Lúc đến trước mộ phần Thượng Quan Vu Ngọc Tiếu Tĩnh khóc vô cùng thương tâm, nàng biết, không phải là nước mắt của nàng, là nước mắt “Tiếu Tĩnh”, có phẫn nộ, thương tâm và hổ thẹn, càng nhiều hơn chính là thống hận bản thân nhu nhược.
Bội Nhi và Song Nhi cũng khóc rất đau đớn cùng thương tâm, chỉ có Thanh Nhi quỳ theo ở trước mộ phần hùa theo mọi người, chỉ nghe được thanh âm của nàng ta nhưng lại không nhìn thấy nước mắt của nàng ta, Vân Ảnh vẫn như trước cầm trường kiếm hai tay vòng ở trước ngực đứng ở phía sau chú ý hoàn cảnh chung quanh.
Tế bái Thượng Quan Vu Ngọc xong sau đó Tiếu Tĩnh lại phân phó mọi người đi đường suốt đêm quay về thành Tây Hạ, Vân Ảnh lo lắng cho Mặc Thiên Trần dĩ nhiên là liều mạng đánh xe, sau khi trở lại phủ Trấn quốc công đã là hai ngày sau, trước thời hạn hơn nửa ngày.
Tiếu Tĩnh vừa tới Mạn Đà Viên còn chưa kịp tắm rửa thay y phục liền bị Lão Phu Nhân gọi đến Bách Thọ Đường, Trấn quốc công cũng ở đây, Tiếu Tĩnh hơi thi lễ một cái khuôn mặt có chút tiều tụy, Lão Phu Nhân có chút yêu thương, Trấn quốc công hít một hơi nói "Tĩnh nhi, hai ngày trước Tùy thị vệ của phủ Thánh Khanh Vương tới phủ Trấn quốc công, con cũng biết?"
Tiếu Tĩnh còn chưa đáp lời Vương di nương khuôn mặt cười nhạt chen vào nói "Tiểu thư còn chưa được lão gia và Lão Phu Nhân đồng ý liền để cho người của phủ Thánh Khanh Vương vào phủ Trấn quốc công, nếu gây ra phiền toái gì, thì tiểu thư cũng có thể chịu trách nhiệm được sao." Hừ, nhiều ngày như vậy đều không thể lấy được cái mạng nhỏ của ngươi, quả thật là mạng của tiện nhân cũng đủ cứng rắn. Sau này thời gian còn nhiều hơn, không chắc người nào cười đến cuối cùng đâu? (Tuyết Khanh: ghét con mụ Vương di nương này quá lòng dạ rắn rết)
"Người cũng không phải do Tĩnh nhi cố tình gây sự, chỉ vì trên đường đi tế bái mẫu thân gặp thổ phỉ, vừa vặn gặp gỡ Tùy thị vệ mang theo Vương gia đang bệnh nặng đi ngang qua đã cứu con, để hồi báo ân cứu mạng của hắn con liền chẩn mạch cho Vương gia lúc đó mạng dang trong tình trạng một sớm một chiều rồi viết phương thuốc, bởi vì lúc đó tình huống khẩn cấp con vừa không có mang thuốc theo bên người liền để cho Tùy thị vệ tự mình tới cửa tìm tổ mẫu, tin tưởng tổ mẫu có thể nhận ra chữ viết của con, đã qua nhiều ngày như vậy phủ Thánh Khanh Vương cũng không có tìm tới cửa cũng đã nói lên phương thuốc con kê là đúng." Sắc mặt Tiếu Tĩnh uể oải lại mang theo dáng tươi cười thản nhiên có chút cung kính.
Trấn quốc công cả kinh "Cái gì? Nói như thế con đã chữa khỏi bệnh cho Thánh Khanh Vương?" Điều này sao có thể? Hắn luôn luôn không để ý nữ nhi nhất định có thể chữa hết bệnh cho Thánh Khanh Vương.
"Chữa bệnh khỏi hay không thì con không dám nói, nhưng thật ra bảo toàn sinh mệnh thì không thành vấn đề." Tiếu Tĩnh ôn hòa lễ độ, lúc này mới khiến cho Trấn quốc công phát hiện, đại nữ nhi của ông cũng ôn nhu khéo léo không kém hơn những đích nữ của nhà khác.
"Con thật có thể bảo đảm rằng mình bảo vệ được mạng của Thánh Khanh Vương?" Giọng nói của Trấn quốc công vẫn còn có chút hoài nghi, ám vệ phủ Thánh Khanh Vương hung tàn đến cực điểm nếu là chữa không tốt bệnh của Thánh Khanh Vương phủ Trấn quốc công tùy thời đều có khả năng biến mất khỏi thành Tây Hạ, nhưng nếu là trị khỏi bệnh của hắn thì lại khác, Thánh Khanh Vương thân phận cao quý, trước kia nếu không phải bị bệnh hôm nay ngôi vị hoàng đế sợ cũng sẽ không đến trên người hoàng đế hiện nay, nếu có thể kết bạn với Thánh Khanh Vương, đó cũng là chuyện tốt không thể tốt hơn.
"Nữ nhi nói đương nhiên là chắc chắn." Tiếu Tĩnh gật đầu sắc mặt đạm nhiên*, không có chút nào hoảng loạn, khiến người khác phải tin tưởng. (*bình tĩnh)
"Tốt, nếu là có thể chữa được bệnh cho Thánh Khanh Vương đó là tốt chuyện nhất." Lão Phu Nhân gật đầu cười to, cháu gái của bà thực sự là không lên tiếng thì thôi nói một tiếng thì ai nấy đều phải kinh ngạc.
"Truyền mệnh lệnh của ta, kể từ hôm nay bất luận kẻ nào cũng không được đi đến Mạn Đà Viên làm phiền tiểu thư." Trấn quốc công nghiêm túc ra lệnh, tất cả mọi người đều cung kính trả lời “vâng”.
"Con cũng mệt mỏi rồi, mau trở về đi nghỉ ngơi đi." Lão Phu Nhân cười hì hì phất tay để cho Tiếu Tĩnh lui xuống nghỉ ngơi. Nhưng là Vương di nương đột nhiên đứng lên "Tiểu thư có thể chữa được bệnh cho Thánh Khanh Vương tất nhiên là tốt, nếu không thể chữa tốt bệnh thì đó là tội lớn có thể diệt cửu tộc, lẽ nào tiểu thư muốn làm cho cả phủ Trấn quốc công đều vì người mà chôn theo phải không?"
"Làm càn, ngươi đây là đang nguyền rủa toàn bộ phủ Trấn quốc công sao?" Tiếu Tĩnh lạnh như băng quay đầu lại nhìn Vương di nương, là nàng ta sợ đến mức lui về phía sau mấy bước, thầm nghĩ tiểu tiện nhân này từ khi nào mà có loại khí thế này?
"Ý ta không phải vậy." Vương di nương vội vàng nhìn Trấn quốc công lắc đầu, muốn dùng dáng dấp điềm đạm đáng yêu để đả động Trấn quốc công. Nhưng ai biết Tiếu Tĩnh lại mỉm cười nới tiếp "Bệnh của Thánh Khanh Vương cũng không phải một ngày hai ngày mà hình thành, lẽ nào di nương còn muốn tay ta vung lên là có thể chữa khỏi bệnh cho Vương gia? Nếu không trị hết liền diệt cửu tộc, không phải các thái y trong cung đều chết sạch sao? Còn có nếu là sẽ bị diệt cửu tộc thật xin di nương hãy trở lại thắp nhiều hương bái Phật vì bản tiểu thư cầu khẩn mới đúng, nếu không thời điểm diệt cửu tộc cũng không thể thiếu di nương đâu." Nói xong Tiếu Tĩnh liền mỉm cười rồi lễ phép thối lui ra khỏi Bách Thọ Đường.
Bội Nhi và Song Nhi cũng khóc rất đau đớn cùng thương tâm, chỉ có Thanh Nhi quỳ theo ở trước mộ phần hùa theo mọi người, chỉ nghe được thanh âm của nàng ta nhưng lại không nhìn thấy nước mắt của nàng ta, Vân Ảnh vẫn như trước cầm trường kiếm hai tay vòng ở trước ngực đứng ở phía sau chú ý hoàn cảnh chung quanh.
Tế bái Thượng Quan Vu Ngọc xong sau đó Tiếu Tĩnh lại phân phó mọi người đi đường suốt đêm quay về thành Tây Hạ, Vân Ảnh lo lắng cho Mặc Thiên Trần dĩ nhiên là liều mạng đánh xe, sau khi trở lại phủ Trấn quốc công đã là hai ngày sau, trước thời hạn hơn nửa ngày.
Tiếu Tĩnh vừa tới Mạn Đà Viên còn chưa kịp tắm rửa thay y phục liền bị Lão Phu Nhân gọi đến Bách Thọ Đường, Trấn quốc công cũng ở đây, Tiếu Tĩnh hơi thi lễ một cái khuôn mặt có chút tiều tụy, Lão Phu Nhân có chút yêu thương, Trấn quốc công hít một hơi nói "Tĩnh nhi, hai ngày trước Tùy thị vệ của phủ Thánh Khanh Vương tới phủ Trấn quốc công, con cũng biết?"
Tiếu Tĩnh còn chưa đáp lời Vương di nương khuôn mặt cười nhạt chen vào nói "Tiểu thư còn chưa được lão gia và Lão Phu Nhân đồng ý liền để cho người của phủ Thánh Khanh Vương vào phủ Trấn quốc công, nếu gây ra phiền toái gì, thì tiểu thư cũng có thể chịu trách nhiệm được sao." Hừ, nhiều ngày như vậy đều không thể lấy được cái mạng nhỏ của ngươi, quả thật là mạng của tiện nhân cũng đủ cứng rắn. Sau này thời gian còn nhiều hơn, không chắc người nào cười đến cuối cùng đâu? (Tuyết Khanh: ghét con mụ Vương di nương này quá lòng dạ rắn rết)
"Người cũng không phải do Tĩnh nhi cố tình gây sự, chỉ vì trên đường đi tế bái mẫu thân gặp thổ phỉ, vừa vặn gặp gỡ Tùy thị vệ mang theo Vương gia đang bệnh nặng đi ngang qua đã cứu con, để hồi báo ân cứu mạng của hắn con liền chẩn mạch cho Vương gia lúc đó mạng dang trong tình trạng một sớm một chiều rồi viết phương thuốc, bởi vì lúc đó tình huống khẩn cấp con vừa không có mang thuốc theo bên người liền để cho Tùy thị vệ tự mình tới cửa tìm tổ mẫu, tin tưởng tổ mẫu có thể nhận ra chữ viết của con, đã qua nhiều ngày như vậy phủ Thánh Khanh Vương cũng không có tìm tới cửa cũng đã nói lên phương thuốc con kê là đúng." Sắc mặt Tiếu Tĩnh uể oải lại mang theo dáng tươi cười thản nhiên có chút cung kính.
Trấn quốc công cả kinh "Cái gì? Nói như thế con đã chữa khỏi bệnh cho Thánh Khanh Vương?" Điều này sao có thể? Hắn luôn luôn không để ý nữ nhi nhất định có thể chữa hết bệnh cho Thánh Khanh Vương.
"Chữa bệnh khỏi hay không thì con không dám nói, nhưng thật ra bảo toàn sinh mệnh thì không thành vấn đề." Tiếu Tĩnh ôn hòa lễ độ, lúc này mới khiến cho Trấn quốc công phát hiện, đại nữ nhi của ông cũng ôn nhu khéo léo không kém hơn những đích nữ của nhà khác.
"Con thật có thể bảo đảm rằng mình bảo vệ được mạng của Thánh Khanh Vương?" Giọng nói của Trấn quốc công vẫn còn có chút hoài nghi, ám vệ phủ Thánh Khanh Vương hung tàn đến cực điểm nếu là chữa không tốt bệnh của Thánh Khanh Vương phủ Trấn quốc công tùy thời đều có khả năng biến mất khỏi thành Tây Hạ, nhưng nếu là trị khỏi bệnh của hắn thì lại khác, Thánh Khanh Vương thân phận cao quý, trước kia nếu không phải bị bệnh hôm nay ngôi vị hoàng đế sợ cũng sẽ không đến trên người hoàng đế hiện nay, nếu có thể kết bạn với Thánh Khanh Vương, đó cũng là chuyện tốt không thể tốt hơn.
"Nữ nhi nói đương nhiên là chắc chắn." Tiếu Tĩnh gật đầu sắc mặt đạm nhiên*, không có chút nào hoảng loạn, khiến người khác phải tin tưởng. (*bình tĩnh)
"Tốt, nếu là có thể chữa được bệnh cho Thánh Khanh Vương đó là tốt chuyện nhất." Lão Phu Nhân gật đầu cười to, cháu gái của bà thực sự là không lên tiếng thì thôi nói một tiếng thì ai nấy đều phải kinh ngạc.
"Truyền mệnh lệnh của ta, kể từ hôm nay bất luận kẻ nào cũng không được đi đến Mạn Đà Viên làm phiền tiểu thư." Trấn quốc công nghiêm túc ra lệnh, tất cả mọi người đều cung kính trả lời “vâng”.
"Con cũng mệt mỏi rồi, mau trở về đi nghỉ ngơi đi." Lão Phu Nhân cười hì hì phất tay để cho Tiếu Tĩnh lui xuống nghỉ ngơi. Nhưng là Vương di nương đột nhiên đứng lên "Tiểu thư có thể chữa được bệnh cho Thánh Khanh Vương tất nhiên là tốt, nếu không thể chữa tốt bệnh thì đó là tội lớn có thể diệt cửu tộc, lẽ nào tiểu thư muốn làm cho cả phủ Trấn quốc công đều vì người mà chôn theo phải không?"
"Làm càn, ngươi đây là đang nguyền rủa toàn bộ phủ Trấn quốc công sao?" Tiếu Tĩnh lạnh như băng quay đầu lại nhìn Vương di nương, là nàng ta sợ đến mức lui về phía sau mấy bước, thầm nghĩ tiểu tiện nhân này từ khi nào mà có loại khí thế này?
"Ý ta không phải vậy." Vương di nương vội vàng nhìn Trấn quốc công lắc đầu, muốn dùng dáng dấp điềm đạm đáng yêu để đả động Trấn quốc công. Nhưng ai biết Tiếu Tĩnh lại mỉm cười nới tiếp "Bệnh của Thánh Khanh Vương cũng không phải một ngày hai ngày mà hình thành, lẽ nào di nương còn muốn tay ta vung lên là có thể chữa khỏi bệnh cho Vương gia? Nếu không trị hết liền diệt cửu tộc, không phải các thái y trong cung đều chết sạch sao? Còn có nếu là sẽ bị diệt cửu tộc thật xin di nương hãy trở lại thắp nhiều hương bái Phật vì bản tiểu thư cầu khẩn mới đúng, nếu không thời điểm diệt cửu tộc cũng không thể thiếu di nương đâu." Nói xong Tiếu Tĩnh liền mỉm cười rồi lễ phép thối lui ra khỏi Bách Thọ Đường.
/32
|