Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 171 - Xi Vưu Kể Chuyện Xưa

/82


Xi Vưu tiếp tục nói: Thật ra ta thích người khác gọi bằng Chiến Thần, Chiến Thần Xi Vưu!

ĐÙNG! ĐÙNG!

Trong lòng Sở Dương như có từng đạo lôi đình nổ đùng đùng, thiếu chút chấn choáng hắn. Hắn quá quen thuộc tên gọi Xi Vưu này. Dù trong thế giới trước khi hắn xuyên qua hay là những thế giới thần thoại thì đều có những truyền thuyết liên quan đến Xi Vưu.

Có người nói hắn là Ma Tôn, hóa thân ác ma xâm lược đại địa, mang đến tai nạn không cùng; có kẻ nói hắn là chủ một tộc, xuất lĩnh Cửu Lê nhất mạch muốn xưng bá Trung Nguyên, trở thành tổng chủ; người thì gọi hắn là Sát Thần, giết người không tính toán, quả thật chính là đệ nhất sát thần từ xưa đến nay; cũng có kẻ nói hắn là Chiến Thần, chiến chưa bao giờ thua, biểu tượng cho sự cường đại; lại cũng có người nói hắn là hậu nhân của thượng cổ Vu tộc, thân phụ huyết mạch Vu tộc, có thể dời sông lấp biển, giết tiên sát thần.

Nhưng dù là loại truyền thuyết nào thì cũng có sự xuất hiện của Xi Vưu, tất nhiên cũng có một vị khác, chính là Hiên Viên tổ tiên Nhân tộc.

Hiên Viên Đại Đế chính là khắc tinh của Xi Vưu.

Cho dù Xi Vưu xuất hiện bằng loại phương thức nào thì cũng đều bị Hiên Viên Đại Đế trấn áp, gần như không có khả năng chuyển mình.

Đúng, Hiên Viên Hoàng Đế chính là mai táng ở chỗ này, trở thành long mạch ở chỗ sâu trong Lăng Vân quật chẳng phải là để trấn áp Xi Vưu, như thế chẳng phải Hiên Viên Hoàng Đế trấn áp Xi Vưu để hắn luôn ở dưới đáy nham tương, sau cùng bị địa hỏa luyện hóa?

Sở Dương không khỏi suy tư.

Hắn cũng là người phi thường, vừa xoay chuyển ý nghĩ liền kìm lại sóng to gió lớn trong lòng, nhìn Xi Vưu hỏi thăm: Ngươi đã là Chiến Thần Xi Vưu, bằng thực lợi ngập trời như ngươi sao lại ở trong một cây đao?

Xi Vưu không trả lời mà tha thiết nói: Ngươi muốn nghe chuyện xưa của ta không?

Vẻ mặt này, giọng điệu này, hắn không nên có bộ dạng như thế.

Sở Dương còn chưa quên con hung thú muốn nuốt tâm niệm hắn kia, lúc này hỏi: Trước chờ chút đã, con mãnh hổ lúc trước kia là chuyện gì xảy ra?

Xi Vưu khen ngợi gật đầu, nói: Ngươi rất cảnh giác, không tệ, không tệ! Kia là tế linh của chuôi thần đao này, nó mới nãy bị ngươi đánh tan nên ta mới có cơ hội thở dốc, thừa dịp trấn áp nó, trong thời gian ngắn con nghiệt súc kia sẽ không xuất hiện đâu, ngươi cứ yên tâm đi!

Sở Dương như có điều suy nghĩ, gật đật đầu nhưng cũng không tiến lên mà là ngồi xếp bằng xuống.

Xi Vưu cảm thán: Ta bị giam ở đây mấy ngàn năm, mắt thấy sắp tiêu vong đến nơi, giờ có thể gặp được một hậu bối lương tài mỹ ngọc như ngươi thì thượng thiên coi như còn đối xử công bằng với ta. Ở chỗ này không có một ai để trò chuyện, lại không thể rời đi, ngẩn ngơ lại qua đi mấy ngàn năm, mà lực lượng cũng không ngừng xói mòn đi, ngươi có tưởng được mùi vị đó không?

Sở Dương khóe miệng giật giật, nếu là thật sự thì đây tuyệt đối còn là hình phạt tàn khốc hơn cả lăng trì.

Xi Vưu không đợi Sở Dương trả lời, tiếp tục nói: Nhớ năm đó, đại địa một mảnh man hoang, bụng ăn không no, áo rách quần manh, sinh tồn hết sức gian nan. Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, nhưng trên đại địa lại có hung thú sinh tồn, bọn chúng cường đại đến mức khó có thể chống lại, mỗi thời mỗi khắc đều bị bọn chúng uy hiếp.

Khi đó cũng chưa có cái gọi là võ đạo mà chỉ dùng man lực và công cụ thô sơ để chống lại thôi, khốn khổ xiết bao? Lúc nào cũng sống trong sợ hãi.

Sở Dương lẳng lặng nghe, lại không chút buông lỏng cảnh giác.

Xi Vưu tuy nói như thật nhưng hắn không phải vừa nghe đã xem như thật.

Ta vốn có ba người huynh đệ, một lần ra ngoài đi săn gặp phải một con ma viên cao năm trượng. Chúng ta mặc dù trời sinh thần lực nhưng đâu phải đối thủ của nó, mắt thấy sắp bị nó ăn thì trên bầu trời giáng xuống một ngôi sao băng, đập chết ma viên.

Đó là một khối vực ngoại thần thiết, phía trên có một bộ thần đồ có thần văn huyền ảo vô cùng. Chúng ta đại nạn không chết đương nhiên có hậu phúc, nhìn qua bên dưới, cũng chẳng biết có phải số trời cho phép hay không, ba huynh đệ chúng ta đều bị thần đồ hấp dẫn, thần mà minh chi, hiểu được một bộ phận pháp môn, đi hướng con đường tu luyện.

Từ đó về sau, chúng ta tu luyện chân khí, mở khiếu huyệt, sáng tạo thần công, có thể chân chính chống lại hung thú, chém giết ra một mảnh không gian sinh tồn.

Ba huynh đệ chúng ta cũng được đề cử làm thủ lĩnh!

Xi Vưu chậm rãi nói, nhưng trong mắt Sở Dương lại hiện ra hình tượng man hoang. Tiên dân vì sinh tồn phải đấu trời đấu đất đấu hung thú, đoàn kết lại để sinh tồn, tựa như ngọn cỏ nhỏ ngoan cường sống.

Mục đích của bọn hắn chỉ là sinh tồn cùng truyền thừa huyết mạch.

Nội đấu?

Âm mưu?

Hâm mộ ghen ghét?

Ở thời đại đó căn bản đều không tồn tại.

Có chăng chỉ là đoàn kết một chỗ để sinh tồn đánh giết.

Sở Dương biểu lộ cảm xúc: Tiên dân khai thác cương vực, hậu bối hưởng thụ thái bình!

Xi Vưu nở nụ cười, một nụ cười thoải mái từ tận đáy lòng, hắn nói: Chính xác! Vì sinh tồn, vì hậu đại, đây chính là ý nghĩa tồn tại của chúng ta khi đó!

Sở Dương thân thể đại chấn, rất nhanh kìm lại rung động trong lòng, không khỏi hỏi: Vậy ngươi mở được bao nhiêu khiếu huyệt?

Thần thiết trên trời rơi xuống, bên trong có thần đồ cứu được ba huynh đệ Xi Vưu?

Sao hắn nghe lại cảm thấy như chuyện thần thoại?

Nhưng điều Sở Dương quan tâm nhất cũng còn một chuyện nữa.

Xi Vưu không chút giấu giếm nói: Số lượng chu thiên, ba trăm sáu mươi lăm!

Cái gì?

Sở Dương thân thể chấn động mãnh liệt, lộ ra vẻ không thể tin được, với tâm tính như hắn mà cũng không nhịn được hét lên sợ hãi.

Hắn thậm chí cảm thấy run sợ.

Ở trong Thiên Vũ đại lục, trong hoàng thất có ghi chép chu thiên khiếu huyệt, nhưng phương pháp này đã thất truyền, thậm chí còn bị đời sau công nhận rằng Tông sư tối đa chỉ có thể mở được hai trăm bốn mươi khiếu huyệt mà thôi.

Ở trong thế giới Phong Vân, ngoại giới công nhận Tông sư tối qua chỉ mở được hai mươi tư khiếu huyệt, căn bản không có phương pháp tu luyện khác.

Dù mạnh như Vô Danh hay Kiếm Thần cũng chẳng khác hơn.

Bây giờ Sở Dương lại nghe Xi Vưu nói đối phương mở được ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt thì sao có thể không chấn động, không kinh hãi cho được?

Xi Vưu cười nói: Có phải khác với phương pháp tu luyện bên ngoài không?

Sở Dương cứng nhắc gật đầu.

Xi Vưu tiếp lời: Trong chuyện này hiển nhiên có nguyên nhân. Năm đó tuy là man hoang nhưng thiên địa nguyên khí sung túc, tu luyện không ngại, nhưng theo ba huynh đệ chúng ta tu luyện, phun nuốt thiên địa nguyên khí, ăn đại dược, không ngờ thiên địa nguyên khí lại có xu thế yếu bớt đi. Lúc ấy sau khi phát giác, ta lập tức cảm thấy không lành.

Phun nuốt thiên địa nguyên khí?

Sở Dương cau mày, ở Thiên Vũ đại lục, cảnh giới Tông sư căn bản không thể nào hấp thu thiên địa nguyên khí, chỉ có thể nuốt đại dược, ăn vật bổ, chậm rãi tu luyện.

Về phần nơi đây thì hắn còn chưa thử qua.

Nhưng nếu như Xi Vưu đã nói có thể, vậy chỉ có một loại khả năng là do thiên địa quy tắc khác biệt.

Sở Dương thậm chí cảm thấy uy lực từ chiêu thức thi triển ra có sức phá hoại đáng sợ hơn ở Thiên Vũ đại lục nhiều.

Thiên địa khác biệt, quy tắc khác biệt!

Sở Dương hơi hiểu ra, đặt linh cảm này trong lòng.

Xi Vưu nghiêm túc nói: Ba huynh đệ chúng ta lập tức thương lượng, tiến hành thôi diễn, kết quả phát hiện một sự thực đáng sợ, nếu tiếp tục truyền phương pháp tu luyện hoàn chỉnh xuống dưới thì qua một thời gian, chắc chắn thiên địa nguyên khí sẽ hao hết, khi đó sẽ có chuyện đáng sợ gì xảy ra đây? Chúng ta không đoán được, nhưng cũng biết tuyệt đối là đại tai nạn. Thương nghị hồi lâu, xóa cắt giảm bớt, chúng ta sáng chế ra phương pháp tu luyện giản đơn, lại phân chia cảnh giới, quy định cảnh giới Tông sư chỉ có thể mở hai mươi tư khiếu huyệt, sau đó truyền xuống dưới.

Từ đó về sau, Nhân tộc ra liền mở ra thời đại võ tu!

Xi Vưu tự hào ra mặt, nói tiếp: Cũng chính lúc đó, chúng ta đều được xưng là Vũ Tổ, nhưng về sau chỉ có ta mới thật sự là Vũ Tổ!

Sở Dương cau mày, lời này hơi khá mâu thuẫn nhưng hắn không hỏi lại mà tiếp tục lắng nghe.

Về phần vì sao thì là chuyện đằng sau!

Xi Vưu nói với vẻ cô đơn, cả sự bi ai sâu lắng, sau cùng thở dài một tiếng nói: Sau khi mở ra thành công chu thiên khiếu huyệt, chúng ta lập tức lĩnh hội cảnh giới bên dưới, cũng bởi lĩnh ngộ khác nhau mà rốt cục sinh ra khác biệt!

/82

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status