11.2: Cô là vợ của taĐúng a, người đàn ông hoàn mỹ như hắn, xuất sắc như hắn, vì sao lại chọn giúp đỡ cô, hôn nhân đối với hắn chỉ là một trò chơi sao, hay là nhất thời xúc động, dù sao thì ở xã hội thượng lưu tiết mục ly hôn cũng không hiếm thấy, vội vã kết hôn vội vã chia tay không có gì là lạ.“Anh Đoàn Hồng Huyên, xin hỏi anh có đồng ý làm chồng hợp pháp của cô Ngải Tử Lam không” đến phiên bên này, người nhân viên không khỏi cẩn thận từng chút hỏi ra câu này.Trong không khí im lặng, dường như tất cả mọi người đều đang đợi câu trả lời của hắn.Trợ lý Lý lại cười cười, có chút bất lực lắc lắc đầu.Chuyện khác anh ta không dám đảm bảo, nhưng dù sao cũng đã làm việc với Đoàn thiếu gia mấy năm, anh ta biết rõ, chuyện mà Đoàn thiếu gia quyết định, sẽ không thay đổi. Cho nên, câu trả lời sẽ chỉ có một.Hăn thật sự không suy nghĩ lại một chút sao? Ngải Tử Lam len lén liếc Đoàn Hồng Huyên. Dù sao thì đây cũng là cơ hội cuối cùng rồi.Dường như biết được suy nghĩ của người con gái trong lòng, Đoàn Hồng Huyên mặt lạnh lùng kiên định, liếc nhìn Ngải Tử Lam, tinh tế nhận ra được cô có chút bất an, trong mắt chợt hiện ra ý cười, đem cô ôm chặt lại, không chút do dự, dịu dàng, kiên định lên tiếng: “Tôi đồng ý.”Từ đây, Ngải Tử Lam đã là vợ của hắn.Hắn thật sự muốn che chở cho người con gái bị người nhà khi dễ này, huống hồ cô lại là người hấp dẫn như vậy, có sức mê người đối với hắn.Nghe được tiếng tôi đồng ý này, tảng đá lớn trong lòng Ngải Tử Lam rơi xuống. Bây giờ, cô đã thật sự là phu nhân của tổng tài tập đoàn Đoàn Thị rồi, những ngày sau cô có thể an tâm được rồi, điều tra ra chân tướng cái chết của mẹ, đoạt lại Ngải Thị.“Đoàn tổng, Đoàn phu nhân, mời tới phòng chụp ảnh.”Trần ai lạc định, thiếu nữ chưa kết hôn vừa độ tuổi của cục Dân chính tan nát cõi lòng, cũng chỉ có thể chúc phúc đối với người thân này.Đoàn Hồng Huyên gật gật đầu, như cũ ôm chặt Ngải Tử Lam, chầm chậm cất bước theo sau người nhân viên, khi qua một cái hành lang, bước chân càng ngày càng chậm, không biết tự lúc nào đã cách người nhân viên rất xa.Người nhân viên không dám thúc giục hắn, mà một đường theo trợ lý Lý sớm đã nhận được ánh mắt của hắn, đó chính là ý đuổi người ngoài đi, khiến cho anh ta như một cô dâu nhỏ chịu ủy khuất vậy.Thật đúng là có vợ đẹp, đã vội quên bằng hữu, thật là thấy sắc quên bạn.“Anh Đoàn, có thể bỏ tay ra không? Tôi có chút không quen.” Trên đường, Ngải Tử Lam sớm đã có chút ngại ngùng, lúc này ở hành lang không có người, liền có ý đồ thoát khỏi vòng tay của hắn.“Vậy từ bây giờ tập quen đi.” Đoàn Hồng Huyên lạnh lùng trả lời, mang theo miệng lưỡi không dễ gì cự tuyệt, “Sau này, những gì cô phải làm quen còn rất nhiều rất nhiều.”Làm quen vòng tay của hắn, làm quen nụ hôn của hắn, đương nhiên quan trọng nhất là, quen với bộ dáng vuốt ve yêu chiều cô trên giường của hắn.Ngải Tử Lam nhất thời im lặng.Đúng vậy, sau này kiểu tiếp xúc thân mật như này sẽ càng nhiều, cũng khó tránh. Cô trong lòng sớm đã có dự liệu, chỉ là khi những chuyện này xảy ra, quả thực vẫn không quen lắm a. Từ từ rồi sẽ quen.Dù sao thì, phu nhân của tổng tài tập đoàn Đoàn Thị, thân phận này, mang lại cho cô không chỉ quyền thế và tài lực, còn có trách nhiệm và áp lực.Thấy người con gái trong lòng đột nhiên lại ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại, giống như quả đào đang chờ hái, Đoàn Hồng Huyên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.Hắn cầm lòng không đặng, môi mỏng đầy sức mê người.“Nhớ lấy, em là vợ của anh.”Triền miên đau khổ, xúc động lòng người.
/142
|