Hôm sau Hà Vĩnh đi ra ngoài, anh tìm được chiếc dù của mình, hiện giờ nó rất hữu dụng, dây và vải đều dùng tốt. Gấp lại dù cho gọn, vác lên lưng mang về. Dọc đường, anh phát hiện một túi cứu sinh, nó được rơi ra từ máy bay và trôi dạt vào bờ.
Đúng là thứ anh rất cần lúc này, trong túi cứu sinh có thuốc hạ sốt.
Mang túi và dù quay về. Vivian vẫn chưa tỉnh.
Hà Vĩnh sờ trán Vivian kiểm tra nhiệt độ cho cô, vẫn còn nóng, tuy không nóng kinh người như hôm qua, nhưng cũng còn sốt.
Anh kiểm tra túi cứu sinh, trong đó có rất nhiều thứ hữu dụng, có các loại thuốc giảm sốt, chống viêm, khử trùng, thuốc chống dị ưng, thuốc bôi da, cầm máu, bông, băng gạc, một ít lương khô và một chai nước.
Ngoài ra còn có còi cứu hộ, la bàn, dao nhỏ, cưa dây, đèn pin, dây dù, diêm và que nhóm lửa, ca nhỏ dùng để đun nấu.
Hà Vĩnh cho lương khô vào nước đun sôi, nấu thành một chút cháo loãng đút cho Vivian, sau đó cho cô uống thuốc giảm sốt.
Sau đó anh cắt vải của chiếc dù ra làm hai phần. Sau đó dựng một chiếc lều để trú, lấy một nửa làm mái che, một nửa để lót chỗ ngủ cho họ.
Vivian vẫn ngủ thiêm thiếp, Hà Vĩnh bắt đầu đi xung quanh tìm thức ăn và xem nơi này có nguồn nước nào hay không.
Cũng không thể sống bằng nước dừa suốt được.
Vivian mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một căn lều mới làm, cô nhìn quanh, không thấy ai cả.
Cảm giác đau đầu và miệng đắng ngắt khiến cô biết được chắc mình vừa bệnh dậy, kế bên cô có một chai nước nhưng Vivian chỉ dám uống một ngụm nhỏ.
Nước là để sinh tồn, trong trường hợp chưa rõ ràng hoàn cảnh của mình, nước là thứ không thể phung phí nhất.
Cô thấy được số thuốc trong hộp cứu sinh, cô thấy mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi to lớn.
Áo của Hà Vĩnh.
Chứng tỏ rằng Hà Vĩnh đã cứu cô, chiếc lều cây này cũng do anh làm.
Vivian bước ra khỏi lều, cô đang ở cạnh bờ biển, lúc này đang là buổi trưa, nắng khá gay gắt nhưng không quá nóng do có gió biển làm dịu.
Đống lửa ở bên cạnh lều của họ, khuất phía sau tảng đá to nên không bị gió ảnh hưởng.
Vivian nhìn thấy áo của cô, cả đồ lót được phơi trên một cành cây gần đó.
Trong hoàn cảnh như này, cô thật không biết phản ứng như thế nào mới đúng. Cô biết rất rõ, Hà Vĩnh cởi đồ ướt là muốn giúp cô, đặt trường hợp anh bị nạn, cô cũng sẽ mặt không đỏ, tâm không loạn mà cởi đồ giúp anh, thôi đành xem như không có chuyện gì xảy ra, như vậy cô mới có thể đối mặt với anh được.
Dù sao hiện tại chỉ có hai người bọn họ với nhau.
Hà Vĩnh quay về thấy Vivian đang ngồi trên tảng đá, anh chạy tới đặt tay lên trán cô.
- Đã hạ sốt rồi.
- Cảm ơn anh.
Hà Vĩnh cầm về vài con cá và một ít rau xanh. Vivian hỏi anh.
- Anh có chắc rau này ăn được không vậy? Nhìn lạ quá.
- Chắc, tin anh đi.
- Được rồi, đưa cá đây em làm cho.
- Nghe nói em không biết làm cá mà.
- Ủa, chuyện đó sao anh biết được.
- Nghe nhóm bác sĩ Phong thị kể.
- Họ cũng...ờ...nhiều chuyện quá đi, em không biết làm cá, nhưng ngẫm nghĩ một chút sẽ ra mà.
- Để anh dạy em.
- Anh biết làm?
- Ừ.
Hà Vĩnh kéo Vivian ra ngồi trên một tảng đá gần mép nước. Anh dùng con dao nhỏ, chỉ cô cách đánh vảy, bỏ ruột và mổ cá ra. Xong anh rửa sạch tảng đá rồi phơi mấy con cá lên đó, một lát lại rưới lên chút nước biển.
Vivian chẳng biết anh định làm món cá gì nhưng cũng không có ý kiến gì với cách của anh, cô rửa sạch mớ rau anh mang về, đựng trong một chiếc lá lớn.
Sau khi phơi cá một lúc. Hà Vĩnh mang cả tảng đá vào, đặt trên lửa than, bắt đầu nướng.
Nướng xong anh dùng dao gọt nhánh cây thành hai đôi đũa nhỏ, gọi Vivian mang rau ra ăn.
Họ để thịt cá vào lá rau, cuốn lại rồi ăn, Vivian vừa thử một miếng đã thấy sửng sốt, cá béo, lớp mỡ tự nhiên được nướng trên đá làm thịt không bị khô, có chút vị mặn của muối và lá rau có vị hơi chua, hòa chung lại đúng là rất ngon luôn.
Đặc biệt là trong thời điểm không có thứ gì như lúc này. Cô nhìn Hà Vĩnh với vẻ mặt rất hâm mộ, đây là nam chính vạn năng trong truyền thuyết sao?
- Anh giỏi quá, ăn như vầy rất ngon.
Hà Vĩnh cười cười.
Anh nói.
- Anh phát hiện ra một con suối lớn, nước rất trong, bên cạnh đó còn có rất nhiều đất sét, lát nữa ăn xong anh đưa em tới đó, em có muốn tắm một chút không?
Mặc dù vừa hết sốt nhưng cơ thể toàn nước biển khiến Vivian cũng không dễ chịu, được tắm cũng tốt.
Ăn xong, họ nghỉ ngơi một chút, sau đó Hà Vĩnh đưa cô đến con suối, nó cách chỗ họ khá xa. Hà Vĩnh lấy một tấm vải dù to, kết thành một cái túi lớn mang theo.
Sau khi Vivian tắm xong, anh múc đầy nước vào túi cho cô mang về, còn anh thì vác một mớ đất sét lớn.
- Anh mang đất sét về làm gì?
- Làm dụng cụ nấu ăn, chứa nước và cả chén bát nữa. Lát nữa em về rồi cứ ở đó, anh quay lại lấy thêm một ít đất sét nữa.
- Thôi để em làm cùng anh đi, hai người sẽ nhanh hơn, nhưng mà em không biết làm sao đâu nha.
- Anh biết mà.
Mang nước và đợt đất sét đầu tiên về, Hà Vĩnh treo túi nước lên một nhánh cây chắc chắn, rồi cùng Vivian quay lại lấy thêm đất.
Lấy đất xong Hà Vĩnh mang để vào trong hang đá cho không bị nắng làm khô, sau đó dùng chân dẫm cho đất xốp hơn.
Vivian cũng làm theo anh, thế là cả buổi, cả hai chỉ có đi lấy đất, dẫm đất.
Đến chiều, chính là lúc người ta thấy đói sau một buổi hoạt động liên tục, Vivian nghĩ đến mấy miếng lương khô còn trong lều thì Hà Vĩnh đã ra ngoài một chút, mang về hai con chim to bằng nắm tay. Anh bao hai con chim và đất sét, sau đó đặt vào đống than.
Vivian đi hái hai trái dừa, dùng con dao sắt bén của Hà Vĩnh khoét một lỗ tròn phía trên vỏ rồi dùng cây sạch đóng xuống, vậy là họ có được hai trái dừa tươi ngon.
Thịt chín, Hà Vĩnh đập vỡ lớp đất, bỏ đi lớp lông bên ngoài và để hai con chim vàng ươm ra một chiếc lá to, hai người vừa ăn vừa uống nước dừa.
Vivian hỏi
- Anh biết nơi đây là đâu hay không?
- Chúng ta bay từ Mỹ vào 7 giờ sáng, đến khoảng 3 giờ chiều thì gặp nạn, 8 giờ bay từ Mỹ về Bắc Thành, có thể đoán được là chúng ta đang ở một hòn đảo nào đó ở Châu Á, khá gần xích đạo, nhưng cụ thể thì anh không biết.
- Vậy chúng ta làm cách nào trở về.
- Anh sẽ nghĩ cách, yên tâm.
Vivian thật sự cũng không lo cho bản thân mình lắm, nhưng khi nghĩ tới phản ứng của người thân khi biết cô gặp nạn, đó mới là thứ khiến cô lo nhất. Cha cô, dì Lan, Phong Giai Thành, Sophia họ sẽ buồn như thế nào khi biết được tin cô lâm nạn đây.
Còn Hà Vĩnh, mỉa mai thay anh lại không nghĩ ra một ai đang lo lắng cho an nguy của mình. Chắc chỉ có những người bạn mà không có một người thân nào.
Vivian nói với Hà Vĩnh
- Được, vậy giao phần nghĩ cách cho anh.
Vivian tin tưởng ánh sáng của nam chính, tin tưởng rằng sẽ có kì tích xuất hiện.
Ăn xong, Vivian và Hà Vĩnh đi tắm biển một chút, rửa lại bằng nước ngọt rồi vào bên trong lều ngủ.
Đúng là thứ anh rất cần lúc này, trong túi cứu sinh có thuốc hạ sốt.
Mang túi và dù quay về. Vivian vẫn chưa tỉnh.
Hà Vĩnh sờ trán Vivian kiểm tra nhiệt độ cho cô, vẫn còn nóng, tuy không nóng kinh người như hôm qua, nhưng cũng còn sốt.
Anh kiểm tra túi cứu sinh, trong đó có rất nhiều thứ hữu dụng, có các loại thuốc giảm sốt, chống viêm, khử trùng, thuốc chống dị ưng, thuốc bôi da, cầm máu, bông, băng gạc, một ít lương khô và một chai nước.
Ngoài ra còn có còi cứu hộ, la bàn, dao nhỏ, cưa dây, đèn pin, dây dù, diêm và que nhóm lửa, ca nhỏ dùng để đun nấu.
Hà Vĩnh cho lương khô vào nước đun sôi, nấu thành một chút cháo loãng đút cho Vivian, sau đó cho cô uống thuốc giảm sốt.
Sau đó anh cắt vải của chiếc dù ra làm hai phần. Sau đó dựng một chiếc lều để trú, lấy một nửa làm mái che, một nửa để lót chỗ ngủ cho họ.
Vivian vẫn ngủ thiêm thiếp, Hà Vĩnh bắt đầu đi xung quanh tìm thức ăn và xem nơi này có nguồn nước nào hay không.
Cũng không thể sống bằng nước dừa suốt được.
Vivian mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một căn lều mới làm, cô nhìn quanh, không thấy ai cả.
Cảm giác đau đầu và miệng đắng ngắt khiến cô biết được chắc mình vừa bệnh dậy, kế bên cô có một chai nước nhưng Vivian chỉ dám uống một ngụm nhỏ.
Nước là để sinh tồn, trong trường hợp chưa rõ ràng hoàn cảnh của mình, nước là thứ không thể phung phí nhất.
Cô thấy được số thuốc trong hộp cứu sinh, cô thấy mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi to lớn.
Áo của Hà Vĩnh.
Chứng tỏ rằng Hà Vĩnh đã cứu cô, chiếc lều cây này cũng do anh làm.
Vivian bước ra khỏi lều, cô đang ở cạnh bờ biển, lúc này đang là buổi trưa, nắng khá gay gắt nhưng không quá nóng do có gió biển làm dịu.
Đống lửa ở bên cạnh lều của họ, khuất phía sau tảng đá to nên không bị gió ảnh hưởng.
Vivian nhìn thấy áo của cô, cả đồ lót được phơi trên một cành cây gần đó.
Trong hoàn cảnh như này, cô thật không biết phản ứng như thế nào mới đúng. Cô biết rất rõ, Hà Vĩnh cởi đồ ướt là muốn giúp cô, đặt trường hợp anh bị nạn, cô cũng sẽ mặt không đỏ, tâm không loạn mà cởi đồ giúp anh, thôi đành xem như không có chuyện gì xảy ra, như vậy cô mới có thể đối mặt với anh được.
Dù sao hiện tại chỉ có hai người bọn họ với nhau.
Hà Vĩnh quay về thấy Vivian đang ngồi trên tảng đá, anh chạy tới đặt tay lên trán cô.
- Đã hạ sốt rồi.
- Cảm ơn anh.
Hà Vĩnh cầm về vài con cá và một ít rau xanh. Vivian hỏi anh.
- Anh có chắc rau này ăn được không vậy? Nhìn lạ quá.
- Chắc, tin anh đi.
- Được rồi, đưa cá đây em làm cho.
- Nghe nói em không biết làm cá mà.
- Ủa, chuyện đó sao anh biết được.
- Nghe nhóm bác sĩ Phong thị kể.
- Họ cũng...ờ...nhiều chuyện quá đi, em không biết làm cá, nhưng ngẫm nghĩ một chút sẽ ra mà.
- Để anh dạy em.
- Anh biết làm?
- Ừ.
Hà Vĩnh kéo Vivian ra ngồi trên một tảng đá gần mép nước. Anh dùng con dao nhỏ, chỉ cô cách đánh vảy, bỏ ruột và mổ cá ra. Xong anh rửa sạch tảng đá rồi phơi mấy con cá lên đó, một lát lại rưới lên chút nước biển.
Vivian chẳng biết anh định làm món cá gì nhưng cũng không có ý kiến gì với cách của anh, cô rửa sạch mớ rau anh mang về, đựng trong một chiếc lá lớn.
Sau khi phơi cá một lúc. Hà Vĩnh mang cả tảng đá vào, đặt trên lửa than, bắt đầu nướng.
Nướng xong anh dùng dao gọt nhánh cây thành hai đôi đũa nhỏ, gọi Vivian mang rau ra ăn.
Họ để thịt cá vào lá rau, cuốn lại rồi ăn, Vivian vừa thử một miếng đã thấy sửng sốt, cá béo, lớp mỡ tự nhiên được nướng trên đá làm thịt không bị khô, có chút vị mặn của muối và lá rau có vị hơi chua, hòa chung lại đúng là rất ngon luôn.
Đặc biệt là trong thời điểm không có thứ gì như lúc này. Cô nhìn Hà Vĩnh với vẻ mặt rất hâm mộ, đây là nam chính vạn năng trong truyền thuyết sao?
- Anh giỏi quá, ăn như vầy rất ngon.
Hà Vĩnh cười cười.
Anh nói.
- Anh phát hiện ra một con suối lớn, nước rất trong, bên cạnh đó còn có rất nhiều đất sét, lát nữa ăn xong anh đưa em tới đó, em có muốn tắm một chút không?
Mặc dù vừa hết sốt nhưng cơ thể toàn nước biển khiến Vivian cũng không dễ chịu, được tắm cũng tốt.
Ăn xong, họ nghỉ ngơi một chút, sau đó Hà Vĩnh đưa cô đến con suối, nó cách chỗ họ khá xa. Hà Vĩnh lấy một tấm vải dù to, kết thành một cái túi lớn mang theo.
Sau khi Vivian tắm xong, anh múc đầy nước vào túi cho cô mang về, còn anh thì vác một mớ đất sét lớn.
- Anh mang đất sét về làm gì?
- Làm dụng cụ nấu ăn, chứa nước và cả chén bát nữa. Lát nữa em về rồi cứ ở đó, anh quay lại lấy thêm một ít đất sét nữa.
- Thôi để em làm cùng anh đi, hai người sẽ nhanh hơn, nhưng mà em không biết làm sao đâu nha.
- Anh biết mà.
Mang nước và đợt đất sét đầu tiên về, Hà Vĩnh treo túi nước lên một nhánh cây chắc chắn, rồi cùng Vivian quay lại lấy thêm đất.
Lấy đất xong Hà Vĩnh mang để vào trong hang đá cho không bị nắng làm khô, sau đó dùng chân dẫm cho đất xốp hơn.
Vivian cũng làm theo anh, thế là cả buổi, cả hai chỉ có đi lấy đất, dẫm đất.
Đến chiều, chính là lúc người ta thấy đói sau một buổi hoạt động liên tục, Vivian nghĩ đến mấy miếng lương khô còn trong lều thì Hà Vĩnh đã ra ngoài một chút, mang về hai con chim to bằng nắm tay. Anh bao hai con chim và đất sét, sau đó đặt vào đống than.
Vivian đi hái hai trái dừa, dùng con dao sắt bén của Hà Vĩnh khoét một lỗ tròn phía trên vỏ rồi dùng cây sạch đóng xuống, vậy là họ có được hai trái dừa tươi ngon.
Thịt chín, Hà Vĩnh đập vỡ lớp đất, bỏ đi lớp lông bên ngoài và để hai con chim vàng ươm ra một chiếc lá to, hai người vừa ăn vừa uống nước dừa.
Vivian hỏi
- Anh biết nơi đây là đâu hay không?
- Chúng ta bay từ Mỹ vào 7 giờ sáng, đến khoảng 3 giờ chiều thì gặp nạn, 8 giờ bay từ Mỹ về Bắc Thành, có thể đoán được là chúng ta đang ở một hòn đảo nào đó ở Châu Á, khá gần xích đạo, nhưng cụ thể thì anh không biết.
- Vậy chúng ta làm cách nào trở về.
- Anh sẽ nghĩ cách, yên tâm.
Vivian thật sự cũng không lo cho bản thân mình lắm, nhưng khi nghĩ tới phản ứng của người thân khi biết cô gặp nạn, đó mới là thứ khiến cô lo nhất. Cha cô, dì Lan, Phong Giai Thành, Sophia họ sẽ buồn như thế nào khi biết được tin cô lâm nạn đây.
Còn Hà Vĩnh, mỉa mai thay anh lại không nghĩ ra một ai đang lo lắng cho an nguy của mình. Chắc chỉ có những người bạn mà không có một người thân nào.
Vivian nói với Hà Vĩnh
- Được, vậy giao phần nghĩ cách cho anh.
Vivian tin tưởng ánh sáng của nam chính, tin tưởng rằng sẽ có kì tích xuất hiện.
Ăn xong, Vivian và Hà Vĩnh đi tắm biển một chút, rửa lại bằng nước ngọt rồi vào bên trong lều ngủ.
/156
|