Đến sau nửa đêm, bên ngoài lại bắt đầu tí tách tí tách đổ mưa. Nghiêm Bách Tông ôm Kỳ Lương Tần, nghe tiếng mưa rơi mơ mơ hồ hồ.
Về tình yêu, Nghiêm Bách Tông cũng không phải chưa từng có chút ảo tưởng nào. Khi hắn mười mấy tuổi, cũng từng tưởng tượng về tình yêu của mình. Hắn là người rất truyền thống, nghĩ đơn giản là tìm một cô gái mình yêu sâu sắc, cùng cô ấy sống cả đời.
Hắn chưa từng thảo luận vấn đề ở phương diện này với người khác. Bởi vậy hắn không biết những người đàn ông khác có cùng ý tưởng với hắn hay không, muốn tìm một cô gái sống chung cả đời, không cần người thứ ba thêm vào cuộc sống của hắn. Em trai hắn Nghiêm Tùng Vĩ hiển nhiên là có cái nhìn về tình yêu hoàn toàn khác hắn, Nghiêm Tùng Vĩ khát vọng có được thật nhiều phụ nữ, đại khái cũng thực khó tưởng tượng mình và một người phụ nữ sống chung cả đời. Nghiêm Bách Tông không biết hắn mới là tâm lý của phần lớn đàn ông, hay là em trai Nghiêm Tùng Vĩ của hắn mới là tâm lý mà phần lớn đàn ông nên có.
Nhưng mà thời gian cho hắn ảo tưởng cũng không nhiều. Hắn rất sớm liền ý thức được tầm quan trọng của độc lập và trưởng thành. Mà tình yêu, cố tình lại có chút đi ngược lại với hai thứ đó. Tình yêu nồng nhiệt, thường cần cảm giác độc chiếm và ỷ lại mãnh liệt, cùng với xúc động ấu trĩ hợp thực tế hoặc không hợp thực tế. Hắn cách cái dạng cảm giác nồng nhiệt đó thực xa xôi, thế mà cuối cùng lại nếm được loại kích thích và rung động ấy từ một người đàn ông có chút không thể tưởng tượng nổi đối với hắn.
Hóa ra tình yêu nồng nhiệt là cái dạng này, hóa ra dục vọng thật sự có thể cắn nuốt lý trí con người. Tình yêu luôn khiến người ta xúc động, tràn ngập dũng khí không biết sợ, nó làm mơ hồ tâm trí, khiến người ta phấn đấu quên mình.
Kỳ Lương Tần khó được ngủ say như thế, ngay cả trong mộng cũng đẹp đẽ. Sắc trời đã sáng, đại khái là tình yêu quá mức ngọt ngào, khi mới vừa hưởng qua, hương vị còn tràn ngập giữa răng môi, hồn phách đều bị hương vị này mê hoặc, làm cho lòng người sinh ra tham dục. Trong lòng Nghiêm Bách Tông tràn ngập khát vọng muốn quang minh chính đại có được Kỳ Lương Tần.
Bởi vì mưa dầm, sắc trời vẫn xám xịt. Hắn đi vào phòng bếp, nhìn thấy dì Xuân đang ở phòng bếp đong gạo, vì thế liền đi vào, hỏi: “Dì Xuân, đợi lát nữa có thời gian không, con có chút lời muốn nói với dì.”
Dì Xuân quay đầu nhìn hắn, sửng sốt một chút, bèn nói: “Dì bỏ gạo vào nồi đã.”
Dì nói xong liền nhanh chóng đổ gạo vào trong nồi, sau đó xách tạp dề xoa xoa tay, vẻ mặt dì cũng thực ngưng trọng, mím môi thật chặt, xoay người lại.
Nghiêm Bách Tông nói: “Mặc kệ dì nghe được cái gì, dì cũng đừng quá kích động.”
Dì Xuân: “…”
Nghiêm Bách Tông há miệng, dường như lời đến bên miệng, lại nghẹn lại. Dì Xuân nhìn hắn, hỏi: “Có phải con muốn nói chuyện tiểu Kỳ không?”
Nghiêm Bách Tông lập tức nhìn về phía dì Xuân, sau đó gật gật đầu.
Sắc mặt dì Xuân liền thay đổi. Mặc dù là dì đề cập với Kỳ Lương Tần trước, nhưng trong lòng dì vốn có một chút tâm lý may mắn, hy vọng mình chỉ là nghĩ nhiều, không nghĩ tới chuyện dì lo lắng nhất, vẫn xảy ra.
“Đại khái ít nhiều dì cũng biết một chút… con và Lương Tần…”
“Cậu ta là người yêu của Tùng Vĩ, ” dì Xuân nói: “Dì không tin con làm ra được loại chuyện này, có phải cậu ta quyến rũ con không.”
Nghiêm Bách Tông nói: “Cậu ấy không phải người yêu của Tùng Vĩ, cho tới bây giờ đều không phải.”
Bên ngoài mưa thu ướt lạnh, sương mù sáng sớm dần dần tán đi. Nghiêm Bách Tông đem chuyện kết hôn giả nói từ đầu tới đuôi với dì Xuân một lần, dì Xuân kinh hãi mở to hai mắt, luôn lắc đầu nói: “Hoang đường, hoang đường.”
Dì cảm thấy việc này giống như chuyện ngàn lẻ một đêm, nhưng vì rất hoang đường, ngược lại có vài phần chân thật. Không ai dựng nên một câu chuyện hoang đường như vậy, huống chi Nghiêm Bách Tông cũng không có khả năng lấy chuyện này nói giỡn.
“Chỉ có điều dù hai người bọn họ là kết hôn giả, nhưng trong mắt mọi người, cậu ta chính là vợ Tùng Vĩ. Con ở bên cậu ta, chưa từng suy xét hậu quả sao. Người nên ngoài sẽ nói như thế nào, con bảo lão thái thái về sau ra đường làm thế nào ngẩng đầu lên, chính con về sau làm thế nào ngẩng đầu lên trước mặt mọi người, con đều chưa từng nghĩ sao? Con làm sao vậy, con luôn ổn trọng đáng tin nhất mà, con chưa từng nghĩ tới việc này sao?”
Nghiêm Bách Tông thành thật với dì Xuân: “Trước đó không chịu suy nghĩ, lúc hôn xuống có muốn nghĩ nữa, cũng đã không còn kịp rồi. Dì Xuân, nói với dì một câu thật lòng, con biết con sẽ vì thế mà trả cái giá lớn gì, con cũng không phải cái loại người vì bản thân mình, liền đem gia tộc thanh danh đều vứt đi không để ý, huống chi còn có cửa ải khó khăn của mẹ, trước đây không phải con chưa từng ảo não hối hận, nghĩ nếu lúc ấy mình khắc chế một chút, chống đỡ một chút… Nhưng mà một đường đi qua, hiện giờ thật sự một chút suy nghĩ hối hận con cũng không có…”
Hắn nhìn dì Xuân, trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, ánh mắt lại rất kiên định, âm điệu cũng trầm ổn trước sau như một, giống như đang kể ra một chuyện cực kỳ bình thường, nhưng mỗi một câu hắn nói, đều là nhiệt tình vội vàng dì Xuân chưa từng nghe được từ trong miệng hắn: “Con là thật lòng thích cậu ấy, rất thích, con muốn thử xem.”
“Con nói cho dì biết việc này, là muốn dì giúp con ư?”
“Người bên ngoài thấy thế nào, kỳ thật con cũng không để ý như vậy, bất quá là vài lời nhàn ngôn toái ngữ, lâu dần cũng liền phai nhạt, không ảnh hưởng cuộc sống của mình. Mặc dù có ảnh hưởng, đổi lấy hạnh phúc của mình, vậy cũng đáng. Con chỉ là để ý cái nhìn của mọi người. Nếu con và Lương Tần bên nhau, phải lấy sự đau khổ của người trong nhà làm cái giá, con đây cũng sẽ không chân chính vui vẻ. Con là người đã ba mươi, tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng cũng hiểu được sự kết hợp không được người thân chúc phúc không có kết quả tốt.”
“Con còn hoang đường hơn cả Tùng Vĩ, ” dì Xuân hơi có chút kích động, tận lực đè thấp âm thanh: “Con còn muốn mẹ con chúc phúc các con hả? Con cảm thấy có thể sao?”
Gương mặt Nghiêm Bách Tông lạnh lùng: “Tuy rằng khó, nhưng không thử một phen, làm thế nào cam tâm. Chẳng lẽ dì Xuân bảo con làm một người bội tình bạc nghĩa ư, con đã hứa hẹn với cậu ấy, thì sẽ không làm ra được chuyện như vậy.”
“Con không làm được chuyện vứt bỏ cậu ta, thì có thể làm ra chuyện tổn thương lão thái thái sao?!”
Vẻ mặt Nghiêm Bách Tông ảm đạm xuống, mím môi cúi đầu, im lặng một hồi mới nói: “Đại khái con không phải là một đứa con trai tốt, thật sự phải lựa chọn giữa hạnh phúc cá nhân và hạnh phúc người nhà, vẫn lựa chọn mình. Nếu mẹ con bởi vì chuyện của con và Kỳ Lương Tần mà sống không được, đại khái con vẫn sẽ khuất phục, dù con có vô liêm sỉ nữa, cũng sẽ không lấy hạnh phúc của mình đi tước đoạt mạng của mẹ mình. Nhưng mà dì Xuân, mẹ con sẽ không bởi vậy mà sống không được, bà như thế nào thì vẫn như thế đó, con sẽ không bỏ bà ấy không để ý, cũng sẽ không thể nào chưa trải qua cố gắng và nếm thử liền nhẹ nhàng buông tha. Không chỉ là vì Lương Tần, cũng là vì mình. Không dùng cố gắng lớn nhất, con sẽ không buông tay.”
“Lão thái thái khẳng định sẽ không đồng ý, ” dì Xuân nói: “Con thử đến cuối cùng, làm bị thương tất cả mọi người, cần gì phải thế?”
“Cũng có khả năng tuy rằng khó, nhưng cuối cùng có một kết quả tốt, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Kỳ thật có một số việc, con cũng biết mặc dù dì thương con, giúp đỡ vẫn là có hạn, rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào chính bọn con. Con nói cho dì biết trước, không phải là hy vọng dì giúp con thuyết phục ai, con hy vọng lúc những người khác làm khó cậu ấy, dì đừng làm khó cậu ấy theo, lúc nhìn thấy cậu ấy mệt mỏi, thì dìu cậu ấy một phen. Người mà dì đỡ lấy chính là người con yêu, cũng chính là thương con.”
“Con…” Dì Xuân không biết phải nói gì: “Sao con lại như thế này, đã tuổi này rồi, lại… con không biết con sẽ bởi vậy mà mất đi cái gì đâu, nếu tương lai con hối hận…”
“Chỉ cần là quyết định tự mình làm ra, con đều không hối hận.” Nghiêm Bách Tông nói: “Dì biết con mà, tuyệt đối không hối hận.”
Kỳ Lương Tần đứng ở cửa phòng bếp, lẳng lặng nghe.
Tình yêu đồng tính, dường như luôn không dễ dàng. Ở thế giới của cậu, gặp phải cửa ải khó khăn là hai người đàn ông yêu nhau, ở thế giới này, không có cửa ải đó, mà lại có một cái cửa ải quan hệ phức tạp. Kỳ Lương Tần cảm thấy thực xấu hổ, là cậu dụ Nghiêm Bách Tông đến con đường này. Con đường này khó đi bao nhiêu, cũng không thua gì come out ở thế giới của cậu, đã định trước là phải đạp lên huyết lệ của người chí thân, làm ra lựa chọn giữa hạnh phúc cá nhân và hạnh phúc của người thân.
Đây đại khái là chỗ đau khổ nhất của đồng tính. Tình yêu khác phái lập gia đình sinh con, cho cha mẹ chỉ có vui sướng, hạnh phúc cá nhân và hạnh phúc của cha mẹ là sống nhờ vào nhau, hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng hạnh phúc của đồng tính luyến ái, lại phải lấy đau khổ của cha mẹ làm cái giá, thậm chí là tuổi già đau khổ, đến chết không dứt. Dù là cha mẹ khai sáng nhất, tiếp nhận con trai là một đồng tính luyến ái, đại khái ở sau lưng cũng phải chảy rất nhiều nước mắt, chậm rãi thuyết phục mình, mà những gia đình cả nhà cùng vui, thì lại ít ỏi cỡ nào.
Lúc Kỳ Lương Tần học cấp hai, giáo viên lịch sử của bọn họ là một ông lão, họ Dương. Thầy Dương thường thường thúc bọn họ dụng công học tập, một câu vô cùng tàn nhẫn chính là: “Các em tốn tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ lại không cố gắng, liền tương đương với việc đâm dao vào tim cha mẹ, từng dao từng dao cắm xuống, đều là máu.”
Cái so sánh máu chảy đầm đìa này, quay đầu nhìn lại thấy thật khoa trương. Chỉ là có một ngày Kỳ Lương Tần ngủ ở trên giường nghĩ tới tương lai của mình, trong đầu đột nhiên nhảy ra những lời này, cảm thấy đây dường như là lịch trình mà đồng tính luyến ái come out.
Come out, đối với phần lớn cha mẹ mà nói, không phải chính là từng dao từng dao đâm vào tim họ sao, tàn nhẫn biết bao. Người bị đâm đau khổ không ngừng, người cầm dao đại khái cũng mặt đầy nước mắt.
Đây mới là hình phạt càng tàn khốc hơn so với cái gọi là người yêu tương ái tương sát, cốt nhục chí thân, hạnh phúc từng người lại không thể cùng có được.
Chung quy là cậu đã đẩy người mình yêu nhất lên trên con đường này, vì tư dục của bản thân. Nếu nói tình yêu là vĩ đại, thì nó cũng âm u ích kỷ như thế. Cái loại tâm tính chỉ cần đối phương sống tốt mình liền hạnh phúc, đại khái cậu vĩnh viễn cũng không làm được.
Em yêu anh, nhưng em lại hại anh. Đây dường như là việc mâu thuẫn thực hoang đường. Tình yêu của tôi đối với người đàn ông tôi yêu, vì sao lại là một bao thuốc độc, đây dường như cũng là vấn đề nan giải. Kỳ Lương Tần an ủi mình, coi như mình trải qua nỗi đau khổ come out, núi đao biển lửa đều đến đây đi. Thứ cậu có thể chịu thay Nghiêm Bách Tông, đều sẽ chịu thay hắn, không thể chịu thay hắn, liền dùng tình yêu thật lòng thật dạ cả cuộc đời để bồi thường hắn. Tuy rằng cậu khẩn cầu Nghiêm Bách Tông đừng vứt bỏ cậu, nhưng nếu Nghiêm Bách Tông thật sự bỏ cậu, cậu cũng sẽ không oán giận.
Đây vốn là chuyện rất khó. Tình yêu của hai người đàn ông, vốn đã là chuyện rất khó. Thật giống như khí quan ấy vốn không nên cất chứa đối phương, bạn muốn hưởng thụ vui sướng được tràn ngập, cũng phải thừa nhận nỗi đau bị đâm xuyên.
Về tình yêu, Nghiêm Bách Tông cũng không phải chưa từng có chút ảo tưởng nào. Khi hắn mười mấy tuổi, cũng từng tưởng tượng về tình yêu của mình. Hắn là người rất truyền thống, nghĩ đơn giản là tìm một cô gái mình yêu sâu sắc, cùng cô ấy sống cả đời.
Hắn chưa từng thảo luận vấn đề ở phương diện này với người khác. Bởi vậy hắn không biết những người đàn ông khác có cùng ý tưởng với hắn hay không, muốn tìm một cô gái sống chung cả đời, không cần người thứ ba thêm vào cuộc sống của hắn. Em trai hắn Nghiêm Tùng Vĩ hiển nhiên là có cái nhìn về tình yêu hoàn toàn khác hắn, Nghiêm Tùng Vĩ khát vọng có được thật nhiều phụ nữ, đại khái cũng thực khó tưởng tượng mình và một người phụ nữ sống chung cả đời. Nghiêm Bách Tông không biết hắn mới là tâm lý của phần lớn đàn ông, hay là em trai Nghiêm Tùng Vĩ của hắn mới là tâm lý mà phần lớn đàn ông nên có.
Nhưng mà thời gian cho hắn ảo tưởng cũng không nhiều. Hắn rất sớm liền ý thức được tầm quan trọng của độc lập và trưởng thành. Mà tình yêu, cố tình lại có chút đi ngược lại với hai thứ đó. Tình yêu nồng nhiệt, thường cần cảm giác độc chiếm và ỷ lại mãnh liệt, cùng với xúc động ấu trĩ hợp thực tế hoặc không hợp thực tế. Hắn cách cái dạng cảm giác nồng nhiệt đó thực xa xôi, thế mà cuối cùng lại nếm được loại kích thích và rung động ấy từ một người đàn ông có chút không thể tưởng tượng nổi đối với hắn.
Hóa ra tình yêu nồng nhiệt là cái dạng này, hóa ra dục vọng thật sự có thể cắn nuốt lý trí con người. Tình yêu luôn khiến người ta xúc động, tràn ngập dũng khí không biết sợ, nó làm mơ hồ tâm trí, khiến người ta phấn đấu quên mình.
Kỳ Lương Tần khó được ngủ say như thế, ngay cả trong mộng cũng đẹp đẽ. Sắc trời đã sáng, đại khái là tình yêu quá mức ngọt ngào, khi mới vừa hưởng qua, hương vị còn tràn ngập giữa răng môi, hồn phách đều bị hương vị này mê hoặc, làm cho lòng người sinh ra tham dục. Trong lòng Nghiêm Bách Tông tràn ngập khát vọng muốn quang minh chính đại có được Kỳ Lương Tần.
Bởi vì mưa dầm, sắc trời vẫn xám xịt. Hắn đi vào phòng bếp, nhìn thấy dì Xuân đang ở phòng bếp đong gạo, vì thế liền đi vào, hỏi: “Dì Xuân, đợi lát nữa có thời gian không, con có chút lời muốn nói với dì.”
Dì Xuân quay đầu nhìn hắn, sửng sốt một chút, bèn nói: “Dì bỏ gạo vào nồi đã.”
Dì nói xong liền nhanh chóng đổ gạo vào trong nồi, sau đó xách tạp dề xoa xoa tay, vẻ mặt dì cũng thực ngưng trọng, mím môi thật chặt, xoay người lại.
Nghiêm Bách Tông nói: “Mặc kệ dì nghe được cái gì, dì cũng đừng quá kích động.”
Dì Xuân: “…”
Nghiêm Bách Tông há miệng, dường như lời đến bên miệng, lại nghẹn lại. Dì Xuân nhìn hắn, hỏi: “Có phải con muốn nói chuyện tiểu Kỳ không?”
Nghiêm Bách Tông lập tức nhìn về phía dì Xuân, sau đó gật gật đầu.
Sắc mặt dì Xuân liền thay đổi. Mặc dù là dì đề cập với Kỳ Lương Tần trước, nhưng trong lòng dì vốn có một chút tâm lý may mắn, hy vọng mình chỉ là nghĩ nhiều, không nghĩ tới chuyện dì lo lắng nhất, vẫn xảy ra.
“Đại khái ít nhiều dì cũng biết một chút… con và Lương Tần…”
“Cậu ta là người yêu của Tùng Vĩ, ” dì Xuân nói: “Dì không tin con làm ra được loại chuyện này, có phải cậu ta quyến rũ con không.”
Nghiêm Bách Tông nói: “Cậu ấy không phải người yêu của Tùng Vĩ, cho tới bây giờ đều không phải.”
Bên ngoài mưa thu ướt lạnh, sương mù sáng sớm dần dần tán đi. Nghiêm Bách Tông đem chuyện kết hôn giả nói từ đầu tới đuôi với dì Xuân một lần, dì Xuân kinh hãi mở to hai mắt, luôn lắc đầu nói: “Hoang đường, hoang đường.”
Dì cảm thấy việc này giống như chuyện ngàn lẻ một đêm, nhưng vì rất hoang đường, ngược lại có vài phần chân thật. Không ai dựng nên một câu chuyện hoang đường như vậy, huống chi Nghiêm Bách Tông cũng không có khả năng lấy chuyện này nói giỡn.
“Chỉ có điều dù hai người bọn họ là kết hôn giả, nhưng trong mắt mọi người, cậu ta chính là vợ Tùng Vĩ. Con ở bên cậu ta, chưa từng suy xét hậu quả sao. Người nên ngoài sẽ nói như thế nào, con bảo lão thái thái về sau ra đường làm thế nào ngẩng đầu lên, chính con về sau làm thế nào ngẩng đầu lên trước mặt mọi người, con đều chưa từng nghĩ sao? Con làm sao vậy, con luôn ổn trọng đáng tin nhất mà, con chưa từng nghĩ tới việc này sao?”
Nghiêm Bách Tông thành thật với dì Xuân: “Trước đó không chịu suy nghĩ, lúc hôn xuống có muốn nghĩ nữa, cũng đã không còn kịp rồi. Dì Xuân, nói với dì một câu thật lòng, con biết con sẽ vì thế mà trả cái giá lớn gì, con cũng không phải cái loại người vì bản thân mình, liền đem gia tộc thanh danh đều vứt đi không để ý, huống chi còn có cửa ải khó khăn của mẹ, trước đây không phải con chưa từng ảo não hối hận, nghĩ nếu lúc ấy mình khắc chế một chút, chống đỡ một chút… Nhưng mà một đường đi qua, hiện giờ thật sự một chút suy nghĩ hối hận con cũng không có…”
Hắn nhìn dì Xuân, trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, ánh mắt lại rất kiên định, âm điệu cũng trầm ổn trước sau như một, giống như đang kể ra một chuyện cực kỳ bình thường, nhưng mỗi một câu hắn nói, đều là nhiệt tình vội vàng dì Xuân chưa từng nghe được từ trong miệng hắn: “Con là thật lòng thích cậu ấy, rất thích, con muốn thử xem.”
“Con nói cho dì biết việc này, là muốn dì giúp con ư?”
“Người bên ngoài thấy thế nào, kỳ thật con cũng không để ý như vậy, bất quá là vài lời nhàn ngôn toái ngữ, lâu dần cũng liền phai nhạt, không ảnh hưởng cuộc sống của mình. Mặc dù có ảnh hưởng, đổi lấy hạnh phúc của mình, vậy cũng đáng. Con chỉ là để ý cái nhìn của mọi người. Nếu con và Lương Tần bên nhau, phải lấy sự đau khổ của người trong nhà làm cái giá, con đây cũng sẽ không chân chính vui vẻ. Con là người đã ba mươi, tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng cũng hiểu được sự kết hợp không được người thân chúc phúc không có kết quả tốt.”
“Con còn hoang đường hơn cả Tùng Vĩ, ” dì Xuân hơi có chút kích động, tận lực đè thấp âm thanh: “Con còn muốn mẹ con chúc phúc các con hả? Con cảm thấy có thể sao?”
Gương mặt Nghiêm Bách Tông lạnh lùng: “Tuy rằng khó, nhưng không thử một phen, làm thế nào cam tâm. Chẳng lẽ dì Xuân bảo con làm một người bội tình bạc nghĩa ư, con đã hứa hẹn với cậu ấy, thì sẽ không làm ra được chuyện như vậy.”
“Con không làm được chuyện vứt bỏ cậu ta, thì có thể làm ra chuyện tổn thương lão thái thái sao?!”
Vẻ mặt Nghiêm Bách Tông ảm đạm xuống, mím môi cúi đầu, im lặng một hồi mới nói: “Đại khái con không phải là một đứa con trai tốt, thật sự phải lựa chọn giữa hạnh phúc cá nhân và hạnh phúc người nhà, vẫn lựa chọn mình. Nếu mẹ con bởi vì chuyện của con và Kỳ Lương Tần mà sống không được, đại khái con vẫn sẽ khuất phục, dù con có vô liêm sỉ nữa, cũng sẽ không lấy hạnh phúc của mình đi tước đoạt mạng của mẹ mình. Nhưng mà dì Xuân, mẹ con sẽ không bởi vậy mà sống không được, bà như thế nào thì vẫn như thế đó, con sẽ không bỏ bà ấy không để ý, cũng sẽ không thể nào chưa trải qua cố gắng và nếm thử liền nhẹ nhàng buông tha. Không chỉ là vì Lương Tần, cũng là vì mình. Không dùng cố gắng lớn nhất, con sẽ không buông tay.”
“Lão thái thái khẳng định sẽ không đồng ý, ” dì Xuân nói: “Con thử đến cuối cùng, làm bị thương tất cả mọi người, cần gì phải thế?”
“Cũng có khả năng tuy rằng khó, nhưng cuối cùng có một kết quả tốt, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Kỳ thật có một số việc, con cũng biết mặc dù dì thương con, giúp đỡ vẫn là có hạn, rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào chính bọn con. Con nói cho dì biết trước, không phải là hy vọng dì giúp con thuyết phục ai, con hy vọng lúc những người khác làm khó cậu ấy, dì đừng làm khó cậu ấy theo, lúc nhìn thấy cậu ấy mệt mỏi, thì dìu cậu ấy một phen. Người mà dì đỡ lấy chính là người con yêu, cũng chính là thương con.”
“Con…” Dì Xuân không biết phải nói gì: “Sao con lại như thế này, đã tuổi này rồi, lại… con không biết con sẽ bởi vậy mà mất đi cái gì đâu, nếu tương lai con hối hận…”
“Chỉ cần là quyết định tự mình làm ra, con đều không hối hận.” Nghiêm Bách Tông nói: “Dì biết con mà, tuyệt đối không hối hận.”
Kỳ Lương Tần đứng ở cửa phòng bếp, lẳng lặng nghe.
Tình yêu đồng tính, dường như luôn không dễ dàng. Ở thế giới của cậu, gặp phải cửa ải khó khăn là hai người đàn ông yêu nhau, ở thế giới này, không có cửa ải đó, mà lại có một cái cửa ải quan hệ phức tạp. Kỳ Lương Tần cảm thấy thực xấu hổ, là cậu dụ Nghiêm Bách Tông đến con đường này. Con đường này khó đi bao nhiêu, cũng không thua gì come out ở thế giới của cậu, đã định trước là phải đạp lên huyết lệ của người chí thân, làm ra lựa chọn giữa hạnh phúc cá nhân và hạnh phúc của người thân.
Đây đại khái là chỗ đau khổ nhất của đồng tính. Tình yêu khác phái lập gia đình sinh con, cho cha mẹ chỉ có vui sướng, hạnh phúc cá nhân và hạnh phúc của cha mẹ là sống nhờ vào nhau, hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng hạnh phúc của đồng tính luyến ái, lại phải lấy đau khổ của cha mẹ làm cái giá, thậm chí là tuổi già đau khổ, đến chết không dứt. Dù là cha mẹ khai sáng nhất, tiếp nhận con trai là một đồng tính luyến ái, đại khái ở sau lưng cũng phải chảy rất nhiều nước mắt, chậm rãi thuyết phục mình, mà những gia đình cả nhà cùng vui, thì lại ít ỏi cỡ nào.
Lúc Kỳ Lương Tần học cấp hai, giáo viên lịch sử của bọn họ là một ông lão, họ Dương. Thầy Dương thường thường thúc bọn họ dụng công học tập, một câu vô cùng tàn nhẫn chính là: “Các em tốn tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ lại không cố gắng, liền tương đương với việc đâm dao vào tim cha mẹ, từng dao từng dao cắm xuống, đều là máu.”
Cái so sánh máu chảy đầm đìa này, quay đầu nhìn lại thấy thật khoa trương. Chỉ là có một ngày Kỳ Lương Tần ngủ ở trên giường nghĩ tới tương lai của mình, trong đầu đột nhiên nhảy ra những lời này, cảm thấy đây dường như là lịch trình mà đồng tính luyến ái come out.
Come out, đối với phần lớn cha mẹ mà nói, không phải chính là từng dao từng dao đâm vào tim họ sao, tàn nhẫn biết bao. Người bị đâm đau khổ không ngừng, người cầm dao đại khái cũng mặt đầy nước mắt.
Đây mới là hình phạt càng tàn khốc hơn so với cái gọi là người yêu tương ái tương sát, cốt nhục chí thân, hạnh phúc từng người lại không thể cùng có được.
Chung quy là cậu đã đẩy người mình yêu nhất lên trên con đường này, vì tư dục của bản thân. Nếu nói tình yêu là vĩ đại, thì nó cũng âm u ích kỷ như thế. Cái loại tâm tính chỉ cần đối phương sống tốt mình liền hạnh phúc, đại khái cậu vĩnh viễn cũng không làm được.
Em yêu anh, nhưng em lại hại anh. Đây dường như là việc mâu thuẫn thực hoang đường. Tình yêu của tôi đối với người đàn ông tôi yêu, vì sao lại là một bao thuốc độc, đây dường như cũng là vấn đề nan giải. Kỳ Lương Tần an ủi mình, coi như mình trải qua nỗi đau khổ come out, núi đao biển lửa đều đến đây đi. Thứ cậu có thể chịu thay Nghiêm Bách Tông, đều sẽ chịu thay hắn, không thể chịu thay hắn, liền dùng tình yêu thật lòng thật dạ cả cuộc đời để bồi thường hắn. Tuy rằng cậu khẩn cầu Nghiêm Bách Tông đừng vứt bỏ cậu, nhưng nếu Nghiêm Bách Tông thật sự bỏ cậu, cậu cũng sẽ không oán giận.
Đây vốn là chuyện rất khó. Tình yêu của hai người đàn ông, vốn đã là chuyện rất khó. Thật giống như khí quan ấy vốn không nên cất chứa đối phương, bạn muốn hưởng thụ vui sướng được tràn ngập, cũng phải thừa nhận nỗi đau bị đâm xuyên.
/123
|