chết từ trong trứng. Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, ngày hôm sau tỉnh lại sắc trời đã sáng.
Cậu là bị điện thoại của Nghiêm Tùng Vĩ đánh thức, giọng nói xa lạ trong điện thoại nói với cậu: “Nghỉ ngơi một ngày không sai biệt lắm đi, nhanh chóng trở về hầu hạ lão thái thái.”
Dựa theo nội dung tiểu thuyết, tiếp theo cậu phải đến bệnh viện vấn an Nghiêm lão thái thái, mà còn chịu đủ nhục nhã.
Cậu vừa mới xuyên qua, còn chưa muốn đối mặt đám người Nghiêm gia, cậu muốn trốn ở trong phòng chỉnh lý cho tốt một chút, hơn nữa vấn an lão thái thái, tất phải gặp gỡ Nghiêm Bách Tông, cậu còn chưa có sửa sang tốt cảm xúc, nghĩ tốt biện pháp ứng phó, cậu không muốn đi.
Nhưng mà Kỳ Lương phát hiện tính toán của cậu thất bại, nếu cậu đã xuyên thành Kỳ Lương Tần, liền phải dựa theo nội dung mà đi. Cậu liền khó hiểu mà bắt đầu đau đầu, cảm giác tựa như hồn phách muốn xuất khiếu, so với chết còn khó chịu hơn, thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Cậu giống như ý thức được mình không thể thay đổi nội dung đã có, vì thế sửa soạn xong quần áo ra cửa. Bầu trời bên ngoài âm u, như là tràn ngập một đám sương mù, nhưng trong viện cánh hoa bay loạn hoa mắt người, hương khí rục rịch. Bàn đu dây bị gió gợi lên, lắc lắc lắc lắc, phát ra tiếng vang cạch cạch. Đầu cậu không đau, lòng cũng không hoảng hốt, thần thanh khí sảng, mặt mày sáng rõ, giống như nhặt được cuộc sống mới. Điều này xác minh phỏng đoán của cậu. Hiện giờ cậu sống trong quỹ đạo đã định, không thể lệch khỏi quỹ đạo.
Nhưng trong lòng cậu thấp thỏm, thực thấp thỏm, khả năng cũng có một chút hưng phấn, bởi vì dựa theo kịch bản, cậu thật sự còn có một đoạn đường rất dài phải đi: cậu phải khiêu khích Nghiêm Bách Tông, không phân ngày đêm, không biết lễ nghi liêm sỉ mà khiêu khích.
Lần đầu tiên Kỳ Lương Tần khiêu khích Nghiêm Bách Tông, chính là trong buổi liên hoan gia đình kế tiếp.
/123
|