Trần Mặc Dương nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại đã tám chín giờ rồi . Cô gái trong lòng anh ngủ còn mê man hơn, tay anh chạm vào làn da cô, nhiệt độ cơ thể hơi cao, hơn nữa đầu cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Anh lắc lắc đầu, đứng lên, lấy áo khoác mình choàng lên người cô, sau đó đi đến phòng tắm tắm. Lúc đi ra, trên sô pha cô đã dụi dụi mắt.
Một tay anh lau tóc ướt đi đến, trên người mặc một chiếc áo sơ mi mở banh ra , những giọt nước vẫn chưa lau chảy dọc theo bộ ngực trần.
Đến trước mặt cô, anh cuối xuống sờ vào trán cô, hơi thở nam tính tràn ngập bầu không khí của cô, cô có thể thấy rõ những cơ bắp săn chắc của anh, bỗng mặt trở nên đỏ và nóng lên.. Cô kéo áo khoác trên người xuống, thân mình rụt lui vào trong sô pha.
Kết quả anh chỉ kiểm tra nhiệt độ trên cơ thể cô sau đó liền đứng dậy, anh cười giểu cợt bởi vì động tác của cô. Không thể không có chút buồn cười, cô cũng tự xấu hổ, nửa ngày cũng chả dám nhìn mặt anh ta.
Anh ta nói: “có chút sốt, hãy uống thuốc đi.”
Anh vừa nói vừa gọi điện thoại, bảo người đem cơm lên. Nơi đây tựa như một vương quốc, mà anh ta chính là quốc vương.
Bữa tối được đưa lên rất nhanh, còn có thêm một ít thuốc cảm.
Anh rót cho cô một cốc nước để uống thuốc, cô uống viên thuốc màu trắng với vẻ mặt đau khổ, nói: “Thuốc gì đây chứ, khổ chết đi được.”
Tay anh giữ lấy đầu cô, đem cái trán đặt trên trán cô, nói: ” Thuốc độc ư, để anh nếm thử xem.” Đầu lưỡi anh linh hoạt thăm sò vào trong miệng cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Không giống với lần trước anh mạnh mẽ cưỡng đoạt lấy, lần này nụ hôn của anh chầm chậm, chờ cô thích ứng, dụ dỗ cô đáp lại. Tư thế cứng nhắc của cô cũng dần dần mềm nhũng xuống, dựa lên người anh.
Nụ hôn chấm dứt, cô mở to đôi mắt sương mù nhìn anh ta, ngây thơ như con chim non.
Anh vỗ vỗ mặt cô: “Ăn cơm thôi .”
Khi Trần Mặc Dương chuẩn bị đứng lên, cô kéo lấy ống tay ao anh, anh nhíu mày quay đầu nhìn cô.
Lòng Từ Y Khả dằn lại, rốt cục cũng lên tiếng nói: “Trần Mặc Dương, em đối với anh thật ra là gì?”
Tay cô níu rất chặt , có chút run run, sợ anh ta sẽ lại khinh bỉ cô, nhưng dù sao bị anh ta chê cười vẫn tốt hơn là dây dưa không rõ ràng. Cô là cô gái cổ hủ , không có cảm tình gì cũng có thể qua lại với nhau như thế. Dù không thể cho cô một lời hứa, dù không cho cô cảm giác an toàn, nhưng ít nhất phải cho cô biết cô trong chuyện tình này đóng vai gì!
Anh đứng dậy, nói: “Em hy vọng là cái gì?”
Cô ngẫng đầu nhìn theo ánh mắt anh ta, trên mặt không có dấu hiệu giận dữ, thậm chí còn bình thường hơn bao giờ hết. Kiểu như đang khuyến khích cô nói thêm.
Cô cố gắng hết sức ép bản thân đối diện với anh ta, nói: “Em hy vọng là bạn gái.”
Một bên khóe miệng anh nhếch lên, cười như không cười, đi đến cạnh bàn, mở chai rượu đỏ, rót một ly, sau đó tựa lưng thoải mái lên ghế, một bộ dạng rất chi là phóng đãng, lần này anh nở một nụ cười tươi, nâng ly lên trước mặt cô, nói: “Em hy vọng như vậy, thì là vậy.”
Từ Y Khả đứng yên một chỗ, nụ cười của anh ta làm cho cô thấy lạnh run người. Cô đã lấy hết dũng cảm để biết đáp án, kết quả anh cứ nhàn nhạt cho qua.
Lòng cô trùng xuống , cảm giác như lơ lững trong không trung, không biết khi nào sẽ rơi xuống vực sâu, trong lòng dâng lên một nổi buồn khó tả. Ở bên anh, dường như thiên đường và địa ngục rất gần , làm cho cô lang thang giữa hạnh phúc và đau khổ.
Anh có ý bảo cô qua đấy.
Từ Y Khả mộc mộc ngồi vào bên cạnh anh ta.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hôn lên má cô, hít sâu hương thơm trên người cô, nói: “Em yêu, đừng nghĩ ngợi nhiều, không phải em muốn gì anh đều cho em sao, hả?”
Cô muốn gì , anh ấy đều cho cô sao? Sao cô không có cảm giác được vậy.
Ăn cơm xong hình như anh ta bận việc, bảo cô ở trong phòng đợi anh, sau đó đi xuống.
Từ Y Khả chơi trong máy tính của anh một chút đã cảm thấy buồn chán.
Nói thật, thái độ vừa rồi của anh làm cô thấy bị tổn thương, cảm thấy bản thân thật đáng khinh, chả khác gì với những người phụ nữ trước kia của anh ta cả. Càng nghĩ càng cảm thấy bi ai.
Cô xé một tờ giấy trên bàn làm việc rồi viết cho anh một lời nhắn, nói rằng, cô phải về.
Vào đêm , dưới lầu xa hoa nơi nam nữ đang trình diễn những tiết mục hoan ái, ánh sáng cùng âm thanh ầm ỹ khiến cô đau đầu.
Trong ánh sáng nhấp nháy, cô nhìn thấy Hàn Việt. Anh đang ngồi một mình uống rượu giải sầu. Có hai người phụ nữ ghé lại gần, nhưng rồi lại rời đi rất nhanh.
Từ Y Khả vốn định đi qua chào hỏi, nhưng lại sợ anh hỏi vì sao cô lại ở đây, thêm một chuyện không bằng ít một chuyện, Tâm tình anh ta có vẻ không được tốt cho lắm, lại thêm thất vọng một người lại càng làm anh cảm thấy tệ hơn mà thôi.
Cô vẫn còn chưa bước lên trước, chỉ thấy Hàn Việt hung hăng rót một ly rượu lớn, đột nhiên đứng lên.
Từ Y Khả theo bản năng cũng đi qua, thấy Hàn Việt mạnh mẽ đẩy cửa một căn phòng, nhanh chóng đi vào. Cô vẫn chưa phản ứng kịp, bên trong truyền đến một trận ẩu đả kịch liệt, những tiếng thét chói tai cùng với âm thanh của thủy tinh vỡ vụn.
Từ Y Khả không kịp nghĩ nhiều, chạy theo vào. Chỉ thấy trong phòng, một người đàn ông đầu đầy máu đang vật lộn với Hàn Việt. Trên mặt đất máu và rượu loang lổ. Một người phụ nữ trong đó cô gắng kéo ra, ngăn cản, lớn tiếng gọi tên Hàn Việt, Từ Y Khả nhận ra cô ấy , là bạn gái của Hàn Việt.
Mà tiếng thét chói tai bên cạnh, đang cố gắng né tránh những vật bay tứ tung xung quanh hóa ra là Triệu Vịnh Oái. Triệu Vịnh Lâm vừa ở đây, lúc này đã chạy ra gọi bảo vệ.
Một cảnh hỗn loạn, Hàn Việt dần dần bị yếu thế, trên khóe miệng, trên trán đều có vết máu loang lổ .
Nhìn thấy Hàn Việt bị đánh ngã xuống đất, Từ Y Khả xông vào theo bản năng, hét to: “Đừng đánh nữa… Đừng đánh …”
Bảo vệ đã đến , hơn nữa có lẽ nhận ra thân phận của người đàn ông đang đánh nhau với Hàn Việt, cô nghe thấy bọn họ gọi anh ta là Bạch tiên sinh.
Hàn Việt gục xuống đất, hoàn toàn bị khống chế, bạn gái anh ta liền buông tay ra, vẻ mặt tức giận, cũng không đến giúp, ngược lại đứng một bên lạnh lùng nhìn.
Hàn Việt run rẩy đứng lên, thấy vẻ mặt bạn gái mình, giống như hoàn toàn mất lý trí, đi qua tên Bạch tiên sinh kia.
Từ Y Khả chỉ nhìn thấy người đàn ông kia nháy mắt với vệ sĩ, điều tiếp theo xảy ra quá đột ngột, tay Hàn Việt còn chưa chạm được vào góc áo của tên Bạch tiên sinh kia đã bị vệ sĩ quật ngã xuống đất. Một vài người đàn ông to cao đè lên người Hàn Việt đấm đá, gần như muốn chết.
Từ Y Khả cùng bạn gái Hàn Việt cùng vội vàng đi lên.
Từ Y Khả kéo bọn họ: “Đừng đánh … Xin các anh, đừng đánh … Anh ấy sẽ chết mất …”
Qua những khe hở của những người đàn ông vây quanh Từ Y Khả thấy cơ thể Hàn Việt đang lăn lộn, co lại thân mình, trên người, trên mặt đều là máu, không có một chỗ nào không bị thương. Cô nhớ lại lần trước ở khách sạn Kim Đĩnh cô nhìn thấy người đàn ông bị đánh giãy dụa.
Toàn thân Từ Y Khả run run, chỉ nhìn những đôi giày da sáng bóng không ngừng đá lên người Hàn Việt
Lúc ấy trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, nghĩ rằng xong rồi, Hàn Việt nhất định sẽ chết mất , nhất định sẽ chết mất, cho dù không chết cũng tàn phế .
Trong hỗn loạn, cô nhìn thấy bình rượu kia đang giơ cao chuẩn bị đập xuống đầu Hàn Việt, cô không nhớ rõ bản thân đứng dậy chen vào những người đó như thế nào , cô chỉ biết là nếu cái kia chai rượu kia đập xuống , Hàn Việt sẽ thật sự hết đời, cô không thể trơ mắt nhìn anh ta chết ở trước mặt mình.
Nhưng cái đau đoán trước không có, cô bị một lực kéo mạnh , sau đó rơi vào vòng tay ai đó, chỉ nghe thấy người đang ôm cô kêu lên một tiếng đau dớn, xung quang bỗng yên lặng lại.
Vệ sĩ liền ngừng tay, kinh hoảng kêu: “Ông chủ”.
Cô nhận ra người đang ôm cô là ai.
Cô cũng thấy chị em Triệu Vịnh Lâm chạy đến đây , nhưng cô không thể suy nghĩ nhiều như vậy, ngã xuống đất, ôm chặt Trần Mặc Dương, khóc to: “Hàn Việt có phải đã chết… Anh ta có phải đã chết rồi không…” lại nhìn thấy máu đang chảy trên cánh tay Trần Mặc Dương, cô vừa sợ vừa hốt hoảng nhảy dựng lên: “Anh làm sao thế này…anh bị thương ở đâu…anh làm sao lại bị chảy máu…”
Trần Mặc Dương ôm cô đứng dậy, vuốt mặt, trấn an nói: “Không sao cả, không sao cả, em im lặng chút đi.”
Vệ sĩ bên cạnh mở miệng: “Ông chủ, vết thương của anh…”
Trần Mặc Dương vẫy tay, lại chỉ vào người đàn ông trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, Hàn Việt, nói: “Đưa anh ta đến bệnh viện đi.”
Anh lắc lắc đầu, đứng lên, lấy áo khoác mình choàng lên người cô, sau đó đi đến phòng tắm tắm. Lúc đi ra, trên sô pha cô đã dụi dụi mắt.
Một tay anh lau tóc ướt đi đến, trên người mặc một chiếc áo sơ mi mở banh ra , những giọt nước vẫn chưa lau chảy dọc theo bộ ngực trần.
Đến trước mặt cô, anh cuối xuống sờ vào trán cô, hơi thở nam tính tràn ngập bầu không khí của cô, cô có thể thấy rõ những cơ bắp săn chắc của anh, bỗng mặt trở nên đỏ và nóng lên.. Cô kéo áo khoác trên người xuống, thân mình rụt lui vào trong sô pha.
Kết quả anh chỉ kiểm tra nhiệt độ trên cơ thể cô sau đó liền đứng dậy, anh cười giểu cợt bởi vì động tác của cô. Không thể không có chút buồn cười, cô cũng tự xấu hổ, nửa ngày cũng chả dám nhìn mặt anh ta.
Anh ta nói: “có chút sốt, hãy uống thuốc đi.”
Anh vừa nói vừa gọi điện thoại, bảo người đem cơm lên. Nơi đây tựa như một vương quốc, mà anh ta chính là quốc vương.
Bữa tối được đưa lên rất nhanh, còn có thêm một ít thuốc cảm.
Anh rót cho cô một cốc nước để uống thuốc, cô uống viên thuốc màu trắng với vẻ mặt đau khổ, nói: “Thuốc gì đây chứ, khổ chết đi được.”
Tay anh giữ lấy đầu cô, đem cái trán đặt trên trán cô, nói: ” Thuốc độc ư, để anh nếm thử xem.” Đầu lưỡi anh linh hoạt thăm sò vào trong miệng cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Không giống với lần trước anh mạnh mẽ cưỡng đoạt lấy, lần này nụ hôn của anh chầm chậm, chờ cô thích ứng, dụ dỗ cô đáp lại. Tư thế cứng nhắc của cô cũng dần dần mềm nhũng xuống, dựa lên người anh.
Nụ hôn chấm dứt, cô mở to đôi mắt sương mù nhìn anh ta, ngây thơ như con chim non.
Anh vỗ vỗ mặt cô: “Ăn cơm thôi .”
Khi Trần Mặc Dương chuẩn bị đứng lên, cô kéo lấy ống tay ao anh, anh nhíu mày quay đầu nhìn cô.
Lòng Từ Y Khả dằn lại, rốt cục cũng lên tiếng nói: “Trần Mặc Dương, em đối với anh thật ra là gì?”
Tay cô níu rất chặt , có chút run run, sợ anh ta sẽ lại khinh bỉ cô, nhưng dù sao bị anh ta chê cười vẫn tốt hơn là dây dưa không rõ ràng. Cô là cô gái cổ hủ , không có cảm tình gì cũng có thể qua lại với nhau như thế. Dù không thể cho cô một lời hứa, dù không cho cô cảm giác an toàn, nhưng ít nhất phải cho cô biết cô trong chuyện tình này đóng vai gì!
Anh đứng dậy, nói: “Em hy vọng là cái gì?”
Cô ngẫng đầu nhìn theo ánh mắt anh ta, trên mặt không có dấu hiệu giận dữ, thậm chí còn bình thường hơn bao giờ hết. Kiểu như đang khuyến khích cô nói thêm.
Cô cố gắng hết sức ép bản thân đối diện với anh ta, nói: “Em hy vọng là bạn gái.”
Một bên khóe miệng anh nhếch lên, cười như không cười, đi đến cạnh bàn, mở chai rượu đỏ, rót một ly, sau đó tựa lưng thoải mái lên ghế, một bộ dạng rất chi là phóng đãng, lần này anh nở một nụ cười tươi, nâng ly lên trước mặt cô, nói: “Em hy vọng như vậy, thì là vậy.”
Từ Y Khả đứng yên một chỗ, nụ cười của anh ta làm cho cô thấy lạnh run người. Cô đã lấy hết dũng cảm để biết đáp án, kết quả anh cứ nhàn nhạt cho qua.
Lòng cô trùng xuống , cảm giác như lơ lững trong không trung, không biết khi nào sẽ rơi xuống vực sâu, trong lòng dâng lên một nổi buồn khó tả. Ở bên anh, dường như thiên đường và địa ngục rất gần , làm cho cô lang thang giữa hạnh phúc và đau khổ.
Anh có ý bảo cô qua đấy.
Từ Y Khả mộc mộc ngồi vào bên cạnh anh ta.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hôn lên má cô, hít sâu hương thơm trên người cô, nói: “Em yêu, đừng nghĩ ngợi nhiều, không phải em muốn gì anh đều cho em sao, hả?”
Cô muốn gì , anh ấy đều cho cô sao? Sao cô không có cảm giác được vậy.
Ăn cơm xong hình như anh ta bận việc, bảo cô ở trong phòng đợi anh, sau đó đi xuống.
Từ Y Khả chơi trong máy tính của anh một chút đã cảm thấy buồn chán.
Nói thật, thái độ vừa rồi của anh làm cô thấy bị tổn thương, cảm thấy bản thân thật đáng khinh, chả khác gì với những người phụ nữ trước kia của anh ta cả. Càng nghĩ càng cảm thấy bi ai.
Cô xé một tờ giấy trên bàn làm việc rồi viết cho anh một lời nhắn, nói rằng, cô phải về.
Vào đêm , dưới lầu xa hoa nơi nam nữ đang trình diễn những tiết mục hoan ái, ánh sáng cùng âm thanh ầm ỹ khiến cô đau đầu.
Trong ánh sáng nhấp nháy, cô nhìn thấy Hàn Việt. Anh đang ngồi một mình uống rượu giải sầu. Có hai người phụ nữ ghé lại gần, nhưng rồi lại rời đi rất nhanh.
Từ Y Khả vốn định đi qua chào hỏi, nhưng lại sợ anh hỏi vì sao cô lại ở đây, thêm một chuyện không bằng ít một chuyện, Tâm tình anh ta có vẻ không được tốt cho lắm, lại thêm thất vọng một người lại càng làm anh cảm thấy tệ hơn mà thôi.
Cô vẫn còn chưa bước lên trước, chỉ thấy Hàn Việt hung hăng rót một ly rượu lớn, đột nhiên đứng lên.
Từ Y Khả theo bản năng cũng đi qua, thấy Hàn Việt mạnh mẽ đẩy cửa một căn phòng, nhanh chóng đi vào. Cô vẫn chưa phản ứng kịp, bên trong truyền đến một trận ẩu đả kịch liệt, những tiếng thét chói tai cùng với âm thanh của thủy tinh vỡ vụn.
Từ Y Khả không kịp nghĩ nhiều, chạy theo vào. Chỉ thấy trong phòng, một người đàn ông đầu đầy máu đang vật lộn với Hàn Việt. Trên mặt đất máu và rượu loang lổ. Một người phụ nữ trong đó cô gắng kéo ra, ngăn cản, lớn tiếng gọi tên Hàn Việt, Từ Y Khả nhận ra cô ấy , là bạn gái của Hàn Việt.
Mà tiếng thét chói tai bên cạnh, đang cố gắng né tránh những vật bay tứ tung xung quanh hóa ra là Triệu Vịnh Oái. Triệu Vịnh Lâm vừa ở đây, lúc này đã chạy ra gọi bảo vệ.
Một cảnh hỗn loạn, Hàn Việt dần dần bị yếu thế, trên khóe miệng, trên trán đều có vết máu loang lổ .
Nhìn thấy Hàn Việt bị đánh ngã xuống đất, Từ Y Khả xông vào theo bản năng, hét to: “Đừng đánh nữa… Đừng đánh …”
Bảo vệ đã đến , hơn nữa có lẽ nhận ra thân phận của người đàn ông đang đánh nhau với Hàn Việt, cô nghe thấy bọn họ gọi anh ta là Bạch tiên sinh.
Hàn Việt gục xuống đất, hoàn toàn bị khống chế, bạn gái anh ta liền buông tay ra, vẻ mặt tức giận, cũng không đến giúp, ngược lại đứng một bên lạnh lùng nhìn.
Hàn Việt run rẩy đứng lên, thấy vẻ mặt bạn gái mình, giống như hoàn toàn mất lý trí, đi qua tên Bạch tiên sinh kia.
Từ Y Khả chỉ nhìn thấy người đàn ông kia nháy mắt với vệ sĩ, điều tiếp theo xảy ra quá đột ngột, tay Hàn Việt còn chưa chạm được vào góc áo của tên Bạch tiên sinh kia đã bị vệ sĩ quật ngã xuống đất. Một vài người đàn ông to cao đè lên người Hàn Việt đấm đá, gần như muốn chết.
Từ Y Khả cùng bạn gái Hàn Việt cùng vội vàng đi lên.
Từ Y Khả kéo bọn họ: “Đừng đánh … Xin các anh, đừng đánh … Anh ấy sẽ chết mất …”
Qua những khe hở của những người đàn ông vây quanh Từ Y Khả thấy cơ thể Hàn Việt đang lăn lộn, co lại thân mình, trên người, trên mặt đều là máu, không có một chỗ nào không bị thương. Cô nhớ lại lần trước ở khách sạn Kim Đĩnh cô nhìn thấy người đàn ông bị đánh giãy dụa.
Toàn thân Từ Y Khả run run, chỉ nhìn những đôi giày da sáng bóng không ngừng đá lên người Hàn Việt
Lúc ấy trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, nghĩ rằng xong rồi, Hàn Việt nhất định sẽ chết mất , nhất định sẽ chết mất, cho dù không chết cũng tàn phế .
Trong hỗn loạn, cô nhìn thấy bình rượu kia đang giơ cao chuẩn bị đập xuống đầu Hàn Việt, cô không nhớ rõ bản thân đứng dậy chen vào những người đó như thế nào , cô chỉ biết là nếu cái kia chai rượu kia đập xuống , Hàn Việt sẽ thật sự hết đời, cô không thể trơ mắt nhìn anh ta chết ở trước mặt mình.
Nhưng cái đau đoán trước không có, cô bị một lực kéo mạnh , sau đó rơi vào vòng tay ai đó, chỉ nghe thấy người đang ôm cô kêu lên một tiếng đau dớn, xung quang bỗng yên lặng lại.
Vệ sĩ liền ngừng tay, kinh hoảng kêu: “Ông chủ”.
Cô nhận ra người đang ôm cô là ai.
Cô cũng thấy chị em Triệu Vịnh Lâm chạy đến đây , nhưng cô không thể suy nghĩ nhiều như vậy, ngã xuống đất, ôm chặt Trần Mặc Dương, khóc to: “Hàn Việt có phải đã chết… Anh ta có phải đã chết rồi không…” lại nhìn thấy máu đang chảy trên cánh tay Trần Mặc Dương, cô vừa sợ vừa hốt hoảng nhảy dựng lên: “Anh làm sao thế này…anh bị thương ở đâu…anh làm sao lại bị chảy máu…”
Trần Mặc Dương ôm cô đứng dậy, vuốt mặt, trấn an nói: “Không sao cả, không sao cả, em im lặng chút đi.”
Vệ sĩ bên cạnh mở miệng: “Ông chủ, vết thương của anh…”
Trần Mặc Dương vẫy tay, lại chỉ vào người đàn ông trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, Hàn Việt, nói: “Đưa anh ta đến bệnh viện đi.”
/94
|