Y Quan Cầm Thú

Chương 104: NẮM TAY CỨNG RẮN

/129


" Hắn nói như thế nào?" Phổ Long Khải hỏi rõ chi tiết, Đường Liệp đem mỗi một chi tiết trong Tư Mã phủ nói lại một lần.

Sau khi nghe Đường Liệp nói xong, trên mặt Phổ Long Khải toát ra vẻ ngưng trọng, nhẹ giọng thở dài nói: " Mặc Ngư, ngươi đi nghỉ ngơi đi, chuyện hôm nay đừng nói cho ai biết."

Đường Liệp gật đầu, xoay người hướng ngoài cửa đi đến.

Bạc Lực vẫn canh ngoài cửa chờ đợi, chứng kiến Đường Liệp đi ra, vui vẻ nắm cổ tay hắn nói: " Mặc huynh đệ, đi, ta mời ngươi đi uống rượu."

Đường Liệp ra tay cực kỳ hào phóng, đem phần thưởng vừa rồi của Tư Mã Thái toàn bộ giao cho hắn, Bạc Lực đối với hắn sinh ra hảo cảm thật lớn.

Đường Liệp dù sao cũng không có chuyện gì làm, hộ tống Bạc Lực đi vào bên trong hậu viện, sớm đã có ba gã thị vệ dọn xong rượu và thức ăn chờ đợi.

Mọi người nhiệt tình mời Đường Liệp nhập tiệc rượu, Bạc Lực nói: " Đêm nay chúng ta một là kết giao được một vị huynh đệ nghĩa khí mà ăn mừng, hai là vì Mặc huynh đệ đường xa mà đến đón gió tẩy trần. Qua! Cụng ly!"

Bọn họ đều là hắn tử tính tình sáng sủa, bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Đường Liệp vui vẻ nói: " Nhận được sự đối đãi nhiệt tình của các huynh đệ, chờ ta dàn xếp xong, nhất định mời lại các huynh đệ."

Bạc Lực cười nói: " Nếu đã là huynh đệ, làm sao lại còn nhiều khách sáo như vậy!"

Một gã võ sĩ hỏi: " Mặc huynh đệ, lần này ngươi tùy đại nhân một đường về đây có phải gặp không ít phiêu lưu?"

Đường Liệp giảo hoạt cười nói: " Đêm nay huynh đệ chúng ta uống rượu, không đề cập tới đại nhân!"

Mọi người đồng thanh cười nói: " Được, không đề cập tới đại nhân! Không đề cập tới đại nhân!" Lại đồng thời uống cạn một chén.

Rượu uống chưa đủ lượng, Bạc Lực lại đột nhiên thở dài: " Lòng người là điều khó đoán nhất trên đời này."

Mọi người đều nhìn về phía hắn, không biết hắn vì sao lại đột nhiên phát ra cảm khái như vậy.

Bạc Lực nói: " Ta đi theo Phổ đại nhân đã mười lăm năm, nhớ rõ thời điểm vừa mới bắt đầu, đều là do Tư Mã đại nhân đến phủ Phổ đại nhân ân cần thăm hỏi, sau khi Tư Mã đại nhân tăng lên quan chức, số lần đi tới càng ngày càng ít, hiện tại…"

Tất cả mọi người đều biết hắn muốn nói cái gì, không khí trở nên nặng nề đè nén.

Đường Liệp đánh vỡ trầm mặc: " Nói là đêm nay chỉ uống rượu không nói chuyện đại nhân, ai lại trái lệ? Phạt rượu!" Mọi người đồng thanh hưởng ứng.

Lúc này một thanh âm mềm mại nói: " Các ngươi thật to gan, thế nhưng vụng trộm trốn ở chỗ này uống rượu!"

Tất cả mọi người đều cả kinh, sợ tới mức đứng lên, chỉ có Đường Liệp nghênh ngang ngồi yên, vị trí của hắn tuy rằng lưng hướng cửa viện, nhưng nghe thanh âm là biết Phù Linh, hắn đối với Phù Linh tương đối hiểu biết, biết nàng đáy lòng thiện lương, thái độ làm người đơn thuần, không có gì ác niệm.

Bạc Lực lúng túng nói: " Tiểu thư…Chúng ta chỉ là muốn tẩy trần cho Mặc huynh đệ, hơn nữa mấy người chúng ta đêm này cũng không làm nhiệm vụ." Truyện được copy tại TruyệnYY.com

Phù Linh cố ý làm khó: " Tuy rằng như thế, hiện tại đã là đêm khuya, lấy việc đều phải có độ, nếu là quấy nhiễu đại bá, hậu quả như thế nào ta nghĩ các ngươi có thể đoán được."

Đường Liệp cười nói: " Tiểu thư chớ trách bọn họ, chuyện này do ta mà nên, có cái gì không đúng, thì ngươi cứ trách ta."

Phù Linh thấy Đường Liệp đảm nhận trách nhiệm, cũng không tiện tiếp tục trách cứ Bạc Lực bọn họ, phất tay nói: " Đều đi về nghỉ ngơi đi."

Bạc Lực bọn họ cuống quýt rời đi.

Đường Liệp đang chuẩn bị cáo từ rời đi, Phù Linh lại cười nói: " Uy! Mặc hộ vệ, ta vừa mới cùng Duyệt Linh tỷ tỷ học làm cháo tổ yến, ngươi có hứng thú nếm thử một chút hay không?"

Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Mệnh lệnh tiểu thư, Mặc Ngư không dám không theo."

Đường Liệp nhìn một nồi cháo tổ yến không khỏi ngơ ngác sững sờ, hắn đã ăn không ít, nếu ăn luôn nồi cháo tổ yến này chỉ sợ cũng không chịu nổi.

Phù Linh nói: " Nguyên lai muốn để đại bá nếm thử một chút, lại không nghĩ tới ông ấy đã ngủ, cũng là ngươi có lộc ăn."

Đường Liệp dở khóc dở cười, uống một ngụm, gật đầu nói: " Mùi vị không tệ, nếu ngươi thật là lần đầu tiên làm, hẳn là được cho là đầu bếp thiên tài."

Phù Linh tươi cười rạng rỡ: " Nếu uống ngon, ngươi nhất định phải uống hết!"

Nghe câu đó, Đường Liệp thiếu chút nữa là té xỉu.

Ngày kế sau giờ ngọ, Đường Liệp mới hộ tống Phổ Long Khải đi về biệt thự trong đế đô, trở lại biệt thự thời gian không lâu lắm, trong cung liền truyền chỉ, gọi Phổ Long Khải đi vào hoàng cung yết kiến.

Thừa dịp rảnh rỗi này, Phù Linh đích thân an bài chỗ ở cho Đường Liệp, tất cả mọi người đều nhìn ra vị đại tiểu thư này thiên vị vị thị vệ mới tới.

Sau khi Đường Liệp tắm rửa, đang chuẩn bị ngủ, không nghĩ tới Phù Linh lại đến tìm hắn.

Đường Liệp đành phải nhịn cơn buồn ngủ, đứng dậy đón chào: " Tiểu thư có gì phân phó?"

Phù Linh đôi mắt ửng đỏ nói: " Hai ngày nay Duyệt Linh đều lo lắng, ta truy hỏi, mới biết được nguyên lai mẫu thân và cậu nàng vẫn còn ở trong đế đô, hơn nữa mẫu thân của nàng bệnh nặng, chỉ sợ không lâu sẽ rời xa nhân thế."

Đường Liệp thấp giọng nói: " Tiểu thư định làm như thế nào?"

Phù Linh nói: " Nàng cầu chúng ta đưa nàng đi gặp mẫu thân, cho nên ta nghĩ ngươi cùng ta bồi nàng đi tới nhìn xem."

Đường Liệp lắc đầu nói: " Tiểu thư, chuyện này tuyệt đối không được, Phổ đại nhân vào triều chưa về, chúng ta không thể tự tiện làm ra quyết định như vậy."

Phù Linh nói: " Nhưng Duyệt Linh tỷ tỷ khóc thật thê thảm, chỉ sợ nàng sẽ không còn gặp lại mẫu thân."

" Mẫu thân của nàng chết sống có quan hệ gì tới ta? Ta chỉ biết trách nhiệm của ta là bảo hộ an nguy của tiểu thư!" Đường Liệp lớn tiếng nói.

Phù Linh tuyệt đối không ngờ Đường Liệp thế nhưng lại biểu hiện tuyệt tình như thế, cả giận nói: " Mặc Ngư, ta nhìn lầm ngươi, nghĩ đến ngươi là người có tâm đồng tình người khác, không nghĩ tới ngươi thật quá bất cận nhân tình."

Đường Liệp lạnh lùng nói: " Phổ đại nhân dùng vàng mời ta tới là cam đoan các ngươi an toàn, đều không phải là nói cái gì nhân tình! Tiểu thư nếu như không có chuyện gì khác, mời trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."

Đường Liệp cư nhiên mời Phù Linh ra ngoài, lạnh lùng khép cửa phòng lại.

Phù Linh khi nào chịu qua sỉ nhục như thế, thở phì phì dậm chân nói: " Mặc Ngư, ngươi là tên không có lòng thương hại, ta lập tức làm cho đại bá đem ngươi đuổi đi!"

Đường Liệp không khỏi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, cởi giày nằm lên giường, đối với hắn mà nói chức vị này cũng không trọng yếu, mặc dù thật sự là bị Phổ Long Khải đuổi đi, cũng không có gì đáng tiếc, hắn không biết mình tới như thế nào, càng không biết con đường của mình ở phương nào, ở lại nơi này cư trú cũng chỉ là tạm thời thích ứng.

Đường Liệp trong lúc miên man suy nghĩ mơ hồ ngủ thiếp, trong mộng đột nhiên chứng kiến một người nhe răng cười huy động trường kiếm hướng lồng ngực của mình đâm tới, trong hoảng sợ, bật người dậy, trên lưng ướt sũng mồ hôi lạnh, bộ dáng người nọ vẫn còn rõ ràng khắc bên trong óc của mình, nhưng vô luận thế nào mình cũng không nhớ nổi tên của hắn, Đường Liệp có chút thống khổ lắc đầu, đứng dậy, đi tới chậu nước rửa mặt.

Đẩy cửa đi vào bên trong sân, lại nhìn thấy Tiêu Phú vốn phụ trách công việc trong viện đã rời đi, hắn có chút kinh ngạc hướng chung quanh nhìn nhìn, rồi đi vào phòng trước nơi vừa nhìn thấy Tiêu Phú.

Đường Liệp nói: " Tiêu Phú, những người khác đâu?"

Tiêu Phú cười nói: " Cùng tiểu thư ra ngoài!"

Đường Liệp nội tâm trầm xuống, cảm giác điềm xấu cực kỳ nháy mắt bao phủ trong lòng: " Ngươi nói mau, Duyệt Linh có đi theo hay không? Các nàng đi nơi nào?"

Tiêu Phú chứng kiến vẻ mặt Đường Liệp biến đổi cực lớn, nhất thời ý thức được có thể có đại sự xảy ra, rung giọng nói: " Tiểu thư chưa nói đi nơi nào, chỉ nói là đưa Duyệt Linh cô nương đi tìm thân nhân của nàng." Hắn tạm dừng một chút lại nói: " Bạc Lực dẫn theo mười hai võ sĩ đi theo, đây là đế đô, ai dám trêu chọc tiểu thư nhà chúng ta?"

Đường Liệp cả giận nói: " Các nàng đi bao lâu, mang theo cái gì vậy?"

" Đi chừng nửa canh giờ…Mang đi…Mang đi..một cái thùng!" Tiêu Phú trầm tư suy nghĩ rốt cuộc có dấu vết gì để lại.

Đường Liệp lớn tiếng nói: " Lập tức triệu tập người ngựa, theo ta đi ra ngoài tìm người!"

Tiêu Phú cười khổ nói: " Mặc hộ vệ có phải là chuyện bé xé cho to không?"

Đường Liệp cả giận nói: " Nhắm lại miệng chó của ngươi, hôm nay nếu tiểu thư xảy ra điều gì sai lầm, ta sẽ lấy mạng ngươi!" Trong đôi mắt hắn tỏa ra sát khí mãnh liệt làm cho Tiêu Phú không rét mà run, cuống quýt đi triệu tập người ngựa.

Đường Liệp tìm một thanh trường đao, lôi một Độc Giác Thú trong chuồng ra, bước nhanh chạy đi hỏi thủ vệ võ sĩ bên ngoài cửa: " Tiểu thư đi theo phương hướng nào?"

Võ sĩ kia chỉ hướng chính tây.

Đường Liệp vốn định truy đuổi, lập tức nghĩ tới mình không quen đường sá, trở lại rống lớn: " Ta đi trước, ngươi lập tức dẫn bọn hắn đuổi theo!"

Đường Liệp huy động roi da đánh thật mạnh lên mông Độc Giác Thú, Độc Giác Thú đau đớn chạy như điên về phía trước, lúc này nội tâm Đường Liệp nôn nóng tới cực điểm, hắn cường điệu như vậy, vì bảo hộ Phù Linh là trách nhiệm của hắn, nếu Phù Linh xảy ra chuyện gì, hắn làm sao đối mặt Phổ Long Khải, ở hắn hiện tại xem ra, ý nghĩa sinh tồn duy nhất trên đời này của hắn là vì bảo hộ bọn họ.

Độc Giác Thú phát ra một tiếng hí dài ngạnh sanh dừng lại bước chân, phía trước đã là cửa thành phía tây của đế đô, Đường Liệp trên đường hỏi mấy người, căn bản không có ai nhìn thấy qua bóng dáng của Phù Linh, mù quáng truy tìm như vậy không khác gì tìm kim dưới biển rộng. Trong đầu Đường Liệp bỗng nhiên nhớ tới lời của Tiêu Phú – một cái thùng! Hắn cố gắng sưu tầm trong trí nhớ, bỗng nhiên nghĩ đến lúc sắp vào đế đô, nữ tử tên Mai Thiến kia đã từng giao cho Duyệt Linh một cái thùng, tại sao mình lại sơ sẩy như vậy, chẳng lẽ hết thảy nguyên nhân đều nằm trong cái thùng kia? Đường Liệp cơ hồ khẳng định Mai Thiến có liên quan tới việc này.

Lúc này Tiêu Phú và đám võ sĩ cũng đã chạy tới bên người Đường Liệp, hiện tại tất cả mọi người đều bắt đầu ý thức được tình thế nghiêm trọng, nếu tiểu thư thật xảy ra chuyện, chỉ sợ tất cả đầu của bọn họ đều rơi xuống.

Tiêu Phú run giọng nói: " Không có tin tức gì của bọn họ."

Đường Liệp lạnh lùng nói: " Nhiều người như vậy hộ tống tiểu thư ra cửa, lại không ai nhìn thấy tung tích của bọn họ, chuyện này tất nhiên là sớm có dự mưu, nói không chừng…" Hắn cũng không tiếp tục nói tiếp, nói không chừng bên trong Phổ phủ cũng có nội gian.

Tiêu Phú thấp giọng nói: " Làm sao bây giờ?"

Đường Liệp quyết đoán nói: " Ngươi lập tức đi tìm Phổ đại nhân báo cáo việc này, người còn lại toàn bộ đi theo ta!"

" Các ngươi đi nơi nào?"

Đường Liệp lạnh lùng nói: " Tin tưởng phủ đệ của Mai Thiến các ngươi hẳn là ai cũng biết!"

Đường Liệp suất lĩnh hai mươi thị vệ Phổ phủ đứng hàng ngang trước nông trang của Mai Thiến, thời tiết dị thường oi bức, không trung không gió, nhưng mọi người đều đã ngửi được hương vị của máu tanh.

Đường Liệp nhìn thẳng tòa tháp trong nông trang, thanh âm trầm thấp nói: " Mở cửa lớn ra, ta muốn gặp chủ nhân các ngươi!"

Mai Thiến mặc áo đen ẩn thân trong tòa tháp, đôi mắt đẹp màu lam đậm lạnh lùng ngóng nhìn Đường Liệp, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Đường Liệp gằn từng chữ: " Bảo cô ta đi ra gặp ta, ta sẽ đếm năm tiếng, sau năm tiếng, nếu cô ta không ra, ta sẽ đem nơi này giết không còn một mảnh giáp!"

Võ sĩ bên người đều ngẩn ra, nhưng nhìn sát khí tỏa ra quanh thân Đường Liệp nhất thời hiểu được, vị đồng bạn mới tới này cũng không phải đang nói đùa.

Nhịp tim Mai Thiến từng trận gia tốc, ả dùng sức cắn môi, muốn lấy hết dũng khí, lại rốt cuộc mềm xuống, bước nhanh tới lỗ châu mai của tòa tháp, lớn tiếng nói: " Nếu ta không có nhìn lầm, là Mặc hộ vệ bên người Phổ đại nhân sao?"

Đường Liệp vừa mới đếm tới ba, liền nghe được thanh âm Mai Thiến.

Ánh mắt Đường Liệp tràn ngập sát khí, cho dù Mai Thiến cách rất xa cũng có thể cảm giác được, ả miễn cưỡng trấn tĩnh nói: " Mặc hộ vệ tìm ta có chuyện gì?"

" Nói cho ta biết hạ lạc của tiểu thư!"

Mai Thiến cười nói: " Mặc hộ vệ thật sự là kỳ quái, tiểu thư các ngươi có quan hệ gì tới ta? Tìm ta đòi người ngươi có thấy buồn cười không?"

Đường Liệp lạnh lùng gật đầu, đột nhiên thúc giục Độc Giác Thú hướng cửa lớn nông trang phóng đi.

Mai Thiến kinh hô: " Ngươi muốn làm cái gì?" Tiễn cung thủ bên người ả liền phản ứng đầu tiên, nhắm trái tim Đường Liệp bắn tới, Mai Thiến còn muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi.

Đường Liệp cũng không hề liếc mắt nhìn mũi tên một cái, trường đao chụp ngược, đánh văng mũi tên qua một bên, trong nháy mắt đã đi tới cửa lớn của nông trang, hai chưởng nắm lên chuôi đao, đao diễm màu lam hừng hực thiêu đốt dựng lên, cùng với tiếng gầm lên giận dữ, trường đao toàn lực chém thẳng vào cánh cửa rất nặng phía trên.

Đao phong mang theo lực lượng cường đại xâm nhập bên trong cửa lớn, lấy thân đao làm trung tâm, năng lượng đem cánh cửa nặng nề chấn vỡ thành bốn năm mảnh, bụi mù tràn ngập bên trong, Đường Liệp cầm đao ngạo nghễ cưỡi trên Độc Giác Thú, quanh thân tràn ngập ra sát khí mãnh liệt làm cho gỗ vụn tung bay hướng bốn phía bắn ra.

Độc Giác Thú chậm rãi đi vào cửa lớn đã tổn hại, bốn gã hộ vệ nông trang giơ lên trường mâu hướng Đường Liệp vọt tới, lại nhìn thấy ánh mắt làm người khiếp đảm của hắn, bước chân nhất thời ngừng lại, mũi mâu run rẩy biểu hiện ra sự sợ hãi trong lòng bọn họ.

Đường Liệp chậm rãi giơ lên trường đao, sát khí trong lòng hắn dâng trào.

" Dừng tay!" Mai Thiến thét chói tai từ trên tòa tháp xông xuống dưới, ả ngăn cản võ sĩ thủ hạ tiếp tục tiến về phía trước.

Đường Liệp ánh mắt lãnh khốc dừng trên mặt nàng ta: " Tiểu thư ở nơi nào?"

" Ta.." Mai Thiến vốn định nói không biết, nhưng dưới ánh mắt Đường Liệp, nàng ta không dám nói ra khỏi miệng.

Phổ phủ võ sĩ đã đi theo Đường Liệp tiến nhập nông trang.

Đường Liệp lạnh lùng nói: " Các huynh đệ nghe cho ta, đem tất cả mọi người trong nông trang này toàn bộ giết sạch, một người không chừa!" Âm điệu âm lãnh vô tình làm cho mọi người ở đây không rét mà run.

" Đừng!" Mai Thiến lớn tiếng kêu lên, dưới từng bước ép sát của Đường Liệp, nàng ta đã hoàn toàn rối loạn.

" Nói!" Đường Liệp giận dữ hét.

" Kính Nguyệt sơn trang.."

Sau khi Bạc Lực cùng mười hai võ sĩ uống xong ly trà ngã xuống, Phù Linh hoảng sợ hét rầm lên.

Trên gương mặt Duyệt Linh hiện ra vẻ áy náy.

Tiếng cười to đắc ý từ ngoài cửa truyền đến, Lai Tư Đặc đi vào trong đại sảnh, trên mặt tràn ngập vẻ tươi cười dâm tà, ánh mắt của hắn nhìn Duyệt Linh thâm ý nói: " Cảm ơn!"

Gương mặt Phù Linh trở nên trắng bệch: " Duyệt Linh ngươi.."

Duyệt Linh xấu hổ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Phù Linh: " Thực xin lỗi...Bọn họ bắt mẫu thân của ta...Ta...không có lựa chọn!" Từ khi Mai Thiến giao cái hòm kia cho nàng ta, thì nội tâm nàng ta đã bị vây trong dày vò cực độ, vì mẫu thân nàng chỉ có thể vi phạm lương tâm của mình.

Lai Tư Đặc chậc chậc khen: " Phù Linh, từ sau khi ta nhìn thấy ngươi, trong lòng liền đối với ngươi nhớ mãi không quên, nhiều lần tới cửa cầu hôn, lại bị lão gia hỏa Phổ Long Khải cự tuyệt, mà ngay cả cha ta cũng khuyên ta buông tha chủ ý với ngươi, nhưng ta làm sao có thể quên?" Hắn tiến lên một bước, làm Phù Linh sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Lai Tư Đặc nói: " Bọn họ làm sao cảm nhận được cảm tình ta đối với ngươi, nếu là không chiếm được ngươi, cuộc sống của ta hàng ngày khó yên tĩnh, lại có khoái hoạt gì đáng nói đây?"

Phù Linh lấy hết dũng khí nói: " Ngươi nếu dám đụng ta, đại bá ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Lai Tư Đặc cười ha ha: " Đại bá của ngươi? Lão bất tử kia có thể làm khó dễ được ta?" Hắn duỗi tay ra muốn bắt Phù Linh, lại bị Duyệt Linh che ở phía trước, Duyệt Linh rưng rưng nói: " Công tử, cầu ngươi buông tha nàng a!"

Lai Tư Đặc cười lạnh nói: " Ta vì sao phải buông tha nàng? Chẳng lẽ ngươi không cần tính mạng mẫu thân ngươi sao?"

Duyệt Linh nức nở nói: " Công tử, cầu ngài tha cho mẫu thân của ta!"

Lai Tư Đặc đắc ý nắm lấy cằm nàng, cười dâm đãng nói: " Vậy phải xem ngươi làm sao hầu hạ ta!"

Phù Linh thừa dịp Lai Tư Đặc chưa chuẩn bị muốn hướng ra ngoài cửa phóng đi, không chạy ra hai bước, áo nàng bị Lai Tư Đặc vững vàng đạp lên, thân thể mềm mại liền té lăn trên đất.

Lai Tư Đặc nhe răng cười nói: " Tiểu mỹ nhân, vội vã như vậy đã nằm xuống?" Hắn nhéo lên gương mặt Duyệt Linh: " Đi, cởi sạch quần áo nàng cho ta!"

" Không!" Duyệt Linh rưng rưng nói.

Lai Tư Đặc cười lạnh nói: " Ta đây cũng chỉ đành đích thân ra tay!"

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tục, Lai Tư Đặc đang chuẩn bị đưa ma trảo chụp hướng Phù Linh không thể không khựng lại, hắn nhìn ra ngoài cửa, đã thấy một vật đen tuyền hướng chính mình bay tới. Hắn cuống quýt duỗi tay ra chụp lấy, ôm trong tay mới phát hiện là một đầu người máu me nhầy nhụa, tuy rằng hắn luôn lớn gan như cũng không khỏi một trận hết hồn.

Tay trái Đường Liệp nắm tóc của một gã võ sĩ, tay phải đem trường đao đặt lên trên cổ hắn, bước vào, bên trong đôi mắt toát ra hàn mang bức người.

Lai Tư Đặc nhanh chóng trấn tĩnh lại, giận dữ hét: " Ngươi là ai?"

" Mặc Ngư!" Phù Linh rưng rưng kêu gọi.

Đường Liệp chậm rãi gật đầu, đột nhiên giơ lên trường đao, trước mặt Lai Tư Đặc cắt đứt cổ họng võ sĩ kia, máu tươi cùng với nướt bọt dọc theo đường cắt ồ ồ tuôn ra, làm Duyệt Linh cùng Phù Lính sợ tới mức nhắm nghiền mắt không đành lòng nhìn.

Lai Tư Đặc cũng không phải kẻ ngốc, sát khí bức người từ Đường Liệp tản mát ra hắn đã cảm giác được vị nam tử trước mắt này tuyệt không dễ đối phó, hắn lạnh lùng nói: " Ngươi còn dám tiến lên một bước, ta liền một cước đem nàng giết chết!"

" Ngươi có thể thử xem!" Đường Liệp ném thi thể trong tay xuống, tiếp tục hướng Lai Tư Đặc ép tới.

Lai Tư Đặc nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc chân hướng thân thể mềm mại của Phù Linh đạp xuống.

Thân thể Đường Liệp trong nháy mắt khởi động, tựa như một con liệp báo mạnh mẽ nhằm phía Lai Tư Đặc.

Lai Tư Đặc căn bản không có nghĩ đến tốc độ khởi động của Đường Liệp lại nhanh như vậy, tích tắc không còn kịp dẫm lên người Phù Linh, thân hình cuống quýt lui về phía sau, bàn tay chụp lấy Duyệt Linh, dùng sức kéo vào trong lòng mình, cánh tay ách ở cổ của nàng, trên khuỷu tay lộ ra lục quang, chính là Thanh Long Thuẫn hộ thể của hắn, ở mép lóe ra hàn quang thấu xương, chỉ cần Đường Liệp còn dám tới gần, hắn sẽ không chút do dự cắt đứt cổ Duyệt Linh.

Đường Liệp lạnh lùng nói: " Ngươi cho là, dùng một nữ nhân vong ân phụ nghĩa có thể uy hiếp ta sao?"

Lai Tư Đặc cười lạnh nói: " Vậy thử xem!" Cạnh Thanh Long Thuẫn sắc bén đã cắt vào trong làn da nhẵn nhụi của Duyệt Linh, máu tươi dọc theo da thịt trắng nõn chậm rãi chảy ra, nhìn thấy ghê người.

Đường Liệp hừ lạnh một tiếng, trường đao trong tay đột nhiên hướng cánh tay Lai Tư Đặc chém tới.

Lai Tư Đặc thế mới biết đối phương đích xác không cố kỵ tính mạng của Duyệt Linh, cuống quýt giơ lên cánh tay, dùng Thanh Long Thuẫn trên khuỷu tay ngăn trở một kích toàn lực của Đường Liệp. Đao thuẫn tương giao phụt ra vạn đạo sáng mờ, lực lượng cường đại làm cho toàn bộ cánh tay Lai Tư Đặc nhất thời chết lặng, đồng tử của hắn bởi vì quá độ hoảng sợ mà chợt thu nhỏ lại.

Thanh Long Thuẫn phát ra tiếng nứt vỡ thanh thúy, thế nhưng dưới sự công kích vạn quân lực của Đường Liệp, tựa như mạng nhện vỡ vụn ra, phải biết rằng Thanh Long Thuẫn này là dị bảo chính Lai Tư Đặc dùng để phòng thân, còn trường đao của Đường Liệp chẳng qua chỉ là sắt thép bình thường.

Lai Tư Đặc liên tục lui về phía sau, thật vất vả mới tan mất lực lượng trường đao, cánh tay tê dại qua đi, liền cảm thấy một trận xé rách đau đớn, gương mặt bởi vì cảm nhận được cơn đau sâu sắc mà trở nên run rẩy lên.

Lai Tư Đặc hoảng sợ nói: " Ngươi có biết cha ta là ai không?"

Đường Liệp ngạo nghễ nói: " Là một tên dạy con vô phương!" Hắn tay cầm trường đao đi bước một tiếng tới sát Lai Tư Đặc.

Sợ hãi cái chết tràn ngập trong nội tâm Lai Tư Đặc, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được từ lúc chào đời tới nay.

" Mặc hộ vệ!" Thời khắc mấu chốt Phù Linh xông lên cầm cánh tay Đường Liệp, ngăn cản hành động kế tiếp của hắn. Đường Liệp khó hiểu nhìn Phù Linh, Phù Linh rưng rưng lôi kéo cánh tay hắn nói: " Hắn sẽ gặp báo ứng!"

Nàng tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng hiểu rõ phụ thân của Lai Tư Đặc, quyền thế của đại tướng quân Á Đương Tư hiện giờ tại đế quốc, nếu Đường Liệp thật sự giết chết hắn, hậu quả thật khó thể tưởng tượng.

Lúc này đám võ sĩ Phổ phủ cũng đã khống chế những võ sĩ trong sơn trang xong, vọt lại đây.

Lai Tư Đặc chứng kiến đại thế đã mất, trên mặt tuy rằng cố gắng trấn tĩnh, nhưng vẻ mặt lại có vẻ dị thường quái dị, vốn định nói ra đôi lời ương ngạnh, nhưng tới bên miệng lại ngạnh sanh nuốt trở vào.

Mười ba võ sĩ hộ tống Phù Linh đi tới thế nhưng tất cả đều khí tuyệt bỏ mình, chính là vì Lai Tư Đặc muốn che giấu chuyện này hoàn toàn, cho nên đem giết toàn bộ diệt khẩu. Thấy kết cuộc thê thảm của đồng bạn, Phổ phủ võ sĩ một đám lòng đầy căm phẫn, nếu không phải Phù Linh ngăn cản, bọn họ đã sớm xông lên đem Lai Tư Đặc loạn đao chém chết.

Đường Liệp làm sao không rõ dụng ý đích thực khi Phù Linh ngăn cản mình, nhưng buông tha cho Lai Tư Đặc như vậy hắn lại không cam lòng.

Đôi mắt đẹp của Phù Linh nhìn Duyệt Linh ảm đạm thở dài một hơi, nàng tâm cơ đơn thuần tuyệt đối không ngờ Duyệt Linh lại bán đứng mình. Duyệt Linh xấu hổ vạn phần cúi đầu xuống, không dám nhìn Phù Linh một cái.

Phù Linh nhìn thẳng Lai Tư Đặc nói: " Ngươi đem mẫu thân của nàng làm gì rồi? Nói ra ta sẽ buông tha ngươi!"

Lai Tư Đặc có chút bất an hồi đáp: " Đã chết, bà ta sớm đã chết…"

Duyệt Linh chợt nghe tin dữ, ai hô một tiếng, thân thể ngã về phía sau, đã ngất xỉu, Phù Linh cuống quýt tiến lên nâng nàng dậy.

Đường Liệp căm tức nhìn Lai Tư Đặc, gằn từng chữ: " Chuyện của nàng ta ta có có thể không hỏi, nhưng tính mang mười ba huynh đệ, ta cũng không thể làm như chưa phát sinh qua."

Lai Tư Đặc hoảng sợ nói: " Ngươi…ngươi muốn như thế nào?" Một quyền trước mắt nhoáng lên một cái, Đường Liệp đã đánh trúng cằm hắn, đem thân hình cao lớn của Lai Tư Đặc đánh bay rớt ra ngoài, sau lưng va chạm thật mạnh lên tường, kêu thảm tuột xuống mặt đất.

Đường Liệp hươ trường đao chỉ cổ họng Lai Tư Đặc: " Ta muốn ngươi hối hận cả đời!" Huy đao hướng hạ âm Lai Tư Đặc đâm tới.

" Dừng tay!" Phía sau một thanh âm uy nghiêm quát to, chính là Phổ Long Khải đúng lúc đi tới nơi này.

Đường Liệp múa lên một mảnh ánh đao, mũi đao đâm vào mặt đất thật sâu giữa hai chân Lai Tư Đặc, làm hắn hoảng sợ tới mức lớn tiếng kêu thảm thiết, quần áo đã bị mồ hôi lạnh làm sũng nước, hồi lâu mới tỉnh ngộ đối phương cũng không có đâm trúng mình, trong lòng vừa may mắn lại vừa sợ hãi, trong lúc nhất thời không biết làm sao biểu đạt, trong miệng phát ra từng trận cười quái dị, nước mắt cũng đã chảy xuống.

Phổ Long Khải đi nhanh vào bên người Đường Liệp, tin tưởng Đường Liệp cũng không chém bị thương Lai Tư Đặc, lúc này mới yên lòng, vỗ mạnh bả vai Đường Liệp, lớn tiếng nói: " Trở về hết cho ta, chuyện hôm nay, ta sẽ đòi Á Đương Tư cho ta một công đạo!"

Phù Linh nhào vào trong lòng đại bá " oa" một tiếng khóc lớn lên, trong lòng ủy khuất tới cực điểm.

Trong lòng Phổ Long Khải cũng cực kỳ phẫn uất, hung hăng trừng mắt nhìn Lai Tư Đặc, ra lệnh cho mọi người tức khắc rời đi sơn trang.

Đường Liệp cùng Phổ Long Khải đi ngang nhau trong đội ngũ, Phổ Long Khải nhẹ giọng thở dài một hơi nói: " Cảm ơn ngươi!"

Đường Liệp lắc đầu nói: " Bảo hộ tiểu thư vốn là chức trách của ta, đại nhân không cần cảm tạ ta." Hắn đối với việc vừa rồi Phổ Long Khai buông tha cho Lai Tư Đặc trong lòng bất mãn, khẩu khí có vẻ dị thường đông cứng.

Phổ Long Khải cười khổ nói: " Ngươi đang trách ta buông tha cho Lai Tư Đặc?"

" Đại nhân có khó xử của đại nhân, Mặc Ngư không dám có câu oán hận."

Phổ Long Khải thấp giọng nói: " Ta so với ngươi càng muốn giết vô liêm sỉ kia, nhưng chuyện này cũng không đơn giản như chúng ta nhìn thấy."

Đường Liệp im lặng không nói gì, theo lời Phổ Long Khải chính là sự thật, giết chết Lai Tư Đặc tuy rằng đơn giản, nhưng sau khi xử lý việc này xong thì hậu quả vô cùng phức tạp, Phổ Long Khải phải theo toàn cục lo lắng.

Phổ Long Khải nói: " Việc hôm nay, coi như bọn họ tiêu phí một phen công phu." Phía trước đã đến ngã ba đường, Phổ Long Khải dừng lại, ý bảo võ sĩ thủ hạ buông Duyệt Linh, Duyệt Linh rưng rưng quỳ rạp trước mặt Phổ Long Khải, rung giọng nói: " Phổ đại nhân, Duyệt Linh tự biết lấy oán trả ơn chưa hết tội, chỉ cầu đại nhân có thể tha thứ…"

Phổ Long Khải thở dài nói: " Duyệt Linh, ta biết ngươi cũng là bị buộc bất đắc dĩ, nhưng vô luận thế nào ngươi cũng không nên đi hãm hại Phù Linh a!"

Duyệt Linh đã khóc không thành tiếng.

Phổ Long Khải phất tay nói: " Ngươi đi đi, ngày sau hảo hảo làm người, ngàn vạn lần đừng bị người xấu lợi dụng."

Phù Linh đi tới bên người Duyệt Linh, đặt một túi nhỏ chứa vàng bạc trước mặt nàng, cắn môi anh đào rốt cuộc lại không nói gì, xoay người tránh ra.

Nhìn bóng dáng mọi người đi xa, nội tâm Duyệt Linh xấu hổ không chịu nổi, bổ nhào trên mặt đất lớn tiếng khóc lên.

Phổ Long Khải yên lặng ngồi bên trong thư phòng, ánh mắt lóe ra không chừng, chuyện này sau khi phát sinh, nội tâm của hắn không hề bình tĩnh, nếu không phải Đường Liệp quyết định thật nhanh, tình thế phát triển sẽ không thể tưởng tượng.

Ngón tay của hắn gõ nhẹ lên bàn, hắn cơ hồ có thể kết luận, Á Đương Tư tuyệt sẽ không mặc cho con hắn làm bậy.

Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên âm thanh.

" Vào đi!" Phổ Long Khải thấp giọng nói.

Đường Liệp đi vào thư phòng, hướng Phổ Long Khải hành lễ nói: " Chào đại nhân!"

Phổ Long Khải thưởng thức gật đầu, không nghĩ tới ở trên đường ngẫu nhiễn phát hiện người thanh niên này, thế nhưng lại trở thành cánh tay hữu lực của hắn, đúng là nhờ sự hiện hữu của hắn mà mình hóa giải nguy cơ, bảo hộ thân nhân trọng yếu nhất của mình.

Phổ Long Khải chỉ ghế dựa đối diện: " Ngồi!"

Đường Liệp nghe lệnh ngồi xuống, thấp giọng nói: " Quả nhiên không ngoài dự đoán của đại nhân, Mai Thiến mang theo thủ hạ chạy thoát sạch sẽ."

Phổ Long Khải cười lạnh nói: " Nàng ta không có lá gan lớn như vậy, chuyện này nhất định có người ở sau lưng duy trì."

Đường Liệp gật đầu nói: " Ta đã cho người hỏa thiêu nông trang!"

Phổ Long Khải mỉm cười nói: " Như vậy cũng tốt, cho nàng ta một khiển trách nho nhỏ."

Đường Liệp cẩn thận hỏi: " Chuyện này, đại nhân định bỏ qua?"

Phổ Long Khải trầm ngâm một lát mới nói: " Hôm nay ta mới phát hiện, bên trong đế quốc người muốn ta xung đột với Á Đương Tư không ít."

Đường Liệp nao nao, không biết vì sao Phổ Long Khải lại đột nhiên nói ra như vậy.

Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng thông báo, lại là đại tướng quân Á Đương Tư đến.

Đường Liệp đứng dậy hướng Phổ Long Khải cáo từ.

Á Đương Tư tới vốn là bên trong dự kiến của Phổ Long Khải, nhưng hắn thật không ngờ sẽ nhanh như vậy. Hắn với Á Đương Tư xưa nay không hợp, sau vì Tư Mã Thái cùng duy trì thái tử Huyền Diên, mâu thuẫn được che giấu, nhưng cũng không hề thân mật, hiện tại đã xảy ra loại chuyện này, không thể nghi ngờ càng làm cho quan hệ hai người càng họa vô đơn chí.

Đã xảy ra chuyện như vậy, trên mặt Á Đương Tư vẫn mang theo vẻ mỉm cười khiêm tốn, lần này hắn đến nhà là vì tạ lỗi hành vi của đứa con, cùng với Phổ Long Khải giống nhau, hắn cũng không tin chuyện này chỉ đơn giản như vậy, nhất định là có kẻ tâm kế muốn lợi dụng con hắn nhân cơ hội khơi mào hắn và Phổ Long Khải tranh đấu.

" Đại tướng quân đã đến!" Phổ Long Khải lạnh nhạt bắt chuyện, nhưng không có ý tứ đứng dậy.

Á Đương Tư mỉm cười, không đợi Phổ Long Khải tiếp đón mình, ngồi xuống đối diện, hắn tựa hồ cảm nhận được trên ghế vẫn còn hơi ấm, mỉm cười nói: " Phổ đại nhân vừa mới có bằng hữu rời đi?"

Phổ Long Khải nói: " Trên đời này làm sao còn có bằng hữu gì a!"

Á Đương Tư nói: " Lần này ta đến là vì khuyển tử hướng đại nhân bồi tội!"

Phổ Long Khải lạnh lùng nói: " Đại tướng quân dùng từ khuyển tử quả nhiên tương đương chuẩn xác, không thể tưởng được ngươi đường đường là tướng quân một đế quốc, thế nhưng sinh ra một đứa con như vậy, lão phu cũng cảm thấy bi ai cho ngươi."

Á Đương Tư nội tâm cuồng nộ, nhưng mặt ngoài không có gì biểu hiện, lạnh nhạt cười nói: " Hắn có bộ dáng như vậy, ta cũng không thoát can hệ, chỉ đổ thừa ta bận việc quốc sự, xem nhẹ sự dạy bảo đối với hắn."

Phổ Long Khải lạnh mắt nhìn Á Đương Tư biểu diễn, hắn đối với Á Đương Tư hiểu biết quá sâu, người này dù là tâm cơ hay là thủ đoạn là số một đế quốc, tối nay chịu thiệt tới đây hẳn là không chỉ vì giải thích cho đứa con.

Á Đương Tư nói: " Ta biết ta và Phổ đại nhân từng có chút hiểu lầm, nhưng ta nghĩ chuyện này Phổ đại nhân nên tỉnh táo lại."

Phổ Long Khải cười lạnh nói: " Con của ngươi giết mười ba thủ hạ của ta, mạnh mẽ bắt đi cháu gái của ta, ngươi hiện tại chạy tới khuyên ta bình tĩnh?"

Á Đương Tư nói: " Phổ đại nhân, việc này ta đã hỏi rõ khuyển tử, có thể xác định chính là, có ngươi đang âm thầm xúi giục, ta hoài nghi mục đích người sau lưng là muốn dùng chuyện này, ly gián quan hệ giữa chúng ta, khơi mào chúng ta tranh chấp."

Phổ Long Khải lạnh nhạt nói: " Nếu không phải lão phu lo lắng đến chuyện này, làm sao có thể dễ dàng buông tha con của ngươi."

Á Đương Tư mỉm cười nói: " Xem ra ta và Phổ đại nhân cùng ý nghĩ, không biết Phổ đại nhân hoài nghi người ở sau màn là người nào?"

Phổ Long Khải lắc đầu nói: " Lão phu tuổi già, đang nghĩ sẽ thoái ẩn điền viên, ai ở sau màn xúi giục đối với ta đã không trọng yếu."

Á Đương Tư thấp giọng nói: " Theo ta được biết trên đường đại nhân về kinh gặp không ít khó khăn, chẳng lẽ đại nhân thật sự không nghĩ tìm ra độc thủ phía sau màn sao?"

Phổ Long Khải hỏi ngược lại: " Đại tướng quân nghĩ là ai?"

Á Đương Tư cười ha ha nói: " Có lẽ là địch nhân của đại nhân, có lẽ là bằng hữu tốt nhất cũng không chừng."

Phổ Long Khải thầm mắng Á Đương Tư giảo hoạt, những lời này của hắn rõ là đang chỉ hướng Tư Mã Thái, Phổ Long Khải không khỏi nghĩ đến, nếu thật là Tư Mã Thái, hắn khơi mào việc này mục đích là gì? Hắn thở dài nói: " Ta đã già rồi, đợi việc kết minh với Hải tộc làm xong, ta sẽ cáo lão hồi hương…" Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lợi hại, ngữ khí cường ngạnh nói: " Nhưng…xương cốt lão phu vẫn còn cứng rắn, cho dù có người nghĩ muốn bẽ gãy thân hình của ta, ta gãy xương cốt cũng sẽ đâm thủng lòng bàn tay của hắn!"

Á Đương Tư nội tâm chấn động, Phổ Long Khải hiển nhiên đang uy hiếp chính mình.

Phổ Long Khải nói: " Xem trọng con của ngươi, bởi vì người nhà đối với mỗi người chúng ta đều rất trọng yếu!"

Phù Linh ảm đạm ngồi trong hoa viên, nhìn trăng non trên không trung đến ngơ ngác xuất thần.

Đường Liệp lặng yên xuất hiện sau người nàng: " Suy nghĩ cái gì?"

Phù Linh sợ tới mức giật mình một cái, nhẹ giọng oán trách: " Ngươi suýt nữa dọa chết ta!"

Đường Liệp mỉm cười ngồi xuống bên người nàng: " Sự tình đã qua, tiểu thư cần gì phải luôn suy nghĩ chuyện không vui đó."

Phù Linh gật đầu, đôi mắt ửng đỏ nói: " Thực xin lỗi! Nếu không phải ta, cũng sẽ không gặp nhiều phiền toái như vậy."

Đường Liệp cười nói: " Mỗi người đều có lúc làm sai, tạm thời xem như là một giáo huấn, ngày sau không tái phạm là được."

Phù Linh lộ ra một nụ cười mê người, nhẹ giọng nói: " Ta cam đoan, về sau nhất định nghe lời Mặc đại ca nói…" Nói vừa xong, nhất thời cảm thấy có chút không ổn, gương mặt không khỏi đỏ lên.


/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status