Trước khi chia tay tham hoan một hồi, Nghiêm Bách Tông quả thực hết muốn ra cửa.
Kỳ Lương Tần lại cảm thấy mỹ mãn.
Đại khái là cậu kỳ vọng rất lâu, rất khát khao, hơi thỏa mãn một chút, liền đủ để cậu nhấm nháp thật lâu. Sau khi Nghiêm Bách Tông đi rồi, cậu liền dọn về phòng cho khách. Cậu ngủ ở trên giường phòng khách, còn đang nhớ lại sự tốt đẹp đêm qua. Bên miệng dường như còn lưu lại hương vị đặc biệt, khoang miệng cậu dường như vẫn không quên loại xúc giác đó.
Hóa ra là cảm giác này, hóa ra nếm vào là hương vị này.
Nghiêm Bách Tông là mối tình đầu của cậu, cho nên hết thảy thể nghiệm đối với cậu mà nói đều là mới mẻ mà kích thích, cậu mở ra một cánh cửa thế giới mới cho Nghiêm Bách Tông, cũng đang mở ra cánh cửa thế giới mới cho mình. Mỗi một tiến triển và bước đi của tình yêu với cậu mà nói đều là lần đầu tiên quý giá, là lần đầu tiên mà cậu chờ mong và ảo tưởng qua vô số lần, ngày hôm nay rốt cuộc lần lượt thực hiện.
Kỳ Lương Tần cảm thấy bất cứ lần đầu tiên nào trong cuộc đời đều là rất quý giá, không thể thay thế. Mặc kệ là lần đầu tiên ngồi xe lửa, hay là lần đầu tiên ăn một món ăn, bởi vì là thể nghiệm mới lạ trong đời, nên càng dễ dàng lưu lại một nét trong trí nhớ. Cậu muốn đem thật nhiều lần đầu tiên của cậu hiến cho Nghiêm Bách Tông, cũng muốn đòi lấy thật nhiều lần đầu tiên của Nghiêm Bách Tông.
Lão thái thái tiếc nuối nói: “Nói muốn cùng ăn một bữa cơm với người trong nhà Triệu Hạo, anh cả con phỏng chừng cũng không về kịp.”
“Lần này anh cả con đi, chỉ sợ có vài người sẽ đau lòng.”
Lão thái thái nghi hoặc nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ bưng một ly cà phê, nhàn nhã nằm ở trên ghế sa lông.
Cách đó không xa Kỳ Lương Tần cúi đầu, đang dùng nĩa chọt dưa hấu ăn.
Nghiêm Tùng Vĩ nói với cậu: “Lương Tần, mấy người bạn tôi muốn gặp cậu, hôm nay chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm với bọn họ.”
Kỳ Lương Tần còn chưa nói gì, lão thái thái đã nói trước: “Đi đi, người trẻ tuổi các con, đừng cả ngày ở nhà, ăn cơm xong dẫn tiểu Tần đi dạo rồi lại trở về.”
Gần dây mấy chị em bà thường xuyên khen Kỳ Lương Tần, bởi vậy ấn tượng của lão thái thái với Kỳ Lương Tần rất tốt. Con dâu nghe lời như vậy, vốn nên khen thưởng. Mà phần thưởng lớn nhất một người mẹ chồng có thể cho con dâu, chính là bảo con mình tốt với con dâu một chút, dẫn cậu đi ăn uống chơi đùa mua sắm.
Kỳ Lương Tần không có biện pháp cự tuyệt, nhưng mà cậu cảm thấy gần đây Nghiêm Bách Tông rất tốt với cậu, theo lý thuyết Nghiêm Tùng Vĩ hẳn là rất chán ghét cậu mới đúng chứ. Cho dù nhìn mặt mũi Nghiêm Bách Tông mà khách khí với cậu một chút, cũng không cần mới vừa mời cậu ăn cơm xong, lại muốn dẫn cậu đi ra ngoài ăn cơm nữa.
Trở lại phòng ngủ, cậu liền nói với Nghiêm Tùng Vĩ: “Không phải là tôi không nên đi gặp bạn bè anh sao?”
Nghiêm Tùng Vĩ hỏi: “Tại sao?”
“Hai chúng ta không thể để cho người khác tưởng chúng ta rất ân ái đi?” Kỳ Lương Tần nói: “Tôi cảm thấy như vậy không tốt.”
“Sao hả, cậu đi theo tôi ăn một bữa cơm cũng không muốn hả?”
“Không phải…”
“Vậy thì ít nói nhảm, ăn diện xinh đẹp chút.”
Kỳ Lương Tần mặc quần áo tử tế cho Nghiêm Tùng Vĩ nhìn một chút, Nghiêm Tùng Vĩ lắc đầu, nói: “Quá đơn giản.”
Hắn đi đến trước tủ quần áo, lật lật quần áo Kỳ Lương Tần, lấy ra hai bộ tương đối sexy. Đây đều là quần áo Kỳ Lương Tần trước đây mua, không phải là lộ thịt nhiều, thì chính là màu sắc tương đối khêu gợi, dù quần áo thoạt nhìn chỉnh thể thực trắng trong thuần khiết, nhưng lại luôn có chút tâm tư nhỏ ở trong đó, đều là quần áo mà điển hình gay mới mặc.
Đó là một cái áo sơmi hường hường, loại màu sắc này người bình thường thật sự là không mặc đươc, chỉ có xinh đẹp còn chưa được, còn phải có làn da trắng, không thì mặc vào sẽ hơi quê quê. Không ngờ Kỳ Lương Tần mặc vào đặc biệt xinh đẹp, quả thực giải thích hoàn mỹ cái gì gọi là cảm giác tươi mát tao khí. Nghiêm Tùng Vĩ nhìn thấy Kỳ Lương Tần mặc xinh đẹp như vậy, trong lòng cũng nghèn nghẹn.
Kỳ thật loại màu sắc hơi có chút khêu gợi này, càng hợp với Kỳ Lương Tần hơn cái kiểu ăn mặc văn nghệ thanh tân, cậu rất thích hợp với loại tươi mát tao khí này, nhiều hơn lẳng lơ ngầm một chút, ít hơn lẳng lơ lộ một chút, dáng vẻ như có như không.
Nơi hắn dẫn Kỳ Lương Tần đến chính là buổi tụ hội đồng chí.
Trước đây Nghiêm Tùng Vĩ cũng quen biết một ít đồng chí. Hiện giờ thời đại không giống, trình độ bao dung của xã hội đối với đồng tính luyến ái cao hơn không ít, cho nên càng ngày càng nhiều đồng chí come out, trong số bạn bè của hắn đã có một người. Sau đó lại kết hôn giả với Kỳ Lương Tần, hoa hoa công tử là hắn cũng phải làm bộ chút, cho nên đoạn thời gian kia quen biết rất nhiều đồng tính luyến ái, tham gia hai lần tụ hội của bọn họ. Lần này hắn lại mang theo Kỳ Lương Tần.
Tuy rằng mọi người cơ bản đều không biết nhau, nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ chơi rất máu, loại phú nhị đại như hắn, bộ dạng còn coi như không tồi, ở trong giới đồng chí coi như là món ngon, huống chi hắn lại mang theo mùi thẳng nam, dẫn đến một đám đàn ông bu bên cạnh hắn, nhân khí dường như còn cao hơn Kỳ Lương Tần một chút.
Một bữa cơm ăn xong, tìm Kỳ Lương Tần không được mấy người, tìm hắn thổ lộ thì đã có không ít, lại có nhiều người không dám thổ lộ với hắn, hoặc nhiều hoặc ít mà mắt đi mày lại vài cái với hắn. Nghiêm Tùng Vĩ rất là buồn bực.
Trên đường trở về, Kỳ Lương Tần hỏi người này có phải thích hắn không, người kia có phải thích hắn không, cuối cùng cảm khái một câu: “Anh thật là được hoan nghênh.”
“Được hoan nghênh cái gì, còn không phải đều là thấy tôi có tiền, nếu tôi là thằng nhóc nghèo hai bàn tay trắng, bọn họ cũng mặc kệ tôi.”
“Điều kiện kinh tế cũng là một bộ phận quan trọng tạo thành một người mà, không thể tách ra để xem.” Kỳ Lương Tần nói: “Anh nói bọn họ coi trọng anh có tiền, nhưng đúng là Nghiêm Tùng Vĩ có tiền mới là Nghiêm Tùng Vĩ mà, nếu bọn họ yêu Nghiêm Tùng Vĩ không có tiền, đó ngược lại không phải là anh.”
Nghiêm Tùng Vĩ phát hiện cái nhìn của Kỳ Lương Tần về tiền tài trong tình cảm vô cùng ngay thẳng, một chút cũng không già mồm cãi láo. Đúng vậy, người đời đều cho rằng yêu nội tâm một người, không liên quan gì khác mới là tình yêu đích thực, cơ mà khuôn mặt dễ nhìn, điều kiện kinh tế tốt, vóc dáng cao cao, cùng với hương vị rất nhẹ, dáng vẻ nói chuyện, giọng nói, mới tạo thành một người đầy đủ.
Khi về đến nhà, Nghiêm Tùng Vĩ đi tắm rửa một cái, đi ra lại nhìn thấy di động có mấy cái weixin. Hắn mở ra nhìn thoáng qua, nói: “Đám người kia cũng say rồi, biết tôi đã kết hôn, còn đến thông đồng tôi.”
Hắn nói xong nhìn về phía Kỳ Lương Tần: “Cậu có nhận được tin nhắn gì hay không?”
Kỳ Lương Tần ngại ngùng gật gật đầu, cậu cũng nhận được mấy cái. Có điều cậu cảm thấy tin nhắn cậu nhận được đều coi như tương đối khắc chế, có hỏi “đang làm gì”, có hỏi “đến nhà chưa”, cũng có người nói “thật vui được biết cậu, hy vọng lần sau cùng đi chơi”. Cậu đều không hồi âm.
Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy những người này đều rất không đáng tin. Tuy rằng Kỳ Lương Tần đào góc tường nhà bọn họ, nhưng mà hắn cũng hy vọng Kỳ Lương Tần có một chàng rể tốt, ít nhất tìm một người tin cậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Vương Trạch đáng tin cậy xíu. Dù sao mình cũng hiểu rõ.
Vì thế hắn liền nằm ở trên giường, lại nhắn tin cho Vương Trạch: “Chưa ngủ sao.”
Gửi qua thật lâu cũng không nhận được hồi âm. Sở dĩ hắn không gọi điện thoại, chính là suy xét tới thời gian có chút muộn, gọi điện thoại sợ có chút liều lĩnh. Hiện giờ không nhận được hồi âm, liền nghĩ có lẽ Vương Trạch đã ngủ, chính mình cũng đi ngủ.
Kỳ Lương Tần nằm trong phòng khách, lại làm ổ trên giường gọi điện thoại với Nghiêm Bách Tông. Không có chuyện gì thích hơn là trước lúc sắp sửa đi ngủ nấu cháo điện thoại với người yêu. Nghiêm Bách Tông hiển nhiên cũng chuyên chọn giờ này gọi điện thoại cho cậu.
Bất quá là mới xa chưa tới một ngày, hai người đã giống như nói không hết chuyện.
Càng xác thực mà nói, là Kỳ Lương Tần nói không hết chuyện.
Tính dục đối với tình yêu mà nói có bao nhiêu quan trọng, ít nhất thì giai đoạn đầu tình yêu, nó là một nhân tố quan trọng đẩy mạnh tình cảm. Hai người yêu chính là trong quá trình nắm tay, hôn môi, vuốt ve và phát sinh quan hệ, từ cạn tới sâu mà tăng tiến quan hệ. Một hồi mê loạn đêm qua, hiển nhiên khiến hai người từ trong đến ngoài càng gần sát thêm một tầng, cách thiên sơn vạn thủy, trong giọng nói cả hai đều mang theo tình yêu.
“Em rất nhớ anh, ” Kỳ Lương Tần nói: “Vừa rồi trên đường trở về, vẫn luôn nghĩ tới anh.”
“Đi đâu vậy?”
“Ăn cơm, với Tùng Vĩ.” Kỳ Lương Tần lảng tránh chuyện đồng chí tụ hội. Bởi vì cậu cảm thấy Nghiêm Bách Tông nghe được sẽ không vui. Hơn nữa mỗi người ở trước mặt người yêu đều hy vọng bày ra một mặt tốt, che giấu mặt không tốt, cậu là người thực truyền thống, nhiều năm như vậy không có tiếp xúc giới đồng chí, chính là bởi vì cậu cảm thấy quan hệ xã giao quá loạn sẽ không tốt. Cậu cảm thấy quan hệ đồng chí lý tưởng nhất, chính là hai người tận khả năng tránh tiếp xúc với đồng chí khác ngoại trừ đối phương. Cái giới này có chút loạn, hấp dẫn cũng quá nhiều, muốn dài lâu, ngoại trừ tình cảm hai bên, còn phải tận khả năng tránh tiếp xúc quá nhiều hấp dẫn. Cậu cảm thấy nếu để Nghiêm Bách Tông biết cậu ăn cơm với một đám gay, sẽ ảnh hưởng “tính thuần khiết” của cậu trong cảm nhận của Nghiêm Bách Tông. Bởi vì suy bụng ta ra bụng người, cậu yêu Nghiêm Bách Tông như thế, chẳng phải bởi vì sinh hoạt của Nghiêm Bách Tông đơn thuần sao. Nếu Nghiêm Bách Tông cũng cả ngày ngâm mình với một đám gay, đại khái cậu cũng sẽ không yêu hắn như vậy. Đối với loại người có chút phong kiến truyền thống như cậu và Nghiêm Bách Tông, đối tượng đơn thuần đơn giản càng hợp tâm ý bọn họ.
Nhưng mà trong lòng Kỳ Lương Tần cũng không thấy xấu hổ. Bản thân cậu nhận ra một biến hóa thực rõ ràng, chính là cậu không còn giống như trước, ở trên đường nhìn thấy một anh đẹp trai liền nai con nhảy loạn kích động hưng phấn. Nếu là trước đây, cậu một phát nhìn thấy nhiều trai đẹp như vậy, nhất định là kích động, hơi có chút rục rịch, muốn quen biết một số người, muốn có một người yêu cậu. Nhưng mà hiện giờ cậu nhìn thấy mấy anh đẹp trai đó, trong lòng không có cái loại muộn tao thấp thỏm và hưng phấn đó nữa. Cậu chỉ biết ăn được một bàn đồ ăn thật ngon thì sẽ nghĩ nếu Nghiêm Bách Tông ăn chung với cậu thì tốt biết bao nhiêu, trên xe trở về nghĩ nếu như cậu và Nghiêm Bách Tông cùng ăn cơm tối trở về thì tốt biết bao nhiêu. Rất nhiều việc nhỏ vụn vặt trong sinh hoạt đều có thể khiến cậu nghĩ đến Nghiêm Bách Tông, sau đó nghĩ nếu Nghiêm Bách Tông ở bên cạnh cậu, thì sẽ là dáng vẻ thế nào.
Mấy anh đẹp trai đó cũng không phải không đẹp, cũng không phải điều kiện không tốt, không đủ mị lực, cũng không phải trong mắt cậu không nhìn thấy bất cứ người đàn ông nào khác nữa. Mà là cậu muốn ở bên cạnh hắn, nóng lòng muốn chia sẻ với hắn tất cả ăn ngon cảnh đẹp trong cuộc sống, những cảm ngộ vụn vặt và việc nhỏ trong sinh hoạt, chỉ có Nghiêm Bách Tông.
Yêu một người, trung thành với hắn phát ra từ phế phủ, là một chuyện làm cho chính mình cũng cảm thấy vui sướng và thỏa mãn. Kỳ Lương Tần gọi điện thoại đến ngủ gật, tiếng hít thở đều đều của cậu xuyên thấu qua điện thoại truyền đến ngoài ngàn dặm. Nghiêm Bách Tông nghe tiếng hít thở của Kỳ Lương Tần, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tình yêu khiến người ta trở nên dễ dàng thỏa mãn như vậy, dường như vui sướng không còn là chuyện quá khó nữa, có thể vì một tiếng hít thở của người trong lòng mà trái tim được lấp đầy, bên tai nghe hô hấp, trong đầu là bộ dạng đối phương ngủ. Tình yêu tốt đẹp thế, không trải nghiệm thì đánh chết cũng không nghĩ ra.
Kỳ Lương Tần lại cảm thấy mỹ mãn.
Đại khái là cậu kỳ vọng rất lâu, rất khát khao, hơi thỏa mãn một chút, liền đủ để cậu nhấm nháp thật lâu. Sau khi Nghiêm Bách Tông đi rồi, cậu liền dọn về phòng cho khách. Cậu ngủ ở trên giường phòng khách, còn đang nhớ lại sự tốt đẹp đêm qua. Bên miệng dường như còn lưu lại hương vị đặc biệt, khoang miệng cậu dường như vẫn không quên loại xúc giác đó.
Hóa ra là cảm giác này, hóa ra nếm vào là hương vị này.
Nghiêm Bách Tông là mối tình đầu của cậu, cho nên hết thảy thể nghiệm đối với cậu mà nói đều là mới mẻ mà kích thích, cậu mở ra một cánh cửa thế giới mới cho Nghiêm Bách Tông, cũng đang mở ra cánh cửa thế giới mới cho mình. Mỗi một tiến triển và bước đi của tình yêu với cậu mà nói đều là lần đầu tiên quý giá, là lần đầu tiên mà cậu chờ mong và ảo tưởng qua vô số lần, ngày hôm nay rốt cuộc lần lượt thực hiện.
Kỳ Lương Tần cảm thấy bất cứ lần đầu tiên nào trong cuộc đời đều là rất quý giá, không thể thay thế. Mặc kệ là lần đầu tiên ngồi xe lửa, hay là lần đầu tiên ăn một món ăn, bởi vì là thể nghiệm mới lạ trong đời, nên càng dễ dàng lưu lại một nét trong trí nhớ. Cậu muốn đem thật nhiều lần đầu tiên của cậu hiến cho Nghiêm Bách Tông, cũng muốn đòi lấy thật nhiều lần đầu tiên của Nghiêm Bách Tông.
Lão thái thái tiếc nuối nói: “Nói muốn cùng ăn một bữa cơm với người trong nhà Triệu Hạo, anh cả con phỏng chừng cũng không về kịp.”
“Lần này anh cả con đi, chỉ sợ có vài người sẽ đau lòng.”
Lão thái thái nghi hoặc nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ bưng một ly cà phê, nhàn nhã nằm ở trên ghế sa lông.
Cách đó không xa Kỳ Lương Tần cúi đầu, đang dùng nĩa chọt dưa hấu ăn.
Nghiêm Tùng Vĩ nói với cậu: “Lương Tần, mấy người bạn tôi muốn gặp cậu, hôm nay chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm với bọn họ.”
Kỳ Lương Tần còn chưa nói gì, lão thái thái đã nói trước: “Đi đi, người trẻ tuổi các con, đừng cả ngày ở nhà, ăn cơm xong dẫn tiểu Tần đi dạo rồi lại trở về.”
Gần dây mấy chị em bà thường xuyên khen Kỳ Lương Tần, bởi vậy ấn tượng của lão thái thái với Kỳ Lương Tần rất tốt. Con dâu nghe lời như vậy, vốn nên khen thưởng. Mà phần thưởng lớn nhất một người mẹ chồng có thể cho con dâu, chính là bảo con mình tốt với con dâu một chút, dẫn cậu đi ăn uống chơi đùa mua sắm.
Kỳ Lương Tần không có biện pháp cự tuyệt, nhưng mà cậu cảm thấy gần đây Nghiêm Bách Tông rất tốt với cậu, theo lý thuyết Nghiêm Tùng Vĩ hẳn là rất chán ghét cậu mới đúng chứ. Cho dù nhìn mặt mũi Nghiêm Bách Tông mà khách khí với cậu một chút, cũng không cần mới vừa mời cậu ăn cơm xong, lại muốn dẫn cậu đi ra ngoài ăn cơm nữa.
Trở lại phòng ngủ, cậu liền nói với Nghiêm Tùng Vĩ: “Không phải là tôi không nên đi gặp bạn bè anh sao?”
Nghiêm Tùng Vĩ hỏi: “Tại sao?”
“Hai chúng ta không thể để cho người khác tưởng chúng ta rất ân ái đi?” Kỳ Lương Tần nói: “Tôi cảm thấy như vậy không tốt.”
“Sao hả, cậu đi theo tôi ăn một bữa cơm cũng không muốn hả?”
“Không phải…”
“Vậy thì ít nói nhảm, ăn diện xinh đẹp chút.”
Kỳ Lương Tần mặc quần áo tử tế cho Nghiêm Tùng Vĩ nhìn một chút, Nghiêm Tùng Vĩ lắc đầu, nói: “Quá đơn giản.”
Hắn đi đến trước tủ quần áo, lật lật quần áo Kỳ Lương Tần, lấy ra hai bộ tương đối sexy. Đây đều là quần áo Kỳ Lương Tần trước đây mua, không phải là lộ thịt nhiều, thì chính là màu sắc tương đối khêu gợi, dù quần áo thoạt nhìn chỉnh thể thực trắng trong thuần khiết, nhưng lại luôn có chút tâm tư nhỏ ở trong đó, đều là quần áo mà điển hình gay mới mặc.
Đó là một cái áo sơmi hường hường, loại màu sắc này người bình thường thật sự là không mặc đươc, chỉ có xinh đẹp còn chưa được, còn phải có làn da trắng, không thì mặc vào sẽ hơi quê quê. Không ngờ Kỳ Lương Tần mặc vào đặc biệt xinh đẹp, quả thực giải thích hoàn mỹ cái gì gọi là cảm giác tươi mát tao khí. Nghiêm Tùng Vĩ nhìn thấy Kỳ Lương Tần mặc xinh đẹp như vậy, trong lòng cũng nghèn nghẹn.
Kỳ thật loại màu sắc hơi có chút khêu gợi này, càng hợp với Kỳ Lương Tần hơn cái kiểu ăn mặc văn nghệ thanh tân, cậu rất thích hợp với loại tươi mát tao khí này, nhiều hơn lẳng lơ ngầm một chút, ít hơn lẳng lơ lộ một chút, dáng vẻ như có như không.
Nơi hắn dẫn Kỳ Lương Tần đến chính là buổi tụ hội đồng chí.
Trước đây Nghiêm Tùng Vĩ cũng quen biết một ít đồng chí. Hiện giờ thời đại không giống, trình độ bao dung của xã hội đối với đồng tính luyến ái cao hơn không ít, cho nên càng ngày càng nhiều đồng chí come out, trong số bạn bè của hắn đã có một người. Sau đó lại kết hôn giả với Kỳ Lương Tần, hoa hoa công tử là hắn cũng phải làm bộ chút, cho nên đoạn thời gian kia quen biết rất nhiều đồng tính luyến ái, tham gia hai lần tụ hội của bọn họ. Lần này hắn lại mang theo Kỳ Lương Tần.
Tuy rằng mọi người cơ bản đều không biết nhau, nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ chơi rất máu, loại phú nhị đại như hắn, bộ dạng còn coi như không tồi, ở trong giới đồng chí coi như là món ngon, huống chi hắn lại mang theo mùi thẳng nam, dẫn đến một đám đàn ông bu bên cạnh hắn, nhân khí dường như còn cao hơn Kỳ Lương Tần một chút.
Một bữa cơm ăn xong, tìm Kỳ Lương Tần không được mấy người, tìm hắn thổ lộ thì đã có không ít, lại có nhiều người không dám thổ lộ với hắn, hoặc nhiều hoặc ít mà mắt đi mày lại vài cái với hắn. Nghiêm Tùng Vĩ rất là buồn bực.
Trên đường trở về, Kỳ Lương Tần hỏi người này có phải thích hắn không, người kia có phải thích hắn không, cuối cùng cảm khái một câu: “Anh thật là được hoan nghênh.”
“Được hoan nghênh cái gì, còn không phải đều là thấy tôi có tiền, nếu tôi là thằng nhóc nghèo hai bàn tay trắng, bọn họ cũng mặc kệ tôi.”
“Điều kiện kinh tế cũng là một bộ phận quan trọng tạo thành một người mà, không thể tách ra để xem.” Kỳ Lương Tần nói: “Anh nói bọn họ coi trọng anh có tiền, nhưng đúng là Nghiêm Tùng Vĩ có tiền mới là Nghiêm Tùng Vĩ mà, nếu bọn họ yêu Nghiêm Tùng Vĩ không có tiền, đó ngược lại không phải là anh.”
Nghiêm Tùng Vĩ phát hiện cái nhìn của Kỳ Lương Tần về tiền tài trong tình cảm vô cùng ngay thẳng, một chút cũng không già mồm cãi láo. Đúng vậy, người đời đều cho rằng yêu nội tâm một người, không liên quan gì khác mới là tình yêu đích thực, cơ mà khuôn mặt dễ nhìn, điều kiện kinh tế tốt, vóc dáng cao cao, cùng với hương vị rất nhẹ, dáng vẻ nói chuyện, giọng nói, mới tạo thành một người đầy đủ.
Khi về đến nhà, Nghiêm Tùng Vĩ đi tắm rửa một cái, đi ra lại nhìn thấy di động có mấy cái weixin. Hắn mở ra nhìn thoáng qua, nói: “Đám người kia cũng say rồi, biết tôi đã kết hôn, còn đến thông đồng tôi.”
Hắn nói xong nhìn về phía Kỳ Lương Tần: “Cậu có nhận được tin nhắn gì hay không?”
Kỳ Lương Tần ngại ngùng gật gật đầu, cậu cũng nhận được mấy cái. Có điều cậu cảm thấy tin nhắn cậu nhận được đều coi như tương đối khắc chế, có hỏi “đang làm gì”, có hỏi “đến nhà chưa”, cũng có người nói “thật vui được biết cậu, hy vọng lần sau cùng đi chơi”. Cậu đều không hồi âm.
Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy những người này đều rất không đáng tin. Tuy rằng Kỳ Lương Tần đào góc tường nhà bọn họ, nhưng mà hắn cũng hy vọng Kỳ Lương Tần có một chàng rể tốt, ít nhất tìm một người tin cậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Vương Trạch đáng tin cậy xíu. Dù sao mình cũng hiểu rõ.
Vì thế hắn liền nằm ở trên giường, lại nhắn tin cho Vương Trạch: “Chưa ngủ sao.”
Gửi qua thật lâu cũng không nhận được hồi âm. Sở dĩ hắn không gọi điện thoại, chính là suy xét tới thời gian có chút muộn, gọi điện thoại sợ có chút liều lĩnh. Hiện giờ không nhận được hồi âm, liền nghĩ có lẽ Vương Trạch đã ngủ, chính mình cũng đi ngủ.
Kỳ Lương Tần nằm trong phòng khách, lại làm ổ trên giường gọi điện thoại với Nghiêm Bách Tông. Không có chuyện gì thích hơn là trước lúc sắp sửa đi ngủ nấu cháo điện thoại với người yêu. Nghiêm Bách Tông hiển nhiên cũng chuyên chọn giờ này gọi điện thoại cho cậu.
Bất quá là mới xa chưa tới một ngày, hai người đã giống như nói không hết chuyện.
Càng xác thực mà nói, là Kỳ Lương Tần nói không hết chuyện.
Tính dục đối với tình yêu mà nói có bao nhiêu quan trọng, ít nhất thì giai đoạn đầu tình yêu, nó là một nhân tố quan trọng đẩy mạnh tình cảm. Hai người yêu chính là trong quá trình nắm tay, hôn môi, vuốt ve và phát sinh quan hệ, từ cạn tới sâu mà tăng tiến quan hệ. Một hồi mê loạn đêm qua, hiển nhiên khiến hai người từ trong đến ngoài càng gần sát thêm một tầng, cách thiên sơn vạn thủy, trong giọng nói cả hai đều mang theo tình yêu.
“Em rất nhớ anh, ” Kỳ Lương Tần nói: “Vừa rồi trên đường trở về, vẫn luôn nghĩ tới anh.”
“Đi đâu vậy?”
“Ăn cơm, với Tùng Vĩ.” Kỳ Lương Tần lảng tránh chuyện đồng chí tụ hội. Bởi vì cậu cảm thấy Nghiêm Bách Tông nghe được sẽ không vui. Hơn nữa mỗi người ở trước mặt người yêu đều hy vọng bày ra một mặt tốt, che giấu mặt không tốt, cậu là người thực truyền thống, nhiều năm như vậy không có tiếp xúc giới đồng chí, chính là bởi vì cậu cảm thấy quan hệ xã giao quá loạn sẽ không tốt. Cậu cảm thấy quan hệ đồng chí lý tưởng nhất, chính là hai người tận khả năng tránh tiếp xúc với đồng chí khác ngoại trừ đối phương. Cái giới này có chút loạn, hấp dẫn cũng quá nhiều, muốn dài lâu, ngoại trừ tình cảm hai bên, còn phải tận khả năng tránh tiếp xúc quá nhiều hấp dẫn. Cậu cảm thấy nếu để Nghiêm Bách Tông biết cậu ăn cơm với một đám gay, sẽ ảnh hưởng “tính thuần khiết” của cậu trong cảm nhận của Nghiêm Bách Tông. Bởi vì suy bụng ta ra bụng người, cậu yêu Nghiêm Bách Tông như thế, chẳng phải bởi vì sinh hoạt của Nghiêm Bách Tông đơn thuần sao. Nếu Nghiêm Bách Tông cũng cả ngày ngâm mình với một đám gay, đại khái cậu cũng sẽ không yêu hắn như vậy. Đối với loại người có chút phong kiến truyền thống như cậu và Nghiêm Bách Tông, đối tượng đơn thuần đơn giản càng hợp tâm ý bọn họ.
Nhưng mà trong lòng Kỳ Lương Tần cũng không thấy xấu hổ. Bản thân cậu nhận ra một biến hóa thực rõ ràng, chính là cậu không còn giống như trước, ở trên đường nhìn thấy một anh đẹp trai liền nai con nhảy loạn kích động hưng phấn. Nếu là trước đây, cậu một phát nhìn thấy nhiều trai đẹp như vậy, nhất định là kích động, hơi có chút rục rịch, muốn quen biết một số người, muốn có một người yêu cậu. Nhưng mà hiện giờ cậu nhìn thấy mấy anh đẹp trai đó, trong lòng không có cái loại muộn tao thấp thỏm và hưng phấn đó nữa. Cậu chỉ biết ăn được một bàn đồ ăn thật ngon thì sẽ nghĩ nếu Nghiêm Bách Tông ăn chung với cậu thì tốt biết bao nhiêu, trên xe trở về nghĩ nếu như cậu và Nghiêm Bách Tông cùng ăn cơm tối trở về thì tốt biết bao nhiêu. Rất nhiều việc nhỏ vụn vặt trong sinh hoạt đều có thể khiến cậu nghĩ đến Nghiêm Bách Tông, sau đó nghĩ nếu Nghiêm Bách Tông ở bên cạnh cậu, thì sẽ là dáng vẻ thế nào.
Mấy anh đẹp trai đó cũng không phải không đẹp, cũng không phải điều kiện không tốt, không đủ mị lực, cũng không phải trong mắt cậu không nhìn thấy bất cứ người đàn ông nào khác nữa. Mà là cậu muốn ở bên cạnh hắn, nóng lòng muốn chia sẻ với hắn tất cả ăn ngon cảnh đẹp trong cuộc sống, những cảm ngộ vụn vặt và việc nhỏ trong sinh hoạt, chỉ có Nghiêm Bách Tông.
Yêu một người, trung thành với hắn phát ra từ phế phủ, là một chuyện làm cho chính mình cũng cảm thấy vui sướng và thỏa mãn. Kỳ Lương Tần gọi điện thoại đến ngủ gật, tiếng hít thở đều đều của cậu xuyên thấu qua điện thoại truyền đến ngoài ngàn dặm. Nghiêm Bách Tông nghe tiếng hít thở của Kỳ Lương Tần, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tình yêu khiến người ta trở nên dễ dàng thỏa mãn như vậy, dường như vui sướng không còn là chuyện quá khó nữa, có thể vì một tiếng hít thở của người trong lòng mà trái tim được lấp đầy, bên tai nghe hô hấp, trong đầu là bộ dạng đối phương ngủ. Tình yêu tốt đẹp thế, không trải nghiệm thì đánh chết cũng không nghĩ ra.
/123
|