Từ hôm đó trở đi Mẫn Chính Hàn thật sự không liên lạc với cô nữa. Tuy rằng cùng sống trong một thành phố, nhưng dù sao biển người bao la, nếu không phải cố ý, cơ hội gặp nhau cũng không phải là nhiều.
Chỉ có một lần, cô đến bệnh viện thăm một đồng nghiệp bị tai nạn xe, đang đi bộ ra, nhìn thấy một người đang đứng trên bãi cỏ xanh của bênh viện, anh cùng một cô bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng dưới táng cây nói chuyện. Vẻ mặt vui vẻ như gió mùa xuân.
Lúc ấy Trần Mặc Dương đến đón cô, đứng bên cạnh cô, anh ta cũng thấy cô và Trần Mặc Dương, đứng từ xa vẫy tay chào, sau đó đi tới.
Anh ta nhìn qua dường như đã không có những mắc mớ trong lòng, tựa như chuyện hôm đó không hề tồn tại, nói chuyện với nhau hai ba câu xong lại nhìn qua cô bác sĩ kia, nói với Trần Mặc Dương: “Là Cố Niệm Nghi, học cùng lớp với chúng ta.”
Trần Mặc Dương gật đầu: “Có chút ấn tượng.”
Từ Y Khả nghe Trần Mặc Dương nói ‘Có chút ấn tượng’ không khỏi tò mò, vì đứng hơi xa , cho nên không thấy mặt của đối phương, chỉ thấy cô ấy khoác chiếc áo blouse trắng dưới táng cây, có lẽ do đặc thù công việc, cô ấy làm cho người ta có một cảm giác trầm tĩnh mà thân thiết. Cô không đi đến, chỉ vẫy vẫy tay với Mẫn Chính Hàn, ý bảo mình phải đi , sau đó rời khỏi.
Từ Y Khả cùng Trần Mặc Dương cũng không ở lại lâu, đối mặt với Mẫn Chính Hàn, cô vẫn có chút không tự nhiên.
Mối quan hệ của cô và Trần Mặc Dương nói tàn tàn thì cũng không phải là tàn tàn, anh ta là người không bao giờ băng khoăn để ý đến ánh mắt của người khác, không để ý đến ai cả chỉ làm theo ý mình , hơn nữa gia cảnh nhà anh ta cao vời, bên ngoài có tiếng , cho nên cho dù vẫn không có nói toạt ra, nhưng mối quan hệ của cô và Trần Mặc Dương vẫn bị đồng nghiệp nói ra nói vào.
Đương nhiên đừng hy vọng trong lời nói đấy có lời nào dễ nghe, lòng dạ con người hầu như đều như thế, lúc bạn không may có thể cho bạn chút thông cảm, nhưng nếu bạn quá hạnh phúc, nó sẽ làm chướng mắt họ, nhất là giống Từ Y Khả bây giờ, khi không lại biến thành phượng hoàng thì lại càng đụng vào ‘Hành vi phạm tội’ bọn họ nhất định sẽ dùng mọi cách để gây rắc rối cho bạn, để cảnh cáo bạn. Sau đó còn phân tích đạo lý hạnh phúc của người này không toàn vẹn, họ không hợp nhau, tóm lại hạnh phúc của bạn sẽ không kéo dài mãi mãi.
Từ Y Khả cũng biết những đồng nghiệp nữ ở đài nói rất nhiều lời khó nghe sau lưng. Có một lần cô nghe được vài đồng nghiệp cùng vào đài một lúc với cô tụm lại một chỗ bàn tán: “Bây giờ phụ nữ quan trọng nhất không phải là sắc đẹp mà là thủ đoạn, cô xem Từ Y Khả là ví dụ điển hình, người như thế mà có thể đem hai đại công tử hào hoa của Giang Nhạc bỡn chơi trong tay.”
Một người khác lập tức cười nhạo nói: “Còn chưa biết ai chơi ai đâu, bọn họ loại phụ nữ nào mà chưa gặp qua, sao có thể bị bỡn trong tay cô ta? Chơi đùa thôi, chỉ là của lạ! Qua vài ngày liền chán ngấy ấy mà “
Lời nói khó nghe về cô rất nhiều, tâm trạng cũng không thoải mái, nhưng cũng không để trong lòng, bởi vì cô biết rõ, những người nói những lời nói xấu trắng trợn như thê chỉ vì đang ghen tỵ và ganh ghét mà thôi.
Là chia tay hay còn yêu nhau, là vui hay buồn, cũng phải đi đến cuối cùng mới có thể biết được, tận dụng lúc này cô có can đảm, cô muốn thử một ván.
Cô kể cho Văn Kỳ chuyện cô và Trần Mặc Dương quen nhau.Văn Kỳ hít một hơi sâu, giận dữ nói: “Đầu óc cậu bị giòi nuốt rồi hả, chê mệnh dài quá rồi hả, cậu lấy tư cách gì mà chơi cùng người ta? Cậu có ngốc hay không, nói không chừng cả hai tên công tử hào hoa kia không có việc gì làm lại bày trò đùa giỡn cậu, ở sau lưng cười cậu, cậu còn ngây thơ nghĩ người ta đối với cậu là thật lòng , còn không nhanh thôi đi, để chừa lại một chút sĩ diện chứ.”
Từ Y Khả nói: “Vì sao anh ta đối với mình không thể thật lòng, mình tệ như vậy sao?”
Văn Kỳ nhẫn nại khuyên cô: “Vấn đề không phải ở cậu, mà là… anh ta căn bản là không phải người tốt…”Văn Vỳ là người luôn luôn nói thằng, nói: “Y Khả, cậu không phải là bị hư vinh làm cho mụ mị đầu óc rồi chứ, nghĩ rằng có một người đàn ông như vậy là bạn trai là một việc đáng khoe khoang sao?”
Từ Y Khả chỉ nói: “Văn Kỳ, mình thích anh ấy, cậu có lẽ cũng biết cảm giác thích một người rồi đấy.”
Đầu kia điện thoại, Văn kỳ thầm thở dài: “Không nói nổi cậu .”
Đinh Tĩnh lại không có phản ứng gì nhiều, chỉ hỏi câu: “Anh ta đối với cậu được không?.”
Từ Y Khả nói: “Tốt lắm.”
Đinh Tĩnh cười nói: “Vậy được, chỉ là một mối tình thôi, không cần thiết phải nghĩ quá nhiều về sau này. Cả đời có thể đánh một ván bạc để có một tình yêu mãnh liệt cũng là một kiểu hạnh phúc.”
Lâu rồi mới có được một người cho cô một lời chắc chắn, nước mắt Từ Y Khả suýt chút nữa chảy ròng ròng.
Trần Mặc Dương quả thật đối với cô rất tốt, người đàn ông như thế, khi anh ta đối tốt với bạn, có thể nâng bạn lên trời . Anh đã mang lại cho cô những cảm xúc mà cô chưa bao giờ trải qua trong suốt hơn hai mươi năm .
Như ánh sáng pháo hoa trên trời cao rực rỡ và tuyệt đẹp.
Ngày hôm sau không cần đi làm, sau khi tan sở, cô nói dối nhà cô, và chạy đến chỗ anh ta.
Lúc rãnh rỗi anh đem theo cô đến nơi này nơi nọ, chủ yếu là những nơi tư nhân chỉ có thẻ hội viên mới vào được. Nhưng cô thích hẹn hò ở tại văn phòng rộng lớn kia hơn, cô thích cách anh ta ôm cô cùng ngồi trên sô pha lẳng lặng nghe cô nói chuyện, dù cho những lúc như thế rất ít. Anh ta không phải là người biết kiềm chế, mỗi lần thân mật đều khó tránh khỏi “ Súng giương lên”, không để ý đến cảm nghĩ của cô.
Nhưng hầu như không có ngoại lệ chỉ cần nhìn thấy cô khóc anh ta liền bị đánh bại, Cô cũng không biết anh ta có thể kiên nhẫn hẹn hò cùng cô đến khi nào, cũng biết cuối cùng cũng sẽ có ngày hôm ấy, nhưng không có cách nào cô mặc cho cái gì đến sẽ đến.
Nhưng khi anh thật sự buông tha, cô lại sẽ nghĩ đến anh ta làm thế nào để giải quyết dục vọng, có phải lúc cô đi rồi sẽ có người phụ nữ khác, cùng lên giường với những người phụ nữ khác nhau.
Anh có chán ghét với kiểu người rụt rè bảo thủ , hay đã hoàn toàn hết hứng thú rồi ?
Nghĩ, cô lại phiền chán, chỉ có thể để những suy nghĩ phỏng đoán bất an để sâu trong lòng. Bắt bản thân không được nghi ngờ lung tung chạm vào điều tối kỵ nhất trong tình yêu.
Lúc đó không có Trần Mặc Dương.
Cô đã quen thuộc nơi này , tự mình đi lên, tự ấn dấu vân tay , trong lòng nói thầm, rõ ràng đã gọi điện thoại nói cho anh ta sẽ đến đây , làm cô phải vội vàng chạy đến, vậy mà anh ta lại đi ra ngoài.
Cô ở trong phòng anh ta rất lâu, nằm chơi trước máy tính anh ta, buồn ngủ mới thấy anh ta trở về.
Anh ta đi đến, cúi người hạ nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cô: “Đã ăn chưa?”
Cô mơ màng mở mắt, ôm eo anh làm nũng: “Em đợi lâu lắm rồi, sắp chết đói rồi, biết em sẽ đến, thế mà còn đi.”
Anh ta nhíu mày, nói: “Đi đến đó có việc gấp.” Anh cuối cùng quyết định mảnh đất Giang Đông kia để xây dựng thành một thành phố văn hóa có quy mô, nhưng không ngờ bị một miếng đất nhỏ bên cạnh phá hủy toàn bộ kế hoạch của anh. Chuyện này là do tên Chương Kinh Hoa và ông già họ Mã tay sai của hắn ta , bọn họ chuẩn bị xây dựng nhà máy sẳn xuất sắt thép gần đó cách có mấy trăm mét. Được lắm! Xem ra Chương Kinh Hoa đã sẵn sàng công khai đối nghich anh ta.
Từ Y Khả nhìn thấy anh đang cau mày lại , tay vuốt lên, nói: “Thế chuyện đó giải quyết chưa?”
“Không phải, nhất thời hơi khó giải quyết chút, nhưng cũng không phải là chuyện ghê gớm lắm.” Anh cầm lấy điện thoại: nói: “Muốn ăn gì, anh bảo người ta mang lên.”
Cô ngáp một cái: “Gì cũng được, em không biết.”
Anh cắn xuống cổ cô: “Thế thì ăn anh đi.”
Cô sợ ngứa, ở trong lòng anh cười khúc khích, hai người cùng nhau cuộn trên thảm.
Cô sợ anh lại giống như những lần trước đè cô xuống hôn, hôn đến say mê không thể cản lại , liền nhanh đẩy anh ra, nói: “Em thật đói bụng lắm í, không có chút sức nào.”
Anh xoa bụng cô, đúng là xẹp lép, mới buông tay ra, kéo cô, nói: “Thế đi xuống ăn đi.”
Dưới lầu cũng không nhiều người lắm, lúc này đang mở nhạc nhẹ nhàng, không giống với sự hối hả và nhộn nhịp vào ban đêm.
Cô thật sự thích thiết kế của anh ở đây, ít nhất rất bắt mắt.
Ăn cơm uống rượu xong, cô mỉm cười hài lòng, chỉ muốn nằm xuống để ngủ, nên giục anh lên lầu.
Cô vòng qua tay anh, không ngờ chưa vào đến thang máy, anh đột nhiên đè cô vào tường, trêu chọc: “Có sức rồi hả ? sao lại gấp thế!”
Trước khi cô kịp phản ứng, anh liền ngăn chặn đôi môi mọng đỏ của cô, cô vừa rồi có uống chút rượu, mặt hơi hơi hồng lên, dưới ánh đèn lại càng thêm quyến rũ, tựa như đóa hoa hồng ôn nhu, ở trong gió đung đưa . trong miệng còn có hương rượu ngọt ngào. Anh không ngừng liếm vào trong , câu quấn quýt lấy. Hai người chặt ôm nhau chặt , cô vươn tay cánh tay choàng lên cổ anh, để giữ thăng bằng.
Tay anh điên cuồng sờ soạng khắp người cô, không chịu nổi nữa. Anh muốn cô, muốn đè cô vào trong cơ thể mình.
Cô nhắm mắt đáp lại nụ hôn kịch liệt của anh, cảm thấy dường như mình bị rơi xuống hố lửa, nghe thấy tiếng thiêu đốt “tách tách” , lại vừa giống như đang ở biển sâu, chìm thẳng xuống, không thở nổi, cứ như vậy nghịch trong nước. Nhưng trong lòng lại rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.
Anh dường như rất mạnh mẽ, dường như mạnh đến nổi có thể tàn phá cô.
Tay cô không biết để đâu, nắm vào lưng quần anh, nắm chặt, buông ra, buông ra, nắm chặt, nặng nề di chuyển, vui sướng choáng váng. Đang mắc keẹt trong cơn kích tình cô không thấy được trong góc tối có đôi mắt đang oán hận nhìn chằm chằm cô
Bỗng điện thoại trong túi rung lên.
Tay cô di chuyển xuống, mò vào túi quần anh, không chỉ chạm vào một thứ kim loại nào đó lạnh như băng, còn vô tình chạm vào cái gì đấy nong nóng. Cách một lớp vải mỏng, vừa cứng mà vừa nóng như lửa.
Cô cảm giác được thân hình cao lớn của anh đang run rẩy, yết hậu lên xuống mang theo âm thanh rất nhỏ.
Anh kéo tay cô, nghiến răng nghiến lợi, nói: ” Đây là em khiêu khích!”
Cô biết lúc nãy vô tình chạm được cái gì, xấu hổ đến không dám nhìn anh ta.
Trần Mặc Dương nhìn thấy tên trên màn hình di động trong tay cô đang lấp, đè nén dục vọng đang cuồn cuộn trong cơ thể, làm động tác im lặng với cô, sau đó nghe điện thoại.
“Bộ trưởng Kim… Đúng… là việc này…” anh đến hôn cô, rồi ra một bên nói điện thoại.
Lúc trở về nói: “Em lên ấy trước đợi anh, anh đi xem xem, sẽ về liền.”
Cô gật đầu, giúp anh chỉnh lại quần áo, nhìn anh đi ra ngoài, lại sửa sang quần áo mình, ấn thang máy, chuẩn bị đi lên.
“Y Khả!”
Từ Y Khả quay đầu, là Trương Uyển đứng sau cô.
Chỉ có một lần, cô đến bệnh viện thăm một đồng nghiệp bị tai nạn xe, đang đi bộ ra, nhìn thấy một người đang đứng trên bãi cỏ xanh của bênh viện, anh cùng một cô bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng dưới táng cây nói chuyện. Vẻ mặt vui vẻ như gió mùa xuân.
Lúc ấy Trần Mặc Dương đến đón cô, đứng bên cạnh cô, anh ta cũng thấy cô và Trần Mặc Dương, đứng từ xa vẫy tay chào, sau đó đi tới.
Anh ta nhìn qua dường như đã không có những mắc mớ trong lòng, tựa như chuyện hôm đó không hề tồn tại, nói chuyện với nhau hai ba câu xong lại nhìn qua cô bác sĩ kia, nói với Trần Mặc Dương: “Là Cố Niệm Nghi, học cùng lớp với chúng ta.”
Trần Mặc Dương gật đầu: “Có chút ấn tượng.”
Từ Y Khả nghe Trần Mặc Dương nói ‘Có chút ấn tượng’ không khỏi tò mò, vì đứng hơi xa , cho nên không thấy mặt của đối phương, chỉ thấy cô ấy khoác chiếc áo blouse trắng dưới táng cây, có lẽ do đặc thù công việc, cô ấy làm cho người ta có một cảm giác trầm tĩnh mà thân thiết. Cô không đi đến, chỉ vẫy vẫy tay với Mẫn Chính Hàn, ý bảo mình phải đi , sau đó rời khỏi.
Từ Y Khả cùng Trần Mặc Dương cũng không ở lại lâu, đối mặt với Mẫn Chính Hàn, cô vẫn có chút không tự nhiên.
Mối quan hệ của cô và Trần Mặc Dương nói tàn tàn thì cũng không phải là tàn tàn, anh ta là người không bao giờ băng khoăn để ý đến ánh mắt của người khác, không để ý đến ai cả chỉ làm theo ý mình , hơn nữa gia cảnh nhà anh ta cao vời, bên ngoài có tiếng , cho nên cho dù vẫn không có nói toạt ra, nhưng mối quan hệ của cô và Trần Mặc Dương vẫn bị đồng nghiệp nói ra nói vào.
Đương nhiên đừng hy vọng trong lời nói đấy có lời nào dễ nghe, lòng dạ con người hầu như đều như thế, lúc bạn không may có thể cho bạn chút thông cảm, nhưng nếu bạn quá hạnh phúc, nó sẽ làm chướng mắt họ, nhất là giống Từ Y Khả bây giờ, khi không lại biến thành phượng hoàng thì lại càng đụng vào ‘Hành vi phạm tội’ bọn họ nhất định sẽ dùng mọi cách để gây rắc rối cho bạn, để cảnh cáo bạn. Sau đó còn phân tích đạo lý hạnh phúc của người này không toàn vẹn, họ không hợp nhau, tóm lại hạnh phúc của bạn sẽ không kéo dài mãi mãi.
Từ Y Khả cũng biết những đồng nghiệp nữ ở đài nói rất nhiều lời khó nghe sau lưng. Có một lần cô nghe được vài đồng nghiệp cùng vào đài một lúc với cô tụm lại một chỗ bàn tán: “Bây giờ phụ nữ quan trọng nhất không phải là sắc đẹp mà là thủ đoạn, cô xem Từ Y Khả là ví dụ điển hình, người như thế mà có thể đem hai đại công tử hào hoa của Giang Nhạc bỡn chơi trong tay.”
Một người khác lập tức cười nhạo nói: “Còn chưa biết ai chơi ai đâu, bọn họ loại phụ nữ nào mà chưa gặp qua, sao có thể bị bỡn trong tay cô ta? Chơi đùa thôi, chỉ là của lạ! Qua vài ngày liền chán ngấy ấy mà “
Lời nói khó nghe về cô rất nhiều, tâm trạng cũng không thoải mái, nhưng cũng không để trong lòng, bởi vì cô biết rõ, những người nói những lời nói xấu trắng trợn như thê chỉ vì đang ghen tỵ và ganh ghét mà thôi.
Là chia tay hay còn yêu nhau, là vui hay buồn, cũng phải đi đến cuối cùng mới có thể biết được, tận dụng lúc này cô có can đảm, cô muốn thử một ván.
Cô kể cho Văn Kỳ chuyện cô và Trần Mặc Dương quen nhau.Văn Kỳ hít một hơi sâu, giận dữ nói: “Đầu óc cậu bị giòi nuốt rồi hả, chê mệnh dài quá rồi hả, cậu lấy tư cách gì mà chơi cùng người ta? Cậu có ngốc hay không, nói không chừng cả hai tên công tử hào hoa kia không có việc gì làm lại bày trò đùa giỡn cậu, ở sau lưng cười cậu, cậu còn ngây thơ nghĩ người ta đối với cậu là thật lòng , còn không nhanh thôi đi, để chừa lại một chút sĩ diện chứ.”
Từ Y Khả nói: “Vì sao anh ta đối với mình không thể thật lòng, mình tệ như vậy sao?”
Văn Kỳ nhẫn nại khuyên cô: “Vấn đề không phải ở cậu, mà là… anh ta căn bản là không phải người tốt…”Văn Vỳ là người luôn luôn nói thằng, nói: “Y Khả, cậu không phải là bị hư vinh làm cho mụ mị đầu óc rồi chứ, nghĩ rằng có một người đàn ông như vậy là bạn trai là một việc đáng khoe khoang sao?”
Từ Y Khả chỉ nói: “Văn Kỳ, mình thích anh ấy, cậu có lẽ cũng biết cảm giác thích một người rồi đấy.”
Đầu kia điện thoại, Văn kỳ thầm thở dài: “Không nói nổi cậu .”
Đinh Tĩnh lại không có phản ứng gì nhiều, chỉ hỏi câu: “Anh ta đối với cậu được không?.”
Từ Y Khả nói: “Tốt lắm.”
Đinh Tĩnh cười nói: “Vậy được, chỉ là một mối tình thôi, không cần thiết phải nghĩ quá nhiều về sau này. Cả đời có thể đánh một ván bạc để có một tình yêu mãnh liệt cũng là một kiểu hạnh phúc.”
Lâu rồi mới có được một người cho cô một lời chắc chắn, nước mắt Từ Y Khả suýt chút nữa chảy ròng ròng.
Trần Mặc Dương quả thật đối với cô rất tốt, người đàn ông như thế, khi anh ta đối tốt với bạn, có thể nâng bạn lên trời . Anh đã mang lại cho cô những cảm xúc mà cô chưa bao giờ trải qua trong suốt hơn hai mươi năm .
Như ánh sáng pháo hoa trên trời cao rực rỡ và tuyệt đẹp.
Ngày hôm sau không cần đi làm, sau khi tan sở, cô nói dối nhà cô, và chạy đến chỗ anh ta.
Lúc rãnh rỗi anh đem theo cô đến nơi này nơi nọ, chủ yếu là những nơi tư nhân chỉ có thẻ hội viên mới vào được. Nhưng cô thích hẹn hò ở tại văn phòng rộng lớn kia hơn, cô thích cách anh ta ôm cô cùng ngồi trên sô pha lẳng lặng nghe cô nói chuyện, dù cho những lúc như thế rất ít. Anh ta không phải là người biết kiềm chế, mỗi lần thân mật đều khó tránh khỏi “ Súng giương lên”, không để ý đến cảm nghĩ của cô.
Nhưng hầu như không có ngoại lệ chỉ cần nhìn thấy cô khóc anh ta liền bị đánh bại, Cô cũng không biết anh ta có thể kiên nhẫn hẹn hò cùng cô đến khi nào, cũng biết cuối cùng cũng sẽ có ngày hôm ấy, nhưng không có cách nào cô mặc cho cái gì đến sẽ đến.
Nhưng khi anh thật sự buông tha, cô lại sẽ nghĩ đến anh ta làm thế nào để giải quyết dục vọng, có phải lúc cô đi rồi sẽ có người phụ nữ khác, cùng lên giường với những người phụ nữ khác nhau.
Anh có chán ghét với kiểu người rụt rè bảo thủ , hay đã hoàn toàn hết hứng thú rồi ?
Nghĩ, cô lại phiền chán, chỉ có thể để những suy nghĩ phỏng đoán bất an để sâu trong lòng. Bắt bản thân không được nghi ngờ lung tung chạm vào điều tối kỵ nhất trong tình yêu.
Lúc đó không có Trần Mặc Dương.
Cô đã quen thuộc nơi này , tự mình đi lên, tự ấn dấu vân tay , trong lòng nói thầm, rõ ràng đã gọi điện thoại nói cho anh ta sẽ đến đây , làm cô phải vội vàng chạy đến, vậy mà anh ta lại đi ra ngoài.
Cô ở trong phòng anh ta rất lâu, nằm chơi trước máy tính anh ta, buồn ngủ mới thấy anh ta trở về.
Anh ta đi đến, cúi người hạ nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cô: “Đã ăn chưa?”
Cô mơ màng mở mắt, ôm eo anh làm nũng: “Em đợi lâu lắm rồi, sắp chết đói rồi, biết em sẽ đến, thế mà còn đi.”
Anh ta nhíu mày, nói: “Đi đến đó có việc gấp.” Anh cuối cùng quyết định mảnh đất Giang Đông kia để xây dựng thành một thành phố văn hóa có quy mô, nhưng không ngờ bị một miếng đất nhỏ bên cạnh phá hủy toàn bộ kế hoạch của anh. Chuyện này là do tên Chương Kinh Hoa và ông già họ Mã tay sai của hắn ta , bọn họ chuẩn bị xây dựng nhà máy sẳn xuất sắt thép gần đó cách có mấy trăm mét. Được lắm! Xem ra Chương Kinh Hoa đã sẵn sàng công khai đối nghich anh ta.
Từ Y Khả nhìn thấy anh đang cau mày lại , tay vuốt lên, nói: “Thế chuyện đó giải quyết chưa?”
“Không phải, nhất thời hơi khó giải quyết chút, nhưng cũng không phải là chuyện ghê gớm lắm.” Anh cầm lấy điện thoại: nói: “Muốn ăn gì, anh bảo người ta mang lên.”
Cô ngáp một cái: “Gì cũng được, em không biết.”
Anh cắn xuống cổ cô: “Thế thì ăn anh đi.”
Cô sợ ngứa, ở trong lòng anh cười khúc khích, hai người cùng nhau cuộn trên thảm.
Cô sợ anh lại giống như những lần trước đè cô xuống hôn, hôn đến say mê không thể cản lại , liền nhanh đẩy anh ra, nói: “Em thật đói bụng lắm í, không có chút sức nào.”
Anh xoa bụng cô, đúng là xẹp lép, mới buông tay ra, kéo cô, nói: “Thế đi xuống ăn đi.”
Dưới lầu cũng không nhiều người lắm, lúc này đang mở nhạc nhẹ nhàng, không giống với sự hối hả và nhộn nhịp vào ban đêm.
Cô thật sự thích thiết kế của anh ở đây, ít nhất rất bắt mắt.
Ăn cơm uống rượu xong, cô mỉm cười hài lòng, chỉ muốn nằm xuống để ngủ, nên giục anh lên lầu.
Cô vòng qua tay anh, không ngờ chưa vào đến thang máy, anh đột nhiên đè cô vào tường, trêu chọc: “Có sức rồi hả ? sao lại gấp thế!”
Trước khi cô kịp phản ứng, anh liền ngăn chặn đôi môi mọng đỏ của cô, cô vừa rồi có uống chút rượu, mặt hơi hơi hồng lên, dưới ánh đèn lại càng thêm quyến rũ, tựa như đóa hoa hồng ôn nhu, ở trong gió đung đưa . trong miệng còn có hương rượu ngọt ngào. Anh không ngừng liếm vào trong , câu quấn quýt lấy. Hai người chặt ôm nhau chặt , cô vươn tay cánh tay choàng lên cổ anh, để giữ thăng bằng.
Tay anh điên cuồng sờ soạng khắp người cô, không chịu nổi nữa. Anh muốn cô, muốn đè cô vào trong cơ thể mình.
Cô nhắm mắt đáp lại nụ hôn kịch liệt của anh, cảm thấy dường như mình bị rơi xuống hố lửa, nghe thấy tiếng thiêu đốt “tách tách” , lại vừa giống như đang ở biển sâu, chìm thẳng xuống, không thở nổi, cứ như vậy nghịch trong nước. Nhưng trong lòng lại rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.
Anh dường như rất mạnh mẽ, dường như mạnh đến nổi có thể tàn phá cô.
Tay cô không biết để đâu, nắm vào lưng quần anh, nắm chặt, buông ra, buông ra, nắm chặt, nặng nề di chuyển, vui sướng choáng váng. Đang mắc keẹt trong cơn kích tình cô không thấy được trong góc tối có đôi mắt đang oán hận nhìn chằm chằm cô
Bỗng điện thoại trong túi rung lên.
Tay cô di chuyển xuống, mò vào túi quần anh, không chỉ chạm vào một thứ kim loại nào đó lạnh như băng, còn vô tình chạm vào cái gì đấy nong nóng. Cách một lớp vải mỏng, vừa cứng mà vừa nóng như lửa.
Cô cảm giác được thân hình cao lớn của anh đang run rẩy, yết hậu lên xuống mang theo âm thanh rất nhỏ.
Anh kéo tay cô, nghiến răng nghiến lợi, nói: ” Đây là em khiêu khích!”
Cô biết lúc nãy vô tình chạm được cái gì, xấu hổ đến không dám nhìn anh ta.
Trần Mặc Dương nhìn thấy tên trên màn hình di động trong tay cô đang lấp, đè nén dục vọng đang cuồn cuộn trong cơ thể, làm động tác im lặng với cô, sau đó nghe điện thoại.
“Bộ trưởng Kim… Đúng… là việc này…” anh đến hôn cô, rồi ra một bên nói điện thoại.
Lúc trở về nói: “Em lên ấy trước đợi anh, anh đi xem xem, sẽ về liền.”
Cô gật đầu, giúp anh chỉnh lại quần áo, nhìn anh đi ra ngoài, lại sửa sang quần áo mình, ấn thang máy, chuẩn bị đi lên.
“Y Khả!”
Từ Y Khả quay đầu, là Trương Uyển đứng sau cô.
/94
|