Ngày hôm sau Từ Y Khả cùng tổ quay phim đi công tác ở Hàng Châu trong ba ngày, chỉ có ba ngày nhưng làm cô vui chết, không những tránh được đi Mẫn Chính Hàn quấy rầy, lại còn có thể du lịch miễn phí.
So với những người khác, công việc của cô chỉ làm sau khi hoàn tất, nhiệm vụ owe trường quay cũng không có quan trọng, cho nên thời gian càng dư dả.
Cô liên lạc với các bạn học ở Hàng Châu, thời gian rãnh ba ngày này cô đi hết các địa điểm nổi tiếng ở Hàng Châu, có người cùng chơi, lại được thưởng thức ẩm thực ở đây , thật rất vui vẻ.
Buổi tối, tại khách sạn cô cầm điện thoại gọi cho Văn Kỳ, khoe chuyến đi của mình rất vui:
-”Tớ hôm nay đi đến Ô Trấn, cậu biết thị trấn Ô Trấn chứ, có vào cả khu quýt đỏ nữa, tớ thế mà đã được đi đến đó rồi, ôi hạnh phúc chết mất thôi… Còn có a, tớ chụp rất nhiều ảnh, về cho cậu xem, cậu sẽ hâm mộ chết mất…”
Giong điệu vui vẻ kia làm cho Văn Kỳ, một người vừa mới vất vả một ngày với công việc hận nghiến răng , nói:
-”Cậu được lắm, có giỏi thì đừng có về nữa, biến thành cây,đứng giữa ngã tư Hàng Châu đi!”
-”Haiz, tớ chả muốn về, cậu biết không ở Hàng Châu có bao nhiêu là đại gia, trên đường bao nhiêu là xe đẹp, tớ muốn nhân dịp này kiếm gả nào lắm tiềnrồi trở thành phu nhân giàu có…”
Văn kỳ cười nhạo:
-”Cậu cho là những kẻ có tiền mắt nằm dưới đít quần hay sao hả , kiểu như cậu có người thích là may lắm rồi, còn muốn tìm người giàu có, cậu chết đi!”
Từ Y Khả bị khích , vui vẻ trả lời:
-”Kiểu như mình thì sao nào ? Tớ năm nay vừa tròn hai mươi, xinh đẹp như hoa, khí chất tao nhã, tài hoa xuất chúng, kẻ có tiền sao lại coi thường tớ “
Vừa nói xong, liền thấy Triệu Vịnh Lâm vừa tắm xong đi ra, tay cầm khăn lau tóc, khóe miệng hiện lên một tia cười, rõ ràng là chế giễu.
Có lẽ Triệu Vĩnh Lâm đã nghe được những lời nói kia , Từ Y Khả xấu hổ mang điện thoại chạy vào phòng tắm, hai người lại nói thêm hai ba câu vội vàng rồi cúp máy.
Ở bên kia Văn Kỳ quở trách cô không có tiền đồ, nói:
-”Cậu cứ thẳng lưng mà sống được không, cấp trên của cậu cũng chả phải cô ta, rốt cuộc cậu sợ cái gì? Cô ta ăn thịt được cậu chắc, nói điện thoại mà cũng phải lén lén lút lút.”
Từ Y Khả than thở, nhỏ giọng nói:
-”Tớ mà giống câu thì cũng tốt rồi, khẳng định là kỳ phùng địch thủ. Tớ cũng chả biết sao cô ta xem tớ không vừa mắt, lúc nào nhìn tớ cũng với bộ mặt giọng điệu mỉa mai, xem tớ giống như con ngốc, ánh mắt của cô ta còn có lực sát thương hơn bà cô hổ nữa…”
Cô lại tự đoán:
-”Chẳng lẽ là ghen tị với tuổi trẻ của tớ,nhưng cô ta cũng chả lớn hơn tớ bao nhiêu, hơn nữa còn xinh đẹp hơn tớ nhiều.”
Văn kỳ tranh luận nói:
- “Không có cái lý do đéo nào cả, cô ta chính là thấy cậu non nớt, lại vừa nhu nhược, cho nên mới ra sức bắt nạt, cậu chưa từng nghe qua sao “nhân thiện bị nhân khi mã thiện bị nhân kỵ”(1), cô ta chuyên bới móc xoi mói những kẻ yếu đuối. Nghe lời tớ, đừng cư xử theo kiểu con dâu nhỏ biết vâng lời, nhìn thấy cô ta đứng thẳng lưng lên, ánh mắt có thần một chút, nói chuyện mạnh mẽ lên chút, đừng có kiểu cô ta nói gì là cứ vâng vâng dạ dạ, cậu là giúp việc của cô ta à? Cùng là đồng nghiệp, cậu làm cắt nối biên tập, cô ta là MC, dựa vào cái gì mà cô ta sai bảo, cười nhạo? Cái não chết cậu ấy, lúc nào phản kich thì phải phản kích, bằng không con già đó còn bắt nạt cậu, câu đến giờ vẫn không thông!”
(1) người lành tất bị người bắt nạt
Từ Y Khả thực phiền não, cam chịu thở dài:
-”Tớ chỉ sợ cả đời này vẫn vậy .”
Văn kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
-”Cậu là đồ vô dụng, cậu cứ thế để người ta đè đầu cưỡi cổ đi.”
Từ Y Khả bị cứng họng, nói:
-”Cậu không thể nói chuyện dễ nghe chút sao?.”
-”Quên đi, nói chuyên cùng cậu càng tức hộc máu, đúng rồi, cái tên Giang thành tam kiệt kia đâu, còn tìm cậu không?”
-”Ai? Mẫn Chính Hàn? Tớ trốn ở chỗ này làm sao mà biết.” Từ Y Khả phiền muộn bảo: ‘tớ cho anh ta một cái tát nhất định anh ta sẽ không bỏ qua dễ dàng cho tớ đâu, cậu nói tớ phải làm sao bây giờ?”
Văn kỳ trợn tròn mắt:
-”Còn làm sao nữa? Cúi đầu xin lỗi anh ta, anh ta muốn cậu cởi quần áo thì cậu cởi quần áo, muốn cậu khiêu vũ thoát y, thì cậu thoát y khiêu vũ, tóm lại lấy sắc hầu vua, thật không biết tên kia sao lại để ý đến cậu được.”
-”Tớ cũng không biết, có lẽ muốn chơi đùa cùng tớ.”
-” Nói thật, nhóc con, chúng ta không có khả năng, đừng nói tớ không nói cho cậu, bọn họ là loại người nhìn ngoài không có gì, nhưng động đến, chỉ cần một đầu ngón tay thôi cậu cũng có thể chết. Cậu biết cái gì gọi là “đàm tiếu nhân gian hôi phi yên diệt” (3)không? Ngàn lần đừng dây dưa.”
(3) Lúc nói cười, Giặc mạnh, tro bay khói hết. Đây là 1 câu thơ trong bài Niệm nô kiều — Xích Bích hoài cổ của Tô Đông Pha
Từ Y Khả lắp bắp nói:
-”Tớ biết rồi, tớ sẽ cẩn thận, khi nào về sẽ xin lỗi anh ta, sau đó thái độ lễ phép, thề sống chết giữ khoảng cách.”
-”Trẻ nhỏ cũng dễ dạy.”
Cúp máy, Từ Y Khả còn đang suy nghĩ khi ra ngoài làm sao để đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Triệu Vinh Lâm.
May thay người đẹp Triệu đang đứng ở cửa sổ gọi điện thoại, không để ý tới cô.
Thật ra Triệu Vịnh lâm chỉ hơn cô vài tuổi, cùng lắm cũng chỉ vào đài trước cô bốn năm, nhưng bởi vì có năng lưc tốt, cho nên trong phòng cũng có tiếng nói, ngay cả trưởng phòng còn phải nể mặt cô ta vài phần, chứ đừng nói kẻ tép rui như Y Khả.
Từ Y Khả thừa nhận rằng Triệu Vịnh Lâm quả thật có năng lực, lúc họp thường đưa ra một vài đề nghị có tính sáng tao và độc đáo.
Quan trọng là cô có nhiều fan hâm mộ, cô trên truyền hình với hình tượng thân thiết, dí dỏm, ngọt ngao có trí tuệ, ở đài cô có biệt hiệu là “ đệ nhất mỹ nữ”, cái này không chỉ về ngoại hình, mà bao gồm cả học thức, hiểu biết, khí chất.
Hơn nữa nghe đồng nghiệp trong đài nói gia thế của Triệu Vịnh Lâm ở Giang Nhạc cũng số một số hai. Thế nên sức ảnh hưởng của cô ấy ở đài là chuyện dĩ nhiên. Đài luôn xem cô ấy như một nhân tài hiếm có và luôn dành cho cô ấy những sự ưu đãi hơn hẳn những người khác.
Bởi vậy Từ Y Khả trước mặt cô ta luôn có cảm giác mình là con vịt xấu xí , cho dù diện mạo không bằng , nhưng năng lực cũng kém xa, cho nên đối mặt Triệu Vịnh Lâm có chút gì đó tự ti không có sức phản kháng.
Từ Y Khả đang nằm trên giường, hy vọng Triệu Vịnh lâm nói chuyện điện thoại lâu hơn chút, như vậy có thể loại bỏ lúng túng trước khi đi ngủ .
Nhìn xem, ngay cả bóng dáng phía sau Triệu Vịnh Lâm đứng trước cửa sổ cũng rất xinh đẹp, mái tóc mỏng manh gợn sóng buông nhẹ trên lưng, đôi chân thon dài cân xứng như ẩn như hiện phía trong áo ngủ tơ tằm, một tay cầm điện thoại, một tay nhẹ nhàng buông lỏng tựa vào váy, lộ ra cổ tay tinh tế trắng nỏn nà, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Triệu Vịnh Lâm một bàn tay cuốn rèm cửa sổ trêu đùa, giọng có chút không kiên nhẫn, nói:
“Mẹ, con căn bản không có ý này, ngày đó con có đề cập đén, anh ta thật không nhớ Vịnh Oái… ở nơi xa xôi , lại là đồng hương, anh ta chỉ có gặp măt nói một hai câu là thích nó sao? Nhóc kia chính là tự mình đa tình, người ta cùng lắm chỉ liếc nó một cái nó đã nghĩ người ta có ý tứ với nó… Mẹ, mẹ mặc kệ nó đi , cũng không phải là đứa nhỏ hai ba tuổi, Dù sao anh ta cũng không phải là người hợp với Vịnh Oái , Mẹ có biết một tháng anh ta đổi bao nhiêu phụ nữ không? Mẹ cũng đừng để nhóc con kia tự mình chuốc khổ… Con biết… con biết…”
Từ Y Khả nghe xong hai câu, nghĩ chắc là người nhà gọi điện thoại, bất quá không đầu không đuôi , không nghe nữa. Bởi vì ngày mai còn phải đi , cô đang nhắn tin cho một người bạn ở Hàng Châu.
Triệu Vịnh Lâm cúp máy xong cũng chuẩn bị lên giường đi ngủ, bỗng dưng đột nhiên hỏi:
-”Từ Y Khả, cô có quen biết Trần Mặc Dương không?”
-”Trần Mặc Dương?”
Đột nhiên nghe người khác nói đến cái tên này, lòng của cô có chút run rẩy, tựa như bí mật ẩn nấp sâu trong nội tâm bị nhìn thấy.
Triệu Vịnh Lâm rất không thể kiên nhẫn với cô Y Khả này , hỏi cô một câu phải vài giây sau mới có phản ứng.
Triệu Vịnh Lâm nói
-”Không phải cô thường xuyên đi cùng Mẫn Chính Hàn sao, chẳng lẽ chưa gặp qua Trần Mặc Dương?”
-”Chỉ gặp qua một hai lần.”
-”Anh ta…” Triệu Vịnh Lâm nhíu mày lai, lại vung tay lên, kéo chăn, nói: “Quên đi… Ngủ đi!”
Từ Y Khả cảm thây rất kì lạ, rốt cuộc muốn hỏi cái gì ? Sao đột nhiên lại nhắc tới Trần Mặc Dương!
So với những người khác, công việc của cô chỉ làm sau khi hoàn tất, nhiệm vụ owe trường quay cũng không có quan trọng, cho nên thời gian càng dư dả.
Cô liên lạc với các bạn học ở Hàng Châu, thời gian rãnh ba ngày này cô đi hết các địa điểm nổi tiếng ở Hàng Châu, có người cùng chơi, lại được thưởng thức ẩm thực ở đây , thật rất vui vẻ.
Buổi tối, tại khách sạn cô cầm điện thoại gọi cho Văn Kỳ, khoe chuyến đi của mình rất vui:
-”Tớ hôm nay đi đến Ô Trấn, cậu biết thị trấn Ô Trấn chứ, có vào cả khu quýt đỏ nữa, tớ thế mà đã được đi đến đó rồi, ôi hạnh phúc chết mất thôi… Còn có a, tớ chụp rất nhiều ảnh, về cho cậu xem, cậu sẽ hâm mộ chết mất…”
Giong điệu vui vẻ kia làm cho Văn Kỳ, một người vừa mới vất vả một ngày với công việc hận nghiến răng , nói:
-”Cậu được lắm, có giỏi thì đừng có về nữa, biến thành cây,đứng giữa ngã tư Hàng Châu đi!”
-”Haiz, tớ chả muốn về, cậu biết không ở Hàng Châu có bao nhiêu là đại gia, trên đường bao nhiêu là xe đẹp, tớ muốn nhân dịp này kiếm gả nào lắm tiềnrồi trở thành phu nhân giàu có…”
Văn kỳ cười nhạo:
-”Cậu cho là những kẻ có tiền mắt nằm dưới đít quần hay sao hả , kiểu như cậu có người thích là may lắm rồi, còn muốn tìm người giàu có, cậu chết đi!”
Từ Y Khả bị khích , vui vẻ trả lời:
-”Kiểu như mình thì sao nào ? Tớ năm nay vừa tròn hai mươi, xinh đẹp như hoa, khí chất tao nhã, tài hoa xuất chúng, kẻ có tiền sao lại coi thường tớ “
Vừa nói xong, liền thấy Triệu Vịnh Lâm vừa tắm xong đi ra, tay cầm khăn lau tóc, khóe miệng hiện lên một tia cười, rõ ràng là chế giễu.
Có lẽ Triệu Vĩnh Lâm đã nghe được những lời nói kia , Từ Y Khả xấu hổ mang điện thoại chạy vào phòng tắm, hai người lại nói thêm hai ba câu vội vàng rồi cúp máy.
Ở bên kia Văn Kỳ quở trách cô không có tiền đồ, nói:
-”Cậu cứ thẳng lưng mà sống được không, cấp trên của cậu cũng chả phải cô ta, rốt cuộc cậu sợ cái gì? Cô ta ăn thịt được cậu chắc, nói điện thoại mà cũng phải lén lén lút lút.”
Từ Y Khả than thở, nhỏ giọng nói:
-”Tớ mà giống câu thì cũng tốt rồi, khẳng định là kỳ phùng địch thủ. Tớ cũng chả biết sao cô ta xem tớ không vừa mắt, lúc nào nhìn tớ cũng với bộ mặt giọng điệu mỉa mai, xem tớ giống như con ngốc, ánh mắt của cô ta còn có lực sát thương hơn bà cô hổ nữa…”
Cô lại tự đoán:
-”Chẳng lẽ là ghen tị với tuổi trẻ của tớ,nhưng cô ta cũng chả lớn hơn tớ bao nhiêu, hơn nữa còn xinh đẹp hơn tớ nhiều.”
Văn kỳ tranh luận nói:
- “Không có cái lý do đéo nào cả, cô ta chính là thấy cậu non nớt, lại vừa nhu nhược, cho nên mới ra sức bắt nạt, cậu chưa từng nghe qua sao “nhân thiện bị nhân khi mã thiện bị nhân kỵ”(1), cô ta chuyên bới móc xoi mói những kẻ yếu đuối. Nghe lời tớ, đừng cư xử theo kiểu con dâu nhỏ biết vâng lời, nhìn thấy cô ta đứng thẳng lưng lên, ánh mắt có thần một chút, nói chuyện mạnh mẽ lên chút, đừng có kiểu cô ta nói gì là cứ vâng vâng dạ dạ, cậu là giúp việc của cô ta à? Cùng là đồng nghiệp, cậu làm cắt nối biên tập, cô ta là MC, dựa vào cái gì mà cô ta sai bảo, cười nhạo? Cái não chết cậu ấy, lúc nào phản kich thì phải phản kích, bằng không con già đó còn bắt nạt cậu, câu đến giờ vẫn không thông!”
(1) người lành tất bị người bắt nạt
Từ Y Khả thực phiền não, cam chịu thở dài:
-”Tớ chỉ sợ cả đời này vẫn vậy .”
Văn kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
-”Cậu là đồ vô dụng, cậu cứ thế để người ta đè đầu cưỡi cổ đi.”
Từ Y Khả bị cứng họng, nói:
-”Cậu không thể nói chuyện dễ nghe chút sao?.”
-”Quên đi, nói chuyên cùng cậu càng tức hộc máu, đúng rồi, cái tên Giang thành tam kiệt kia đâu, còn tìm cậu không?”
-”Ai? Mẫn Chính Hàn? Tớ trốn ở chỗ này làm sao mà biết.” Từ Y Khả phiền muộn bảo: ‘tớ cho anh ta một cái tát nhất định anh ta sẽ không bỏ qua dễ dàng cho tớ đâu, cậu nói tớ phải làm sao bây giờ?”
Văn kỳ trợn tròn mắt:
-”Còn làm sao nữa? Cúi đầu xin lỗi anh ta, anh ta muốn cậu cởi quần áo thì cậu cởi quần áo, muốn cậu khiêu vũ thoát y, thì cậu thoát y khiêu vũ, tóm lại lấy sắc hầu vua, thật không biết tên kia sao lại để ý đến cậu được.”
-”Tớ cũng không biết, có lẽ muốn chơi đùa cùng tớ.”
-” Nói thật, nhóc con, chúng ta không có khả năng, đừng nói tớ không nói cho cậu, bọn họ là loại người nhìn ngoài không có gì, nhưng động đến, chỉ cần một đầu ngón tay thôi cậu cũng có thể chết. Cậu biết cái gì gọi là “đàm tiếu nhân gian hôi phi yên diệt” (3)không? Ngàn lần đừng dây dưa.”
(3) Lúc nói cười, Giặc mạnh, tro bay khói hết. Đây là 1 câu thơ trong bài Niệm nô kiều — Xích Bích hoài cổ của Tô Đông Pha
Từ Y Khả lắp bắp nói:
-”Tớ biết rồi, tớ sẽ cẩn thận, khi nào về sẽ xin lỗi anh ta, sau đó thái độ lễ phép, thề sống chết giữ khoảng cách.”
-”Trẻ nhỏ cũng dễ dạy.”
Cúp máy, Từ Y Khả còn đang suy nghĩ khi ra ngoài làm sao để đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Triệu Vinh Lâm.
May thay người đẹp Triệu đang đứng ở cửa sổ gọi điện thoại, không để ý tới cô.
Thật ra Triệu Vịnh lâm chỉ hơn cô vài tuổi, cùng lắm cũng chỉ vào đài trước cô bốn năm, nhưng bởi vì có năng lưc tốt, cho nên trong phòng cũng có tiếng nói, ngay cả trưởng phòng còn phải nể mặt cô ta vài phần, chứ đừng nói kẻ tép rui như Y Khả.
Từ Y Khả thừa nhận rằng Triệu Vịnh Lâm quả thật có năng lực, lúc họp thường đưa ra một vài đề nghị có tính sáng tao và độc đáo.
Quan trọng là cô có nhiều fan hâm mộ, cô trên truyền hình với hình tượng thân thiết, dí dỏm, ngọt ngao có trí tuệ, ở đài cô có biệt hiệu là “ đệ nhất mỹ nữ”, cái này không chỉ về ngoại hình, mà bao gồm cả học thức, hiểu biết, khí chất.
Hơn nữa nghe đồng nghiệp trong đài nói gia thế của Triệu Vịnh Lâm ở Giang Nhạc cũng số một số hai. Thế nên sức ảnh hưởng của cô ấy ở đài là chuyện dĩ nhiên. Đài luôn xem cô ấy như một nhân tài hiếm có và luôn dành cho cô ấy những sự ưu đãi hơn hẳn những người khác.
Bởi vậy Từ Y Khả trước mặt cô ta luôn có cảm giác mình là con vịt xấu xí , cho dù diện mạo không bằng , nhưng năng lực cũng kém xa, cho nên đối mặt Triệu Vịnh Lâm có chút gì đó tự ti không có sức phản kháng.
Từ Y Khả đang nằm trên giường, hy vọng Triệu Vịnh lâm nói chuyện điện thoại lâu hơn chút, như vậy có thể loại bỏ lúng túng trước khi đi ngủ .
Nhìn xem, ngay cả bóng dáng phía sau Triệu Vịnh Lâm đứng trước cửa sổ cũng rất xinh đẹp, mái tóc mỏng manh gợn sóng buông nhẹ trên lưng, đôi chân thon dài cân xứng như ẩn như hiện phía trong áo ngủ tơ tằm, một tay cầm điện thoại, một tay nhẹ nhàng buông lỏng tựa vào váy, lộ ra cổ tay tinh tế trắng nỏn nà, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Triệu Vịnh Lâm một bàn tay cuốn rèm cửa sổ trêu đùa, giọng có chút không kiên nhẫn, nói:
“Mẹ, con căn bản không có ý này, ngày đó con có đề cập đén, anh ta thật không nhớ Vịnh Oái… ở nơi xa xôi , lại là đồng hương, anh ta chỉ có gặp măt nói một hai câu là thích nó sao? Nhóc kia chính là tự mình đa tình, người ta cùng lắm chỉ liếc nó một cái nó đã nghĩ người ta có ý tứ với nó… Mẹ, mẹ mặc kệ nó đi , cũng không phải là đứa nhỏ hai ba tuổi, Dù sao anh ta cũng không phải là người hợp với Vịnh Oái , Mẹ có biết một tháng anh ta đổi bao nhiêu phụ nữ không? Mẹ cũng đừng để nhóc con kia tự mình chuốc khổ… Con biết… con biết…”
Từ Y Khả nghe xong hai câu, nghĩ chắc là người nhà gọi điện thoại, bất quá không đầu không đuôi , không nghe nữa. Bởi vì ngày mai còn phải đi , cô đang nhắn tin cho một người bạn ở Hàng Châu.
Triệu Vịnh Lâm cúp máy xong cũng chuẩn bị lên giường đi ngủ, bỗng dưng đột nhiên hỏi:
-”Từ Y Khả, cô có quen biết Trần Mặc Dương không?”
-”Trần Mặc Dương?”
Đột nhiên nghe người khác nói đến cái tên này, lòng của cô có chút run rẩy, tựa như bí mật ẩn nấp sâu trong nội tâm bị nhìn thấy.
Triệu Vịnh Lâm rất không thể kiên nhẫn với cô Y Khả này , hỏi cô một câu phải vài giây sau mới có phản ứng.
Triệu Vịnh Lâm nói
-”Không phải cô thường xuyên đi cùng Mẫn Chính Hàn sao, chẳng lẽ chưa gặp qua Trần Mặc Dương?”
-”Chỉ gặp qua một hai lần.”
-”Anh ta…” Triệu Vịnh Lâm nhíu mày lai, lại vung tay lên, kéo chăn, nói: “Quên đi… Ngủ đi!”
Từ Y Khả cảm thây rất kì lạ, rốt cuộc muốn hỏi cái gì ? Sao đột nhiên lại nhắc tới Trần Mặc Dương!
/94
|