Nếu nói Nghiêm Bách Tông có khuyết điểm gì, vậy có lẽ chính là quá đứng đắn.
Đứng đắn vốn là một từ ngữ tốt, nhưng mà quá đứng đắn, cũng ít nhiều sẽ có chút phong kiến và chủ nghĩa đại nam tử, ngẫu nhiên còn có chút chất phác không thú vị, giống như ông thầy đồ. Nhưng may mà con người hắn tính tình ngay ngắn không hung ác, sẽ không khiến người ta chán ghét. Cũng có lẽ là do tính tình hắn như vậy, ba mươi năm gợn sóng không sợ hãi tứ bình bát ổn*, mới bị tao khí của Kỳ Lương Tần đâm ra một lỗ.
*Tứ bình bát ổn: bốn phía yên bình, tám phương ổn định.
Nghiêm Bách Tông đem việc này quy kết do Kỳ Lương Tần là một đồng chí, hơn nữa thực rõ ràng là một số 0. Ở trong mắt hắn, giữa số 0 và đàn ông vẫn có khác nhau. Một 0 tình nguyện thần phục dưới đũng quần đàn ông, đại khái cũng coi như một nửa phụ nữ. Hắn có dục vọng với một người đàn ông như vậy, cũng là bản năng động vật.
Nghiêm Bách Tông hút thuốc yên lặng nghĩ, trong đầu hiện lên không ngừng, vẫn là tấm lưng tinh tế mượt mà kia.
Eo nhỏ mông tròn, chân dài thẳng tắp.
Có một số việc giống như lũ xuân ập đến một con đê, lũ xuân tới mãnh liệt, mặt nước càng ngày càng cao, con đê kia dường như tùy thời đều có khả năng vỡ ra, nhưng cũng vẫn luôn vững chắc không thể phá. Mãi đến một ngày con đê này bị thủng một lỗ cực kỳ nhỏ, có lẽ chỉ là một cái hang kiến, nhưng hồng thủy rất mạnh, một phát không thể vãn hồi, con đê ngàn dặm cũng nháy mắt hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Ngày mùa hè nóng bức, miệng vết thương liền lành chậm một chút. Lúc Kỳ Lương Tần đổi băng gạc cho vết thương, phát hiện miệng vết thương có một chút nhiễm trùng.
“Vẫn là đi bệnh viện nhìn một chút đi, cũng để yên tâm. Chân bị thương thì lành sớm một chút mới tốt, ” lão thái thái đang muốn ra ngoài dặn dò: “Bảo Nghiêm Viện đi với con.”
“Em không có rảnh, em hẹn người rồi, em thấy anh cả có nhà, kêu anh ấy đưa anh đi đi.”
Nghiêm Viện nói xong liền đi tìm Nghiêm Bách Tông. Kỳ Lương Tần ăn mặc chỉnh tề, quả nhiên thấy Nghiêm Bách Tông tiến vào, hỏi: “Nghiêm Viện nói vết thương của cậu nhiễm trùng à?”
Kỳ Lương Tần gật đầu, Nghiêm Bách Tông đi đến bên giường ngồi xuống: “Tôi nhìn xem.”
Kỳ Lương Tần có chút ngượng ngùng, nhưng mà cũng ngại cự tuyệt, cậu liền cởi băng gạc, miệng còn ngại ngùng nói: “Che kín, có chút mùi.”
Nghiêm Bách Tông cũng không giống như để ý, nắm cổ chân cậu nâng chân cậu lên một ít, nhìn nhìn: “Có hơi mưng mủ, đi thôi, đi bệnh viện xem.”
Nhưng mà lần này Nghiêm Bách Tông cũng không có nâng cậu, cậu ở phía sau khập khiễng đi theo, Nghiêm Bách Tông ra cửa, nói: “Tôi đi lái xe tới đây, cậu ở ngay đây đi.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, đứng ở trong sân. Ánh mặt trời tháng bảy nóng bức dị thường, cậu đứng ở dưới tán cây chờ Nghiêm Bách Tông tới đón cậu.
Lần này không đi bệnh viện, đi bệnh viện làm thủ tục rất phiền toái, chút vết thương nhỏ này phòng khám nhỏ có thể giải quyết. Nghiêm Bách Tông dẫn cậu đến một phòng khám tên là “Thụy Hiên” xử lý và băng bó. Bác sĩ phòng khám kia dường như quen biết Nghiêm Bách Tông, còn hỏi: “Đây là…?”
“Một người em trai của tôi, ” Nghiêm Bách Tông nói.
Kỳ Lương Tần cúi đầu, lỗ tai lại muốn đỏ. Nghiêm Bách Tông cũng không nói cậu là em vợ hắn, đại khái cái từ em vợ này đối với người đứng đắn như Nghiêm Bách Tông mà nói có chút buồn cười hoang đường, hắn cũng không nói đây là người yêu của em trai tôi, đại khái là hắn lười giải thích với bác sĩ về việc em trai hắn kết hôn với một người đàn ông.
“Tận lực đừng dính nước, mỗi ngày đổi một chút thuốc, kiêng ăn chút, cái khác cũng không có chú ý gì.”
Từ phòng khám đi ra, lên xe, hai người lại im lặng không nói. Nhưng mà loại im lặng này lộ ra mờ ám, bởi vậy cũng không khiến Kỳ Lương Tần cảm thấy khó chịu. Trên đường tới chính là như vậy, trên đường trở về tự nhiên cũng là như vậy. Cậu liền mở cửa sổ một chút, nhìn bên ngoài.
“Tùng Vĩ có nói lúc nào về không?”
“Không có, tôi không liên hệ với hắn.”
Nghiêm Bách Tông im lặng một hồi, lại hỏi: “Hai người các cậu có tính toán gì đối với tương lai không?”
Kỳ Lương Tần cúi đầu, cậu biết Nghiêm Bách Tông là đang hỏi cậu và Nghiêm Tùng Vĩ tính toán bao lâu ly hôn.
“Tôi nghe hắn.” Kỳ Lương Tần nói.
Khóe miệng Nghiêm Bách Tông cười như không cười, nói: “Hắn cũng không phải người đáng tin.”
Sau khi đến nhà, vừa vào cửa dì Xuân liền hỏi: “Thế nào?”
“Không có chuyện gì, dưỡng một chút là tốt rồi.”
Dì Xuân gật đầu nói: “Không có việc gì là tốt. Giữa trưa lão thái thái và Viện Viện đều không trở về, chỉ có ba chúng ta, hai người các con muốn ăn cái gì?”
Nghiêm Bách Tông nói: “Con phải đến công ty, giữa trưa không trở lại ăn, dì và tiểu Kỳ ăn đi, còn có, bác sĩ dặn trên việc ăn uống chú ý một chút, dì Xuân mấy ngày nay dì nấu cơm lưu ý chút, đừng bỏ ớt, đồ dễ bị thâm cũng tận lực đừng làm, chờ vết thương của cậu ấy lành rồi lại nói.”
Dì Xuân gật đầu: “Biết rồi. Con nhanh đi đi. Dì đã nói vừa rồi lúc Nghiêm Viện tìm con đi đưa tiểu Kỳ xem vết thương, hình như là con đang muốn ra ngoài, liền đoán được con muốn đến công ty.”
Nghiêm Bách Tông ngượng ngùng cười cười, nhìn Kỳ Lương Tần một cái, nói: “Cũng không phải chuyện quan trọng gì. Được rồi, con đi đây.”
Kỳ Lương Tần nhanh chóng khom người, nói: “Cám ơn anh cả.”
Nghiêm Bách Tông phất phất tay, không nhìn cậu.
Kỳ Lương Tần ở trong phòng nằm một hồi, liền có chút nằm không nổi nữa. Cậu đứng dậy tựa vào trên cửa sổ nhìn ánh mặt trời bên ngoài, có một cửa sổ phòng cho khách bị hỏng, vô nước, dì Xuân dọn hết đồ bên trong ra phơi nắng.
Tâm tình cậu không biết vì sao lại tốt bất thường, ánh nắng này cũng cảm thấy khiến người ta sinh lòng vui sướng. Dì Xuân nói: “Lão thái thái hôm nay còn nói, con bị thương, khí sắc cũng không tốt, dì thấy hai ngày này khí sắc con ngược lại là tốt hơn ban đầu, người cũng có tinh thần.” ”Bữa bữa đều bồi bổ, khí sắc sao lại không tốt được.”
Dì Xuân cười nói: “Con vẫn có chút gầy, người cao thế, ít nhất cũng phải sáu mươi sáu lăm ký, con xem hai anh em Bách Tông bọn họ kìa, khỏe mạnh bao nhiêu.” ”Hai người bọn họ thật sự là vậy, đều là mặc quần áo nhìn gầy cởi ra thì có thịt. Nếu không thấy bọn họ để trần cánh tay, cũng không biết bọn họ to con như vậy.” ”Hai anh em bọn họ đều là người thích vận động, Tùng Vĩ ít hơn chút, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ đến phòng thể thao tập luyện. Đàn ông mà, vẫn là nên cường tráng một chút, mới có sức.”
Dì Xuân bận bịu xong việc trong tay, được một hồi nhàn rỗi, liền đi vào nhìn kỳ Lương Tần, đưa cho cậu một ly trà chanh mật ong. ”Vẽ gì vậy.”
Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn thoáng qua, cười chỉ chỉ hoa bách hợp trên cửa sổ. Hoa bách hợp kia đã có chút héo rũ, nhưng mà lá vẫn xanh tươi, dì Xuân nhìn nhìn hoa, lại nhìn nhìn giấy vẽ dưới ngòi bút Kỳ Lương Tần, nói: ”Con vẽ còn đẹp hơn hoa thật.” ”Vẽ thiệt nhiều lần, cũng chỉ có lần này vẽ còn giống.” Kỳ Lương Tần nói xong chỉ chỉ một xấp giấy trong góc phòng. ”Nếu con thật lòng muốn học, bảo Tùng Vĩ mời giáo viên thật tốt cho con, tự mình mò như vậy, lúc nào mới có thể mò ra.” ”Con vốn chỉ là vẽ chơi thôi, thật sự mời giáo viên đến dạy, con sợ không có thiên phú, học không tốt, chính mình cũng có áp lực.” ”Dì cảm thấy con vẽ rất tốt, lúc này mới đã học bao lâu đâu, còn là tự học thành tài, nếu có giáo viên dạy con, khẳng định làm ít công nhiều.” ”Chờ khai giảng, con nghĩ sẽ đến dự thính lớp mỹ thuật tạo hình, cũng không biết được không.”
“Chỉ cần đồng ý dụng tâm, nào có chuyện không thể.” Dì Xuân nói: “Hôm nay bọn họ đều không ở nhà, dì cũng trộm làm biếng, chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi, con muốn ăn cái gì nói cho dì biết.”
“Để con đi, lần trước chơi mạt chược thắng tiền mọi người còn thật ngại ngùng.”
Dì Xuân cười nói: “Đó không phải tiền con thắng được, rõ ràng là Bách Tông thắng.”
Dì Xuân đưa đến một cái bàn nhỏ đặt ở trong phòng, hai người ngồi dưới đất ăn cơm trưa. Dì Xuân cảm khái nói: “Con tới Nghiêm gia, thật sự là khiến dì vui vẻ.”
Kỳ Lương Tần ngại ngùng hỏi: “Vì sao ạ?”
Trên mặt dì Xuân cũng lộ ra một phần quẫn bách, nói: “Dì nói lời này, con nghe xong cũng đừng buồn bực. Lão thái thái bọn họ đối xử với dì tự nhiên là rất tốt, không xem dì là người ngoài. Nhưng dì tự biết mình tới nơi này là làm chi, tuy nói thân, nhưng chung quy là chủ tớ khác biệt… Con đến đây, dì cảm thấy như là có bạn vậy… Ai nha nha, con người dì ăn nói vụng về không biết nói chuyện, không biết có phải biểu đạt sai ý của dì hay không… dì chỉ là cảm thấy rất thân với con.”
Kỳ Lương Tần cười nói: “Con cũng thực cảm kích trong nhà này có dì.”
Dì Xuân đại khái là có chút quẫn bách, giơ tách trà lên xem là ly rượu, cười chạm tách với cậu một chút.
“Kỳ thật không riêng mình con cảm kích, anh cả và Tùng Vĩ cũng đều rất cảm kích dì, nhắc tới dì, đều giống như người nhà của mình. Tùng Vĩ nói lúc nhỏ thời gian hắn gặp dì còn nhiều hơn so với gặp lão thái thái, dì xem như một nửa mẹ ruột của bọn họ rồi. Lần trước dì trượt chân bị thương, đám người Tùng Vĩ nói về sau muốn mời một người đến nhà giúp đỡ dì, lão thái thái lại sợ dì suy nghĩ nhiều, không đáp ứng.”
Dì Xuân cười hơi hơi nghiêng đầu, nói: “A di đà phật, may mắn lão thái thái không đáp ứng, chút việc cỏn con của dì nếu còn muốn người giúp, vậy nửa đời sau dì sống như thế nào đây, dì còn có một đứa con trai chưa thành gia đâu. Người nhà này có tốt với dì nữa, nhưng nếu dì không làm việc, đâu thể không biết xấu hổ tiếp tục ở đây. Hiện giờ dì ở trong nhà này ra thêm chút sức, lão thái thái cho dì ít tiền tiêu, mỗi bên đều coi như có qua có lại, dì coi như có chút thể diện.”
“Lần trước thăm dì, gặp được con dì với con dâu, còn tưởng rằng dì chỉ có một đứa con trai chứ, dì có mấy người con?”
Dì Xuân cười giơ ba ngón: “Giống lão thái thái, cũng sinh ba đứa. Lão đại lớn hơn Bách Tông một tuổi, lão nhị lớn bằng Viện Viện, đã gả ra ngoài, lão tam còn đang học đại học.”
“Vậy dì Xuân là người có phúc, hiện giờ cha mẹ có nhiều con cái là có phúc nhất, tương lai bọn họ đều có tiền đồ, ngày lành của dì Xuân cũng tới rồi.”
“Muốn nói ngày lành, hiện giờ cũng là ngày lành mà, ” dì Xuân hốc mắt ướt át, nhớ lại chuyện cũ dường như phá lệ cảm khái: “Con không biết lúc dì vừa tới Nghiêm gia làm việc, lão tam còn chưa có cai sữa. Khi đó lão già nhà dì làm việc trên công trường, làm một năm, một phân tiền còn chưa lấy được, ông chủ xấu bụng kia lại chạy mất. Trong nhà mẹ chồng lại sinh bệnh, còn nuôi ba đứa, cuộc sống thật sự là không phất lên nổi. Khi đó Tùng Vĩ và Viện Viện cũng đều còn nhỏ, ban ngày dì ở Nghiêm gia chăm sóc ba người bọn họ, chờ buổi tối bọn họ ngủ, lão già nhà dì liền ôm lão tam đến, ngay ở ngoài đường cho nó bú sữa. Lão tam lại không thành thật từ nhỏ, thích khóc nháo, ngày đông lạnh ở ven đường cho nó bú sữa, trong lòng đau khổ, nghĩ thầm rằng dì đang làm cái gì đây, con của mình không chăm, còn muốn chăm con người khác.”
Dì Xuân nói xong khẽ mỉm cười: “Chỉ là sau đó, lại phiền người Nghiêm gia, ba đứa con dì đều lên đại học, lão đại tốt nghiệp tìm việc làm, kết hôn mua phòng ở, đều là hai anh em Bách Tông một mình ôm lấy mọi việc. Cả nhà dì đều nhờ phúc Nghiêm gia, hiện giờ nhớ tới những suy nghĩ trước kia, cũng thật sự áy náy đến lợi hại.”
Kỳ Lương Tần nghe xong, cười nói: “Đều là duyên phận.”
“Đúng vậy, con người mà, đều có tình cảm, nuôi con mèo con chó thời gian lâu cũng sẽ có tình cảm, lại huống chi là người chứ. Dì xem con và Tùng Vĩ, dường như có chút khách khí, không giống như là bộ dạng vợ chồng trẻ nên có. Cậu ấy ở bên ngoài không an phận, con cũng không quản, cứ như là không có quan hệ với con vậy. Lúc trước con kết hôn với cậu ấy, mặc kệ là bởi vì sao, hiện giờ đều là người một nhà, người Nghiêm gia xem con là người một nhà, dì thấy con cũng bắt đầu xem Nghiêm gia là người một nhà. Con là đứa nhỏ thật thật, dì nhìn ra được, duyên phận này đã gieo xuống, tương lai chỉ sợ cũng không tách ra khỏi cái nhà này. Con đó, vẫn là nên mưu tính cho phúc phần tương lai mình nhiều chút, nếu tương lai tình cảm sâu đậm, bên phía Tùng Vĩ con lại bắt không được, chẳng phải con sẽ đau lòng sao? Con đau lòng, lão thái thái với mọi người cũng đau lòng.”
Kỳ Lương Tần cúi thấp đầu, yên lặng không nói gì.
“Đều nói tu mười năm mới được đi cùng thuyền, tu trăm năm mới được ngủ chung gối. Vậy có thể sống chung dưới một mái hiên, cũng là duyên phận tu luyện mấy chục năm. Con người lão thái thái tuy rằng ương ngạnh chút, không tính là mặt mũi hiền lành, nhưng tấm lòng bà ấy yêu con mình cũng giống với tất cả những người mẹ trên đời này, bả yêu con mình, con thì lại là người sống chung một đời với con bả, bả tự nhiên đặt con trong lòng. Có đôi khi nói chuyện khó nghe chút, đó là do tính cách bà ấy thế, bả là người khẩu xà tâm phật, cũng là người tin phật, làm sao thật sự lạnh lùng vô tình đâu. Thẩm Hoà và Bách Tông ly hôn, ở sau lưng bà ấy nói chuyện với dì, cũng đã từng khóc, cảm thấy là lúc trước mình quá không gần gũi với con dâu cả. Cũng là nguyên nhân này, con xem có phải hiện giờ bà ấy tốt với con hơn rất nhiều hay không? Bả là sợ quá hà khắc với con, con và Tùng Vĩ liền đi lên con đường của vợ chồng lão đại. Viện Viện giống lão thái thái, trẻ tuổi, có cái gì nói cái đó, tâm địa cũng không xấu. Bách Tông thì lại càng không cần nói, đều nói con người cậu ấy lạnh, kỳ thật cậu ấy là người tâm địa nóng nhất trong cái nhà này, về sau con sẽ biết. Con cũng là người đáng thương, nghe nói cha mẹ con đều không còn, hiện giờ có nhà, sống cho tốt. Con người dù có thành đạt hơn nữa, công thành danh toại, núi vàng núi bạc, cũng không bằng có một cái nhà.”
Kỳ Lương Tần nhếch môi, nghe dì Xuân nói xong lỗ mũi lên men, nói: “Con chỉ sợ tương lai cái nhà này không chứa nổi con. Dì Xuân dì ở đây nhiều năm như vậy, không phải trong lòng cũng có một cái rãnh, tách rời mình và người nhà này ra sao. Chung quy không phải chảy cùng dòng máu, vẫn có khác nhau, tương lai nếu con phạm lỗi, người một nhà này, chỉ sợ không ai đứng chung một chỗ với con.”
Dì Xuân cười nói: “Đứa nhỏ văn tĩnh như con, có thể phạm lỗi gì. Dì thấy tâm tư con rất tinh tế, nghĩ quá nhiều. Nếu con sợ không lâu dài được với Tùng Vĩ, dì dạy cho con một biện pháp.”
Kỳ Lương Tần ngẩng đầu lên, dì Xuân nói: “Lão thái thái thương con, là bởi vì con trai, tương lai nếu con có chút hiềm khích với Tùng Vĩ, chỉ sợ bà ấy vẫn sẽ chọn con mình. Đó cũng là tâm tư của mẹ chồng trên đời này, cũng không trách bà ấy. Viện Viện thì rất nghe lời lão thái thái nói, đứa nhỏ này nhìn khách khí nhất, nhưng lại không thật lòng bằng hai người anh trai con bé.”
Dì Xuân nói với cậu những việc này, có thể thấy là lời xuất phát từ nội tâm. Cậu gật gật đầu, nghe dì Xuân tiếp tục nói: “Cho nên chỉ còn lại lão đại. Con làm tốt quan hệ với lão đại, về sau sẽ có trợ giúp với con. Trong nhà này nếu nói ai tâm địa nóng nhất thật lòng nhất, thì chính là người anh cả thoạt nhìn lạnh như băng này.”
Dì Xuân làm việc tại nhà người ta, qua vài chục năm không chỉ học được bản lĩnh sát ngôn quan sắc, ánh mắt nhìn người vẫn là chuẩn. Nghiêm gia này người đáng tin nhất là ai, xem ra mọi người đều biết. Giống như đêm hôm đó bão táp, Nghiêm Viện bị tiếng cây cối gãy làm bừng tỉnh, cô kinh hoảng chạy xuống lầu, không phải tìm Nghiêm Tùng Vĩ hoặc là Kỳ Lương Tần, mà là Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông, trong ngàn ngàn vạn vạn người đàn ông trên đời này, mới được một Nghiêm Bách Tông.
Sau chạng vạng, người Nghiêm gia liền lục tục trở lại. Hôm nay lão thái thái ở nhà bạn chơi mạt chược thắng không ít, tâm tình cực tốt, trở về trước hết phát tiền lì xì cho Kỳ Lương Tần. Chỉ chốc lát Nghiêm Bách Tông cũng trở về, lại trước hết tới gõ gõ cửa phòng cậu.
Kỳ Lương Tần nghe thấy tiếng Nghiêm Bách Tông, nhanh chóng lên tiếng: “Vào đi.”
Lập tức cửa phòng bị đẩy ra, Nghiêm Bách Tông một thân chính trang, hiển nhiên là vừa trở về: “Không có việc gì, tôi chỉ xem cậu có ở trong phòng không, miễn cho…”
Nghiêm Bách Tông chưa nói xong liền đóng cửa: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi.”
Miễn cho thế nào, Kỳ Lương Tần tự nhiên biết.
Đại khái cũng không phải một lần hai lần ở toilet bên kia đụng phải cậu, cho nên anh cả Nghiêm gia bị ám ảnh, về nhà trước hết xem cậu ở nơi nào.
Nhưng mà qua không bao lâu, Nghiêm Bách Tông lại gõ cửa, đứng ở cửa hỏi: “Hôm nay cậu tắm chưa?”
“Hôm nay không tắm, ” Kỳ Lương Tần ngượng ngùng nói.
“Mùa hè không tắm rửa làm sao ngủ, ” anh cả Nghiêm gia yêu sạch sẽ cho rằng người không tắm rửa, liền không nên dính giường: “Cậu qua bên tôi ngâm mình đi, tôi đi ra ngoài dạo.”
Hắn nói xong không chờ Kỳ Lương Tần trả lời, liền đóng cửa lại đi rồi. Kỳ Lương Tần đỡ ghế dựa đứng, ngơ ngác, trong lòng nong nóng.
Nghiêm Bách Tông ở bên ngoài đi bộ một vòng, hút hai điếu thuốc mới trở về, lúc trở về đi ngang qua phòng tắm, đứng ở trong hành lang hai giây. Kỳ thật hắn ở bên ngoài thời gian đủ lâu, gần một tiếng, hẳn là ít nhiều cũng đã tắm xong. Nhưng hắn vẫn gõ gõ cửa phòng tắm.
Quả nhiên không có ai đáp.
Hắn đẩy cửa đi vào nhìn nhìn, chỉ cảm thấy bên trong nóng ướt hơi ẩm, còn có mùi hương nhàn nhạt. Hắn xả nước tiểu, trong tiếng nước ào ào nghĩ đến Kỳ Lương Tần mới vừa ở nơi này tắm.
Đại khái cũng giống lần trước hắn gặp được, cậu cũng như vậy nằm úp sấp từ trong bồn tắm đi ra, làn da nhẵn nhụi trắng nõn ấm áp, giữa ngọn núi có khe rãnh, trong khe rãnh có động, trong động có cảnh xuân.
Đại khái do Kỳ Lương Tần là một đồng chí, hắn biết chuyện này, cũng biết giữa đồng chí thân thiết như thế nào. Cho nên cảnh xuân trong động kia với hắn mà nói cũng không chỉ là một khí quan, còn là một ổ tiêu dao, đất phong lưu. Hắn nghĩ trên người Kỳ Lương Tần trắng nõn như vậy, nơi đó hẳn cũng là màu sắc sạch sẽ phấn nộn, sẽ không khiến người ta cảm thấy dơ bẩn.
Ý thức con người là một thứ thoạt nhìn không thu hút, nhưng thường thường sẽ vô tri vô giác thay đổi hết thảy. Con người sở dĩ có tình yêu, chung quy phải có phân chia về giới tính với người yêu, đầu tiên đối phương phải có phân chia nhân vật khác biệt với mình trên mặt giới tính, chẳng hạn như đàn ông với phụ nữ, công với thụ, t với p (t và p: công thụ trong mối quan hệ nữ x nữ), có phân chia mới có khả năng phù hợp, mới có thể dẫn phát hết thảy.
Sau đó chính là một cái kích thích, kích thích này dẫn phát gợn sóng dục vọng, phân chia giới tính là bắt đầu của dục vọng, kích thích là chất xúc tác, dục vọng nảy sinh trong tình yêu, vì thế có rối loạn.
Mùa hạ nóng bức như vậy, luôn thích hợp cho một vài sự vật nảy sinh trong góc phòng bí ẩn. Nghiêm Bách Tông đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, nhìn Kỳ Lương Tần đối diện dựa bàn đọc sách, ngọn đèn màu vàng, mặt người cũng bị phủ màu, mà bó hoa bách hợp bên cửa sổ, lẳng lặng đứng trong bình bạch ngọc.
Đứng đắn vốn là một từ ngữ tốt, nhưng mà quá đứng đắn, cũng ít nhiều sẽ có chút phong kiến và chủ nghĩa đại nam tử, ngẫu nhiên còn có chút chất phác không thú vị, giống như ông thầy đồ. Nhưng may mà con người hắn tính tình ngay ngắn không hung ác, sẽ không khiến người ta chán ghét. Cũng có lẽ là do tính tình hắn như vậy, ba mươi năm gợn sóng không sợ hãi tứ bình bát ổn*, mới bị tao khí của Kỳ Lương Tần đâm ra một lỗ.
*Tứ bình bát ổn: bốn phía yên bình, tám phương ổn định.
Nghiêm Bách Tông đem việc này quy kết do Kỳ Lương Tần là một đồng chí, hơn nữa thực rõ ràng là một số 0. Ở trong mắt hắn, giữa số 0 và đàn ông vẫn có khác nhau. Một 0 tình nguyện thần phục dưới đũng quần đàn ông, đại khái cũng coi như một nửa phụ nữ. Hắn có dục vọng với một người đàn ông như vậy, cũng là bản năng động vật.
Nghiêm Bách Tông hút thuốc yên lặng nghĩ, trong đầu hiện lên không ngừng, vẫn là tấm lưng tinh tế mượt mà kia.
Eo nhỏ mông tròn, chân dài thẳng tắp.
Có một số việc giống như lũ xuân ập đến một con đê, lũ xuân tới mãnh liệt, mặt nước càng ngày càng cao, con đê kia dường như tùy thời đều có khả năng vỡ ra, nhưng cũng vẫn luôn vững chắc không thể phá. Mãi đến một ngày con đê này bị thủng một lỗ cực kỳ nhỏ, có lẽ chỉ là một cái hang kiến, nhưng hồng thủy rất mạnh, một phát không thể vãn hồi, con đê ngàn dặm cũng nháy mắt hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Ngày mùa hè nóng bức, miệng vết thương liền lành chậm một chút. Lúc Kỳ Lương Tần đổi băng gạc cho vết thương, phát hiện miệng vết thương có một chút nhiễm trùng.
“Vẫn là đi bệnh viện nhìn một chút đi, cũng để yên tâm. Chân bị thương thì lành sớm một chút mới tốt, ” lão thái thái đang muốn ra ngoài dặn dò: “Bảo Nghiêm Viện đi với con.”
“Em không có rảnh, em hẹn người rồi, em thấy anh cả có nhà, kêu anh ấy đưa anh đi đi.”
Nghiêm Viện nói xong liền đi tìm Nghiêm Bách Tông. Kỳ Lương Tần ăn mặc chỉnh tề, quả nhiên thấy Nghiêm Bách Tông tiến vào, hỏi: “Nghiêm Viện nói vết thương của cậu nhiễm trùng à?”
Kỳ Lương Tần gật đầu, Nghiêm Bách Tông đi đến bên giường ngồi xuống: “Tôi nhìn xem.”
Kỳ Lương Tần có chút ngượng ngùng, nhưng mà cũng ngại cự tuyệt, cậu liền cởi băng gạc, miệng còn ngại ngùng nói: “Che kín, có chút mùi.”
Nghiêm Bách Tông cũng không giống như để ý, nắm cổ chân cậu nâng chân cậu lên một ít, nhìn nhìn: “Có hơi mưng mủ, đi thôi, đi bệnh viện xem.”
Nhưng mà lần này Nghiêm Bách Tông cũng không có nâng cậu, cậu ở phía sau khập khiễng đi theo, Nghiêm Bách Tông ra cửa, nói: “Tôi đi lái xe tới đây, cậu ở ngay đây đi.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, đứng ở trong sân. Ánh mặt trời tháng bảy nóng bức dị thường, cậu đứng ở dưới tán cây chờ Nghiêm Bách Tông tới đón cậu.
Lần này không đi bệnh viện, đi bệnh viện làm thủ tục rất phiền toái, chút vết thương nhỏ này phòng khám nhỏ có thể giải quyết. Nghiêm Bách Tông dẫn cậu đến một phòng khám tên là “Thụy Hiên” xử lý và băng bó. Bác sĩ phòng khám kia dường như quen biết Nghiêm Bách Tông, còn hỏi: “Đây là…?”
“Một người em trai của tôi, ” Nghiêm Bách Tông nói.
Kỳ Lương Tần cúi đầu, lỗ tai lại muốn đỏ. Nghiêm Bách Tông cũng không nói cậu là em vợ hắn, đại khái cái từ em vợ này đối với người đứng đắn như Nghiêm Bách Tông mà nói có chút buồn cười hoang đường, hắn cũng không nói đây là người yêu của em trai tôi, đại khái là hắn lười giải thích với bác sĩ về việc em trai hắn kết hôn với một người đàn ông.
“Tận lực đừng dính nước, mỗi ngày đổi một chút thuốc, kiêng ăn chút, cái khác cũng không có chú ý gì.”
Từ phòng khám đi ra, lên xe, hai người lại im lặng không nói. Nhưng mà loại im lặng này lộ ra mờ ám, bởi vậy cũng không khiến Kỳ Lương Tần cảm thấy khó chịu. Trên đường tới chính là như vậy, trên đường trở về tự nhiên cũng là như vậy. Cậu liền mở cửa sổ một chút, nhìn bên ngoài.
“Tùng Vĩ có nói lúc nào về không?”
“Không có, tôi không liên hệ với hắn.”
Nghiêm Bách Tông im lặng một hồi, lại hỏi: “Hai người các cậu có tính toán gì đối với tương lai không?”
Kỳ Lương Tần cúi đầu, cậu biết Nghiêm Bách Tông là đang hỏi cậu và Nghiêm Tùng Vĩ tính toán bao lâu ly hôn.
“Tôi nghe hắn.” Kỳ Lương Tần nói.
Khóe miệng Nghiêm Bách Tông cười như không cười, nói: “Hắn cũng không phải người đáng tin.”
Sau khi đến nhà, vừa vào cửa dì Xuân liền hỏi: “Thế nào?”
“Không có chuyện gì, dưỡng một chút là tốt rồi.”
Dì Xuân gật đầu nói: “Không có việc gì là tốt. Giữa trưa lão thái thái và Viện Viện đều không trở về, chỉ có ba chúng ta, hai người các con muốn ăn cái gì?”
Nghiêm Bách Tông nói: “Con phải đến công ty, giữa trưa không trở lại ăn, dì và tiểu Kỳ ăn đi, còn có, bác sĩ dặn trên việc ăn uống chú ý một chút, dì Xuân mấy ngày nay dì nấu cơm lưu ý chút, đừng bỏ ớt, đồ dễ bị thâm cũng tận lực đừng làm, chờ vết thương của cậu ấy lành rồi lại nói.”
Dì Xuân gật đầu: “Biết rồi. Con nhanh đi đi. Dì đã nói vừa rồi lúc Nghiêm Viện tìm con đi đưa tiểu Kỳ xem vết thương, hình như là con đang muốn ra ngoài, liền đoán được con muốn đến công ty.”
Nghiêm Bách Tông ngượng ngùng cười cười, nhìn Kỳ Lương Tần một cái, nói: “Cũng không phải chuyện quan trọng gì. Được rồi, con đi đây.”
Kỳ Lương Tần nhanh chóng khom người, nói: “Cám ơn anh cả.”
Nghiêm Bách Tông phất phất tay, không nhìn cậu.
Kỳ Lương Tần ở trong phòng nằm một hồi, liền có chút nằm không nổi nữa. Cậu đứng dậy tựa vào trên cửa sổ nhìn ánh mặt trời bên ngoài, có một cửa sổ phòng cho khách bị hỏng, vô nước, dì Xuân dọn hết đồ bên trong ra phơi nắng.
Tâm tình cậu không biết vì sao lại tốt bất thường, ánh nắng này cũng cảm thấy khiến người ta sinh lòng vui sướng. Dì Xuân nói: “Lão thái thái hôm nay còn nói, con bị thương, khí sắc cũng không tốt, dì thấy hai ngày này khí sắc con ngược lại là tốt hơn ban đầu, người cũng có tinh thần.” ”Bữa bữa đều bồi bổ, khí sắc sao lại không tốt được.”
Dì Xuân cười nói: “Con vẫn có chút gầy, người cao thế, ít nhất cũng phải sáu mươi sáu lăm ký, con xem hai anh em Bách Tông bọn họ kìa, khỏe mạnh bao nhiêu.” ”Hai người bọn họ thật sự là vậy, đều là mặc quần áo nhìn gầy cởi ra thì có thịt. Nếu không thấy bọn họ để trần cánh tay, cũng không biết bọn họ to con như vậy.” ”Hai anh em bọn họ đều là người thích vận động, Tùng Vĩ ít hơn chút, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ đến phòng thể thao tập luyện. Đàn ông mà, vẫn là nên cường tráng một chút, mới có sức.”
Dì Xuân bận bịu xong việc trong tay, được một hồi nhàn rỗi, liền đi vào nhìn kỳ Lương Tần, đưa cho cậu một ly trà chanh mật ong. ”Vẽ gì vậy.”
Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn thoáng qua, cười chỉ chỉ hoa bách hợp trên cửa sổ. Hoa bách hợp kia đã có chút héo rũ, nhưng mà lá vẫn xanh tươi, dì Xuân nhìn nhìn hoa, lại nhìn nhìn giấy vẽ dưới ngòi bút Kỳ Lương Tần, nói: ”Con vẽ còn đẹp hơn hoa thật.” ”Vẽ thiệt nhiều lần, cũng chỉ có lần này vẽ còn giống.” Kỳ Lương Tần nói xong chỉ chỉ một xấp giấy trong góc phòng. ”Nếu con thật lòng muốn học, bảo Tùng Vĩ mời giáo viên thật tốt cho con, tự mình mò như vậy, lúc nào mới có thể mò ra.” ”Con vốn chỉ là vẽ chơi thôi, thật sự mời giáo viên đến dạy, con sợ không có thiên phú, học không tốt, chính mình cũng có áp lực.” ”Dì cảm thấy con vẽ rất tốt, lúc này mới đã học bao lâu đâu, còn là tự học thành tài, nếu có giáo viên dạy con, khẳng định làm ít công nhiều.” ”Chờ khai giảng, con nghĩ sẽ đến dự thính lớp mỹ thuật tạo hình, cũng không biết được không.”
“Chỉ cần đồng ý dụng tâm, nào có chuyện không thể.” Dì Xuân nói: “Hôm nay bọn họ đều không ở nhà, dì cũng trộm làm biếng, chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi, con muốn ăn cái gì nói cho dì biết.”
“Để con đi, lần trước chơi mạt chược thắng tiền mọi người còn thật ngại ngùng.”
Dì Xuân cười nói: “Đó không phải tiền con thắng được, rõ ràng là Bách Tông thắng.”
Dì Xuân đưa đến một cái bàn nhỏ đặt ở trong phòng, hai người ngồi dưới đất ăn cơm trưa. Dì Xuân cảm khái nói: “Con tới Nghiêm gia, thật sự là khiến dì vui vẻ.”
Kỳ Lương Tần ngại ngùng hỏi: “Vì sao ạ?”
Trên mặt dì Xuân cũng lộ ra một phần quẫn bách, nói: “Dì nói lời này, con nghe xong cũng đừng buồn bực. Lão thái thái bọn họ đối xử với dì tự nhiên là rất tốt, không xem dì là người ngoài. Nhưng dì tự biết mình tới nơi này là làm chi, tuy nói thân, nhưng chung quy là chủ tớ khác biệt… Con đến đây, dì cảm thấy như là có bạn vậy… Ai nha nha, con người dì ăn nói vụng về không biết nói chuyện, không biết có phải biểu đạt sai ý của dì hay không… dì chỉ là cảm thấy rất thân với con.”
Kỳ Lương Tần cười nói: “Con cũng thực cảm kích trong nhà này có dì.”
Dì Xuân đại khái là có chút quẫn bách, giơ tách trà lên xem là ly rượu, cười chạm tách với cậu một chút.
“Kỳ thật không riêng mình con cảm kích, anh cả và Tùng Vĩ cũng đều rất cảm kích dì, nhắc tới dì, đều giống như người nhà của mình. Tùng Vĩ nói lúc nhỏ thời gian hắn gặp dì còn nhiều hơn so với gặp lão thái thái, dì xem như một nửa mẹ ruột của bọn họ rồi. Lần trước dì trượt chân bị thương, đám người Tùng Vĩ nói về sau muốn mời một người đến nhà giúp đỡ dì, lão thái thái lại sợ dì suy nghĩ nhiều, không đáp ứng.”
Dì Xuân cười hơi hơi nghiêng đầu, nói: “A di đà phật, may mắn lão thái thái không đáp ứng, chút việc cỏn con của dì nếu còn muốn người giúp, vậy nửa đời sau dì sống như thế nào đây, dì còn có một đứa con trai chưa thành gia đâu. Người nhà này có tốt với dì nữa, nhưng nếu dì không làm việc, đâu thể không biết xấu hổ tiếp tục ở đây. Hiện giờ dì ở trong nhà này ra thêm chút sức, lão thái thái cho dì ít tiền tiêu, mỗi bên đều coi như có qua có lại, dì coi như có chút thể diện.”
“Lần trước thăm dì, gặp được con dì với con dâu, còn tưởng rằng dì chỉ có một đứa con trai chứ, dì có mấy người con?”
Dì Xuân cười giơ ba ngón: “Giống lão thái thái, cũng sinh ba đứa. Lão đại lớn hơn Bách Tông một tuổi, lão nhị lớn bằng Viện Viện, đã gả ra ngoài, lão tam còn đang học đại học.”
“Vậy dì Xuân là người có phúc, hiện giờ cha mẹ có nhiều con cái là có phúc nhất, tương lai bọn họ đều có tiền đồ, ngày lành của dì Xuân cũng tới rồi.”
“Muốn nói ngày lành, hiện giờ cũng là ngày lành mà, ” dì Xuân hốc mắt ướt át, nhớ lại chuyện cũ dường như phá lệ cảm khái: “Con không biết lúc dì vừa tới Nghiêm gia làm việc, lão tam còn chưa có cai sữa. Khi đó lão già nhà dì làm việc trên công trường, làm một năm, một phân tiền còn chưa lấy được, ông chủ xấu bụng kia lại chạy mất. Trong nhà mẹ chồng lại sinh bệnh, còn nuôi ba đứa, cuộc sống thật sự là không phất lên nổi. Khi đó Tùng Vĩ và Viện Viện cũng đều còn nhỏ, ban ngày dì ở Nghiêm gia chăm sóc ba người bọn họ, chờ buổi tối bọn họ ngủ, lão già nhà dì liền ôm lão tam đến, ngay ở ngoài đường cho nó bú sữa. Lão tam lại không thành thật từ nhỏ, thích khóc nháo, ngày đông lạnh ở ven đường cho nó bú sữa, trong lòng đau khổ, nghĩ thầm rằng dì đang làm cái gì đây, con của mình không chăm, còn muốn chăm con người khác.”
Dì Xuân nói xong khẽ mỉm cười: “Chỉ là sau đó, lại phiền người Nghiêm gia, ba đứa con dì đều lên đại học, lão đại tốt nghiệp tìm việc làm, kết hôn mua phòng ở, đều là hai anh em Bách Tông một mình ôm lấy mọi việc. Cả nhà dì đều nhờ phúc Nghiêm gia, hiện giờ nhớ tới những suy nghĩ trước kia, cũng thật sự áy náy đến lợi hại.”
Kỳ Lương Tần nghe xong, cười nói: “Đều là duyên phận.”
“Đúng vậy, con người mà, đều có tình cảm, nuôi con mèo con chó thời gian lâu cũng sẽ có tình cảm, lại huống chi là người chứ. Dì xem con và Tùng Vĩ, dường như có chút khách khí, không giống như là bộ dạng vợ chồng trẻ nên có. Cậu ấy ở bên ngoài không an phận, con cũng không quản, cứ như là không có quan hệ với con vậy. Lúc trước con kết hôn với cậu ấy, mặc kệ là bởi vì sao, hiện giờ đều là người một nhà, người Nghiêm gia xem con là người một nhà, dì thấy con cũng bắt đầu xem Nghiêm gia là người một nhà. Con là đứa nhỏ thật thật, dì nhìn ra được, duyên phận này đã gieo xuống, tương lai chỉ sợ cũng không tách ra khỏi cái nhà này. Con đó, vẫn là nên mưu tính cho phúc phần tương lai mình nhiều chút, nếu tương lai tình cảm sâu đậm, bên phía Tùng Vĩ con lại bắt không được, chẳng phải con sẽ đau lòng sao? Con đau lòng, lão thái thái với mọi người cũng đau lòng.”
Kỳ Lương Tần cúi thấp đầu, yên lặng không nói gì.
“Đều nói tu mười năm mới được đi cùng thuyền, tu trăm năm mới được ngủ chung gối. Vậy có thể sống chung dưới một mái hiên, cũng là duyên phận tu luyện mấy chục năm. Con người lão thái thái tuy rằng ương ngạnh chút, không tính là mặt mũi hiền lành, nhưng tấm lòng bà ấy yêu con mình cũng giống với tất cả những người mẹ trên đời này, bả yêu con mình, con thì lại là người sống chung một đời với con bả, bả tự nhiên đặt con trong lòng. Có đôi khi nói chuyện khó nghe chút, đó là do tính cách bà ấy thế, bả là người khẩu xà tâm phật, cũng là người tin phật, làm sao thật sự lạnh lùng vô tình đâu. Thẩm Hoà và Bách Tông ly hôn, ở sau lưng bà ấy nói chuyện với dì, cũng đã từng khóc, cảm thấy là lúc trước mình quá không gần gũi với con dâu cả. Cũng là nguyên nhân này, con xem có phải hiện giờ bà ấy tốt với con hơn rất nhiều hay không? Bả là sợ quá hà khắc với con, con và Tùng Vĩ liền đi lên con đường của vợ chồng lão đại. Viện Viện giống lão thái thái, trẻ tuổi, có cái gì nói cái đó, tâm địa cũng không xấu. Bách Tông thì lại càng không cần nói, đều nói con người cậu ấy lạnh, kỳ thật cậu ấy là người tâm địa nóng nhất trong cái nhà này, về sau con sẽ biết. Con cũng là người đáng thương, nghe nói cha mẹ con đều không còn, hiện giờ có nhà, sống cho tốt. Con người dù có thành đạt hơn nữa, công thành danh toại, núi vàng núi bạc, cũng không bằng có một cái nhà.”
Kỳ Lương Tần nhếch môi, nghe dì Xuân nói xong lỗ mũi lên men, nói: “Con chỉ sợ tương lai cái nhà này không chứa nổi con. Dì Xuân dì ở đây nhiều năm như vậy, không phải trong lòng cũng có một cái rãnh, tách rời mình và người nhà này ra sao. Chung quy không phải chảy cùng dòng máu, vẫn có khác nhau, tương lai nếu con phạm lỗi, người một nhà này, chỉ sợ không ai đứng chung một chỗ với con.”
Dì Xuân cười nói: “Đứa nhỏ văn tĩnh như con, có thể phạm lỗi gì. Dì thấy tâm tư con rất tinh tế, nghĩ quá nhiều. Nếu con sợ không lâu dài được với Tùng Vĩ, dì dạy cho con một biện pháp.”
Kỳ Lương Tần ngẩng đầu lên, dì Xuân nói: “Lão thái thái thương con, là bởi vì con trai, tương lai nếu con có chút hiềm khích với Tùng Vĩ, chỉ sợ bà ấy vẫn sẽ chọn con mình. Đó cũng là tâm tư của mẹ chồng trên đời này, cũng không trách bà ấy. Viện Viện thì rất nghe lời lão thái thái nói, đứa nhỏ này nhìn khách khí nhất, nhưng lại không thật lòng bằng hai người anh trai con bé.”
Dì Xuân nói với cậu những việc này, có thể thấy là lời xuất phát từ nội tâm. Cậu gật gật đầu, nghe dì Xuân tiếp tục nói: “Cho nên chỉ còn lại lão đại. Con làm tốt quan hệ với lão đại, về sau sẽ có trợ giúp với con. Trong nhà này nếu nói ai tâm địa nóng nhất thật lòng nhất, thì chính là người anh cả thoạt nhìn lạnh như băng này.”
Dì Xuân làm việc tại nhà người ta, qua vài chục năm không chỉ học được bản lĩnh sát ngôn quan sắc, ánh mắt nhìn người vẫn là chuẩn. Nghiêm gia này người đáng tin nhất là ai, xem ra mọi người đều biết. Giống như đêm hôm đó bão táp, Nghiêm Viện bị tiếng cây cối gãy làm bừng tỉnh, cô kinh hoảng chạy xuống lầu, không phải tìm Nghiêm Tùng Vĩ hoặc là Kỳ Lương Tần, mà là Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông, trong ngàn ngàn vạn vạn người đàn ông trên đời này, mới được một Nghiêm Bách Tông.
Sau chạng vạng, người Nghiêm gia liền lục tục trở lại. Hôm nay lão thái thái ở nhà bạn chơi mạt chược thắng không ít, tâm tình cực tốt, trở về trước hết phát tiền lì xì cho Kỳ Lương Tần. Chỉ chốc lát Nghiêm Bách Tông cũng trở về, lại trước hết tới gõ gõ cửa phòng cậu.
Kỳ Lương Tần nghe thấy tiếng Nghiêm Bách Tông, nhanh chóng lên tiếng: “Vào đi.”
Lập tức cửa phòng bị đẩy ra, Nghiêm Bách Tông một thân chính trang, hiển nhiên là vừa trở về: “Không có việc gì, tôi chỉ xem cậu có ở trong phòng không, miễn cho…”
Nghiêm Bách Tông chưa nói xong liền đóng cửa: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi.”
Miễn cho thế nào, Kỳ Lương Tần tự nhiên biết.
Đại khái cũng không phải một lần hai lần ở toilet bên kia đụng phải cậu, cho nên anh cả Nghiêm gia bị ám ảnh, về nhà trước hết xem cậu ở nơi nào.
Nhưng mà qua không bao lâu, Nghiêm Bách Tông lại gõ cửa, đứng ở cửa hỏi: “Hôm nay cậu tắm chưa?”
“Hôm nay không tắm, ” Kỳ Lương Tần ngượng ngùng nói.
“Mùa hè không tắm rửa làm sao ngủ, ” anh cả Nghiêm gia yêu sạch sẽ cho rằng người không tắm rửa, liền không nên dính giường: “Cậu qua bên tôi ngâm mình đi, tôi đi ra ngoài dạo.”
Hắn nói xong không chờ Kỳ Lương Tần trả lời, liền đóng cửa lại đi rồi. Kỳ Lương Tần đỡ ghế dựa đứng, ngơ ngác, trong lòng nong nóng.
Nghiêm Bách Tông ở bên ngoài đi bộ một vòng, hút hai điếu thuốc mới trở về, lúc trở về đi ngang qua phòng tắm, đứng ở trong hành lang hai giây. Kỳ thật hắn ở bên ngoài thời gian đủ lâu, gần một tiếng, hẳn là ít nhiều cũng đã tắm xong. Nhưng hắn vẫn gõ gõ cửa phòng tắm.
Quả nhiên không có ai đáp.
Hắn đẩy cửa đi vào nhìn nhìn, chỉ cảm thấy bên trong nóng ướt hơi ẩm, còn có mùi hương nhàn nhạt. Hắn xả nước tiểu, trong tiếng nước ào ào nghĩ đến Kỳ Lương Tần mới vừa ở nơi này tắm.
Đại khái cũng giống lần trước hắn gặp được, cậu cũng như vậy nằm úp sấp từ trong bồn tắm đi ra, làn da nhẵn nhụi trắng nõn ấm áp, giữa ngọn núi có khe rãnh, trong khe rãnh có động, trong động có cảnh xuân.
Đại khái do Kỳ Lương Tần là một đồng chí, hắn biết chuyện này, cũng biết giữa đồng chí thân thiết như thế nào. Cho nên cảnh xuân trong động kia với hắn mà nói cũng không chỉ là một khí quan, còn là một ổ tiêu dao, đất phong lưu. Hắn nghĩ trên người Kỳ Lương Tần trắng nõn như vậy, nơi đó hẳn cũng là màu sắc sạch sẽ phấn nộn, sẽ không khiến người ta cảm thấy dơ bẩn.
Ý thức con người là một thứ thoạt nhìn không thu hút, nhưng thường thường sẽ vô tri vô giác thay đổi hết thảy. Con người sở dĩ có tình yêu, chung quy phải có phân chia về giới tính với người yêu, đầu tiên đối phương phải có phân chia nhân vật khác biệt với mình trên mặt giới tính, chẳng hạn như đàn ông với phụ nữ, công với thụ, t với p (t và p: công thụ trong mối quan hệ nữ x nữ), có phân chia mới có khả năng phù hợp, mới có thể dẫn phát hết thảy.
Sau đó chính là một cái kích thích, kích thích này dẫn phát gợn sóng dục vọng, phân chia giới tính là bắt đầu của dục vọng, kích thích là chất xúc tác, dục vọng nảy sinh trong tình yêu, vì thế có rối loạn.
Mùa hạ nóng bức như vậy, luôn thích hợp cho một vài sự vật nảy sinh trong góc phòng bí ẩn. Nghiêm Bách Tông đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, nhìn Kỳ Lương Tần đối diện dựa bàn đọc sách, ngọn đèn màu vàng, mặt người cũng bị phủ màu, mà bó hoa bách hợp bên cửa sổ, lẳng lặng đứng trong bình bạch ngọc.
/123
|